Phàm nhân tu tiên - Chương 1549 - 1550

Chương 1549: Phệ Linh hỏa điểu cùng Lưu Ly Thiên hỏa dịch

Hàn Lập thấy vậy trên mặt không có chút dị
sắc nào nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Hiển nhiên giá trị của Kim Lôi Trúc
này so với dự đoán của hắn tựa hồ còn muốn cao hơn.

Bất quá, tuy hắn đã nắm giữ Tế lôi thuật
nhưng lúc trước thấy mấy gã yêu vương kia đối với Ích Tà Thần Lôi cực độ kiêng
kị thì có thể thấy được Kim Lôi Trúc tựa hồ còn ẩn dấu cái gì đó. Đáng tiếc là
lúc đó mấy đãi yêu vương kia chủ yếu là lợi dụng hắn nên cho dù Kim Lôi Trúc
thực sự còn có bí mật gì khác thì tự nhiên cũng không nói cho hắn biết.

Mà vô luận là tại Phi Linh Tộc hay là Vân
thành trước mắt thì hắn cũng không tìm thấy được thông tin liên quan đến Kim
Lôi Trúc và Ích Tà Thần Lôi nên cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại việc tra xét,
về sau sẽ tìm ra đáp án. Ngay tại lúc tâm niệm Hàn Lập đang tính toán nhanh thì
việc cạnh tranh giá Kim Lôi Trúc đã bắt đầu.

Không biết một gã thánh tộc nào ở tầng ba
ra giá, vừa há mồm đã quát:

“Hai triệu năm trăm ngàn vạn!”

Lời vừa xuất nhất thời làm cho không ít kẻ
hữu tâm sắc mặt có chút trắng bệch. Bất quá, hạng người tại đãi khí thô ở đây
tự nhiên là tuyệt không chỉ có một vị này.

Cơ hồ trong nháy mắt, giá cả đã nhảy lên
con số hai triệu sáu trăm ngàn vạn cùng hai triệu bảy trăm tám ngàn vạn. Đây là
giá do hai gã thánh tộc khác phát ra. Trong đó một nam tử có thanh âm không
nhanh không chậm, Hàn Lập cảm thấy có chút quen thuộc. Sau khi hơi cân nhắc thì
lập tức liền nhận ra người nọ, đây rõ ràng là Thiên Cơ Tử. Vị trưởng lão Vạn Cổ
Tộc này cũng nhìn trúng Kim Lôi Trúc.

Về phần một người khác cũng là tham gia đấu
giá hội ngay từ đầu, từng bởi vì Thiên Hỏa Dịch mà khẩu khí bất hảo, chính là
nam tử họ Liệt.

Sau khi hai gía này trước sau được ra, hắn
nguyên bản còn muốn tranh phong một hồi, lúc này đành tắt đi tâm tư này. Chỉ có
thể nhìn thấy Kim Lôi Trúc trên đài mà âm thần muốt nước miếng mà thôi. Trong
lúc nhất thời, cả đãi điện trở nên yên tĩnh, chợt.

“Ba triệu linh thạch.”

Đây chính là thanh âm của một gã thánh tộc
vô danh phát ra đầu tiên, hắn nói ra một cái đã làm cho tim Hàn Lập chợt đập
dồn. Lần này, Thiên Cơ Tử thở dài một hơi, từ trong phòng lão không còn có âm
thanh nào truyền ra nữa.

“Ba triệu một trăm ngàn! Vị đão hữu đáng
kính bên kia. Cây Kim Lôi Trúc này đối với Liệt mỗ phi thường trọng yếu, mong đão
hữu có thể thành toàn cho ta.”

Nam tử họ Liệt tựa hồ do dự một chút rồi
lại báo giá mới, đồng thời đột nhiên hướng về phía đối phương khách khí dị
thường nòi.

“Liệt huynh nói lời này không đúng rồi. Tại
hạ nguyện ra giá cả như thế thì Kim Lôi Trúc tự nhiên đối với mỗ đồng dạng rất
quang trọng. Chỉ sợ vô pháp nhường cho. Ba triệu hai ngàn vạn.”

