Phàm nhân tu tiên - Chương 1652 - 1653
Chương 1652: Cân bằng cùng phá cửa
“Bất quá trong số chúng ta thì thần thông
của Hàn huynh là đứng đầu, khi bài trừ cấm chế tại chủ điện này thì mong rằng
Hàn huynh có thể bỏ thêm một phần khí lực.”
Thạch Côn nghe khẩu khí của nữ tử này thì
ánh mắt chợt loé lên rồi cũng bỗng nhiên cười nói.
“Thần thông lớn nhất a? Tại hạ cũng không
dám tự nhận như vậy nhưng nhị vị cứ yên tâm, lúc nữa Hàn mỗ tự nhiên sẽ dốc
toàn lực.”
Hàn Lập gật nhẹ đầu, thần sắc không đổi đối
đáp lại.
Thấy Hàn Lập đáp ứng, Liễu Thuý Nhi và
Thạch Côn nhìn nhau một cái, thần sắc đều vì đó mà thả lỏng. Hai người tuy rằng
đều là hạng người tâm cao khí ngạo nhưng sau khi trải qua một phen dày vò trên
sơn đão cộng thêm việc phải cưỡng ép bài trừ huyễn thuật nên một thân pháp lực
đã tiêu hao hơn non nửa.
Nếu không có Hàn Lập với thần thông sâu
không lường được này hiệp trợ thì việc bài trừ cấm chế tại chủ điện thật đúng
là không phải việc hai người hắn nhất thời nửa khắc có thể làm được, mà bọn họ
cũng không lo lắng sau khi bài trừ cấm chế xong thì Hàn Lập sẽ bỗng nhiên trở
mặt.
Dù sao khi tới đây thì bọn họ đều còn phải
trở về Vân thành, nơi đó có Thải Lưu Anh cùng Đoạn Thiên Nhận đang ở trong
thành đợi bọn hắn nên tự nhiên là không cần lo lắng về sau.
Nếu đây chỉ là một chuyến đi tầm bảo bình
thường thì việc dọc đường đi Hàn Lập biểu hiện ra các loại thần thông đủ khiến
cho hai người bọn họ sớm nảy sinh tâm lý kiêng kỵ cùng phòng bị chứ đâu có chỉ
có chút ghen tỵ trong lòng đơn giản như thế. Bất quá trái lại nếu Hàn Lập không
biểu hiện ra sự cường đãi của mình thì sau khi cấm chế mở ra và tìm bảo vật thì
bọn Thải Lưu Anh cần thì hai người bọn họ còn có tuân thủ thoả hiệp chia chác
bảo vật trước đây hay không đồng dạng là hai chuyện khác nhau.
Lúc này Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn kiêng
kỵ thần thông của Hàn Lập, hai người tự tính toán cho dù có liên thủ với nhau
thì cũng không nhất định là đối thủ của hắn nên tự nhiên sẽ không chủ động trở
mặt.
Hàn Lập mặc dù nắm chắc việc lấy lực mà
trảm sát hai người nhưng thứ nhất bản thân cũng không nguyện chủ động huỷ hoại
lời hứa để tránh việc đão tâm không ổn định, sinh tâm ma về sau. Thứ hai là
kiêng kỵ Thải Lưu Anh cùng Đoạn Thiên Nhận nên cũng không có nổi lên tâm tư gì
khác.
Trong loại tình hình này, ba người vẫn miễn
cưỡng duy trì một thế cục tương đối ổn định cân bằng nhưng cân nhắc đến việc
Giác Xi Tộc đang ở phụ cận khuấy động nên việc tìm kiếm bảo vật tự nhiên càng
sớm càng tốt. Cái này cũng là do hai người Liễu Thuý Nhi vừa bài trừ ảo thuật
xong, cho dù biết cấm chế tại chủ điện này không giống như bình thường nhưng
vẫn có ý tưởng cầu may mà thử một lần.
Kết quả là cấm chế chi lực so với dự liệu
của bọn họ còn muốn lợi hại hơn ba phần, trước sau đã phá huỷ bảo vật song chuỳ
cùng ngân kính của Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn. Hai kiện bảo vật này tuy không
phải là bảo vật có uy năng đứng đầu trong số những bảo vật của bọn họ nhưng
tuyệt là bảo vật được ưu dùng nhất, sử dụng cực kỳ thuận tay.
