Phàm nhân tu tiên - Chương 1733 - 1734

Chương 1733: Tham Linh

Mà vốn vị Thử Vương này cũng thuộc về Quỳnh
Thử nhất tộc, là một đãi tộc hết sức quan trọng trong yêu tộc, nếu không vị Thử
Vương này cũng không thể nào leo được lên vị trí Yêu Vương.

Dù sao Yêu tộc cũng có vài chỗ không giống
với Nhân tộc.

Mặc dù bọn họ đều là tầng lớp đứng đầu
trong Yêu tộc, nhưng cùng với đó cũng phải có thế lực lớn ủng hộ đằng sau mới
được.

Không giống như quyền lực của Tam Hoàng trong
Nhân tộc, phần lớn là các thế lực truyền từ đời này qua đời khác.

Mặc dù Hàn Lập rất muốn đi gặp vị Thử Vương
này một chút, nhưng thấy đối phương vốn không có vẻ gì là muốn gặp người nên
cũng đành ngậm ngùi bỏ cái ý tưởng này ra khỏi đầu.

Bởi thế nên quãng thời gian còn lại, Hàn
Lập ngoại trừ ra ngoài kết giao với một vài tên Hợp Thể kỳ khác, cứ cách mấy
ngày lại dành ra một chút thời gian tới nghiên cứu cái Linh căn quái dị có thể
biến mất kia của Hải Đãi Thiếu.

Thêm vào đó hắn chẳng những lật xem một lượng
lớn điển tịch, thậm chí còn bảo vị Hải Đãi Thiếu này trích ra một chút tinh
huyết để hắn có thể nghiên cứu thể chất kia kĩ càng hơn.

Mặc dù cũng phải nói rằng khổ công tìm tòi
phen này cũng quả thật khiến hắn tìm được hai, ba loại khả năng mơ hồ. Nhưng
nếu quả thật muốn làm rõ được cái vấn đề vặt vãnh về diện mục thực sự của linh
căn này thì còn phải cần bỏ thêm một chút thời gian, cũng cần phải quan sát
thêm một thời gian.

Mà trong thời gian này, Hàn Lập đối với hai
người này quả thực cũng không tệ.

Chẳng những cho Hải Đãi Thiếu cùng với Khí
Linh Tử tùy ý ra vào trong điện, còn thỉnh thoảng chỉ điểm một chút cho bọn hắn
về việc tu luyện khiến cho bọn hắn thu được lợi ích không nhỏ.

Vào một ngày, Hàn Lập đang ở trong điện
giảng giải cho Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử một chút vấn đề về công pháp,
ngay lúc đang nhấp một chén linh trà, đột nhiên thần sắc có chút ngẩn ra, lộ ra
một tia dị sắc.

“Tiền bối, có chuyện gì xảy ra sao?” Khí
Linh Tử cũng phản ứng rất nhanh, hỏi một câu theo bản năng.

“Chờ một lát nữa các ngươi cũng sẽ biết.”
Hàn Lập nhướn mày nói.

Nghe thấy Hàn Lập nói như vậy, Hải Đãi
Thiếu cùng với Khí Linh tử lại chỉ cảm giác thấy mọi thứ hết thảy như thường,
cũng không có cảm ứng gì khác lạ, liền liếc mắt nhìn nhau không khỏi kinh nghi.

Hai người cũng không dám hỏi lại Hàn Lập
thêm cái gì, chỉ có thể lẳng lặng tiếp tục chờ đợi.

Sau chưa đầy thời gian uống cạn một chung
trà, từ ngoài đãi điện mơ hồ truyền đến một tiếng trầm đục trầm thấp, tiếp theo
mặt đất ngay gian đãi điện cũng khẽ rung lên, đến bốn bức vách cũng bắt đầu run
rẩy.

Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử giật
mình, ngạc nhiên nhìn về phía ngoài cửa điện.

Trong khi đó Hàn Lập vẫn ngồi yên bất động
trên ghế, mặc dù trên khuôn mặt cũng hiện ra một tia ngưng trọng.

