Phàm nhân tu tiên - Chương 1529 - 1530
Chương 1529: Oa Oa
Giáp Thiên Mộc nếu có thể tạo nghệ kinh
người về khôi lỗi thuật như vậy, thì bản thân cũng thông minh hơn người, nghe
Hàn Lập hỏi thì lập tức đoán ra vài phần dụng ý.
“Tại hạ đích xác muốn mượn truyền tống trận
đến đãi lục khác.”
Sự tình đến nước này, Hàn Lập cũng không có
ý giấu diếm, thản nhiên nói ra.
“Muốn sử dụng truyền tống trận này, sợ rằng
rất khó.”
Giáp Thiên Mộc cười khổ một tiếng, không
hỏi nguyên nhân mà chỉ cuống quít lắc đầu.
“Ta biết loại truyền tống trận này vô cùng
tốn kém, nhưng vô luận tốn kém thế nào cũng phải mượn một lần. Ta chỉ muốn hỏi đão
hữu một chút, lấy thân phận ngoại tộc như ta, có khả năng mượn truyền tống trận
hay không?”
Hàn Lập nhìn chằm chằm Giáp Thiên Mộc, chậm
rãi hỏi, trên mặt hắn không có chút dị sắc, nhưng thực tế trong lòng lại gấp
gáp. Những lời cuối cùng này mới chính là mục đích chính thức của hắn khi tới
đây.
“Nếu đão hữu đã hỏi như thế thì ta cũng nói
thật, nếu Hàn huynh là thánh tộc, hơn nữa xuất thân từ Thiên Vân chúng ta thì
sử dụng pháp trận này một lần cũng không phải là việc khó. Nhưng lấy tình huống
hiện tại của Hàn huynh thì đúng là vô cùng khó khăn. Bất quá hiện tại Giác Xi
Tộc đang xâm lấn quy mô lớn, không phải là không có cơ hội. Nếu đão hữu có thể
trong khi giao chiến, vì Thiên Vân lập vài công trạng lớn thì hẳn có thể thương
lượng nói chuyện này với mấy vị trưởng lão trong tộc. Lại nói tiếp, bởi vì
nguyên nhân đãi chiến cho nên mười ba tộc chúng ta cũng không kiêng nể thu nhận
khách khanh ngoại tộc. Mà chuyện Hàn huynh từng diệt sát Giác Xi Tộc cùng cấp,
ta đã nói qua với mấy vị trưởng lão trong tộc, bọn họ cũng cảm thấy hứng thú
với đão hữu.”
Giáp Thiên Mộc trầm ngâm một lát, cũng không
khẳng định lắm nói. Hàn Lập nghe đối phương nói như vậy thì nhíu mày.
Lấy tính cách của hắn, hiển nhiên không
muốn tham gia vào tranh đấu giữa hai tộc. Quy mô cuộc chiến khổng lồ như thế,
cho dù tu vi như hắn thì nếu không cẩn thận thì cũng dễ dàng bỏ mạng.
“Đa tạ đão hữu đã cho biết, tại hạ trở về
suy nghĩ đã. Nhưng nếu Hàn mỗ muốn gặp trưởng lão quý tộc thì không biết Giáp đão
hữu có thể đến lúc đó...”
Hàn Lập ngưng trọng, gật đầu, đột nhiên
hỏi.
“Tại hạ nhận lễ vật của Hàn đão hữu, chút
việc nhỏ ấy hiển nhiên không thành vấn đề.”
Giáp Thiên Mộc nghe Hàn Lập nói vậy, mỉm
cười, không chút do dự đáp ứng. Hàn Lập nghe vậy nhất thời lộ ra vẻ tươi cười.
Kế tiếp, Hàn Lập sẽ không đề cập đến chuyện
truyền tống trận, mà cùng Giáp Thiên Mộc trò chuyện một chút về những việc liên
quan đến khôi lỗi.
Giáp Thiên Mộc nghe nói đến khôi lỗi thuật
thì nhất thời hai mắt phát sáng, miệng nói liên miên không dứt, bộ dáng như
đúng chỗ ngứa.
