Phàm nhân tu tiên - Chương 1509 - 1510

Chương 1509: Lực áp hợp thể

Hàn Lập hiển nhiên cũng không có ý tứ nói
nhiều với vị Hợp Thể Sơ Kỳ này, hai cánh rung lên, linh quang ngoài thân chợt
lóe, hóa thành một đão thanh ti bắn nhanh về phía trước.

Độn tốc cực nhanh, cơ hồ không chút thua
kém hồng quang đang đuổi theo phía sau.

Chỉ thấy hai người sau vài lần hô hấp, liền
biến mất ở chân trời.

Nhân ảnh trong hồng quang hiển nhiên chính
là vị lão giả Giác Xi Tộc kia.

Hắn dựa vào Thiên Huyền La Bàn, dễ dàng tìm
được vị trí Hàn Lập, nhưng không nghĩ còn chưa tới gần thì đối phương lập tức
lấy độn tốc kinh người thoát đi.

Điều này làm cho lão giả cả kinh, nhưng
tiếp theo lại vui vẻ trong lòng.

Thần thông đối phương không kém, trên người
có thể có vật mà mình muốn.

Lúc này hắn thúc dục hồng quang, đồng dạng
cũng đuổi theo sát.

Hai người phảng phất như thiên ngoại lưu
tinh, toàn lực phi độn, một trước một sau, chỉ chốc lát đã bay được hơn ngàn
dặm.

Trong lúc nhất thời, hồng quang không thể
nào đuổi kịp thanh ti.

Lão giả trong hồng quang có chút động dung.

Mặc dù hắn cũng không am hiểu độn thuật,
nhưng rõ ràng đã dùng thần niệm đảo qua đối phương, chỉ bất quá là một gã
thượng tộc thất giai mà thôi, nhưng hiện tại lại có thể bay xa như vậy mà mình
không thể đuổi kịp.

Thật sự có chút khó tin.

Bất quá lão giả dù sao cũng đã bước chân
vào hàng ngũ Hợp Thể Kỳ, kinh nghiệm tranh đấu hiển nhiên phong phú vô cùng.

Hồng sắc độn quang đột nhiên ngừng lại,
tiếp theo quang mang nội liễm, hiện ra thân hình lão giả.

Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, lấy ra
nhiều tử sắc phù triện.

Nhẹ phóng ra một cái, một đoàn tử sắc vân
phụ phát ra, trong nháy mắt liền tràn ngập phương viên hơn mười trượng, đem
thân hình lão giả hoàn toàn bao phủ.

Hàn Lập vẫn gián thị cử động của đãi địch,
thấy cảnh này thì không khỏi nhíu mày.

Hắn không chút do dự dừng độn quang lại,
hiện ra thân hình, sau đó híp mắt quay đầu nhìn lại.

Hắn có chút tò mò, đối phương rốt cục là
đang chuẩn bị chủ ý gì.

Chỉ thấy tử sắc vân vụ quay cuồng một trận,
trong chốc lát liền biến mất, kết quả bóng dáng lão giả biến mất không thấy đâu
nữa.

Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, không suy nghĩ
nhiều, thần niệm trong nháy mắt thả ra, bao phủ khắp nơi.

Kết quả vẫn không thấy bóng dáng lão giả,
phảng phất như đã hoàn toàn biến mất.

Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng, tay bắt
quyết, lam mang trong mắt chợt lóe, nhất thời vận dụng thần thông Minh Thanh
Linh Mục.

Kết quả những nơi ánh mắt đảo qua, hư không
trống trơn, vẫn chưa thấy bóng dáng lão giả kia.

Điều này làm cho tâm Hàn Lập trầm xuống.

Tồn tại Hợp Thể Kỳ nguyên bản đã là đối thủ
vô cùng đáng sợ, hiện tại lại ẩn nặc không thể phát hiện hành tung, chẳng phải
là càng dễ chết sao.

Nhưng Hàn Lập đồng dạng cũng là người phi
thường, tâm niệm vừa động, không chút do dự hóa thành thanh ti phóng đi.

Mặc dù không biết đối phương trốn đi nơi
nào, nhưng lưu lại đây thời gian dài sẽ càng nguy hiểm hơn.

Bất quá nếu đối phương tiếp tục đuổi theo
thì hắn không tin đối phương vẫn che giấu được tung tích.

