Phàm nhân tu tiên - Chương 1634 - 1635

Chương 1634: Hung trùng chi chiến

“Là Hoá Huyết Điệp! Chúng ta có cơ hội
rồi!”

Hàn Lập từ lâu đã không còn là kẻ chân ướt
chân ráo bước chân vào Linh giới nữa, khi nhìn thấy hình dáng của đám lục điệp
này thì thất thanh kêu lớn nhưng lập tức lại lộ ra vẻ mừng như điên nói.

“Thật sự là loại hung điệp này! Tốt quá,
loại điệp này là thiên địch với đám trùng kia.”

Liễu Thuý Nhi cũng thi triển bí thuật, sau
khi nhìn kỹ hình dáng của lục điệp thì đồng dạng mừng rỡ.

“Đích xác là có cơ hội chạy thoát rồi nhưng
phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị dính vào tràng tranh đấu của chúng, nếu
không thì tiểu mệnh khó mà giữ được.”

Thạch Côn cũng phấn chấn lên, nói.

“Lúc này ba người chúng ta nên chia ra, nếu
mục tiêu quá lớn thì rất có thể đều là mục tiêu của hai loại hung trùng này. Dù
sao thì hiện tại chỉ còn cách cấm chế chia địa khoảng một nửa lộ trình, chúng
ta đều đã biết đường đi, không bằng cứ chia ra chạy trối chết. Hai tháng sau sẽ
gặp tại gần cấm chế chia địa nọ.”

Hàn Lập bình tĩnh nói.

Nghe Hàn Lập nói thế, hai người còn lại
không khỏi ngẩn ra một chút nhưng Thạch Côn lập tức đồng ý nói:

“Hàn đão hữu nói có lý, lúc này mục tiêu
càng nhỏ thì đúng là càng dễ trốn.”

“Chỉ có thể như vậy thôi.”

Liễu Thuý Nhi cũng không chần chừ chút nào,
sau khi tự định giá một lát thì cắn răng gật đầu nói.

Vì thế ba người vội vàng truyền âm vài câu
sau đó phân ra mà chạy trối chết.

Lúc này, lục vân phía xa đã tới gần, cho dù
không vận dụng thần thông thì bằng vào mắt thường cũng có thể thấy rõ bộ dáng
phô thiên cái địa của lục điệp. Hung điệp này không nói hai lời chia ra làm
hai, một phần xông thẳng vào đám ngân triều, một phần đuổi theo đám người Hàn
Lập và đám thú đang bỏ chạy phía dưới mặt đất.

Ngân triều phía sau thấy cảnh này cũng
không chút yếu thế, một phân thành hai phần lớn nhỏ, phần lớn nghênh chiến lục
vân, số còn lại điên cuồng đuổi theo đám thú phía dưới. Hàn Lập và đám thú chạy
trối chết phía dưới nhưng bên trong đám thú này lại có không ít linh thú có
linh trí cao, biết cơ hội chạy trốn đã tới, vài dị thú tu vi cao nhất điên
cuồng hét lên, tất cả đàn thú giải tán hoá thành yêu khí cuồn cuộn tản ra bốn
phương tám hướng chạy trối chết.

“Đi!”

Hàn Lập không cũng không do dự, quát khẽ
một tiếng, Phong Lôi sí sau lưng hiện ra. Đôi cánh khẽ vỗ nhẹ một cái, cả người
liền hoá thành một đão thanh bạch quang ti bắn đi. Cùng lúc đó, Liễu Thuý Nhi
và Thạch Côn cũng gia tăng độn quang bay về hai hướng khác nhau.

Lấy tốc độ toàn lực của Phong Lôi sí, chỉ
cần mấy lần chớp động liền bỏ xa đám thú, đảo mắt một cái đã biến mất ở cuối
chân trời, sau đó hắn mới quay đầu nhìn lại đám thú ở phía sau. Kết quả khiến
cho hắn không khỏi phát lạnh một trận.