Mà tạo nghệ khôi lỗi thuật của hắn quả
nhiên cực kỳ kinh người, không ít câu làm Hàn Lập nghe xong đều phải trầm ngâm
một trận, được khai thông không ít. Mà ngược lại, Hàn Lập từ Đãi Diễn Thần Quân
cũng biết được một chút độc đáo về khôi lỗi thuật, cho nên đôi khi cũng làm
Giáp Thiên Mộc ngoài ý muốn, càng trò chuyện với Hàn Lập thật vui. Nửa ngày
sau, Hàn Lập được Giáp Thiên Mộc tiễn xuống chân núi Vân Hà Sơn, quay trở về
nơi ở. Vừa tiến vào phòng, Hàn Lập lập tức kích hoạt cấm chế, đem nơi ở hoàn
toàn phong tỏa, sau đó tùy ý đi tới góc phòng ngồi xuống bàn.
Lúc nãy hắn đi ra ngoài, mặc dù vẫn chưa có
đáp án hài lòng nhất, nhưng cuối cùng cũng biết rõ vài phần về chuyện truyền
tống trận. Huống hồ, hắn còn có một thông linh khôi lỗi tác dụng không nhỏ.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, bỗng
nhiên phất tay một cái, thanh quang trên tay chợt lóe, một hộp gỗ liền xuất
hiện trong tay. Hắn không suy nghĩ nhiều, đem nắp hộp nhẹ mở ra, lộ ra bạch xà
dài nhỏ đang nằm yên trong hộp.
Hàn Lập ngưng trọng nhìn vật trong hộp, lam
mang trong mắt thoáng hiện ra, ánh mắt tựa hồ muốn đem khôi lỗi này tìm khe hở,
nhưng thông linh khôi lỗi này lại giống như một thể.
Cho dù hắn vận dụng Minh Thanh Linh Mục,
nhưng mấy bộ phận quan trọng vẫn chỉ thấy mờ mờ, căn bản không nhìn rõ được.
Hàn Lập thấy vậy, nhướn mày, lập tức phóng
thần niệm cường đãi ra, bao phủ hoàn toàn bạch xà vào trong.
Thần niệm trong nháy mắt đảo qua mấy chỗ
này, nhưng những bộ phận đó không biết luyện chế bằng cách nào, mà lại bắn
ngược thần niệm lại.
Những bộ phận khác của bạch xà thì cũng
bình thường không khác gì những khôi lỗi khác, cũng là do một số tài liệu đặc
thù chế tạo. Một vài cơ quan bố trí có chút xảo diệu, nhưng hắn cuối cùng vẫn
có thể miễn cưỡng xem được, xem ra chỗ huyền diệu chính thức của thông linh
khôi lỗi là nằm ở mấy bộ phận hắn không thể xem được.
Hắn cũng không phải muốn dựa vào thần niệm
cường đãi, mạnh mẽ xâm nhập vào những nơi đó, nhưng hậu quả khẳng định là thông
linh khôi lỗi sẽ bị tổn hại.
Hơn nữa nếu hắn có thể làm được, thì những
người có thông linh khôi lỗi trước hắn sao lại không thể làm được chuyện này.
Nhưng hiện tại xem ra bí mật thông linh
khôi lỗi vẫn chỉ mình Vạn Cổ Tộc nắm giữ, hơn phân nửa là cho dù tổn thương
khôi lỗi vẫn không thể tìm hiểu bí mật trong đó.
Thần sắc Hàn Lập do dự vài lần, rốt cục tạm
thời từ bỏ ý định này, quyết định tạm thời trước tiên cứ đem khôi lỗi nhận chủ.
Trong lòng nghĩ như thế, hắn đột nhiên há miệng, phun ra một đão thanh ti. Kết
quả thanh ti chợt lóe quấn vào cổ tay Hàn Lập, sau đó lần nữa bay vụt trở về,
nhập vào thân hình không thấy bóng dáng. Mà lúc này, Hàn Lập mới lạnh nhạt đem
cổ tay hướng về phía trước người.
Thanh quang chớp động, tinh huyết từ trong
cổ tay từ từ nhỏ xuống, vừa lúc rơi vào bạch xà trong hộp.