Tiếng xé gió rít lên, thanh ti ngay lập tức
đã lao đi hơn trăm trượng, bắn thẳng về phía chân trời không thấy bóng dáng.
Hàn Lập một bên vừa bay, một bên dùng linh mục thỉnh thoảng quét về phía sau.

Kết quả chỉ một lát sau, mí mắt hắn vừa
động, giống như phát hiện được gì.

Tại chỗ sâu trong lòng đất cách hắn vài
dặm, một bóng người đang phi hành trong lòng đất giống như không có trở ngại.

Đúng là lão giả Giác Hoàng Tộc biến mất lúc
trước.

Người này cũng không biết thi triển loại
thần thông nào, dựa vào tử vụ thuấn di vào lòng đất, làm cho Hàn Lập nhất thời
khinh thường.

Bất quá cho dù Hàn Lập sử dụng Minh Thanh
Linh Mục, thân hình hắn vẫn mơ hồ không rõ, có thể thấy được thuật ẩn nặc rất
cao siêu. Hơn nữa thổ độn của người này khác xa những độn thuật bình thường.
Tốc độ của hắn trong lòng đất coi bộ còn nhanh hơn trên không.

Nơi hồng quang đi qua, đất đá đều không
chút ngăn cản.

Hàn Lập đã toàn lực phi độn nhưng khoảng
cách giữa hai bên vẫn từng chút được kéo gần lại.

Hàn Lập thầm có chút hoảng sợ, nhưng vẫn
không có chút ý dừng lại.

Lão giả thi triển độn thuật phía dưới đồng
dạng cũng bắt đầu buồn bực.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương vì không thấy
bóng dáng mình, sau khi luống cuống tay chân một phen sẽ tiếp tục chạy trốn,
nhưng sau khi phi hành một đoạn sẽ bắt đầu giảm tốc độ, thậm chí tạm thời dừng
lại.

Nhưng Hàn Lập chẳng những không chút chần
chờ đã quay đầu bỏ chạy, mà phi hành đã lâu như thế nhưng tốc độ vẫn không chậm
hơn chút nào.

Điều này nằm ngoài dự đoán của lão giả.

Nhưng lão giả rất tự tin đối với thần thông
ẩn nặc của mình.

Đối với hắn mà nói, thần thông này nếu tồn
tại cao hơn mình thì có lẽ sẽ bị thần thức cường đãi của đối phương nhìn thấy,
nhưng một gã thượng tộc tu vi thua xa mình, căn bản không thể thấy được.

Trừ phi đối phương có được vài loại linh
mục thần thông trong truyền thuyết, nhưng tỷ lệ này lại thấp đến mức gần như có
thể bỏ qua.

Hiện tại mắt thấy Hàn Lập không trúng kế,
lão giả bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo sát không tha.

Hắn hiển nhiên cũng nhìn ra tốc độ phi độn
dưới đất của mình nhanh hơn Hàn Lập một chút.

Do vậy hắn sẽ không dễ dừng tay.

hai người, một người cố tình, một người
kinh nghi, cứ như vậy một hơi phi độn ra xa ngàn dặm.

Hàn Lập mắt thấy tử ảnh càng lúc càng đuổi
gần, thần sắc không khỏi biến đổi, ánh mắt cũng bắt đầu nhìn khắp phụ cận không
ngừng. Đột nhiên phía trước xuất hiện hai ngọn núi cao, cây cối um tùm, địa
hình có chút hiểm trở.

Mà khoảng giữa hai ngọn núi đúng là rừng
cây vô cùng rậm rạp.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng vừa động, lam
mang trong mắt chớp động nhìn xuống phía dưới một cái.

Chỉ thấy đoàn tử ảnh đã cách hắn không tới
trăm trượng, sợ rằng chỉ cần hắn hơi sơ sẩy một chút thì sẽ bị đối phương bắt
kịp.

Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên phương
hướng độn quang biến đổi, bắn nhanh vào trong rừng cây.

Chỉ thấy tiếng xé gió dừng lại, thanh ti
sau một lần chớp động liền biến mất vào trong rừng cây không thấy bóng dáng.

Độn quang thu lại, thân hình Hàn Lập hiện
ra, nhưng sau một khắc, tay áo vung lên, hơn mười thanh tiểu kiếm phát ra tiếng
thanh minh.

