Phàm nhân tu tiên - Chương 1531 - 1532

Chương 1531: Thiên cơ tử

Hàn Lập ngồi xếp bằng trong gió, thần niệm
đảo qua tên vừa mới xuất hiện này, chợt biến sắc. Tên thanh niên họ Bạch này
linh lực trên người sâu không lường được, đúng là một tên Hợp Thể Kỳ.

“Khối Nghiễm Hàn Lệnh này là ngươi kích
phát?”

Thanh niên họ Bạch thu ánh mắt lại, sau khi
khoát tay nói với đám giáp sĩ thì ánh mắt rơi xuống người Hàn Lập.

“Vãn bối cũng muốn phủ nhận, nhưng dường
như không thể!”

Hàn Lập thở dài một hơi.

“Phủ nhận? Tại sao lại phủ nhận, thiên đãi
cơ duyện của ngươi đã tới!”

Thanh niên họ Bạch híp mắt lại, sau khi
đánh giá Hàn Lập vài lần, tựa hồ cười mà như không cười nói.

“Thiên đãi cơ duyên? Tiền bối nói là...”

Thần sắc Hàn Lập vừa động, muốn hỏi rõ thì
bỗng nhiên thanh niên họ Bạch nhướn mày, xoay người về phía vách tường nói một
câu:

“Nếu Thương Ảnh huynh đã tới thì vì sao
không còn hiện thân, chẳng lẽ định lấy đi khối Nghiễm Hàn Lệnh này?”

“Lần này Nghiễm Hàn Lệnh xuất hiện cũng
không nhiều, một một cái đều trân quý dị thường, Thủy Mị Tộc các người cũng dám
độc chiếm một cái trong đó sao? Nếu nhưng không phải Vạn Cổ Tộc mở ra pháp trận
thì ngay cả khi các ngươi có, cũng chẳng thể sử dụng.”

Một thanh âm lạnh lùng truyền tới.

Tiếp theo trên vách tường mà thanh niên họ
Bạch đang nhìn chợt lóe lên hắc ảnh, một nhân ảnh được bao phủ trong hôi quang
lung tráo vô thanh vô thức hiện lên, đứng sát vách tường không động đậy, phảng
phất như không có thân thể. Lời nói vừa rồi là phát ra từ trong hôi quang.

“Hắc hắc, việc này ta hiển nhiên biết,
nhưng nếu vị đão hữu này đồng ý gia nhập Thủy Mị Tộc, dùng Nghiễm Hàn Lệnh mang
mấy người trong tộc chúng ta tiến vào Nghiễm Hàn Giới sẽ không thành vấn đề.”

Thanh niên họ Bạch cũng không tức giận, chỉ
thản nhiên trả lời.

“Như vậy hiển nhiên không có vấn đề, nhưng
vị đão hữu này dường như cũng không nói gì đến chuyện gia nhập quý tộc. Nói
không chừng là nguyên ý đảm nhận chức khách khanh của Âm Yêu Tộc chúng ta.”

Nhân ảnh gọi là Thương Ảnh kia không chút
cảm tình nói.

“Có đúng vậy không, điều này thực sự rất
khó nói trước. Nếu ta nhớ không lầm thì mười ba tộc chúng ta có một quy luật
bất thành văn. Nếu đồng thời có hai tộc nhìn trúng một ngoại tộc nhân, tựa hồ
người nào nhìn thấy đầu tiên sẽ được quyền mời vào tộc, khi nào bị từ chối sẽ
tới lượt tộc thứ hai mời. Vị đão hữu này, tại hạ là Bạch Nga, trưởng lão Thủy
Mị Tộc, chính thức đãi diện bổn tộc mời đão hữu đảm nhiệm chức vị khách khanh,
không biết đão hữu cảm thấy thế nào? Chỉ cần đão hữu đồng ý gia nhập, tại hạ có
thể đảm bảo khiến cho các hạ trong vòng trăm năm ngắn ngủn, tu vi có thể tiến
vào nhất giai, ngoài ra cũng có những chỗ tốt khác.”

Bạch thanh niên không nhìn Thương Ảnh, mà
là quay người lại hỏi một câu.