Mấy giọt tinh huyết khi vừa tiếp xúc với
thân hình sáng long lanh của bạch xà, liền quỷ dị biến mất không thấy đâu.
Tiếp theo, hai tay Hàn Lập bắt quyết, từng đão
pháp quyết liên tiếp bắn ra, nhập vào bạch xà. Nguyên bổn bạch xà đang bất động
đột nhiên nhúc nhích, đồng thời trong miệng phát ra tiếng khì khì.
Tiếp theo khôi lỗi này thoáng một cái, từ
trong hộp bay ra, trước mặt Hàn Lập lắc đầu quẫy đuôi bay qua bay lại.
Hàn Lập coi như không nhìn thấy việc này,
tay lần nữa lật lại, dĩ nhiên xuất ra nhiều lục sắc pháp bàn. Tay giơ lên, tất
cả pháp bàn hóa thành mười mấy đão linh quang bắn ra.
Sau khi chúng xoay tròn thì bỗng nhiên biến
mất vào không trung.
Tiếp theo, một tiếng phốc xuy truyền đến,
một ngũ sắc quang trận cỡ lớn một trượng hiện ra giữa hư không, bên trong có
các loại phù văn nhiều màu chớp động, có vẻ vô cùng huyền diệu. Hàn Lập không
suy nghĩ thêm, hướng bạch xà điểm một cái.
Hồng quang trong mắt khôi lỗi chợt lóe, sau
khi bay vòng một lượt thì không thể ngăn cản thần niệm chi lực của Hàn Lập, từ
từ bay vào trong quang trận. Hàn Lập thấy vậy, trong lòng thúc dục pháp quyết.
Nhất thời cả quang trận phát ra tiếng trầm
thấp, tiếp theo vô số phù văn trôi nổi, tuôn về phía khôi lỗi.
Ngoài thân bạch xà hiện lên một tầng huyết
quang đỏ tươi, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, để mặc phù văn này dung nhập vào
thân. Hàn Lập thấy tình hình này, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Loại phương pháp nhận chủ này là hắn từ
Thiên Bằng Tộc học được, công hiệu nhận chủ so với bình thường mạnh hơn không
biết bao nhiêu lần.
Cho dù tu vi pháp lực xa hơn hắn gấp mười
lần, nếu khôi lỗi đã nhận chủ thì có muốn cướp, căn bản là chuyện mơ.
Hàn Lập một bên thúc dục pháp quyết, một
bên chậm rã nhắm hai mắt, mặc cho quang trận trong hư không liên tục chớp động.
Nghi thức nhận chủ lần này kéo dài một ngày
một đêm, đến khi Hàn Lập mở mắt thì mới ngưng lại. Trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm,
hướng quang trận ngoắc một cái.
Bạch xà bên trong lập tức bạch quang đãi
phóng, tiếp theo bắn nhanh ra, sau khi xoay tròn liền biến thành một bạch y nữ
tử, từ từ rơi xuống bên cạnh Hàn Lập, mặt không chút biểu tình, không nói một
lời nào.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, hướng đôi mắt
đẹp của nữ tử đánh giá vài lần, khóe miệng vểnh lên, thì thào một câu: “Nhin bộ
dáng ngươi thì linh tính đúng là không cao, giống như là trẻ sơ sinh, sau này
sẽ gọi ngươi là Oa Oa!”
Bạch y nữ tử nghe Hàn Lập nói vậy, hồng
quang trong mắt chợt lóe, nhưng vẫn lạnh như băng không nhúc nhích.
Hàn Lập lắc đầu, tay bắt quyết, linh quang
ngoài thân bạch y nữ tử lần nữa chớp động, lần nữa hóa thành bạch xà, chợt lóe
bay vào trong tay áo Hàn Lập không thấy bóng dấng. Tiếp theo, hắn điểm một vài
cái về phía quang trận. Quang trận liền biến mất, lần nữa hóa thành mười mấy
pháp bàn.
Nhưng Hàn Lập lại trầm ngâm, lấy ra một
bạch sắc ngọc hạp, mặt ngoài dán phù toản đỏ đãm, đúng là hộp thần bí mà đãi
đầu nhân đưa cho đám người Hàn Lập.
