Phàm nhân tu tiên - Chương 1533 - 1534

Chương 1533: Yêu cầu

“Tóm lại, ngay cả khi Nghiễm Hàn Giới bảo
vật trân quý rất nhiều nhưng cũng phải xem ngươi có cơ duyên hay không nữa.”

Ngoài đãi điện truyền đến một thanh âm, lập
tức một đão bạch hồng từ cửa điện bắn nhanh đến. Sau khi quang mang thu lại,
hiện ra một trung niên mặc áo bào, hai mắt dài nhỏ, mặt trắng mũi ưng.

“Mã trưởng lão đến thật nhanh, ta còn tưởng
Hoàng hiền đệ mới là người tới trước chứ.”

Thiên Cơ Tử vừa thấy trung niên nhân lập
tức ung dung nói.

Hàn Lập vừa nhìn đối phương liền khẳng định
đây là một trưởng lão Hợp Thể Kỳ khách của Vạn Cổ Tộc, liền vội vàng đứng dậy
chào.

“Hoàng trưởng lão gần đây đang luyện chế
một lô đan dược, cho dù nhận được tin sớm hơn ta thì chỉ sợ cũng đến chậm một
lát. Vị đão hữu này chính là ngoại tộc nhân kích phát Nghiễm Hàn Lệnh mà Thiên
trưởng lão nói sao?”

Trung niên họ Mã đảo mắt qua người Hàn Lập,
trong miệng thản nhiên hỏi một câu.

“Không sai, đúng là vãn bối!”

Hàn Lập chỉ còn có thể thừa nhận nói.

“Ừm, thượng tộc ngũ giai, tu vị đão hữu
cũng không tệ, so với tồn tại cùng cấp thì tựa hồ thâm hậu hơn gấp đôi, chỉ sợ
tồn tại thất giai cũng bại trong tay đão hữu.”

Vị trưởng lão này liếc mắt một cái đã nhìn
ra tu vi của Hàn Lập sau cạn thế nào.

“Công pháp của vãn bối có chút đặc thù,
trên phương diện pháp lực đích xác có chút tiện nghi.”

Hàn Lập thất kinh, nhưng mặt ngoài lại có
vẻ vô cùng khiêm tốn.

“Há chi chiếm một chút tiện nghi, nếu khi
đối thủ cùng ngươi tranh đấu, khi dễ pháp lực ngươi thấp thì sợ rằng cũng không
cẩn thận sẽ bị lợi dụng điểm này phản chế lại. Di, thần niệm của người dường
nhưng cũng phải thượng tộc bình thường có thể có được.”

Mã trưởng lão cũng không biết dùng bí thuật
gì, kim hà trên mặt chợt lóe thì lại khẽ phát ra một tiếng “Di.”, ngay cả thần
niệm cường đãi của Hàn Lập cũng nhìn ra bảy tám phần. Hàn Lập nghe vậy, trong
lòng cũng không có cách nào bảo trì ổn định, sắc mặt không khỏi biến đổi.

“Được rồi, Mã trưởng lão có bí thuật Quan
Thần đệ nhất bổn tộc, nếu đã nói như thế thì khẳng định không sai. Bất quá
chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên. Hàn đão hữu từng bằng vào thực lực của
bản thân cứu Giáp đãi sư, trong nháy mắt giết chết mấy tên cùng cấp, như thế
nào lại có thẻ so sánh với thượng tộc bình thường.”

Lão già béo không chút kỳ quái nói.

“Ồ, thì ra là thế, là Mã mỗ có chút múa rìu
qua cửa Lỗ Ban. Mời đão hữu ngồi!”

Trung niên nhân nghe vậy liền cười ha ha,
tiếp theo ngồi cạnh Thiên Cơ Tử. Vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Hàn Lập rốt cục cũng
biến mất, cười khổ một tiếng lại ngồi xuống.

“Mới vừa rồi từ xa ta nghe được các người
đàm luận về chuyện Nghiễm Hàn Giới. Nghe nói Hàn đão hữu không hiểu nhiều về
Nghiễm Hàn Giới. Thiên huynh, ngươi cần gì phải nói vòng vo, cứ trực tiếp đem
lợi hại lớn nhất trong đói nói ra đi.”

Sau khi Mã trưởng lão ngồi xuống, liền
hướng Thiên Cơ Tử nói, giọng điệu dường như có chút bất mãn.

