Phàm nhân tu tiên - Chương 1535 - 1536
Chương 1535: Tứ tộc đấu giá
Sau khi bình tĩnh nghĩ kế, bạch quang trên
tay Hàn Lập chợt loé, ngọc hạp liền biết mất không thấy. Truyện “Phàm Nhân Tu
Tiên
Tiếp theo, hắn ngồi trên giường nhập định.
Liên tiếp ba ngày, Hàn Lập vẫn không rời khỏi
nơi ở mới. Nhưng đến ngày thứ tư thì kim quang trên người hắn chợt loé, đột
nhiên thần sắc vừa động, mở hai mắt ra.
Tay vừa lật, một khối vạn lý phù mà Thiên
Cơ Tử đưa đã xuất hiện trong tay.
Bề mặt phù xuất hiện sương mù, sau đso hiện
ra một loạt chữ nhỏ.
Sau khi xem xong, thần sắc Hàn Lập không
đổi, lúc này thu lại vạn lý phù liền đi ra khỏi phòng.
Nửa ngày sau, hắn đã ở trong một động phủ
tại Bát Vân Sơn, sau khi đánh giá xung quanh thì hắn lộ ra vẻ hài lòng.
Động phủ này linh kính không hề dưới Vân Hà
Sơn, hơn nữa trong động phủ vô luận là đan phòng, luyện khí thất hay dược viên
đều đầy đủ tiện nghi, thậm chí dược viên đang trồng vô số linh dược phổ thông.
Hắn cực kỳ hài lòng đối với nơi này.
Bất quá, Hàn Lập vẫn không vội bắt đầu tu
luyện mà dùng thần niệm đảo qua khắp nơi một lần, sau đó bày ra mười mấy loại
cấm chế lớn nhỏ trong và ngoài động phủ.
Kể từ đó, cho dù là Hợp Thể Kỳ cũng không
thể trong thời gian ngắn mà xâm nhập vào nơi này.
Tiếp theo, hắn lấy ra một số linh dược của
mình đi đến động phủ, bắt đầu đóng cửa luyện đan.
Hắn chuẩn bị trước tiên luyện chế một số
lượng lớn Đằng Long Đan nhất định, phần lớn là để dùng, một phần nhỏ sẽ đem ra
phường thị đổi lấy một số cực phẩm linh thạch.
Không chỉ riêng thông linh khôi lỗi, chỉ
riêng việc truyền tống đã cần số lượng cực phẩm linh thạch kinh người. Nếu chỉ
mang linh dược đi bán thì cho dù vạn niên linh dược cũng không đổi được đủ số
lượng cần thiết, hơn nữa nếu bán nhiều sẽ gây ra sự chú ý.
Nói như thế, thì hắn dùng Đằng Long Đan đổi
trực tiếp sẽ lợi hơn.
Tin tưởng lấy sự cường đãi của đan dược
này, đủ để thượng tộc tại Vân thành xuất ra cái giá kinh người.
Đương nhiên hắn sẽ không bán nhiều, hơn nẵ
sẽ cẩn thận che dấu thân phận của mình. Tin tưởng chỉ cần bán hai ba lần sẽ
không để thánh tộc chú ý. Nếu như vẫn không đủ thì hắn sẽ mang Kim Lôi Trúc ra
bán.
Lấy trình độ quý hiếm của Kim Lôi Trúc, tin
rằng chỉ cần bán ra một gốc sẽ dư đủ.
Hàn Lập một bên bắt đầu luyện đan, một bên
tự định giá các cách thu thập cực phẩm linh thạch.
Thiên Cơ Tử sợ rằng nằm mơ cũng không nghĩ
ra, trong mắt hắn Hàn Lập trong một khoảng thời gian ngắn không thể hoàn thành
chuyện này. Nhưng đối với Hàn Lập chỉ là chút phiền toái mà thôi.
Bất quá lúc Thiên Cơ Tử an bài chỗ này cho
Hàn Lập, cũng thuận tiện báo cho hắn rằng đã được sự đồng ý của các tộc khác về
truyền tống trận.