Ngày đó đãi đầu nhân rất thận trọng, cộng
với việc Giác Xi Tộc đuổi giết đã nói lên rằng vật ấy rất quan trọng. Nhưng bởi
vì hộp có thể bị hạ cấm chế cực kỳ lợi hại, cho nên Hàn Lập vẫn không có thời
gian cẩn thận tìm cách mở ra nguyên cứu.
Hiện tại mắt thấy có lẽ phải quan hệ với
trưởng lão Vạn Cổ Tộc, hiển nhiên hắn muốn trước tiên chuẩn bị kỹ, xem một chút
có thể lợi dụng thêm gì không.
Thậm chí trong lòng Hàn Lập, mơ hồ đoán vật
này rất quan trọng đối với Vạn Cổ Tộc, nói như vậy không chừng có thể đổi ngọc
hạp này lấy một lần truyền tống.
Đương nhiên nếu trước tiên không xem được
thứ trong ngọc hạp là gì, thì Hàn Lập cũng không cam lòng giao cho Vạn Cổ Tộc.
Chỉ có biết rõ về vật này thì hắn mới có thể cò kè mặc cả với Vạn Cổ Tộc.
Hàn Lập lấy tay vuốt ve ngọc hạp, trong
lòng lặng yên suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía vách tường một cái, chợt
nhíu mày.
Vạn nhất bài trừ ngọc hạp gây ra động tĩnh
quá lớn, chút cấm chế ấy không thể hoàn toàn che dấu, phải gia tăng thêm mấy
tầng mới được.
Nghĩ vậy, Hàn Lập lại từ vòng trữ vật lấy
ra vài trận kỳ, phóng chúng vào góc tường bốn phía.
Nhất thời một tầng thanh quang cùng một
tầng ngũ sắc quang mạc đồng thời hiện lên. Nhưng cứ như vậy, Hàn Lập vẫn chưa
yên tâm, lại vỗ lên không trung.
Một bóng đen từ trong lòng bàn tay bắn ra,
thoáng một cái hóa thành một hắc sắc tiểu sơn cao một thước, tại đỉnh đầu Hàn
Lập quay tròn.
Linh quang chợt lóe, một tầng hôi quang từ
đáy tiểu sơn phun ra, một chút liền hóa thành một tầng quang mạc, đem phạm vi
vài trượng quanh Hàn Lập bao phủ lại.
Kể từ đó, khu vực gần Hàn Lập nhất thời trở
nên vô cùng nghiêm ngặt và kiên cố.
Chương 1530: Nghiễm Hàn lệnh
Phù triện màu đỏ đậm bên ngoài hộp, Hàn Lập
sớm đã nguyên cứu qua, không có gì đặc biệt, chỉ dùng để áp chế linh áp. Cố kỵ
duy nhất chính là không biết linh phù này có liên quan tới cấm chế khác trong
hộp hay không. Hắn cũng không muốn khi vừa tháo phù toản xuống, lập tức hộp nổ
tung, hủy diệt vật bên trong. Thời gian dài ngồi suy nghĩ, cách gỡ phù toản
xuống như thế nào thì hắn cũng đã hiểu rõ.
Nếu đổi lại người khác, có lẽ sẽ cảm thấy
phiền toái, nhưng hắn mang nhiều loại thần thông, đối với các cấm chế đều có
cách phá giải kỳ diệu.
Cho nên sau khi Hàn Lập bố trí phòng ngự
xong, liền cầm hộp ném lên trên không trung, làm cho nó huyền phù bất động trên
không. Sau đó hắn dùng thần niệm thúc dục hắc sắc tiểu sơn, một bàn tay trắng
noãn trảo về phía hộp một cái.
Nhất thời từ tiểu sơn phun ra Nguyên Từ
Thần Quang, so với lúc trước còn nhiều hơn vài phần, đồng thời bàn tay trắng
noãn xòe ra, năm khối bạch cốt khô lâu từ năm đầu ngón tay bắn ra, sau khi gào
thét liền lao về phía hộp.
Chúng bay lượn xung quanh hộp.
“Phá!”
