Phàm nhân tu tiên - Chương 1511 - 1512

Chương 1511: Hỗn thiên địa cùng hồ lô

Hàn Lập ẩn thân trong kiếm trận, thấy cảnh
này thì trong lòng có chút trầm xuống.

Đối phương không hổ là tồn tại Hợp Thể Kỳ,
thân ở trong kiếm trận nhưng vẫn có thể điều động nhiều thiên địa nguyên khí
như vậy, mạnh mẽ đè ép kiếm trận.

Bất quá, đây cũng là vì cảnh giới tu vi của
hắn kém nhiều so với đối phương.

Nếu cùng cấp thì hắn hoàn toàn có thể dựa
vào cảnh giới chi lực, dễ dàng đánh tan việc điều động thiên địa nguyên khí
này.

Dù sao việc đánh tan dễ dàng hơn việc triệu
hoán thiên địa nguyên khí nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tồn tại
ngoài Luyện Hư Kỳ rất ít khi trực tiếp điều động thiên địa nguyên khí công kích
đối phương, cho dù có thật sự làm như vậy, tốn sức tập hợp thiên địa chi lực,
nhưng cảnh giới chênh lệch không nhiều thì rất dễ bị đối phương cướp quyền điều
khiển, vì thế được không bằng mất.

Cho dù ngẫu nhiên trong tranh đấu có xuất
hiện cảnh điều động thiên địa nguyên khí thì hơn phân nửa là muốn thi triển đãi
thần thông nào đó, pháp lực bản thân không đủ cho nên không thể không điều động
thiên địa nguyên khí bổ sung.

Loại tình hình này phải có một người phụ kế
bên để có thể tập trung điều động thiên địa nguyên khí, không bị người khác
cướp đoạt.

Bất quá nói đến phạm vi điều động thiên địa
nguyên khí tấn công địch thì cũng thường là mượn thiên địa lực trong phạm vi
mười dặm, tận lực giảm bớt thời gian làm phép và phải cam đoan điều khiển lực
ổn định.

Lúc này lão giả họ Đồ thấy cảnh giới Hàn
Lập kém xa mình, mới dám không kiêng nể gì điều động nhiều thiên địa nguyên khí
công kích kiếm trận.

Đối mặt với thủ đoạn này, Hàn Lập hiển
nhiên cảm thấy đau đầu.

Bất quá lúc đầu Thanh Nguyên Tử dùng tu vi
Luyện Hư Kỳ đánh với tồn tại Hợp Thể Kỳ, đối với việc thiên địa nguyên khí
cường hành công kích cũng có đối sách.

Hàn Lập thở dài một hơi, mười ngón tay búng
ra từng đão pháp quyết vào trong kiếm trận.

Thanh sắc quang mạc chợt cuồng hiện vài
cái, nguyên khí bên trong kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiếp theo quang mạc đang bị thiên địa
nguyên khí đè ép, bỗng co rụt lại, thanh liên đột nhiên mở ra, quay tròn.

Trong nháy mắt, thanh sắc tuyền qua hiện
lên bên ngoài quang mạc.

Tất cả thiên địa nguyên khí đều bị hút mạnh
vào tuyền qua.

Trong nháy mắt, tất cả thiên địa nguyên khí
đều bị kiếm trận thu nạp.

Quang mạc vốn lung lay, trong nháy mắt lần
nữa ổn định lại.

Lão giả trong kiếm trận đang thúc dục phong
hỏa chi trụ đánh vào quang mạc, thiên địa nguyên khí bên ngoài đột nhiên có
biến hóa, hiển nhiên lão giả là người đầu tiên cảm ứng được.

Trong lòng lão giả cả kinh, tuyệt đối không
nghĩ tới kiếm trận này còn có thần thông huyền diệu như thế.

Nói như vậy, hắn tụ tập thiên địa nguyên
khí chẳng phải là làm tăng mạnh uy lực của kiếm trận sao.

Dưới sự kinh sợ, lão giả không cần suy nghĩ
hét lớn một tiếng vang vọng khắp kiếm trận.