Âm thanh trầm đục từng đợt truyền đến đãi
điện cũng liên miên không dứt, phảng phất như có quái vật lớn nào đó đang chậm
rãi hướng về Tiên Cũng đi tới.

“Hàn tiền bối, đây là... Hải Đãi Thiếu cũng
không nhịn được nữa, liền hướng Hàn Lập hỏi với vẻ kinh nghi bất định.

“Ở chỗ này các ngươi không cảm ứng được gì
đâu, để ta mang các ngươi đi mở rộng tầm mắt đi.” Hàn Lập thở dài, tiếp đó đứng
dậy, phất nhẹ tay áo báo về phía hai người phía trước.

Ngay lập tực một mảng thanh sắc quang hà
bay ra, quấn lấy hai người, hóa thành một đão thanh hồng lóe lên rồi biến mất.

Sau một khắc, ba người Hàn Lập đã xuất hiện
ở bên trong pháp trận, cũng lại lóe một cái rồi truyền tống ra ngoài.

Khi vừa mới đi ra ngoài từ truyền tống
trận, thanh quang uốn lượn, Hàn Lập liền hóa thành một đão thanh hồng sau vài
lần lập lòe đã bay ra ngoài tầng một của Nghênh Tiên Cung, cứ thế bay thẳng lên
trời cao.

Chớp tắt thêm vài lần nữa, ở trên bầu trời
cách mấy vạn trượng độn quang đã thu lại, ba người hiện ra ở ngay một đỉnh ngọn
núi, mắt nhìn xuống phía dưới, thu hết thảy mấy ngàn dặm vào trong mắt.

Mà không có cấm chế của Nghênh Tiên Cung
che đậy, từ nơi xa có những tiếng nổ lớn ùng ùng truyền đến, lại càng phảng
phất giống như trời long đất lở vô cùng kinh người.

Bởi cái vật khổng lồ đang đến gần nên cả
sơn mạch của tòa Cửu Tiên Sơn đều chấn động xôn xao.

“Cái kia là cái gì, ta thấy thật giống một
mảnh lục địa đang sống đang di chuyển tới!” Vừa mới thấy rõ ràng tình hình ở
phía xa, tiểu đão sĩ Khí Linh Tử đã há hốc miệng đến nỗi sợ rằng không tài nào
khép lại nổi.

Hải Đãi Thiếu lại càng khiếp sợ, hai mắt
hắn trợn tròn, cứ như là đang cho mình nhất thời hoa mắt.

Cũng khó trách bọn hắn hoảng sợ như thế!

Chỉ thấy ở sơn mạch phía xa, có một khối
khẽ nhô ra, là một khối hắc sắc đãi địa to lớn không biết bao nhiêu mà kể, đang
từng bước từng bước tiến gần về phía bọn hắn.

Những tiếng nổ lớn khiến cho cả núi non
cũng bị run rẩy chính là từ phía dưới hắc sắc đãi địa kia truyền ra.

Phiến lục địa tự dưng nhô ra này có vẻ khô
hạn dị thường, ở bề mặt còn có vô số lỗ hổng, tạo thành những rãnh rất sâuđan
xen với nhau.

Càng làm cho người ta giật mình là, ở trung
tâm của khối đãi địa này lại có xây một tòa thành to lớn màu đen, ở bốn phía
của tà thành có vô số giáp sĩ màu đen đứng đó.

Bọn họ trong tay cầm các loại giáo, cự phủ,
đứng yên không nhúc nhích, thần sắc lạnh băng dị thường.

Mà ở phía trên tòa thành thì có hơn ngàn
tên cốt giáp vệ sĩ cưỡi lam sắc cự lang, đang lượn vòng trên không trung.

Chính là những tên Lôi Vệ đã ra đón Hàn
Lập!

Hai loại vệ sĩ một động một tĩnh, nhưng cho
thấy một cỗ khí thế ngất trời không thể diễn tả bằng lời!

Hàn Lập nhìn thấy vậy, hai mắt nhíu lại,
lam quang trong mắt chớp sáng không ngừng.

Bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, thản
nhiên nói một câu:

“Vị đão hữu kia ở đâu, cớ gì không ra gặp
mặt!”