Hai tay bắt quyết, tiểu kiếm rung lên, hóa
thành hơn mười thanh ti bắn nhanh xuống phía dưới.

Tiếng xé gió nổi lên, vô số thanh ti bay
lượn, tất cả đãi thụ rậm rạp bên dưới đều bị thanh ti cắt đứt.

Trong nháy mắt, một vùng đất trống trải vài
trăm trượng bỗng xuất hiện.

Làm xong tất cả, thân hình Hàn Lập thoáng
một cái, bỗng nhiên xuất hiện tại một gốc đãi thụ cao mấy trượng, thần sắc lạnh
nhạt điểm một cái.

Thanh mang cực nhanh, tất cả thanh ti đều
ẩn nặc vào hư không bốn phía không thấy bóng dáng.

Hàn Lập hai tay bắt quyết, nhất thời trên
người vang lên một tiếng sét, vô số kim ngân điện hồ bắn ra mãnh liệt, ngưng
hóa thành một kiện kim ngân sắc trường bào.

Tiếp theo hắc khi sau khi quay cuồng, phía
dưới trường bào lại hiện ra một kiện hắc sắc sát giáp.

Cuối cùng Hàn Lập há miệng, phun ra một
tiễu thuẫn trong suốt.

Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập chắp tay
sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên không trung, thân hình vẫn không nhúc nhích.

Ngay lúc Hàn Lập đang đứng thì tại chỗ sâu
trong lòng đất, Đồ Hình lão giả mặt mang dị sắc nhìn chăm chú Hàn Lập, trong
mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia quang mang mãnh liệt.

Hiện tại hắn đã đuổi tới gần Hàn Lập trong
gang tấc, nhưng vẫn chưa vội ra tay.

Bất quá đối mặt với một gã mà cảnh giới kém
hơn mình nhiều, lão giả cũng không có ý nhẫn nại thêm nữa.

Thần niệm đảo qua gần đó, xác định đích xác
nơi đây không còn ai khác ngoài Hàn Lập, cũng không có cậm bẫy gì, thần sắc lão
giả chợt biến, thân hình xoay tròn, biến mất trong lòng đất.

Một khắc sau, một màn xuất hiện ngay chỗ
Hàn Lập đứng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên,
một đôi tay to màu đỏ đậm từ dưới đất bắn ra, ôm lấy hai chân Hàn Lập.

Hắn căn bản coi như không nhìn thấy ba tầng
bảo hộ của Hàn Lập, thanh thế to lớn, phảng phất như long trời lở đất.

Hàn Lập dường như đã sớm dự liệu đến công
kích này, thân hình thoáng mơ hồ, chớp một cái liền xuất hiện tại chỗ khác cách
đó hơn mười trượng.

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, thân hình Hàn
Lập vừa hiện ra thì trong hư không chợt lóe hồng quang, Đồ lão giả đồng dạng
cũng thoáng hiện ra.

Hung quang trên mặt lão giả chợt lóe, hai
tay huy động lên phía trên, nhất thời hai đoàn quyền ảnh màu đỏ đậm hiện lên,
mang theo sức nóng khủng khiếp đánh thẳng về phía Hàn Lập.

Vị cao giai Giác Hoàng Tộc này dường như
cũng là một người pháp thể song tu. Trong mắt Hàn Lập chợt lóe kinh ngạc, hắc
thủ âm thầm lộ ra từ trong tay áo, hướng phía dưới hư không nhấn một cái.

Một điểm hắc ảnh từ lòng bàn tay chợt lóe
bay ra, sau khi xoay tròn thì biến thành một ngọn tiểu sơn cao mấy trượng,
không chút tiếng động đè xuống phía dưới.

Vừa lúc đón đỡ quyền ảnh bên dưới.

Lão giả họ Đồ thấy vậy, khóe miệng co quắp
một chút, nhưng không đổi công kích, ngược lại trên mặt lộ ra một tia châm
chọc, đồng thời trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ.

Đôi tay của hắn mạnh thế nào, chỉ sợ khi
đối phương chết thì mới chính thức biết rõ.