“Nguyên bổn ta định lập tức nói cho Hàn đão
hữu nhưng không phải Mã đão hữu đã đến cắt ngang sao!”

Thiên Cơ Tử nghe vậy liền khoanh tay trước
ngực, trên mặt lộ ra một tia buồn bực.

“Ha ha, nói như vậy thì vừa rồi Mã mỗ đã có
chút đường đột.”

Trung niên nhân nghe xong thì cười ha ha.

“Nếu Mã huynh không ngại thi ngươi tự mình
giảng giải cho Hàn đão hữu một chút đi. Dù sao năm đó ngươi còn tự mình tiến
vào Nghiễm Hàn Giới một lần, so với lão phu thì nói còn tốt hơn nhiều.”

Con ngươi Thiên Cơ Tử vừa chuyển động một
vòng, bỗng nhiên nhếch miệng nói.

“Cũng được, năm đó khi ta tiến vào Nghiễm
Hàn Giới, co duyên rất tệ, vẫn chưa tìm được nghịch thiên bảo vật hay linh thảo
gì. Mà các tộc coi trọng Nghiễm Hàn Giới bất quá là vì nhìn trúng linh khí kinh
người bên trong, muốn cho vô số tộc nhân đến bình tu. Nếu tộc nhân đã lâu chưa
có đột phá, thì có thể mượn linh khí ở đó để đột phá. Năm đó nếu ta không đi
một chuyến thì có lẽ không có tu vi như bây giờ.”

Trung niên nhân lắc đầu nói, thần sắc có
chút quái dị.

“Mượn linh khí bên trong để đột phá bình
cảnh!”

Hàn Lập nghe vậy, có chút ngoài ý muốn nói
ra.

“Không sai, về phần các loại linh vật trong
Nghiễm Hàn Giới thì có thể lấy được hay không thì phải dựa vào tạo hóa của
ngươi. Năm đó ta chỉ lấy được một số linh dược rất bình thường, cơ hồ là hai
bàn tay trắng. Nhưng thật ra ta cũng nghe nói những người khác, có người chiếm
được một số tài liệu luyện khí cực kỳ hiếm có, dùng chúng luyện chế ra thông
linh chi bảo.”

Mã trưởng lão thở dài một hơi, tựa hồ có
chút nuối tiếc.

“Ha ha, ngươi hẳn phải thấy vui chứ, năm đó
ngươi có thể được tộc phái đi vào Nghiễm Hàn Giới, cũng không biết đã diệt sát
bao nhiêu đồng đão, ít nhất lão phu cũng chưa từng có cơ duyên đi vào.”

Lão béo nhìn trung niên nhân một cái, không
chút tức giận nói.

“Mã mỗ nếu có thể là kỳ tài ngút trời như
Thiên huynh, thánh tộc bình tu chỉ hơn ngàn năm liền đột phá, hiển nhiên không
cần tiến vào Nghiễm Hàn Giới. Ngươi hẳn cũng biết rõ, Nghiễm Hàn Giới cũng
không phải là nơi tốt lành gì.”

Mã trưởng lão thản nhiên nói một câu.

“Điều này cũng đúng, Lôi Minh Đãi Lục mỗi
lần Nghiễm Hàn Lệnh xuất thế thì chừng mấy trăm cái, mà mỗi một khối có thể
mang bao nhiêu người tiến vào trong thì còn phải xem năng lực bố trí trận pháp.
Thiên Vân tộc chúng ta đều là do bổn tộc phụ trách, nhưng khả năng tối đa của
một lệnh bài cũng chỉ mang được mười mấy người tiến vào trong đó mà thôi. Nhưng
nghe nói vài chủng tộc đặc biệt am hiểu truyền tống trận, có thể khiến cho một
khối lệnh bài mang được hơn ba mươi người tiến vào trong. Đáng tiếc, chúng ta
không có cách bố trí trận pháp của bọn họ, nếu không thì sẽ có thể cho nhiều
người tiến vào Nghiễm Hàn Giới rồi. Mỗi một lần tiến vào Nghiễm Hàn Giới đều
làm cho Nghiễm Hàn Giới vô cùng hỗn loạn.”

Lão béo nhướn mày nói.

