Phàm nhân tu tiên - Chương 1539 - 1540

Chương 1539: Nguyên Từ chi thể

“Ầm.”

Hàn Lập chỉ cảm thấy đan điền trong nháy
mắt nóng như lửa đốt, lập tức một cỗ nhiệt hoả truyền khắp nới, toàn thân trở
nên thoải mái dị thường.

“Quả nhiên vô cùng thần kỳ, đây là lần đầu
vãn bối uống được linh tửu tuyệt vời như thế.”

Hàn Lập khép hờ hai mắt thưởng thức một hồi
lâu, sau đó mở miệng tán thán.

“Hắc hắc, nếu loại rượu này không thần diệu
như thế thì Đoạn mỗ cũng không trông mong mòn con mắt, hàng năm đều đến đây
uống rượu.”

Đoạn Thiên Nhận nhếch miệng cười nói.

“Hai vị đão hữu thích linh tửu của thiếp
thân như vậy thì đã là vinh hạnh cho thiếp thân. Bất quá lần này mời Lệ đão hữu
tới, không phải chỉ có uống chút rượu như thế.”

Mỹ phụ lạnh nhạt cười.

“Vãn bối cũng hiếu kỳ, không biết hai vị
tiền bối đem vãn bối tới đây là có ý gì chỉ giáo?”

Hàn Lập biến sắc, sau khi bỏ chén rượu
xuống liền hỏi.

“Nếu Lệ đão hữu đã chủ động hỏi thì thiếp
thân cũng không vòng vo. Đão hữu có thể giơ tay áo lên cho thiếp thân xem bàn
tay một chút được không?”

Tinh Tộc mỹ phu nhân nhìn Hàn Lập chằm
chằm, mặt lộ ra một tia cổ quái.

“Bàn tay!”

Hàn Lập tuy mặt ngoài cả kinh, nhưng thực
tế trong lòng lại thở dài một hơi.

Chỉ cần đối phương không hướng về Huyền
thiên chi bảo thì những chuyện khác không cần lo.

“Không sai, chính là bàn tay.”

Tinh Tộc mỹ phụ giơ tay chỉ về phía tay áo
hắn, dứt khoát nói.

“Được, không thành vấn đề.”

Hàn Lập trầm ngâm một hồi lâu, mới có chút
miễn cưỡng đáp ứng.

Sau đó hắn giơ tay áo lên, đem bàn tay đưa
ra.

Nhưng ngoại trừ thoạt nhìn có chút trắng
thì bàn tay này thật sự rất bình thường.

Mỹ phụ nhìn bàn tay này, nhíu mày. Tinh
thạch trên trán chợt loé, một đão ngân mang bắn nhanh ra, tốc độ giống như điện
quang, một chút đã tới ngay trước mặt Hàn Lập, hung hăng đánh lên bàn tay.

Nữ tử này thoạt nhìn dịu dàng nhã nhặn
nhưng động thủ lại vô cùng tàn nhẫn, không chút dấu hiệu liền ra tay.

Hàn Lập trước đó căn bản cũng không nghĩ
tới công kích này, không kịp đề phòng, năm ngón tay chỉ kịp chìa ra bắt lấy
ngân quang.

Chỉ nghe một tiếng “đinh đang.” nhỏ, ngân
mang chợt loé đánh vào lòng bàn tay, tiếng kim loại va chạm phát ra xé gió.

Lập tức năm ngón tay Hàn Lập hợp lại, một
tay bắt lấy ngân mang vào lòng bàn tay. Sau đó năm ngón tay lại chìa ra, một
cây ngân châm chỉ dài một tấc xuất hiện. Châm này trong suốt, run lên nhè nhẹ
giống như có linh tính.

Lúc này, toàn bộ bàn tay của Hàn Lập bất
ngờ biến thành màu đen, phảng phất như sắt. Mà cổ tay hiện ra một tiêu ký nhỏ,
đúng là Nguyên Từ Thần Sơn biến thành.

Núi này dưới Bách Mạch Luyện Bảo, đã hoàn
toàn dung hợp với bàn tay này. Tinh Tộc mỹ phụ phun ra ngân châm tuy sắc bén
nhưng không thể làm tổn thương chút nào.

