Phàm nhân tu tiên - Chương 1761 - 1762

Chương 1761: Ba đổi một

Vừa thấy hành động của người trong huyết
quang. Kim Diện nhân đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ở một góc pháp trận, trong
mắt chợt lóe tinh quang đứng dậy.

Nếu có người nháo sự ở trong đãi hội, thân
là người tổ chức Hắc Vực đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Đão hữu đừng hiểu lầm, tại hạ không có ác
ý. Chỉ là Nghiệt Vân này rất hữu dụng với ta. Đão hữu xin chờ một lát, để tại
hạ nghĩ biện pháp xem có thể trao đổi Linh bảo mà các hạ cần hay chăng. Nếu
không có thì ta tuyệt không ngăn trở đão hữu rời đi.” Người trong huyết quang
liên tục xua tay, thấy tình thế có chút cấp bách vội vàng giải thích.

“Đợi một lát nữa? Được, xem ta các hạ thiệt
tình muốn Nghiệt Vân này. Đợi thêm một tuần trà nữa mà không có được vật ta
cần, ta quyết không hao phí thời gian ở đây nữa.” Người trong hắc khí do dự một
chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Thực tế rõ ràng là người trong huyết quang
bắt buộc phải có Nghiệt Vân mà người trong hắc khí cũng cực kỳ coi trọng Thông
thiên Linh bảo, chỉ cần một cơ hội nhỏ cũng không buông tha.

Thấy đối phương đáp ứng thỉnh cầu của mình.
Huyết quang nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm, ý nghĩ lưu chuyển một chút, có vẻ đau
lòng đưa tay vỗ vào Trạc thủ trữ vật. Một Quyển trục ánh vàng rực rỡ hiện ra
trong tay, khẽ giơ lên cao một chút.

“Năm đó tại hạ từng cửu tử nhất sinh xông
vào một thượng cổ di chỉ. Ở trong đó thu được được một Quyển trục vô danh đã bị
phong ấn. Bởi vì phong ấn trên đó cực kỳ huyền diệu, tại hạ không thể phá giải
nên Quyển trục vẫn nguyên vẹn đến nay. Nhưng tại hạ tin tưởng trong đó tuyệt có
dấu bí mật kinh người vì phong ấn chính là dùng Kim Triện văn để viết. Tại hạ
nguyện ý dùng vật này cùng Tịnh Minh đan, đổi lấy Linh bảo công kích trên Vạn
Linh Bảng.” Thần sắc Huyết quang nhân ngưng trọng lớn tiếng nói.

“Kim Triện văn?”

“Chẳng lẽ là vật phẩm của Chân Tiên giới
truyền lưu ra!”

Lời của Huyết quang nhân khiến cho toàn
trường xao động một trận, không ít người bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Bọn họ vốn không sợ Huyết quang nhân lừa
gạt. Vật phẩm đã mở phong ấn hay chưa đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là
có thể nhận ra.

Tuy điều kiện động tâm không ít nhưng đáng
tiếc trong tay không có vật phẩm mà đối phương cần, đám người cũng chỉ đành bất
đắc dĩ đỏ mắt đứng nhìn.

Hàn Lập nhìn chằm chằm vào Quyển trục màu
vàng, vẻ mặt có chút động nhưng vẫn ngồi vững vàng ngồi trên ghế.

Thời gian trôi qua từng chút, mắt thấy
không ai trong các thạch đình bốn phía lên tiếng trao đổi. Chẳng những người
trong hắc khí thất vọng mà Huyết quang nhân cũng lo lắng vạn phần.

Nghiệt Vân cô đọng ngàn vạn tinh hồn bực
này, bỏ lỡ lần trao đổi ở Hắc Vực hội này thì ở trên đấu giá hội khác hầu như
không cách nào gặp lại.

Mà người trong hắc khí vừa rời khỏi nơi
đây, cũng tuyệt đối cẩn thận đem Nghiệt Vân cất đi không lộ tung tích. Cho dù
về sau muốn tìm đối phương trao đổi cũng là chuyện không thể.

Trọng yếu là Nghiệt Vân này quan hệ đến lần
độ qua Đãi thiên kiếp sắp tới của hắn. Không có nó thì tám chín phần là hắn sẽ
ngã xuống trong đó, bất kể thế nào cũng phải liều mạng có được.

Chẳng lẽ tham gia trao đổi hội lần này thực
không có ai mang thông thiên linh bảo công kích sao?

