Phàm nhân tu tiên - Chương 1521 - 1522

Chương 1521: Vân Thành

“Đây là Vân Thành?” Hàn Lập thân ở trong
thanh quang, nhìn bầu trời phía xa, thần sắc trở nên cổ quái.

“không sai, tên như ý nghĩa, Vân Thành chỉ
thấp hơn thiên không chi đảo ở linh giới, có thể huyền phù trên không trung.
Mặc dù không thể như thiên khôgn chi đảo có thể chậm rãi theo gió phiêu lưu
trên trời, nhưng tùy thời cũng có thể tự co bay cao.” Giáp Thiên Mộc đứng cạnh
Hàn Lập, có chút tự hào nói.

Hiện tại người hắn đang ở trên một đỉnh núi
nhỏ, mà không trung cách đó mấy trăm dặm lại bất ngờ có một tòa thành to lớn
đang huyền phù.

Thành thị này cách mặt đất mấy vạn trượng,
chẳng những mây trắng lượn lờ mà toàn thân lại khôgn biết dùng tài liệu màu
trắng nào xây dựng thân.

Diện tích khổng lồ làm cho người ta lần đầu
nhìn thấy đều không thể không hoảng sợ.

Một điểm khác gây chú ý chính là hơn mười
khối cầu lớn màu trắng, mỗi một khối từ xa nhìn lại thì dường như không quá
lớn, nhưng nếu đến gần thì mới thấy rõ, đường kính đãt đến vạn trượng.

Về phần số lượng chuẩn xác của khối cầu thì
bởi lý do chỉ nhìn được một mặt của thành thì, cho nên Hàn lập không thể đoán
chính xác.

“Đó là vật gì?” Hàn lập sau khi hết hoảng
sợ thì chỉ về khối cầu, không nhịn được hỏi.

“Thứ Hàn đão hữu nói chính là Vân thành chi
vệ. Chúng được Vạn cổ tộc chúng ta và Thạch Kiền Tộc hợp lực cẩn thận tạo
thành, là một trong những đòn phòng ngự sát thủ của Vân Thành. Tình huống cụ
thể thì sau khi đão hữu tiến vào Vân thành, chỉ cần nghe ngóng sẽ biết. ha ha.”
Giáp THiên Mộc lộ ra vẻ thần bí, tươi cười nói.

Hàn lập nghe vậy thì có chút hết chỗ nói.

Bất quá hắn cũng không thật sự muốn hỏi đến
cùng, cho nên hóa thành một đão thanh quang bay đi.

Giáp Thiên Mộc cũng đồng dạng hóa thành
bạch quang theo sát.

Ở ngoài mấy trăm dặm thì chưa thể khái quát
được thể tích của thành này, nhưng khi đến gần hơn trăm dặm thì mới thấy Vân
thành thật lớn. Cho dù kiến thức Hàn Lập rộng rãi cũng không khỏi hít một hơi.

Nhìn gần thì Vân thành cơ hồ che hơn nửa
bầu trời.

Trên đường đi, bọn họ cũng bắt đầu nhìn
thấy dị tộc nhân khác đang độn quang, cùng với một số thú xa, linh thuyền phi
hành.

Lúc đến gần hơn thì số lượng dị tộc nhân
cũng không khỏi tăng lên.

Hàn Lập lấy mắt thường có thể nhìn rõ
phương hướng mình định đến là một khối cầu thật lớn, gần đó đều có rất nhiều,
có thể nói là khắp nơi đều có.

Bất quá không biết vì sao, cơ hồ khi mọi
người đến gần khối cầu lớn này thì đều ngoan ngoãn đi vòng, không ai dám đi
thẳng qua.

Hàn Lập thấy vậy, hiển nhiên không nhịn
được, nhìn vài lần.

Lam mang trong mắt thiểm động, tất cả bề
mặt của khối cầu cơ hồ đều xuất hiện ngay trước mắt.