Nhưng trên mặt Hàn Lập cũng không lộ ra vẻ
đắc ý, ngược lại thần sắc trở nên vô cùng khó coi. Nhưng ngược lại, Tinh Tộc mỹ
phụ nhìn chằm chằm vào bàn tay màu đen, khoé mắt lộ ra một tia hưng phấn khó có
thể che dấu.

Mà Đoạn Thiên Nhận sau khi nhìn lướt qua,
trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.

“Quả thật là Nguyên Từ Chi Thể, nói như vậy
thì đãi sự có thể thành.”

Mỹ phụ thì thào một câu, tiếp theo phất tay
lên.

Ngân châm giật một cái, thoát khỏi khống
chế của Hàn Lập, bắn nhanh trở lại hướng mỹ phụ. Cuối cùng ngân châm chợt loé,
chi vào tinh thạch trên trán mỹ phụ.

“Nguyên Từ Chi Thể, tiền bối nói vậy là có
dụng ý gì?”

Hàn Lập hít sâu môt hơi, mới khôi phục lại
như thường.

“Nguyên Từ Chi Thể, tự nhiên là có thể thi
triển Nguyên Từ Thần Quang pháp thể. Các hạ nếu đã đem một kiện Nguyên từ chi
bảo hoà hợp với bản thân, thì cũng được coi là Nguyên Từ Chi Thể. Bất quá, loại
công pháp đem bảo vật dung nhập với thân thể, cùng với Hấp Kim Hoá Vương mà
Đoạn đão hữu tu luyện cũng có công dụng. Bất quá thứ Đoạn huynh dung nhập không
phải là bảo vật mà chỉ là các tài liệu luyện khí trân quý mà thôi.”

Mỹ phụ tựa hồ tâm tình tốt, cười dài nói.

Hàn Lập nghe xong, thân hình vừa động vẫn
chưa hỏi thêm gì.

Hắn rất rõ ràng, đối phương nói như thế thì
khẳng định còn có lời tiếp theo. Quả nhiên không ngoài dự đoán, mỹ phụ thấy Hàn
Lập không nói gì, liền tiếp tục mở miệng nói:

“Mặc dù không giả nhưng thiếp thân hy vọng
được tận mắt thấy tay đão hữu thả ra Nguyên Từ Thần Quang, Lệ đão hữu sẽ không
cự tuyệt yêu cầu này chứ.”

Hàn Lập nghe xong lời ấy, thần sắc vừa
động, không nói hai lời giơ tay lên. Nhất thời một tầng quang hà hiện lên, hình
thành một tầng quang mạc đem Hàn Lập bao vây bên trong. Tinh tộc mỹ phụ thấy
cảnh này, hai mắt sáng ngời, hai tay chà xát lại phất tay về hướng Hàn Lập.

Vài tiếng “phốc xuy.” vang lên, một khối
hồng sắc hoả cầu bắn ra. Lúc đầu chỉ nhỏ bằng nắm tay nhưng không lâu liền biến
to như đầu người.

Hàn Lập thấy hoả cầu nhưng không có chút ý
tứ tránh né, chỉ lặng lẳng nhìn hoả cầu kích lên quang mạc. Giống như thiểm
điện đảo qua, sau vài tiếng trầm muộn vang lên thì hoả cầu giống như nước nhỏ
xuống sông, một đi không trở lại.

Không thể phát ra chút uy lực nào!

“Nguyên Từ Thần Quang chuyên khắc chế ngũ
hành chi lực, quả nhiên vô cùng thần diệu. Mà đão hữu giơ tay nhấc chân dễ dàng
như thế, hiển nhiên đã tu luyện thần quang này tới cực hạn, sợ rằng không kém
Nguyên Từ Chi Thể của Đoàn huynh, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Mỹ phụ họ Thái mừng rỡ hỏi Đoạn Thiên Nhận
một câu.

“Đoạn đão hữu, ngươi không thử một lần
sao?”

Mỹ phụ sau khi nói thì lại hướng quái nhân
hỏi tiếp.

Ánh mắt quái nhân chợt loé, đột nhiên hư
không đánh một trảo về phía Hàn Lập. Nhất thời ở chỗ đầu ngón tay chợt loé phù
văn cực lớn, đồng dạng một mảnh hôi quang hướng Hàn Lập tuôn ra.

“Nguyên Từ Thần Quang.”

