Phàm nhân tu tiên - Chương 1568 - 1569

Chương 1568: Tam Nguyên Trảm và Tàn nhận

Ngoài Phệ Kim Trùng ra, tam sắc kiếm quang
chính là một loại thần thông mà Hàn Lập ngộ ra từ Phạm Thánh Chân Ma Công, thần
thông này đem chân nguyên bất đồng dung hợp làm một thể, nó có thể đồng thời
thúc dục Phạm Thánh Chân Ma Công, Thanh Nguyên Kiếm Quyết cùng Kim Cương Quyết,
ba loại công pháp, sau đó đó mượn Chân Ma Pháp Tướng một kích phóng ra.

Phạm Thánh Chân Ma Công cùng Thanh Nguyên
Kiếm Quyết cũng không nói nhưng Kim Cương Quyết kia nguyên bản là công pháp
luyện thể nên việc có thể đem chân nguyên phóng thích thông qua nó có thể xem
như cực kỳ quý hiếm. Loại thần thông này được Hàn Lập gọi là “Tam Nguyên Trảm.”
bởi vì ba loại chân nguyên bất đồng có tác dụng tương hỗ bù trừ nên có uy lực
hơn xa bất kỳ loại phóng thích công kích chân nguyên đơn lẻ nào, có thể nói là
hơn một số lần mà một trảm vừa rồi cũng đã rút ra khỏi cơ thể Hàn Lập một nửa
chân nguyên.

Cho nên tam sắc kiếm quang này tuy nhìn
bình thường nhưng nhất trảm này cơ hồ có thể khai sơn phách hải. Hơn nữa lúc
này lại có vài loại công kích đồng thời giáp công, chỉ cần áo giáp của Cự viên
kia kém cứng rắn một chút là Hàn Lập có bảy thành nắm chắc có thể một kiếm chém
chết.

Lúc này, mắt thấy điện hồ màu xanh đi trước
một bước đánh lên tử sắc chiến giáp bên ngoài thân Cự viên thì trong pháp trận
lại có dị biến nổi lên!

Cái giường lớn chợt nổi lên ký hiệu sáng
ngời rồi lại thả ra huyết mang chói mắt đem mặt trên của tử giáp che chắn lại.
Hồ quang hung hãn đánh lên huyết quang này.

Cũng không biết cái giường này là bảo vật
gì mà đối mặt với công kích kinh người như thế chỉ cần thả ra huyết quang là
lại có thể chống đỡ được. Bất quá ngay sau đó, tam sắc kiếm quang cùng hai con
Phệ Kim Trùng trước sau đụng vào huyết mang.

“Ầm ầm.” một tiếng, cả tòa đãi sảnh run rẩy
kịch liệt trong nháy mắt bị đủ mọi hào quang bao phủ, một đoàn màu sắc rực rỡ
kiêu dương từ trung tâm pháp trận dâng lên, hết sức lóa mắt. Hàn Lập đứng ở xa
xa trong mắt lam quang chớp động nhưng hai tay không đình chỉ chút nào.

Một bàn tay đột nhiên hướng hư không trên
trời cao, tay kia bấm quyết thúc giục Phạm Thán Pháp Tướng trên đỉnh đầu. Sau
một tiếng kêu, không chờ âm thanh bạo liệt phía dưới đãi sảnh gián đoạn, Phệ
Linh hỏa điều hai cánh thu lại rồi lao xuống, một đầu chui vào trong quang
đoàn. Nhất thời trong vầng sáng chói mắt lại có thêm một đóa ngân diễm, sau khi
chợt lóe lên thì liền tiêu thất.

Trên đỉnh đầu Hàn Lập, Pháp tường được thúc
dục thì cự kiếm trong sáu tay đồng thời tán loạn biến mất, sau đó một đoàn kim
sắc quang cầu từ trong lòng bàn tay kích ra. Trong tiếng gầm rú, một cơn lốc
màu kim sắc phóng lên cao, một chút đã đem cả đãi sảnh quấn vào trong đó.