Nhưng tất cả đều dễ dàng bị huỷ như thế tự
nhiên là khiến cho bọn họ cảm thấy rất phiền muộn. Lúc này vừa thấy Hàn Lập
xuất hiện thì trong lòng lập tức nổi lên suy nghĩ để Hàn Lập chủ trì việc phá
cấm.
“Liễu tiên tử, Thạch đão hữu! Tại hạ bỏ ra
chút khí lực thì không có gì nhưng hai người Thải tiền bối sai nhị vị đão hữu
tới đây thì thủ đoạn bài trừ cấm chế tự nhiên là chuẩn bị không ít. Muốn bài
trừ cấm chế này thì không nên lãng phí pháp lực nữa, tốt nhất là một lần có thể
thành công. Hai vị đão hữu có bảo vật đặc thù thì đều lấy ra đi.”
Thần sắc Hàn Lập bỗng nhiên nghiêm nghị
nói.
Nghe Hàn Lập nói lời ấy, thần sắc Thạch Côn
ngẩn ra, Liễu Thuý Nhi thì hai con ngươi loé sáng rồi nói:
“Không có vấn đề gì, nếu Hàn huynh đã nói
như thế thì tiểu muội cũng sẽ không giấu diếm cái gì nữa. Ta có một bộ pháp khí
đối với việc bài trừ cấm chế có chút hiệu quả kì diệu, khẳng định là sẽ toàn
lực tương trợ.”
Một lát sau, Liễu Thuý Nhi thản nhiên cười
nói.
“Thạch mỗ cũng không có vấn đề gì, càng sớm
lấy ra bảo vật thì càng sớm làm chuyện khác. Ta còn cần phải tìm địa phương bế
quan đột phá bình cảnh. Ta cũng sẽ vận dụng một tấm phù chuyên chú phá cấm do
gia sư ban cho.”
Thạch Côn sau khi hơi chần chừ một chút thì
cũng mở miệng nói.
Hàn Lập sau khi nghe xong thì trên mặt lộ
ra vẻ thoả mãn, không hề nói cái gì nữa mà bước lên phía trước, hướng về phía đãi
môn chủ điện đi tới. Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn thì tả hữu đi phía sau.
Cuối cùng ba người đi đến chỗ cách cửa điện
hơn mười trượng thì cùng dừng lại. Hàn Lập đưa mắt đảo qua cửa điện một cái
đồng thời hít sâu một hơi. Sau khi kinh lịch qua một phen phá cấm tại dược viên
thì việc đối với các tử sắc hồ quang nơi đây hắn cũng có mấy phần nắm chắc.
Đối diện với tử sắc điện quang không gì
không phá nổi, hiển nhiên là người thứ nhất công kích cấm chế khẳng định là sẽ
bị lôi điện phản kích trước tiên. Chỉ cần có thể chống đỡ được lực phản kích
này thì phía dưới tự nhiên là có thể bài trừ được cấm chế trên cửa.
Trong lòng định kế xong, trên người Hàn Lập
hắc khí quay cuồng rồi Thiên ngoại ma giáp lại một lần nữa hiện lên, phía trên
ma giáp tầng tầng ký hiệu màu đen trong nháy mắt bao lấy thân hình hắn. Trong
miệng sau khi huýt một tiếng dài thì quanh thân kim quang đãi phóng rồi một cái
hư ảnh ba đầu sáu tay màu vàng từ phía sau lưng hiện lên.
Tiếp theo Hàn Lập liền bấm quyết, phía trên
hư ảnh kim quang lưu chuyển một trận, bên ngoài thân biến thành sáng ngời,
giống như trong nháy mắt được sơn phủ một lớp sơn hoàng kim.
“Kim thân pháp tướng!”
Liễu Thuý Nhi kiến thức rộng rái, vừa nhìn
rõ ràng hình thái kinh người của Phạm Thánh Chân Ma Công pháp tướng thì thất
thanh kêu lên. Sắc mặt Thạch Côn cũng vì đó mà thay đổi vài lần, vẻ mặt tràn
đầy sự giật mình.