Hàn Lập chút nữa kinh hô ra nhưng mắt thấy
khí thế hôi quang đánh tới mình mạnh như thế, không suy nghĩ thêm, tay bắt quyết,
hôi sắc quang mạc hiện trước người đãi phóng trực tiếp nghên đón.

Hai loại hôi sắc quang hà sau một khắc chạm
nhau liền phát ra tiếng tích tích quái dị. Giờ phút này hai loại quang hà sau
khi nhập vào nhau nhưng cuối cùng lại có thể nhìn ra sự khác biệt trong đó.

Rõ ràng màu sắc Nguyên Từ Thần Quang của
Đoạn Thiên Nhận rõ nét hơn một chút nhưng lại có chút bất ổn, tựa hồ không được
tự nhiên, giống như không thể hoàn toàn điều khiển.

Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia ngoài ý
muốn nhưng sau khi tự định giá, ngón tay đen như mực điểm một cái về phía hôi
quang trước người, tất cả Nguyên Từ Thần Quang bống nhiên tụ hội lại, hoá thành
một khối cực đãi quang cầu, xoay tròn rất nhanh.

Một màn kinh người xuất hiện.

Đoạn Thiên Nhận thả ra hôi quang phảng phất
như đụng phải một con suối thật lớn, dưới cự lực đều nhập vào trong quang cầu
không thấy đâu nữa.

“Tốt! Không cần thử nữa, Lệ đão hữu mặc dù
là Nguyên Từ Pháp Thể nhưng rõ ràng so với một số Nguyên Từ Chi Thạch trong
thân thể Đoàn huynh mạnh hơn nhiều. Ha ha, cơ hồ so với Nguyên Từ Chi Thể của
thiên tiên cũng không kém bao nhiêu.”

Tinh Tộc mỹ phụ cười nói.

“Hừ, đây là hiển nhiên, Nguyên Từ Thần
Quang của Đoạn mỗ bất quá chỉ là cường hành thúc dục Nguyên Từ Chi Thạch mà
thôi, căn bản không thật sự tính là Nguyên Từ Thần Quang. Hắc hắc, nhưng thật
ra bí thuật dung hợp bảo vật của Lệ đão hữu cũng thật thần diệu.”

Đoạn Thiên Nhận không tức giận nói nhưng
sau khi nói câu cuối, thần sắc lại lấy làm kỳ quái.

“Bất quá, cũng may là đão hữu dung hợp được
lượng lớn Nguyên Từ Chi Thạch, nếu không cũng không có cách nào cảm ứng được
Nguyên Từ Chi Bảo trên người Lệ đão hữu.”

Tinh Tộc mỹ phụ khẽ cười, lời này làm cho
Hàn Lập có chút chợt hiểu.

Hàn Lập lúc này đúng là hết chỗ nói.

Lúc này, Đoạn Thiên Nhận giơ tay, nhất thời
cắt đứt Nguyên Từ Thần Quang, lần nữa thong thả ổn định thân hình. Hàn Lập thấy
vậy, đồng dạng bắt quyết cũng đem hôi sắc quang hà thu trở về nhưng không nhịn
được mở miệng hỏi:

“Hai vị tiền bối coi trọng thần thông này
như thế, hẳn là có đão lý khác.”

“Hai người chúng ta đương nhiên là có lý do
riêng. Nói thật, ta và Đoàn huynh vì chờ người mang trong mình Nguyên Từ Thần
Quang, đã đợi suốt mấy ngàn năm. Mắt thấy vẫn chưa đủ số lượng người, nguyên
bổn hoàn toàn hết hy vọng, nhưng không nghĩ tới sau cơn mưa trời lại sáng lại
đem đão hữu đưa đến trước mặt hai chúng ta.”

Đôi mắt sáng của Tinh Tộc mỹ phụ lưu
chuyển, không che dấu được sự hưng phấn.

“Đủ nhân số? Chẳng lẽ hai vị tiền bối cũng
tìm ra được những người có Nguyên Từ Chi Thể khác?”

Sắc mặt Hàn Lập hơi đổi, thật sự thất kinh.