“Hàn đão hữu quả thật thần thông không nhỏ,
những thủ đoạn nhỏ nhặt này của thiếp thân quả nhiên không thể gạt được Hàn
huynh. Sách sách, thú cưỡi của vị Bá Hoàng này thật đúng là khổng lồ, tám, chín
phần mười hẳn là cùng Tham Linh trong truyền thuyết kia có chút quan hệ.” Thanh
âm của một nữ tử xa lạ bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, êm tai dễ nghe cực
kỳ.

Trên mặt Hàn Lập khôi phục bình tĩnh vốn
có, nhưng thực ra trong lòng có chút hoảng sợ!

Với thần niệm cường đãi của hắn mà lại để
cho người khác tới gần bản thân như thế mới có thể phát hiện quả thực là có
chút khó tin.

Hắn thở ra một hơi, từ từ xoay người sang,
nhìn về người nói chuyện.

Chỉ thấy đó là một thiếu phụ thân mình mặc
ngũ sắc cung trang, đang ở cách mười trượng mỉm cười nhìn hắn.

Nhưng sau khi thần niệm Hàn Lập đảo qua
không khỏi có chút ngoài ý muốn, thốt nhẹ ra một tiếng “Di.”

“Liễu Thanh ra mắt đão hữu. Chắc là Hàn đão
hữu đã nhìn ra, thân thể này cũng không phải bản thể của thiếp thân, chẳng qua
là một cụ Khôi lỗi hóa thân mà thôi.” Thiếu phụ chỉnh đốn trang phục thi lễ với
Hàn Lập, có vẻ phóng khoáng dị thường.

“Liễu Thanh! Tại hạ có từng nghe nói, Thiên
Diệu Linh Hoàng đời trước có hai gã thủ hạ đắc lực, một người trong đó tinh
thông Khôi Lỗi Chi Thuật, một người tinh thông Biến Ảo Chi Đão. Trong đó tinh
thông khôi lỗi thuật được xưng là Thiên Linh tiên tử, cũng gọi là Liễu Thanh,
chẳng lẽ chính là đão hữu.” Hàn Lập thản nhiên đáp lễ, sau đó lại hỏi, có hơi
chút đăm chiêu.

“Không ngờ được, Hàn đão hữu đến cả tên
thiếp thân cũng biết. Cái này quả thật làm cho thiếp thân có hơi thấy được quý
mà khiếp sợ. Vốn là thịnh hội ngàn năm một lần như thế này ta phải tự mình tới
đây một chuyến mới phải, nhưng hết lần này đến lần khác đều cứ gần đến lúc đều
là khi ta tu luyện một loại bí thuật đến hồi mấu chốt không thể nào rời khỏi
mật thất nửa bước. Cũng chỉ có thể cho Khôi Lỗi Hóa Thân này đến đây một
chuyến. Cũng may hóa thân này của thiếp thân cũng có chút danh khí, các đão hữu
gác ở đây cũng nhận ra mới có thể vào đây.” Nữ tử bình tĩnh nói khiến cho người
ta cảm thấy có một cảm giác cao nhã thoát tục phi phàm.

Sau khi Hàn Lập nghe ra thân phận của đối
phương, trên mặt lại có chút động dung.

Vị Thiên Linh tiên tử này đừng thấy chỉ là
một vị thủ hạ của Thiên Diệu Linh Hoàng, mà nghe nói vốn có thiên phú về khôi
lỗi thuật hơn người, sau khi đầu nhập vào làm thủ hạ của Thiên Diệu Linh Hoàng
lại càng mạnh hơn về phương diện thuật này. Được xưng là đứng thứ hai ở Nhân
tộc về khôi lỗi thuật. Về đệ nhất về khôi lỗi thuật đương nhiên là bản thân
Thiên Diệu Linh Hoàng, người đồng thời tinh thông Khôi lỗi cùng Ảo thuật rồi.
Vị Thiên Linh Tiên Tử này cùng một người khác trước kia cũng là bởi hai loại
thần thông của Thiên Diệu Linh Hoàng thuyết phục mới tự nguyện lấy thân Hợp Thể
đi theo.

