Phàm nhân tu tiên - Chương 1541 - 1542

Chương 1541: Giám định

Khi Hàn Lập đi ra từ Thuần Hương Các, phía
đối diện đã có rất nhiều người bắt đầu tiến vào cửa đấu giá đãi điện, tựa hồ
đấu giá sắp bắt đầu. Hàn Lập thấy vậy, thần sắc vừa động, cũng không chút chần
chừ đi qua.

Cửa đãi điện cơ hồ lớn gấp ba đến bốn lần
hai cửa vào thiên điện, hơn nữa số lượng lam bào thị vệ cũng vượt xa thiên
điện.

Bất quá, những thị vệ này ngoại trừ duy trì
trật tự thì không có hành động nào khác.

Hàn Lập bất động thanh sắc, xen lẫn vào
trong đám người. Sau khi tiến vào trong điện môn, trước mắt lập tức bừng sáng.

Chỉ thấy một gian đãi sảnh với mấy hành
lang song song xuất hiện trước mặt. Tất cả lối vào hành lang đều có một tấm
biển viết: “Giám định.”, “Đãi điện.” Bên cạnh là một gã thiếu niên sai vặt, bộ dáng
cung kính đang đứng.

Hàn Lập đảo mắt qua những tấm biển này,
trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ thì bỗng nhiên đi
nhanh về phía một cái trong số đó.

“Giám định? Đây là ý gì?”

Hàn Lập đứng ở lối ra vào hành lang, chỉ
tấm biển bên cạnh trầm giọng nói.

“Khởi bẩm tiền bối, đây là nơi đấu giá hội
giám định đồ vật. Tiền bối nếu có đồ vật gì trân quý thì có thể giám định tại
đây.”

Tên sai vặt mi thanh mục tú kia khom người
nói.

“Ồ, thì ra là thế.”

Hàn Lập gật đầu, không hề chần chừ, tiêu
sái bước vào trong hành lang.

Tuy nói rằng Thải Lưu Anh hứa sẽ giúp một
nửa số linh thạch khi truyền tống nhưng một nửa khác vẫn là số lượng trên trời,
vẫn còn cần hắn tự mình giải quyết.

Cho nên Hàn Lập muốn dựa vào kế hoạch ban
đầu, cầm trong tay một số vật tốt, đưa vào đấu giá hội để bán.

Hành lang cũng không quá dài, Hàn Lập chỉ
đi hơn mười trượng, trước mặt liền xuất hiện một gian phòng màu hồng.

Cửa phòng tuy lớn nhưng lại bị một tầng
thanh sắc quang mạc che lại. Mà trước quang mạc là bảy tám gã dị tộc đang xếp
thành một hàng, lặng lẽ chờ đến lượt. Trong lòng Hàn Lập có chút ngoài ý muốn
nhưng liền thong dong đi qua, xếp vào cuối hàng.

Thanh quang chợt lóe, quang mạc tự động rẽ
ra, từ bên trong đi ra một dị tộc nhân tóc đỏ, người này hét lên hưng phấn, tựa
hồ đãt được chuyện gì đó tốt đẹp ở bên trong.

Tên dị tộc nhân này không để ý gì đến đám
người Hàn Lập, trực tiếp đi xuyên quan, hướng về phía hành lang mà đi. Mà quang
mạc thì chớp lên, một tên dị tộc nhân khác bất động thanh sắc tiến vào.

Cứ như vậy, sau thời gian một chén trà nhỏ,
những người đứng phía trước Hàn Lập đều đã đi vào và trở ra, động tác cũng cực
nhanh. Mà trong lúc này, phía sau Hàn Lập cũng có bốn năm người khác tới xếp
hàng.

Xem ra không ít người tham gia đấu giá hội.

Thanh sắc quang mạc rẽ ra, sau khi một gã
dị tộc nhân sắc mặt uể oải bước ra thì Hàn Lập nhấc chân tiến vào trong.

