Phàm nhân tu tiên - Chương 1636 - 1637

Chương 1636: Ảnh tinh

Hồ quang kia hiển nhiên là có uy năng không
nhỏ, mặc cho hoả diễm màu xanh thiêu đốt ào ạt nhưng chỉ chớp động lên không
ngừng mà không bị sứt mẻ tí nào. Trên không trung, trảo ảnh thật lớn kia hơi
cứng lại, hiển nhiên là không ngăn cản nổi vòng tròn do sáu kiện pháp luân kiên
biến thành rốt cục ở trong ngân quang mà tấc tấc vỡ vụn ra. Không còn bị ngăn
cản, vòng tròn kêu vù vù một tiếng rồi nhẳm thằng đến đầu khôi lỗi mà chém
xuống.

Vòng tròn còn chưa hạ xuống mà phía dưới đã
xuất hiện linh quang chớp động khiến cho cả hư không vặn vẹo từng trận, từng
trận dao động quỷ dị phát ra, giống như bị một trảm vỡ ra. Lôi bằng khôi lỗi
thấy vậy thì hé miệng phun ra một đão quang hồ tho to màu xanh, sau khi bay ra
thì hoá tahnhf một con điện giao màu xanh giương nanh múa vuốt bắn đi mạnh mẽ
kích lên phía trên vòng tròn.

Sau một tiếng nổ lớn, ngân quang và hồ
quang đan vào nhau. Nhất thời vòng tròn màu bạc quay tròn chấn động mà phát ra
tiếng gào thét, mặt ngoài hiện ra mấy cái khe. Sau đó hào quang chớp động và
lại chia ra làm sáu kiện pháp luân, sau đó một lần nữa hướng về phía sáu gã dị
tộc nhân thấp bé quay về.

Tiếp theo, trên người Lôi bằng khôi lỗi hồ
quang đãi phóng, thân hình nổ vang một tiếng rồi trực tiếp hoá thành một đão hồ
quang biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, trên ba cái chiến xa quang hồ chợt loé,
thân ảnh Lôi bằng bỗng nhiên hiện lên sau đó hai cánh của nó run lên mà mang
theo một cỗ ác phong lao thẳng xuống.

Sáu gã dị tộc nhân thấp bé thấy vậy thì tự
nhiên cả kinh nhưng động tác cũng không hốt hoảng. Sáu người đồng thời nhất
tay, đem một bàn tay nhanh như chớp giật đặt lên trên người thanh giáp khôi lỗi
trước mặt.

Trong mắt ba con khôi lỗi huyết quang chợt
loé, bên ngoài thân thanh quang ào ra, thân hình một chút cuồng trướng lên thật
lớn. Trong nháy mắt cái mặt nạ khôi lỗi bị rơi ra, bên trong lộ ra thân hình
cao hơn mười trượng, mặt mũi hung tợn dị thường. Ba con khôi lỗi vung ra sáu đão
quỷ trảo to lớn, đồng thời hướng lên không trung đẩy ra, hơn mười đão trảo mang
màu xanh đen chợt loé lên rồi hướng lên Lôi bằng trên không trung điên cuồng
kích đến. Tiếp theo, mỗi con khôi lỗi lại đưa một tay đập vào sau lưng một cái,
lập tức mười hai thanh ngân sắc đoản thương thật lớn cũng hoá thành mười hai đão
ngân trụ chợt loé lên, lướt qua hư không mà biến mất.

Trong nháy mắt sau đó, trong hư không nhất
thời vang lên tiếng nổ mạnh như sấm sét! Lôi bằng thấy vậy, mặt không chút thay
đổi hé miệng phun ra thanh hồ, đồng thời giơ trảo nhấn xuống một cái, nhất thời
từ trảo mang sinh ra một cự lực vô hình đè xuống.

Vào lúc này sáu gã dị tộc thấp bé vừa thu
cánh tay lại, trong miệng lẩm bẩm rồi thân hình chợt cuồng trướng lên mấy lần.
Tiếp theo liên tiếp hơn mười kiện bảo vật các loại từ trên người họ phóng ra,
sau đó hoá thành đão đão bảo khí tham gia vào vòng công kích.