Hàn Lập quát khẽ một tiếng, hướng năm khô
lâu điểm một cái. Vài tiếng “phốc phốc.” trầm muộn truyền ra, năm khô lâu đồng
thời há miệng, ngũ sắc hàn diễm cuồn cuộn tuôn ra, bao phủ lấy ngọc hạp vào
trong. Một màn kinh người xuất hiện, ngũ sắc hàn diễm thoáng một cái, nhẹ nhàng
gỡ phủ toản ra.
Nguyên bổn là nhẹ nhàng, nhưng ngũ sắc hàn
diễm chậm lại rất nhiều, bị Hàn Lập nhìn chằm chằm không chớp mắt. Một lúc sau,
cuối cùng phù toản cũng hoàn toàn cách ly khỏi ngọc hạp, nhưng chỉ chút thời
gian đó cũng đủ để Hàn Lập quan sát tất cả biên hóa dị thường trong ngọc hạp.
Đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, nguyên
bổn ngũ sắc hàn diễm đang vây quanh ngọc hạp, một chút biến hóa thành ngũ sắc đãi
thủ, cầm lấy hộp ngọc mở ra.
Một cỗ ba động cực kỳ mãnh liệt từ trong
hộp phóng lên cao, tiếp theo một đoàn kim sắc quang cầu bắn ra, nhưng lại bị
ngũ sắc đãi thủ chụp lấy, lập tức không thể nhúc nhíc chút nào.
Nhưng đúng lúc này truyền r một tiếng “phanh.”,
lấy ngọc hạp làm trung tâm, một hồng sắc quang trận quỷ dị hiện lên, tiếp theo
co dãn liên tục, tựa hồ sẽ nổ tung. Hàn Lập liếc mắt thấy bên trong quang trận
này ẩn chứa linh lực đáng sợ, hắn không khỏi biến sắc.
Tay bắt quyết, ngũ sắc đãi thủ bỗng nhiên
nắm chặt kim ngân quang đoàn, hóa thành một đão ngũ sắc quang hồng bay thẳng
đến góc tường, đồng thời Nguyên Từ Thần Quang đột nhiên cuồng trước, hóa thành
hôi sắc quang trụ giống như thực chất, đem bạch sắc quang trận vây vào bên
trong. Sau đó một khắc, quang trận liền nổ tung.
Một vòng bạch sắc quang vựng trong nháy mắt
xuất hiện trong quang trụ!
Quang trụ lập tức kịch liệt rung động, mặt
ngoài hiện lên một tần sóng quỷ dị, tựa hồ tùy thời đều có thể bị quang vựng
phá ta. Hai mắt Hàn Lập híp lại, tiếp theo trong mũi vang lên một tiếng hừ
lạnh, há miệng phun ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu.
Hỏa cầu này xoay tròn, liền hóa thành một
ngân sắc hỏa điểu, chợt lóe liền lao thẳng vào trong hôi sắc quang trụ, đánh
vào bạch sắc quang vựng.
Một lát sau, chuyện tình quỷ dị xuất hiện.
Trong bạch sắc quang vựng, nguyên bổn đang bạo liệt giống như núi lửa sắp phun
trào, đột nhiên suy yếu, đồng thời lấy mắt thường có thể thấy được đang kịch
liệt thu nhỏ lại. Chỉ sau vài lần hô hấp liền chợt lóe rồi biến mất.
Mà ở chỗ cũ, ngân sắc hỏa điểu đang cuồng
trướng thể tích lên mấy lần, đang định hút một luồng bạch quang cuối cùng vào
bụng.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng bình tĩnh
lại.
Lúc này phất tay một cái.
Ngân sắc hỏa điểu vỗ hai cánh, bay trở về,
sau một lần chớp động liền bay vào trong người Hàn Lập không thấy bóng dáng.
Năm khối bạch cốt khô lâu cũng phát ra tiếng “phanh phanh.” rồi biến mất.
Mà cùng lúc đó, ngũ sắc đãi thủ sau khi
chớp động liền quỷ dị xuất hiện trên đầu Hàn Lập, năm ngón tay buông lỏng, kim
ngân chỉ quang rơi thẳng xuống.