Phía sau quang mạc là một mảnh bạch sắc
lượng quang, là một gian phòng thật lớn chừng hơn ba mươi trượng. Bốn phía toàn
bộ đều được lát bằng đá trắng, mặt ngoài chớp động vô số phù văn, có vẻ đầy bí
ẩn.

Bất quá trong phòng ngoại trừ một cái bàn
và ba cái ghế thì cũng chỉ có một cái truyền tống trận đơn giản. Mà trên ba
chiếc ghế là ba nhân ảnh toàn thân bao phủ trong bạch quang.

Trong linh quang, ba nhân ảnh đều trở nên
mơ hồ, không thể phán đoán ra diện mục thực sự. Hàn Lập theo tiềm thức đảo thần
niệm qua. Ba nhân ảnh này không biết mang theo bảo vật gì trên người mà thần
niệm không thể điều tra được khí tức, cho nên không thể phán đoán ra được tu vi
sâu cạn thế nào.

“Đão hữu có vật gì muốn tham gia đấu giá
thì có thể lấy ra cho ba người chúng ta đánh giá. Nhưng phải nói trước, chúng
ta chỉ xem xét những bảo vật hàng đầu, nếu là vật phẩm chất kém thì xin mời đão
hữu ra thiên điện bên cạnh mà tiêu thụ. Mặt khác, nếu có gì bất mãn đối với
việc kiểm giá của ba người chúng ta thì cứ nói ra, ba người chúng ta sẽ xem xét
lại cho các hạ một lần.”

Nhân ảnh ở giữa mở miệng nói, thanh âm
thanh thúy dễ nghe, đúng là một nữ tử trẻ tuổi.

“Đa tạ đão hữu nhắc nhở, tại hạ đã hiểu.”

Thần sắc Hàn Lập không đổi, gật đầu, tay áo
phất lên, hai bảo vật liền hiện ra.

Một cái là lục sắc ngọc bình cùng một ngọc
hạp trắng noãn không tỳ vết.

Hàn Lập không đi qua, mà phất tay ném qua.

Nhất thời hai vật phảng phất như bị một cỗ
lực vô hình nâng lên, từ từ bay về phía ba đão nhân ảnh, cuối cùng phiêu phù
trước mặt.

Hai nhân ảnh mới vừa rồi không mở miệng,
lúc này không chút khách khí giơ tay ra bắt lấy, phân biệt thu cái bình và hộp
vào trong tay.

Bình vừa mở ra, một mùi thơm mát nồng đậm
truyền ra, tiếp theo bên trong mơ hồ còn truyền ra tiếng long ngâm, một đoàn
lục quang mười phần linh tính từ bên trong bay ra.

Nhân ảnh nọ khẽ hừ một tiếng, vội khép
miệng bình lại, lập tức phất tay áo, phóng ra một mảnh bạch quang thu lục quang
trở về trong tay. Hắn ngưng thần nhìn, chỉ thấy trong lục quang rõ ràng là một
viên thanh sắc đan hoàn.

Tròn trịa bóng loáng, bên trong là một ngân
sắc long ngân trông rất sống động. Nhân ảnh dùng hai tay kẹp chặt đan hoàn, đưa
lên mũi ngửi nhẹ một chút, tiếp theo trầm ngâm định giá. Mà bên kia, một nhân
ảnh khác cũng đang mở ngọc hạp màu trắng ra, kết qua bên trong là một đoạn lục
sắc trúc dài nửa thước.

Người nọ trước tiên đánh giá bằng mắt, sau
đó dùng tay vuốt gậy trúc. Kết quả sau một tiếng sét đánh, từ gậy trúc bắn ra
một đão kim hồ bằng ngón tay.

“Đây là Kim Lôi Trúc!”

Nhân ảnh thất thanh hô lớn.

“Kim Lôi Trúc! Đão huynh xem cẩn thận lại
một lần đi.”