Về phần điều kiện ngặt thì cũng không tính
là ngặt ngèo!
Phần lớn đều bảo hắn trả lệ phí, chỉ có
Thạch Kiến Tộc là có chút phiền phức, dĩ nhiên bảo sau khi tiến vào Nghiễm Hàn
Giới, giúp bọn họ tìm một loại tài liệu luyên khí chỉ có ở Nghiễm Hàn Giới.
Bọn họ có bản đồ, trên đó có ghi rõ nơi
chốn và chú thích.
Sau khi hắn tiến vào Nghiễm Hàn Giới, chỉ
cần đi một chuyến này là được.
Điều kiện này nói chung là có chút nguy
hiểm, nhưng loại tài liệu này đối với Thạch Kiến Tộc dường như rất quan trọng,
cho nên bọn họ chỉ nói ra điều kiện này, bộ dáng không thể cò kè mặc cả.
Cho nên Hàn Lập sau khi tự định giá thì
cũng đáp ứng. Nếu chỉ đi một chuyến thì có chút nguy hiểm ấy hắn vẫn dám làm.
Nói như vậy, cho dù Hàn Lập đãt thành hiệp
nghị với Thiên Vân chư tộc, chỉ cần chuyện ở Nghiễm Hàn Giới kết thúc, hắn có
thể sử dụng truyền tống trận một lần.
Hàn Lập đứng ngẩn ngơ trong động phủ, cứ
thế một năm trôi qua.
Trong lúc ở đây, hắn một bên trồng linh
dược luyện chế đan dược, một bên bắt đầu dùng Đằng Long Đan, không ngừng tu
luyện Phạm Thánh Chân Ma Công.
Mặc dù khoảng thời gian này không quá dài
nhưng khi tu luyện, pháp tướng Phạm Thánh Chân Ma Công càng ngày càng ngưng tụ.
Có thể thấy được hiệu lực kinh người của Đằng Long Đan.
Bất quá có chút kỳ quái, Tinh tộc nữ tử
Tiêm Tiêm kia vì sao vẫn không dùng vạn lý phù liên hệ với hắn.
Phảng phất như đã hoàn toàn quên hắn.
Hàn Lập có chút kỳ quái, nhưng cũng không
chủ động đi tìm nữ tử này.
Một ngày kia, Hàn Lập rốt cũng cũng ra khỏi
động phủ, sau khi đảo qua xung quanh một vòng liền trực tiếp hoá thành một đão
độn quang bay xuống chân núi.
Không biết có phải là do trùng hợp hay
không, vừa đúng lúc một đão bạch hồng bắn xuống cùng với Hàn Lập một trước một
sau, đồng thời tới chân núi.
Quang mang thu liễn, thân hình Hàn Lập và
một gã hán tử trọc đầu đồng thời hiện ra. Khuôn mặt đãi hán hung ác, da tay có
màu xám trắng.
Kể từ đó hai người có chút ngoài ý muốn
nhìn đối phương một cái.
“Tại hạ Thạch Kiến Tộc Thiến Kiên, nhìn khuôn
mặt đão hữu có chút xa lạ, chắc là vừa mới đến núi này.”
Đừng nhìn dung mạo của đãi hán có chút dữ
tợn, nhưng lời nói lại vô cùng khách khí.
“Hàn mỗ đích thật vừa mới đến núi này.”
Thần niệm Hàn Lập đảo qua, khi phát hiện ra
đối phương là một gã Luyện Hư Kỳ đỉnh giai thì cả kinh, nhưng mặt ngoài mỉm
cười trả lời.
“Hoá ra là Hàn đão hữu. Di, ta nghe nói năm
ngoái có một gã ngoại tộc kích phát một khối Nghiễm Hàn Lệnh, người nọ phải
chăng là đão hữu?”
Đãi hán cập nhật tin tức rất nhanh, vừa
nghe họ của Hàn Lập, lập tức đoán ra được thân phận của hắn.
