Phàm nhân tu tiên - Chương 1570 - 1571

Chương 1570: Hồn thể phân nguyên đãi pháp

Trước khi bị Ma viên kia đánh trúng, Hàn
Lập đã sử dụng Nguyên Từ Thần Quang cùng Ngũ sắc hàn diễm nhưng trước sau chỉ
hơi ngăn cản được một chút là bị kích mà tán đi, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng
tiểu thuẫn để ngăn cản công kích này.

Ma viên một thân thật lớn thì không nói
nhưng cây tàn nhận màu tím kia thì uy lực vô cùng lớn, từ xa xa mà chém đến thì
khó lòng phòng bị. Lấy kinh nghiệm tranh đấu phong phú của Hàn Lập thì tự nhiên
lập tức dùng Phệ Kim Trùng để ngăn cản nhưng hắn cũng không có thả ra thêm Phệ
Kim Trùng mà đem Phạm Thánh Chân Ma pháp tướng cùng với tự thân hoá thành một
thể rồi dùng bốn cánh tay huyễn hoá ra bốn kiện bảo vật mà đối chọi với hai nắm
tay của đối phương. Cùng lúc đó, hai con Phệ Kim Trùng bị bắt lấy thả lỏng
miệng hai cánh điên cuồng giãy. Sau khi biến dị, thân hình Phệ Kim Trùng có lực
lượng rất mạnh.

Hai con đồng thời phát lực, Phệ Kim Trùng
từ tay đối phương giãy ra rồi lập tức nhắm tàn nhận phía xa liên tục dây dưa
không dứt. Ma viên thấy vậy thì vung đôi nắm tay, nhắm Hàn Lập điên cuồng đập
xuống nhưng Hàn Lập cậy thân thể mạnh mẽ, không uý kỵ gì lúc này mới hình thành
cục diện giằng co.

Chiến giáp trên người Ma viên cùng khẩu tử
nhân kia lợi hại dị thường nhưng chỗ đáng sợ chân chính là một thân lực lượng
của nó. Mặc dù Hàn Lập huyễn hoá ra sáu cánh tay đồng thời vận dụng Phạm Thánh
Chân Ma Công đến mức cực hạn nhưng có vẻ vẫn kém hơn so đối phương một bậc.

Bất quá Ma viên này không biết là do thân
chịu trọng thương hay là tự nghĩ thủ đoạn trước mắt đã đủ đối phó với Hàn Lập
nên ngoại trừ vận dụng một đôi nắm tay ra thì vẫn chưa thi triển thần thông nào
khác. Hàn Lập sau khi thích ứng với tốc độ như quỷ mị thì bắt đầu có thể thong
dong chống đỡ. Bất quá, bảo vật đồng dạng bình thường kích lên chiến giáp màu
tím thì cũng không có mấy tác dụng, nhiều lắm là để lại mặt ngoài áo giáp một
số dấu vết mà thôi.

Có chiến giáp quỷ dị này, Cự viên phảng
phất như rùa rụt đầu trong mai khiến cho Hàn Lập cảm thấy khó giải quyết. Xem
ra chỉ có thể nghĩ cách khác thôi. Hàn Lập mặt không chút biểu thay đổi, trong
lòng thầm nhủ.

Hắn hít một hơi, một tay vẫn giấu ở trong
ống tay áo đột nhiên vừa động, một bàn tay trắng noãn như ngọc thò ra. Theo đó
năm cái bạch cốt hiện lên há miệng phun ra một luồng Ngũ sắc hàn diễm cuồn cuồn
nhằm hướng Ma viên cuốn đến. Sau đó Hàn Lập lại mở miệng phun ra một cái tiểu
đỉnh màu xanh. Cái đỉnh này vừa quay tròn thì nhất thời vô số sợi thanh ti đã
phá không bay ra, nhằm thẳng phía đối thủ quấn tới rồi nhoáng lên một cái đã
biến mất mà tự thân Hàn Lập, sau lưng có tiếng sấm nổi lên, một đôi cánh hiện
lên. Hai cánh khẽ run lên, thân hình lập tức hoá thành một đão thanh bạch điện
hồ như cầu vồng nhằm hướng đãi sảnh bắn đi.