Thiên địa nguyên khí đang tụ tập bên ngoài
kiếm trận, nhất thời sau tiếng hét bỗng bị một lưỡi đao gió chém tan.

Mà kiếm trận sau khi thu nạp nhiều thiên
địa nguyên khí như vậy, thanh sắc quang mạc trở nên càng xanh, độ dày không
biết hơn xa lúc trước bao nhiêu.

Chính mình triệu tập thiên địa nguyên khí,
ngược lại không cẩn thận đã trợ giúp đối thủ, chuyện mất mặt như thế truyền ra
ngoài, chẳng phải sẽ làm cho người trong tộc cười đến rụng răng sao.

Lão giả họ Đồ giận dữ, cười lạnh ba tiếng.

Tiếp theo hắn vỗ thiên linh cái, nhất thời
một cổ hồng hoàng bạch sắc linh quang bay ra, thoáng cái liền hiện ra một hư
ảnh thật lớn với diện mục mơ hồ.

Không chờ Hàn Lập nhìn rõ diện mục thật của
hư ảnh, hư ảnh liền bay về phía lão giả.

Lão giả họ Đồ hống một tiếng dài, khuôn mặt
thanh tú biến mất, trở nên cực kỳ hung dữ. Hình dáng cũng chợt cao lên sáu bảy
trượng, trên trán mọc ra một cái sừng màu hồng dài nửa thước, da thịt thì đầy
lân phiến đỏ đậm.

Trong chốc lát, lão giả bỗng biến thành một
yêu ma đáng sợ.

Hắn dữ tợn cười, hai tay vung lên.

Một kim sắc tiểu phiến hiện ra, trên mặt có
hỏa vụ lượn lờ.

Tay kia thì cầm một cái túi quỷ dị.

Hắn ném hai bảo vật lên trời, trong miệng
phát ra những tiếng chú ngữ cổ quái mà Hàn Lập nghe không hiểu.

Tiểu phiên thoáng một cái, từ phía trên
phun ra một cổ kim sắc hỏa diễm, mà cái túi thì phun ra một trận bão cát màu
lam.

Lão giả há miệng, cũng phun ra một đoàn hỏa
vẫn đỏ như máu.

Ba thứ này nhất thời dung hợp vào trong hỏa
trụ đang tàn phá kiếm trận.

Trong chốc lát, hồng, lam, vàng, tam sắc
quang mang hòa cùng nhau, sau đó hóa thành tam sắc phong hỏa lực, uy lực có thể
làm rung chuyển thiên địa, bạo phát trong kiếm trận.

Hàn Lập thấy tình hình không ổn, liên tiếp
thúc dục Xuân Lê Kiếm Trận biến hóa ra vô số huyễn thuật.

Nhưng vô luận huyễn hóa ra bất cứ thứ gì,
đều bị tam sắc phong hỏa lực đốt cháy.

Bộ dáng Xuân Lê Kiếm Trận không thể ngăn
cản nổi.

Thanh sắc quang mạc dưới sự công kích không
ngừng của phong hỏa lực, một lát sau thì bắt đầu chợt sáng chợt tối.

Hàn Lập hít một hơi.

Bất quá hắn hoảng sợ như vậy, một nửa bởi
vì tam sắc phong hỏa lực, một nửa khác chính là cái túi màu lam mà lão giả họ
Đồ lấy ra sau khi biến thân.

Bảo vật này hắn thoạt nhìn rất quen, hình
như là một kiện linh bảo trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, Hỗn Thiên Đãi. Bảo vật này
mặc dù xếp ở giữa bảng, nhưng lại có vài loại thần thông lợi hại, cho nên danh
khí thật sự không nhỏ.

Nhiều năm trước, bảo vật này từng rơi vào
tay một vị nhân tộc, nhưng sau khi vị này chết thì bảo vật cũng quỷ dị biến
mất. Năm đó vì chiếm đoạt bảo vật này, rất nhiều tu sĩ cấp cao của các tộc
tranh giành, nhưng không tìm ra chút manh mối.