Thanh âm bạo liệt ở giữa không trung vang
lên liên miên, vô số đão khí lãng cuồn cuộn tản ra, các loại hào quang chợt
hiện chợt tắt loá mắt làm cho người ta cơ hồ không thể nhìn thẳng được. Trận
tranh đấu này giằng co ước chừng một canh giờ thì tiếng bạo liệt chợt đình chỉ
mà linh quang cuối cùng cũng tắt đi. Thân thể tàn liệt của Lôi bằng khôi lỗi từ
trên không trung rơi xuống rồi chìm sâu vào phế tích ở phía dưới quỷ dị biến
mất.

Ba cái chiến xa và ba con thanh giáp khôi
lỗi đã khôi phục lại nguyên trạng đang huyền phù ở giữa không trung, trên người
đồng dạng đầy vết thương. Thậm chí có một con khôi lỗi trong đó trước ngực xuất
hiện một cái lỗ to chừng miệng bát, trực tiếp xuyên thủng chỗ trái tim mà qua.
Nếu không phải là thân thể khôi lỗi thì thương tổn bực này nếu xảy ra trên
người một gã dị tộc bình thường thì hơn phân nửa đã sớm ngã xuống mà chết.

Về phần thân hình sau gã dị tộc nhân thấp
bé cũng không tốt đẹp gì. Hơn mười kiện bảo vật xoay quanh bọn họ đã bị huỷ
diệt hơn phân nửa, chiến giáp trên người nhiều chỗ cũng cháy đen, thậm chí là
không ít chỗ còn bị đánh lõm vào mà trở nên gồ ghề, bộ dáng cơ hồ là hư hao
không còn. Chỉ có sáu con quái thú hình trâu kia thì không có hao tổn sợi lông
nào nhưng cũng mệt phờ, miệng mũi ào ào phun ra bạch khí, trên người mồ hôi ướt
đẫm.

Tóm lại thì trận chiến cùng Lôi bằng khôi
lỗi này, sáu gã dị tộc cố nhiên cuối cùng thắng lợi nhưng giết địch ba nghìn mà
tự tổn hao tám ngàn, đông dạng hao tổn không ít. Bất quá, sáu gã dị tộc sau khi
thấy Lôi bằng khôi lỗi bị đánh rơi thì kẻ nào kẻ nấy sắc mặt đều vui mừng, lúc
này thúc giục chiến xa nhằm phía dưới bay đi nhưng đúng lày, một cái thanh âm
lạnh lùng từ trong một đám mây cách đó không xa truyền ra.

“Đa tạ, chư vị Hắc Nho Tộc đão hữu đem con
khôi lỗi đánh bại cũng giúp bọn ta đỡ tốn một phen tay chân rồi.”

Vừa dứt lời, từ trong đám mây kia bỗng
nhiên hào quang vạn đão bắn ra rồi hơn mười bóng người phục sức khác nhau hiện
lên.

Cầm đầu là một người mặc hoàng sắc trường
bào, khuôn mặt bất quá mới hơn hai mươi tuổi nhưng trên trán có mọc ra ba cái
sừng ngắn màu vàng, bề ngoài sừng sáng loè loè, cực kỳ đáng chú ý. Ở phía sau
hắn có hơn mười mấy người nam nữ lão ấu không đồng nhất đứng song song.

Vừa thấy mấy người này xuất hiện, khuôn mặt
của sáu gã dị tộc nhân thấp bé đồng dạng khó coi dị thường, trong đó có một gã
thấp bé nhìn như kẻ cầm đầu trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn khô khốc khó
nghe dị thường nói:

“Giác Xi Tộc! Các người như thế nào lại tới
đây, chẳng lẽ là một mực âm thầm theo dõi chúng ta?”

“Theo dõi! Bằng vào các ngươi mà cũng xứng
ư? Bất quá các ngươi đã phát hiện ra nơi đây thì cũng đừng nghĩ muốn sống mà ly
khai. Động thủ đi!”

Gã thanh niên cười lạnh một tiếng nhìn đám
đồng bạn phía sau phân phó một tiếng.

Hơn mười tên Giác Xi Tộc phía sau nhất tề
dạ ran một tiếng tuân mệnh, theo sau hoá thành độn quang sắp xếp đội hình theo
hình quạt cùng nhau tiến lên bao vây.

“Chạy!”