Một cỗ áp phong thật lớn từ trung tâm tỏa
ra bốn phía, cho dù là Hàn Lập đứng xa đãi môn thì vẫn bị cỗ áp lực khổng lồ
này bức lui về phía sau hai bước. Đột nhiên thần sắc hắn vừa động, Pháp tướng
trên đỉnh đầu đột nhiên dừng công kích lại cùng lúc đó, hai tay áo Hàn Lập run
lên, một tầng quan hà màu xám cùng một mảnh ngũ sắc quang diễm hiện ra bên
người đem thân thể hắn bảo hộ nghiêm mật đồng thời một cái Thủy tinh tiểu thuẫn
trong cổ tay áo phi ra, nhẹ nhàng chắn trước người.

Hàn Lập lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn
ra hướng xa xa không nói gì. Mặc dù có Linh mục thần thông nhưng trong tình
huống hào quang bạo liệt chói mắt như thế thì hắn cũng không thể thực sự thấy
rõ ràng được cái gì nhưng trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng.

Mặt kệ con Cự viên thánh giai này bị trọng
thương như thế nào nhưng đến bây giờ vẫn không kêu rên lên một tiếng nào, ngay
cả nằm trong trung tâm bạo liệt mà cũng không có phản ứng gì thì điều này thật
sự là có chút khác thường.

Một gã Hợp Thể Kỳ có thực sự bị hắn một
kiếm chém chết thì cũng tuyệt đối không thể yên tĩnh như vậy. Hàn Lập trong
lòng cân nhắc sau đó thần niệm tản ra hướng phụ cận đảo một vòng nhưng vào lúc
này, một trận cười quỷ dị “dát dát.” từ trong đãi sảnh truyền ra.

Hàn Lập trong lòng lầm bầm, thần niệm trong
nháy mắt thu lại hướng về cơn lốc kim sắc nhìn lại.

“Oanh.” một tiếng như tiếng sét đánh truyền
đến. Cơn lốc màu kim sắc mặc dù quây kín bao vây lấy quang cầu bên trong nhưng
vẫn có vài giọt tử ngân hết sức nhỏ chợt lóe lên rồi từ bên trong lọt ra. Tiếp
theo có vài tiếng vang ầm ầm rồi cả hai cái đều biến mất và trung tâm pháp trận
lại hiện ra.

Hàn Lập ngưng thần nhìn lại, khóe mặt không
khỏi kinh hoảng giật giật vài cái. Cả tòa tử sắc pháp trận đã bị hủy, thương
tích đầy mình. Chẳng những bên cạnh pháp trận gồ ghề mà còn có vô số hố sâu và
một bộ phận bốc hơi mất.

Ở giữa pháp trận cũng có thêm một cái khe
đen tuyền rộng hơn một trượng đem cả tòa đãi sảnh chia thành hai phần nhưng làm
cho Hàn Lập giật mình chính là cái giường màu máu kia nằm trên lộ tuyến của cái
khe kia nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì mà trên giường có một đão nhân ảnh
rõ ràng đã ngồi dậy!

Đúng là Ma viên mặc tử sắc chiến giáp!

Ma thú này ngoại trừ ba cái sừng màu vàng
trên đỉnh đầu thì trên người mỗi một nơi đều được chiến giáp bao trùm che kín,
một tia cũng không hở ra ngoài. Thậm chí vị trí hai mắt cũng được hai khối thủy
tinh màu trắng gắn vào đó, làm cho người ngoài không thể nhìn thấy biểu tình
của nó mảy may.

Từ xa nhìn lại, con thú này giống như một
con kim chúc khôi lỗi thật lớn.

Tử sắc chiến giáp cũng không phải là hoàn
hảo không bị tổn hao gì. Nhiều chỗ bị vỡ vụn ra, cũng có nhiều chỗ bị hòa tan
cháy đen, bất quá hai cái giáp phiến che hai bàn tay có màu đen chớp động lại
đang gắt gao tóm lấy một con trùng màu vàng chói mắt. Đúng là Phệ Kim Trùng.