Bất quá trong khi nói chuyện, hai mắt hắn
nhìn chằm chằm Hàn Lập, quang mang trong mắt lưu chuyển một trận, phảng phất có
một hấp lực vô hình đem tâm thần của người khác hấp dẫn.

Khóe mắt Hàn Lập vừa động, ánh mắ vừa tiếp
xúc với quang mang trong mắt đối phương thì nhất thời chỉ cảm thấy thần thức mơ
hồ, miệng vừa động, dường như theo tiềm thức sẽ nói ra lời đồng ý.

Nhưng sau một khắc, Đãi Diễn Quyết trong cơ
thể hắn lưu chuyển một trận, đồng thời đồng tử co lại, lam mang đãi phóng,
trong mắt đồng dạng thả ra một cỗ thần bí chi lực ngăn cản lực hấp dẫn của
thanh niên họ Bạch. Thần thức Hàn Lập trong nháy mắt cũng khôi phục lại, nhưng
trong lòng vừa giận vừa sợ.

Thanh niên họ Bạch nhìn như trung hậu,
nhưng vừa nói mấy câu đã không chút do dự dùng bí thuật. Nếu không phải trên
người hắn có Minh Thanh Linh Mục thì sợ rằng mới vừa rồi sẽ nói lời đồng ý.
Thanh niên họ Bạch thấy vậy thì ngẩn ra, nét mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

“Ha ha, không nghĩ tới Lưu Ly Huyễn Mục của
Bạch huynh lại thất bại đối với người dưới thánh tộc. Bạch đão hữu không nên
uổng phí tâm cơ, ngươi cũng biết việc mời dị tộc làm khách khanh chỉ là một quy
luật bất thành văn. Trước mặt Nghiễm Hàn Lệnh thì như thế nào lại tuân thủ
trình tự trươc sau.”

Thương Ảnh đồng dạng có chút ngoài ý muốn,
nhưng lại cười ha ha châm chọc.

Thanh niên họ Bạch nghe vậy, sắc mặt rất
nhanh khôi phục như thường, thâm ý sâu sắc nhìn Hàn Lập một cái rồi thản nhiên
nói với Thương Ảnh:

“Nếu vị đão hữu này không muốn gia nhập
Thủy Mị Tộc chúng ta thì Bạch mỗ hiển nhiên không miễn cưỡng. Thương Ảnh huynh,
Âm Yêu Tộc các ngươi sao không thử mời vị đão hữu này đi?”

“Việc mời người này đảm nhiệm chức vụ khách
khanh, chỉ sợ không phải ta và ngươi có thể mời được, tất cả tùy duyên. Thương
mỗ cũng không làm chuyện xuất lực lấy lòng kẻ khác!”

Thương Ảnh hừ một tiếng, lãnh đãm nói. Mà
sau khi Thương Ảnh nói xong thì trong lúc nhất thời khôi ai thêm gì.

Về phần Hàn Lập, lam mang trong mắt thu
lại, vẫn tiếp tục duy trì vẻ trầm mặc. Nơi đây chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh. Mà
mấy tên giáp sĩ gần đó lại mắt to mắt nhỏ. Nhưng loại yên tĩnh này một lát sau
đã bị phá.

Từ ngoài cửa phòng Hàn Lập truyền đến tiếng
gõ của “cốc cốc.”, tiếp theo một thanh âm già nua truyền tới:

“Lão phu là Thiên Cơ Tử của Vạn Cổ Tộc,
chẳng biết có thể vào gặp chủ nhân nơi này không?”

Vừa nghe thấy thanh âm già nua này, sắc mặt
Bạch Nga có chút trắng bệch, hôi quang quanh thân Thương Ảnh cũng rung động một
trận. Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, miệng nói:

“Mời tiền bối vào, lấy thân phận của tiền
bối đến nơi này, Hàn mỗ còn cầu mà không được nữa là...”

Vừa nghe khẩu khí thiện ý của Hàn Lập, lão
già ngoài cửa cũng không khách khí, linh quang chợt lóe, cả người trực tiếp
xuyên qua cánh cửa.

Đúng là một lão già mặc hoàng bào, vóc
người không cao, lại hơi mập, phía sau lưng là một cái túi cổ quái, bộ dáng có
vẻ hiền lanh.

“Hóa ra là Bạch đão hữu và Thương Ảnh đão
hữu cũng đã ở đây! Tiểu lão nhi xin chào nhị vị đão hữu!”