Không hiểu thế nào lại rơi vào tay Giác Xi
Tộc?

Hàn Lập cảm thấy khó giải quyết, nhưng tâm
niệm nhanh chóng xoay chuyển vì một tiếng hừ nhẹ bỗng vang lên. Trên mặt hắn
hiện ra vẻ kinh ngạc.

Theo lời đồn thì kiện Hỗn Thiên Đãi này
không thể chỉ có chút thần thông ấy, chẳng lẽ chỉ là một kiện phỏng chế phẩm,
hoặc là mình nhìn lầm?

Hàn Lập không thể phán đoán chính xác,
nhưng hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ.

Mắt thấy kiếm trận không thể chống đỡ thêm,
Hàn Lập híp mắt, một luồng hàn mang hiện lên.

Nghe đồn Thanh Nguyên Tử dùng kiếm trận này
có thể đối phó tồn tại Hợp Thể Kỳ, mặc dù không phải là giả, nhưng hơn phân nửa
bởi vì Thanh Nguyên Tử đã tu luyện kiếm quyết này đến mấy tầng cuối, cho nên
mới có thể phát huy mười hai thành uy lực.

Mặc dù hắn cũng có thể luyện chế ra Thanh
Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng công pháp tu luyện cũng không phải chỉ chuyên về
kiếm trận này, cho nên vài loại thần thông có thể nói là sát chiêu khác vẫn
không thể thi triển.

Cho nên không thể vây khốn được lão giả
trước mắt.

Bất quá vì hấp thu nhiều thiên địa nguyên
khí, làm cho kiếm trận có một loại thần thông uy lực không nhỏ, có thể miễn
cưỡng thi triển.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động, dường như nghĩ
tới điều gì.

Loại thần thông này vô cùng lợi hại, một
khi thi triển ra, bất luận có hữu hiệu hay không thì sợ rằng bản thân kiếm trận
cũng lập tức bị phá hỏng.

Nhưng tình huống trước mắt cũng có thể thử
một lần.

Nếu không hiệu quả thì chỉ có thể vận dụng
vài loại biến thân trong Kinh Chập Thập Nhị Biến đãi chiến với đối phương một
hồi. Nếu vẫn không được thì hắn vẫn còn rất nhiều phù lục cùng Phệ Kim Trùng.

Bởi vậy dù đãi chiến với vị Hợp Thể Sơ Kỳ
cho đến giờ, hắn vẫn trấn định.

Sau một khắc, Hàn Lập cũng lẩm bẩm trong
miệng.

Nhất thời một màn khó tin xuất hiện trong
kiếm trận.

Chỉ thấy thanh sắc quang mạc trở nên mơ hồ,
bỗng nhiên hiện ra một cây đãi thụ khổng lồ.

Lúc vừa mới xuất hiện thì chỉ mấy tấc,
nhưng sau một khắc thì cuồng trướng tới mấy trượng.

Đãi thụ nở hoa kết quả, dưới ánh mắt giật
mình của lão giả, ngưng kết thành một tiểu hồ lô xanh biếc.

Hồ lô chỉ bằng cái bát, nhìn cực kỳ bình
thường.

Nhưng sau một khác, thanh liên trong quang
mạc rung lên, phun ra vô số đão kiếm ảnh dài một tấc, tất cả đều chui vào trong
hồ lô.

Theo đó mặt ngoài hồ lô bỗng hiện ra một đão
thanh sắc kiếm ấn.

Ban đầu thì mờ nhạt như không thấy.

Nhưng khi lượng lớn ngũ sắc quang hà rót
vào trong hồ lô thì kiếm ấn trở nên vô cùng rõ, chớp động ngũ sắc quang mang.

Lão giả họ Đồ mặc dù không biết đây là thần
thông gì, nhưng hồ lô xuất hiện quỷ dị như thế thì hiển nhiên trong lòng rất
bất an.

Lúc này hắn không suy nghĩ, hư không đánh
ra một trảo lớn về phía hồ lô.