Nam tử phát giá đầu tiên cười nhẹ, một chút
ý tứ buông tay cũng không có lại hô lên một tiếng ra giá.

“Hảo, nếu Trần đão hữu nói như thế, Liệt mỗ
cũng không đoạt vật yêu thích của người khác. Kim Lôi Trúc cấp cho các hạ
thôi.”

Nam tử cương cường này tựa hồ biết rõ thân
phận của đối phương nên sau khi thấy đối phương ép hắn vào tình thế bắt buộc
thì lập tức bỏ khỏi cạnh tranh nhưng trong lòng tự nhiên vẫn có chút buồn bực.

“Hắc hắc, đa tạ Liệt huynh thành toàn.”

Vị nam tử họ Trần kia thanh âm có hơi chút
đắc ý nhưng chợt có âm thanh khác phát ra.

“Ba triệu hai trăm ngàn.”

Từ một nơi trong đãi điện truyền đến thanh
âm ra giá. Thanh âm dễ nghe thanh thúy, đúng là thanh âm của một nữ tử.

Lần này, hơn phân nửa mọi người đều sửng
sốt, không khỏi nhìn về phía nơi phát ra thanh âm. Người ra giá kia rõ ràng là
nữ tử lúc trước mới mua được Đãi U chiến xa. Bao gồm cà Hàn Lập ở bên trong, tất
cả mọi người đều có chút run sợ.

Vừa rồi nàng này đã tiêu phí đãi lượng linh
thạch như thế mà hiện tại vẫn có thể chào giá trên trời như vậy. Cái này cũng
không tránh khỏi rất khoa trương a.

Đương nhiên, cái này cũng không phải nói là
thân gia của nàng thật sự là hơn xa thánh tộc bình thường nhưng ở phương diện
số lượng linh thạch thì hiện nay xác thực không phải là thánh tộc bình thường
nào có thể sánh bằng.

“Ba triệu bốn trăm ngàn.”

Nam tử họ Kinh thanh âm có chút âm trầm
xuống.

“Ba triệu năm trăm ngàn.”

Nữ tử che mặt cũng không hoảng không vội
vẫn báo ra một cái giá mới.

Mà nam tử họ Kinh lại yên lặng, một lát sau
mới dùng một thanh âm cực kỳ băng hàn lạnh lùng nói:

“Ba triệu sáu trăm ngàn. Chỉ cần có người
có người ra giá cao hơn một khối linh thạch Kính mỗ lập tức chắp tay nhường.”

Nhưng hắn vừa nói dứt, nữ tử che mặt liền
cực kỳ bình tĩnh báo ra giá.

“Ba triệu bảy trăm ngàn.”

Nghe được giá này, cả ba tầng đều vang lên
một tiếng cười giận dữ của nam tử họ Kinh.

“Hảo, tốt lắm! Nếu các hạ đối với Kim Lôi
Trúc có tinh thần ăn cả ngã về không như thế thì hy vọng đão hữu có thể rời
khỏi Vân thành được.”

Vị Vân thành thánh tộc này ở phiên thứ ba
bị một gã thượng tộc đàn áp sau một hồi đấu giá thì rốt cục cũng không nhịn
được. Đương trường nói ra lời nói bất hảo nhưng nữ tử che mặt này lại như căn
bản chưa nghe thấy những lời này. Chẳng những không đáp lại một câu mà thậm chí
ngay cả đầu cũng không thèm quay về hướng đó mà liếc mắt một cái. Sau khi Tiêu
Bố Y tuyên bố nàng mua được vật phẩm này thì không chút hoang mang đi lên trên
đài, giao phó linh thạch nhận Kim Lôi Trúc rồi trở về.

Bộ dáng không sợ hãi của nàng này ngược lại
làm cho nam tử họ Kinh trong lòng có chút cố kỵ, sau khi cười lạnh vài tiếng
thì cũng không nói gì nữa.