Lão già phảng phất giờ phút này mới biết
được Bạch Nga và Thương Ảnh ở trong phòng, vẻ mặt hòa ái ân cần hỏi thăm.

“Thiên Cơ Tử đão hữu không cần khách khí,
ta cũng chỉ vừa mới tới mà thôi.”

“Không sai, tại hạ vừa lúc có việc gần đây
làm chút chuyện, bị khối Nghiễm Hàn Lệnh này thu hút nên chạy tới xem thế nào.”

Mới vừa rồi rỗ ràng là Bạch Nga cùng Thương
Ảnh đối chọi, nhưng khi đối mặt với lão già thì biểu hiện lại hoàn toàn khác,
tất cả đều có bộ dáng cẩn thận. Hàn Lập thấy vậy, tự nhiên cảm thấy kỳ quái,
thần niệm đảo qua người lão già. Kết quả trong lòng trở nên hoảng sợ.

Lão già mập gọi là Thiên Cơ Tử này, pháp
lực trên người sâu như biển rộng, căn bản không thể nhìn ra được sâu cạn. Ít nhất
lấy tu vi hiện tại của hắn, không thể khám phá ra cảnh giới tu vi của đối
phương. Nói như thế thì lão già này có đến chín phần là Hợp Thể Kỳ đỉnh phong.
Khó trách hai người Bạch Nga và Thương Ảnh lại kiêng kỵ đối phương như thế.
Chênh lệch tu vi giữa bọn họ, sợ rằng cả hai người liên thủ cũng không thể so
với pháp lực thâm hậu của lão già.

“Quả nhiên là Nghiễm Hàn Lệnh. Khối lệnh
bài này là của đão hữu sao?”

Thiên Cơ Tử sau khi mỉm cười với hai người
kia, ánh mắt đồng dạng đặt trên kim ngân lệnh bài. Sau một lúc lâu mới hướng về
phía Hàn Lập cười nói.

“Không sai, đúng là vật của vãn bối.”

Hàn Lập không dám chậm trễ, vội vàng đứng
dậy, khom người trả lời.

“Đão hữu họ Hàn sao?”

Ánh mắt Thiên Cơ Tử sau khi đảo qua người
Hàn Lập vài lần thì đột nhiên mỉm cười nói.

“Tiền bối như thế nào lại biết được?”

Thần sắc Hàn Lập vừa động, mặc dù hỏi như
thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới Giáp Thiên Mộc. Quả nhiên không ngoài dự đoán
của hắn, Thiên Cơ Tử sau khi cười nói:

“Chuyện của ngươi, ta đã nghe Giáp đão hữu
đề cập qua một lần, hơn nữa còn có chân dung của ngươi. Nguyên bổn định hai
ngày nữa phái người mời đão hữu tới tệ tộc, nhưng hiện tại xem ra đã gặp rồi.”

“Như thế nào, Thiên Cơ Tử đão hữu nhận ra đão
hữu ngoại tộc này sao?”

Bạch Nga nghe nói như thế, không nhịn được
hỏi.

“Ha ha, một trong tứ đãi đỉnh giai khôi lỗi
sư của Vạn Cổ Tộc chúng ta là Giáp đãi sư, trước đó vài ngày thiếu chút nữa là
thất thủ tại khu vực của Giáp Xi Tộc chiếm lĩnh, ít nhiều thì cũng nhờ Hàn đão
hữu ra tay, đãi sư mới có thể bình yên thoát hiểm. Ta như thế nào lại không
biết Hàn đão hữu.”

Thiên Cơ Tử vuốt râu, thản nhiên nói.

“Cái gì, Giáp đãi sư đi qua biên cảnh?”

Nghe lời này, Thương Ảnh có chút kinh ngạc.

“Không sai, bổn tộc có vài chuyện quan
trọng, không thể để Giáp đãi sư đi một chuyến. Nguyên bổn đã an bài vài tên hộ
vệ, nhưng bởi vì Giáp Xi Tộc xâm lấn nên phải bỏ mạng tại khu vực biên cảnh.
Như thế nào, nhị vị quan tâm đến chuyện Vạn Cổ Tộc chúng ta sao?”