Nữ tử giữa tựa hồ cũng kinh ngạc, nhưng
liền nhắc nhở một câu.

“Tiên tử yên tâm, ta sẽ xem cẩn thận hơn.”

Nhân ảnh nọ hít một hơi sâu, sau đó trầm
giọng trả lời. Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, hai tay chắp sau lưng không nói một
lời.

Tiếp theo nhân ảnh này thò tay vào ống tay
áo, móc ra một vật giống như cái hồ lô màu đen, nhỏ cỡ một tấc, vô cùng tinh
sảo. Nhân ảnh đảo ngược hồ lô, nhằm ngay vào lục trúc trong ngọc hạp, tay vỗ
nhẹ đáy hồ lô một cái. Kết quả miệng hồ lô chợt lóe hắc quang, một đoàn hắc khí
cỡ nắm tay bay ra đánh lên lục trúc.

Nhưng hai bên vừa tiếp xúc, tiếng sẽ đánh
liền nổi lên ầm àm, mấy đão kim hồ lần nữa chợt lóe, một chút đã đem hắc khí
đánh tan.

Nhân ảnh nọ sau khi làm xong điều này, vẫn
chưa thu tay lại, tiếp tục móc ra một cái bình màu xanh biếc, từ bên trong xuất
ra một đão lục khí, kết quả cũng bị gậy trúc thả ra kim hồ đánh ta.

“Không sai, đích thật là Kim Lôi Trúc. Lão
phu khẳng định.”

Nhân ảnh thở dài một hơi, khẳng định nói.

“Làm phiền rồi, đão hữu, đan dược giám định
thế nào rồi, nếu có thể có một tia linh tính thì khẳng định cũng không phải là
vật phàm.”

Nữ tử gật đầu, xoay người lại hỏi nhân ảnh
còn lại.

“Đan dược này lấy mộc thuộc tính làm chủ,
kim chúc làm tính phụ. Đan tính đã thông linh, thích hợp cho thượng tộc thất,
bát giai dùng. Nếu cửu giai sử dụng thì hiệu quả sẽ không bằng một phần mười.
Đan dược này đủ đề có thể xếp vào nhóm nhất phẩm.”

Nhân ảnh kia chỉ mới nhìn một lần, cũng
không biết sử dụng thủ đoạn nào mà lại nói ra hết tính chất của Đằng Long Đan.
Hàn Lập đứng tại chỗ, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

“Chúc mừng đão hữu, bất luận là Kim Lôi
Trúc hay đan dược đó cũng đều có thể tham gia đấu giá hội lần này. Đặc biệt hơn
là đủ để xếp vào nhóm ưu tiên. Được rồi, đan dược này có tên không, mặt khác ta
muốn cấp cho đão hữu một cái giá, đão hữu xem thử có hài lòng hay không?”

Nữ tử cẩn thận nhìn Hàn Lập, đột nhiên cười
khẽ nói.

Tiếp theo, nàng không chờ Hàn Lập đáp ứng,
liền giơ tay lấy ra một bạch sắc ngọc bài, đầu ngón tay chuyển động giống như
viết thứ gì đó, sau đó vứt qua cho Hàn Lập. Hàn Lập bắt lấy ngọc bài, chỉ lướt
qua liền gật đầu.

“Hai giá này đều được, vả lại tại hạ tin
rằng mấy thứ này thật sự có được giá cao. Về phần đan dược này, nó có tên là
Đằng Long Đan, luyện chế cũng không dễ.”

“Đằng Long Đan, tốt, chúng ta sẽ lấy cái
tên này để đấu giá. Khối ngọc bài mà đão hữu cầm trong tay kia cũng chính là
vật giao ước, sau khi đấu giá kết thúc sẽ giao linh thạch.”

Nữ tử chậm rãi nói.

“Tại hạ đã hiểu! Nếu không có vấn đề gì, ta
sẽ ra đãi điện chờ kết quả đấu giá.”