Trong lòng nghĩ như vậy, lão giả đột nhiên
đề cao công pháp, quyền ảnh trong hồng quang nháy mắt cuồng trướng thêm vài
lần, biến thành một cái đầu lâu lớn, mà mặt ngoài quyền ảnh cũng nổi lên xích
mang cùng dung nham chói mắt, ngay cả hư không gần đó phảng phất cũng bị nung
đỏ, phát ra nhiệt độ cực cao làm hư không hoàn toàn bị vặn vẹo biến hình.

Ý định của hắn dĩ nhiên là dùng đôi tay
đánh nát Nguyên Từ Thần Sơn.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt lộ ra một
tia kỳ quái.

Đúng lúc này, quyền ảnh đã va chạm cùng hắc
sắc tiểu sơn.

Hai bên vừa tiếp xúc, nhưng lại không phát
ra âm thanh nào. Quyền ảnh cùng tiểu sơn run lên, thời gian phảng phất như
ngưng lại giữa không trung. Nhưng lập tức, một vòng hào quang màu hồng giống
như bánh xe khổng lồ, hóa thành quang ba bạo liệt về bốn phía.

Hàn Lập chỉ cảm thấy hai tai chấn động,
tiếng xé gió long trời lở đất không ngừng truyền đến tai. Những đãi thụ xung
quanh khi vừa tiếp xúc với quang ba trong nháy mắt liền biến thành bột phấn. Mà
mặt đất thì kịch liệt chấn động, một cái hố rộng hơn mười trượng hiện ra, sâu
cỡ hơn một trượng.

Hàn Lập cả kinh, lam mang trong mắt thiểm
động, nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy Nguyên Từ Thần Sơn vẫn đang huyền
phù trên không trung không chút sứt mẻ, nhưng quyền ảnh khổng lồ bên dưới thì
lại đang tan rã, lộ ra một đôi tay bình thường đang gắt gao chống đỡ lấy tiểu
sơn, làm cho nó không thể hạ xuống thêm được nữa.

Mà chủ nhân đôi tay này, bất ngờ chính là
lão giả họ Đồ.

Hai tay hắn có chút khụy xuống, mặt đỏ như
máu, bằng vào đôi tay cùng một thân thần lực nâng đỡ Nguyên Từ Thần Sơn.

Chương 1510: Hỏa mộc tương khắc

Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt
chợt lóe, thân hình thoáng một cái, người liền xuất hiện trên đỉnh hắc sơn,
dùng mũi chân nhẹ điểm một cái.

Nhất thời hắc sắc tiểu sơn phát ra một trận
hôi bạch dị mang, hình thể đãi trướng, chỉ một chút liền hóa to hơn ba trăm
trượng.

Nguyên bản lão giả họ Đồ còn có thể miễn
cưỡng nâng đỡ tiểu sơn, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hai chân trùng xuống, hãm
sâu vào mặt đất đến hai bắp chân.

Đúng là lão giả chỉ bằng vào sức mạnh bản
thân thì không thể nâng ngọn núi lên, cho nên khôgn thể không đem lực lượng
chuyển hóa lên mặt đất.

Hàn Lập thấy vậy, mặt không biểu tình,
nhưng lại giẫm lên ngọn tiểu sơn một lần nữa.

Nguyên bản Nguyên từ thần sơn đã rất nặng,
giờ phút này còn cộng thêm cự lực của Hàn Lập.

Hắc sắc sơn phong thoáng một cái ầm ầm hạ
xuống, đem thân hình lão giả hoàn toàn đè dưới ngọn núi, không hề nhìn thấy
thân ảnh lão giả nữa. Nhưng Hàn Lập thấy vậy lại càng phòng bị, hắn không thật
sự cho rằng chỉ đơn giản thế này lại có thể đánh chết tồn tại Hợp thể kỳ. bộp.
Hắn khôgn nói hai lời chắp tay bắt quyết, một cánh tay khác trắng nõn như ngọc
nhẹ hướng về phía hắc sắc tiểu sơn bên dưới điểm một cái, thể tích tiếp tục
cuồng trướng. Đồng thời một cổ ngũ sắc quang diễm từ ngón tay trắng nõn cuồn
cuộn tuôn ra đánh xuống ngọn núi phía dưới. Nơi ngũ sắc quang diễm đi qua, một
tầng ngũ sắc hàn băng từ đáy lan rộng, chỉ một lát đã biến mặt đất xung quanh
mười trượng thành hàn băng. Mà hắc sắc tiểu sơn đã cao hơn ngàn trượng, hình
thái không khác chút nào so với ngọn núi thật.