“Quan trọng nhất là vị trí truyền tống trận
đều là tùy cơ duyên. Vạn nhất truyền đến khu vực của chủng tộc đối địch thì một
hồi đãi chiến là điều không thể tránh được. Ai cũng biết ở bên trong đột phá
bình cảnh, ít nhất có thể làm tăng tỷ lệ đột phá bình cảnh lên ba lần. Hiển
nhiên sẽ làm xuất hiện nhiều tồn tại cao giai của tộc đối địch.”

Mã Trường Xuân phảng phất giải thich cho
Hàn Lập, lại phảng phất như tự lầm bầm. Hàn Lập nghe xong, ánh mắt không khỏi
chớp động vài lần.

“Không chỉ như thế, chuyện giết người đoạt
bảo cũng là chuyện bình thường. Nhưng nguy hiểm nhất trong Nghiễm Hàn Giới
không phải là điều đó, mà chính là bản thân Nghiễm Hàn Giới. trong Nghiễm Hàn
Giới mặc dù chưa có ai nhìn thấy tiên nhân chân chính, nhưng bên trong lại có
những cổ thú thực lực cường đãi đến khó tin, mỗi một con đều khiến những người
đi vào rất khó chống lại. Nếu gặp phải cổ thú có tính tình dễ chịu thì tốt nhất
là độn ra thật xa, như vậy an toàn hơn. Nhưng nếu gặp phải mãnh thú thì chỉ có
thể xem vào thiên ý mà thôi. Hơn nữa, trong Nghiễm Hàn Giới còn lưu lại nhiều
cấm chế đáng sợ, nếu dính phải thì chỉ sợ cũng hết đường sống. Cho nên số người
đi ra khỏi nơi đó thường không tới một nửa.”

Thiên Cơ Tử bổ sung thêm. Thần sắc Hàn Lập
không tự chủ âm trầm xuống, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi một câu:

“Xin hỏi hai vị tiền bối. Nghiễm Hàn Giới
và Nghiễm Hàn Lệnh xuất hiện như thế nào?”

“Câu hỏi này quả là làm khó hai người chúng
ta. Nghiễm Hàn Giới cụ thể xuất hiện thế nào thì không rõ lắm, nhưng đã có từ
thời viễn cổ. Nghe nói lúc ấy các tộc vì tham gia vào một trận đãi chiến mà
dùng tới Huyền Thiên Chi Bảo, kết quả là dưới uy lực của kiện Huyền Thiên Chi
Bảo đó, trong lúc vô tình phá nát hư không, đả thông lối đi đến giới này. Về
phần Nghiễm Hàn Lệnh xuất hiện như thế nào thì thật sự không rõ lắm. Phảng phất
mỗi khi Nghiễm Hàn Giới xuất hiện thì Nghiễm Hàn Lệnh cũng xuất thế theo. Lúc
đầu Nghiễm Hàn Lệnh cỡ hơn một ngàn cái, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, lệnh
bài này cũng đã bị hủy diệt hơn phân nửa, chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.”

Lão già béo chậm rãi nói.

“Phương pháp ra vào Nghiễm Hàn Giới cũng
rất kỳ lạ, phải có lệnh bài này đi kèm với truyền tống, nhưng khi trở ra thì
phải để lệnh bài này ở lại Nghiễm Hàn Giới mới có thể rời đi. Mà vạn năm qua,
loại lệnh bài này xuất hiện quỷ dị ở khắp nơi Lôi Minh Đãi Lục. Hơn nữa lệnh
bài này không thể truyền tống tồn tại thánh tộc được, các trưởng lão trong tộc
đều không thể tiến vào Nghiễm Hàn Giới. Mà lão phu cũng muốn biết, lệnh bài này
trong tay Hàn đão hữu là như thế nào mà có được.”

Trong mắt Mã trưởng lão chợt lóe tinh
quang, nhìn chằm chằm Hàn Lập hỏi, thanh âm không chút tình cảm. Hàn Lập thầm
giật mình, nhưng lại bình tĩnh trả lời:

“Nói đến Nghiễm Hàn Lênh này, cũng là tịa
hạ có được từ tay một đão hữu vô danh của quý tộc. Lúc ấy mấy người chúng ta bị
bao vây bởi Giác Xi Tộc, vị đão hữu này đã đem ba ngọc hạp chia cho ba người
chúng ta, bảo chúng ta mang nó trốn ra khỏi vòng vây, nói là đem nó mang cho
bất kỳ tộc nào trong Thiên Vân mười ba tộc, nếu thật sự không có hy vọng phá
vây thì phải hủy ngọc hạp. Lúc trước nhất thời tò mò, mở hộp ra xem thử, không
nghĩ tới lại kích phát lệnh bài này.”