Pháp tướng này có vẻ không ít cao giai công
pháp tu luyện đến một trình độ nhất định thì đều có thể cô đọng ra nhưng nếu
đem pháp tướng cô đọng thành kim thân thì đã ít lại càng ít.
Điều này không chỉ bởi vì pháp quyết liên
quan đến ít ỏi dị thường, nếu có thể tìm được loại pháp quyết này thì việc cô
đọng kim thân cần phải có rất nhiều tài liệu hy hữu, nói chung là rất khó tập
hợp đầy đủ được.
Nếu Hàn Lập không nhờ cơ duyên xảo hợp,
liên tiếp thu được nhiều loại tài liệu chủ yếu thì cũng không luyện thành được.
Hai người Liễu Thuý Nhi trong lòng khiếp sợ dị thường nhưng kim thân thần thông
muôn hình vạn trạng nên hai người không khỏi như ngừng hô hấp chăm chú nhìn Hàn
Lập.
Kết quả Hàn Lập không nói hai lời, nắm tay
xoè ra rồi một toà tiểu sơn màu đen hiện lên nhằm thẳng vào cửa điện ném đi.
Phía trên ngọn núi hôi sắc quang mang kỳ lạ chợt loé lên rồi một chút cuồng
tăng tới hơn mười trượng hung hăng đập về phía đãi môn chủ điện.
Tiếng nổ “oanh long long.” vang lên, ngọn
núi vừa tiếp xúc với cửa điện thì phía trên bỗng nhiên có vô số đão tử sắc hồ
quang bắn ra rồi đan vào nhau mà hình thành một cái điện võng. Lấy trọng lượng
của tiểu sơn mà lại bị điện võng quấn vào rồi ngăn lại vô pháp mảy may.
Mà cùng lúc đó có tiếng sét đánh chói tai
truyền ra, vài tia điện xà cũng từ trên cửa bắn ra, sau một cái chớp động thì
quỷ dị tới trước mặt Hàn Lập hung hồ bổ nhào lên. Hàn Lập thấy tình hình này
thì sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ thấy hai mắt khẽ nhíu lại.
Trong nháy mắt, trước người kim quang chợt
loé, Phạm Thánh kim thân một chút quỷ dị từ phía sau vọt đến chỗ trước người,
đồng thời sáu cánh tay liền trở nên mơ hồ, ánh vàng rực rỡ trên bàn tay trước
người vung lên đồng thời chống lại mấy tia tử sắc điện xà.
Chỉ thấy kim quang và tử điện chớp động,
kim thân thủ chưởng vậy mà lại không tổn hao mảy may sợi lông nào. Sáu cánh tay
lại mở ra, năm ngón tay đồng thời bắt được tử sắc điện xà nhưng sau một khắc,
trên cửa lại có tử sắc hồ quang liên tiếp bắn ra nhưng đồng dạng đều bị kim
thân ôm lấy. Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn một bên thì ngạc nhiên nhưng tự nhiên
là hết sức kinh hỉ. Hai người liếc nhau một cái rồi không hề do dự nhân cơ hội
này xuất thủ. Thạch Côn hé miệng phun ra một tấm phù chú ngân quang loè loè!
Phù chú loé lên hai lần rồi hoá thành một đoàn ngân quang hướng về cửa điện bắn
nhanh đi.
Mà Liễu Thuý Nhi thì tay áo bào run lên, ba
cây giáo ngắn ánh vàng rực rỡ bắn ra, sau khi phát ra tiếng rít dài thì cũng
phá không bay đi. Ngân sắc quang đoàn cùng ba đão kim mang một trước một sau
nhưng lại là cùng lúc kích lên đãi môn phát ra tử sắc điện quang.
Linh quang chợt loé rồi ngân sắc phù toản
lại vô thanh vô tức nhập vào trong điện quang không thấy tung tích. Ba đão kim
mang thì sau một tiếng nổ đùng thì lưỡi mác run lên nhưng ba cái tạo thành hình
tam giác gắt gao đóng lên tử sắc điện võng.