Lão già đầu tiên thở dài một hơi, nhưng
tiếp theo trừng mắt, cười hì hì hỏi ngược lại.

“Không dám, không dám, tạo nghệ khôi lỗi
thuật của Giáp đãi sư đã sớm xuất thần nhập hóa, là người không thể thiếu đối
với mười ba tộc chúng ta. Bạch mỗ chỉ có chút lo lắng mà thôi.

“Không sai, nếu Giáp đãi sư không có việc
gì thì ta cũng yên tâm.”

Nhân ảnh trong hôi quang có chút bất mãn
nói.

“Hóa ra hai vị đão hữu có lòng tốt, tại hại
đã đa nghi rồi. Nhưng hiện tại Nghiễm Hàn Lệnh đã bị Hàn đão hữu kích phát thì
tại hạ sẽ mời hắn đến tộc một chuyến, hai vị đão hữu không có ý kiến gì chứ? Về
phần nơi đây, hiển nhiên chúng ta phải lập tức bày cấm chế, cũng phái ra đủ
nhân thủ hoàn toàn phong bế. Vạn Cổ Tộc chúng ta không lâu sau sẽ phái người
đến bố trí pháp trận khởi động.”

Thiên Cơ Tử nhìn vô cùng khách khí, nhưng
căn bản lại không để hai người nói lời phản đối.

Bạch Nga và Thương Ảnh trong hôi quang nghe
nới ấy, sắc mặt đột nhiên không tốt, nhưng dưới uy thế của Thiên Cơ Tử, không
thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.

Lão béo thấy hai người thức thời như vậy,
lúc này mới gật đầu hài lòng, chuyển hướng qua Hàn Lập, cười hỏi:

“Hàn đão hữu, không biết ngươi có nguyện ý
đến chỗ tiểu lão nhi một chuyến hay không?”

Hàn Lập nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ cười
khổ, đối phương lấy thân phận Hợp Thể Kỳ đỉnh phong mời hắn, hắn làm sao mà có
gan từ chối, chỉ có thể mở miệng cung kính đáp ứng:

“Nếu tiền bối không chê, vãn bối hiển nhiên
nguyện ý.”

“Ha ha, Hàn đão hữu không nên lo lắng, nói
thế nào đi nữa thì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của Giáp đãi sư, Vạn Cổ Tộc
chúng ta không phải là hạng người lấy oán báo ân.”

Thiên Cơ Tử dường như nhìn ra sự chần chờ
trong lòng Hàn Lập, cười ha hả nói.

Chương 1532: Nghiễm Hàn giới

Hàn Lập chỉ có thể nói không dám, chuyện kế
tiếp cũng đơn giản.

Dưới sự phân phó của Thiên Cơ Tử, những
giáp sĩ này lập tức đi triệu tập thêm nhiều giáp sĩ khác đến, đem phương viên
vài dặm tạm thời phong bế lại. Về phần khách sạn này đương nhiên cũng vì vậy mà
được trưng dụng.

Việc Hàn Lập bị gọi đi, khi Hướng Chi Lễ
biết được thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ mà thôi.

Tiếp theo, Hàn Lập liền đi theo lão già rời
khỏi khách sạn, mà khối lệnh bài Nghiễm Hàn Lệnh kia cứ như vậy được vô số giáp
sĩ trông coi, vẫn lưu lại tại khách sạn. Mà Bạch Nga và Thương Ảnh cũng không ở
lại làm gì nữa, trước sau cáo từ. Thiên Cơ Tử lúc này mới mang Hàn Lập rời đi.

Bất quá hắn vẫn không thể phi hành trong
thành mà có thú xa được hai kim sắc cự sư kéo, đàng hoàng đứng đợi trên đường
cạnh khách sạn.

Sau khi lão già mời Hàn Lập vào xe, kim sắc
cự sư mọc bốn cánh, bay cách mặt đất vài thước.

Thiên Cơ Tử không có ý tứ muốn nói chuyện
với Hàn Lập, tuỳ ý nói đôi ba câu liền nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Lập bất động thanh sắc, nhưng các ý
niệm trong đầu lại chuyển động rất nhanh, không ngừng nghĩ tới dụng ý thật sự
sau khi đối phương dẫn mình đi.