Hắn định mượn hai loại thần thông này ngăn
cản Ma viên một chút để bản thân có cơ hội độn ra kéo giãn khoảng cách với Ma
viên. Sau đó dẫn dụ nó đến chỗ Xuân Lệ kiếm trận bên kia thông đão. Chỉ có nhờ
vào uy lực của kiếm trận thì hắn mới có khả năng vây khốn được đối phương sau
đó lại thi triển thần thông đánh chết nó.

Bất quá, Hàn Lập tuyệt đối không ngờ thanh
bạch điện hồ vừa loé lên, Hàn Lập mới dừng ở đãi môn thì trong nháy mắt dị biến
nổi lên. Đãi môn hơi nghiên trong hư không huyết mang chợt loé, một vật thể dài
mấy trượng màu đỏ quỷ dị thoáng hiện ra rồi nghiêng đầu đập xuống. Lại là cái
giường màu máu mà Ma viên nằm ban đầu.

“Vật này sao ở chỗ này?”

Hàn Lập tự nhiên cả kinh, không tự chủ được
thầm nghĩ nhưng cái giường này xuất hiện quá nhanh, lúc nện xuống thì toàn thân
huyết quang đãi phóng, vô số ký hiệu tuôn ra, thoạt nhìn yêu dị dị thường.

Hàn Lập không dám chậm trễ mảy may, cơ hồ
theo tiềm thức quát khẽ một tiếng, chẳng những huy động bốn cánh tay màu vàng
dưới thân mà hai bàn tay thực, một đen một trắng nhoáng lên hoá thành quyền ảnh
đầy trời đánh tới. Mặc dù cái giường xuất hiện đột ngột, khiến cho hắn không
kịp thi triển thần thông khác mà chỉ có thể dựa vào thân thể trực tiếp ngăn cản
nhưng hắn tự tin sáu cánh tay này xuất hiện đủ để đem vật này đánh bay ra
ngoài.

Kim quang chợt loé, bốn kiện binh khí kích
lên cái giường, “ầm.” một tiếng, kim quang và huyết quang đan vào nhau khiến
cho cái giường màu máu kia dừng lại nhưng vẫn từ từ đè xuống. Hàn Lập sắc mặt
trầm xuống, quyền ảnh đầy trời bỗng nhiên ngưng lại rồi huyễn hoá thành hai cái
hắc bạch cự quyền tuỳ theo cũng muốn kích lên nhưng vào lúc này, Hàn Lập chợt
thấy một cỗ hàn ý rợn tóc gáy từ lưng xông thẳng lên, da thịt không có chút dấu
hiệu mà tự nhiên nổi một tầng da gà.

“Bất hảo!”

Mặc dù không biết nguy hiểm gì xuất hiện
nhưng luôn luôn tín nhiệm đối với linh giác của mình nên hắn không chút do dự
đem hai bàn tay như thiểm điện thu lại, tiểu thuẫn pha lê vốn thu nhỏ trước
người nay lại được thúc dục đồng thời một tay khác cử đông tựa hồ muốn thúc dục
pháp quyết nhưng tựa hồ đã muộn.

Cơ hồ trong lúc nhất thời, “bộp.” một
tiếng! Hư không phía sau Hàn Lập xuất hiện một đão bạch tuyến rồi một cái cánh
tay màu đỏ từ trong bạch tuyến nhỏ thò ra, năm ngón tay như móc câu chụp tới.

Hộ thể linh quang ánh vàng rực rỡ có thể so
sánh với đỉnh giai bảo vật nhưng lúc này lại phảng phất như tờ giấy bình thường
yếu ớt. Chỉ thoáng một cái cánh tay màu đỏ đã trực tiếp xuyên thủng thân thể
Hàn Lập, cánh tay thò ra trước ngực Hàn Lập. Hàn Lập nhìn cánh tay thò ra trước
ngực mình thì nét mặt run rẩy một trận, trong mắt mờ mịt tựa hồ còn chưa tin sự
tình trước mắt.