Chất liệu tạo thành khối cầu cũng giống với
tài liệu tạo nên Vân thành, nhưng khi nhìn kỹ thì mặt ngoài khối cầu trơn bóng
dị thường.

Khối cầu phảng phất như dùng vô số tài liệu
hợp thành, mà mỗi loại tài liệu đều mơ hồ có kim ngân lưỡng sắc phù văn chớp
động không thôi, làm cho chúng có vẻ thần bí.

Hàn Lập nhướn mày, cũng không khách khí đem
thần niệm đảo qua khối cầu.

Kết quả khi vừa tiếp xúc bề mặt khối cầu
thì liền bị một cổ cấm chế chi lực bắn ngược trở lại, căn bản không thể chui
vào trong khối cầu.

Hàn Lập vẫn không cảm thấy kỳ quái, nếu
điều thần bí này bị hắn nhìn thấu thì ngược lại sẽ làm cho hắn có chút kinh
ngạc.

“Đão hữu chú ý, nếu trên người có mang theo
bảo vật kim chúc thì nhất định không thể đến gần chúng trong vòng ngàn trượng,
nếu không tất cả đều bị chúng mạnh mẽ hút lấy, sau đó dùng hỏa thuộc tính thôn
phệ. Mà tất ca thiệt hại đó, Vân thành sẽ không bồi thường chút nào.” Giáp
Thiên Mộc thấy Hàn Lập không ngừng đánh giá khối cầu thì mở miệng nhắc nhở.

“Có loại chuyện này sao?” Hàn Lập có chút
kinh ngạc, ánh mắt sau khi đảo qua mọi người gần đó thì đã tin bảy tám phần.

Không ít độn quang gần đó đổi hướng, đều
hướng vào một cái cửa thành thật lớn mà bay đi.

Giữ cửa là mười mấy tên bảo vệ mặc chiến
giáp giống nhau, thần sắc nghiêm nghị đứng hai bên, khi có người muốn tiến vào
thì đám người liền đến kiểm tra.

Loại kiểm tra này quả nhiên chỉ nhằm vào
người tu tiên, ngoài ra thì căn bản không quan tâm đến loại người khác.

Những môn vệ mặc chiến giáp này từ đầu tới
cuối đều được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưgn cao lớn không đồng nhất. người lớn nhất
thì giống như dị tộc nhân.

Hàn Lập thấy cảnh này, hai mắt không khỏi
híp lại, nhưng độn quang không ngừng lại, chỉ một lát rốt cục đã cùng Giáp
THiên Mộc tới cửa thành.

Lúc này gần đó có không ít độn quang đang
bay tới, cho nên những môn vệ chuẩn bị đến kiểm tra, bộ dáng có hơn mười người.

Kỳ thật cái gọi là “kiểm tra.”, bất quá chỉ
là vài tên thủ vệ cầm một khối pháp bàn hình dạng kỳ lạ, nhắm ngay khuôn mặt xa
lạ quét qua vài lần, đồng thời một người khác thì tay cầm một vật, một bên
nghe, một bên đem vài thứ gì đó bỏ vào bên trong.

Trên bầu trời Vân thành vẫn chưa xuất hiện
quang tráo cấm chế, nhưng hết lần này tới lần khác không có một đão độn quang
nào dám cả gan trực tiếp bay vượt qua tường thành, tiến vào trong thành.

lúc này đây, Giáp Thiên mộc vẫn chưa nói
gì, sau khi mỉm cười thì đột nhiên tiến về phía đội kiểm tra.

Loại hành động này giống như là giành chỗ
khiến cho không ít người cảm thấy bất mãn.

Nhưng những dị tộc nhân này phần lớn đều là
Trúc Cơ, Kết đan, sau khi dùng thần niệm đảo qua Giáp Thiên Mộc, biết hắn là
một gã thượgn tộc, thì lập tức ngậm miệng lại, thậm chí một chút tức giận cũng
không dám biểu lộ ra.