Hai con cự trùng này cũng không chút khách
khí, một ngụm phân biệt cắn lấy ngón giữa, đồng dạng không có ý nhả ra nhưng
không biết chiến giáp này rốt cục dùng tài liệu gì luyện chế mà thành nên chẳng
những có sức chống đỡ công kích kinh người vừa rồi mà ngay cả Phệ Kim Trùng
cũng vô pháp phá được trong thời gian ngắn.

Hiển nhiên đầu ma viên này đối với Phệ Kim
Trùng rất là kiêng kị nên nó tình nguyện hy sinh cái ngón tay chứ cũng không
muốn thả nhị trùng ra. Nếu không để Phệ Kim Trùng tìm được chỗ yếu nhược của tử
sắc chiến giáp thì nó cũng cảm thấy đau đầu nhưng hết thảy đều chưa phải là cái
tối hấp dẫn chúng nhân.

Trong mắt hắn, trong khoảnh khắc nhìn thấy
một vật lòe lòe sáng trông nổi trước người đối phương. Đó là một cái tàn nhận
dài chừng nửa thước tử quang lòe lòe nhưng nửa trên của nó không thấy đâu mà
toàn thân có chút nửa trong suốt, bên trong mơ hồ có cái gì du động không thôi.

“Đó là...”

Hàn Lập hai mắt nhíu lại đem vật bên trong
Tử sắc tàn nhận xem rõ ràng. Cái này dĩ nhiên là một cái gì đó giống như giao
mà không phải là giao, giống như phượng mà không phải là phương.

Sỡ dĩ nói như thế vì thứ này có chút nhìn
giống như Vũ giao của Giác Xi Tộc nhưng nhìn kỹ một chút thì lại hoàn toàn bất
đồng. Tuy rằng đồng dạng có cái cánh thật lớn, thân hình cực giống giao long
nhưng trên đôi cánh lại không có một sợi lông chim nào, mặt ngoài bị lớp vảy
màu tím bao trùm hơn nửa cánh, trên lưng không phải một đôi mà là hai đôi cánh,
hơn nữa là một lớn một nhỏ.

Cang đáng chú ý là trên mũi nó còn có một
cái sừng lớn màu kim sắc làm cho hình dáng thoạt nhìn có chút buồn cười, bất
quá trên mặt Hàn Lập lại không có chút ý cười nào mà ánh mắt co rụt lại.

Vật này không biết tên là gì mà mỗi lần nó
cử động là lại khiến cho tàn nhận cũng cử động theo một chút, đồng thời phát ra
linh áp thật lớn làm cho Hàn Lập cũng phải hít vào một hơi sâu.

Thứ này bị tàn phá như vậy mà vẫn còn có
thể phát ra linh áp kinh người như thế, nếu mà còn hoàn hảo thì sự lợi hại
chẳng phải là cực kỳ kinh người sao. Xem ra thánh giai ma thú này tuy thân chịu
trọng thương nhưng bảo vật trên người thật sự không giống như bình thường, muốn
bắt được đối phương cũng không thoải mái như dự đoán.

Hàn Lập trong lòng cân nhắc.

Tiếp theo, từ trong tử sắc chiến giáp
truyền ra tiếng cưới quái dị đồng thời trên giáp hắc khí chợt lóe lên, thân
hình Cự viên từ trên cái giường đứng lên, lắc lư tiêu sái đi xuống dưới. Khóe
miệng Hàn Lập run rẩy một chút rồi đột nhiên đưa tay hướng về phía xa xa hư
không một trảo.