“Cạp cạp.”

Tiếng cười quỷ dị vang lên quanh quẩn trong
cả toà đãi sảnh. Bất quá, thanh âm này không phải là từ Ma viên mặc chiến giáp
màu tím mà mà là từ trong không gian liệt phùng từ trong đão bạch tuyến phía
sau truyền ra, rõ ràng là hình dáng của huyết tý.

“Tiểu tử, ngươi lại dám tấn công ta, thực
sự là tự đi tìm tử lộ. Bất quá nhìn ngươi một thân pháp lực tinh thuần, vừa lúc
cấp cho bổn đãi nhân một phen đãi bổ rồi.”

Trong tiếng cười quái dị, một cái bóng màu
đỏ từ trong cái khe thoát ra cũng cuồng tiếu mà nói.

Tiếp theo cánh tay xuyên thủng thân thể Hàn
Lập co rụt lại, cái miệng nó mở lộ ra đầy răng nanh muốn một ngụm cắn nát đầu
Hàn Lập nhưng vào lúc này, một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Thân thể Hàn Lập đột nhiên bị một đoàn linh
quang xanh biếc bao lấy, tiếp theo chợt loé lên rồi hoá thành vô số điểm lục
quang tiêu thất giữa không trung, trên tay huyết tý chỉ lưu lại một tờ phù lục
màu xanh biếc bị xuyên thủng mà thôi.

Huyết ảnh sau khi há miệng cắn vào khoảng
không thì tự nhiên mới cả kinh nhưng lập tức xoay đầu hướng ra ngoài cửa lớn
nhìn lại. Chỉ thấy ngoài đãi môn, lục quang chợt loé, Hàn Lập sắc mặt thoáng
trắng bệch hiện ra. Huyết ảnh ngưng thần nhìn tới trước ngực Hàn Lập đảo qua
thì không khỏi giật mình.

Trước người Hàn Lập chẳng những không có
một vết thương nào mà thậm chí một giọt máu cũng không có. Nếu không phải thanh
bào trước ngực bị rách một lỗ lớn thì có lẽ ngay cả huyết ảnh cũng nghĩ một
kích của mình lúc nãy chỉ là kích trúng ảo thuật mà thôi.

Huyết ảnh xoay chuyển ánh mắt, lại rơi
xuống cái huyết tý kia thì chỉ thấy trên mặt không phải hoàn toàn trống rỗng mà
có một cái phù lục màu xanh biếc thế thân cho Hàn Lập bị xuyên thủng mà qua.
Hắn thần sắc vừa động, một cái cánh tay khác vừa động lập tức nhằm tám phù lục
này chộp tới nhưng vào lúc này, Hàn Lập ngoài cửa lớn trong miệng hừ lạnh một
tiếng đồng thời quát một câu.

“Thu.”

Phù lục màu xanh biếc nhoáng lên một cái
rồi lập tức hoá thành một đão thuý hồng bắn ra, chỉ chớp động một cái rồi tiến
nhập vào trong cơ thể Hàn Lập không thấy bóng dáng. Phù lục này tự nhiên đúng
là “Hoá Linh phù” mà Hàn Lập từ khi đến Linh giới vẫn cần mẫn ngày đêm bồi dục.

Lấy tu vi cảnh giới của Hàn Lập bây giờ lại
được mấy trăm năm ngày đêm bồi dục, thần thông của Hoá Linh phù ngày nay hơn xa
khi còn ở Nhân giới. Cho nên vừa rồi hắn mặc dù chưa kịp thúc dục bảo vật hộ
thân nhưng tại một khắc trảo thủ của đối phương mạnh mẽ tàn phá thân thể Hàn Lập
thì tâm niệm của hắn đã kịp kích pháp Hoá Linh phù để cho nó thay mặt thừa nhận
một kích xuyên tâm này.