Sáu gã Hắc Nho Tộc kia tự nhiên thần sắc đãi
biến, gã cầm đầu lại kinh sợ gầm lên một tiếng. Dưới chân sáu con ngưu thú
phong hoả chi lực cùng nhau phát động mà đột nhiên nhảy lên, ba cái chiến xa
tuỳ theo hoá thành ba đoàn thanh quang hướng về một mặt khác bay vọt đi. Bên
trong thanh quang ẩn hiện có hồ quang chớp động đồng thời cũng truyền ra tiếng
nổ vang động, độn tốc thực kinh người. Bất quá, đám Giác Xi Tộc này lại có thần
thông kinh người.

Bên ngoài thân mười mấy người này, có kẻ
linh quang chợt loé mà trực tiếp hoá thành một đão cầu vòng chói mắt đồng thời
trong tay bắt quyết, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy. Còn
có kẻ tay áo bào run lên, bên trong nhất thời bay ra một con linh thú hoặc là
bảo vật phi hành, thân hình nhoáng lên cái đã đứng lên trên rồi lấy tốc độ bất
khả tư nghị mau chóng đuổi theo.

Chỉ thấy tên thanh niên cầm đầu kia hai tay
vẫn chắp sau lưng, huyền phù ở trên không trung không nhúc nhích, giống như tin
tưởng mười phần với khả năng của những người này.

Cũng khó trách hắn tự tin như thế. Hắc Nho
Tộc tuy rằng cũng là một chủng tộc không nhỏ trên Lôi Minh đãi lục nhưng tộc
người này lại không am hiểu phi độn thuật. Bình thường cùng người ta tranh đấu
thì chỉ có thể dựa vào các loại phi xa do trong tộc luyện chế ra để giao chiến.
Nếu là thời điểm bình thường hoặc là lúc cùng người ta tranh đấu mà chiếm
thượng phong thì điểm khuyết thiếu này không tính là gì. Nhưng hiện giờ, đám dị
tộc nhân thấp bé này vừa mới chịu đau khổ một hồi thì tân cường địch lại liền
lập tức xuất hiện, hơn nữa đây rõ ràng là thời điểm bọn hắn khó có thể địch lại
được nên khuyết điểm kia tự nhiên trở thành nhược điểm trí mạng.

Kết quả không sai biệt lắm, ba cái chiến xa
mới ra được gần ngàn trượng thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện vô số đoàn linh
quang bạo phát ra rồi mấy đão nhân ảnh chợt loé lên hiện ra.

Đúng là vài tên vừa rồi ở phía sau tiến
nhập vào trong hư không mà thi triển thuật thuấn di quỷ dị của Giác Xi Tộc. Mấy
người này vừa xuất hiện lập tức giơ tay lên, nhất thời lôi hoả phô thiên cái
địa tuôn ra nhằm về hướng ba cái chiến xa ập xuống. Sáu đầu ngưu thú khống chế
chiến xa hung hãn dị thường, thấy vậy nhưng cũng không lùi bước nào, miệng phun
ra thanh diễm ngăn cản công kích từ trên không trung xuống.

Trên chiến xa, sáu gã Hắc Nho Tộc thấy tình
hình này thì trong mắt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng nhưng cho dù là như thế thì bọn
chúng vẫn không cam lòng cứ như vậy mà thúc thủ chịu trói. Sáu người hò hét một
tiếng rồi đưa một tay vỗ vào thành giáp khôi lỗi đầy vết thương trước người
khiến cho chúng lại biến thân thành một yêu quỷ thật lớn, đồng thời trong tay
bấm quyết, hình thể lại cuồng trướng lên, ngân luân phía sau lưng cũng phi ra,
nhoáng lên một cái đã hoá thành hơn trăm cái vòng tròn màu bạc rồi đồng thời
hướng ra bốn phương tám hướng kích bắn đi.

Sáu gã Hắc Nho Tộc sinh lòng liều mạng nên
trong lúc nhất thời cùng hơn mười gã Giác Xi Tộc kia tranh đấu bất phân thắng
bại. Bất quá, vô luận là Giác Xi Tộc hay là dị tộc nhân thấp bé trong lòng đều
rất rõ ràng, loại tình hình này bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Một khi pháp lực của mấy tên Hắc Nho Tộc kia tiêu hao hết thì đây chính là lúc
mấy người bọn họ lập tức táng thân.