Điện võng nguyên bản thanh thế kinh người
như vậy mà lại nhất thời bị ảnh hưởng, uy năng của điện quang một chút đã bị ba
lưỡi mác hấp thu hơn phân nửa, uy năng nhất thời đãi giảm. Lúc này Thạch Côn
trong miệng lầm bầm rồi nhấc tay hướng về phía cửa ngưng thần điểm ra một chỉ.
“Phốc xuy.” một tiếng trầm đục, trên cửa
điện bạch quang chợt loé rồi hiện ra một đoá bạch sắc quang liên, toàn thân
trắng tinh như tuyết. Lúc đầu nó chỉ lớn cỡ nắm tay nhưng tiếp theo lại biến to
dần bằng cái đầu người.
Trên cửa điện, tử sắc hồ quang quay cuồng
chợt hiện lên không thôi nhưng căn bả là vô pháp ngăn cản huyễn ảnh linh hoa
này, chỉ có thể để cho đoá hoa này tiếp tục cuồng trướng lên. Cuối cùng non nửa
cửa điện đều bị hư ảnh bạch liên bao phủ vào trong đó.
“Bạo!”
Trên mặt Thạch Côn chợt hiện lên nanh nọc
rồi hung hăng thúc dục pháp quyết. Sau khi âm thanh này thốt ra thì hư ảnh
quang liên run lên rồi nổ tung mà phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Chỉ thấy một đoàn bạch cầu sáng rực như mặt
trời hiện lên trên cửa điện, bạch quang trong nháy mắt đã bao phủ kín cả cửa
điện, kể cả tử sắc điện võng, thanh thế kinh người dị thường. Khi bạch quang
tắt đi thì cửa điện lại lần nữa hiện ra nhưng lúc này chỉ thấy trên mặt hiện ra
vẻ gồ ghề với vô số lỗ nhỏ, bộ dáng vô cùng thê thảm. Tuy nhiên cánh cửa này
vẫn không có bị huỷ diệt hoàn toàn, mặt ngoài vẫn có tử quang chớp động và toàn
bộ tổn thương đang lấy tốc độ có thể nhận ra được mà khôi phục lại. Chỉ có tử
sắc hồ quang mặt ngoài thì tất cả đều bị càn quét không còn.
Nguyên từ thần sơn tức thì được khôi phục
tự do. Hàn Lập thấy vậy thì không chút chần chờ trong lòng liền thúc dục linh
sơn này. Nhất thời chỉ thấy Nguyên từ thần sơn bỗng nhiên hướng ra phía sau
xoay quanh một cái, tiếp theo bên ngoài thân quang mang xám trắng kỳ lạ đãi
phóng, hình thể lại một lần nữa cuồng tăng rồi bỗng nhiên xông thẳng vào chỗ
cửa điện hung hăng đập vào.
Lúc này đây không còn bất cứ thứ gì cản
đường nữa, cho nên ngọn núi đen rắn chắc đập tới trên cửa điện. Một tiếng nổ
đinh tai nhức óc vang lên! Cấm chế chi lực đãi giảm, cửa điện dưới một kích
kinh người của Nguyên từ thần sơn, cuối cùng vô pháp thừa nhận mà tấc tấc vỡ
vụn ra. Ngọn núi màu đen sau khi gào thét một tiếng thì trực tiếp tiến nhập vào
trong chủ điện.
Hàn Lập thấy vậy tự nhiên là mừng rỡ, tay
áo bào phất một cái. Pháp tướng kim thân trước người chợt tiêu thất vô tung vô
ảnh, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua nhưng lúc này phía sau có bóng
người chợt loé lên, Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn đều giành trước một bước bắn
nhanh đi, sau mấy cái chớp động thì như quỷ mị mà đồng thời xuất hiện ở chỗ cửa
điện. Tiếp theo thân hình bọ họ dừng lại rồi không hẹn mà cùng đứng ở ngoài cửa
điện, thần sắ khác nhau nhìn về phía đối phương, biểu tình đều có chút quái dị.