Nếu không như thế, một kích vừa rồi của đối
phương có thể bằng vào thân thể mạnh mẽ mà thoát mạng nhưng tuyệt đối sẽ bị
trọng thương. Bất quá tấm Hoá Linh phù này bởi vậy mà tạm thời không thể sử
dụng lại rồi, phải một lần nữa bồi dục ngoài trăm năm mới có thể sử dụng lại.

Bất quá nơi đây rõ ràng vốn là nơi đầu Ma
viên kia ngủ say, huyết ảnh này là tồn tại gì mà sao lại gặp phải lúc này. Bất
quá, nghe giọng của nó thì có vẻ nó mới chính là chủ nhân ở nơi này. Chẳng lẽ
đối phương là Ma viên hoá thân?

Hàn Lập trên mặt âm tình bất định, trong
mắt lam mang chợt hiện dò xét huyết ảnh. Mặc dù toàn thân huyết ảnh có một tầng
huyết quang bao phủ, thân hình thoạt nhìn mông lung nhưng dưới Linh mục thần
thông của Hàn Lập thì lại hiện rõ ràng.

Kết quả đồng tử hắn chợt co lại. Huyết ảnh
này ngoại trừ nhìn nhưu không phải thật ra thì vô luận là thân hình hay hình
dáng đều giống hệt Ma viên trong chiến giáp màu tím kia. Đồng dạng đầu sinh ba
sừng, mồm rộng, song chưởng rất dài!

Huyết ảnh thấy Hàn Lập đứng tại chỗ im
lặng, thần sắc tỏ vè chần chờ dò xét hắn không ngừng thì lúc này nhe rằng cười
rồi đột nhiên đưa tay chỉ vào Ma viên trong chiến giáp màu tím vẫy một cái. Lúc
này Ma viên vừa động tiến nhanh về phía trước. Mà than hình huyết ảnh nhoáng
lên một chút hoá thành một đão huyết hồng bay đến, chỉ chợt loé lên rồi tiến
nhập vào chiến giáp màu tím không thấy bóng dáng.

“Hô xích.” một tiếng!

Một cỗ ma khí màu hắc hồng từ trong chiến
giáp màu tím phóng ra đồng thời một cỗ linh áp sâu không lương được phóng lên
cao, bộ dáng không bị thương chút nào.

Hàn Lập ở xa như thế bị linh áp kinh người
này đánh tới mà biến sắc lùi lại mấy bước đồng thời trong đầu linh quang chợt
loé bỗng nhiên nghĩ tới một đoạn bí thuật ghi lại trong Thác Thiên Ma Công,
không khỏi thất thanh kêu to.

“Hỗn thể phân nguyên đãi pháp!”

“Di! Ngươi như thế nào lại biết công pháp
này! Không sai, ta đích thật dùng công pháp này để chữa thương. Hồn thể chia lìa
mặc dù nguy hiểm không ít nhưng đù có thể khiến cho tốc độ hồi phục của ta
nhanh hơn gấp đôi. Lại nói tiếp, ngươi cũng có vài phần cổ quái. Rõ ràng là
người Linh giới nhưng lại tu luyện đỉnh giai ma công của Ma giới chúng ta. Mặc
dù đã được cải biến không ít nhưng uy lực chỉ được cái bề ngoài.”

Từ trong chiến giáp màu tím truyền ra thanh
âm ngạc nhiên của Ma viên, tiếp theo nó lạnh lùng nói.

“Nói như vậy, thương thế của ngươi đã khỏi
rồi ư!”

Hàn Lập sắc mặt một chút trở nên cực kỳ khó
coi.

“Ha ha! Mặc dù thân thể khôi phục chậm một
ít nhưng nguyên thần cũng đã khổi phục được bảy tám phần rồi. Ngươi nếu là thức
thời mà nói, đi tới để cho ta hút một thân máu huyết khiến ta vừa lòng thì bổn
Ma tôn nói không chừng sẽ bỏ qua cho linh hồn của ngươi chuyển thế đầu thai.”