Nhưng thấy loại hành động này của Giáp
Thiên Mộc, hiển nhiên dẫn đến sự chú ý của thủ vệ, mấy đão hàn mang lăng lệ
đồng thời đảo qua người Giáp THiên mộc.

Tu vi mấy người này dường như cũng không
dưới Giáp THiên Mộc.

Nhưng Giáp THiên Mộc đối với cảnh này vẫn
không chút hoang mang, tay áo phất lên, một khối hắc sắc lệnh bài bay ra, phóng
tới tay một gã thủ vệ.

Ánh mắt tên thủ vệ kia ngẩn ra, nhưng lập
tức phản ứng, một tay chụp lấy lệnh bài, ngưng thần nhìn lại.

Đồng thời môi Giáp Thiên Mộc khẽ nhúc
nhích, nhưng không có chút âm thanh nào phát ra, hiển nhiên là thi triển truyền
âm thuật!

Điều này làm cho những dị tộc nhân khác mở
to mắt nhìn.

Tên thủ vệ kia khi nhận ra lệnh bài thì lộ
ra vẻ hoảng sợ, tiếp theo khi nghe được truyền âm của Giáp Thiên Mộc thì nhất
thời không có bất cứ hoài nghi gì, lúc này bước về phía trước, cầm lệnh bài trả
lại cho Giáp THiên Mộc, bộ dáng vô cùng cung kính:

“Hóa ra là Giáp đãi sư Vạn cổ tộc! Mời đãi
sư vào nhanh, mấy vị trưởng lão quý tộc đã sớm phân phó xuống, nếu đãi sư bình
yên trở về Vân Thành thì xin lập tức đi đến Thiên húc các gặp bọn họ. Đúng rồi,
thực tế thì hiện tại trong thành có thể đã có gian tế của Giác Xi tộc trà trộn,
tại hạ lập tức phái vài tên hộ vệ trực tiếp hộ tống đãi sư đến Thiên húc các.”

“Ồ, mấy vị trưởng lão đang ở Thiên húc
các! Cho dù không nói thì ta cũng sẽ lập tức đi gặp bọn họ. Về phần hộ vệ thì
tạm thời khôgn cần, có Hàn đão hữu đi cùng ta thì chỉ cần không phải là Hợp Thể
kỳ đánh lén, mọi chuyện đều không lo. Các nguơi tiếp tục làm việc đi. Đúng rồi,
Hàn đão hữu không phải là người THiên Vân chúng ta, chuẩn bị cho hắn một thân
phận bài tự do cấp cao nhất, ta là người đứng ra bảo đảm.” Sau khi Giáp THiên
Mộc nhận lấy lệnh bài, thì dùng khẩu khí phân phó, trầm giọng nói.

“Vâng, đãi sư!” Tên thủ vệ kia nghe vậy
ngẩn ra, nhưng lập tức miệng đáp ứng nói.

Lúc này, Hàn Lập cũng không chút hoang mang
đi tới.

Vài tên thủ vệ lập tức dùng pháp bảo hướng
ra ngoài rung một cái.

Nhất thời Hàn Lập cảm thấy trong cổ quái
viên bàn tuôn ra một cổ linh áp rất thô, tiếp theo thần niệm chi lực đột nhiên
từ trên người mấy tên thủ vệ này phát ra, sau đó lại dung hợp toàn thể, đảo qua
người Hàn Lập.

Trong lòng Hàn Lập cả kinh, tiếp theo trong
mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Loại công pháp có thể dung hợp thần niệm
của nhiều người này, hắn thật sự lần đầu tiên nhìn thấy.

Vân thành thật không hổ là đãi thành trung
tâm của Thiên Vân mười ba tộc, ngay cả thủ vệ cũng có bí thuật khó tin này.