Nhất thời tam sắc phong hỏa lực trong kiếm
trận bỗng nhiên quay cuồng, hóa thành tam sắc đãi thủ, khí thế hung hãn đánh về
phía hồ lô.

Nếu hồ lô chỉ là vật bình thường, lấy biểu
hiện đáng sợ của tam sắc phong hỏa lực trước đó, sợ rằng đãi thủ không cần trực
tiếp tiếp xúc thì đã đem hồ lô đốt thành khói.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên từ trên cao
truyền đến một từ lạnh lùng của Hàn Lập: “Trảm.”

Hồ lô quay tròn, bỗng nhiên đảo ngược,
quang mang lưu chuyển một trận, chợt lóe, phun ra một kiếm quang dài cỡ một
thước.

Ngũ sắc kiếm quang chớp động linh quang
không ngừng, phù văn lớn nhỏ tịa gần kiếm quang không ngừng lập lòe.

Kiếm quang chỉ chợt lóe lên liền biến to
lên một trượng.

Tiếp theo cự kiếm nhắm ngay hướng tam sắc đãi
thủ hư không chém ra một nhát.

Vô thanh vô tức, nhìn như không có chút uy
lực nào.

Nhưng tam sắc đãi thủ không chút dấu hiệu
bỗng phân ra làm hai, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Phương hướng cự kiếm thay đổi, mục tiêu
tiếp theo là lão giả cách đó không xa.

Lão giả họ Đồ thấy cảnh này, sắc mặt nhất
thời biến đổi.

Chương 1512: Nguyên khí chi kiếm

Lão giả nhìn phi kiếm trước mắt, trong lòng
nổi lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Hắn không cần suy nghĩ, há miệng phun ra
một phi kiếm cực mỏng, trong suốt, phảng phất như được luyện chế từ thủy tinh.

Phi kiếm chỉ chợt lóe, liền hóa thành một đão
kinh hồng bắn nhanh đi.

Mục tiêu đúng là ngũ sắc quang kiếm quỷ dị
nọ.

Một tiếng hừ nhẹ từ hư không truyền ra.

Ngũ sắc quang kiếm bỗng thoáng lên một cái,
lần nữa chém về phía xa.

Kinh hồng nhất thời run lên, ngay lập tức
quay trở về bộ dáng tiểu kiếm màu đỏ, quay cuồng rơi thẳng xuống.

Tiểu kiếm chỉ dài một tấc, nhưng trên mũi
kiếm lại bất ngờ hiện ra một lỗ thủng.

Mặc dù kiếm quang chưa bị chém làm hai
đoạn, nhưng bộ dáng bị hao tổn không nhẹ.

Ngay tại lúc phi kiếm bị hư, sắc mặt lão
giả cũng trắng bệch, do tâm thần tương liên nên đồng dạng cũng chịu một chút
tổn thương.

Bất quá ngũ sắc quang kiếm sau khi chém ra
hai lần thì nguyên bổn quang mang chói mắt lúc này trở nên ảm đãm, đồng thời
phù văn gần thân kiếm cũng tản mát không ít.

Vẻ mặt lão giả chợt biến, bỗng nhiên hét
lên một tiếng dài.

Phong hỏa lực đang tàn phá bốn phía nhanh
chóng quay về người lão giả.

Tam sắc quang mang đãi phóng, một kiện tam
sắc chiến giáp nhất thời di động trên người lão giả.

Chiến giáp này thoạt nhìn chẳng những không
phải kim, không phải mộc, hơn nữa từ đầu tới chân đều được bảo vệ thật nghiêm
ngặt, chỉ chừa lại đôi mắt trong suốt mà thôi.

Từ xa nhìn lại, lão giả phảng phất như biến
thành một giáp sĩ toàn thân mặc chiến giáp.

Tiếp theo hai tay lão giả phất một cái, tam
sắc quang mang chợt lóe, một cự kiếm cổ xưa xuất hiện trong tay.

Lão giả hai tay cầm kiếm, hoành trước
người.

Nhất thời một cổ sát khí kinh thiên vọt
thẳng lên.