Dưới tình thế như vậy, nhưng hàn Lập vãn
không có ý dừng tay, linh quang ngoài thân chợt lóe, hóa thành một đão thanh
hồng bắn qua một bên, thanh quang sau khi chợt lóe thì quỷ dị biến mất vào hư
không.

Lấy trung tâm hắc sắc cự phong, không trung
bốn phía bỗng nhiên truyền tới tiếng ầm ầm trầm thấp, một khẩu thanh sắc tiểu
kiếm hiện ra từ hư không, nhưng lập tức thanh quang chợt lóe, hóa thành một
thanh liên cực lớn.

Liên hoa này xoay tròn, nhất thời bốn phía
ẩn hiện tàn ảnh, càng lúc càng nhiều liên ảnh hiện ra, hơn nữa cùng dần dần từ
hư hóa thành thật.

Trong lúc nhất thời, khắp trời đều là liên
hoa chớp động, quang hoa liên kết cùng nhau, hình thành quang mạc thật lớn, đem
lão giả hoàn toàn vây lại trong đó. Hàn Lập nhân cơ hội này phát động Xuân Lê
kiếm trận.

Đúng lúc này, một tiếng hống cực kỳ giận dữ
truyền ra từ dưới đáy núi, tiếp theo một trận chú ngữ xa lạ huyền ảo liên tiếp
vang lên.

Hư không gần đó đột nhiên hiện ra từng đợt
hồng sắc quang hà, lúc bắt đầu chỉ là mười mấy đợt, nhưng theo tiếng chú ngữ
ngày càng nhanh kia thì hồng hà cũng ngày càng nhiều. Chỉ một lát sau, không
trung phảng phất như hoàn toàn bị nhiễm đỏ.

Cùng lúc đó, nhiệt độ trở nên cực kỳ cao,
đủ để đem một người bình thường trong nháy mắt nướng thành than.

Nhưng lập tức tiếng chú ngữ xé gió dừng
lại, tất cả hồng hà đều hướng hàn băng trên mặt đất.

Phảng phất như có tiếng sét đánh liên tiếp
phát ra từ dưới đất.

Tiếp theo vài tiếng “phốc phốc.” buồn bực
vang lên, từng đão xích hồng quang trụ to lớn phá băng bắn ra.

Quang trụ chỉ chớp động vài cái, lớp băng
liền nhanh chóng tan ra. mặt đất trong hồng quang gần đó, trong nháy mắt tan ra
thành chất lỏng màu đỏ đậm.

Cơ hồ chỉ vài lần hô hấp, một mảnh đất
khổng lồ đã biến thành hồ dung nham.

Hắc sắc sơn phong đang quay cuồng trong
dung nham, từ từ lặn xuốgn phía dưới, trong nháy mắt đã chìm hơn phân nửa vào
trong dum nham.”Quả nhiên chỉ dựa vào một chút lực thì khôgn thể làm tổn thương
đến các hạ!”. Thanh âm Hàn lập bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng thản nhiên
truyền đến.

Trong dòng dung nham, hắc sắc sơn phong
kịch liệt thu nhỏ lại, biến thành hơn một trượng, sau đó nhỏ dần... cuối cùng
hóa thành một đão quang ba bay ra.

Nhưng khi bay ra khỏi dung nham được mấy
trượng, trong dung nham bỗng truyền tới tiếng xé gió của lão giả họ Đồ: “Động
phủ lão phu đang thiếu một vật trang trí, bảo vật này khôgn tệ, lưu lại cho ta.”

Dứt lời, dung nham trong hồ lập tức dâng
lên cao hơn mười trượng, hồng quang chợt lóe, hóa thành một bàn tay to đỏ đậm,
một tay chộp lấy hắc sắc tiểu sơn vào trong. Hồng quang trên tay chợt lóe, bộ
dáng muốn lôi hắc sơn xuống hồ dung nham.

Ngay cả khi Hàn Lập thu hồi hơn phân nửa uy
lực của hắc sơn, nhưng sức nặng của Nguyên từ thần sơn cũng không phải chỉ một
bàn tay huyễn hóa ra là có thể dễ dàng lay chuyển.