Chỉ thấy hơn trăm dị thú ở phía sau bởi vì
hành động hơi chậm, kết quả bị quấn vào trong đãi quân của hai loại hung trùng
kia. Chỉ thấy lục vân và ngân triều ào ạt kéo đến, cổ họng di thú chưa kịp kêu
lên thì đã biến mất không thấy, ngay cả hài cốt cũng không lưu lại chút nào.
Lúc lục vân và ngân trùng lao vào nhau, vô số lục điệp đột nhiên vỗ cánh về
phía đối diện. Nhất thời một cỗ lục phong quỷ dị từ trong đàn điệp bay ra, khí
thế hung hăng ập vào ngân triều.

Tiếng “chi chi.” quái dị liên tiếp vang
lên.

Không ít ngân trùng rơi xuống như mưa rào.
Tiếp theo lục vân hạ xuống thôn phệ hết đám ngân trùng đang rơi xuống.

Lam mang trong mắt Hàn Lập chớp động, cảnh
tượng trước mắt hiện lên rõ như ban ngày. Đàn điệp sau khi cắn nuốt ngân trùng
thì bất ngờ ngoài thân hiện lên một vài chấm đỏ. Bất quá ngay cả khi độc phong
của Hoá Huyết Điệp lợi hại nhưng ngân sắc phi trùng thật sự là quá nhiều, hơn
nữa không ít phi trù mạnh mẽ có sức kháng cự với độc tính. Kết quả sau khi độc
phong trôi qua, ngàn vạn ngân trùng lại bắt đầu lao vào lục vân, cuối cùng ngân
triều và lục vân hoàn toàn đan vào nhau đánh nhau sống chết.

Tiếng vù vfu phát ra, lục điệp và ngân
trùng giống như mưa từ trên cao rơi xuống, sau đó lại bị lục vân và ngân triều
lao tới thôn phệ sạch sẽ. Rõ ràng là năng lực thôn phệ của ngân sắc phi trùng
lớn hơn nhiều so với lục điệp nhưng bản thân hung điệp lại mang kịch đột, chỉ
cần vỗ hai cánh là đã khiến đối thủ mất đi năng lực chống cự. Hai bên đều là
hung trùng hung ác vô cùng, không thèm quan tâm đến tính mạng của mình, trong
lúc nhất thời lâm vào thế giằng co không ngừng. Về phần đám hung trùng đuổi
theo đàn dị thú, khi thấy đàn thú bỏ chạy tứ tán thì cũng hoá thành vô số đám
nhỏ, đồng dạng chia ra mà đuổi theo sau.

Hai loại trùng này tựa hồ hành động rất ăn
ý, tuyệt không tha cho con mồi.

Không ít dị thú không chạy được xa liền bị
hai loại hung trùng này đuổi theo, cho nên không thể không liều mạng được.
Trong lúc nhất thời, tiếng thú kêu, tiếng côn trùng vang lên đan xen lẫn nhau
không dứt.

Hàn Lập hai mắt híp lại, mắt thấy Liễu Thuý
Nhi và Thạch Côn đã phi độn ra cực xa nhưng phía sau vẫn còn một đám ngân trùng
và lục điệp đang truy sát phía sau. Bất quá hắn cũng chỉ xem đến đây, bởi vì
hắn thoáng nhìn thấy một đám ngân trùng đang đuổi theo vài dị thú trực tiếp
đuổi đến đây. Bộ dáng ngân trùng có đến cả ngàn con.

Hàn Lập hít sâu một hơn, hai cánh sau lưng
vỗ lên một cái, hoá thành quang ti bắn đi. Lúc này đây, Hàn Lập một hơi bay hơn
nửa canh giờ mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía sau đã không còn bóng dáng
của trùng ảnh nhưng hắn lại không vui mừng mà ngược lại khẽ cau mày.

Mấy ngày trước lúc ba người bọn hắn bỏ chạy
cũng đã thi triển tốc độ cực nhanh, bỏ xa đám hung trùng nhưng không biết đám
hung trung này có thần thông quỷ dị gì mà chỉ cần bọn họ hơi chậm lại thì một
lát sau chúng liền đuổi tới. Vô luận là có dùng loại bí thuật ẩn nặc nào thì
cũng không có hiệu quả là mấy.