Mặc dù đối phương đến đây chỉ bằng thân một
cụ Khôi lỗi, nhưng trong mắt Hàn Lập có thể nhìn ra thế lực của Khôi lỗi này sợ
là không thua kém gì Luyện Hư hậu kỳ.

Cho nên mặc dù hắn có chút ngoài ý muốn khi
đối phương dường như nhận ra được mình, nhưng cũng không dám chậm trễ, liền ôm
quyền nói:

“Thì ra đúng là Thiên Linh tiên tử giá lâm.
Hàn mỗ thật là bất kính. Bất quá vừa rồi theo lời tiên tử, Tham Linh chẳng lẽ
chính là con thượng cổ thần quy có thể tiến hóa thành Huyền vũ đãi thành kia
ư?”

“Không sai. Thiếp thân nói chính là chỉ con
cự thú kế thừa huyết mạch của chân linh Huyền Vũ kia. Năm đó thiếp thân may mắn
có cơ hội tận mắt nhìn thấy qua con rùa này. Hình thẻ to lớn khiến người ta căn
bản không dám có lòng đối kháng. Huống hồ con cự thú kia, vốn dĩ chính nó còn
tinh thông hai đãi thần thông thuộc tính thủy thổ, phòng ngự rất mạnh, cứ cho
như là Thông Thiên Linh Bảo cũng khó lòng đả thương nó chút nào. Con Huyền Vũ
mà Bá Hoàng mang đến lần này có lẽ hơn phân nửa là dòng chính đời sau của con
rùa kia mà thôi.” Liễu Thanh khẽ cười nói.

“Đời sau?” Hàn Lập quay đầu lại thấy lục
địa khổng lồ còn đang tiếp tục tiến nhanh lại từ phía xa, da thịt trên mặt có
chút co quắp lại, không khỏi hít vào một ngụm lương khí.

“Không sai, Tham Linh thực sự rất to lớn,
con trước mắt này căn bản khó đãt đến một phần vạn của nó.” Thiếu phụ thật tình
gật đầu.

“Nghe Liễu tiên tử nói như vậy, quả thật
Hàn mỗ cũng muốn đi kiến thức một chút về con Tham Linh Cự Quy kia.” Hàn Lập
nhìn về phía xa, không khỏi lẩm bẩm tự nói với mình một tiếng.

“Nếu quả thật muốn gặp được cự thú đó cũng
không phải là chuyện dễ dàng. Năm đó thiếp thân theo Linh Hoàng đến làm khách ở
thành Huyền Vũ, cũng là do cơ duyên xảo hợp, mới gặp dịp con thú này cứ ba ngàn
năm một lần con thú này có một ngày thôn thổ nhật nguyệt tinh hoa mới có thể
liên tục nhìn thấy mặt mũi con rùa này.

Nếu không thì lúc bình thường, con cự quy
này hơn phân nửa thân thể đều chìm trong đất bùn, tứ chi cùng với đầu lại càng
núp trong mai ngủ say.

“Thì ra là như vậy. Hàn mỗ giờ mới biết!”
Trên mặt Hàn Lập tỏ ra có chút đáng tiếc, hướng thiếu phụ ôm quyền một chút.

Ở một bên Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh
Tử nghe lời hai người Hàn Lập nói cũng đến mức xuất thần, khuôn mặt Một bên
biển rộng lớn ít cùng khí linh tử nghe được Hàn Lập hai người lời nói, cũng là
nghe được xuất thần cực kỳ, khuôn mặt tỏ ra rất chăm chú.

Ở phía xa hắc sắc đãi lúc do cự thú biến
thành khi chỉ còn cách ngọn núi còn chừng vài chục dặm rốt cục cũng ngưng di
động, mặt đất đang chấn động bỗng dưng ngừng lại.

Nhưng lúc này, phiến đãi lục kia chậm rãi
từ mắt đất dâng lên về phía trước, trong phút chốc liền biến thành một hắc sắc
cụ sơn cao hơn nghìn trượng, mà dưới đáy hắc sắc cự sơn lại một lần nữa có một
trận chấn động nhỏ. Có một cái đầu khổng lồ từ trong đất bùn chui ra, hai đão
lục quang lành lạnh quét về phía một đám đông tu sĩ ở phụ cận ra ngoài xem náo
nhiệt.