“Phốc xuy.” một tiếng, vô số ngân sắc hỏa
diễm to cỡ hạt đậu quỷ dị hiện lên phụ cận Ma viên, sau đso chợt lóe lên và như
vũ bão hướng Cự viên kích tới. Cùng lúc đó, trên vách tường bốn phía đãi sảnh
linh quang chợt lóe, mấy trăm cái phù triện quỷ dị hiện lên nhưng lai lập tức
biến mất.

Khoảng không phía trên đầu Cự viên một cái
quang trận màu bạc trôi nổi trống rỗng hiện ra. Ở trong quang trận có một cái
hư ảnh cung điện như ẩn như hiện, có vẻ không phải như chốn nhân gian. Cung
điện tỏa ra ánh sáng chói mắt, vô số ký hiệu hiện ở trên mặt xoay quanh bay
múa, âm thanh thiên nhiên cùng tiếng nhạc từ trong mơ hồ truyền ra nhưng nếu có
ai lưu ý thì tiếng thiên nhạc này lại đột nhiên biến mất.

Đây chính là Cưu Cung Thiên Kiền phù!

Quang trận vừa quay tròn vừa chuyển rồi một
cỗ ánh sáng màu bạc phun ra. Trong nháy mắt công phu, hai loại công kích đồng
thời bắn tới Ma viên nhưng Ma viên này một chút ý trốn tránh lại đều không có,
sau khi âm trầm cười quái dị thì mơ hồ một cánh tay vung lên.

“Phanh.” một tiếng thật lớn thì một cỗ khí
lãng màu đen từ trong thân thể nó bạo phát ra. Khi lãng này vừa mới tiếp cận
với ngân diễm thì ngân diễm trong nháy mắt bị cuốn bay đi, bộ dáng như bị tiêu
diệt mà cột sáng màu bạc trên đỉnh đầu lại bị làn sóng này xô đẩy cũng thoáng
một cái bị chặn giữa không trung không thể hạ xuống được.

Hàn Lập thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống,
không nói gì nhưng trong lòng đột nhiên thôi dục pháp quyết. Tiếng thiên nhạc
trong quang trận bỗng nhiên vang lớn, hư ảnh cung điện cuồng trướng mấy lần rồi
theo quang trận rơi thẳng về phía Ma viên đè xuống. Hư ảnh cung điện này trông
rất sống động, từ trên cao nhìn xuống khí thế thật kinh người.

Ma viên không khỏi ngẩng mặt ngửa đầu nhìn
một cái, ngay sau đó, tàn nhận trước người tựa hồ nhúc nhích rồi một đão tử
ngân hoa dài nhỏ phá trường không bay vọt lên. Tử quang sau khi vọt lên hư ảnh
cung điện cùng quang trận trên trời cao đang hạ xuống đều bị cắt làm hai nửa,
chợt lóe lên rồi tán loạn tiêu thất.

Hàn Lập thấy cảnh này thì trên mặt tự nhiên
đãi biến nhưng còn chưa kịp thi triển thủ đoạn khác thì tàn nhận này đã dựng
thẳng lên, tiếp theo quay mặt về hướng Hàn Lập hơi động rồi một đão tử ngân
khác hiện lên trước mặt Hàn Lập.

Mà cùng lúc đó, Ma viên nhìn như thong thả
dị thường hai vai nhoáng lên một cái, thân hình đã mơ hồ tiêu thất. Ngay sau
đó, tử quang chợt lóe, tử sắc sơn giáp đã nhiện ra bao vây lấy thân hình Hàn
Lập, một cái nắm tay thật lớn trực tiếp nhắm đầu Hàn Lập đập xuống.

Rõ ràng trước người Hàn Lập có hai tầng bảo
hộ nhưng nắm tay chưa kịp tới mà Hàn Lập đã cảm thấy bên tai “ông.” một tiếng,
vô số âm lãng vô hình quỷ dị xuyên thủng qua quầng sáng, trực tiếp xuất hiện ở
bên tai.

“Răng rắc.”

“Oanh.”