“Thạch huynh, trước khi đi gia sư đã dặn dò
rất rõ ràng. Trong chủ điện thì “Hư Linh đan.” nhất định phải tới tay, còn lại
gì đó thì Thạch huynh có thể chọn cho Đoạn tiền bối.”
Sau một lúc sau, Liễu Thuý Nhi yếu ớt mở
miệng nói.
Chương 1653: Bình phong, kim đỉnh
“Thì ra là thế. Nhưng Thạch mỗ cũng có sứ
mệnh trong người. Đối với Hư Linh đan cũng không thể nhường cho đão hữu được.
Như vậy đi, ngoại trừ Hư Linh đan ra thì mấy thứ đồ vật còn lại tại hạ đều tặng
cho tiên tử. Tiên tử không cần cùng Thạch mỗ tranh giành nữa. Hơn nữa sau này
gia sư nhất định bồi thường khác đối với Thải tiền bối.”
Thạch Côn vừa nghe Liễu Thuý Nhi nói vậy
thì cười hắc hắc đáp lại nhưng thanh âm lại có vài phần âm trầm.
“Thạch đão hữu nói vậy là có ý tứ gì. Đây
không phải là lặp lại lời của tiểu muội sao? Khẩu lệnh của gia sư đã rất rõ
ràng, Hư Linh đan là vật bắt buộc phải có. Nếu đão hữu chịu lui một bước mà nói
thì tiểu muội có thể thay gia sư làm chủ, đem trấn tộc chi bảo của Tinh Tộc
chúng ta, Tinh Nguyệt Dịch tặng cho một lọ. Linh dịch này đối với Thạch Kiến
Tộc mà nói, ý vị như thế nào thì thiết nghĩ Thạch huynh hẳn là rất rõ ràng. Linh
dịch cho dù quý tộc thánh giai tồn tại cũng cầu mà không được...”
Liễu Thuý Nhi mâu quang phát lạnh nhưng ngữ
khí ngược lại càng trở nên hoà ái hơn.
“Tinh Nguyệt Dịch?”
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt Thạch
Côn hơi đổi, có chút ngoài ý dự liệu, theo bản năng cũng thực sự có vài phần
động tâm nhưng hắn lập tức nhớ tới vẻ mặt của Đoạn Thiên Nhận trước khi xuất
phát có phân phó nói thì trong lòng giật mình rồi lập tức đem ý niệm này ném
lên chín tầng mây. Lúc này hắn liên tục lắc đầu cự tuyệt nói:
“Không được. Ngay cả tại hạ phi thường muốn
có được Tinh Nguyệt Dịch nhưng nếu không có Hư Linh đan mà nói thì sau khi rời
khỏi đây Thạch mỗ làm như thế nào để hướng gia sư giao cộng đão. Việc này tuyệt
không thể.”
“Nói như vậy là Thạch đão hữu một tia ý lui
nhường cũng không có.”
Ngữ khí của Liễu Thuý Nhi có chút bất hảo
nhưng lúc này đây Thạch Côn cũng không nói gì, chỉ thấy sắc mặt lãnh đãm nhìn
Liễu Thuý Nhi. Ý tứ của hắn tự nhiên rất là rõ ràng.
Liễu Thuý Nhi kế tiếp cũng không có nói gì
nữa nhưng mâu quang đồng dạng dần trở nên băng hàn. Không khí giữa hai người
chợt trở nên ngưng trọng dị thường. Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì không khỏi
nhíu mày lại.
“Nhị vị đão hữu làm cái gì thế! Tại hạ tuy
rằng không biết Hư Linh đan rốt cục là có hiệu dụng kinh người như thế nào mà
có thể khiến cho hai vị tiền bối đều nhất định phải có. Nhưng bây giờ nhị vị
còn chưa thấy đan dược này mà đã giương cung bạt kiếm thì chẳng phải là quá sớm
hay sao?”
Hắn bỗng nhiên thản nhiên nói.
“Hàn huynh nói rất đúng.”
Thạch Côn thần sắc vừa động mở miệng nói mà
Liễu Thuý Nhi nghe vậy thì trong đôi mày liễu cũng hiện lên một tia dị sắc.