Hàn Lập hướng ba người ôm quyền, bình tĩnh
nói lời cáo từ.

“Không tiễn.”

Nữ tử cười trả lời. Hàn Lập gật đầu, quay
người đi ra.

Cũng không biết ba người này thao túng cấm
chế gì, mà không thấy ai cử động, quang mạc trước cửa vẫn tự mình mở ra.

Hàn Lập cứ thế mà đi ra ngoài, cũng không
để ý đến những người khác, không chút hoang mang đi ra ngoài hành lang.

Dị tộc nhân trong đãi sảnh tựa hồ càng lúc
càng nhiều, nối một hàng rất dài.

Đi qua một hàng thông đão, hiện tại Hàn Lập
xuất hiện trong một thính đường thật lớn. Ánh mắt đảo qua bốn phía, thần sắc
Hàn Lập có chút động dung. Thính đường này chẳng những diện tích rộng lớn kinh
người, mà lại chi làm ba tầng thượng, trung, hạ.

Tầng giữa và tầng dưới không biết dùng tài
liệu gì mà luyện chế thành mà tất cả đồ vật đều trắng noãn, không được vật gì
nâng đỡ mà vẫn huyền phù giữa không trung, có vẻ vạn phần thần bí.

Tầng giữa và tầng dưới đều là những người
bình thường ngồi vào những bàn gần nhau. Mà duy nhất tầng trên là khác, mặt
ngoài thỉnh thoảng có linh quang chớp động, tựa hồ có gia cố cấm chế gì đó bên
ngoài. Hiển nhiên tầng này chuyên dùng cho những người có thân phận và địa vị
tại Vân thành.

Hàn Lập chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có
hứng thú, ánh mắt lại thu lại, tùy ý tìm một chỗ khuất ngồi xuống. Hắn cứ như
vậy, lẳng lặng chờ đợi đấu giá hội bắt đầu.

Chương 1542: Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch

Trong thời gian chờ đợi một canh giờ, ở đây
không ngừng có thêm nhiều tu sĩ tiến vào đãi điện.

Ba tầng điện đường nhìn như rộng lớn vô
cùng nhưng chỉ một lát sau đã chật kín.

Tộc nhân tham giá đấu giá hội này, tu vi
thấp nhất cũng là Nguyên Anh Kỳ, tu vi cao nhất có thể là Hợp Thể Kỳ.

Hàn Lập để ý tới Hợp Thể Kỳ đỉnh giai thì
có tới bốn năm người.

Đoạn Thiên Nhận và Thiên Cơ Tử bất ngờ cũng
có trong số đó. Về phần mấy người khác, có lẽ cũng là các trưởng lão quyền cao
chức trọng trong các tộc.

Mà phòng ở tầng ba thì ít nhất đã có sáu,
bảy mươi người tiến vào.

Những người này không ai là không ngoài Hợp
Thể Kỳ, về phần Thải Lưu Anh thì không thấy bóng dáng.

Không biết đã sớm tiến vào phòng hay chưa
hay căn bản không muốn tham gia đấu giá hội này.

Điều này làm cho Hàn Lập lại càng hoảng sợ,
thầm thở dài một hơi.

Mặc dù nói Vân thành là nơi mười ba tộc
chung sống, hơn nữa lại có một số dị tộc nhân không thuộc về mười ba tộc nhưng
Vân thành có thể tụ tập nhiều tồn tại Hợp Thể Kỳ như vậy. Mà Thiên Uyển Thành,
cho dù đem cả nhân yêu lưỡng tộc hợp lại, tồn tại Hợp Thể Kỳ bất quá chỉ mười
mấy người mà thôi. Mà thành này cũng đồng dạng là chỗ tinh nhuệ của hai tộc
nhân yêu.

Lại đợi một thời gian, trong đãi điện cơ hồ
đã chật kín người.