Mắt thấy thời gian người trong hắc khí đề
ra không còn nhiều, người trong huyết quang cắn răng một cái, đột nhiên vỗ vào
một cái túi cổ quái màu lam bên hông.

Nhất thời một đão quang hà màu lam cuồn
cuộn bay ra, trong tay hắn hiện ra một cái Băng Thiết Lung ( lồng sắt) cao hơn
thước màu lam nhạt.

Bên ngoài có dán phù lục kim ngân sắc,
trong đó có một con Linh cầm tinh oánh tuyết trắng, ngạo nghễ như long hổ đứng
ở trước then, không chút biểu tình hướng ra đánh giá bên ngoài.

“Đây là Băng Phượng trưởng thành được
truyền thừa một phần huyết mạch của thiên địa linh cầm Thiên Phượng. Đừng xem
khí tức của Băng Phượng này chỉ có Kết Đan, trên thực tế là tồn tại Hóa Thần do
bị thương nên tu vi mới giảm xuống. Chỉ cần bồi dưỡng thêm mấy trăm năm, dễ
dàng một lần nữa khôi phục tu vi ban đầu. Hơn nữa ta có thể cam đoan, Băng
Phượng hóa hình sẽ là một thiếu nữ thuần âm đỉnh lô tuyệt sắc. Nếu có thể hấp
thụ thiên phong nguyên âm khí của nàng, âm dương điều hòa thì tốt chỗ không cần
ta tỉ mỉ nói nữa. Kỳ hiệu tại lúc đột phá bình cảnh dù còn bằng Tịnh Minh đan
nhưng tuyệt không kém bao nhiêu. Cho dù không thu nguyên âm của nàng thì cũng
là một Linh thú tiềm lực vô cùng, tin tưởng sẽ không làm chư vị đão hữu thất
vọng. Ta dùng Băng Phượng trong lúc vô tình thu được này cộng thêm hai vật phẩm
lúc trước xuất ra để đổi lấy Thông thiên Linh bảo. Đây đã là toàn bộ thân gia
của tại hạ, bỏ lỡ cơ hội trao đổi tốt thế này thì tuyệt không có lần thứ hai.”
Thanh âm của Huyết quang nhân hơi có chút khàn khàn, trong mắt thậm chí mơ hồ
hiện lên tơ máu, một bộ bị bức bách tới cực điểm.

Điều này cũng khó trách, bất kể là ai mắt
thấy vật cứu mạng ngay tại gần trong gang tấc mà không có cách nào với tới, chỉ
sợ trở nên điên cuồng không thôi.

Nhưng nhất thời trong các phi đình bốn phía
vẫn không có phản ứng gì.

“Đão hữu, ta dùng tam kiện vật phẩm này đổi
với ngươi.” Người trong huyết quang rơi vào đường cùng, quay đầu hướng sang
người trong hắc khí thương lượng một câu.

“Không được, tại hạ nói rất rõ ràng rồi.
Trừ phi là Linh bảo công kích trên Vạn Linh bảng, vật phẩm khác cho dù quý hiếm
cỡ nào cũng không trao đổi.” Người trong hắc khí không chút do dự lại lần nữa
lắc đầu.

Huyết quang nhân nghe vậy sắc mặt khó coi
cực kỳ, trong lòng có chút tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm
nam tử thản nhiên vang lên, giống như một khúc truyền tiên nhạc nhân gian vào
trong tai Huyết quang nhân.

“Được, ta đổi.”

Huyết quang nhân nghe được lời này, cơ hồ
không thể tin được vào hai tai của mình, ngẩn ngơ một chút liền mừng rỡ như
điên. Ánh mắt hắn liếc một cái, nhìn về phía phi đình phát ra thanh âm.

“Lời này thật sao? mời mau mau lên đài!”

Người trong hắc khí chấn động cũng thân
hình, tựa hồ rất kích động.

Người lên tiếng chính là Hàn Lập!

Từ lúc Huyết quang nhân đem chiếc lồng có
Băng Phượng lấy ra, vẻ mặt hắn có chút cổ quái, lại cân nhắc một chút rồi mở
miệng.

Nghe tiếng của hắn, ánh mắt kinh nghi của
những người khác lập tức hướng về.

Nhưng Hàn Lập xem như không thấy. Thanh
quang chợt lóe một chút, thân ảnh hóa thành một đão thanh hồng kích bắn ra,
chớp động một cái liền hiện ra trên đài.