“Đương nhiên, dù sao việc này sớm muộn cũng
sẽ nói cho đão hữu biết, cho nên thiếp thân sẽ nói rõ. Chúng ta muốn làm một số
việc có liên quan đến Nguyên Từ Thần Quang, cho nên chỉ có thể tìm người có
thần thông này mới có khả năng thành công, thiếu một người cũng không thể làm
được. Ngươi là người thứ ba mà ta và Đoạn huynh tìm suốt mấy ngàn năm nay.”

Mỹ phụ nhẹ giọng giải thích.

“Nguyên Từ Thần Quang mặc dù không phải là
bí thuật độc nhất vô dị trên thế gian nhưng tuyệt đối là thần thông cực hiếm.
Nếu không đủ nhân thủ thì cũng không thể nắm chắc thành công. Nhưng hiện tại
xem ra đãi cơ duyên thật đúng là đã rơi vào trên tay hai người chúng ta.”

Mỹ phụ thản nhiên cười nói.

“Vãn bối xem như đã hiểu dụng ý của hai vị
tiền bối nhưng không biết hai vị muốn vãn bối trợ giúp thế nào.”

Hàn Lập sau khi cười khổ một tiếng thì trực
tiếp hỏi.

“Việc này trọng đãi, ta và Đoàn huynh muốn
thương lượng thật kỹ rồi mới quyết định được nên nói thế nào. Nhưng khẳng định
rằng chuyện chúng ta muốn đão hữu giúp, chậm thì mấy năm, lâu là trăm năm.”

Tinh Tộc mỹ phụ dứt khoát trả lời.

“Điều này, đúng lúc vậy sao!”

Hàn Lập nghe vậy, nhướn mày nói.

“Như thế nào, đão hữu cảm thấy thời gian
này có gì không ổn sao?”

Thần sắc mỹ phụ vừa động, chậm rãi hỏi.

“Chuyện của hai vị tiền bối chẳng lẽ có
liên quan đến Nghiễm Hàn Giới?”

Hàn Lập trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt trở
nên cổ quái hỏi ngược lại một câu.

Chương 1540: Thải Lưu Anh

“Đão hữu thật sáng suốt! Chuyện chúng ta
mưu đồ đích thật là ở Nghiễm Hàn Giới. Lệ đão hữu cứ việc yên tâm, mặc dù ngươi
không phải là người của Thiên Vân mười ba tộc nhưng hai người chúng ta đều có
chút địa vị trong tộc, đưa ngươi vào Nghiễm Hàn Giới là chuyện không thành vấn
đề.”

“Đây là cơ hội tốt đối với đão hữu, cũng
xem như là thù lao.”

Trên mặt Tinh Tộc mỹ phụ hiện lên một tia
ngoài ý muốn, cười cười, cũng không phủ nhận.

Thần sắc Hàn Lập biến đổi, một lát sau mới
thở dài một hơi:

“Tu vị tại hạ chưa tiến tới bình cảnh, có
vào Nghiễm Hàn Giới cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Hơn nữa vãn bối có
thể tự mình tiến vào Nghiễm Hàn Giới, không cần hai vị tiền bối xuất lực.”

“Ngươi cũng có thể tiến vào Nghiễm Hàn
Giới? Không thể nào! Mặc dù ngươi che dấu diện mục, huyễn hoá ra khuôn mặt
khác. Nhưng khẳng định không phải là người của mười ba tộc chúng ta, mà ngoại
tộc nhân thì không có tư cách tiến vào Nghiễm Hàn Giới.”

Đoạn Thiên Nhận ngẩng đầu, trên mặt lộ ra
vẻ kinh ngạc.

“Đoàn huynh đừng vội kết luận, nói về dị
tộc nhân thì gần đây thật sự có một vị đãt được tư cách tiến vào Nghiễm Hàn
Giới. Nói như vậy, ta hẳn phải xưng hô một tiếng “Hàn đão hữu.” mới đúng.”

Tinh Tộc mỹ phụ có chút kinh ngạc nhưng lập
tức cười rộ lên. Hàn Lập nghe hai người nói thế, trong lòng lại thở dài một
hơi.

Chuyện thi triển bí thuật biến ảo hình dáng
quả nhiên không thể che dấu được hai người trước mắt. Bất quá nghe khẩu khí đối
phương thì vẫn chưa biết hình dáng thật của hắn. Nếu không hắn mà nói thật thì
có thể giảm đi hiệu quả.