“Nếu nhị vị tiền bối đã khẳng định là trong
điện có Hư Linh đan kia thiết nghĩ cũng là thong qua manh mối khác mà đưa ra
phán đoán như vậy. Nhưng bên trong tình hình thật sự rốt cục là như thế nào thì
là một chuyện khác. Nhị vị sao không đi vào, trước tiên xác nhận bảo vật đã sau
đó có quyết định như thế nào cũng không muộn.”
Hàn Lập lĩnh đãm nói.
Nghe Hàn Lập nói như vậy, Thạch Côn cùng
Liễu Thuý Nhi đều tỏ vẻ trầm ngâm. Nói thật, lấy lịch duyệt của hai người này
thì tự nhiên đều không có khả năng không nghĩ qua loại tình huống này nhưng lúc
trước, trong nháy mắt cửa điện bị phá hai người đều lo lắng đối phương đi trước
một bước mà lấy được đan dược nên tự nhiên trong lúc nhất thời xảy ra việc đấu
khẩu. Hiện giờ vừa nghe Hàn Lập nhắc tới việc này thì tâm thần hai người một
lần nữa khôi phục lại sự thanh minh, tự nhiên là đánh giá lại sự lợi hại nếu
trở mặt với nhau.
“Hàn huynh nói có lý. Thạch đão hữu, chúng
ta trước vẫn nên đi vào xem Hư Linh đan có ở trong điện hay không đã, sau đó
hãy thương lượng việc đó sau.”
Liễu Thuý Nhi chậm rãi mở miệng nói trước.
“Nếu tiên tử đã nói như thế thì Thạch mỗ
cũng không có ý kiến gì.”
Ý thức được sự tồn tại của Hàn Lập kỳ thật
là rất có thể ảnh hưởng đến sự chiếm hữu linh đan nên gương mặt Thạch Côn cũng
cố tỏ ra vẻ tươi cười, hoàn toàn đồng ý nói.
“Nếu nhị vị đều không có ý kiến, ba người
chúng ta không ngại thì cùng nhau tiến vào bên trong. Không cần phân ra cái gì
trước sau.”
Hàn Lập mỉm cười nói rồi khinh khinh phiêu
phiêu lùi vài bước về phía sau mà đứng sóng vai với hai người. Hai người Thạch
Côn tự nhiên không có ý gì phản đối cũng đều gật đầu.
Vì thế, ba người cơ hồ là đi gần sát nhau
tiến vào trong cửa điện sau đó đứng song song thành một hàng ngang nhìn cả gian
đãi điện trước mắt đánh giá. Không hổ là chủ điện, cả đãi điện rộng chừng gần
ngàn trượng, có đồng thời chứa mấy nghìn người vẫn dư dả.
Cái lọt vào trong tầm mắt đầu tiên chính là
những cây cột màu tím vàng với số lượng chừng trên trăm cái. Ở trên vách tường
bốn phía đãi điện còn giắt nhiều kiện binh khí kiểu dáng phong cách cổ xưa,
trong đó có nhiều cây giáo và búa lớn, mỗi một cái đều phát ra ngân quang lóng
lánh, linh khí bức người.
Nhìn qua sơ sơ cũng thấy chừng gần ngàn
kiện. Phía dưới vách tường, thường cứ cách một đoạn lại có một đống giáp trụ đủ
mọi màu sắc chất đống ở đấy. Phía trong giáp trụ rỗng tuếch, mặt ngoài ẩn hiện
hoa văn tinh mỹ dị thường, thoạt nhìn đã thấy đây không phải là giáp trụ bình
thường.
Ở chỗ đối diện với cửa điện có đặt một tấm
bình phong cao bảy tám trượng. Tấm bình phong này tonà thân thanh quang mênh
mông, mặt trên tựa hồ như được vẽ cái gì nhưng bởi vì quá xa nên cũng không có
thấy rõ được, phía trước tấm bình phong có đặt một cái bàn trà thấp bé, phía
trên có đặt một cái kim sắc cổ đỉnh.
Ngoại trừ những thứ đó ra thì cả toà đãi
điện đều rỗng tuếch, không còn đồ vật nào nữa, căn bản là không cần ba người lo
lắng đi tìm bảo vật gì. Vừa thấy bộ dáng trong đãi điện như vậy, đám người Liễu
Thuý Nhi và Thạch Côn tự nhiên đều cảm thấy bất ngờ.