Nhưng đám dị tộc này, thậm chí là thanh
niên một sừng đang bao vây bọn họ kia cũng không biết nơi đây ngoại trừ hai tộc
bọn họ ra thì còn một bên thứ ba đang ẩn nấp cách đó mấy trăm dặm, trong một
lầu các bị tàn phá và dùng một kiện bảo vật cổ quái mà quan sát chăm chú.

Bảo vật này là một kiện bạch sắc thuỷ tinh
trong suốt nhưng mặt ngoài có hình ảnh chớp động không thôi, đúng là hình ảnh
sinh tử đãi chiến giữa hơn mười gã Giác Xi Tộc cùng sáu gã Hắc Nho Tộc kia. Chỉ
là hình ảnh có chút xa xôi, giống như đang đứng ở cách đó hơn mười dặm mà quan
vọng lại. Mà ở trước mặt thuỷ tinh đang có hai người khoanh chân mà ngồi, một
người thần sắc lạnh nhạt, một người trên mặt hiện lên vẻ kinh nghi bất định.

“Sao lại thế này, Giác Xi Tộc sao cũng tới
đây. Chẳng lẽ cũng là vì di chỉ cấm chế ở nơi này mà đến sao?”

Biểu tình của người này đầy vẻ kinh nghi,
dáng người thon dài thướt tha, trên đầu trùm một cái áo choàng màu trắng, đúng
là Liễu Thuý Nhi. Giọng của nàng vừa rồi rất bé, cơ hồ thấp không thể nghe thấy
được nhưng rõ ràng là hướng sang người bên cạnh mà hỏi.

Mà người còn lại tuổi còn rất trẻ, một thân
thanh bào nhưng khuôn mặt bình thường, đây rõ ràng là Hàn Lập. Hàn Lập tuy rằng
vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn vào hình ảnh trong thuỷ tinh, sau
khi nghe lời ấy thì khoé miệng hơi nhếch lên một chút, từ từ trả lời:

“Liễu tiên tử không cần quá lo lắng. Chỗ di
chỉ phế tích to lớn như thế, sao lại có thể đúng dịp trùng mục tiêu với chúng
ta như thế. Hơn nữa vị trí hiện tại của chúng ta còn cách cấm chế chi địa không
biết bao nhiêu vạn dặm. Những người này nếu thật sự có chung một mục tiêu với
chúng ta thì cần gì phải cùng đám Hắc Nho Tộc tranh đấu. Bất quá về sau hành
động gì thì chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng làm cho đám Giác Xi Tộc này phát
hiện ra sự tồn tại của chúng ta.”

“Hàn huynh nói như vậy cũng có lý, như vậy
thì tiểu muội yên tâm hơn. Chúng ta hay là trước tiên đổi chỗ ẩn thân đi, nên
cách xa đám Giác Xi Tộc này hơn một chút. Sau đó đợi đến khi Thạch đão hữu chạy
tới đây mà tụ lực lượng của ba người mà mở ra cấm chế chi địa.”

Liễu Thuý Nhi sau khi hơi cân nhắc thì đề
nghị nói.

“Ân, như vậy cũng đúng. Bất quá trước đó
chúng ta nên xác định rõ mục tiêu của đám Giác Xi Tộc kia. Nguyên bản việc này
khó khăn như Thải tiền bối trong Tinh Tộc có đưa cho tiên tử một vật đãi danh
đỉnh đỉnh “Ánh ảnh tinh.” Có vật này thì cho dù ở cách xa địch nhân hơn ngàn
dặm vẫn có thể nắm rõ hành động của đối phương như lòng bàn tay.”

Hàn Lập nhìn tinh thạch rồi đưa tay sờ sờ
cằm một lúc mới chậm rãi nói.

“Ánh ảnh tinh này tuy rằng có thuật ẩn nấp
cực kỳ thần diệu, thậm chí là thánh giai tồn tại cũng không dễ phát hiện ra
được nhưng nó chỉ có thể phản ảnh được một ít cảnh thượng bình thường mà thôi.
Một khi đối phương thi triển câm chế gì đó che đậy hành động thì ảnh tinh này
cũng vô dụng.”