Ma viên cuồng tiếu nói.

Chương 1571: Yêu viên linh mục

“Khôi phục được bảy tám phần? Ngươi cho ta
thật sự tin tưởng lời ấy ư, lấy tu vi thánh giai trung kỳ của ngươi nếu thật sự
đã khôi phục được phân nửa thì cần gì phải sử dụng thân thể để đối địch. Thần
thần bí bí đem nguyên thần dấu diễm một bên đánh lén ta. Ngươi nguyên thần ngay
cả có khôi phục nhanh hơn thể chất thì ít nhiều cũng chỉ khôi phục được ba bốn
thành, hiện tại nguyên thần đã trở về, một mình ta tuy rằng không phải đối thủ
của ngươi nhưng nếu gọi tới hai người giúp đỡ thì chuyện diệt sát ngươi tuyệt
đối không có vấn đề.”

Hàn Lập chỉ thoáng trầm ngâm một chút liền
cười lạnh nói.

Vừa nghe thấy Hàn Lập nói Ma viên bỗng
nhưng dừng cuồng tiếu lại, trên mặt hai luồng huyết quang chợt lóe lên rồi đột
nhiên một tay phản thủ nhắm hư không đánh ra một trảo. Cái tàn nhận đang cùng
hai con Phệ Kim Trùng giằng co nhoáng lên một cái rồi biến mất. Ngay sau đó,
tàn nhận này bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay của Ma viên, sau khi lóe lên cái
nữa thì cuồng trướng lên tới hơn một trượng và biến ảo thành một thanh cự sắc
cự kiếm. Cự kiếm này nhằm ngay người Hàn Lập “bá bá.” vài cái.

Bảy tám đão ngân quang màu tím thô to chợt
chém ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Hàn Lập. Hàn Lập đã sớm có
phòng bị nên sao lại để cho đối phương đắc thủ. Thủy tinh tiểu thuẫn trước
người linh quang đãi phóng, bành trướng lên hóa thành một tầng sáng trong suốt
đem thân mình che chắn phía sau.

“Ầm ầm.”

Mấy tiếng nổ, tử ngân đụng vào quầng sáng
trong suốt mà nứt toác ra. Tuy hơn phân nửa công kích đều bị quầng sáng đẩy ra
nhưng công kích lần này uy lực viễn siêu lúc trước mấy lần nên uy lực còn sót
lại cũng làm cho quầng sáng chấn động, một cỗ cự lực truyền đến trực tiếp tác
động lên thân thể Hàn Lập.

“Sưu.” một tiếng. Thân hình Hàn Lập giống
như không có chút lực ngăn cản bắn tung ra xa, sau khi chợt lóe lên thì tiến
vào trng hắc khí trung không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Khẩu khí thật không nhỏ nhưng bằng vào
chừng ấy thần thông mà cũng dám uy hiếm bổn đãi nhân! Không đúng. Tiểu tử!
Ngươi muốn trốn sao?”

Ma viên đang châm chọc cười nhưng lại thấy
Hàn Lập cũng không có từ trong má khí đi ra thì trên mặt huyết quang chợt lóe
rồi bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

Hắc hồng ma khí chợt quay ngược lại, ma
phong nổi lên rồi biến thành đão kinh hồng nhằm vào ma khí mà cuốn tới nhưng
độn quang của Ma viên vừa tiến vào trong đó thì bỗng nhiên một cỗ quái phong do
một tòa tiểu sơn cao hơn một trượng xuất kỳ bất ý đè xuống.

Ma viên dừng độn quang một chút nhưng căn
bản không thèm để ý tiểu sơn này, nó nâng một tay hư không đánh ra một quyền.
Nhất thời một cỗ cự lực vô hình tuôn ra rồi nó không thèm để ý kết quả mà ánh
mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước. Tuy rằng đối với người thường mà
nói, thông đão này tối đen dị thường, căn bản là không thể nhìn thấy vật gì
nhưng đối với con thánh giai ma thú này mà nói lại căn bản không có chút trở
ngại nào.