“Đão hữu thật có Thông thiên Linh bảo sao?”
Ngay lúc Hàn Lập vừa đứng trước mặt Huyết quang nhân, thanh âm của người này
không khỏi khẽ run hỏi một câu.

Hàn Lập mỉm cười, nhìn liếc qua Băng Phượng
tuyết trắng trong lồng thản nhiên nói:

“Trong tay tại hạ xác thực có một kiện
Thông thiên Linh bảo công kích uy lực không nhỏ. Nhưng có phải vật trên Vạn
Linh Bảng hay không thì tại hạ không mười phần nắm chắc, mời hai vị đão hữu xem
qua.”

“Ồ, đão hữu mau lấy ra cho bọn ta thưởng
lãm một chút.” Huyết quang nhân nghe lời của Hàn Lập, sắc mặt vui mừng tuy tan
đi hơn phân nửa nhưng vẫn đầy kỳ vọng nói một câu.

Về phần người trong hắc khí vẫn không nói
một lời, thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên.

Hàn Lập đương nhiên không kéo dài, đột
nhiên trong tay xuất hiện một thanh Cự nhận rất dài đen thui, hình dạng cổ xưa
vô cùng, tản ra một luồng khí tức man hoang.

Chính là khi ở Quảng Hàn giới, hắn đánh
chết tên Nhung tộc cực kỳ lợi hại kia, chiếm được Cự nhận cùng Hỗn Nguyên Xích.

Hai vật này hẳn là đều linh bảo ở trong Hỗn
Độn vạn linh bảng!

“Huyền Quang Nhận!” Huyết quang nhân còn
chưa có phản ứng thì người trong hắc khí thất thanh la lên, sắc mặt tràn đầy vẻ
vui mừng.

“Sao, đão hữu nhận được Cự nhận này!” Người
trong huyết quang nghe xong đương nhiên mừng rỡ trở lại, vội vàng hỏi.

“Đương nhiên. Cái này chính là Thông thiên
Linh bảo, tuy bài danh không cao nhưng chính là bảo vật trên Vạn Linh Bảng. Ta
đang cần trao đổi loại linh bảo thé này, sao lại không nhận ra. Bất quá tại hạ
còn phải cẩn thận xem xét một phen.” Người trong hắc khí mạnh mẽ ngăn hưng phấn
trong lòng, nghiêm nghị trả lời.

“Như thế rất tốt! Đão hữu, ngươi có thể đưa
qua cho y được chăng.” Huyết quang nhân trở nên cực kỳ khách khí đối với Hàn
Lập.

“Đương nhiên không có vấn đề, nhưng có phải
vật phẩm của đão hữu cũng nên để ta xem xét một chút chăng.” Hàn Lập khẽ cười
một tiếng, cổ tay run lên đem thanh Cự nhận màu đen trực tiếp ném sang người
trong hắc khí.

“Điều này đương nhiên. Đão hữu cứ việc xem
cho kỹ.” Thấy Hàn Lập hành sự mau lẹ như thế, Huyết quang nhân cực kỳ cao hứng.
Đem Dược bình, Quyển trục và lồng băng một lần ném cả sang cho Hàn Lập.

Lúc này trong mắt Hàn Lập chợt lóe lam
quang, thần niệm phóng ra bao phủ cả ba vật phẩm, bắt đầu cẩn thận xem xét.

Huyết quang nhân cũng hướng về cái bát tròn
màu đen của người trong hắc khí, cẩn thận phân Nghiệt Vân có thực sự chứa ngàn
vạn tinh hồn hay không.

Ba người xem xét cũng không chậm, người
trong hắc khí cơ hồ chỉ đem linh lực quán chú vào bên trong Cự nhận, sau đó cầm
bảo vật này trong tay hư không một trảm liền gật gật đầu vừa lòng, trực tiếp
thu vào Trạc thủ trữ vật.

“Ha ha, đúng vậy. Nghiệt Vân này xác thực
thích hợp cho ta.” Huyết quang nhân cũng xem xét xong Nghiệt Vân trong bát tròn
thì cười ha ha, không nói thêm lời nào với Hàn Lập và người trong hắc khí, trực
tiếp hóa thành một đão ô quang xuyên thủng màn bạch sắc hào quang, trở về trong
Phi đình của mình.