“Nói như vậy khối lệnh bài này thật sự là
của một tộc nhân phụ trách ở Lục Quang Thành.”

Thiên Cơ Tử không chút giật mình, ngược lại
thản nhiên gật đầu, phảng phất hắn đã dự đoán được trước.

Hàn Lập thấy vậy, âm thầm rùng mình, nhưng
lúc này trung niên nhân bên cạnh lại âm trầm nói:

“Gần đân Vân thành vẫn không thu được tin
tức của những Nghiễm Hàn Lệnh khác, nói như vậy là còn vài khối đã rơi vào tay
của Giác Xi Tộc, những người khác đều không thể phá vây thành công rồi!”

“Có lẽ là thế, nghe nói là hai gã thánh tộc
dẫn đầu, lại mang theo chiến chu. Hàn đão hữu có thể mang lệnh bài chạy thoát
đã là cực kỳ may mắn rồi.”

Thiên Cơ Tử nhẹ thở ra một hơi nói.

“Nói là vậy, nhưng cũng có chút phiền phức,
trong tay mười ba tộc chúng ta hiện tại tổng cộng cũng chỉ có mười bảy, mười
tám cái, số lượng quá ít. Như thế thì số lượng của Giác Xi Tộc tiến vào Nghiễm
Hàn Giới lại tăng thêm không ít.”

Thần sắc Mã trưởng lão khẽ biến nói.

“Cũng không có cách nào khác, hiện tại có
thể Nghiễm Hàn Lệnh đã được tìm thấy hết rồi. Lúc trước bẩm báo lại có năm khối
lệnh bài, ta còn tưởng đây là cơ hội của bổn tộc, nhưng không nghĩ tới Giác Xi
Tộc lại đột nhiên công kích, không thể kịp thời đưa đi nên mới như thế này.”

Hai mắt Thiên Cơ Tử nhắm lại, trầm ngâm,
nhưng lại khẻ cảm thán.

“Nếu việc đã đến nước này thì nhiều lời
cũng vô ích. Hàn đão hữu, hiện tại Nghiễm Hàn Lệnh đã mở ra, sợ rằng đão hữu sẽ
phải đi cùng người của Vạn Cổ Tộc chúng ta đi một chuyến.”

Mã trưởng lão gật đầu, nhưng đột nhiên
hướng Hàn Lập thản nhiên nói một câu, giọng điệu không thể từ chối được!

Chương 1534: Trao đổi cùng hậu thủ

“Nếu tiền bối đã nói như thế thì vãn bối
còn có thể cự tuyệt đường sống sao!”

Hàn Lập lạnh nhạt nói.

“Ha ha, Hàn đão hữu cần gì uể oải như thế.
Mặc dù trong Nghiễm Hàn Giới có chút nguy hiểm, nhưng lại là chuyện tốt. Người
nào có có duyên này hơn phân nửa là rất hâm mộ.”

Thiên Cơ Tử vừa cười vừa nói.

“Hâm mộ! Tu vi vãn bối hiện chưa tới bình
tu, tiến vào trong cũng không có thu hoạch gì quá lớn. Ngược lại tỷ lệ chết là
gần một nửa, thật sự là giống như mạo hiểm tính mạng. Nếu có thể thì vãn bối
quyết không tiến vào trong.”

Hàn Lập lắc đầu, lộ ra vẻ vô cùng buồn bực.
Nghe Hàn Lập nói vậy, Thiên Cơ Tử và Mã trưởng lão không khỏi nhìn nhau, tựa hồ
hội ý.

“Nghiễm Hàn Lệnh một khi bị kích phát, thì
cũng chỉ có người kích phát mới có thể mang người khác tiến vào Nghiễm Hàn
Giới. Điều này có liên quan đến tồn vong hưng suy của mười ba tộc chúng ta,
đích xác đão hữu không thể cự tuyệt. Nguyên bổn đão hữu có thể mang lệnh bài
đến đây, Vạn Cổ Tộc chúng ta hẳn sẽ trọng tạ, nhưng nếu đão hữu không muốn tiến
vào Nghiễm Hàn Giới, hiện tại mạo hiểm tiến vào thì coi như hi sinh không nhỏ.
Như vậy đi, đão hữu có yêu cầu gì cứ nói với ta, nếu được thì ta sẽ tân lực
thoả mãn.”