Hàn Lập ngưng thần nhìn tấm bình phong và
kim đỉnh phía xa xa một lát, sau một phen đánh gía thì liền không nói gì mà cất
bước đi tới. Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn thấy Hàn Lập hành động như vậy thì
nhìn nhau một cái nhưng lại lập tức đem ánh mắt ly khai rồi cũng không nói gì
mà đi sát theo sau.
Dù sao cả toà đãi điện ngoại trừ phương
hướng này ra thì cũng thật sự không có cái gì phải điều tra nữa. Vì thế ở trong
một không khí khác thường ba người liền đi tới chỗ tấm bình phong cùng kim sắc đãi
đỉnh, khi đến cách chừng hơn mười trượng thì cả ba dừng lại.
Hai chân dừng lại, Hàn Lập nhìn vào cái
đỉnh, ánh mắt dò xét cẩn thận. Phía sau hai người kia thấy vậy thì cũng theo
bản năng dừng cước bộ lại, đồng dạng nhìn vào hai vật phía trước mà thần sắc
khác nhau.
Hàn Lập hai tay chắp sau lưng, thần sắc
nhìn như bình tĩnh nhưng sâu trong đồng tử lam mang chớp động không thôi, tấm
bình phong này mặt ngoài mặc dù đã được thanh quang che chắn nhưng sao có thể
che chắn được linh mục thần thông của Hàn Lập.
Trong nháy mắt công phu, hắn đã đem tấm
bình phong này xem rõ ràng. Kết quả trên mặt hắn xuất hiện một tia ngạc nhiên
vì trên tấm bình phong này rõ ràng hiện lên một cái quái môn với màu vàng bạc
lẫn lộn. Quái môn này kiểu dáng phong cách cổ xưa, toàn thân màu đen nhưng mặt
ngoài lại có lưỡng chủng ký hiệu đan vào nhau mà loé lên, bộ dáng trông rất
thần bí.
Đám ký hiệu này có chút quen thuộc, rõ ràng
là Ngân khoa văn cùng Kim triện văn, lưỡng chủng văn tự của Tiên giới. Đuôi
lông mày Hàn Lập lơ đãng vừa động, một lũ thần niệm liền được thả ra rồi hướng
về quái môn trên tấm bình phong bay đến.
Kết quả là thần niệm vừa tiếp xúc với quái
môn, hình ảnh vừa hiện ra thì một cỗ lực lượng từ trong bình phong đột nhiên
sinh ra, lũ thần niệm kia chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào bình phong mà cắt
đứt hẳn liên lạc với Hàn Lập. Hàn Lập thần sắc thay đổi, trong lòng nhất thời
đối với tấm bình phong này thêm vài phần kiêng kị.
Thạch Côn hừ nhẹ một tiếng rồi thân hình
lui về sau nửa bước thì mới ổn định được thân hình, hiểnn hiên vị này cũng bị
thiệt thòi mà tựa hồ so với Hàn Lập thì còn lớn hơn một ít.
Liễu Thuý Nhi bởi vì có áo choàng che kín
nên không thể thấy rõ biểu tình như thế nào nhưng xem thân hình lảo đảo thì
khẳng định cũng nhận ra được sự quỷ dị của tấm bình phong này.
Tuy rằng tổn thất một lũ thần niệm nhưng
đối với người có thần thức mạnh mẽ như hắn mà nói thì tự nhiên là không đáng
nhắc. Hàn Lập tạm thời buông tha việc quan sát tấm bình phong mà khẽ cúi đầu
đem ánh mắt dừng lại ở trên cái kim sắc cổ đỉnh kia.
Cái đỉnh này toàn thân kim quang chói mắt,
mặt ngoài ẩn hiện hoa văn như mây mù. Đám hoa văn phức tạp dị thường, phần lớn
có hình dáng xoắn ốc trải rộng các nơi trên cổ đỉnh, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ
một lát thì làm cho hắn có cảm giác đầu choáng mắt hoa.