Hàn Lập thấy vậy cười ảm đãm, đem Quyển
trục màu vàng cùng dược bình vừa thu lại, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua Băng
Phượng trong lồng băng.

Hắn phát hiện ra đôi mắt màu bạc nhạt của
Băng Phượng biểu lộ một chút bi ai, nhưng chợt lóe liền khôi phục vẻ lạnh như
băng như ban đầu.

Hàn Lập cũng không nói thêm gì, trực tiếp
lấy ra một Linh Thú Hoàn, đem Thiết Băng Lung có chứa Linh cầm thu vào trong
đó, tiếp theo ôm quyền hướng sang người trong Hắc khí ảnh rồi kích bắn mà đi,
chớp động về tới nguyên chỗ.

Mà người trong hắc khí phát ra một tiếng
hắc hắc cười nhẹ, cũng hóa thành một đoàn hắc phong rời đài ngọc.

Vì thế phía dưới lập tức lại có những người
khác thượng đài, trao đổi đương nhiên được tiếp tục.

Lúc này Hàn Lập tựa vào trên ghế, hai mắt
khép hờ, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng quay cuồng một trận.

Chừng gần nửa ngày sau, Kim Diện nhân tuyên
bố trao đổi đãi hội rốt cục đã kết thúc.

Hàn Lập cùng các Hợp thể lão quái khác, từ
chối buổi tiệc chiêu đãi của Kim Diện nhân. Dưới sự dẫn dắt của sứ giả hạ rời
khỏi không gian Hắc Vực, lẳng lặng xuất hiện tại một chỗ không người bên ngoài,
sau đó không chút chậm trễ phi độn về thẳng Cửu Tiên Sơn.

Chương 1762: Hội cố nhân

Thời gian Hắc Vực đãi hội tổ chức, toàn bộ
cơ hồ diễn ra trong một ngày một đêm.

Lúc Hàn Lập trở lại Cửu Tiên Sơn là buổi
sáng ngày hôm sau.

Sau khi gọi hai người Hải Đãi Thiếu tới.
Biết thời gian mình rời đi, nơi này không phát sinh điều gì bất ổn thì trong
lòng hắn mới buông lỏng.

Cho hai ký danh đệ tử lui ra, hắn liền tiến
nhập vào trong mật thất. Ngồi xếp bằng ở trên một tấm Bồ đoàn.

Một tay vừa lật, một cái Linh Thú Hoàn màu
lam bỗng nhiên hiện ra trên ngón tay, rồi tức thời bay lên không trung.

Từ trên Linh Thú Hoàn cuồn cuộn tuôn ra một
vầng lam hà, tức thời một cái lồng băng trôi nổi tại trước người.

Bên trong lồng băng là một con Băng Phượng
tuyết trắng cỡ nửa thước. Linh cầm không ngờ Hàn Lập phóng xuất nhanh như vậy,
vội vàng ve vẩy hai cánh, quanh thân tỏa ra một vầng sáng màu bạc đem thân hình
nháy mắt che lại. Sau đó mới dùng ánh mắt cảnh giác đảo qua Hàn Lập.

“Là ngươi, Sao có thể!” Ngay khi thấy rõ dung mạo Hàn Lập, trong đôi mắt
màu bạc của Linh cầm hiện ra vẻ khó có thể tin, từ miệng thốt ra ngôn ngữ của
loài người.

Rõ ràng là thanh âm thất thanh nhưng dễ nghe của một thiếu nữ, chỉ là hơi
có chút băng lãnh.

“Phượng tiên tử, đã nhiều năm không thấy. Không ngờ ta và ngươi gặp lại ở
chỗ này.” Hàn Lập nhìn Băng Phượng trong lồng, lại thở dài một hơi.

Băng Phượng này chính là “Băng Phượng tiên tử”. Năm đó cùng hắn từ Nhân
giới xâm nhập không gian tiết điểm, lại bị không gian phong bạo mạnh mẽ tách
ra.

Năm đó nàng ở Nhân giới là “ Băng hải chi chủ “ tồn tại cao nhất. Bất quá
mấy trăm năm không gặp mà cảnh giới đã rớt xuống đến không thể hóa hình, lại bị
người phong ấn trở thành Linh thú nhốt vào trong lồng.

Điều này khiến Hàn Lập không khỏi có chút cảm khái. Thân là bạn hữu cùng
nhau nhập cư trái phép Linh Giới. Khi nhìn thấy Băng Phượng, Hàn Lập có cảm
giác khó nói như khi gặp lại một vị cố nhân.