Bất quá sau khi mấy tên thủ vệ dò xét tu vi
của Hàn Lập thì nhất thời cũng rùng mình.

Thượng tộc thất giai, cho dù tại liên minh
Thiên Vân mười ba tộc cũng rất hiếm.

Lúc này mấy tên kia sau khi nhìn qua pháp
bàn, khôgn thấy có phản ứng với huyết mạch Giác Xi tộc thì trong lòng mới thả
lỏng, hướng Hàn Lập nói:

“Tiền bối, đã có Giáp đãi sư đảm bảo, hơn
nữa cũng thông qua kiểm tra, ta lập tức luyện chế cho ngươi một khối thân phận
bài cấp cao. Sau khi có bài này, ngoại trừ một số nơi cơ mật trong thành, còn
lại tiền bối cứ tự do đi lại.”

“Đã làm phiền các hạ!” Biểu hiện của Hàn
Lập cũng rất thân thiên.

Tên thủ vệ Hóa thần kỳ này liền khách khí
nói không dám.

Mà tên thủ vệ lúc trước định phái người hộ
tống Giáp Thiên Mộc, giờ phút này hiển nhiên không nhắc lại. Hiển nhiên hắn
cũng cho rằng, có một vị thượng tộc thất giai thì hắn không cần phái thêm
người.

Chuyện tình tiếp theo cũng đơn giản, chỉ
một lát sau, những người này liền luyện chế ra một khối ngọc bài đưa cho Hàn
Lập, sau đó vung tay, bảo những thủ vệ khác tránh đường.

Giáp Thiên Mộc cũng không khách khí, lúc
này đi nhanh vào thành, Hàn Lập không chút haong mang theo sát phía sau.

“Giáp đão hữu, mới vừa rồi công pháp mà
những người đó dung hợp thần niệm, rốt cuộc là loại bí thuật nào vậy, nếu có
loại bí thuật thần kỳ đó thì khi dùng đối địch chẳng phải sẽ rất hữu dụng sao!”
Hai người vừa đi vào trogn cửa thành thì Hàn Lập đột nhiên mở miệng hỏi.

Chương 1522: Thiên Vân chư tộc

“Hàn huynh nói về Ngưng Thần Quy Nhất Thuật
à! Thuật này đích xác vô cùng thần kỳ, là do Thanh Tộc sáng chế. Nhưng tu luyện
thuật này cũng vô cùng ngặt nghèo, chẳng những cần phải có huynh đệ cùng huyết
mạch, hơn nữa tu luyện công pháp này tu vi phải không khác nhiều lắm về cảnh
giới, mới có thể thi triển thuật này. Mà Thanh Tộc khác với những tộc khác, tộc
nhân sinh ra phần lớn đều cùng một thể, một thai sau bảy người là chuyện thường
thấy. Sau khi lớn hơn một chút thì bọn họ tự tách ra. Bốn người giữa cửa thành
chính là tộc nhân của Thanh Tộc, chuyên làm nhiệm vụ kiểm tra. Sau khi thi
triển thuật này, thần niệm địch nhân hoà hợp với toàn thể, chính là cảnh giới
cao hơn bọn họ ba bốn tầng vẫn không biết được.” Giáp Thiên Mộc cười giải thích
hai câu.

“Thì ra là thế! Hàn mỗ thật có chút lạc
hậu, nhưng tại hạ lại có chút hứng thú đối với thuật này, đão hữu có biết
phương pháp tu luyện không?” Sau khi Hàn Lập nghe xong, trước tiên có chút thất
vọng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thuật này thần diệu, không khỏi muốn
tham khảo để sau này cải tiến lại, nên thử hỏi.

“Ngưng Thần Thuật không phải là thuật đặc
biệt gì của Thanh Tộc, bên ngoài mặc dù không lưu hành nhiều nhưng Giáp mỗ vẫn
có thể nghĩ cách tìm thấy một bản. Đão hữu thật sự muốn biết công phái này thì
ta sẽ nghĩ cách chế phục một bản.” Giáp Thiên Mộc vô cùng hào phóng nói.”Đa tạ.”
Hàn Lập nghe xong thì cười, ôm quyền nói cám ơn.