Thần sắc Hàn Lập thoáng âm tình bất định,
đột nhiên bỗng hừ lạnh một tiếng, trên người chợt loé hắc quang, một tầng hắc
sa hiện lên, thân ảnh biến mất. Sau khi ẩn nặc thân hình, hắn mới không chút hoang
mang bay về phía trước. Nhưng sau nửa canh giờ, Hàn Lập đột nhiên cảm ứng được
điều gì đó, sắc mặt chợt biến đổi quay đầu lại. Kết quả một lát sau, cuối chân
trời truyền đến tiếng vù vù, chỉ thấy một đám ngân sắc cự trùng đường kính mấy
trượng đột nhiên hiện ra.

Cự trùng này vỗ cánh một cái liền thuấn di
đi hơn trăm trượng, bắn thẳng đến chỗ Hàn Lập ẩn nặc. Sắc mặt Hàn Lập hơi đổi,
dùng thanh minh linh mục nhìn rõ diện mục đám trùng này. Rõ ràng là hơn một
ngàn ngân sắc phi trùng hình thành nên một quái vật thật lớn. Mặc dù không biết
vì sao ngay cả hắc sa cũng không che giấu được hung trùng này nhưng Hàn Lập rất
rõ ràng, nếu không giết chết chúng thì đừng nghĩ tới việc bình an rời khỏi.

Bất quá đám ngân trùng đáng sợ này ngoại
trừ số lượng thì bản thân nó cũng có chút khó chơi.

Thân thể chúng chẳng những cứng vô cùng, có
thể chống đỡ được công kích của bảo vật bình thường mà răng của chúng còn có
thể dễ dàng xé rách bảo vật phòng ngự. Nếu lấy bảo vật bình thường ra đối phó
với chúng thì sợ rằng không có tác dụng. Trong lòng tự định giá như vậy, mắt
thấy cự trùng sắp đến, Hàn Lập đột nhiên vung tay lên, nhất thời một tiếng vù
vù bay ra, hàng trăm đoá kim hoa bay vù ra, sau đó đột nhiên kim quang cuồng
trướng hoá thành một đám giáp trùng lớn nửa thước. Cả người kim quang chói mắt,
đúng là Phệ Kim Trùng thành thục.

“Đi!”

Hàn Lập cơ hồ không cần suy nghĩ, quát khẽ
một tiếng, tay chỉ về phía ngân sắc cự trùng phía trước.

Nhất thời Phệ Kim Trùng vù một cái bay
thẳng về phía cự trùng. Nguyên bổn ngân sắc cự trùng đang lấy khí thế hung hãn
dị thường nhưng ngay khi vừa thấy Phệ Kim Trùng xuất hiện thì toàn thân đều run
lên một cái, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương, bỗng nhiên quay đầu lại
chạy trối chết.

Nếu Hàn Lập đã thả ra một lần nhiều Phệ Kim
Trùng như vậy thì hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng.

Cơ hồ cùng lúc đó, sau lưng vang lên tiếng
sét đánh, cả người liền biến mất trong thanh bạch điện hồ. Sau một khắc, bầu
trời phía trên ngân sắc cự trùng chợt loé thanh bạch điện quang, thân ảnh Hàn
Lập quỷ dị hiện lên, không nói hai lời lật tay lại, một ngọn hắc sắc tiểu sơn
bay ra hoá thành một ngọn núi cao hơn mười trượng nện xuống cự trùng phía dưới.
Bảo vật vừa ra liền xoay tròn một cái, toàn thân tiểu sơn tuôn ra một mảnh hôi
quang hình thành một tầng quang mạc bao lấy toàn bộ đám ngân sắc phi trùng. Hai
cánh sau lưng phi trùng vừa động, cự trùng nhất thời run lên, cả người bị
Nguyên từ thần quang vây khốn.

Một tiếng the thé giận dữ phát ra, thân
hình cự trùng bỗng nhiên đãi phóng quang mang, chỉ một lát sau cự trùng đã trở
lại thành hơn một ngàn đầu ngân sắc phi trùng, sau đó như ong vỡ tổ hung hăn
cắn nuốt quang hà.

Tầng quang mạc do Nguyên từ thần quang hình
thành bốn phía, lấy mắt thường có thể thấy được đang dần mỏng đi nhưng Hàn Lập
lại xem như không thấy, không lộ ra vẻ lo lắng gì cả bởi vì chỉ cần một chút
thời gian này, hơn trăm Phệ Kim Trùng đã bay tới phía dưới hắc sắc tiểu sơn.