Trên trao đổi hội, vừa thấy nàng bị lấy ra. Hắn liền không chút do dự tiến
lên trao đổi.

“Đúng là Hàn huynh! Nói như vậy ngươi chính là vị đão hữu ở trên đãi hội đã
trao đổi ta với người nọ. Chẳng lẽ ngươi đã tiến giai Luyện Hư?” Thanh âm của
Băng Phượng vẫn băng lãnh dị thường nhưng dường như có chút run rẩy.

“Không sai, đúng là Hàn mỗ. Về phần tu vi của tại hạ, không bao lâu nữa đão
hữu sẽ tự nhận biết. Ta thật vạn vạn lần không ngờ, có thể ở trong Hắc Vực trao
đổi hội gặp được tiên tử. Xem ra hai ta có chút duyên phận. Vậy trước tiên để
ta thả đão hữu ra.” Hàn Lập không chút chần chờ, thanh quang trên ngón tay chợt
lóe, hướng về kim ngân phù lục trên lồng băng chỉ một cái.

Nhất thời phù lục tỏa ra hào quang rồi bay đi, cùng lúc đó cửa lồng băng
cũng Keng một tiếng mở ra.

“Đa tạ đãi ân viện thủ của Hàn đão hữu!”

Băng Phượng tuy còn chút kinh nghi nhưng thấy thế tự nhiên vui vẻ, hai cánh
khẽ vẫy một cái, liền hóa thành một đão bạch quang từ trong lồng băng bay ra.

Tiếp theo ngoài thân Linh cầm chớp động ngân quang, cuồng trướng biến thành
nguyên hình dài tới nửa trượng, lông vũ như băng trong suốt lóe lên hàn quang
lấp lánh, nhìn qua toàn thân giống như dùng Huyền Băng điêu khắc mà thành.

“Đáng tiếc hiện tại ta không thể hóa hình, chỉ có thể lấy hình dạng này hội
ngộ cùng đão hữu. Thật sự rất xấu hổ!” Thân hình tao nhã của Băng Phượng khẽ
động, lắc đầu nói.

“Không có gì. Bất quá chỉ cần giải trừ phong ấn trong cơ thể tiên tử, muốn
khôi phục tu vi Hóa Hình chẳng mấy khó khăn.” Hàn Lập liếc mắt nhìn Băng Phượng
một cái, khẽ cười một tiếng.

“Hàn huynh đã nhìn ra! Thể nội của ta bị Hợp Thể lão quái hạ một loại cấm
chế không biết tên, có chút phiền phức. Nghe lời hắn thì tựa hồ chỉ có người
cùng tu vi Hợp Thể mới có thể giải trừ.” Hiển nhiên Băng Phượng chỉ xem Hàn Lập
như một gã Luyện Hư kỳ tu sĩ. Ánh sáng bạc trong mắt chợt lóe, bất đắc dĩ nói.

“Hắc hắc, vậy sao? Để Hàn mỗ thử một lần!” Hàn Lập cười khẽ một tiếng, tiếp
theo thân hình vừa động. Một thủ chưởng trắng tinh như ngọc đột nhiên hiện ra,
vỗ vào trên cánh của Băng Phượng.

Nhất thời một vầng ngũ sắc quang diễm bạo phát ra, hóa thành thủy triều
cuồn cuộn bao phủ lấy toàn bộ thân hình Băng Phượng.

Phượng tiên tử chỉ cảm thấy một cỗ linh lực kỳ hàn trong nháy mắt lan tỏa
khắp các kỳ kinh mạch bát mạch, giống như biển cuộn sóng trào đem tầng tầng cấm
chế đang phong ấn trong cơ thể đánh cho thất linh bát lạc, thoáng chốc phong ấn
được khai mở.

Điều này khiến nàng vừa mừng vừa sợ.

Đối phương có thể nhẹ nhàng giải trừ phong ấn như thế, chẳng lẽ đã là một
Hợp tồn tại Thể kỳ?

Điều này thật khó mà tin nổi!

Nếu Hàn Lập gặp kỳ ngộ, trong vòng mấy trăm năm tiến giai Luyện Hư thì có
thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng thoáng chốc hắn đã tiến giai Hợp Thể thì thật
quá nghịch thiên a!