“Đinh đinh đang...” Ba tiếng chuông du
dương truyền đến, trong ngũ sắc quang hoa chớp động, nguyên bổn cửa điện đang
mở, lúc này từ từ đóng lại.

Sau khi cửa điện hoàn toàn đóng lại, đấu
giá hội rốt cục sắp bắt đầu.

Đãi sảnh phía trước giống với đãi sảnh đấu
giá hội bình thường được xây dựng trên đài cao hơn mười trượng. Thứ duy nhất
không giống chính là bốn góc đài cao phân biệt là bốn kim sắc khôi lỗi nhân
hình đứng thẳng, cao đến mấy trượng, trong tay cầm một ngân sắc cự qua, hình
dạng cổ xưa nhưng lại phát ra hàn khí bức người.

Khôi lỗi mặc dù không nhúc nhích nhưng lại
làm cho người ta cảm thấy một khí thế kinh người, vừa nhìn liền biết không phải
tầm thường.

Mà trung tâm đài cao lại một lam sắc pháp
trận, bên trong có một hồng sắc trác tử, mặt ngoài có vô số phù văn rậm rạp, có
vẻ vô cùng thần bí, không biết có hiệu dụng gì hay không.

Ngay khi cửa điện khép lại, lam sắc pháp
trận chợt lóe quang mang, phát ra âm thành ầm ầm. Phù văn trong pháp trận
thoáng hiện, một đão nhân ảnh liền hiện ra. Nhân ảnh ngừng lại, liền trở nên vô
cùng rõ ràng.

Là một trung niên nam tử tao nhã lịch sự,
một thân cẩm bào, mặt trắng không tỳ vết, nhìn giống nhân tộc như đúc. Nhưng
Hàn Lập sau khi đảo thần niệm qua, trong lòng lại đãi chấn.

Trung niên nhân này hóa ra là Hợp Thể Trung
Kỳ, không chỉ thế, từ trên người này mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ
đáng sợ. Khí tức cực kỳ âm trầm, phối hợp với trung niên nhân tạo nên bộ dáng
cực kỳ nguy hiểm.

Trung niên nhân tựa hồ danh khí tại Vân
thành cũng không nhỏ, đãi điện vốn ồn ào, hiện tại liền yên tĩnh xuống.

Hàn Lập chú ý không ít người nhìn nam tử
trên đài cao, trong ánh mắt họ mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi.

Mà trung niên nhân sau khi đảo mắt xuống
dưới đài liền mỉm cười nói:

“Tại hạ Tiêu Bố Y, nghĩ rằng không ít đồng đão
ở đây đã nhận ra tại hạ, thậm chí có thể đã từng giao thủ với tại hạ. Nếu như
thế thì Tiêu mỗ sẽ không giới thiệu bản thân thêm nhiều, đi thẳng vào chủ đề.
Lúc này đây, tứ tộc đấu giá hội bởi vì tại hạ ở trong Sa Tộc, cho nên đấu giá
hội lần này do ta chủ trì. Quy tắc đấu giá cũng không có gì khác, giống như
những lần trước. Có thể tham gia đấu giá này thì hiển nhiên không thể không
biết quy tắc. Mặt khác ta có thể trước tiên cung cấp cho mọi người một chút tin
tức về trục đấu giá. Lúc này đây, trục đấu giá tuyệt đối không kém hơn tứ tộc
đấu giá hội. Thậm chí đối với một số đão hữu thì trục đấu giá này còn xa hơn
lần trước. Được rồi, tại hạ tuyen bố, tứ tộc đấu giá hội lần này chính thức bắt
đầu!”

Vị Tiêu Bố Y này nói không to nhưng lại
quán chú linh lực, cho nên bất cứ ai cũng có thể nghe rõ, hơn nữa chỉ nói đơn
giản vài câu mà đã làm mấy vạn người bắt đầu thấy hứng thú.