“Họ Hàn? Nói như vậy thì ta cũng nghe người
trong tộc kể lại rằng có một gã dị tộc nhân, tại nửa năm trước kích phát một
khối Nghiễm Hàn Lệnh, tựa hồ có ý định mượn truyền tống trận.”

Đoạn Thiên Nhận sau khi tự định giá, liền
nói.

“Không sai, xem ra chính là Lệ đão hữu
trước mắt.”

Tinh Tộc mỹ phụ thấy Hàn Lập trầm ngâm
không nói, liền mỉm cười nói.

“Hắc hắc, nói như vậy nguyên bổn hắn cũng
sẽ tiến vào Nghiễm Hàn Giới, nói như vậy thì vừa đúng lúc, đỡ cho ta phí một
phen tay chân.”

Đoạn Thiên Nhận không vui không giận nói.

“Nhưng vãn bối tới bây giờ vẫn hoàn toàn
không biết gì về mưu đồ của hai vị tiền bối. Hơn nữa, tại hạ cũng đã nhận một
việc khác của quý tộc, sợ rằng khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới, không thể kham
nhiều việc.”

Hàn Lập nhìn Đoạn Thiên Nhận một cái, do
dực nói.

“Ồ, ngươi nói chính là chuyện thu thập tài
liệu luyện khí sao. Yên tâm, chuyện này không mất bao nhiêu thời gian đâu,
tuyệt không làm ngươi chậm trễ. Nếu thật sự không được thì ngươi cứ yên tâm làm
chuyện của Đoạn mỗ là được, cho dù không thể thu thập tài liệu luyện khí thì có
Đoạn mỗ nói giùm ngươi, ngươi còn sợ tộc nào có thể làm khó dễ ngươi sao?”

Đoạn Thiên Nhận hãnh diện nói.

“Về phần ngươi muốn làm chuyện gì, nếu
khẳng định ngươi sẽ tiến vào Nghiễm Hàn Giới thì tiết lộ một chút cho ngươi
cũng không phải là không được. Đoàn huynh, ta sẽ nói với Hàn tiểu hữu trước một
chút.”

Tinh Tộc mỹ phụ tiếp lời nói.

“Tiên tử tự nhiên, Đoạn mỗ không có ý kiến
gì.”

Đoạn Thiên Nhận từ chối cho ý kiến.

“Kỳ thật việc này cũng rất đơn giản, là hai
người chúng ta muốn Hàn đão hữu cùng hai người khác có Nguyên Từ Chi Thể, cùng
nhau hợp tác mở ra cấm chế tại một chỗ bí ẩn trong Nghiễm Hàn Giới, từ trong đó
lấy ra vài thứ đồ vật. Mấy thứ này có liên quan đến việc ta và Đoàn huynh độ
Thiên kiếp sau này. Nếu có thể thành công, trong vòng mấy vạn năm tới ta và
Đoàn huynh sẽ không gặp nguy hiểm.

Mỹ phụ ngưng trọng, chậm rãi nói.

“Đãi thiên kiếp!”

Hàn Lập nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, nhớ
lại Thanh Nguyên Tử ẩn tàng trong Minh Hà Chi Địa.

Tu vi kinh người, vì muốn hoãn đãi thiên
kiếp mà không thể ra ngoài.

Tu vi tới cảnh giới của bọn họ, thọ nguyên
không phải là vấn đề nhưng mỗi lần đãi thiên kiếp thì bọn họ không thể tránh
khỏi ma chướng ác mộng, cho nên không thể không đau khổ tìm cách trì hoãn.

Xem ra nếu không tìm ra cách thì đồng dạng
không thể tiêu diêu tự tại trong trời đất.

Hàn Lập có chút cảm khái, thầm thở dài một
hơi.

Tinh Tộc mỹ phụ nói tiếp:

“Cấm chế đó là lúc ta tiến vào Nghiễm Hàn
Giới và tiến giai thành thánh tộc mới phát hiện ra. Mặc dù thiếp thân không thể
mở ra được cấm chế nhưng may mắn từ nơi khác biết được một vài tình hình trong
cấm chế. Mấy thứ trong đó đối với thượng tộc các ngươi không quan trọng nhưng
đối với thánh tộc chúng ta mà nói thì chính là vật cứu mạng khi độ kiếp.”