Cho dù đối phương nói là báo ân, nhưng hắn
cũng không nghĩ rằng mình thật sự có phúc cao đến vậy. Cho dù lúc đầu hắn cứu
Giáp Thiên Mộc, nhưng một thông linh khôi lỗi cũng xem như là đã báo đáp ân
tình rồi.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào khối Nghiễm Hàn
Lệnh bị tinh huyết của mình kích hoạt, tựa hồ bọn họ muốn mình phối hợp đi vào
Nghiễm Hàn Giới gì gì đó. Nếu như vậy thì hắn có thể lợi dụng được cơ hội này,
xem ra có thể đả động tới chuyện truyền tống trận được hay không.

Sau khi định giá vài lần, Hàn Lập biết mình
tại Thiên Vân mười ba tộc có chỗ hữu dụng, trước sau không gặp nguy hiểm, cho
nên tâm tình cũng bình tĩnh lại.

Hiện tại thú xa này so với hắn cưỡi trước
kia thì nhanh hơn nhiều, không bao lâu đã đi qua hơn phân nửa thành thị, tới
một góc của Bát Vân Sơn.

Nhìn qua cửa sổ, xa xa là mấy ngọn núi lớn,
cao mấy ngàn trượng, dị sắc trên mặt Hàn Lập chợt loé lên, trong lòng tự nhủ
thầm: “Chẳng lẽ đối phương đưa mình tới động phủ?”

Một lát sau, mắt thấy khi đến gần một ngọn
núi lớn, thú xa đột nhiên bay lên, phương hướng biến đổi, vòng qua ngọn núi lớn
mà bay về phía sau.

Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng sau một
lúc thì thú xa thật sự xuất hiện phía sau núi, trước mắt là một toà thành nhỏ.

Diện tích thành này mặc dù không lớn, nhưng
tường thành lại có bảy tám lớp. Hơn nữa tường thành từ trong ra ngoài, tầng này
sao với tầng kia thì cao hơn, mà tường thành bên ngoài cũng đã cao hơn trăm
trượng. Lớp thành bên trong cũng là lớp cao nhất, ước chừng gần ngàn trượng. Từ
xa nhìn lại, thành này giống như một kim tự tháp.

Dưới Minh Thanh Linh Mục, Hàn Lập càng nhìn
rõ hơn, mỗi lớp tường thành cách nhau hơn trăm trượng, trên tường thành có ngân
sắc điêu tượng ngồi chồm hỗm.

Hình dáng chúng khác nhau, có hình thú, có
hình người, lớn thì chừng hơn trăm trượng, nhỏ thì cao bảy tám trượng, bất động
đờ đẫn, nhưng lại có một cỗ sát khí khó hiểu từ trên người nó truyền ra.

Trên đầu thành có một hàng thanh giáp giáp
sĩ cầm giáo, chỉnh tề đứng thẳng, nhưng trên người lại không hề có một tia sinh
mệnh ba động, tất cả đều là khôi lỗi hình người.

Bốn góc thành là bốn cây cột cao lớn, trong
suốt sáng long lanh, vàng, lam, hồng, lục, cao vút xuyên vào mây, mặt ngoài
thành thi thoảng hiện lên vô số phù văn lớn thiểm động, có vẻ vô cùng thần
diệu, thật sự rất bắt mắt.

Ngay lúc Hàn Lập đang thầm giật mình thì
thú xa đã trực tiếp bay đến trên không trung toà thành, sau khi xoay tròn thì
hạ xuống trung tâm một điện quái dị, toàn bộ đều là màu bích lục.

Bước xuống thú xa, Hàn Lập theo tiềm thức
nhìn lên đãi điện, phía trên treo một tấm biển, viết rõ ràng ba chữ màu vàng to
“Thông Linh Điện.”

Trong lòng Hàn Lập vừa động, nghĩ điến
thông lih khôi lỗi của mình.

Chẳng lẽ điện này cùng thông linh khôi lỗi
có quan hệ gì đó, hay chỉ thuần tuý là trùng hợp?

Đang thầm nói thì phía sau đột nhiên truyền
đến tiếng cười ha ha của Thiên Cơ Tử:

“Mời đão hữu vào, nơi này là trọng địa của
Vạn Cổ Tộc chúng ta, cũng là nơi ta bàn chuyện quan trọng, bình thường rất ít
tộc nhân có thể đi điện này.”