Hai mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc,
nhưng mỉm cười trả lời:
“Tại hạ đích thật là người kích phát Nghiễm
Hàn Lênh, không nghĩ tới danh tiếng Hàn mỗ lớn như thế, ngay cả đão hữu cũng
biết.”
“Ha ha, nhiều năm trôi qua, Hàn huynh là
ngoại tộc đầu tiên kích phát Nghiễm Hàn Lệnh, danh tiếng hiển nhiên không thể
tầm thường được.”
“Hiện tại đão hữu ra ngoài, không phải là
vì nghe đến tứ tộc đấu giá hội chứ, chẳng lẽ muốn tham gia hội này sao?”
“Tứ tộc đấu giá hội!”
Hàn Lập có chút kinh ngạc.
“Thế nào, Hàn đão hữu không biết tin này ư?
Ồ, cũng khó trách, đão hữu mới đến Vân thành chúng ta không lâu. Tứ tộc đấu giá
hội này so với mười ba tộc chúng ta cách mười năm tổ chức một lần, do bổn tộc
chủ trì, dùng để đề cao nhân khí ở Vân thành. Đấu giá hội toàn lấy ra những bảo
vật quý hiếm, cho nên mỗi lần đều hấp dẫn rất nhiều tồn tại cấp cao đến Vân
thành tham gia đấu giá. Mà lúc này đây, bởi vì Giác Xi Tộc tấn công, mấy lần đãi
chiến trước, tộc cũng bị vạ lây, vì ủng hộ tinh thần cho nên đã lấy ra nhiều
bảo vật hơn. Trogn đso có thể có Vạn Diệu Đan, đây chính là đan dược dành cho
Luyện Hư Kỳ đột phá bình cảnh. Chỉ có Tinh Tộc tông sư cấp luyện đan sư mới có
thể luyện chế ra, trước kia chưa từng nghe xuất hiện qua.”
Thiết Kiến có chút chợt hiểu, nhưng lập tức
giải thích một hơi.
“Vạn Diệu Đan! Hàn mỗ cũng nghe nói qua.”
Hàn Lập vừa nghe cái tên này, trong lòng
không khỏi vừa động.
Lúc đầu tại Lục Cảnh thành, mấy tên dị tộc
nhân từng đề cập đến tên đan dược này, tựa hồ giá trị còn cao hơn cả thông linh
khôi lỗi.
Bất quá nếu thật sự hữu dụng đối với Luyện
Hư Kỳ, thì hẳn có cách điều chế hoặc đan dược này, hiển nhiên sẽ có trợ lực
không nhỏ đối với đột phá bình cảnh sau này.
“Nếu thịnh hội như thế, Hàn mỗ cũng không
thể không tới xem một lần.”
Hàn Lập mở to mắt, trên mặt lộ rõ vẻ hứng
thú.
“Nếu đão hữu có ý này thì không ngại cùng
ta đồng hành đi. Không gạt Hàn huynh, lúc này đây hành trình đến Nghiễm Hàn
Giới, Thiết mỗ rất có thể cũng gia nhập vào trong đó, nói không chừng sẽ gia
nhập một tổ với Hàn đão hữu. Đến lúc đó còn cần Hàn huynh chiếu cố một chút...”
Đãi hán đầu trọc cười ha ha, tựa hồ vô cùng
sảng khoái.
“Đão hữu nói đùa! Thiết đão hữu là thượng
tộc cửu giai, tu vi hơn xa tại hạ. Bất quá tại hạ đúng là không quá quen thuộc
với Vân thành, vậy làm phiềm Thiết huynh một chút.”
Hàn Lập hàm hồ cười ha ha.
Thiết Kiến nghe được lời ấy, cười hắc hắc
không nói gì thêm, vẫy tan đón một thú xa dưới chân núi, sau đó mời Hàn Lập lên
xe. Hàn Lập không khách khí, bước lên thú xa.
“Đến đấu giá hội!”