“Nếu là cấm chế trong Nghiễm Hàn Giới thì
chắc là do tiên nhân lưu lại. Trước kia khi các tộc tiến vào Nghiễm Hàn Giới,
có không ít người chết trong các loại cấm chế. Tiền bối thật sự nắm chắc sao?”

Hàn Lập cẩn thận hỏi một câu.

“Thiếp thân có lẽ tu vi so với các thánh
tộc khác yếu hơn một chút nhưng nói về tạo nghệ cấm chế, pháp trận thì có thể
xếp vào nhóm năm người đứng đầu tại Thiên Vân. Hơn nữa lúc ấy ta cẩn thận xem
xét, biết rằng cấm chế này tồn tại từ rất nhiều vạn năm trước, uy lực có thể đã
sớm mất đi một nửa. Nếu không ta cũng không có chủ ý đánh vào. Đão hữu không
tin lời thiếp thân nói sao?”

Mỹ phụ nhìn Hàn Lập, thâm ý sâu sắc nói.

“Vãn bối tuyệt không dám nghĩ thế.”

Thần sắc Hàn Lập biến đổi.

“Cho dù có nghĩ như vậy thì cũng là chuyện
bình thường. Bản thân ta tuy chỉ là nữ lưu nhưng trí tuệ cũng không quá kém.
Bất quá ngươi yên tâm, ta mất thời gian hơn ngàn năm, cuối cùng mới nghĩ ra
cách dùng ba gã có Nguyên Từ Chi Thể phá trận, tuyệt đối có bảy thành nắm chắc.
Về phần hai tên khác thì vẫn đang ở trong Vân thành. Một gã là tán tu thân thể
tiên thiên, hiện tại đảm nhiệm chức vị khách khanh trong Tinh Tộc chúng ta. Một
tên khác thì được Đoàn huynh tự bồi dưỡng ra. Hiện tại có thêm Hàn huynh, ba
người liên thủ lại nhất định có thể phá được cấm chế nọ.”

Tinh Tộc mỹ phụ tự tin nói.

“Đoạn tiền bối có thể bồi dưỡng ra một gã
có Nguyên Từ Chi Thể, tại sao lại không bồi dưỡng thêm một người nữa. Cần gì
chờ tới bây giờ?”

Hàn Lập sau khi nhíu mày, bỗng nhiên hỏi.

“Hàn đão hữu có điều không biết. Nguyên Từ
Chi Thạch là vật vô cùng quý hiếm, vả lại cũng không dễ dàng hấp thụ. Lúc ấy
sau khi Đoạn huynh thu thập đủ tài liệu, đồng thời đối với sáu người trong tộc
cường hoá Nguyên Từ Chi THể. Kết quả cũng chỉ có một người thành công mà thôi.
Vì hết Nguyên Từ Chi Thạch nên không thể bồi dưỡng ra thêm ai được nũa. Vả lại,
việc này chỉ là muốn Hàn đão hữu tiến vào Nghiễm Hàn Giới giúp hai người kia mà
thôi, cũng không phải là nguy hiểm gì.”

Mỹ phụ họ Thái giải thích hai câu, tiếp
theo thần sắc ngưng trọng.

“Vãn bối sợ rằng không thể từ chối đường
sống.”

Hàn Lập trầm ngâm một lát mới cười khổ nói.

“Hắc hắc, ngươi nói cũng đúng.”

Đoạn Thiên Nhận lúc này đem giọt rượu cuối
cùng uống hết, mới nhìn Hàn Lập một cái, thanh âm lãnh lẽo nói.

“Nếu tất cả chỉ đơn giản như lời tiền bối
nói thì vãn bối tự nhiên có thể giúp. Nhưng bản thân Nghiễm Hàn Giới đã rất
nguy hiểm, cộng thêm cấm chế nọ có thể là do tiên nhân lưu lại, vậy nên nguy
hiểm cũng lớn hơn. Tiền bối thật sự có thể cam đoan vãn bối không mất mạng
chứ.”

Hàn Lập sau khi hít sâu một hơi, mới hỏi
ngược lại một câu.

“Hàn đão hữu nói đùa, thế gian làm gì có
chuyện mười phần vẹn toàn, cho dù thiếp thân nói như thế, thì đão hữu có thật
sự tin là thế sao?”