Hai tiếng vang hoàn toàn khác nhau cơ hồ
đồng thời vang lên trong đãi sảnh. Tử ngân chợt lóe lên thì khí lãng nhằm chỗ
Hàn Lập đứng phủ tới.

Chương 1569: Huyệt linh

Trong lúc Hàn Lập và Cự viên thánh giai
đang đối kháng trực tiếp thì tại trong thông đão nào đó, Tinh Tộc nữ tử Tiêm
Tiêm cùng hư ảnh Kỳ lân kia dưới sự bảo vệ của quang mạc màu đen đang ngừng
cước bộ.

Cách bọn họ hơn mười trượng là một thạch
bích màu đen, đây đã là cuối thông đão, bộ dáng không có đường đi nào khác.

“Nên là nơi này rồi!”

Hư ảnh Kỳ lân ánh mắt chợt lóe lên rồi bằng
lòng nói.

“Kỳ ảnh, có lầm không. Trận kỳ mở ra linh
huyệt vốn chỉ có một bộ duy nhất, hơn nữa ta cũng chỉ miễn cưỡng luyện chế ra
được một bộ.”

Tiêm Tiêm lại cẩn thận dị thường nói.

“Cẩn thận một chút cũng có thể. Ngươi chờ
một chút.”

Kỳ lân nghiêng đầu rồi đồng ý nói. Sau đó
nó đột nhiên mở miệng phun ra một viên châu màu xanh. Viên châu này sau khi
quay tròn thì bỗng nhiên hóa thành một cỗ thanh hà hướng thạch bích đối diện
cuốn đi.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Thanh hà sau khi lóe lên tiến nhập vào
thạch bích thì chỉ một lát công phu sau đột nhiên có tiếng rít trầm thấp từ sâu
trong thạch bích truyền ra, tiếp theo mặt ngoài thạch bích có ô mang chớp động
rồi thanh hà đã bị một luồng cự lực từ thạch bích hất ngược ra.

Linh quang chớp động, thanh hà tụ lại rồi
trở lại thành một viên châu như cũ.

“Không có vấn đề gì! Nơi này đúng là không
sai rồi.”

Kỳ lân mở miệng nuốt hạt châu vào trong cơ
thể, trong mắt chớp động hưng phấn nói.

“Hảo, ta sẽ bày pháp trận mở ra Linh
huyệt!”

Tiêm Tiêm nghe Kỳ lân nói cam đoan như vậy
thì mặt đồng dạng lộ vẻ vui mừng nói.

Tiếp theo, nàng đưa tay ra lấy một nắm trận
kỳ màu xanh vốn đã chuẩn bị sẵn. Mấy cái trận kỳ này thoạt nhìn như bình thường
nhưng nhìn kỹ lại thì thấy tả hữu trận kỳ, phía mặt ngoài có vô số tế ti màu
vàng bạc vây quanh, phảng phất như có tầng tầng mạng nhện quây lấy.

Cổ tay Tiêm Tiêm run lên. Mấy mươi đão
thanh quang bắn ra nhưng tại trên đường đi thì dừng lại rồi bỗng nhiên hướng
tới trung gian tụ lại. Trong nháy mắt công phu, một cái pháp trận màu xanh to
cỡ vài trượng từ hư không hiện lên, sau khi chợt lóe lên thì tiến vào thạch
bích đối diện nhưng thạch bích vẫn im lìm vô thanh vô tức, một chút dị thường
cũng không có. Nhưng Tiêm Tiêm lại tựa hồ sớm đoán trước nên căn bản không thèm
để ý, hai tay nhắm hư không đánh ra một trả. Chỉ thấy một tay đột nhiên có thêm
một cái chuông nhỏ màu xanh, trong tay kia thì hiện ra một cây ngọc như ý màu
trắng.

Cái chuông nhỏ thì toàn thân trong suốt,
bên trong ẩn hiện có một đoàn dịch thể màu lam chớp động, thoạt nhìn diễm lệ dị
thường. Mà cây ngọc như ý thì hình dáng cổ xưa, mặt ngoài ảm đãm, thậm chí có
chút tàn phá.