“Hảo, sau đây chúng ta sẽ bán một kiện trân
phẩm cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay. Hắc hắc, tin tưởng là không cần Tiêu
mỗ nói thêm gì nữa, chư vị đão hữu cũng có thể biết được vật này ra sao. Đó
chính là một lọ tổng cộng có mười ba khỏa Vạn Diệu Đan. Vạn Diệu Đan thần diệu
như thế nào thì ta không cần nhiều lời. Chẳng những là linh dược phụ trợ tuyệt
hảo đối với đột phá bình cảnh thánh tộc mà sau khi ăn vào còn có tác dụng tẩy
kinh dịch tủy, về mặt cải thiện thể chất có thể nói là bất khả tư nghị. Trong
quá khứ các đấu giá hội tuy cũng từng có bán đấu giá Vạn Diệu Đan nhưng nhiều
lắm chỉ có ba bốn khỏa, thậm chí một hai khỏa. Lúc này vài vị trưởng lão lại
nguyện ý một hơi xuất ra nhiều Vạn Diệu Đan như thật ra cũng nằm ngoài dự đoán
của Tiêu mỗ. Nếu không phải tai hạ chủ trì đấu giá hội lần này thì nói không
chừng tại hạ cũng sẽ gia nhập tranh đoạt lần này. Cho dù chính mình không dùng
được như đối với môn nhân đệ tử nên được dùng một viên thì cũng là cơ duyên
không nhỏ a.”

Tiêu Bố Y rừa rung đùi đắc ý vừa lộ ra vẻ
mặt tiếc hận nói.

Theo sau, hắn nhận từ tay giáp sĩ đeo mặt
nạ vàng kia một cái bình màu lục đồng thời giơ cao lên cho mọi người cùng xem.

Đối mặt với kiện bảo vật đấu giá cuối cùng
này không biết các thánh tộc tại tầng ba suy nghĩ thế nào nhưng các dị tộc thì
ai nấy hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Tiêu Bố
Y. Bọ họ hoặc là thần sắc nghiêm nghị, hoặc là hưng phấn khó nhịn được, còn có
người lại toát ra vẻ khẩn trương dị thường.

“Tốt lắm, tại hạ cũng không nói thêm gì
nữa, một lọ Vạn Diệu Đan này giá quy định là ba triệu!”

Tiêu Bố Y mỉm cười rồi bỗng nhiên tuyên bố
nói.

Hàn Lập ngồi dưới đưa tay sờ sờ cằm, mặt
không chút thay đổi tựa vào cái ghế đồng thời chậm rãi nhắm mắt lại. Giờ khắc
này tâm tư Hàn Lập căn bản không đặt ở trên cái bình đan dược kia mà đang âm
thần cân nhắc tìm cách nào có thể có được đan phương của Vạn Diệu Đan này.

Chỉ càn nguyên liệu đầu vào là thảo dược gì
đó là hắn hoàn toàn có thể tự luyện chế được vô số đan dược này. Nếu Vạn Diệu
Đan này thực sự tác dụng thần kỳ như vậy thì nếu hắn có đan dược này hiệp trợ
đồng thời có thêm nhiều loại Chân linh huyết mạch trong cơ thể thì khả năng đột
phá đến Hợp Thể Kỳ hẳn lả rất có khả năng. Hàn Lập trong lòng yên lặng cân
nhắc...

Hơn nửa ngày sau, trong động phủ ở Vân Mộng
Sơn, Hàn Lập ngồi khoanh chân, một tay nâng một cái gói to màu lam, một tay cầm
một cái bình nhỏ màu trắng ngà.

Gói tu chính là cực phẩm linh thạch do hắn
lấy được từ đấu giá hội lần này, số lượng tuy không nhiều nhưng cũng để hơn non
nửa có thể kích hoạt được siêu cấp truyền tống trận. Xem ra nếu Thải Lưu Anh
thực sự nguyện ý gánh một nửa phí tổn kích hoạt truyền tống trận mà nói thì
điểm linh thạch này hẳn là đù.