Thiên Cơ Tử hướng Hàn Lập chậm rãi nói.

Hàn Lập nghe vậy, âm thầm giật mình, nhưng
tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, không chần chờ nói:

“Yêu cầu của vãn bối nghĩ rằng tiền bối
cũng có thể đáp ứng vài phần. Tại hạ muốn sau khi xong chuyện tại Nghiễm Hàn
Giới có thể mượn truyền tống trận dùng một lát.”

“Mượn truyền tống trận? Nếu chỉ cho ngươi
sử dụng một lần thì hẳn là có. Bất quá khi truyền tống phải tiêu hao rất nhiều
cực phẩm linh thạch, ngươi phải tự mình gánh chịu lấy. Mấy tộc chúng ta không
thể giúp ngươi được. Hơn nữa truyền tống trận này không phải một tộc chúng ta
có thể làm chủ, phải thương lượng với mấy tộc khác. Có lẽ mấy tộc kia sẽ có
điều kiện nào đó, đồng dạng ngươi muốn đáp ứng. Đão hữu nghĩ thế nào?”

Thiên Cơ Tử không lộ ra vẻ kỳ quái, thản
nhiên nói.

“Nếu có thể sử dụng truyền tống trận, việc
tiêu hao khi truyền tống tại hạ sẽ tự chịu. Về phần những điều kiện khác, chỉ
cần không phải việc vãn bối không thể hoàn thành, vãn bối sẽ đáp ứng.”

Hàn Lập mừng rỡ nói.

“Hắc hắc, Hàn đão hữu không nên đáp ứng
nhanh vậy. Khoả đãi lục tiêu hao rất nhiêu cực phẩm linh thạch, đủ để làm một
gã thánh tộc khuynh gia bại sản. Hàn đão hữu có lẽ giàu có nhưng muốn chỉ dùng
cho truyền tống trận thì e rằng vẫn chưa đủ. Mà lấy tu vi của đão hữu, cho dù
vĩnh viễn ở lại trong Vạn Cổ Tộc chúng ta thì chắc chắn sẽ được trọng dụng, cần
gì đến đãi lục khác. Đão hữu không bằng nhân cơ hội này đổi lấy một điều kiện
khác, ví dụ như linh đan diệu dược thì chẳng phải tốt hơn nhiều sao.”

Ánh mắt của Mã trưởng lão chợt loé, đề nghị
nói.

Hàn Lập ngẩn ra, nhưng trầm ngâm một lát
liền cuống quýt lắc đầu:

“Đa tạ ý tốt của tiền bối, bất quá lòng vãn
bối đã quyết!”

Thấy Hàn Lập từ chối đề nghị của mình,
trung niên nhân vẫn chưa tức giận, chỉ thản nhiên gật đầu, không nói thêm gì.

“Đúng rồi, hai vị tiền bối! Tại hạ còn
không biết Nghiễm Hàn Giới mở ra lúc nào. Vãn bối cần biết để chuẩn bị một
chút.”

Hàn Lập sờ sờ mũi, mở miệng một câu.

“Ngày mở ra chính xác thì chúng ta không rõ
lắm, nhưng dựa theo kinh nghiệm thì chậm nhất là mấy năm sau, lâu là trăm năm.”

Thiên Cở Tử mỉm cười trả lời.

“Lâu là trăm năm!”

Hàn Lập vừa nghe, nhất thời chấn kinh.

“Đối với người tu luyện mà nói thì trăm năm
cũng chỉ là một cái chớp mắt, Hàn đão hữu không nên kinh ngạc như thế!”

Trung niên nhân nhíu mày.

“Không có gì, chỉ là hơi nằm ngoài dự đoán
của tại hạ mà thôi.”

Hàn Lập cười khổ một tiếng.

“Ban đầu đão hữu ở trong khách sạn, nhưng
hiện tại nơi đó đã bị phong bế. Mà trong khoảng thời gian ngắn, đão hữu cũng
không thể rời khỏi Vân Thành, như vậy nếu đão hữu không ngại thì nên đến Bát
Vân Sơn. Ta sẽ gọi người an bài miễn phí cho một động phủ, để Hàn đão hữu an
tâm tu luyện, vừa chờ Nghiễm Hàn Giới mở ra.”

Thiên Cơ Tử đột nhiên nói.