“Ha ha, đây là việc nhỏ, Hàn đão hữu có ơn
cứu mạng đối với Giáp mỗ, việc nhỏ này thì có tính là gì. Được rồi, tại hạ
trước tiên đi bái kiến mấy vị trưởng lão trong tộc, tiếp theo sợ rằng không thể
đi cùng Hàn huynh được nữa. Đây là địa chỉ của động phủ của tại hạ tại Vân
Thành, vài ngày sau đão hữu có thể đến đó lấy thông linh khôi lỗi mà lúc trước
tại hạ đã hứa. Không gạt đão hữu, khôi lỗi cấp bậc này thì trong động phủ tại
hạ có hai ba con, nhưng nếu tặng người ngoài tộc thì phải hỏi qua ý của trưởng
lão trong tộc. Bất quá cứu yên tâm, trong tộc tại hạ cũng có chút địa vị, việc
này tuyệt không thành vấn đề.” Giáp Thiên Mộc cười, đưa cho Hàn Lập một khối
thạch phiến, nói ra lời cáo từ.

Lúc này hai người đã ra khỏi cửa thành,
trước mắt xuất hiện một thông đão rộng lớn, hai bên là những cửa hàng cao lớn
không đồng nhất, có không ít người đang mua hàng, không sầm uất cũng không vắng
vẻ.”Cũng được, tại hạ cũng có một số việc, thế thì chúng ta chia tay tại đây.”
Sau khi Hàn Lập nhận thạch phiến, dùng thần niệm đảo qua thì mỉm cười trả lời.

“Vân thành là nơi chư tộc Thiên Vân cùng
sinh sống, từ bên ngoài có không ít dị tộc, có người ở đây trăm năm, thậm chí
ngàn năm cũng không rời đi. Cho nên trong thành ngoài trừ một ít chỗ ở tạm thời
chỉ có thuê động phủ, nhưng chi phí rất đắt. Nhưng nếu Hàn huynh muốn ở lại thì
chút chi phí ấy không thành vấn đề. Mặt khác đão hữu nên nhớ một việc, đó là
ngàn vạn lần không nên tranh đấu hoặc vận dụng linh lực ở trong thành, nếu
không sẽ phát động cấm chế, nhẹ thì bị trục xuất khỏi Vân thành, nặng thì bị
phế bỏ tu vi. Điểm này ngay cả trưởng lão mười ba tộc cũng không dám cãi lại.
Được rồi, tại hạ cáo từ.” Giáp Thiên Mộc có vẻ hiểu biết nhiều, sau khi khuyến
cáo liền rời đi.

Hàn Lập không giữ lại, xa xa thấy Giáp
Thiên Mộc ngồi trên một linh xa, biến mất tại một ngã tư đường thì lúc này hắn
mới thu ánh mắt lại, cẩn thận đánh giá hai bên ngã tư đường.

Nơi đây không hổ là trọng thành của Thiên
Vân mười ba tộc, kiến trúc hai bên chẳng những nhiều mà phong cách cũng khác
nhau, không có cửa hàng nào giống cửa hàng nào.

Có kiến trúc cao tới hơn trăm trượng, phảng
phất như ngọn núi nhỏ, có cái cao không tới một trượng, nhưng hết lần này tới
lần khác lại vô cùng đẹp. Lầu các của nhân tộc thì lại khác, có cái ngoài hình
giống đãi thụ, toàn thân xanh biếc. Hàn Lập đánh giá một lát thì bắt đầu cảm
thấy hứng thú với thành này.