Đãi hán phân phó xa phu một tiếng.
Tên xa phu kia nghe vậy, trong miệng đáp
ứng một tiếng, nhất thời điều khiển linh thú chạy như điên.
Trong xe, Hàn Lập tò mò hỏi không ít chuyện
liên quan đến đấu giá hội, cho nên mới biết đấu giá hội đã bắt đầu từ sớm,
nhưng chính thức diễn ra là ngày hôm nay. Mà vị đãi hán Thạch Kiến Tộc này vì
Vạn Diệu Đan, thậm chí không tiếc mượn rất nhiều linh thạch từ bạn tốt, lúc này
mới đến tham gia đấu giá hội.
Hàn Lập nghe nói phách mai hội lần này còn
có hai thông linh khôi lỗi của Vạn Cổ Tộc, thì trong lòng chợt động.
Thú xa liên tiếp bay một canh giờ, phương
hướng lại chuyển, đi tới một ngã tư rộng rãi.
Trên đường đều là rất nhiều thú xa, hai bên
còn có rất nhiều tu sĩ tu vi không yếu, cùng đi về một hướng.
Cuối cùng, thú xa dừng lại tại đoạn cuối
của ngã tư, bên cạnh cũng đông dạng có hơn mười thú xa khác dừng lại.
Hàn Lập cùng Thiết Kiến xuống thú xa, ánh
mắt đảo qua khắp nơi. Chỉ thấy phía trước bất ngờ xuất hiện một toà kiến trúc
bốn mặt to lớn cao chừng hơn trăm trượng, rộng chừng gần ngàn trượng. Mà trên
đỉnh kiến trúc này có một tế đàn hình trụ, phía trên huyền phù một hoàng sắc
viên hoàn, giống gỗ mà không phải gỗ, cũng không biết dùng tài liệu gì luyện
chế thành nhưng lại chậm rãi chuyển động toả ra một cỗ hàn quang lành lạnh bao
phủ cả toà đãi điện.
Mà bốn phía đãi điện là những giáp sĩ đứng
thẳng bất động, đúng là khôi lỗi cấp bậc không thấp. Đãi điện có ba lối vào,
một lớn hai nhỏ, mỗi cửa là hơn hai mươi vệ sĩ đang phòng thủ. Những vệ sĩ này
đều đã ngoài Luyện Hư Kỳ!
Lúc này trong ba cửa, cửa lớn nhất thì
không có nhiều người đi vào, nhưng hai cửa nhỏ bên cạnh thì tiến vào rất nhiều,
bộ dáng vô cùng náo nhiệt.
“Hàn đão hữu, trong tay ta có chút đồ vật,
định đến thiên điện bán kiếm chút linh thạch. Không biết Hàn huynh có ý định
đến xem một chút không?”
Chương 1536: Gặp nhau
“Thế nào, thiên điện có chỗ giao dịch sao?
Nơi đây không phải chỉ cử hành đấu giá hội thôi sao?”
Hàn Lập nghe được lời ấy, có chút ngoài ý
muốn hỏi.
“Hàn đão hữu có điều không biết, muốn mua
đồ vật thì khẳng định phải tốn nhiều linh thạch. Mà không ít đồng đão thích
ngay trước khi đấu giá cử hành mới cầm một số tài liệu trân quý đổi lấy tinh
thạch. Cho nên trước mỗi lần tứ tộc đấu giá, đều chừa ra một khoảng thời gian
để cho các đão hữu tự giao dịch, đổi lấy linh thạch hoặc những vật phẩm cần
thiết. Nếu vật trong tay thật sự không thể bán thì có thể trực tiếp bán đấu
giá, bọn họ sẽ nhận được mua. Bất quá giá cả khẳng định sẽ thấp hơn bình thường
một chút. Nhưng chỗ tốt duy nhất là có bổn tộc phía sau chống đỡ, đồ vật trân
quý gì cũng không bị thiếu linh thạch khi mua. Mà hai bên đãi điện là một gian
chuyên môn nhận mua đồ vật, một gian nhận bán bảo vật.”