Tâm niệm của Băng Phượng lưu chuyển, cảm giác cấm chế trong cơ thể đã hoàn
toàn được dòng hàn thủy giải khai. Trong mắt chợt lóe tinh quang, mở miệng
hướng sang Hàn Lập như muốn nói điều gì đó.

Nhưng tức thời nàng lại cảm giác cơ thể có biến đổi, lời chưa kịp ra khỏi
miệng đã nghẹn lại.

Chỉ cảm giác dòng hàn thủy trong các kinh mạch lại một lần nữa cuồn cuộn đổ
về trong đan điền, mạnh mẽ nhập vào bên trong yêu đan.

Thiếu nữ có điểm kinh nghi nhưng với sự thao túng của chân nguyên cường đãi
đối phương. Yêu đan trong cơ thể căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể bị động
đón nhận cỗ kỳ hàn linh lực quán chú vào.

Chỉ một thoáng sau, khí tức trên người nàng như bạo tăng như núi lửa, trong
nháy mắt đã đột phá tới cực hạn.

“Phanh.” một tiếng muộn hưởng, một vầng bạch quang chói mắt phát ra ngoài
thân, đem thân hình Băng Phượng hoàn toàn bao phủ lại.

Lúc này Hàn Lập mới khẽ cười thu tay.

Bạch quang chói mắt lưu chuyển một trận rồi chợt tắt, một Ngân Sam nữ tử
khéo cười tươi đẹp xuất hiện trước mắt.

Băng Phượng một lần nữa hóa lại hình thái Nhân tộc.

“Đa tạ đão hữu tương trợ!” Trên mặt Ngân Sam nữ tử khó nén một tia hưng
phấn, đưa mắt đẹp thoáng xem xét cơ thể yêu kiều mới khôi phục một chút, lại
chỉnh đốn trang phục rồi cảm kích hướng về Hàn Lập thi lễ.

“Tiên tử không cần đa lễ! Năm đó nếu hai ta không đồng tâm hiệp lực thì tại
hạ vô pháp vượt qua không gian tiết điểm tiến vào Linh Giới. Luồng chân nguyên
chi lực mà ta vừa truyền sang tuy tương thích cùng thuộc tính thân thể đão hữu
nhưng chỉ làm cho tiên tử có thể hóa hình mà thôi. Tiên tử nếu muốn bảo trì lâu
dài hình thái này, nhất định phải lập tức bế quan khổ tu mới được. Nếu không
một khi chân nguyên mất đi thì cảnh giới lại rớt xuống.” Hàn Lập khoát tay áo,
nhắc nhở một chút.

“Điều này là tự nhiên. Bất quá có cỗ chân nguyên chi lực này của đão hữu
tương trợ, thiếp thân tu hồi Hóa Thần chi cảnh có thể tiết kiệm không ít thời
gian. Xem ra hiện tại Hàn đão hữu thật sự là đão pháp thông thần, pháp lực thâm
sâu khôn lường, đã tiến giai tới cảnh giới Hợp Thể kỳ! Về sau thiếp thân phải
gọi người một tiếng Hàn tiền bối!” Ngân Sam nữ than nhẹ một tiếng, ánh mắt có
chút khác thường nhìn Hàn Lập.

“Hàn mỗ tiến giai tới cảnh giới này bất quá chỉ là may mắn mà thôi. Với
băng phượng chi thân của tiên tử, tiến giai cảnh giới Hợp Thể chỉ là sớm muộn.
Mà cố nhân của ta tại Linh Giới cũng chỉ có tiên tử. Hai ta ngang hàng tương
giao là được, nếu không chỉ khiến Hàn mỗ không được tự nhiên.” Hàn Lập cười khổ
lắc đầu đáp.

“Nếu Hàn huynh muốn như thế. Thiếp thân cũng cả gan mà không khách khí.”
Ngân Sam nữ tử như nhìn ra lời vừa rồi của Hàn Lập là thật tâm, không biết nàng
nghĩ thế nào mà rất nhanh chóng đáp ứng.

“Bất quá, ngày đó chia lìa tại không gian tiết điểm. Sao Phượng đão hữu lại
bị người sanh cầm? Rơi vào nông nỗi thế này.” Hàn Lập nhịn không được hỏi đối
phương một câu.

“Tình cảnh của thiếp ra thế này, nói ra cũng do đão hữu một chút.” Vừa nghe
Hàn Lập nói, Băng Phượng nhíu động đôi mi, khóe miệng lộ nụ cười khổ.