Ngay khi trung niên nhân nói xong, lam sắc
pháp trận phía dưới lại chớp động, nguyên bổn mặt bàn trống rỗng, bỗng nhiên
hiện ra mười mấy quang trận nhỏ.

Tiếp theo, quang mang chợt lóe, trên bàn
liền hiện ra mấy cái hộp không đồng nhất. Thấy cảnh này, phần lớn mọi người
trong đãi điện mở to mắt, tập trung nhìn lên bàn.

Tiêu Bố y trước tiên cầm lấy một ngọc bài
nhìn thoáng qua, thần niệm chìm vào trong, đem tin tức trong đọc hết. Tiếp theo
bất động thanh sắc cầm một hộp ngọc lên.

“Giống như những lần đấu giá trước. Trước
đấu giá vẫn là các loại tài liệu, vật phẩm. Trước tiên là khối Phượng Hoàng
Thạch này.”

Tiêu Bố Y phất tay, nhất thời một vật từ
trong hộp bay ra.

Rõ ràng là một khối ngũ sắc ban lan, bề
ngoài giống như một thạch điểu kỳ quái.

“Phượng Hoàng Thạch, chỉ có nơi Phượng
Hoàng sinh ra mới có thể xuất hiện loại tài liệu trân quý này. Vô luận là luyện
khí hay luyện đan dược đều có giá trị cực cao. Khối Phượng Hoàng Thạch này nặng
ba cân bốn, phẩm chất trung giai, không hề có tạp chất, giá khởi điểm là hai
trăm vạn linh thạch!”

Tiêu Bố y đánh giá ngũ sắc thạch đầu trước
mặt, liền chậm rã hướng dưới đài nói.

Tác dụng của Phượng Hoàng Thạch cực lớn,
hơn nữa khối đá lớn như thế mà giá khởi điểm là hai trăm vạn, hiển nhiên là còn
thấp.

Ngay cả Hàn Lập nghe xong cũng có vài phần
động tâm, tài liệu này hiện tại vô dụng nhưng sau này lại rất hữu dụng.

Bất quá tình hình tiếp theo làm Hàn Lập lập
tức từ bỏ ý định này.

Ngay khi Tiêu Bố Y nói giá mỗi lần tăng là
năm mươi vạn, lập tức liên tiếp tiếng đấu giá từ đãi điện phát ra.

“Ba trăm năm mơi vạn.”

“Bốn trăm vạn.”

Thậm chí không cần trung niên nam tử nói
thêm gì, giá của Phượng Hoàng Thạch liền dễ dàng vượt qua giá bốn trăm vạn, so
với giá ban đầu đã gấp đôi.

Nhưng cuối cùng khối ngũ sắc thạch đầu này
lại bị một nữ tử Mặc Lục Tộc, dùng giá hơn năm trăm vạn mua lấy.

Lập tức tại tràng giao hàng nhận vật.

Giao dịch lớn cỡ này, cho dù Hàn Lập đã
nhiều lần chứng kiến lúc này cũng không khỏi hít một ngụm lương khí.

Đồ vật tốt thì có tốt nhưng giá này không
khỏi quá cao.

Hàn Lập thầm nghĩ vậy, hiển nhiên không có
ý ra tay cạnh tranh.

“Kim Vương Hoa, sáu ngàn năm mới nở, là dẫn
dược tốt nhất để điều chế đan dược. Giá ban đầu là ba trăm vạn.”

Tiêu Bố Y lấy ra một hộp ngọc khác, sau đó
từ bên trong lấy ra một linh hoa rực rỡ ánh vàng.

Linh hoa to cỡ đầu người, mặt ngoài có linh
văn, mỗi cánh hoa phảng phất như được tạo thành từ kim thiết. Linh hoa này khác
với giá của Phượng Hoàng Thạch, ngay khi vừa xuất hiện thì cả đãi điện không
chút tiếng động, không ít người nhíu mày.