Tinh Tộc nữ tử có chút đau xót nhìn thoáng
qua hai kiện bảo vật trong tay thì sau đó mới mạnh mẽ nhằm hướng trước người
ném đi. Nhất thời một đoàn lam quang cùng một đoàn bạch quang đồng thời bay ra,
sau khi xoay quanh trên không trung thì thay đổi phương hướng đụng vào nhau.

“Oanh.” một tiếng, hai kiện bảo vật phảng
phất như đồ sứ vỡ vụn ra đồng thời có vô số mảnh nhỏ bắn túa ra mọi nơi. Trong
hư không lúc này lại xuất hiện hai loại dịch đoàn một lam một đỏ lẳng lặng
phiêu phù ở nơi này.

Kỳ ảnh phụ cận nhìn thấy hai vật này thì
trong mắt không khỏi toát ra một tia tham lam nhưng lập tức lại biến mất đồng
thời trong miệng không khỏi thì thào nho nhỏ một tiếng:

“Bát túc nguyên thú và Bất tử điểu linh
huyết này cơ hồ là toàn bộ gia sảnh mấy trăm năm mới tích cóp được mà cũng mất
mấy trăm năm mới dựng dục được hai kiện dị bảo này. Nếu để ngươi ăn vào mà nói
thì đủ có thể khiến thân thể ngươi được tẩy tủy dịch kinh mà ngay cả ta là tinh
hồn thì cũng có lợi ích.”

“Tinh Tộc chúng ta và các tộc loại bình
thường khác không giống nhau. Chân linh huyết đối với ta hiệu dụng không có lớn
như ngươi tưởng tượng. Hơn nữa ngay cả Chân linh huyết có trân quý thì cũng vô
pháp so với chỗ tốt trong Chân linh chi huyệt.”

Tiêm Tiêm lại có vẻ tỉnh táo dị thường nói.

“Hắc hắc, lời này vốn không sai! Tinh Tộc
các ngươi thể chất đích xác có chút kỳ lạ, mấy thứ trong Chân linh chi huyệt có
thể có đãi hữu dụng với ngươi. Dùng chúng để mở ra Chân linh chi huyệt cũng là
do không có biện pháp nào khác. Dù sao ngươi cùng ta chỉ là quan hệ cộng sinh.
Không có Chân linh huyết mà nói thì căn bản không thể để cho Chân linh huyệt
kia hiện thân. Tồn tại ngoài Chân linh muốn đánh thức Chân linh chi huyệt vốn
vẫn là chuyện ngàn vạn khó khăn.”

Kỳ ảnh cười nhẹ một tiếng nói.

Tinh Tộc nữ tử cười không hề tiếp lời nói
rồi mười ngón tay liên tiếp búng ra từng đão pháp quyết, sau khi chợt lóe lên
thì tiến nhập vào trong dịch đoàn. Mà hai đoàn chất lỏng này sau khi hấp thu
pháp quyết này thì quay tròn vừa chuyển bỗng nhiên hướng tới nhau tiếp cận và
dung hợp thành một thể, sau đó biến thành một viên cầu màu lam hồng.

Dưới sự thôi thúc của Tiêm Tiêm, viên cầu
từ từ bay về phía thạch bích. Ở chỗ sâu trong thạch bích có tiếng rít trầm thấp
truyền ra, theo đó mặt ngoài thạch bích thanh quang chợt lóe, cái pháp trận màu
xanh lúc trước tiến nhập vào trong đó chợt lóe lên rồi hiện ra.

Từ pháp trận này có một ký hiệu vụt bay ra
theo một cỗ thanh hà đem viên cầu màu lam hồng cuốn vào trong đó. Tiếp theo, cả
pháp trận nhoáng lên lại tiến nhập vào trong thạch bích không thấy bóng dáng.
Tinh Tộc nữ tử thấy vậy thì thần sắc ngưng trọng, trong miệng lẩm bẩm đồng thời
hai tay không ngừng bắt quyết.