Liễu Thuý Nhi không khỏi nhíu mày nói.

Chương 1637: Thái ất thanh quang

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay là
tên thanh niên kia thực sự là phát hiện được cái gì mà nữ tử này vừa dứt lời
thì vốn đang lơ lửng bất động trên không trung bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên
phía trên một chút, sau đó giơ tay lên, một cái ô hắc viên bát bay ra, sau khi
xoay quanh một cái thì huyền phù ở giữa không trung. Tiếp theo thanh niên Giác
Xi Tộc kia mồm lẩm bẩm, mười ngón tay nhắm hướng cái viên bát liên tiếp búng
ra. Vô số đão pháp quyết màu sắc khác nhau bắn ra, sau khi loé lên thì đều chui
vào trong cái viên bát.

Viên bát sau khi kêu dài một tiếng thì bên
ngoài thân hắc quang đãi phóng rồi dường như cuồng trướng lên. Đảo mắt kích
thước của nó đã biến thành hơn mười trượng giống như một toàn nhà huyền phù ở
phía trên không trung. Tiếp theo từ bên trong viên bát toát ra vô số hắc khí
tối đen như mực nhằm bốn phương tám hướng điên cuồng tản ra. Trong nháy mắt nó
đã đem cả thiên không che kín lại, khiến cho ngày bỗng nhiên biến thành đêm.

Mảnh thuỷ tinh trướ mặt Hàn Lập và Liễu
Thuý Nhi nhất thời trở nên đen thui, rốt cục nhìn không rõ được vật gì nữa. Sắc
mặt hai người đều biến đổi nhưng chưa kịp mở miệng nói chuyện gì thì trên thuỷ
tinh hắc quang chợt loé rồi mặt ngoài trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban
đầu mà một lần nữa hiện ra hình ảnh.

Tuy nhiên chỉ thấy hình ảnh này hết thảy
đều khác lúc trước, chỉ thấy xa xa có mấy đám mây trắng lơ lửng trôi đi còn đám
Giác Xi Tộc cùng tên thanh niên kim giác kia nguyên bản đang huyền phù ở trên
không trung lại biến mất không thấy bóng dáng.

Trong mắt Liễu Thuý Nhi mâu quang chợt loé
rồi giơ một ngón tay thon dài hướng về thuỷ tinh điểm ra một chỉ. Hào quang
chớp động rồi mặt ngoài thuỷ tinh hình ảnh thay đổi, lúc này trên đó đang phản
chiếu hình ảnh phía dưới. Kết quả cũng chỉ thấy bão cát mênh mang mà đồng dạng
không thấy bóng dáng đám Giác Xi Tộc đâu cả.

“Xem ra đối phương đã thi triển huyễn thuật
để che đậy toàn bộ hành động của bọn chúng. Trừ phi chúng ta mạnh mẽ thao túng
ảnh tinh phóng qua cấm chế nếu không là bất lực nhưng nếu làm như vậy thì hành
tung của chúng ta khẳng định sẽ bại lộ không thể nghi ngờ. Lúc đó có chút mất
nhiều hơn được.”

Liễu Thuý Nhi khẽ thở dài một hơi nói. Tiếp
theo tay áo bào của nàng hướng về phía thuỷ tinh phất một cái, phía trên thuỷ
tinh hoà quang chợt loé rồi mặt ngoài hiện ra một lớp sương mù nhè nhẹ màu
trắng ngà, sau đó mọi hình ảnh lập tức giống như ảo ảnh tán loạn biến mất còn
thuỷ tinh cuối cùng hoá thành một viên tinh thể màu trắng ngà nhìn như bình
thường và bị hút vào trong cổ tay áo.

“Quên đi. Nếu đám Giác Xi Tộc này cẩn thận
như thế thì chúng ta cũng không cần kinh động tới chúng. Nhưng như thế mà xem thì
việc bọn họ đang mưu đồ cũng không nhỏ, cũng không biết là có liên quan tới
việc của chúng ta hay không, có ảnh hưởng gì không?”

Hàn Lập có chút suy nghĩ thì thào nói vài
tiếng.

“Mục tiêu của chúng ta mà nói thì chỉ cần
một lát công phu là tới, tuy nhiên dù sao cũng nên phải có sự phòng thủ nhất
định, Hàn huynh có thượng sách gì không?”