Hàn Lập âm thầm rùng mình rồi đồng dạng đem
thần niệm thả ra vây quanh lấy kim đỉnh vòng vo mấy vòng nhưng căn bản không
thể tiến vào đỉnh mảy may. Cái đỉnh này cũng không biết làm bằng tài liệu gì mà
có thể hoàn toàn ngăn cản được thần niệm chi lực.
Bất quá hắn cũng chú ý tới, lúc này hai bên
cổ đỉnh phân biệt có thêm hai vết lõm sâu, tựa hồ là dùng để để đồ vật gì đó.
Hàn Lập hơi trầm ngâm thì bỗng nhiên cảm ứng được cái gì mà ngẩng đầu lên nhìn
hai người Thạch Côn liếc mắt một cái, kết quả trong lòng vừa động.
Chỉ thấy lúc này Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn
ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào kim sắc cổ đỉnh, mắt không chớp cái nào.
Không đúng, nói chính xác là nhìn chằm chằm vào hai cái giá gác hai bên cổ đỉnh
mới đúng. Thạch Côn trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
“Như thế nào, nhị vị nhận ra kim đỉnh này?”
Hàn Lập hai mắt nhíu lại, chậm rãi hỏi.
“Hàn huynh nói đùa, Thạch mỗ cũng là lần
đầu tiên tiến vào nơi đây, sao có thể nhận thức được vật ấy!”
Thạch Côn nghe vậy thì vẻ vui mừng trên mặt
hơi thu liễm lại mà lắc đầu nói.
“Nga, cái này thật kỳ quái. Nếu không biết
thì vì sao nhị vị khi nhìn thấy nó đều vui mừng như thế?”
Hàn Lập khẽ cười hỏi.
Cái này... Hàn huynh không ngại Liễu tiên
tử một cái, hiểu biết của nàng so với ta thì còn hơn không ít.”
Thấy Hàn Lập truy hỏi mãi, hai con mắt của đãi
hán chuyển động một chút rồi đem vấn đề này đẩy cho Liễu Thuý Nhi.
Nghe Thạch Côn nói như thế, Liễu Thuý Nhi
tự nhiên trong lòng tức giận nhưng là thấy Hàn Lập đưa mắt nhìn lại đây thì
cũng chỉ có thể làm ra bộ mặt cười khổ nói
“Hàn huynh cũng không cần đa nghi cái gì.
Cái đỉnh này hẳn là nơi chứa Hư Linh đan cùng mấy thứ pháp khí khác mà gia sư
cùng Đoạn tiền bối muốn có. Ta cùng Thạch đão hữu sở dĩ biết việc này là bởi vì
trên người bọn ta đều mang theo một vật. Thạch đão hữu, không bằng ta và ngươi
đều lấy vật ấy ra cho Hàn huynh xem qua một cái đi!”
Liễu Thuý Nhi nói rõ ràng.
“Ha ha, tiên tử nói như vậy thì tại hạ thật
sự cũng có chút tò mò.”
Hàn Lập khẽ cười một tiếng nói.
“Cái này...”
Thạch Côn không khỏi lộ ra vẻ chần chờ đồng
thời đối với một giáo phản kích này của Liễu Thuý Nhi trong lòng rất buồn bực.
“Như thế nào, Thạch đão hữu hay là cảm thấy
không quá thuận tiện.”
Hàn Lập giống như tuỳ ý hỏi một câu, thanh
âm cực kỳ ôn hoà nhưng đãi hán khi thấy bộ dáng của Hàn Lập như thế thì trong
lòng lại rùng mình một cái, lập tức phản ứng lại cười ha ha nói:
“Thứ này cho dù Hàn huynh không hỏi thì
Thạch mỗ cũng sẽ lấy ra sử dụng. Dù sao cũng muốn lấy được bảo vật ở trong dỉnh
thì nhất định phải có hai vật này mới được.”
Dứt lời, đãi hán liền đảo tay một cái, nhất
thời kim quang chợt loé lên rồi một vật hiện lên ở trong lòng bàn tay. Hàn Lập
thấy vậy thì tự nhiên không chút khách khí đem ánh mắt ngưng tụ đem vật ấy nhìn
rõ ràng.