Thạch bích cũng không có giống như lần
trước kia nặng như mới mẻ vô thanh vô tức rồi, mặt ngoài đột nheien ô quang lưu
chuyển không ngừng, tùy theo sống lại bản bóp méo đứng lên.

Tiếp theo thạch bích đột nhiên tầng tầng
nứt toác ra, một bộ mặt bỗng nhiên từ trong thạch bích hiện ra. Đung là một
khuôn mặt to đến cả thước, ngoại trừ hai mắt, cái mũi cùng miệng rộng ra thì
không có gì đặc thù, căn bản không nhìn ra tuổi tác lớn nhỏ mà cái mặt lớn này
vừa hiện ra thì hai mắt lại nhắm nghiền không có động tĩnh gì.

“Mau, đúng là bây giờ!”

Kỳ ảnh vừa thấy mặt này thì vội vàng nói
một tiếng.

Tiêm Tiêm khẩn trương quát một tiếng, hai
tay bắt quyết thúc dục. Cái thanh sắc quang trận vừa biến mất kia lại hiện lên
nhưng chỉ lóe một cái rồi lại biến mất. Trên không chỗ cũ chỉ để lại một đoàn
dịch thể màu lam hồng vẫn không nhúc nhích.

Phảng phất như bị cử động của thanh sắc
quang trận làm bừng tỉnh. Thần sắc khuôn mặt lớn vừa động, hai mắt đóng chặt từ
từ để lộ ra hai con mắt như thể hai ngôi sao sáng trong bầu trời đêm. Nó nhìn
Chân linh chi huyết màu lam đỏ trước mặt, đột nhiên má mồm ra nuốt lấy dịch
đoàn sau đó cả khuôn mặt lớn có màu lam hồng chợt lóe lên mà lộ ra vẻ vừa lòng
thoải mái.

Đứng cách đó không xa, Tiêm Tiêm sau khi
nhìn lướt qua thì mở miệng, miệng nàng nhanh chóng bành trướng một chút trở nên
cơ hồ bằng với khuôn mặt nọ. Sau khi quang mang chợt lóe, cái mặt lớn ngưng
đọng lại trên mặt đất mà bất động thanh sắc hóa thành đá trắng, cái miệng mở
rộng cũng theo đó mà huyễn hóa thành một cái thông đão sâu, nghiên nghiên thông
xuống dưới mặt đất.

“Thành công rồi! Huyệt linh đã ngủ say rồi,
chúng ta nhanh đi vào.”

Kỳ ảnh mừng rỡ kêu lên.

Tiêm Tiêm trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn
không thể che đậy, lúc sau gật đầu, không nói gì tay áo bào run lên, nhất thời
đem kỳ ảnh cuốn lấy tiếp theo thân hình vừa động rồi hóa thành một đão kinh
hồng vọt tớt. Độn quang nhoáng lên tại chỗ động khẩu thì liền biến mất.

Ngay lúc Tinh Tộc nữ tử cùng Kỳ ảnh mừng rỡ
nhảy vào trong thông đão thì cũng không có chú ý tới một góc thạch bích đột
nhiên có một tia huyết quang lóe lên. Một lát sau, một đáo kim hoa từ phía sau
ma khí bay ra, tại phụ cận xoay tròn một vòng thì một đầu nhìn vào trong thông đão.
Trong lúc nhất thời, tại ngọn núi lớn bên ngoài, một đão huyết quang từ chân
trời kích bắn đến, chỉ chợt lóe lên rồi một đão nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện
tại lối vào thông đão.

Người này thân mặc chiến giáp màu bạc, thần
sắc âm trầm dị thường, bất ngờ đúng là tên nam tử họ Khuê kia.