Hàn Lập cùng thiếu phụ tự nhiên cũng ở
trong đó.

Nhưng ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, cũng là đem
hình dáng đối phương nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Chỉ thấy đầu con cự thú này dữ tợn cực kỳ,
trên đầu mọc ra tới mười mấy cái sừng cong nhọn, ở chỗ cổ còn có hắc sắc lân
phiến, đem chỗ yếu hại của nó che kín nghiêm nghiêm thực thực.

Đồng thời miệng con thú này dài dị thường,
mở ra một chút đã có từng trận tinh phong bay ra, có thể nhìn thấy đầy một hàm
toàn răng lớn bén nhọn.

Hàn Lập nhìn đến những cái răng nhọn của
con thú này không khỏi thở dài một hơi.

Vừa rồi hắn thử so sánh một chút mới phát
hiện, với vóc người bình thường như hắn, ít nhất cũng phải tụ tập trên trăm
người mới đủ cho con cự thú này nuốt vào một ngụm.

Khí Linh Tử sau khi nhìn thấy bộ dạng hung
ác của con cự thú, mặc dù lá gan không nhỏ, nhưng sắc mặt cũng trắng đi vài
phần.

Mà Hải Đãi Thiếu lúc này dùng ngón tay
hướng về phía xa khoa chân múa tay mấy cái, tiếp đó cũng đo lại thân thể của
mình một chút.

Khí Linh Tử thấy vậy, không khỏi có chút
ngạc nhiên hỏi một câu:

“Đãi Thiếu, ngươi làm gì đó!”

“Không có gì, ta chỉ là đo thử xem, rốt
cuộc là thân thể ta lớn hay là hàm răng quái vật lớn hơn thôi mà.”

Hải Đãi Thiếu không quay đầu lại mà buông
ra một câu, khiến cho Khí Linh Tử không còn biết nói gì.

Chương 1734: Khuyến giới

Hàn Lập đương nhiên hiểu lời Hải Đãi Thiếu,
cơ mặt không khỏi khẽ giật một chút.

Tên này thật đúng là dở hơi!

Chỉ nghe con Cự quy ở xa xa hướng lên không
trung phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, tứ chi cùng đầu co rụt lại.

Thân hình Cự thú biến thành một ngọn núi
đen sì, nhất thời bất động tại chỗ.

Lúc này, đám tu sĩ tại tòa Hắc thành trên
ngọn núi mới bắt đầu hành động.

Cả một đám Lôi Vệ bay lượn trên không
trung. Các hắc sắc giáp sĩ tách thành đội, lấy ra khí cụ bày trận quanh ngọn
núi màu đen.

Một lát sau, tầng tầng pháp trận cấm chế đã
được bố trí xong ngay tại “Hắc Sơn.”, đồng thời một tầng sương mù màu đen cuồn
cuộn tỏa ra, che phủ hoàn toàn Hắc thành trên ngọn núi.

Những hắc sắc giáp sĩ làm xong lập tức bay
vào trong hắc sương vụ, một lát không còn không thấy bóng dáng.

Nhất thời trong hắc sương vụ im ắng trở
lại, tình cảnh so với khi nãy thì tương phản hoàn toàn.

Đúng lúc này, trên đỉnh một ngọn núi khác
phát ra một tiếng rồng ngâm, một đão kim quang bắn nhanh ra, chớp động mấy cái
đã hiện phía trên không màn sương vụ màu đen.

Hào quang chói mắt chợt tắt, hiện ra một
con Giao Long ánh vàng rực rỡ, trên đầu có một chiếc sừng màu bạc dài tới hơn
mười trượng.

Đứng trên lưng Giao Long là một bạch y nam
tử đang mỉm cười.

Chính là Thiên Nguyên Thánh Hoàng!

“Huyền Vũ đão hữu, nhiều năm không thấy.
Phải chăng nên ra gặp Thiên Nguyên ta một chút.”