So với đấu giá hội hắn tham gia lần đầu
tiên tại Nhân Tộc ở Thiên Uyên Thành thì xem ra đãi lục nơi các dị tộc ở đây
linh thạch giàu có hơn nhiều. Xem ra tiêu hao linh thạch cho siêu cấp truyền
tống trận cuối cùng cũng không thành vấn đề.

Sau đây hắn chỉ cần đi Nghiễm Hàn Giới một
chuyến, hỗ trợ Thạch Kiến Tộc thu thập tài liệu luyện khí, hỗ trợ Thải Lưu Anh
và Đoạn Thiên Nhận hai người hạ thủ cấm chế gì đó là có thể trực tiếp truyền
tống quay về Phong Nguyên Đãi Lục.

Bất quá Nghiễm Hàn Giới cũng là một cơ hội
đột phá bình cảnh tuyệt hảo. Tốt nhất trước khi mình tiến vào phải đem tu vi
luyện tới Luyện Hư Sơ Kỳ đỉnh phong, như vậy mới có khả năng mượn linh khí
trong Nghiễm Hàn Giới dễ dàng tiến vào Luyện Hư Trung Kỳ.

Hàn Lập trong long cân nhắc, đem kế hoạch
về sau tính toánh tỉ mỉ một phen, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì thì mới
thở ra một hơi. Trên bàn tay linh quang chợt lóe, túi linh thạch kia lập tức
biến mất không thấy đâu. Ánh mắt Hàn Lập thoáng nhìn xuống cái bình nhỏ màu
trắng ngà kia. Trong bình này tự nhiên chính là Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch thứ phẩm.

Tuy rằng hỏa dịch này so với vài món vật
phẩm trong phòng đấu giá mà nói thì bị chiếm tiện nghi hơi lớn nhưng vì sự tình
có liên quan đến thỏa thuận với Thanh Nguyên Tử nên Hàn Lập cực chẳng đã không
dám chậm trễ.

Thiên Hỏa Dịch này tuy nói là thứ phẩm
nhưng theo lời của Tiêu Bố Y thì hiệu lực so với nguyên bổn không yếu hơn là
mấy. Hàn Lập đương nhiên sẽ không dễ dàng tin vào đối phương. Tự nhiên là phải
tự kiểm nghiệm một phen, xem rốt cục Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch so với lời đồn có
khác biệt gì không.

Nếu không vạn nhất lại giao cho Thanh
Nguyên Tử một món đồ vô dụng thì đến lúc đó kẻ không hay ho gì chính là mình.

Hắn nhìn bình ngọc trong tay, sau khi hơi
trầm ngâm thì đột nhiên há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm màu bạc. Sau khi ra
ngoài hỏa diễm này vây quanh Hàn Lập, quay tròn rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng
thanh minh và biến ảo thành một con hỏa điêu màu bạc. Hàn Lập không chần chờ,
cầm bình ngọc trong tay ném lên không trung. Tiếp theo giơ mtay điểm một cái.

“Phanh.” một tiếng, mặt ngoài bình có nhiều
ký hiệu chợt lóe lên.

Tùy theo chỗ miệng bình, hồng quang đãi
phóng, một cột sáng màu đỏ đậm phun ra. Mà ở trong cột sáng có một đoàn chất
lỏng màu đỏ từ trong bình từ từ bay ra.

Trong phút chốc, cả gian mật thất bị ánh
hồng quang chiếu sáng rực đồng thời sóng nhiệt cuồn cuồn bốc lên nhằm thẳng Hàn
Lập nghênh diện đánh tới khiến cho hắn cảm giác như đặt mình trong hỏa lò!

Bất quá lúc này, Phệ Linh Hỏa Điểu đứng một
bên, vừa thấy dịch đoàn màu đỏ thì lại hưng phấn dị thường. Hỏa điêu này vui vẻ
thanh minh một tiếng, mở ra hai cánh đồng thời không chờ Hàn Lập phân phó đã
bay vọt đi.