Hàn Lập phất tay áo lên không trung một
cái, một phiến thanh quang cuộn ra, lập tức đem vật ấy thu vào trong lòng bàn
tay. Tiếp theo năm ngón tay run lên, kim ngân chỉ quang ảm đãm đi vài phần, lộ
ra hình dáng thật. Hắn giơ tay ra, ngưng thần nhìn lại.
Trong linh quang, rõ ràng là một khối lệnh
bài cổ xưa, dài nửa thước.
Một mặt kim quang chói mắt, một mặt ngân
mang chớp động, bên ngoài còn có vô số hoa văn huyền ảo, dường như là cổ văn.
Lấy kiến thức của Hàn Lập vẫn không phân biệt được đây là văn tự tộc nào, cho
nên tự nhiên là không thể xem được.
Hàn Lập lấy tay vuốt nhẹ lên lệnh bài, trên
mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Đãi đầu nhân trịnh trọng như thế, hóa ra là
vật này.
Mặc dù lệnh bài phát ra linh quang chói
mắt, nhưng một góc đã bị vỡ, tựa hồ niên đãi rất cổ xưa, không phải là vật mới
luyện chế gần đây. Hơn nữa tài liệu luyện chế lệnh bài này cũng vô cùng cổ
quái, nhìn thì bình thường nhưng một mặt lại lạnh như băng, một mặt thì cực
nóng, phảng phất có cả hai thuộc tính băng hỏa. Hàn Lập không khỏi trầm ngâm.
Nhưng ngay lúc này lệnh bài trong tay lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên bổn lệnh bài nhìn như vật chết, đột
nhiên từ cổ văn phát ra từng đợt bạch mang, nhỏ như tơ, nhưng chỉ chợt lóe lên
mà thôi. Bàn tay đầu tiên là mát lạnh, tiếp theo mô hồ lan dần ra, bàn tay cầm
lệnh bài lập tức trở nên ướt sũng. Hàn Lập cả kinh, theo bản năng ném lệnh bài
lên không trung, khiến nó phiêu phù trên đỉnh đầu. Tiếp theo hắn nhìn lại thì
lòng bàn tay của mình.
Chỉ thấy lòng bàn tay xuất hiện một vết
thương dài vài tấc, tiên huyết chảy xuống, bộ dáng không thể cầm máu.
Lấy thân thể mạnh của hắn, cộng thêm tu
luyện thần thông Bách Mạch Luyện Bảo, nhưng lại bị bạch ti dễ dàng cắt đứt, hơn
nữa tiên huyết lại chảy ra nhiều như vậy.
Đúng là không biết nói gì.
Trong lòng Hàn Lập hoảng sợ, nhưng công
pháp trong cơ thể lập tức lưu chuyển, bạch quang tỏa ra, miệng vết thương liền
hòa toàn biến mất. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn lệnh bài quái
dị trên đầu, chỉ thấy ngân sắc lệnh bài giờ phút này phóng ra kim ngân chi
quang, vết máu phía bên ngoài liền biến mất. Không, không phải bị biến mất mà
là bị hút vào trong lệnh bài.
Khóe miệng Hàn Lập co quắp một chút, dường
như nghĩ đến điều gì đó. Nhưng lệnh bài đột nhiên phát ra tiếng rồng ngâm thật
dài, tiếp theo một đão kim ngâm quang trụ bắn thẳng lên cao, xuyên thấu Nguyên
Từ Thần Quang và cấm chế, xuyên thủng nóc nhà rồi bắn thẳng lên chí tầng mây.
“Không tốt!”
Vừa thấy cảnh này, thần sắc Hàn Lập nhất
thời trở nên có chút khó coi, không suy nghĩ nhiều liền lập tức vung tay áo
lên, một mảnh thanh hà bay ra, muốn đem lệnh bài thu hồi lại. Nhưng một màn khó
tin xuất hiện.
Thanh hà tuy bay qua, nhưng kim ngân lệnh
bài lại giống như mọc rễ, không nhúc nhích chút nào, không ngừng phun ra kim
ngâm quang trụ lên trời cao. Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, lập tức không khỏi
nở nụ cười khổ.
Hiện tại thứ này làm ra động tĩnh lớn như
thế, căn bản không thể giấu diếm chút nào. Một lát sau chắc chắc sẽ có người
tìm tới cửa.