Cũng khó trách, đối với phần lớn người ở
đây, Kim Vương Hoa này đích xác vô cùng lạ, trước kia càng chưa nghe nói qua.
Nhưng lúc này giá còn cao hơn Phượng Hoàng Thạch.

Hàn Lập thấy vậy, sờ sờ căm, tâm niệm nhanh
chóng xoay chuyển nhưng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại linh hoa này.

Tiêu Bố Y lãnh đãm đứng trên đài cao cười
không nói, tựa hồ rất tự tin với vật này.

“Ba trăm Vạn.”

Rốt cục cũng có người ra giá.

Không ít người nhìn lại, đây là một lão giả
khô gầy, không biết ở tộc nào, trên đầu có một cặp sừng trắng.

“Bốn trăm hai mươi vạn.”

Lập tức có người ra giá cao hơn.

“Bốn trăm năm mươi vạn.”

“Bốn trăm tám mươi vạn.”

Từng người ra giá từ khắp nơi trong đãi
điện.

Mặc dù số người ra giá không nhiều lắm, bộ
dáng chỉ có mấy người nhưng giá cả lại không hề dưới lần trước.

Xem ra chỉ có những người này mới biết cách
sử dụng linh hoa này, hơn nữa bộ dáng lại rất muốn.

Lão giả ra giá từ đầu, cắn răng ra một cái
giá trên trời là bảy trăm vạn, rốt cục cũng những kẻ khác rút lui.

Cứ như vậy, Tiêu Bố Y lần lượt đem bảo vật
trong các hộp còn lại ra, mà trong đãi điện phần lớn là người tu tiên cấp cao,
cơ hồ chỉ cần hắn nói đơn giản một hai câu liền được người ta mua ngay.

Sau khi mười mấy hộp ngọc được bán hết,
truyền tống trận chợt lóe lam quang, trên bàn lại xuất hiện bảy, tám bình ngọc.

Lúc này đây chính là bán linh dịch, linh
thủy.

Mấy thứ này lại càng vô cùng trân quý, mỗi
một bình cơ hồ đều bị vô số người tranh đoạt.

Giá cả mỗi bình tựa hồ đều bị đội lên gấp
ba bốn lần giá gốc, làm cho không ít người trong đãi điện hít một ngụm lương
khí.

Điều này cũng khó trách, đấu giá hội nguyên
bản là vậy. Cùng một thứ nhưng trong mắt nhiều người lại có nhiều giá trị lớn
nhỏ khác nhau.

Đảo mắt, linh dịch trên bàn bán gần hết,
chỉ còn lại một bình màu trắng.

Tiêu Bố Y vài lần trước khi báo giá, vẻ mặt
vẫn thong dong nhưng khi ánh mắt dừng lại trên một bình nhỏ cuối cùng thì trong
mắt lại hiện ra một tia lửa nóng.

Hắn hít một hơi sâu, sau đó vung tay, đem
vật ấy cầm trong tay, thần sắc ngưng trọng nói:

“Nửa bình Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch, giá khởi
điểm một ngàn tám trăm vạn!”

“Cái gì, Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch! Không nhầm
chứ, đấu giá hội lại có bảo vật loại này sao?”

“Chỉ có một ngàn tám trăm vạn, thật hay giả
đây?”

“Thứ này như thế nào lại giả, nó chính là
một trong bát đãi linh dịch ở linh giới chúng ta!”

Ầm một chút, rất nhiều tiếng bàn tán vang
lên, không ít người đã thất thanh hô lên, bộ dáng khó có thể tin.

Lại càng không ít người nhìn chằm chằm vào
bình nhỏ trong tay Tiêu Bố Y, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ tham lam.

Thậm chí trong không ít phòng ở tầng ba
cũng truyền ra vài tiếng “Di.” kinh ngạc.

Mà Hàn Lập ngồi tại trong một góc đãi điện,
nghe tên loại linh dịch này thì sắc mặt chợt biến.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3