Hắc sắc tiểu sơn chớp động vài cái, vẫn
không hề di động chút nào trong đãi thủ, nhưng dưới sự kiềm chế, nó đồng dạng
cũng khôgn thể dễ dàng bay về phía thanh sắc quang mạc gần đó.

Nhưng Hàn Lập phát ra một tiếng hừ lạnh,
khôgn gian bốn phía đãi thủ chợt ba động, vô số thanh ti từ trong hư khôgn quỷ
dị hiện ra.

Chúng vây lấy đãi thủ kia, thanh mang chớp
động, đãi thủ do dung nham biến thành lập tức bị chém tan tành, năm ngón tay
rơi xuống.

kể từ đó, hắc sắc tiểu sơn nhân cơ hội này
lần nữa nhanh chóng bỏ chạy, chỉ thấy ô quang sau vài lần chớp động liền chui
vào trong quang mạc không thấy bóng dáng. Mà thanh ti cũng theo đó biến mất,
phảng phất như chưa từng xuất hiện.”Quả nhiên có chút thần thông, trách không
được lại có dũng khí ngạnh kháng trước mặt lão phu!”. Lão giả dường như vẫn
chưa tức giận, nhưgn lời nói lại vô cùng âm trầm.

Cơ hồ trong lúc đó, dung nham trong hồ tách
ra hai bên, cả người lão giả lập lòe hồng quang bắng thẳng lên cao hơn mười
trượng, sau đó mới dừng lại.

Sắc mặt hắn mang theo một tia cảnh giác,
ánh mắt âm sâm đảo qua mọi nơi.

“Kiếm trận!” Thần sắc lão giả vừa động,
liếc mắt một cái đã nhìn ra vài phần.

Bất quá ngay lúc thân hình lão giả hiện ra,
thanh liên bốn phía nhất loạt phát ra quang mang, vô số cánh liên hoa bắn ra.

Trên đường bay, chúng lại chợt lóe, hóa
thành từng đão phong nhận, lấy khí thế phô thiên cái địa bắn nhanh về phía lão
giả.

Sắc mặt lão giả trầm xuống, không thấy thúc
dục pháp quyết, chỉ là hồng quang ngoài thân chợt cuồng trướng, hóa thành một
tầng quang mạc đỏ đậm bao phủ bản thân lại.”Phốc phốc.”, phong nhận phảng phất
như thiêu thân lao vào lửa, đụng vào người lão giả liền hóa thành hỏa cầu,
trong nháy mắt bị đốt cháy hết.

Vị Giác Xi tộc này không biết tu luyện loại
công pháp hỏa thuộc tính nào, dĩ nhiên lại bá đão đến như thế, ngay cả chúc
tiễn mà liên hoa huyễn hóa cũng có thể trực tiếp đốt tan rã.

Nhưng nếu lão giả đã ở trong kiếm trận thì
thủ đoạn công kích của Hàn Lập hiển nhiên sẽ khôgn chỉ có chút như vậy.

Trong tích tắc khi phong nhận không có hiệu
quả, thanh quang trên trời cao đãi phóng, một thanh sắc cự mộc bỗng hiện ra,
tiếp theo đập thẳng xuống. Nhìn kỹ thì thấy trong thanh quang có lẫn hắc quang,
tựa hồ vô cùng trầm trọng. Lão giả thế nhưng lại cười lạnh một tiếng, hồng
quang ngoài thân đột nhiên truyền hết vào tay áo, hắn phất tay, hồng quang bỗng
nhiên vọt thẳng lên khôgn trung.

Nơi hồng quang đi qua, thanh sắc cự mộc chỉ
hạ xuống được vài chục trượng thì liền hóa thành khói xanh tiêu tán.

“Tiểu tử, đừng phí tâm cơ, kiếm trận nếu có
thuộc tính khác thì có khả năng tạo một chút phiền toái cho lão phu, nhưng nếu
chỉ đơn thuần là pháp trận mộc thuộc tính thì căn bản vô dụng. Lão phu phá trận
này bất quá chỉ là chuyện nhấc tay.” Lão giả đột nhiên lớn tiếng quát.

Tiếp theo hắn đột nhiên bắt quyết, hồng
quang ngoài thân đột nhiên hướng bốn phương tám hướng bắn ra, đánh lên trên
thanh sắc quang mạc, nhiệt đọ cao trong nháy mắt tràn ngập khắp cả không gian
trong quang mạc. Trên mặt lão giả mang theo một tia đắc ý.