Hàn Lập nghe vậy, có chút ngoài ý muốn,
nhưng sau khi tự định giá thì cũng gật đầu đáp ứng.

Thời gian tiếp theo, Thiên Cơ Tử và Mã
trưởng lão tuỳ ý hỏi một số vấn đề về xuất thân của Hàn Lập, nhưng đều bị hắn
hàm hồ nói sơ qua.

Mà hai người Thiên Cơ Tử tựa hồ cũng không
thèm để ý, thấy Hàn Lập không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi gì thêm.

Sau cùng, vị trưởng lão thứ ba của Vạn Cổ
Tộc, một gã đãi hán râu quai nón, thân hình cao lớn rốt cục cũng chạy tới Thông
Linh Điện.

Bất quá vị đãi hán này chỉ đánh giá Hàn Lập
vài lần, trong miệng nói ra một từ “Tốt.” thì liền nói với Thiên Cơ Tử và Mã
trưởng lão một câu:

“Còn một lô đan dược chưa luyện thành.”

Sau đó liền vội vã bay đi.

Thấy cảnh này, hai người Thiên Cơ Tử chỉ có
thể bất đắc dĩ cười. Bọn họ tựa hồ đối với biểu hiện của đãi hán này đã sớm
quen thuộc. Tiếp theo, Hàn Lập nhận lấy một tấm Vạn Lý Phù từ Mã trưởng lão,
sau đó đứng dậy cáo từ. Mà lúc gần đi, Thiên Cơ Tử lại nói ba ngày sau sẽ
thương lượng với mấy tộc khác về chuyện truyền tống trận, đồng thời cũng chuẩn
bị tốt động phủ, đến lúc đó Hàn Lập cứ trực tiếp đến Bát Vân Sơn.

Hàn Lập nghe vậy, hiển nhiên miệng đầy cảm
tạ, sau đó đi ra đãi điện, ngồi thú xa bay khỏi toà thành của Vạn Cổ Tộc. Mà
lúc này, Thiên Cơ Tử và trung niên nhân vẫn ngồi lại trong đãi điện, đang tự
định giá gì đó.

“Ngươi thấy thế nào? Người này có thể là
gian tế của Giác Xi Tộc phái tới hay không?”

Thiên Cơ Tử hỏi.

“Gian tế thì hiển nhiên không phải. Dùng
một khối Nghiễm Hàn Lệnh để tiến vào Vạn Cổ Tộc chúng ta thì cũng không khỏi
gây sự chú ý quá lớn. Càng huống chi người này từ cứu Giáp đãi sư, lại giết mấy
tên Giác Xi Tộc cùng cấp. Nếu thật sự chỉ vì trà trộn vào đây thì cái giá phải
trả căn bản không bù đắt được cái mất. Hơn nữa cho dù đảm nhiệm chức vụ khách
khanh trong bổn tộc, cũng không biết được cơ mật gì. Tốn cái giá lớn như vậy
thì thật là quá đáng.”

Trung niên nhân không chút do dự lắc đầu.

“Ta cũng nghĩ như vậy, nếu thế thì chúng ta
cũng không cần dùng sưu hồn thuật để dò xét căn nguyên của hắn. Nếu không vạn
nhất người này bởi vì vậy mà mang lòng oán hận thì có chút phiền toái.”

Thiên Cơ Tử gật đầu đông ý nói.

“Hơn nữa chiến lực người này mạnh như thế,
cơ hồ không dưới Luyện Hư Hậu Kỳ đỉnh phong, nếu thật sự có thể đảm nhiệm chức
vụ khách khanh trong tộc thì sẽ hữu dụng với bổn tộc.”

Trung niên nhân nói.

“Nhưng người này chỉ nghĩ đến việc sử dụng
truyền tống trận ra khỏi Lôi Minh Đãi Lục.”

Thiên Cơ Tử nhíu mày nói.

“Hắc hắc, truyền tống trận tiêu hao rất
nhiều linh thạch, chờ khi thật sự có đủ số lượng thì cũng không biết là chuyện
của bao nhiêu năm sau. Trong lúc đó chúng ta chỉ cần tốt chút công phu, đem hắn
lưu lại cũng không phải là chuyện quá khó. Đương nhiên nếu hắn thật sự muốn rời
đi thì chúng ta cũng không cần làm kẻ ác, cứ thả hắn đi cũng được. Tồn tại
Luyện Hư đỉnh giai, có thêm một người hay mất đi một người thì cũng không bao
nhiêu. Nếu vì hắn mà huỷ đi danh tiếng thì không đáng.”