Chương 1635: Lôi bằng khôi lỗi

Chỉ thấy kim quang chợt loé lên, Phệ Kim
Trùng đối với quang hà phía trước nhìn như không tháy mà vọt vào, ngay sau đó
cùng hơn một ngàn con ngân sắc phi trùng cắn xé lẫn nhau. Số lượng Phệ Kim
Trùng bất quá chỉ bằng một phần mười ngân sắc phi trùng mà thôi nhưng hình thẻ
lại lớn hơn đối phương mấy lần, hơn nữa vô luân là về trình độ mạnh mẽ của thân
thể hay là năng lực thôn phệ thì lại viễn siêu đám đối thủ này.

Ngân trùng vô luận là cuồng trảo hay là
răng nanh dù có hung hăng cắn lên trên vỏ Phệ Kim Trùng thì một tia dấu vết
cũng không lưu lại. Mà Phệ Kim Trùng chỉ cần cắn xé vài cái là đã dễ dàng đem
đối thủ cắn nát thành vô số mảnh, sau đó thuần thục đen nuốt vào trong bụng.

Theo số lượng thì cơ hồ là mấy con ngân
trùng đồng thời công kích một con Phệ Kim Trùng nhưng đảo mắt một cái, hơn phân
nửa ngân trùng lại biến mất không thấy đâu cả. Số ngân trùng còn sót lại rốt
cục cũng mất hết dũng khí, xoay người mà chạy nhưng đang ở trong sự bao phủ của
Nguyên từ thần quang thì làm sao có thể chạy thoát được, nhất tề đều bị Phệ Kim
Trùng đuổi theo, nhất nhất bị cắn nuốt. Dến khi chỉ còn lại một con ngân trùng
cuối cùng thì trên con phi trùng này lại đột nhiên hào quang chợt loé rồi tự
động bạo liệt ra.

Chỉ thấy ngân mang chợt loé rồi một đão hư
ảnh nhạt như không thấy từ giữa chợt bắn ra, sau đó lặng yêu phi độn mà đi. Nếu
là tồn tại bình thường thì hơn phân nửa không thể phát hiện ra tung tích quỷ dị
của hư ảnh này nhưng trên trời cao, trong mắt Hàn Lập lam mang chợt loé rồi một
bàn tay không chút do dự chộp xuống phía dưới.

Năm ngón tay trắng noãn như ngọc chìa ra,
một cỗ ngũ sắc hàn diễm bắn nhanh xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai
lao xuống đem đão hư ảnh mới chạy được hơn mười trượng kia bao ở trong đó. Thân
hình hư ảnh chấn động nhất thời hiện nguyên hình nhưng lại bị trói cứng không
thể nhúc nhích mảy may.

đúng là một đầu ngân ảnh nhân diện trùng
đang ở trong hàn diễm liều mạng giãy dụa, bộ dáng dữ tợn dị thường. Hàn Lập vừa
thấy cảnh này thì sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, năm ngón tay nhìn như tuỳ ý
hơi co lại. Nhất thời phía dưới, hàn diễm hoá thành vô số ngũ sắc quang ti nhất
tề hướng về phía trung tâm bắn nhanh đi. Hư ảnh ngân trùng không thể động đậy
mảy may trong nháy mắt bji quang ti cuốn vào trong đó. Tiếp theo số quang ti
này dùng sức thắt lại, hào quang đãi phóng rồi mạnh mẽ đem hư ảnh bị bao vây
trong đó cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Thần sắc Hàn Lập lúc này mới buông lỏng
vung tay lên. Ngũ sắc quang ti chợt loé, tiếp theo hắn lại lao xuống chỗ đàn
Phệ Kim Trùng. Nhất thời Phệ Kim Trùng hoá thành hơn trăm đoá kim hoa hướng về
phía này bắn đi. Sau mấy cái chớp động thì chúng nó đều chui vào tay áo không
thấy bóng dáng.

Hàn Lập một tay chộp xuống, hắc sắc tiểu
sơn cũng chợt thu nhỏ lại rồi bay vào trong tay áo, lúc này hắn mới thở ra một
hơi. Thời gian từ lúc thả ra Phệ Kim Trùng đến lúc chúng nó một hơi cắn nuốt
tất cả hung trùng và lập tức thu hồi bất quá chỉ là một khắc công phu. Cho nên
ngay cả lần này thả ra một lượng không ít Phệ Kim Trùng nhưng hao tổn thần niệm
cực nhỏ, chưa tạo thành nhiều ảnh hưởng đối với hắn.