Dựa theo suy nghĩ của hắn, công pháp hỏa
thuộc tính vốn bá đão, đối mặt với cấm chế mộc thuộc tính thì hiển nhiên có thể
dễ dàng phá vỡ, vì thế kiếm trận này sẽ nhanh chóng bị phá. Sau đó dựa vào tu
vi cường đãi, nhất cử diệt sát đối thủ có chút phiền toái trước mắt này.

Tiếng “oanh long long.” trầm muộn liên tiếp
truyền đến, ngay từ đầu quang mạc bốn phía đích xác giống như lão giả nghĩ, bị
quang trụ dễ dàng xuyên thủng thành lỗ hổng lớn, bộ dáng thanh liên sẽ lập tức
bị hỏng mất.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lão giả cảm
thấy cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ, quang mạc bốn phía thanh liên trong nháy
mắt biến mất, nhưng bản thân hắn lại ở trong một chỗ xa lạ, bốn phía đều là đãi
thụ cao hơn mười trượng.”Ảo thuật!” Ngay cả khi kiến thức lão giả rộgn rãi thì
lúc này đây cũng thật sự thất kinh.

Ảo thuật hoặc pháp trận cấm chế thì khôgn
ngạc nhiên, ngay cả kiếm trận cũng vậy. Nhưgn đây là lần đầu tiên lão giả nhìn
thấy kiếm trận pha lẫn ảo thuật.

Bất quá lão giả họ Đồ lập tức khôi phục
trấn định, tay bắt quyết, hồng quang ngoài thân chợt hiện, một đão hỏa trụ cuồn
cuộn xích diễm phóng lên cao. Lão giả há miệng, phun tiếp một đão phù toản. Phù
toản chợt lóe lên, hóa thành cơn lốc xông thẳng vào hỏa trụ.

Trong phút chốc gió và lửa giao nhau,
nguyên bản hỏa trụ chỉ có một trượng, giờ phút này biến thành hơn mười trượng,
thanh thế cực kỳ to lớn.

Lão giả đứng ở trung tâm hỏa trụ, khoanh
chân ngồi xuống đồng thời đỉnh đầu chợt lóe hồng quagn, một khuôn mặt hung dữ
hiện ra, nhưng toàn thân lại có lân phiến đỏ đậm.

Trong nháy mắt khi hư ảnh xuất hiện, thiên
địa nguyên khí khu vực gần đó đều bị điều động. Từng ngũ sắc quang điểm nhỏ như
hạt đậu, tại phương viên mười dặm xung quanh, rừng rậm, cỏ cây gần đó đều nhổ
gốc, chúng tựa hồ đều bị triệu hoán, điên cuồng tuôn về phía kiếm trận.

Vô số quang điểm từ trên không trung hạ
xuống, nhưng khi đến gần kiếm trận lập tức bị một mảnh thanh sắc kiếm quang
chắn bên ngoài.

Các loại quang mang khác nhau bay múa trong
kiếm quang, bạo liệt hóa thành một đoàn ngũ sắc vụ khí, nhưng số lượng quang
điểm thật sự rất nhiều, giống như vô cùng, vô tận.

Trong chốc lát, vụ khí sau khi bạo liệt
liền hợp lại thành chất lỏng, làm cho thanh sắc kiếm quang đang bay múa cũng
dần trì hoãn, dần trở nên mất linh.

Mà đồng thời lúc đó, lão giả họ Đồ thúc dục
hỏa trụ to lớn, đồng dạng phát tán tàn phá kiếm trận. Vô số cự mộc được ảo
thuật biến thành, đều bị hỏa trụ thiêu đốt, căn bản khôgn thể ngăn cản chút
nào.

Mặc dù cây cối chỉ là chút huyễn ảnh, nhưng
chúng lại được phi kiếm ẩn chứa mộc linh lực tinh thuần huyễn hóa ra.

Cho nên cây cối dưới hỏa lực mạnh như thế
liền bị thiêu đốt hết, nhất thời cảnh sắc bốn phía lão giả trở nên mơ hồ, một
lần nữa hiện ra cảnh sắc chân thật ban đầu.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3