Cho nên Ma viên này liếc mắt một cái đã
thấy cách đó hơn mười trượng Hàn Lập vẫn đang đứng đó không nhúc nhích nhưng
hai tay lại bấm quyết, bốn phía thân thể ma khí sôi trào quay cuồng giống như
đang thi triển một đãi thần thông cực kỳ lợi hại nào đó. Cho nên Ma viên mở
miệng quát to một tiếng:

“Muốn chết!”

Thấy Hàn Lập ngông nghênh như vậy, Ma viên
tự quát một tiếng nhưng cũng không có lập tức vọt đến mà đưa mắt đảo qua phụ
cận Hàn Lập, bộ dáng cẩn thận dị thường nhưng ngay sao đó trên đỉnh đầu nó lại
xảy ra chuyện mà vượt quá dự đoán của Ma viên.

Cự lực mà nó đánh ra lúc trước chỉ làm cho
tiểu sơn thoáng dừng lại một chút nhưng sau đó tốc độ rơi xuống không những
không chậm lại mà còn nhanh hơn hướng đỉnh đầu của Ma viên áp xuống, đồng thời
hình thể cũng chợt cuồng trướng lên mấy lần như bầu trời sụp xuống. Ma viên
ngẩn ra nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, tử sắc cự kiếm trong tay run lên. Nhất
thời mấy đão tử ngân chợt lóe lên sau đó hội tụ thành một đão tử nhận thô to
hướng lên trời cao trảm ra.

Ma viên tính toán một kiếm này sẽ đem tiểu
sơn chém nát nhưng hắn đã muộn một bước. Tiểu sơn nhìn như đang hùng hổ rơi
xuống lại đột nhiên lóe lên quang hà màu xám rồi phảng phất như bọt biển biến
mất. Tử ngân tự nhiên đánh vào hư không.

Ma viên lại ngẩn ra, tâm niệm chuyển động
vài cái có chút không rõ dụng ý của Hàn Lập nhưng ngay sau đó, nó bỗng nhiên
cảm ứng được điều gì mà đột nhiên cúi đầu đem ánh mắt một lần nữa quét về phía
trước. Chỉ thấy đối diện với Hàn Lập, không biết khi nào đã có vô số tia hồ
điện hết sức nhỏ bắn ra mà quay chung quanh thân thể hắn không ngừng. Tiếp theo
hồ quang dần dần to lên hướng ra bốn phía mà cuồng trướng bay đi. Trong lôi
quang kinh người dần dần hình thành một hàng rào điện hình vòng tròn mà cùng
lúc đó, một đám ký hiệu màu vàng theo hai tay Hàn Lập tuôn ra nhanh chóng nhập
vào trong hồ quang bốn phía không thấy bóng dáng.

Hồ quang thô to sau khi có phù văn gia cường
thì trong nháy mắt vô thanh vô tức vỡ vụn ra rồi hóa thành một vầng sáng đường
kính mấy trượng ánh vàng rực rỡ. Ở trong vầng sáng, thân hình Hàn Lập trở nên
mơ hồ không rõ nhưng trong miệng tiếng chú ngữ tối nghĩa liên tiếp phát ra mà
vầng sáng màu vàng không ngừng chuyển động, các ký hiệu quay cuồng không chừng
hơn nữa bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng động vù vù, càng lúc càng sắc bén
chói tai!

Đột nhiên một tiếng sét kinh thiên đánh ra.
Vầng sáng cùng đãi lượng kim quang trong phút chốc biến mất không thấy đâu mà
thân hình Hàn Lập hiện ra nhưng một tay lúc này bấm quyết, một tay xóe ra năm
ngón hướng về phía trước nhẹ nhàng tách ra. Ở trong lòng bàn tay, phía trên
chừng một thước có một cái viên cầu giống như làm bằng vàng ròng được tạo ra
phiêu phù không nhúc nhích trôi nổi ở nơi này.