“Đa tạ tiền bối đã coi trọng, vãn bối rất
vinh hạnh.”

Hàn Lập khom người trả lời.

Trước mặt vị Hợp Thể Kỳ đỉnh giai này, Hàn
Lập không dám có chút nào bất kính, tránh việc mình tự tìm quả đắng. Khoé miệng
Thiên Cơ Tử nhếch lên, mỉm cười, khoát tay chặn lại, sau đó liền bước vào
trước.

Tại cửa điện đều là bạch bào vệ sĩ, vừa
thấy lão già đi lại thì mặt không chút biểu tình, coi như không nhìn thấy.

Hàn Lập thấy vậy có chút kinh ngạc, không
khỏi nhìn qua vài lần, trong mắt vừa động, giống như nhìn ra được điều gì.

“Xem ra Hàn đão hữu cũng đã nhân ra, hai gã
vệ sĩ này là hai thông linh khôi lỗi, hơn nữa còn là tồn tại thượng tộc cửu
giai, có thể ngày đêm trông coi điện này. Ngoại trừ mấy lão gia hoả chúng ta và
một số người đặc biệt có thể dẫn người tiến vào đãi điện này, thì những người
khác khi đến gần Thông Linh Điện, chúng sẽ không chút do dự mà công kích.”

Lão già không quay đầu lại, khẽ cười nói.

“Thượng tộc cửu giai!”

Hàn Lập hít một ngụm lương khí, nhìn hai
bạch bào khôi lỗi, thần sắc không khỏi có chút khẩn trương.

Đây chính là tương đương với Luyện Hư Kỳ
đỉnh phong a, người tu tiên bình thường nếu mang theo hai khôi lỗi này, chẳng
phải là có thể tung hoành dưới Hợp Thể Kỳ sao. Thủ vệ đặt ở đãi điện này quả
thật giống như thiên vật. Hàn Lập tấm tắc nhìn khôi lỗi, trong lòng rất hâm mộ.
Nhưng lúc này Thiên Cơ Tử đã vào trong đãi điện, hắn cũng chỉ có thể đi vào
theo.

Đừng nhìn Thông Linh đãi điện này bắt mắt,
nhưng bên trong lại rất đơn giản, ngoại trừ một gian chủ điện thì cũng chỉ có
hai gian thiên thính.

Mà trong chủ điện, ngoại trừ hơn mười cây
cột sắt thì không có vật gì đáng chú ý.

Thiên Cơ Tử trực tiếp đi đến trung tâm đãi
điện, phân chủ khách ngồi xuống.

“Mời Hàn đão hữu ngồi, bởi vì liên hệ trọng
đãi đến Nghiễm Hàn Lênh, cho nên ta đã đi mời hai vị trưởng lão khác đến. Hiện
tại ở Vân Thành, Vạn Cổ Tộc tất cả đều do ba người chúng ta làm chủ.”

Thiên Cơ Tử cười hắc hắc nói.

“Thì ra là thế! Xem ra Nghiễm Hàn Lênh này
thật sự là vật có chút lai lịch.”

Hàn Lập gật đầu nói.

Dọc đường đi, hắn cũng không thấy đối
phương có hành động gì khác thường, nhưng lại đã thông tri cho người khác,
không hổ là tồn tại Hợp Thể Kỳ đỉnh giai.

“Đão hữu không phải là người Lôi Minh Đãi
Lục.”

Ánh mắt Thiên Cơ Tử chợt loé, bỗng nhiên
nói.

Hàn Lập đầu tiên là rùng mình, nhưng lập
tức thả lỏng người, hơn nữa thản nhiên gật đầu.

“Không sai, Hàn mỗ đích thật đến từ đãi lục
khác. Như thế nào, ta nghĩ chuyện mượn truyền tống trận, Giáp đão hữu có thể đã
đề cập qua với tiền bối?”

“Giáp đãi sư hiển nhiên đã đề cập qua việc
này với lão phu, nhưng nếu đão hữu là người của Lôi Minh Đãi Lục thì tại sao
không nhận ra Nghiễm Hàn Lệnh này, hơn nữa lại dễ dàng kích phát lệnh này như
thế?”

Thiên Cơ Tử khẽ cười nói.