Thiết Kiên giải thích hai câu.
“Nhận mua đồ vật?”
Hàn Lập có chút động tâm.
“Thế nào, Hàn huynh cũng có bảo vật muốn
bán sao? Bất quá ta khuyên Hàn huynh trước tiên nên nhìn lại những thứ muốn
bán, sau đó nhìn những thứ muốn mua tại thiên điện. Vạn nhất vật trong tay có
thể đổi lấy vật mình cần thì như vậy là tốt nhất.”
Đãi hán đầu trọc đề nghị.
“Ừ, đão hữu nó có lý. Hàn mỗ trước tiên đi
xem một chút đã.”
Hàn Lập gật đầu nói.
“Nếu như vậy, đão hữu đi với ta, nếu vận
khí không tệ thì nói không chừng thật sự có thể có chút thu hoạch.”
Thiết Kiên nghe Hàn Lập nói vậy, trên mặt
lộ rõ vẻ cao hứng, lập tức dẫn Hàn Lập đi vào phía bên phải thiên điện.
Giữa lối vào là vài tên lam bào thị vệ, ánh
mắt chỉ đảo qua người Thiết Kiên và Hàn Lập, sau đó để hai người tiến vào.
“Tứ tộc đấu gái hội nguyên bổn là để tăng
nhân khí và danh tiếng của Vân thành, cho nên chỉ cần thân phận ngoài thượng
tộc là có thể tùy ý tham gia. Cho nên người vào tham gia đấu giá hội, thân phận
và tu vi cách xa nhau. Nhưng cũng bởi vậy cho nên số người bị hấp dẫn bởi đấu
giá hội này cũng vượt xa những đấu giá hội khác tại Vân thành.”
Thiết Kiên trong nháy mắt khi cùng Hàn Lập
đi vào cổng thì nói với Hàn Lập.
“Thượng tộc cũng có thể tham gia đấu giá
hội này? Nơi đây hóa ra lại có thể chứa được nhiều người như vậy sao?”
Hàn Lập nhướn mày, bộ dáng có chút không
quá tin tưởng.
Khó trách Hàn Lập nói như thế, tồn tại
thượng tộc trong Vân thành tuyệt đối trên mười vạn. Mà đãi điện trước mắt ngay
cả khi không nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể chứa đồng thời nhiều người như thế.
“Hắc hắc, nguyên do trong đó đão hữu cứ tới
sẽ rõ, căn bản không cần Thiết mỗ giải thích.”
Nghe Hàn Lập hỏi vậy, Thiết Kiên lộ ra vẻ
thần bí nói. Hàn Lập nghe thế thì thần sắc vừa động, ánh mắt không khỏi nhìn về
phía trước.
Lúc này hắn mới phát hiện mình đang ở trong
một môi trường thời gian rất lâu, đi lâu như vậy mà vẫn chưa tiến vào trong
điện.
Không đúng! Phía trước ẩn ước có bạch
quang, mới vừa rồi bọn họ đi cũng xa nhưng sao thoạt nhìn vẫn không thể kéo gần
khoảng cách.
Nét mặt Hàn Lập hiện ra một tia kinh ngạc.
“Không gian chi thuật!”
Thần sắc Hàn lập ngưng trọng thì thào nói.
“Ha ha, Hàn đão hữu đã chú ý tới. Đãi sảnh
của đấu giá hội này kỳ thật bản thân là một kiện pháp bảo, có thể tự do phóng
to thu nhỏ, hơn nữa bản thân lại chứ thần thông không gian. Không gian trong
thiên điện gấp mười lần vẻ bên ngoài, đủ để chứa mười vạn người.”
Thiết Kiên vừa cười vừa nói.
“Thì ra là thế, trách không được đỉnh kiến
trúc này lại có một viên hoàn, thoạt nhìn có vẻ quỷ dị.”
Hàn Lập lộ ra vẻ như nghĩ tới điều gì đó.