Túi lớn cùng phiên kỳ trên không trung lúc
này cũng bắn nhanh xuống, phân biệt hóa thành hai màu vàng lam xoay quanh lão
giả.

Hàn Lập ẩn thân trong quang mạc thấy cảnh
này thì khóe mắt khôgn khỏi giật giật.

Lúc trước hắn mượn lực mà kiếm trận hấp thu
mới có thể miễn cưỡng thi triển kiếm trận thần thông mà Thanh Nguyên Tử gọi là
“Nguyên Khí Kiếm Hồ.” Thần thông này chỉ dùng để huyễn hóa hồ lô, lấy bảy sự
sắc bén của bảy mươi hai Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, mượn thiên địa chi lực xuất
ra nguyên khí chi kiếm với uy lực vô cùng lớn.

Thần thông này vô cùng lợi hại, nhưng tiêu
hao thiên địa nguyên khí cũng thật kinh người.

Hai chém vừa rồi đã đem thiên địa nguyên
khí mà kiếm trận thu được, tiêu hao hơn phân nửa.

Bất quá nếu đối phương tưởng rằng Kiếm hồ
chi thuật chỉ có chút thần thông này thì đúng là tự tìm đường chết, dùng thần
thông này sinh ra Nguyên khí chi kiếm uy lực có thể lớn nhưng hoàn toàn là vận
dụng thiên địa nguyên khí cùng linh lực quán chú vào.

Một kích đã qua, hắn chuẩn bị phát ra một
kích khác. Trong lòng nghĩ như thế, khóe miệng Hàn Lập chợt hiện lên một tia
cười lạnh, tay bắt quyết, thúc dục kiếm trận.

Nhất thời linh quang bốn phía thanh sắc
quang mạc chợt lóe, thanh liên sau khi quay tròn, toàn bộ hóa thành từng đão
quang trụ bắn về phía kiếm quang thật lớn trên khôgn trung.

Thanh quang chớp động đầy trời, thanh sắc
quang mạc cuối cùng phát ra tiếng vù vù rồi biến mất.

Trong nháy mắt, hư không bốn phía chỉ còn
lại bảy mươi hai khẩu thanh sắc phi kiếm, chúng có chút ảm đãm huyền phù giữa
không trung.

Hàn Lập nhẫn tâm đem linh lực của cả kiếm
trận hòa vào trong Nguyên Khí Chi kiếm.

Khôgn có kiếm trận che chở, thân hình Hàn
Lập liền hiện ra giữa không trung.

Kiếm quang sau khi hấp thu nhiều linh lực
như vậy, hình thể lần nữa bạo tăng, thân kiếm trở nên vô cùng rõ ràng, mặc dù
vẫn là ngũ sắc, nhưng màu xanh nổi bật hơn hẳn bốn màu khác.

“trảm.”

Hàn lập chỉ tay về phía lão giả, trong
miệng lạnh lùng nói.

Cự đãi kiếm quang chậm rãi nhấc lên, rồi hư
không chém xuống.

Lão giả hóa thành cự đãi giáp sĩ cùng lúc
đó cũng hét lớn một tiếng, cự kiếm cổ xưa trong tay hướng về phía kiếm quang
trên không, đồng dạng cũng chém một cái.

Một tiếng xé gió vang lên, từng đợt tinh
mang cùng tam sắc kiếm khí thoáng hiện ra trong hư không, nhưng chỗ hai bên
tiếp xúc thì lại vô thanh vô tức.

Chỉ thấy tinh mang chợt lóe, vượt qua tam
sắc kiếm khí, biến mất khôgn thấy bóng dáng.

Mà tam sắc kiếm khí sau khi vang lên tiếng
“phanh phanh.” liền tiêu tán.

Thấy tình hình này, lão giả phía dưới cơ hồ
không cần suy nghĩ, dùng tay che cự kiếm trước người.

Một tiếng “keng.” vang lên.

Lão giả vẫn đứng im tại chỗ khôgn nhúc
nhích.