Chương 1550: Việt Tông

Hàn Lập vừa thấy vậy thì nhíu mày giơ tay
bấm pháp quyết thúc dục thần niệm. Trong miệng Phệ Linh hỏa điểu phát ra tiếng
kêu không cam lòng, sau khi bay đến phụ cận hỏa dịch thì lại chỉ bay vòng lên
trên. Trước khi xem rõ phẩm chất của Thiên Hỏa Dịch thì hắn tự nhiên sẽ không
để cho Phệ Linh hỏa điểu hồ đồ nuốt vào. Sở dĩ hắn phóng xuất ra hỏa dịch này
chỉ là phối hợp để trắc thí hiệu dụng của Thiên Hỏa Dịch này mà thôi.

Mười ngón tay Hàn Lập nhảy lên rất nhanh nhằm
vào hỏa dịch bắn ra từng đão pháp quyết màu sắc khác nhau. Những pháp quyết này
sau khi chợt lóe lên lướt qua rồi tiến vào trong hỏa dịch. Bề mặt hỏa dịch hồng
quang chợt lóe lên bắn ra. Sau khi vừa tiếp xúc với pháp quyết thì bộc phát ra
tiếng sấm trầm muộn.

Trước mắt mỗi đão pháp quyết khác nhau có
dị tượng khác nhau, thần sắc Hàn Lập cũng theo đó mà biến ảo nhất định. Sau khi
một đão bạch sắc pháp quyết cuối cùng được đánh lên hỏa dịch thì nơi đó bộc
phát ra một đoàn bạch sắc vụ khí. Đồng thời Hàn Lập dừng tay lại, đình chỉ cử
động và sờ sờ cằm, lộ ra vẻ trầm ngâm nhưng một lát sau hắn đột nhiên đảo tay,
trong tay hiện ra một bộ kỳ trận tinh xảo dị thường. Trận kỳ này to chỉ vài tấc
nhưng trông tinh xảo dị thường.

Hàn Lập giương tay lên, trân kỳ lập tức hóa
thành mấy đão linh quang bắn ra nhưng lập tức nhoáng lên rồi tiêu thất trong hư
không. Sau đó phía trước Hàn Lập hiện ra một cái quang trận rộng vài trượng.
Quang trận này có năm màu, trên rộng dưới hẹp, phảng phất như một cái phễu thật
lớn mà ở phụ cận quang trận có rất nhiều phù văn lớn nhỏ hiện lên chớp động,
trông có vẻ thần diệu dị thường.

Hàn Lập quát khẽ một tiếng, giương tay nhằm
hỏa dịch hư không đánh ra một trảo. Đoàn dịch thể đỏ đậm kia nhất thời bị hút
vào trong quang trận. Trong nháy mắt vừa tiến vào trong quang trận, pháp trận
nguyên bản bất đồng chợt phát ra thanh âm ông minh trầm thấp. Tiếp đó mặt ngoài
liền nổi lên một tầng ngũ sắc quang mạc đem cả tòa pháp trận bao phủ vào trong
đó.

Hàn Lập thần sắc bất biến, mười ngón tay
đồng thời liên tục nhằm hướng quang trận bắn ra.”Phốc phốc.”, vài tiếng xé gió
phát ra, một tia tinh ti hết sức nhỏ từ đầu ngón tay bắn ra, sau khi chợt lóe
lên thì nhập vào trong quang mạc.

Mười ngón tay Hàn Lập theo đó mà huy lên.
Tinh ti trở nên thẳng tắp dị thường!

Trong miệng hắn lầm bầm, mặt ngoài tinh ti
trong nháy mắt nổi lên một tầng quang mang kỳ lạ lưu chuyển không thôi, phảng
phất như đang truyền tống cái gì từ quang trận lại đây. Hai mắt Hàn Lập nhìn
chằm chằm vào cái tinh ti này không nháy mắt một chút.