Cửa vào này mặc dù do ảnh hưởng bởi không
gian, muốn đi phải mất nhiều thời gian hơn, nhưng thật sự cũng không lâu lắm.
“Chúng ta có thể lập tức ra khỏi nơi đây.”
Thiết Kiên dùng bàn tay to gãi đầu, đã tính
trước nói. Hàn Lập chỉ gật đầu, vẫn chưa tiếp lời.
Quả nhiên như lời Thiết Kiên nói, bọ họ chỉ
đi như vậy một lát nữa thì lối ra phía trước đột nhiên chợt lóe, kéo gần khoảng
cách của bọn họ lại.
Hai người đễ dàng đi vào cửa, đến một
khoảng sân rộng rãi. Người nơi đây vô cùng náo nhiệt, phảng phất như khu phố mà
người ta hay lui tới. Bốn phía sân là những quang mạc hình trọng, được đặt sát
nhau, không ít tu sĩ từ trong quang mạc bước ra. Mà trung tâm sân rộng là một
bạch ngọc thạch thai, phía trên là bàn gỗ. Hai gã sai vặt mặc áo xanh, mi thanh
mục tú đang đứng cạnh vài tên dị tộc nhân khác, nói điều gì đó.
Hàn Lập đang nhìn đến xuất thần thì Thiết
Kiên ôm quyền nói:
“Đão hữu có việc cứ đi, tại hạ cũng muốn
tham quan nơi này một chút.”
Hàn Lập cười, khách khí trả lời:
“Vậy Thiết huynh bảo trọng nhé!”
Thiết Kiên sau khi chắp tay thì vội đi về
phía trước.
Hàn Lập nhìn bóng lưng đãi hán, ánh mắt
chớp động vài cái, sau một lúc lâu mới đánh giá ngọc bàn ở trung tâm, bỗng
nhiên đi qua. Chỉ một lát sau, hắn đã đi tới gần một ngọc bàn.
Mà lúc này, mọi người đã đi lên thạch thai.
Giờ phút này, Hàn Lập chung quy đã nhìn rõ.
Những tộc nhân đi lên thạch thai, mỗi người đều đưa cho hai gã sai vặt một túi
cao giai linh thạch, sau đó nhận một khối tiểu phiến màu sắc khác nhau.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn theo những người đó
không rời, người nọ sau khi đến khoảng sân rộng, đem tiểu phiên huy động vài
cái, một quang mạc hình bán viên hiện lên, che dấu toàn thân. Hàn Lập dùng thần
niệm quan sát nhưng khi thần niệm vừa tiếp xúc với quang mạc liền bị một tầng
cấm chế chặn lại, không thể nhìn thấy thứ gì bên trong. Hiển nhiên quang mạc
này là một thứ dùng cho các tu sĩ tới giao dịch. Kể từ đó, cũng không cần lo
lắng bị người khác rình rập.
Sau khi Hàn Lập đảo qua bốn phía, mắt thấy
quang mạc xung quanh đều chớp lóe không ngừng. Mà cách hắn một khoảng xa có mấy
người đang chiếm cứ một khoảng sân rộng, tựa hồ rất là nhốn nháo. Hàn Lập thở
dài một hơi, lắc đầu.
Cho dù có bảo vật, muốn tìm người thích hợp
để mua thì tuyệt đối giống như mò kim đáy biển. Hắn sẽ không lãng phí nhiều
thời gian ở đây. Nếu hắn muốn có Vạn Diệu Đan thì phải kiếm thật nhiều linh thạch
trước khi đấu giá diễn ra.
Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập bắt đầu
lặng lẽ đi dọc theo rìa sân, hơn nữa vừa đi vừa cảnh giác, ngẫu nhiên mới có
thể đi vào một hai quang mạc, nhưng lại rất nhanh đi ra. Sau một khắc, Hàn Lập
vẫn không có thu hoạch gì, lúc này nhướn mày, quyết định quay người lại, đi
theo đường cũ đi đến lối vào.