Thiên Cơ Tử thần sắc không đổi, cuối cùng
cũng nói ra quyết định.

“Nếu Thiên Cơ Tử đão hữu đã quyết định thì
Mã mỗ cũng không có ý kiến.”

Trung niên nhân suy nghĩ một lát, cuối cùng
cũng đồng ý.

“Được rồi, tiếp theo nói về tin của Giác Xi
Tộc đi! Lần này động tĩnh của Giác Xi Tộc quá lớn, tựa hồ xa hơn mấy lần trước,
cái khác không nói, chỉ riêng tồn tại thánh tộc cũng đã...”

Thiên Cơ Tử chuyển đề tài, cùng trung niên
nhân bàn về chuyện xâm lấn của Giác Xi Tộc.

Bên kia, Hàn Lập cưỡi thú xa vẫn chưa rời
quá xa Bát Vân Sơn, tuỳ tiện tìm một ngã tư đường, xuống xe, tìm một khách sạn
khác ở lại. Khách san này thoạt nhìn bình thường, giống với kiến trúc của nhân
tộc.

Hàn Lập nhận phòng, sau khi bày phòng hộ
pháp trân thì lập tức ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu chậm rãi đánh giá cuộc
trò chuyện của đám người Thiên Cơ Tử, xem có gì không ổn không. Thần sắc bất
định một hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài một hơi, vẻ mặt rốt cục cũng thả lỏng.

Xem biểu hiện của đối phương thì tựa hồ
cũng không định gây bất lợi với mình. Phiền toái duy nhất là nguy hiểm tại
Nghiễm Hàn Giới.

Bất quá nếu các tộc tiến vào trong không có
tồn tại ngoài Hợp Thể Kỳ thì cũng không có gì e ngại. Chỉ cần hắn không nổi
lòng tham, không xông xáo khắp nơi tìm bảo vật, linh dược gì đó, mà tìm một nơi
bí ẩn trốn thì hẳn không phải lo đến tính mạng.

Đây cũng là khi hắn tại thông linh điện, đã
nghĩ thông suốt nên mới có thể không chút do dự đáp ứng bọn người Thiên Cơ Tử.
Bất quá, ngày Nghiễm Hàn Giới mở ra có thể kéo dài lâu như vậy, thật sự là nằm
ngoài ý muốn của hắn.

Nếu thật sự trăm năm sau mới mở ra, thời
gian dài này hắn có thể mượn lực của linh đan, có cơ hội tu luyện đến Luyện Hư
Sơ Kỳ đỉnh phong, sau đó mượn linh khí kinh người ở Nghiễm hàn Giới, đột phá
đến cảnh giới Trung Kỳ.

Đây cũng là do hắn có bình thần bí, có thể
luyện chế ra Đằng Long Đan cực kỳ trân quý. Nếu không tu sĩ bình thường mà muốn
tu luyện đến Sơ Kỳ đỉnh phong trong vòng trăm năm, đây chỉ là chuyện mơ tưởng.

Tới cảnh giới Luyện Hư Kỳ, muốn tu vi tiến
thêm một bước, linh lực tụ tập phải rất nhiều, cảnh giới Hoá Thần Kỳ còn xa mới
sánh bằng được. Càng không nói đến Hàn Lập lựa chọn pháp thể song tu, gian khổ
càng xa những công pháp khác.

Hàn Lập thầm nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên
thần sắc vừa động, lật tay lại, trong tay hiện ra một vật màu trắng, mặt ngoài
bị dán hồng sắc phù toản. Đúng là ngọc hạp chứ Nghiễm Hàn Lệnh kia.

Hàn Lập hiểu xơ, mình lấy vật này khẳng
định là có thể đổi lấy một chỗ tốt nữa từ đám người Thiên Cơ Tử. Ít nhất một
thông linh khôi lỗi là không thành vấn đề. Nhưng khi hắn vào đãi điện, không đề
cập đến chuyện này vì hắn cẩn thận.

Mặc kệ khối Nghiễm Hàn Lệnh này có tác dụng
gì khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới hay không, thì hắn cũng không muốn lấy ra một
lần hai cái, muốn chừa lại một hậu thủ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3