Thần thông hắn đang thi triển là một loại
bí thuật độc đáo do Đãi Diễn Thần Quân lưu lại, thần thông này có thể lấy niệm
chi lực cùng pháp trận kết hợp lại một cách xảo diệu. Bí thuật này ngoại trừ
việc có thể đem thần niệm chi lực trong pháp trận đãi phóng lên rất nhiều thì
còn có tác dụng bất khả tư nghị như trực tiếp tác dụng lên vật phẩm nằm trong
pháp trận. Mười căn thần niệm chi lực biến thành tinh ti này dưới sự thôi động
của Hàn Lập thì bắt đầu hơi hạo động lên, đồng thời mặt ngoài những tinh ti này
xuất hiện quang mang kỳ lạ, chợt ám chợt minh. Lúc này nếu có người có thể dùng
ánh mắt nhìn thấu qua ngũ sắc quang mạc trên pháp trận kia thì có thể trực tiếp
thấy rõ ràng. Tại trung tâm quang trận, đoàn Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch kia đang
quay tròn rất nhanh mà xung quanh nó có vô số ký hiệu lớn nhỏ không đồng nhất
đang liều mạng nhằm hướng hỏa dịch mà chui vào, đồng thời lại có vô số ký hiệu
khác từ trong hỏa dịch tuôn ra. Mười cái tinh ti vừa tiến vào đã làm cho đoàn
hỏa dịch mặt ngoài xuất hiện hồng quang quay cuồng, phảng phất như nồi nước sôi
tuôn trào.

Sau thời gian chừng bữa cơm, thần sắc Hàn
Lập khẽ động, tựa hồ đã có kết quả gì đó nhưng sau khi do dự một chút thì mười
ngón tay hắn run lên, mười sợi tinh ti đồng thời vỡ vụn ra. Tiếp theo, Hàn Lập
đưa tay bấm pháp quyết, pháp trận liền phát ra thanh âm ông minh!

Ngũ sắc quang hà quay cuồng một trận rồi
đoàn hỏa dịch thể tích nhỏ đi hơn so với trước kia rất nhiều từ trong quang
trận phóng lên cao, bay ra khỏi quang mạc. Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng, hướng
về phía hỏa dịch này giơ tay điểm một cái.

Phệ Linh hỏa điểu nguyên bản đang bay quanh
đó, chớp động một cái rồi quỷ dị xuất hiện ngay bên cạnh hỏa dịch, đồng thời há
miệng nuốt vào trong bụng. Hỏa điểu kêu lên một tiếng vui mừng rồi xoay người
bay về chỗ Hàn Lập, tiếp theo liền hóa thành một đoàn hỏa cầu tiến vào trong
thân thể Hàn Lập biến mất.

Hàn Lập hít một hơi sâu, một tay áo bào
bỗng vung ra phía trước run lên. Nhất thời một mảnh thanh hà cuộn ran “phanh.”
một tiếng, nơi nào có thanh hà đi qua thì ngũ sắc quang mạc đều tán loạn để lộ
ra quang trận bên trong. Hàn Lập mặt không biểu tình nhìn về hướng quang trận,
bàn tay vung lên một cái. Sau vài tiếng “Vù vù”, mấy đão linh mang từ trong
quang trận bay ra, đến trước người Hàn Lập thì một lần nữa dừng lại biến thành
vài cây trận kỳ. Tay áo Hàn Lập vung lên, những cây trận kỳ này hóa thành linh
quang chớp động rồi biến mất không thấy. Xa xa quang trận đã vô thanh vô tức
tiêu tán đi. Chỉ chốc lát công phu sau, chỗ cũ chỉ còn lại một đoàn hỏa dịch to
cỡ nắm tay lẳng lặng huyền phù giữa không trung. Hàn Lập nhìn về hướng hỏa dịch
vẫy một cái, một cái bình ngọc màu trắng sữa chợt lóe lên. Miệng bình rung lên
phun ra một mảnh quang hà đem Thiên Hỏa Dịch này thu vào trong bình. Sau khi
đem bình thu lại, Hàn Lập nhắm hai mắt, ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất.

Chỉ thấy hắn nhăn mày lại, thần sắc âm tình
bất định, tựa hồ như đang tự định giá cái gì đó bất hảo.