Sau một khắc, thuẫn bài trên cự kiếm đột
nhiên nổi lên từng đão thanh mang, tiếp theo nửa thân kiếm vô thanh vô tức rớt
xuống.

Mà phía sau hai đoạn cự kiếm lại xuất hiện
kim sắc tiểu phiên.

Nhưng tiểu phiên này run lên, lập tức tuôn
ra kim mang chói mắt, đồng dạng cũng hóa thành hai nửa rơi xuống, còn chiếc túi
thì bộ dáng vẫn bình yên vô sự.

Mà lão giả thân ở trong chiến giáp lại
không hề cảm tình nhìn thẳng lên không trung, lam sắc chiến giáp trên người
phảng phất không hề tổn hao, một chút vết thương cũng không hiện ra.

Hàn Lập chứng kiến cảnh này thì đồng tử
chợt co rụt lại, đồng dạng lạnh như băng nhìn về phía đãi địch.

Một bàn tay trong tay áo của hắn lặng lẽ
cầm một vật.

“Loại công kích này có tên gọi không!”. Từ
trong chiến giáp truyền ra tiếng xé gió của lão giả, nhưng nội dung lại là yêu
cầu khiến Hàn lập ngẩn ra.

“Đương nhiên là có! Tư vị của Nguyên khí
chi kiếm không tệ chứ”. Trên mặt Hàn lập lộ ra một tia kỳ quái.

“Hừ, đích xác có chút thần thông, ngay cả
lão phu cũng không thể hoàn toàn ngăn cản!”. Lão giả hừ một tiếng.

Đang nói, từ chính giữa tam sắc chiến giáp
đột nhiên hiện ra một đường nứt màu xanh nhạt.

Tiếp theo chiến giáp nhìn như khôgn có lấy
một khe hở, từ chỗ đường nứt vỡ vụn ra, rơi thẳng xuống đất.

Theo chiến giáp rơi xuống, một cánh tay lớn
cũng đồng dạng rơi xuống đất.

Tiên huyết từ bả vai phun ra, tinh khí nồng
đậm.

Nhưng lão giả chỉ quay đầu lại nhìn cánh
tay cụt, mặt không nhăn chút nào.

Cánh tay cụt tự động vù một tiếng, bay đến
miệng vết thương.

Một vòng bạch quang chớp động, liền dễ dàng
nối chúng lại.

Lập tức pháp lực trong cơ thể lão giả lưu
chuyển một trận, hai tay bắt quyết, hồng quang chói mắt lần nữa hiện ra.

Khôgn gian gần đó chỉ chốc lát liền trở nên
cực nóng.

Hai mắt Hàn Lập hít lại nhìn cử động của
đối phương, cũng không lập tức ra tay côgn kích, ngược lại ánh mắt chớp động,
khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc.

“Các hạ thật sự nghĩ đơn giản thế sao, có
thể dễ dàng chữa khỏi vết thương do Nguyên khí chi kiếm tạo thành?”.

“Cái gì, lời này của ngươi có ý gì?” Lão
giả họ Đồ cả kinh, lập tức theo bản năng quay lại nhìn chỗ cánh tay bị thương.

kết quả, ánh mắt hắn trở nên vô cùng khó
coi. Chỉ thấy nguyên bản cánh tay nhìn như bình thường, không biết vì sao tiên
huyết lại lần nữa chảy ra.

“Hắc hắc, chỉ cần các hạ dùng lực thì vết
thương sẽ khôgn khép miệng. Đây chính là chỗ đáng sợ thật sự của Nguyên khí chi
kiếm. Khôgn biết tiếp theo đão hữu định đem pháp lực áp chế hơn một nửa rồi
cùng tại hạ tranh đấu, hay là cứ để máu chảy như vậy.” Hàn Lập cười hắc hắc,
tiếp theo đột nhiên tay áo vung lên.

Tiếng xé gió ầm ầm nổi lên.

Từ cổ tay Hàn Lập bay ra hơn mười đóa kim
hoa, sau khi ra khỏi tay áo lập tức biến lớn thành nửa thước, đúng là hơn mười
cự đãi giáp trùng hình thái dữ tợn.