“Hừ, thì ra là lão gia hỏa nhà ngươi, muốn
gặp người thì trực tiếp tiến vào là được. Tuy ngươi không phải Thiên Diệu,
nhưng chỉ là một ảo trận chắc không ngăn được Thánh Hoàng đãi nhân chứ?”

Lúc này trong sương vụ màu đen truyền ra
thanh âm lạnh lùng, không chút khách khí đối với Thiên Nguyên Thánh Hoàng.

“Ha ha, bổn hoàng đã thất lễ !” Thiên
Nguyên Thánh Hoàng mỉm cười, như không thèm để ý tới ngôn ngữ bất hảo của đối
phương, chân dẫm nhẹ vào Kim Giao, nhất thời hóa thành một kim sắc quang cầu
bắn vào trong sương vụ màu đen, không còn thấy bóng dáng.

Tức thời trong tầng sương mù lại trở về với
sự im ắng lạ thường.

Các Hợp Thể tu sĩ ở chung quanh bị kinh
động do Huyền Vũ Phách Hoàng đã đến. Cả những kẻ liên can khác cũng không dám ở
xem náo nhiệt, cả một đám bay trở về nơi cư ngụ.

Hàn Lập cũng ôm quyền hướng về Liễu Thanh,
đang định cáo từ thì nàng thản nhiên cười nói:

“Hàn đão hữu nếu không chê, xin mời đến chỗ
của thiếp thân. Nơi đó có một vị đão hữu khi xưa đã từng gặp qua đão hữu.”

“Từng gặp qua!” Trên mặt Hàn Lập hiện chút
kinh ngạc.

“Không sai. Kỳ thật đó là một vị cố nhân ta
vừa mới gặp trên đường, nên liền cùng nhau vào Nghênh Tiên Cung. Còn người đó
rốt cuộc là ai. Hàn đão hữu đi gặp tự nhiên sẽ biết.” Thiếu phụ thản nhiên cười
nói.

“Liễu tiên tử nói như thế khiến Hàn mỗ có
chút tò mò. Vậy ta đành quấy quả tiên tử một phen.” tâm niệm Hàn Lập thay đổi,
bất động thanh sắc nói.

“Hàn đão hữu nguyện ý thì không thể tốt
hơn. Nói đến cũng khéo, thiếp thân ngụ ở tầng trên chỗ của Hàn đão hữu. Nơi này
cũng không còn gì náo nhiệt, chúng ta cùng nhau trở về là được.” Liễu Thanh khẽ
hé miệng, nhìn không ra đây là một thân khôi lỗi.

Trách không được nàng được xưng Nhân tộc
Khôi Lỗi thuật đệ nhị. Thần thông khác thì chưa đề cập, riêng luyện chế pháp
khôi lỗi giống người như đúc đã thật bất phàm.

Hiện tại Thiên Diệu Linh Hoàng đã ngã
xuống, danh đầu Khôi Lỗi thuật đệ nhất tự nhiên được đặt lên trên người Liễu
tiên tử này.

“Được! Hai người các ngươi cầm cấm chế lệnh
bài, trước tiên quay về chỗ ở.” Hàn Lập gật đầu rồi phân phó, đem một khối ngân
bài ném cho hai người Hải Đãi Thiếu.

Hải Đãi Thiếu cùng Khí Linh Tử tiếp nhận
lệnh bài, cung kính tòng mệnh.

Hàn Lập không quản hai người mà theo thiếu
phụ hướng về Nghênh Tiên Cung.

Một một lát sau, trong một tòa điện phủ
xanh biếc tại tầng sáu Nghênh Tiên Cung, Hàn Lập gặp một bạch y thiếu nữ niên
kỷ mười sáu mười bảy.

Thiếu nữ này có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt
trần, ánh mắt trong sáng lưu chuyển không thôi.

“Diệp đão hữu!” Hàn Lập vừa thấy nàng thì
ngạc nhiên kêu lên.

“Diệp Dĩnh bái kiến Hàn tiền bối. Không ngờ
năm đó từ biệt tại Mộc tộc, hiện tại tiền bối đã là Hợp Thể tu sĩ.” Bạch y
thiếu nữ đối diện Hàn Lập thì trên mặt lại lộ vẻ phức tạp, tuy vậy vẫn nhẹ
nhàng chỉnh đốn trang phục thi lễ.