Đương nhiên trong lúc thả ra Phệ Kim Trùng
trong lòng hắn cũng đã sớm có quyết định. Nếu không thể trong thời gian ngắn
diệt sát được đám phi trùng kia thì tự nhiên không chút do dự đem chúng nó thu
lại, tuyệt không để cho thần niệm hao tổn quá nhiều. Nếu không liền mất nhiều
hơn được. Bất quá, tựa như đoán trước, Phệ Kim Trùng quả nhiên là lợi khí tốt
nhất để đối phó với đám hung trùng này, trong nháy mắt liền diệt sát không còn
một mảnh. Vận dụng bảo vật khác mà nói cũng không có nắm chắc có thể làm sạch
sẽ lưu loát như thế.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn về phương hướng
lưỡng chủng hung trùng đãi chiến, sau khi liếc mắt một cái thì bên ngoài thân
thanh quang chợt loé rồi hoá thành một đão thanh hồng phá không mà đi. Sau mấy
cái chớp động liền biến mất phía chân trời không thấy bóng dáng.

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, cách nơi xảy
ra ngân triều hơn mười vạn dặm, một con cự trùng màu bạc hình thể to lớn hơn xa
ngân trùng bình thường đột nhiên ngẩn đầu nhìn về hướng Hàn Lập liếc mắt một
cái. Ở trên đầu ngân trùng rõ ràng có một khuôn mặt nam tử già nua. Hắn chau
mày, trên mặt hiện ra một tia kinh nghi.

Gương mặt nam tử ngóng nhìn về hướng Hàn
Lập trong chốc lát sau đó xoay chuyển ánh mắt hướng về ngân vân phía trước. Ở
vài dặm phía trước, ngân sắc phi trùng rậm rạp tạo thành thuỷ triều đang cùng
lục vân cuồn cuộn đan vào nhau, bộ dáng nhất thời vẫn không thể phân ra thắng
bại.

Nhận diện trùng do dự trong chốc lát rồi
cuối cùng vẫn phát ra một tiếng thét dài chói tai. Nhất thời ngân trùng phụ cận
như nổi điên nhằm hướng phát ra thanh âm sắc bén nọ cuồn cuộn kéo tới. Trong
nháy mắt lấy con trùng to lớn làm trung tâm mà ngưng tụ ra hình thể của một con
ngân sắc cự trùng nhưng không ngừng cuồng trướng lên.

Không lâu sau, tất cả ngân sắc phi trùng
phụ cận đều trở thành hư không thì một con cự trùng dài hơn trăm trượng đột
nhiên hiện lên. Cự trùng này khẽ vỗ hai cánh một cái, nhất thời dưới thân sinh
ra hai cơn lốc gào thét rồi thân hình khổng lồ cứ như vậy mà bay lên trời, nhằm
thẳng đến phía trước bay đi.

Hàn Lập tuy rằng không biết lai lịch của
nguyên thần vừa rồi bị hắn diệt sát cụ thể ra sao nhưng tự nhiên cũng không cần
biết, xuất hiện việc này cũng không phải là chuyện tốt gì. Bởi vậy sau khi vừa
ly khai chỗ cũ, hắn lại liên tiếp thay đổi phương hướng phi độn mấy lần, cũng
vận dụng Thái Nhất Hoá Thanh Phù ẩn nấp một đoạn thời gian rồi mới chính thức
yên tâm tiếp tục lên đường.

Tuy rằng hiện tại chỉ còn lại có một mình
Hàn Lập nhưng hắn tự nghĩ cho dù bây giờ mình có đụng phải Hợp Thể so giai thì
cũng có lực liều mạng nên thật ra cũng không sợ hãi lắm.

Hàn Lập biến thành độn quang lần nũa theo
lộ tuyến đã chọn tiếp tục hướng về một chỗ khác trong Nghiễm Hàn Giới phi độn
đi. Hai tháng sau, trên không trung một sa mạc mênh mong bão cát vàng tại
Nghiễm Hàn Giới bỗng nhiên hào quang chớp động rồi ba cái thanh sắc chiến xa
kiểu dáng cổ xưa quái dị bí mật mang theo từng đão thanh sắc hồ quang từ xa xa
bắn nhanh đến.