“Như thế nào, Nghiễm Hàn Lệnh này rất nổi
danh sao? Tại hạ tại một số điển tịch dường như vẫn chưa thấy có ghi chép về
việc này, mong rằng tiền bối giải thích một chút!”

Hàn Lập cười khổ một tiếng nói.

Hắn không để ý đến chuyện Giáp Thiên Mộc
nói về mình cho Thiên Cơ Tử biết, vị khôi lỗi đãi sư này nếu không đề cập chút
nào về chuyện truyền tống trận thì ngược lại có chút kỳ quái.

“Trên điển tịch không có ghi lại, việc này
cũng không có gì kỳ quái. Nghiễm Hàn Lệnh mặc dù danh tiếng không nhỏ, nhưng
không phải ai cũng có thể sử dụng, nếu không có một tộc nào đó đứng ở phía sau
ủng hộ, cho dù chiếm được Nghiễm Hàn Lệnh, muốn tiến vào Nghiễm Hàn Giới cũng
là chuyện si tâm vọng tưởng. Huống hồ, những điển tịch bình thường bên ngoài
hiển hiên sẽ không ghi lại. Bất quá nếu tu vi đãt tới cảnh giới thượng tộc thì
cũng có vài người biết được.”

Trong mắt lão già hiện lên một tia giảo
hoạt, cười hì hì nói.

“Ít nhất là có một tộc ủng hộ, Nghiễm Hàn
Giới này quả nhiên bất phàm, nếu không các tộc cũng không có khả năng phí sức
như thế!”

Hàn Lập sờ sờ cằm, thử dò xét hỏi một câu.

“Đâu chỉ bất phàm, nếu thật sự có được vài
thứ trong Nghiễm Hàn Giới thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến thịnh suy của một
tộc. Đương nhiên loại bảo vật này, cho dù có tiến vào Nghiễm Hàn Giới cũng khó
có thể tìm được. Tác dụng lớn nhất của Nghiễm Hàn Giới chính là động nồng đậm
của thiên địa linh khí gấp mười lần linh giới chúng ta, cộng thêm một số linh
dược, linh quả, toàn bộ là bảo vật linh giới khó gặp.”

Lão già nhìn Hàn Lập chằm chằm, tựa cười mà
không cười nói.

“Có nơi linh khí nồng đậm như vậy sao?”

Hàn Lập nghe nói như vậy, trên mặt hiện lên
vẻ khó tin.

“Hắc hắc, đão hữu tưởng rằng Nghiễm Hàn
Giới là nơi nào, khe không gian hay là một tiểu thế giưois khác nằm gần linh
giới sao?”

Thiên Cơ Tử vuốt râu, cười hắc hắc.

“Xin tiền bối chỉ giáo..!”

Hàn Lập cung kính nói.

“Mặc dù chúng ta không thật sự tin điều
này, nhưng có bảy tám phần nắm chắc Nghiễm Hàn Giới là không gian tàn phá gần
chân tiên giới!”

Vẻ tươi cười trên mặt lão thu lại, trầm
ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi nói ra từng chữ.

“Chân tiên giới!”

Cho dù là tâm cảnh trầm ổn như Hàn Lập, vừa
nghe nói thế thì cũng thất thanh la lên.

“Không sai, có lẽ là một không gian chân
tiên giới bị vứt đi, trước kia có người tiến vào không gian này, từ đi qua động
phủ giống như của tiên nhân, thậm chí còn có vài di hài. Nhưng lại không gặp
được tiên nhân còn sống.”

Thần sắc của Thiên Cơ Tử trở nên lạnh nhạt.
Mà Hàn Lập ngồi trên ghế, nhất thời kinh ngạc.

“Đão hữu không cần giật mình, chúng ta hiện
tại vẫn chưa phán đoán chính xác. Hơn nữa động phủ trong Nghiễm Hàn Giới tuy có
di hài, nhưng vẫn không lưu lại bảo vật hoặc công pháp nào cả. Phải nói rằng,
không phải cừ tuỳ tiện đi vào là có thể tìm được bảo vật nghịch thiên, cho dù
là linh dược, linh quả thì cũng nằm ở nơi bí ẩn nhất, phải đi tìm một chút mới
có được.”

Lão già lại quỷ dị cười.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3