“Trước kia có lưu lại cấm chế cảnh bảo, nay
đã bị xúc động rồi, hai người kia thật là sự xông vào Chân linh chi huyệt. Tốt
lắm, đỡ cho bản tôn phí lực mở ra.”

Nam tử họ Khuê mặt đầy sát khí nói nhỏ một
tiếng theo sau quang mang đãi phóng rồi trực tiếp hóa thành một đão huyết hồng
bắn vào.

Cũng không biết hắn tu luyện loại thần
thông nào nhưng ma khí vừa tiếp xúc với hắn thì đều vòng sang hai bên lảng
tránh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Mà nam tử họ Khuê tiến vào trong
ma khí không lâu thì trong hư không phụ cận ngân quang chợt lóe lên, một thân
ảnh thon gầy từ trong hư không hiện ra. Đúng là Cửu Dạ. Nàng nhìn thông đão đầy
ma khí mãnh liệt, trên mặt lộ ra vẻ giật mình.

“Nơi này ma khí đậm đặc như thế, tựa hồ chỉ
có vài vị đãi nhân kia mới có loại thần thông này. Chẳng lẽ động phủ bí mật của
Thiết ma hoặc là Huyết thủ?”

Nữ nhân này thất thanh kêu lên nhưng sắc
mặt lại âm trầm bất định trong chốc lát rồi cuối cùng cũng dậm chân hóa thành
một đão ngân quang tiến vào trong đó. Thân là cao giai ma thú, trong ma khí tựa
như hổ thêm cánh nên tự nhiên là không sợ hãi mảy may.

Hàn Lập đứng ở một góc đãi sảnh, tại đầu
vai và hai sườn mọc thêm một cái đầu lâu màu vàng đồng thời phía dưới thân bỗng
nhiên mọc thêm bốn cánh tay màu vàng. Bốn cánh tay này đều tự cầm “Trượng.”
“Xử” “Luân.” “Thước.”, bốn kiện ánh vàng rực rỡ nhưng tại không trung khẽ run
lên không ngừng đồng thời phát ra âm thanh gào thét phảng phất cực kỳ cố sức.

Mà mặt ngoài hay nắm tay có hắc khí quay
cuồng kia thỉnh thoảng có trận trận khí lãng trực tiếp từ trên nắm tay xông
xuống nhưng khi kích lên tầng quang mạc trong suốt trước người Hàn Lập thì lập
tức từ hai bên sườn sượt qua, căn bản không thể đả thương mảy may.

Tại chỗ xa hơn trên không trung, hai con
Phệ Kim Trùng đang vây quanh một đoàn tử điệp tàn nhận thay nhau truy đuổi
không ngừng. Tàn nhận chỉ cần vừa động thì nhất thời có một đão tử ngân bổ ra
trực tiếp đem một con Phệ Kim Trùng chém bay xa xa hơn mười trượng. Nhưng một
con Phệ Kim Trùng khác lập tức xô tới mà cắn cho tàn nhân này không thể không
tạm thời thoái nhượng một chút. Nó ngay cả lợi hại nhưng tựa hồ không thể liên
tiếp chém ra hai kích, hơn nữa tựa hồ có chút yếu nhược, căn bản không chịu
được vài vết cắn của Phệ Kim Trùng.

Trong khi đó hai con Phệ Kim Trùng chỉ cần
chớp chớp hai cánh là lại không thèm để ý bay vọt tới. Có lẽ nói về trình độ
linh hoạt thì tàn nhận này còn hơn xa hai con Phệ Kim Trùng này. Tử sắc quang
nhân mau lẹ vô cùng, căn bản khôn thể tránh nhưng trước khi phát động trong
nháy mắt sẽ phải thoáng dừng lại. Theo đó, tàn nhận này cho dù muốn thay đổi
mục tiêu, xông vào phía Hàn Lập thì lại bị hai con Phệ Kim Trùng này trực tiếp
áp sát, dùng thân thể liên tục ngăn cản nên căn bản là không thể dứt ra được.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3