Một lát công phu sau, thần sắc hắn mới bình
tĩnh mở hai mắt rồi nghiêng đầu, bỗng nhiêu ở trong lòng hắn có tiếng “Phốc xuy.”
rồi hiện ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu.

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, ngân sắc hỏa
diễm hồng quang chớp động để lộ ra một đoàn hỏa diễm đỏ đậm đang quỷ dị lóe
lên. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Hàn Lập đột nhiên hé miệng phun ra một
đoàn thanh quang.

Một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Ngân sắc hỏa điễm nguyên bản chỉ to bằng
nắm tay, sau khi cùng thanh quang tiếp xúc thì trong nháy mắt bạo liệt nổ tung,
tiếp theo quang mang vụt tắt, nơi đó hiện ra một viên ngân sắc hỏa cầu so với
trước kia còn lớn hơn gấp mười lần.

Thấy vậy, Hàn Lập gật gật đầu, tiếp theo há
mồm hít một cái. Hỏa cầu thật lớn hóa thành một đám ngân diễm bị hút vào. Xem
ra truyền ngôn cũng không nó hoang.

Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch chân chính sở hữu vài
loại công hiệu chủ yếu thì cái thứ phẩm này đúng là đều có. Vấn đề duy nhất
chính là bên trong tựa hồ có pha vài loại tạp chất không biết tên.

Cũng không biết chúng có gây ra vấn đề gì
hay không và có thể làm cho Thanh Nguyên Tử kia thỏa mãn hay không? Nhưng thật
ra thô phệ đồ vật này thì Phệ Linh Thiên Hỏa có thể mượn tinh thuần linh khí
của nó để đề thăng uy năng thần thông. Chỉ cần linh lực đủ nhiều thì khi đối
địch, uy năng có thể tăng lên gấp bội.

Thời gian kế tiếp, Hàn Lập tiếp tục tĩnh
tọa tự định giá về những vấn đề mắt thấy tai nghe tại đấu giá hội, cảm thấy
chính mình không làm sai chuyện gì thì mới thở dài một hơi. Đột nhiên hắn lấy
từ trong lòng ra một cái dược bình, từ bên trong dốc ra một viên Đằng Long Đan
ăn vào.

Sau đó, Hàn Lập bắt đầu đả tọa tu luyện.

Thời gian Nghiễm Hàn Giới mở ra cũng không
cố định, có khả năng đến trăm năm mà cũng có thể là mấy năm tới, cho nên hắn tự
nhiên là dành tất cả thời gian cho việc tu luyện.

Cho dù hắn không có mục đích mượn linh khí
trong Nghiễm Hàn Giới để đột phá bình cảnh thì trước tiên tiến nhập có thể gia
tăng thêm một ít tu vi thần thông thì lúc vào trong đó cũng an toàn hơn một
phần.

Ba tháng sau, vẫn trong mật thất, trên lưng
Hàn Lập hiện ra Phạm Thánh Chân Ma Pháp Tướng, hai tay bấm niệm thần chú tu
luyện. Nhưng một chút công phu sau, thần sắc hắn khẽ động, kim quang bên ngoài
thân vụt tắt, tay áo run lên, một khối ngọc bài hiện ra, phía trên linh quang
chớp động.

Ngọc bài sau khi xoay quanh thì rơi xuống
bàn tay hắn. Rõ ràng là một khối Vạn Lý Phù! Mặt ngoài linh quang hiện ra một
hàng chữ nhỏ như con kiến, Hàn Lập đem tới trước mặt nhìn lướt qua, ánh mắt
chớp động một chút.

“Dĩ nhiên đã mở ra! Xem ra ta phải đi một
chuyến.”

Sau đó Hàn Lập đem Vạn Lý Phù thu lại, trực
tiếp đứng lên đi ra khỏi mật thất.