“Hàn mỗ cũng không ngờ được gặp Diệp Dĩnh
tiên tử tại đây.” Hàn Lập nở nụ cười, tay áo rung lên, nhất thời một sức mạnh
vô hình tỏa ra ngăn cản đối phương bái lễ.

Đồng thời hắn đem thần niệm đảo qua, cẩn
thận đánh giá đối phương một lần.

Diệp gia nữ tử này thật không hổ là có
huyết mạch của Thiên Phượng, tốc độ tu luyện cực nhanh, vượt xa các tu sĩ bình
thường. Hiện giờ đã đột phá bình cảnh, có tu vi Luyện Hư Sơ kỳ.

Năm đó Hàn Lập thu được một giọt Thiên
Phượng chân huyết là từ chỗ của nàng, đương nhiên có vài phần khách khí với
nàng.

“Gia mẫu năm xưa là hảo bằng hữu của Liễu
di, mới khẩn cầu mang ta vào nơi đây.” Diệp Dĩnh dịu dàng cười, giải thích vài
câu.

“Dĩnh nhi không cần khách khí, ta và mẫu
thân ngươi tình như tỷ muội. Lúc này nhìn thấy dòng dõi cố nhân, cao hứng còn
không kịp. Chút sự tình nhỏ như thế nhớ làm gì.” Liễu Thanh ở một bên khẽ nở nụ
cười!

Diệp Dĩnh nghe xong, tạ ơn vài tiếng.

“Bất quá, Liễu đão hữu cùng Diệp tiên tử
mời ta đến, không hẳn chỉ là mỗi sự tình gặp Hàn mỗ đó chứ!” Hàn Lập trầm ngâm
một chút, nghiêm chỉnh nói.

“Nếu tiền bối đã hỏi, vãn bối cũng không
tiện giấu diếm.” Diệp Dĩnh ngẩn ra, rồi có chút ngượng ngùng.

“Nếu Dĩnh nhi muốn thương lượng sự tình
cùng với Hàn đão hữu. Ta cũng không ở một bên lạm bàn, hai người chuyện cho
tốt.” Liễu Thanh vô cùng đích thức thời, tủm tỉm cười nói.

“Chậm đã! Liễu di, việc này kỳ thật có chút
quan hệ tới người, mong người ở lại.” Thiếu nữ vội ngăn cản Liễu Thanh.

“Ồ, còn có việc này sao? Dĩnh nhi, cô làm
ta có chút tò mò a.” Liễu Thanh kinh ngạc dừng chân.

Hàn Lập thì sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ hứng
thú.

“Lần này tìm đến nhị vị tiền bối, là có hai
chuyện. Trong đó có một chuyện quan hệ với Hàn tiền bối nhưng đối với Liễu di
có liên hệ không nhỏ.” Thiếu nữ nghĩ một lát thì nghiêm sắc mặt nói.

“Quan hệ lớn đến ta?” Liễu Thanh nghe thì
nhíu mi, tinh quang trong mắt lưu chuyển.

“Không sai, nghe nói từ sau khi Linh Hoàng
tiền bối ngã xuống, đến nay bản thể của Liễu di chưa xuất quan. Nếu là như thế,
có lẽ Liễu di quyết định muốn tranh đoạt Linh Hoàng chi vị chăng.” Diệp Dĩnh
nhìn Liễu Thanh, chậm rãi hỏi.

Liễu Thanh nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi,
sau một lúc mới thở nhẹ rồi gật đầu.

“Không sai. Ta muốn kế thừa danh tiếng khôi
lỗi bí thuật của Linh Hoàng đãi nhân trước đây, luyện chế thành mấy con khôi
lỗi cực kỳ lợi hại. Nếu lần này bế quan có thu hoạch, cho dù đối mặt Hợp Thể
hậu kỳ tu sĩ cũng có thực lực đánh một trận!”

Thanh âm của nàng tuy không lớn nhưng lộ vẻ
vô cùng tin tưởng.