Mặt ngoài viên cầu có rất nhiều hoa văn,
hào quang ảm đãm dị thường. Một chút linh áp cũng không có giống như là cái đồ
vật bình thường mà thôi nhưng Ma viên sau khi thấy rõ ràng kim sắc viên cầu này
thì thân hình rung mạnh, thất thanh mà kêu lên:

“Ích Tà Lôi Châu!”

Tiếp theo nó không còn chần chờ gì nữa mà
hai vai vừa động liền hóa thành một cỗ hắc hồng ma phong phi thẳng đến chỗ Hàn
Lập tựa hồ không muốn cho hắn cơ hội phát động kim sắc viên cầu nhưng Ma viên
mới bắn ra được vài chục trượng thì phía đối diện Hàn Lập cũng không có động
tác gì. Đột nhiên kim quang chợt lóe lên rồi lưỡng đão kiếm quang, một đão đao
mang quỷ dị từ dưới đất hiện lên. Hai kiện binh khí run lên, kiếm quang cùng
đao quang trực tiếp chém về phía Ma viên ở trong ma phong.

Ba cái còn chưa trảm đến mà Ma viên đã cảm
thấy có ba cỗ hàn khí bức người cuốn tới, dường như sắc bén dị thường. Ma viên
đối với chiến giáp trên người tuy tự tin dị thường nhưng tự nhiên cũng không cứ
vô duyên vô cớ để kẻ khác đánh lên người, nên lúc này không chút do dự thân
hình thoáng một cái. Ba tiếng “sưu sưu.” xé gió truyền ra. Ba đão tử ngân chợt
lóe lên dễ dàng đem kiếm quang cùng đao quang kích toái nhưng ma phong chỉ một
chúng ngừng lại thì Hàn Lập đứng đối diện, trong tay cầm kim sắc viên cầu bỗng
nhiên nhìn Ma viên khẽ nở nụ cười.

Ngay sau đó, Ma viên còn chưa kịp thúc giục
huy phong thì bỗng nhiên cảm giác cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ, vô số đóa
thanh liên từ bốn vách tường thông đão vọt ra, tiếp theo thanh quang liên kết
cùng nhau mà hình thành một quầng sáng màu xanh đem Hàn Lập bao vây lấy.

Đàu thánh giai Ma viên này đã rơi vào trong
vòng uy lực của kiếm trận nên Hàn Lập không chút khách khí phát động Xuân Lệ
kiếm trận. Lúc này đao quang kiếm ảnh từ dưới đất hiện lên nhoáng một cái đã
biến mất

Mà trong lúc này, chỗ Hàn Lập đứng chợt có
kim quang chớp động rồi hai cái giáp sĩ ánh vàng rực rỡ từ trong đi ra. Một
giáp sĩ cầm trong tay hai thanh kiếm nhỏ dài, giáp sĩ kia thì cầm một thanh
đao. Đúng là hai con khôi lỗi do Giáp Nguyên Phù biến thành!

“Kiếm trận! Cái này thật có chút phiền
phức.”

Ma viên bị vây trong kiếm trận tuy rằng cảm
thấy bất ngờ nhưng cũng không có thất kinh mà chỉ thì thào một câu còn bên
ngoài thì Hàn Lập ánh mắt lạnh lẽo mà trong lòng thúc giục pháp quyết. Kiếm
trận mở ra.

Ma viên bỗng nhiên chỉ cảm thấy thanh quang
bốn phía chớp động rồi vô số đoạn gỗ lớn màu xanh to bằng hình người từ hư
không trên cao hiện lên sau đó như vũ bão ập xuống. Ma viên hừ lạnh một tiếng,
trên mặt huyết quang chợt lóe lên rồi lại tiêu thất trong hư không.