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập xuống khỏi một
chiếc thú xa, xuất hiện ở một góc đường, ánh mắt khi đảo qua thì lập tức hướng
một cửa hàng phụ cận đi tới. Kỳ quái là cửa hàng này đãi môn lại đóng chặt,
không mở rộng đón khách nhưng Hàn Lập không lưu tâm chút nào, hắn đi tới trước
cửa thì giương tay lên đánh ra một đão pháp quyết trực tiếp xuyên thủng cửa mà
vào.

Kết quả chỉ chốc lát công phu sau, đãi môn
tự động mở ra. Hàn Lập tiến vào trong đó. Phía sau cửa, một nữ tử đang đứng ở
nơi đó, giữa trán có một viên tinh thạch chớp động nhàn nhạt, chính là nũ tử
Tinh tộc tên gọi là Tiêm Tiêm kia.

“Bái kiến tiền bối. Vãn bối thật không ngờ
tiền bối tới nhanh như vậy nên không kịp ra ngoài nghênh tiếp, mong tiền bối
thứ lỗi.”

Tiêm Tiêm đối mặt với Hàn Lập, trên mặt
mang theo vẻ tươi cười, chỉnh đốn trang phục thi lễ nói.

“Hắc hắc, nghênh tiếp hay không căn bản là
không trọng yếu! Bọn ta là người tu tiên hà tất phải đa lễ như vậy. Hàn mỗ vừa
nhận được tin tức của đão hữu nên lập tức chạy lại đây ngay.”

Hàn Lập cười nhạt nói.

“Tiền bối nói đùa rồi! Nơi đây không phải
là nơi nói chuyện, vãn bối mời ngài đến bí thất nói chuyện. Nơi đó còn có một
vị đão hữu khác đang chờ, vãn bối muốn giới thiệu cho tiền bối nhận thức một
chút.”

Tiêm Tiêm thản nhiên cười nói.

Hàn Lập nghe xong thì thần sắc khẽ động nhưng
chỉ gật đầu không nói thêm gì.

Tiếp theo chỉ thấy nữ tử đóng cửa vào rồi
đảo tay, giữa năm ngón tay liền xuất hiện một cái pháp bàn, nàng niệm thần chú,
trong miệng bắt đầu lầm bầm rồi hướng pháp bàn điểm một chỉ. Trên pháp bàn nhất
thời quang mang đãi phóng, một mảnh ngũ sắc quang hà hướng ra bốn phương tám
hướng mà bay cuộn đi. Nữ từ này cùng Hàn Lập bị hút vào phiến quang hà này, mà
quang hà này lại quay tròn vừa chuyển.

Sau một khắc, Hàn Lập chỉ cảm thấy tất cả
cảnh sắc bốn phía liền mơ hồ đi, thân thể bỗng nhiên rơi vào một khe không
gian. Đây chính là khe không gian tư nhân của Tinh tộc nữ tử này. Ánh mắt Hàn
Lập vừa đảo qua thì lập tức nhìn thấy phụ cận có một bóng người đang đứng thẳng
tắp.

“Bái kiến Hàn tiền bối.”

Nhân ảnh nọ đứng từ xa xa hướng về Hàn Lập
ôm quyền, khách khí ân cần thăm hỏi nói.

Hàn Lập nghe vậy thì hai mắt khẽ nhíu quan
sát. Chỉ thấy người nọ vóc người tráng kiện, một thân hắc y, nét mặt có chứa
vài tia màu tím nhạt, hai mắt tinh quang chớp động, trên người thấu ra thập
phần khí tức kiệt hãn.

Thần niệm đảo qua, người này có tu vi Hóa
Thần Hậu Kỳ.

“Đão hữu xưng hô như thế nào?”

Hàn Lập bình tĩnh hỏi một câu.

“Vãn bối là Việt Tông!”

Nam tử trả lời.

“Việt huynh là thợ săn ma thú tối nổi tiếng
tại Ma Kim Sơn mạch! Lúc này chúng ta muốn thuân lợi tiến vào sơn mạch này thì
phải mượn thần thông của Việt đão hữu mới được.”

Tiêm Tiêm nhìn Hàn Lập giải thích nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3