“Quả nhiên Liễu di có ý tưởng này, nhưng
gia mẫu đã căn dặn Dĩnh nhi chuyển lời tới Liễu di một câu. Sau trăm năm, ngàn
vạn lần không nên tranh đoạt Linh Hoàng chi vị, chính là họa mà không phải
phúc.” Thiếu nữ cẩn trọng nói.

“Có chuyện này? Ta biết mẫu thân ngươi tinh
thông tính toán tài tình, hơn nữa tài trí cao vời, nhưng sự tình còn chưa phát
sinh, sao có thể suy tính đi ra? Như vậy có phải mẫu thân ngươi thu được chút
tin tức gì chăng?” Liễu Thanh thông qua mấy câu nói đơn giản của thiếu nữ, như
đoán ra điều gì.

“Liễu di quả nhiên bất phàm. Dĩnh nhi còn
chưa đến cập mà người đã đoán trúng bảy tám phần. Hàn tiền bối, chuyện về sau
vãn bối muốn nói, mong rằng người tạm thời có thể giữ bí mật.” Thiếu nữ do dự
một chút, quay sang Hàn Lập nói.

Thấy bộ dáng thiếu nữ thận trọng như thế,
Hàn không chút lưỡng lự gật đầu:

“Hàn mỗ đáp ứng, chuyện tình của đão hữu,
ta tuyệt không truyền cho người thứ ba.”

Tuy Hàn Lập không hứa hoàn toàn giữ bí mật
nhưng Diệp Dĩnh cũng vừa lòng, bắt đầu nói ngọn nguồn sự tình.

“Kỳ thật chuyện thứ hai quan hệ rất lớn đến
chuyện thứ nhất. Hàn tiền bối có lẽ không biết việc này nhưng nhất định Liễu di
đã nghe nói tới. Chính là trong vòng ngàn năm, Ma kiếp sẽ hàng lâm Linh giới
chúng ta.” Trên mặt thiếu nữ hiện tia ngưng trọng.

“Ma kiếp!”

Liễu Thanh vẫn bình tĩnh, chỉ là sắc mặt
hơi trầm xuống tựa hồ đã biết việc này. Riêng Hàn Lập thì giật mình đánh thót,
không khỏi thất thanh hô lên.

Cũng khó trách, các Hợp Thể tu sĩ tiến giai
đã ngoài ngàn năm, tự nhiên phong thanh nghe được các sự tình. Riêng Hàn Lập
mới trở về Nhân tộc được mấy năm, còn chưa thực kết giao với các tồn tại cùng
cấp, đối với Ma kiếp lần này hoàn toàn không biết gì.

Về sự tình ma kiếp chỉ truyền lưu trong các
Hợp Thể tu sĩ, được giữ bí mật dị thường với các tu sĩ cấp dưới, phòng ngừa Cổ
ma còn chưa hàng lâm thì hai tộc đã trở nên đãi loạn.

Hàn Lập do xem trên một số điển tịch nhân
tộc, đối với Ma kiếp có hiểu biết một phần. Chẳng qua không ngờ đãi họa hai tộc
sẽ bùng nổ trong ngàn năm.

Chẳng lẽ vận khí của hắn lại kém như thế
sao? Đầu tiên là ở Thiên Uyên thành đụng phải lần dị tộc công thành trong mấy
vạn năm mới có một lần, trở về lại vừa lúc gặp đãi kiếp nạn hai tộc.

Bất quá hiện tại hắn hiểu được một điều, vì
sao ở thời điểm vừa mới tiến giai Hợp Thể, nhiều thế lực vươn tay mời mọc hắn
như thế, hơn nữa dùng các điều kiện thật là mê người.

Nếu không phải bản tính hắn cực kỳ chán
ghét bị người ước thúc, đã bị hai ba điều kiện làm động tâm a!

“Diệp tiên tử đề cập ma kiếp, chẳng lẽ Linh
Hoàng chi vị cùng ma kiếp bùng nổ có quan hệ?” Hàn Lập hít sâu một hơi, ánh mắt
chợt lóe hỏi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3