Liễu Thuý Nhi trong lòng rùng mình chậm rãi
hỏi.

“Nhân thủ của đối phương khá đông. Hơn nữa
thần thông đều không kém gì bọn ta, biện pháp tốt nhất tự nhiên là không có, đến
lúc đó chỉ có thể bày ra mấy tầng pháp trận mà che dấu động tĩnh phá cấm chế
của bọn ta, mặt khác đám Giác Xi Tộc này tuy rằng đã bày ra huyễn thuật che dấu
hành động nhưng chúng ta cũng nên bố trí ở phụ cận ảo trận một số khôi lỗi hoặc
là linh thú âm thầm giám thị. Vạn nhất bọn họ thực sự có dị động gì thì bọn ta
cũng có thể đề phòng một chút.”

Hàn Lập sau khi hơi cân nhắc thì nói.

“Cũng chỉ có thể như thế.”

Liễu Thuý Nhi đồng dạng trầm ngâm trong
chốc lát rồi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đống ý nói.

“Nếu tiên tử cũng không phản đối thì chúng
ta lập tức bố trí thôi. Nơi đây cũng không có phải chỗ ở lâu, mau đi đến cấm
chế chi địa thôi.”

Hàn Lập không do dự nói.

“Điều này là tự nhiên, không biết Thạch đão
hữu khi nào thì có thể đuổi kịp tới đây. Mong rằng trên đường đừng xảy ra cái
gì ngoài ý muốn.”

Liễu Thuý Nhi ngưng trọng nhìn xuống phía
dưới, khẩu khí có chút lo lắng nói.

“Nếu hai người chúng ta có thể thuận lợi
đến đây như thế này, lấy thần thông của Thạch huynh thì ta nghĩ là cũng sẽ vô
sự thôi. Huống hồ hiện tại bất quá vừa qua kỳ hẹn hai tháng, vạn nhất Thạch đão
hữu đi theo lộ tuyến xa hơn thì đến chậm mấy ngày cũng là việc bình thường.”

Hàn Lập cười khẽ một tiếng tựa hồ đối với
Thạch Côn tin tưởng mười phần.

“Hy vọng là như thế.”

Liễu Thuý Nhi nghe Hàn Lập nói như thế thì
tự nhiên là không có lời gì lo lắng nữa. Hàn Lập nở nụ cười, tay áo vừa động,
nhất thời một đão bóng trắng từ trong tay áo bay ra, sau khi xoay quanh một cái
thì trong bạch sắc hàn quang hiện ra một nữ tử áo trắng mặt vô biểu tình đứng ở
trước mặt. Đúng là thông linh khôi lỗi “Oa oa.”

“Đi đi! Đi giám thị đám Giác Xi Tộc, không
cần động thủ cùng bọn họ mà chỉ cần đứng xa xa coi chừng bọn họ là được.”

Hàn Lập thả nhiên phân phó một tiếng.

“Oa oa.” vừa nghe lời này thì ánh mắt chợt
loé, khẽ cử động như chuẩn bị bay lên trời thì trong lòng Hàn Lập vừa động rồi
cất tiếng gọi nàng lại.

“Chậm đã. Ngươi đem bảo vật và phù triện
này mang ở trên người thì cam đoan là không bị phát hiện.”

Hàn Lập nói xong thì lật tay lại, trong tay
hào quang chợt loé rồi bỗng nhiên có thêm một tấm lụa mỏng màu đen cùng một tấm
phù triện. Cái phù triện kia có tử quang chớp động không ngừng, đúng là Thái
Nhất Hoá Thanh Phù.

Trên mặt Oa oa vẫn không nhìn ra dị sắc gì
nhưng nghe nói thế thì liền vung tay đem hắc sa cùng phù triện chộp lấy. Tiếp
theo bên ngoài thân bạch quang chợt loé lên mà hoá thành một cái bóng trắng bay
đi.

“Hàn huynh. Ngươi có vẻ yêu quý khôi lỗi
này dị thường a, bất quá việc này cũng khó trách. Cao giai thông linh khôi lỗi
như thế, cho dù là tiểu muội cũng cực kỳ hâm mộ.”

Liễu Thuý Nhi xem được một màn này thì thản
nhiên cười nói.