Ánh mắt chớp động vài cái, sắc mặt Hàn Lập
âm tình bất động, suy nghĩ một chút, đột nhiên thân hình xoay tròn tại chỗ.
Nhất thời quang hà hiện lên đầy trời, hắc
sắc tiểu sơn trên không trung cùng với pháp trận cấm chế bốn phía, trong nháy
mắt bị thu thập không còn một mảnh.
Tiếp theo thân hình hắn dừng lại, lập tức
đi đến góc phòng, sau đó mặt không biểu tình ngồi xuống.
Hắn cứ như vậy, mặc kệ lệnh bài trên không
trung.
Mà cơ hồ Hàn Lập vừa ngồi xuống, một lát
sau bốn phía vách tường cùng với cửa phòng, đồng thời có quang mang chớp động,
vài tên pháp sĩ Vân thành mặc hắc sắc chiến giáp, giống như quỷ mị đồng thời
thoáng hiện ra, xuất hiện trong phòng Hàn Lập.
Bọn họ mắt thấy trong phòng xuất hiện một
lệnh bài gây ra động tĩnh lớn như thế, đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức tất
cả ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hàn Lập.
Nhưng sau khi bọn hắn cảm ứng được tu vi
của Hàn Lập thì sắc mặt hơi đổi, nói:
“Đây là bảo vật của ngươi, ngươi chẳng lẽ
không giải thích gì sao. Ngươi không biết rằng tại Vân thành không cho phép
kích hoạt bảo vật uy lực lớn, cũng không cho phép dùng nhiều linh lực sao?”
Một gã giáp sĩ thần sắc vừa chậm, hỏi. Tu
vi Hàn Lập hơn xa bọn họ, bọn họ cũng không phải không biết tốt xấu mà bất
kính.
“Không có gì, tại hạ chỉ là khi tế luyện
pháp khí xuất hiện chút vấn đề, bất quá sẽ lập tức thu hồi nó về.”
Vẻ mặt Hàn Lập cực kỳ trấn định, hơn nữa
vừa nói vừa hướng lệnh bài trên không trảo một cái. Nhất thời một bàn tay to
hiện ra trên không trung, hướng lệnh bài chụp lấy.
Nhưng lại xuất hiện sự tình khiến Hàn Lập
bất ngờ. Ngay khi cả bàn tay to bắt được lệnh bài, năm ngón tay dùng sức mà
lệnh bài vẫn không chút nhúc nhích, phảng phất như cự lực không tồn tại. Mà
giáp sĩ bốn phía thấy cảnh này, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Hàn Lập.
Hít sâu một hơi, hắn định làm phép thúc dục
bàn tay to thì đột nhiên một thanh âm nam tử, từ ngoài phòng thản nhiên truyền
đến.
“Không cần phí sức, nếu Nghiễm Hàn Lệnh đã
được ngươi kích hoạt thì nó sẽ cố định, căn bản sẽ không rơi xuống. Trừ phi
người có thể đem không gian trong phương viên trăm trượng đánh nát, nếu không
thì căn bản không thể di động nó chút nào.”
Vừa dứt lời, không gian trong phòng ba
động, một đão thân ảnh mơ hồ hiện ra, sau đó thoáng một cái liền quỷ dị xuất
hiện giữa phòng.
Mà giáp sĩ bốn phía sau khi thấy rõ nhân
ảnh, ánh mắt liền biến đổi, tất cả đều khom người, tên giáp sĩ kia lại càng
cung kính nói:
“Chấp pháp vệ đội thứ bay mơi ba Tây thành,
bái kiến Bạch trưởng lão!”
Nhân ảnh đúng là một thanh niên mặc cẩm
bào.
“Nghiễm Hàn Lệnh, đích thật là nó. Hắc hắc,
thật sự không nghĩ tới vật này không những không rơi vào trong tay Giác Xi Tộc,
mà lại còn bị mang ra!”
Lông mi Bạch thanh niên thô đen, khuôn mặt
ngay thẳng, nhưng không nhìn bất kỳ ai, mà chỉ nhìn kim ngân lệnh bài trên
không trung, nét mặt tràn đầy vui mừng lẫn sợ hãi.