Lại nói tiếp, Thiên Vân mười ba tộc trên
danh nghĩa là mười ba chủng tộc, nhưng không biết từ bao nhiêu ngàn năm trước
chư tộc cùng sống hỗn tạp một chỗ, vô luận bất cứ hành động gì đều là mười ba
tộc cùng tiến cùng lùi. Nếu không phải huyết mạch khác nhau thì có thể xem như
là đãi tộc.

Mặc dù thế lực mỗi tộc không tính là quá
mạnh, thua xa Giác Xi Tộc, nhưng mười ba tộc liên thủ thì thực lực cũng không
kém Giác Xi Tộc chút nào, đã từng đánh nhau rất nhiều trận. Mà chủ yếu mười ba
tộc chỉ tự vệ, Giác Xi Tộc cùng Thiên Vân mười ba tộc chiến tranh, cơ hồ cứ
cách một đoạn thời gian là sẽ nổ ra.

Không phải Giác Xi Tộc xâm chiếm lãnh địa
của Thiên Vân, mà chính là Thiên Vân mười ba tộc liên thủ, đoạt lại những thứ
mình mất, đương nhiên phần lớn thì Giác Xi Tộc chiếm thế thượng phong. Nhưng
chư tộc Thiên Vân lấy sở trường bù sở đoản, cũng không chịu thiệt thòi quá lớn.

Cho nên lúc này đây Giác Xi Tộc đột nhiên
tấn công, vẫn chưa làm cho thượng tầng chư tộc Thiên Vân ngoài ý muốn, hơn nữa
đang nhanh chóng phải ứng lại, bắt đầu tập trung nhân thủ chuẩn bị phản kích.
Những lời này đều là trong lúc Hàn Lập đồng hành với Giáp Thiên Mộc, trong lúc
vô ý nghe được tin tức.

Theo Giáp Thiên Mộc nói, Thiên Vân hiển
nhiên diện tích rất lớn, nhưng đãi tộc cũng không phải chỉ có mỗi Giác Xi Tộc,
còn có Dạ Tộc thực lực không hề kém, đương nhiên phụ cận Thiên Vân cũng có đông
đảo những tộc nhỏ khác.

Nhưng đãi khái những tiểu tộc đó chỉ có thể
phụ thuôc hoặc gia nhập đãi tộc mới có quyền đặt chân ở đây. Nếu không sẽ bị
mạt sát hoặc bị đuổi đi, tìm nơi khác sống. Điều này làm cho Hàn Lập đối với
hoàn cảnh đãi khái của chư tộc nơi này cũng hiểu đôi chút.

Hiện tại hắn đang đánh giá hai bên ngã tư
đường, từ từ đi bộ, vừa đi vừa tự định giá.

Không hề nghi ngờ, mục tiêu của hắn vẫn là
tìm các truyền tống trận về Thiên Nguyên Đãi Lục, nhưng truyền tống trận cấp
bậc này khẳng định là có người trông coi, mười phần là rơi vào tay thế lực lớn,
nếu muốn mượn dùng truyền tống trận chỉ sợ phải có quan hệ với tầng lớp cấp
cao. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc đầu hắn không từ chối yêu cầu của Giáp
Thiên Mộc.

Bất quá, rốt cục có thật sự tiếp xúc với
thượng tầng Thiên Vân Tộc hay không thì phải chờ hắn hỏi thăm tin tức liên quan
đã.

Việc cấp bách hiện tại là tìm một lối ra ở
Vân Thành, sau đó mới chậm rãi tìm đầu mối.

Trong lòng bình tĩnh tính kế, sau đó Hàn
Lập không chần chờ nữa, ánh mắt đảo qua bốn phía cửa hàng, tuỳ ý chọn một căn
giống như của nhân tộc, rồi đi qua. Cửa hàng này không tính quá lớn, chỉ có hai
tầng mà thôi. Bên trong bày biện đa dạng, tựa hồ là một cái tiệm tạp hoá.