“Hắc hắc, tiên tử nói đùa, lấy thân gia của
đão hữu nếu muốn mua một con thông linh khôi lỗi tốt nhất thì đâu phải là
chuyện nhỏ. Nhưng nói lại, loại khôi lỗi này cũng có chút như có hoa không quả.
Bình thường dùng không tốt bằng một con linh thú cùng giai. Một con này của ta
cũng là do người khác tặng cho.”

Hàn Lập mỉm cười từ chối ý kiến trả lời
nói.

“Điều này cũng phải, việc khu động loại
khôi lỗi này đối phó với địch mà nói thì chỉ là rất tốn đỉnh giai linh thạch.
Việc này đã đủ để cho người ta cảm thấy đau đầu. Nếu Hàn huynh phái ra thông
linh khôi lỗi thì ta cũng thả ra một con linh thú, đồng dạng phối hợp với khôi
lỗi này đi giám thị đám Giác Xi Tộc kia.”

Liễu Thuý Nhi thấy Hàn Lập không muốn nói
nhiều về thông linh khôi lỗi thì lập tức thức thời chuyển đề tài.

Tiếp theo nàng đưa một tay ra khẽ nhấn vào
chỗ eo lưng một cái. Đột nhiên một đão ngũ sắc thải hồng chợt bắn ra, giống như
lôi quang hoả thạch một chút đã biến mất ở trên hư không không thấy bóng dáng.
Cho dù Hàn Lập có linh mục mà cũng chỉ có thể ở trong phút chốc mơ hồ nhìn thấy
đó tựa hồ là một con tiểu thú trông như mang sí tiểu điêu, ngoài thân phóng ra
ngũ sắc quang mang.

Hàn Lập bị độn tốc quỷ dị của tiểu thú này
làm cho cả kinh. Không khỏi thâm ý sâu sắc nhìn nữ tử này liếc mắt một cái
nhưng Liễu Thuý Nhi lại đứng dậy nói một câu:

“Chúng ta đi thôi. Đến phụ cận cấm chế chi
địa chờ Thạch đão hữu tới.”

Hàn Lập tự nhiên không có phản đối. Vì thế
bên ngoài hai người linh quang chợt loé hoá thành lưỡng đão độn quang bay lên
không nhằm hướng rời xa Giác Xi Tộc bay đi. Một đường đi, cảnh sắc dưới đất
thuỷ chung như một. Tất cả lọt vào trong tầm mắt đều là bão cát màu vàng. Tàn
viên phế tích ở trong bão cát như ẩn như hiện.

Từ mấy ngày trước Hàn Lập đã đi trước một
bước tới đây đem phiến di chỉ này xem qua. Nơi này diện tích rất lớn, bộ dáng
chừng hai ba trăm vạn dặm trong đó có không ít địa phương rõ ràng có cấm chế
tồn tại, có vẻ nguy hiểm dị thường.

May mắn Hàn Lập trước đó đã được đám người
Thải Lưu Anh nhắc nhở nên đi xa xa né tránh được địa vự này, nếu không loại
thượng cổ cơ quan giống như Lôi bằng tại khu vực này tuyệt đối lưu lại không
chỉ một con. Về phần chỉ dẫn của đám người Thải Lưu Anh thì cũng chỉ một nơi
nguy hiểm nhất trong đó.

Hai người sau khi cẩn thận phi hành mấy vạn
dặm thì rốt cục dừng độn quang lại. Hàn Lập hai mắt nhíu lại nhìn về phía
trước. Chỉ thấy xa xa phía dưới có một đão bạch sắc quang hà dài hơn trăm
trượng ở trong bão cát chậm rãi chuyển động. Mặc cho cuồng phong gào thét mà
vẫn không chút sứt mẻ nào. Hơn nữa bão cát vừa tiếp xúc với quang hà này thì
đều loé lên rồi chui vào, giống như bị cắn nuốt trong đó vô ảnh vô tung.

Càng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên
chính là bốn phía quang hà đều bị phủ kín bởi từng đống xương thú, trong đó có
hơn phân nửa đều bị các hạt cát màu vàng bao phủ trong đó. Bất quá trong đó có
một số bộ xương cốt bị cháy đen lộ ra. Mặc dù không biết đã tồn tại bao nhiêu
năm nhưng hầu hết đều trắng như phấn, chứng tỏ là hài cốt dị thú mới chết.