Lão giả nghe Hàn Lập nói, nét mặt không
chút biểu tình nhưng trong lòng lại vô cùng kinh sợ, khi thấy rõ bộ dáng giáp
trùng, hắn khôgn thể nào duy trì bình tĩnh, thất thanh la lên.

“Phệ kim trùng! Ngươi lại có loại trùng
thành thục này sao!” Thần sắc lão giả biến đổi mấy lần, trong nháy mắt lại một
lần nữa lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hàn Lập căn bản khôgn nói nhiều thêm nữa,
hai tay bắt quyết, phệ kim trùng như ong vỡ tổ bắn thẳng đến lão giả.

Mà bản thân hắn cũng phóng ra kim quang
chói mắt, bên ngoài thân hiện ra một tầng lân phiến ánh vàng rực rỡ, trên trán
hiện ra một con mắt đen yêu dị.

Đồng thời kim sắc quang vựng từ sau lưng
bỗng nhiên hiện ra.

Trong quang vựng hiện ra pháp tướng Phạm
thánh chân ma ba đầu sáu tay.

Trên người Hàn Lập phát ra một tiếng sét
đánh, vô số đão kim sắc điện hồ rậm rạp thoáng hiện, tiếp theo hai tay lật lại.

Hôi quang trong tay chớp động, Nguyên từ
thần sơn lần nữa hiện ra.

Tay kia thì ngoắc Thanh trúc phong vân kiếm
bốn phía một cái, nhất thời tất cả tiểu kiếm bắn nhanh lại, hội tụ thành một
thanh sắc cự kiếm dài một trượng, rơi vào tay hắn.

Hàn Lập lúc này thần sắc lạnh như băng, một
bước xa hơn mười trượng, thẳng tiến về phía lão giả bên dưới.

Lão giả hiển nhiên nhìn rõ tất cả, sắc mặt
có chút xanh xao, ánh mắt đảo qua chỗ tay đã làm phép cầm máu lần nữa, lại
thoáng nhìn về cự đãi kim trùng đang bay gần đến mình.

Lão giả cắn răng, phun ra một tử sắc phù
triện.

“Phanh.” một tiếng, phù triện bạo liệt ra.

Một đoàn tử sắc vân vụ trong chốc lát tràn
ngập ra, đem lão giả bao phủ hoàn toàn.

Vừa thấy một màn quen thuộc này, thân hình
Hàn Lập chợt động, dừng lại giữa không trung, nhíu mày.

Bất quá hơn mười phệ kim trùng không chút
khách khí phóng thẳng tới, trong nháy mắt đã chui vào tử vụ.

Hàn Lập bỗng nhiên phất tay về phía tử vụ,
một cỗ kình phong tuôn ra.

Cuồng phogn quét tới, nhất thời tử vụ bị
quét sạch.

Quả nhiên giống như dự đoán, nơi đó hoàn
toàn trống không.

Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt động, cúi
đầu quan sát mặt đất, đột nhiên trong miệng phát ra tiếng huýt dài.

Chỉ chốc lát, kim quang trên mặt đất chợt
lóe, hơn mười phệ kim trùng từ trong đất bay ra, sau khi xoay quanh Hàn lập thì
lần nữ bay vào trong tay áo.

Chỉ một chút thời gian khu sử mà Hàn Lập
cảm thấy thần niệm của mình đã bị tiêu hao hơn nửa.

May mắn là sau khi tiến giai Luyện hư kỳ,
thần thức đãi tăng, nếu không thì tuyệt đối không dễ dàng thả ra nhiều phệ kim
trùng như vậy.

Bất quá dưới thần thôgn linh mục của hắn,
lão giả Giác Hoàng tộc đã hóa thành tử ảnh, ở dưới đất phi độn ra hơn mười dặm.

Nhìn bộ dáng khôgn quay đầu lại của hắn thì
dường như đã thật sự bị kinh sợ mà rút lui.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3