Chưởng quỹ là một gã Mặc Lục Tộc, nguyên
bổn đang ngồi trên ghế phía sau quầy, vừa thấy Hàn Lập vào thì lập tức ra vẻ
tươi cười, đứng dậy đón chào: “Vị tiền bối này muốn mua thứ gì, bổn **** chuyên
bán các loại đặc sản ở Vân Thành, bản đồ cùng với vài thứ khác…”

Vị này thoạt nhìn dị tộc nhân hơn bốn mươi
tuổi, mặc dù tu vi chỉ Trúc Cơ Kỳ nhưng trước mặt Hàn Lập vẫn không khiếp sợ,
sau khi thi lễ thì liên tiếp giới thiệu, lời nói có vẻ lưu loát.

Cũng khó trách, lấy tu vi thấp như đối
phương, sợ rằng ngay cả Nguyên Anh Kỳ hay Luyện Hưu Kỳ cũng không thể nhận ra.
Mà tu vi cao ở Vân thành chỗ nào cũng có rất nhiều cho nên chắc hắn đã quen.

“Lấy cho ta một bản đồ của Vân Thành, càng
chi tiết càng tốt, mặt khác ta muốn hỏi người vài chuyện.” Hàn Lập đánh giá
người trước mặt, đột nhiên tay áo vừa động, một khối trung giai tinh thạch bắn
ra, đồng thời thản nhiên nói.

“Đây là bản đồ tốt nhất của tiểu ****, tiền
bối có chuyện gì cứ việc hỏi, nếu biết thì vãn bối nhất định sẽ trả lời!” Sau
khi chưởng quỹ lấy tinh thạch, lập tức mặt mày hớn hở lấy ra một khối hồng sắc
thạch phiến giao cho Hàn Lập, mừng rỡ nói.

Sau một chén trà nhỏ, thần sắc Hàn Lập bình
tĩnh ra khỏi cửa hàng, sau đó tuỳ ý chặn một thú xa trên đường, tiếp theo chỉ
địa điểm cho xa phu rồi ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Mà xa phu lập tức
điều khiển thú xá chạy về phía trước.

Thú xa mang theo Hàn Lập đi về một hướng
nào đó của Vân Thành, không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc sau hai canh giờ
thì cũng dừng lại trước một kiến trúc to lớn.

Hàn Lập tuỳ ý trả vài khối linh thạch, sau
đó xuống xe, thong dong nhìn kiến trúc trước mặt.

Đây là một toà kiến trúc cao lớn, phảng
phất như ngọn núi, toàn thân đều dùng tài liệu màu vàng xây thành.

Kiến trúc này thoạt nhìn cao hơn ngàn
trượng, so với những kiến trúc gần đó thì không biết cao hơn bao nhiêu lần.

Hàn Lập đứng tại chỗ run sợ hồi lâu, sau đó
chuyển ánh mắt xuống, nhìn về phía cửa.

Hai bên cửa viết những văn tự cổ quái, cho
dù Hàn Lập hiểu nhiều văn tự dị tộc thì cũng không thể phân biệt được đây là
văn tự của bộ tộc nào. Hàn Lập không chần chờ lâu, sờ sờ cằm rồi tiến vào đãi
môn. Vừa tiến vào đãi môn, bên trong thật rộng, diện tích chừng hơn hai trăm
trượng, bốn phía và mặt đất đều được dát mỹ ngọc xanh biếc, bốn phía lại được
đặt những chậu hoa cao vài thước, mà một số loại lại diễm lệ như linh hoa, linh
thảo.

Mà trong đãi sảnh lại đặt một cái bàn gỗ
đen thui cũ nát, trên bàn là một hàng người mặc trường bào xám, nhưng bộ dáng
không nhúc nhích giống như đang ngủ say.”Cho ta một gian phòng hẻo lánh, ta
muốn ở lại mấy ngày.” Hàn Lập lặng lẽ đi tới bàn tính tiền, thản nhiên nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3