Lúc này trong tay Liễu Thuý Nhi đã có thêm
một cái pháp trận bàn cổ quái to cỡ bàn tay mà cẩn thận ngóng nhìn.

“Không sai, chính là nơi này, đây chính là
cấm chế chi địa trong miệng gia sư cùng Đoạn tiền bối.”

Sau một lúc lâu, Liễu Thuý Nhi mới thở dài
một hơi tự nói một tiếng.

“Thoạt nhìn đích xác có một chút hung hiểm!
Bất quá nếu nhị vị tiền bối đã mất đãi khí lực đem ba người chúng ta tụ tập lại
đây thì việc bài trừ cấm chế này khẳng định là có vài phần nắm chắc.”

Ánh mắt Hàn Lập nhìn lên đám xương thú này
đảo qua vài cái có chút bình tĩnh nói.

“Hy vọng là như thé. Nghe gia sư nói cấm
chế nơi đây tại thời điểm thượng cổ do “Thái Ất thanh quang.” cùng bài danh
song song với Nguyên từ thần quang biến hoá hình thành. Để bài trử nó cũng chỉ
có cách dùng Nguyên từ thần quang để khắc chế. Cho nên tập hợp ba người có được
Nguyên từ thần thể như chúng ta hẳn là đủ để bài trừ cấm chế này.”

Liễu Thuý Nhi hai mắt nhìn vào cấm chế
trước mắt. Hiển nhiên so với Hàn Lập thì hiểu hơn không ít nên lại nói ra như
vậy.

“Thái Ất thanh quang!”

Thần sắc nguyên bản đang thong dong của Hàn
Lập nghe vậy thì không khỏi hô nhỏ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn
vui mừng.

“Như thế nào. Hàn huynh đối với kỳ quang
này cũng cảm thấy hứng thú?”

Liễu Thuý Nhi tựa hồ phát hiện ra dị sắc
của Hàn Lập, mâu quang chợt loé hỏi.

“Hàn mỗ tự thân có được Nguyên từ chi bảo
nên tự nhiên đối với loại kỳ quang song song này có chút hiểu biết, nghe nói
Thái Ất thanh quang có danh xưng là “Hư nhận.” Nghe nói là nó sắc bén dị
thường, một khi thả ra uy năng cơ hồ có thể sánh bằng vô hình kiếm khí đãi
thành, có thể chém giết đối thủ trong vô hình. Không biết có phải thực sự thần
kỳ như thế hay không.”

Thần sắc Hàn Lập lập tức khôi phục như
thường, nhẹ giọng nói.

“Xem ra Hàn huynh đối với Thái Ất thanh
quang này thực sự hiểu biết không ít. Ta nghe gia sư có nói qua, thanh quang
này uy năng tuy không nhỏ nhưng cũng không giống như trong truyền thuyết làm
cho người ta sợ hãi như vậy nhưng nếu dùng kỳ quang này mà hình thành cấm chế
chia địa thì đích xác là vô kiên bất tối và khó lòng phòng bị. Nếu không lúc
trước gia sư đã sớm liều mạng mạo hiểm mạnh mẽ phá vỡ cấm chế một lần và đắc
thủ bảo vật mà quay về rồi. Hơn nữa Thái Ất thanh quang này dồng dạng không thể
hậu thiên tu luyện mà thành, chỉ có thể dựa vào thiên địa tạo hoá chi lực thiên
nhiên mà hình thành, ở Linh giới chúng ta kỳ quang này so với Nguyên từ thần
quang càng thêm hiếm có. Tồn tại tu luyện Nguyên từ thần quang ngẫu nhiên còn
có nghe thấy còn tu luyện Thái Ất thanh quang thì từ thời thượng cổ đến giờ
chưa từng nghe nói qua.”

Liễu Thuý Nhi giải thích nói.

“Nói như thê. Cấm chế phía dưới hẳn là có
một vật có thể sử dụng Thái Ất thanh quang chi bảo hoặc là ẩn chứa kỳ quang này
bên trong.”

Khoé mắt Hàn Lập chợt nhảy lên một chút,
không khỏi hỏi lại một câu.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3