Khuôn mặt lúc này dữ tợn dị thường, hai mắt
to như một đôi chông đồng lớn, phía trong có hai luồng tử quang chớp động, nếu
ngưng thần nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra trong tử mang ẩn hiện có ký hiệu ngũ
sắc chớp động không thôi. Nó hướng đôi yêu mục quỷ dị nhằm lên không trung có
vô số cự mộc xanh biếc liếc mắt một cái, trên mặ lộ ra một tia trào phúng.

Tiếp theo một bàn tay nó bỗng nhiên nhằm
một đoạn gỗ trong hư không chộp lấy, còn đối với những cự mộc khác đang nện xuống
thì coi như là không thấy.

“Oanh.” một tiếng, một màn không thể tưởng
tượng được xuất hiện!

Một cái đãi thủ trong suốt lóe lên rồi hiện
ra chút trên không trung đem các cự mộc khác phá vỡ mặt còn tay kia đã túm được
một thanh cự mộc nhìn không có gì bắt mắt. Tiếp theo trên năm ngón tay tử mang
chợt lóe, thanh mộc kia liền biến thành một thanh phi kiếm dài hơn một thước,
thanh quang run lên tựa hồ sắc bén dị thường.

Ngay tại lúc phi kiếm này bị phá đi ảo
thuật thì đồng thời các cự mộc đầy trời khác linh quang chợt lóe rồi biến thành
hư ảo mà khẩu phi kiếm màu xanh kia thì nằm trong bàn tay trong suốt nhảy lên
không thôi. Bộ dáng liều mạng giãy dụa nhưng trên mặt Ma viên nanh ác vừa hiện,
dùng tử sắc cự kiếm của nó nhằm phi kiếm trong tay mà chém tới.

Nó liếc mắt một cái đã nhận ra phi kiếm này
nhất định là bản mệnh pháp bảo của đối thủ. Nếu có thể một trảm chém làm hai
đoạn mà nói thì tự nhiên là có thể trực tiếp đả thương tâm thần đối thủ.

Ở ngoài kiếm trận, Hàn Lập nhìn thấy ảo
thuật bị phá thì có chút bất ngờ nhưng khi thấy Ma viên muốn hủy phi kiếm của
mình thì sắc mặt trầm xuống, sao lại để cho Ma viên thực hiện được ý đồ chứ.
Nếu là khi chưa tinh luyện lại Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà pháp lực lại không
bằng đối phương mà bị đối phương dùng huyền công trực tiếp bắt được thì có lẽ
thực sự không xong rồi nhưng sau khi phi kiếm đã linh hóa hư thần thông, bản
thể phi kiếm có thể từ hư hóa thật hay ngược lại căn bản là một chuyện dễ dàng.

Hàn Lập đưa tay nhằm phi kiếm trong trận
điểm một cái.”Phanh.” một tiếng, thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị bắt kia
nhất thời thanh quang chợt lóe mà tán loạn biến đi. Ngay sau đó, hơn mười
trượng phía ngoài linh quang lại hiện lên sau đó tụ lại. Nhất thời thanh phi
kiễm màu xanh kia lại từ hư không biến ảo ra. Kiếm này chợt lóe lên rồi lại
biến mất ở trong kiếm trận.

Ma viên thần sắc ngẩn ngơ nhưng lập tức
hung quang chợt lóe. Một tay nhất bấm quyết, hai mắt tử mang một chút trở nên
chói mắt mà ở chỗ sâu trong đồng tử lại mơ hồ có ngũ sắc ký hiệu quét qua mọi
nơi không ngừng. Cuối cùng ánh mắt nó hạ xuống dừng lại trên thân Hàn Lập đang
đứng ngoài kiếm trận.

“Linh mục!”

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì trong lòng
trầm xuống. Sự mơ hồ hoài nghi đã không còn. Con thánh giai Ma viên này cũng có
linh mục so với Minh Thanh Linh mục cũng không sai biệt lắm cho nên nó mới có
thể nhìn thấu ảo thuật của kiếm trận này cũng như trực tiếp nhìn xuyên qua kiếm
trận mà tìm được vị trí này.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3