Không biết có phải trùng hợp hay là Hàn Lập
cố ý, mà khi hắn lần nữa tiến vào cửa thì trong cửa chỉ có mối một hình hắn mà
thôi.
Hàn Lập vừa đi vào, tay áo đột nhiên phất
lên, một hắc sắc sa cân hiện ra. Tiếp theo “phanh.” một tiếng, một đoàn hắc vụ
thản nhiên đem Hàn Lập vây vào trong, làm cho thân hình của hắn trở nên mơ hồ.
Một khắc sau, ánh sáng trong hắc vụ chợt
lóe, sương mù bỗng nhiên quay cuồng, hóa thành một kiện hắc sắc trường bào,
choàng lên người Hàn Lập. Lúc này Hàn Lập mới từ trong sương mù hiện ra.
Khí tức hắn như ẩn như hiện, yếu ớt vô
cùng. Nhưng khi hắn vừa bước ra thì lộ ra một khuôn mặt nho sinh tái nhợt. Chỉ
trong chốc lát, Hàn Lập biến ảo cả dung mạo lẫn trang phục.
Bất động thanh sắc, Hàn Lập không chút
hoang mang đi ra cửa, cùng vài tên dị tộc nhân khác sánh vai.
Lam bào vệ sĩ chỉ nhìn lướt qua Hàn Lập nên
sẽ không thấy điều gì bất thường. Hàn Lập nghênh ngang tiêu sái đi vào trong
thiên điện. Đây cũng là một khoảng sân rộng nhưng tình hình bên trong lại làm
cho Hàn Lập có chút ngẩn ra.
Nơi đây nhân số mặc dù không ít nhưng tất
cả đều tập trung tại sân rộng.
Tại một chỗ cách đó không xa là một khối
thạch bách cao chừng hơn mười trượng, phía trên chớp động ngân sắc văn tự, tất
cả đám tộc nhân này đều nhìn lên thạch bích. Mà phía sau thạch bích là mười mấy
gian nhà, vây xung quanh một tòa lầu các ngọc ốc. Mỗi một gian đều trong suốt
sáng long lanh, trắng như tuyết.
Nhưng những phòng này lại có bạch quang
mang chớp động, bị một mảnh quang hà che lấp. Lầu các ở trung tâm màu đỏ đậm bị
một tầng khói xanh bao phủ, mơ hồ phát ra mùi hương phảng phất như không phải
vật ở nhân gian.
Những người nhìn thạch bích này, thỉnh
thoảng có người đi vào trong ngọc ốc, nhưng sau khi đi ra, có người thần sắc âm
tình bất định, có người uể oải buồn bực, có người thì vô cùng hưng phấn. Hàn
Lập sau khi thấy rõ tình hình thì không chần chừ đi về phía một khối thạch
bích.
Nhưng lúc này, một khối thạch bích gần đó,
một nữ tử dáng người thon thả bỗng nhiên xoay người lại, đồng dạng cũng đi về
phía thạch bích mà Hàn Lập đang đi đến.
Ánh mắt Hàn Lập sau khi đảo qua nữ tử này,
thân hình chấn động, không cách nào giữ được bình tĩnh, sắc mặt đãi biến.
Nử tử này mặc một thân lam sắc trường bào,
khuôn mặt xinh xắn nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, vẫn chưa phát hiện ra Hàn
Lập, trực tiếp đi đến thạch bích, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn.
“Sao có thể là nàng, không thể nào. Trên
thế gian thật sự có người giống như thế sao?”
Hàn Lập hoàn toàn đứng lại, sắc mặt tái
nhợt, ánh mắt nhìn lam bào nữ tử không chớp, dùng thanh âm chỉ có mình nghe
được thì thào lẩm bẩm không ngừng.
Hàn Lập cứ như thế thất thố nhìn lam bào nữ
tử, làm cho nữ tử này dường như cảm ứng được gì đó, theo tiềm thức quay lại
nhìn, vừa đúng lúc ánh mắt chạm với Hàn Lập.