Chính sau máy cái chớp động, ba cái thanh
sắc chiến xa này liền chợt loé lên rồi đã tới chỗ phụ cận, sau khi đến phía
trên cơn bão cát chừng hơn trăm trượng thì bỗng nhiên chỉnh tề ngừng lại. Lúc
này mới thấy được rõ ràng bộ dáng thực sự của mấy cái chiến xa này.

Chỉ thấy ba cái chiến xa kiểu dáng phong
cách cổ xưa, hoa văn tinh mỹ, hơn nữa phía trên còn có thanh quang chớp động và
một đám phù văn màu xanh lớn nhỏ không đồng nhất chớp động không thôi. Ở phía
trước chiến xa hai bên tả hữu có hai còn quái thú hình dáng như trâu mặc thanh
sắc giáp y đang đứng, quái thú này có hai con mắt cực lớn, bên trong đỏ đậm như
máu hơn nữa từ trong lỗ mũi thỉnh thoảng phun ra một làn khói nhẹ.

Làn khói nhẹ này vừa phiêu tán đi đã làm
cho nhiệt độ không gian phụ cân lập tức tăng vọt lên, đồng thời làm cho người
ta có một cảm giác nóng rực khác thường. Mà ở trên ba cái chiến xa này, mỗi cái
đều có hai đão nhân ảnh thấp bé cùng một con khôi lỗi cao lớn đang đứng, khôi
lỗi này đồng dạng được một lớp thanh sắc chiến giáp bao bọc nghiêm mật dị
thường.

Khôi lỗi này cao chừng hai trượng, bên hông
có đeo một thanh đao đặc biệt, sau lưng cắm hai cây đoản thương màu bạc óng
ánh, hai tay cầm lấy một cái dây cương trực tiếp nối đến quái thú hình trâu, từ
trong mặt nạ màu xanh lộ ra hai con mắt, bên trong mắt có hồng quang chớp động
quỷ dị.

Về phần bóng người thấp bé trên xe cũng mặc
chiến giáp, trên lưng có đeo một cái pháp luân thật lớn hàn quang lóng lánh,
trên mặt hắn lại có nhiều vệt màu xám, trong miệng răng nanh lộ ra ngoài, bộ
dáng xấu xí dị thường.

Hiện giờ, sáu cái bóng người thấp bé dừng ở
một chỗ này, từ trên cao nhìn xuống bão cát như đang không ngừng tìm kiếm cái
gì, đồng thời thi thoảng lại cúi đầu thương lượng cái gì. Kết quả một lát sau,
mấy người này tựa hồ đã thương lượng xong, một người trong số đó lại khoát tay
rồi đột nhiên trong tay lại xuất hiện một cái thanh đồng cổ kính, sau đó hắn
ném cái kính này xuống chỗ bão cát.

Trong bão cát gào thét, cái gương đồng quay
tròn vừa chuyển rồi một vòng sáng màu xanh từ mặt kính thượng dựng lên rồi theo
bốn phương tám hướng nhanh chóng khuếch tán ra. Bão cát phía dưới giống như
cuồng bạo vô cùng nhưng khi bị thanh quang đảo qua thì lập tức gió dừng cát
rơi, khung cảnh bên trong hiện ra rõ ràng dị thường. Ở bên trong xuất hiện một
cái phế tích đền đài, quy mô của phế tích này rất lớn, đưa mắt nhìn mà không
thể nhìn thấy điểm cuối.

Vừa thấy cảnh này, trên không trung mấy tên
dị tộc nhân thấp bé kia nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, sau khi nói với nhau vài
tiếng thì lúc này định cùng thúc dục chiến xa dưới chân bay xuống nhưng vào lúc
này, từ một phương hướng khác phía chân trời chợt truyền đến tiếng sấm liên
hồi.

Tiếp theo có một tiếng sét đánh thật lớn
vang lên rồi một đoàn thanh sắc lôi cầu đột nhiên hiện lên ở chân trời, chỉ
thấy lôi quang liên tiếp bắn ra rồi chỉ sau vài tiếng sấm rền thì trên không
trung chợt có ánh sáng màu xanh loé lên, đão ánh sáng màu xanh này kéo dài
khoảng cách mấy trăm trượng trong nháy mắt đã tới phụ cận ba cái chiến xa.