“Chẳng lẽ là cấm chế ngày đó của ta phát tác trên thân ngươi.” Hàn Lập vốn
là ngẩn ra rồi lập tức có chút giật mình nói.

“Không sai, cấm chế của Hàn huynh đúng là huyền diệu vô cùng. Ta hao tốn
gần trăm năm mới miễn cưỡng luyện hóa được nó. Nhưng bởi vậy mà tổn hao nguyên
khí, bị một đám đão tặc tới cửa khi dễ.

Tuy cuối cùng ta thi triển bí thuật đào thoát nhưng cảnh giới lại liên tiếp
rớt xuống mấy tầng, biến thành tu vi hiện giờ. Lại nói tiếp, ta được một Hợp
Thể lão quái xuất thủ cứu giúp, nếu không thật không giữ được tánh mạng. Bất
quá do không thể hóa hình, lão quái kia đối với ta như một Linh cầm, muốn ta
cam tâm làm một kiếp linh thú. Ta tự nhiên không đáp ứng việc này, kết quả liền
bị lão nhốt tại trong lồng băng.” Băng Phượng giải thích một hồi.

“Ồ, Vậy đão hữu có biết thân phận của Hợp thể lão quái kia?” Hàn Lập gật
gật đầu, trong lòng vừa động hỏi một câu.

“Điều này thì thiếp thân thật sự không biết. Lão quái tinh thông huyễn
thuật, thường xuyên biến hóa diện mục khiến ta không thể nhìn thấu chân diện.
Chỉ có thể khẳng định lão là ma tu Nhân tộc các ngươi, không phải người trong
Yêu tộc chúng ta.” Ngân Sam nữ tử sau một phen tư lự mới cẩn thận trả lời.

“Ma tu? Hợp Thể kỳ ma tu nổi danh trong Nhân tộc chỉ có mấy người mà thôi.
Hẳn là một trong số đó!” Hàn Lập gật gật đầu, như có suy nghĩ nói.

“Bất quá người kia là ai không quan trọng nữa, ngày đó hắn cứu ta một mạng
nhưng về sau lại muốn cưỡng bách ta làm linh thú, hai bên coi như huề nhau.”
Nghe Hàn Lập nhắc tới huyết quang nhân. Băng Phượng cũng không lộ vẻ gì thống
hận, ngược lại khinh đãm mở miệng.

Không rõ nàng thật sự nghĩ như thế hay là tự biết không thể đối đầu cùng
Hợp Thể tu sĩ nên đành nói thế.

Hàn Lập nghe xong khẽ cười, không tiếp lời đối phương mà chuyển đề tài:

“Hiện tại tiên tử đã khôi phục thân thế tự do, không biết sau này có tính
toán gì không? Hay là trở về với Yêu tộc? Hắc Phượng tộc trong Yêu tộc cũng là
kế thừa Thiên phong Chân huyết của Thiên phượng. Phượng tiên tử cũng có Thiên
Phượng huyết mạch, nếu đến đó nương nhờ hẳn là được chiếu cố một phần .”

“Hắc Phượng tộc? Hừ, ngày đó đám người tìm tới cửa, khiến ta bị thương rơi
xuống cảnh giới này chính là đệ tử đích hệ của Hắc Phượng tộc. Ta trong bộ dáng
hiện tại mà tới khác nào đưa dê vào miệng cọp.” Vừa nghe tới Hắc Phượng tộc,
sắc mặt Ngân Sam nữ tử chợt biến đổi, có chút mất bình tĩnh cắn răng nói.

Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc nhưng trầm ngâm một lát thì tiếp tục hỏi:

“Người Hắc Phượng tộc làm đão hữu bị thương? Điều này thật có chút phiền
phức, vậy ý của tiên tử là “...

“Ta nghĩ trước khi khôi phục pháp lực, tạm thời xin theo bên người đão hữu.
Ý của Hàn huynh thế nào? Tuy rằng Nhân yêu bất đồng nhưng với thân phận Hợp Thể
kỳ của Hàn đão hữu hẳn thừa sức che chở cho thiếp thân. Hiện tại tu vi của ta
quá thấp, lại là băng phượng chi thể, nếu đơn độc tu luyện thì chỉ sợ có trốn
bao xa tai họa cũng sẽ tự tìm tới cửa. Đến lúc đó nói không chừng kết cục còn
thảm hơn ngày hôm nay!” Ngân Sam nữ tử suy tư một hồi, mới do dự mở miệng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3