Mỹ phụ nghe vậy, cũng lộ ra vẻ tươi cười mà
như không cười.

“Nếu tiền bối cũng không thể nào khẳng định
sự nguy hiểm trong chuyến đi này, thì vãn bối cũng cam tâm mạo hiểm, chỉ mong
hai vị tiền bối có thể đáp ứng vãn bối hai điều kiện.”

Hàn Lập trầm ngâm một chút, từ từ nói.

“Điều kiện! Cho dù đão hữu không đề cập
tới, sau khi sự tình hoàn thành, thiếp thân và Đoàn huynh chắc chắn trọng tạ.”

Nghe Hàn Lập nói vậy, mỹ phụ ngược lại cười
rộ lên, trong lòng cũng thả lỏng. Đối với nàng mà nói, chỉ cần Hàn Lập đồng ý
thì tất cả đều không quan trọng.

“Điều kiện thứ nhất rất đơn giản, sau khi
từ Nghiễm Hàn Giới đi ra, chuyện vãn bối muốn mượn truyền tống trận chắc hai vị
tiền bối cũng biết, nhưng khi truyền tống phải tiêu hao số lượng tinh thạch rất
lớn, một mình vãn bối sợ rằng không thể kham nổi.”

Thần sắc Hàn Lập bình tĩnh, rõ ràng từng
chữ.

“Vận dụng truyền tống trận, đích xác tiêu
hao cực nhiều cực phẩm linh thạch. Như vậy đi, ngươi chỉ cần bỏ ra một nửa linh
thạch, một nửa còn lại thiếp thân sẽ lo. Đão hữu hài lòng chưa?”

Mỹ phụ không chút do dự hứa hẹn, tựa hồ
linh thạch không phải là việc lớn lắm.

Hàn Lập thấy nữ tử này đáp ứng sảng khoái
như thế, ngược lại trong lòng có chút ngẩn ra. Nhưng tiếp theo lại mỉm cười,
tiếp tục nói:

“Vãn bối đa tạ tiền bối đã hứa hẹn. Điều
kiện thứ hai chính là sau khi bài trừ cấm chế, ngoại trừ những thứ hai vị tiền
bối muốn, thì những thứ khác sẽ để lại cho vãn bối.”

“Không thành vấn đề, hai người chúng ta chỉ
cần vài thứ đồ vật, các ngươi ngay lúc đó có thể lấy bất kỳ thứ gì, tất cả đều
tự hành động.”

Trên mặt mỹ phụ không chút dị sắc, liền đáp
ứng, tựa hồ điều kiện này đã nằm trong dự đoán. Thậm chí không cần thương lượng
với Đoạn Thiên Nhận. Mà Đoạn Thiên Nhận nghe nói như thế, chỉ lướt qua mỹ phụ,
cũng không chút dị nghị.

“Vãn bối cũng không phải là người có lòng
tham không ***, chỉ có hai điều kiện này thôi. Vãn bối nguyện ý sau khi tiến
vào Nghiễm Hàn Giới sẽ giúp hai vị tiền bối một tay.”

Hàn Lập đứng dậy, hướng mỹ phụ và Đoàn
Thiên Nhận ôm quyền nói.

“Tốt lắm! Có Hàn đão hữu tương trợ, việc
này sẽ thành. Chuyện tình cụ thể thì trước khi Nghiễm Hàn Giới mở ra, ra và
Đoạn huynh sẽ giải thích cẩn thận. Còn nữa, những việc ta vừa nói, hy vọng
không tiết lộ ra ngoài.”

Mỹ phụ thu lại ý cười, dặn dò nói.

“Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối biết tự cân
nhắc. Nếu không có chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ trước.”

Hàn Lập khom người, cung kính trả lời.

“Ừ, đão hữu có thể đi. Mặt khác trong khoản
thời gian này, đão hữu nếu gặp chuyện gì thì cứ việc báo cho ta và Đoàn huynh
biết, có lẽ sẽ giúp ngươi giải quyết được một số phiền toái. Được rồi, Hàn đão
hữu có lẽ còn chưa biết tên của ta. Ta tên là Thải Lưu Anh, có thể gọi thiếp
thân là Tiết phu nhân cũng được.”

Mỹ phụ cười dài nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3