Sáu gã dị tộc nhân thấp bé cả kinh nhưng
lập tức lại thấy rõ ràng gì đó trong thanh sắc lệ quang. Đúng là một con cự
điểu khôi lỗi thân dài vượt quá hai mươi trượng, kim thân ngân đầu thanh vũ.
Xem ra bộ dáng đúng là tồn tại đồng dạng với Lôi bằng tiếng tăm lừng lẫy nhưng
làm cho người ta giật mình chính là mặt ngoài khôi lỗi này có nhiều vết thương,
lông chim thì rụng mất hơn phân nửa, thậm chí hai bộ móng vuốt thì một cái đã
không cánh mà bay.

Tuy nhiên ngay cả như thế thì mặt ngoài cự
điểu này vẫn phát ra một tầng thanh sắc kim hồ chói mắt, vẫn làm cho kẻ nào
nhìn thấy trong lòng run sợ, tuyệt không dám coi thường mảy may.

Sáu gã dị tộc thấp bé này tự nhiên trong
lòng run sợ. Lúc này một người trong đó phát ra một tiếng thét dài, nhất thời
ba cái chiến xa gào thét một tiếng rồi động dạng hoá thành ba đão thanh quang
trực tiếp lao về phía khôi lỗi. Chưa thực sự tiếp xúc với Lôi bằng nhưng dây
cương trong tay ba con thanh giáp khôi lỗi cao lớn bống nhiên đồng thời run
lên.

Sáu con quái thú hình dáng như trâu sau khi
cùng rống lên một tiếng thì há to miệng phun ra một cỗ thanh sắc hoả diễm, sau
khi phun ra nó hoá thành một biển lửa cuồn cuộn cuốn đi.

Cơ hồ cùng lúc đó, sáu gã dị tộc nhân thấp
bé kia cũng quát khẽ một tiếng, đầu vai khẽ run lên rồi sau cái ngân sắc pháp
luân từ sau lưng cùng nhau bắn ra. Bảo vật này sau khi bị pháp quyết thúc dục
bỗng nhiên thể tích cuồng trướng mà hoá thành sáu cái vòng tròn sáng chói lọi
từ trên không trung bay thẳng đến Lôi bằng khôi lỗi kia, bộ dáng giống như vô
kiên bất tối.

Lôi bằng khôi lỗi kia thấy vậy, hai mắt
ngân quang chợt loé, trên người thanh hồ sáng ngời cuồng tăng mấy lần, cái cự
trảo còn lại kia hướng lên không trung chộp lên. Một cái hư ảnh thanh sắc cự
trảo che lấp cả thiên địa hiện lên trên trời cao rồi hướng về ba cái gương xanh
chộp xuống. Đối với vòng tròn màu bạc và thanh sắc hoả diễm đang cuồn cuồn lao
xuống, nó một bộ như không nhìn thấy.

Lần này làm cho sáu gã dị tộc nhân thấp bé
kinh hãi, có chút thất kinh. Cũng may sáu người này luôn có thói quen liên thủ,
bình thường sớm đã phối hợp thuần thục dị thường. Trong đó có một người kinh sợ
kêu lên rồi sáu người cuống quít giơ tay bấm pháp quyết rồi hướng lên không
trung liên tục điểm ra.

Nhất thời sáu cái vòng tròn kia kêu lên vù
vù một tiếng rồi đồng thời hướng về phía thanh sắc cự trảo tụ lại, trong nháy
mắt đã hoà hợp thành một thể và hoá thành một cái vòng tròn thật lớn đường kính
vài chục trượng, không chút yếu thế hướng lên trên không kích đi.

“Oanh.” một tiếng nổ vang lên!

Hư ảnh cự trảo cùng vòng tròn va chạm vào
nhau cũng bộc phát ra hào quang hai màu xanh bạc chói mắt. Lúc này thanh sắc
hoả diễm cũng lao vào đem Lôi bằng khôi lỗi bao phủ vào trong đó, sau đó cũng
cùng hộ thể lôi hồ đan vào nhau, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng sét
đánh trầm thấp.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3