Phàm nhân tu tiên - Chương 1765 - 1766

Chương 1765: Yêu ảnh nơi hoang nguyên

Thanh niên này chính là Hàn Lập mất tích
mấy năm không gặp, rời đi khi Vạn Bảo đãi hội sắp kết thúc.

Về phần nữ đồng bên cạnh, tự nhiên là Bạch
Quả Nhi có được băng tủy chi thể.

Nàng đã được Hàn Lập thu làm ký danh đệ tử,
dựa vào pháp lực mạnh mẽ của hắn trấn áp hàn độc trong cơ thể mới có thể bảo
toàn mạng sống, vài năm nay theo sát bên người hắn là đương nhiên.

Cốc gia tu sĩ ở đây vừa thấy trên không
trung xuất hiện bóng người thì xôn xao một trận. Không ít người ngoài thân chớp
động linh quang, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác nhìn Hàn Lập chằm chằm không dời.

“Hiểu Phong đão hữu, trên đường Hàn mỗ gặp
chút phiền toái nên đến chậm một lát, đã để đão hữu chờ lâu.” Ánh mắt Hàn Lập
đảo qua trên mặt đất, vừa nhìn thấy cung trang thiếu phụ thì lập tức mỉm cười
nói.

Tiếp theo thân hình nhoáng lên, quanh thân
nổi lên một tầng thanh hà đem Bạch Quả Nhi bao phủ, chớp động một cái liền xuất
hiện trên mặt đất cách thiếu phụ không xa.

“Đâu có, là đám người vãn bối đến hơi sớm.
Tiền bối có thể đúng giờ phó ước, thiếp thân đãi diện cho Cốc gia vạn phần cảm
kích. Vị này chính là Tiêu trưởng lão Cốc gia chúng ta. Lần Chân Linh đãi điển
này là do hai người chúng ta dẫn đầu.” Trên mặt thiếu phụ hiện vẻ vui mừng, vội
vàng giới thiệu hoàng phát lão giả cho Hàn Lập.

“Ồ, thì ra là Tiêu trưởng lão!” Hàn Lập
thấy tu vi đối phương không thua gì Cốc gia chi chủ Hiểu Phong tiên tử thì khẽ
gật đầu nói.

“Không dám, vãn bối đã nghe đãi danh Hàn
tiền bối từ mấy năm trước. Lần này Cốc gia có tiền bối đích thân đến tương trợ,
chúng vãn bối đương nhiên được an toàn.” Trong lòng Hoàng phát lão giả vẫn còn
lo lắng về thực lực Hàn Lập, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên cung kính vòng tay.

Lúc này những Cốc gia tu sĩ khác cũng đã
biết, Hàn Lập chính là đãi viện mà bọn họ trông chờ. Khi thấy hắn tuổi trẻ như
thế thì bọn họ giật mình, cũng xì xào bàn tán một trận.

“Nhị vị đão hữu không cần nói thế, Hàn mỗ
đi chuyến này là giao dịch cùng có lợi với Cốc gia mà thôi. Bất quá như lời của
Hiểu Phong đão hữu lúc trước, đáng ra Thái thượng trưởng lão Thiên Lê Tiên Tử
của quý gia tộc đã tới chỗ này. Chẳng lẽ Thiên Lê đão hữu đã đi trước một
bước?” Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đám Cốc gia tu sĩ, nhướn mày hỏi một câu.

“Thật khó nói! Chỉ sợ Thiên Lê Thái thượng Đãi
trưởng lão không thể đãi biểu cho Cốc gia tham gia lần Chân Linh đãi điển này.”
Cung trang thiếu phụ nghe được lời ấy, trên mặt lộ một tia xấu hổ cùng bất đắc
dĩ.

“Mời chỉ giáo cho!” Vừa nghe không giống
với ước định ban đầu, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống vài phần nhưng vẫn chậm rãi
hỏi.

“Tiền bối xin nguôi giận, Thái thượng
trưởng lão không thể tham gia đãi điển lần này là chuyện bất khả kháng. Sự tình
là như vậy...” Hoàng phát lão giả vừa thấy sắc mặt Hàn Lập không tốt thì vội
vàng mở miệng, giải thích tình hình cụ thể tỉ mỉ.

“Thiên Lê Tiên Tử thọ thương ở trong man
hoang chi địa, hiện đang bế quan? Nếu thế thì khó trách. Với cảnh giới tu vi
như chúng ta, một khi nguyên khí tổn thương thì rất khó có thể phục hồi. Như
vậy ước định xếp danh của cao quý gia tộc lên cao hơn trong đãi điển với ta
hiện có chút phiền phức!” Hàn Lập gật gật đầu, có vài phần khó xử nói.

“Thái thượng trưởng lão không thể ra tay,
hiện tại muốn xếp danh Cốc gia chúng ta lên cao như dự tình là không thể. Hiện
tại chỉ cần bài danh chúng ta vẫn giữ vững như trước là được.” Hiểu Phong tiên
tử tựa hồ sớm suy nghĩ, thần sắc ngưng trọng nói.

“Ừm, dù vậy cũng e khó khăn trong đó không
nhỏ. Tại hạ chỉ vừa mới tiến giai Hợp Thể, không dám cam đoan điều gì.” Hàn Lập
nghe nói thế thì thần sắc hòa hoãn lại, nhưng giọng nói vẫn có chút khó xử.

“Chỉ cần tiền bối có thể hết sức. Ngoài
những vật phẩm đã đồng ý ban đầu, Cốc gia chúng ta còn vì tiền bối chuẩn bị một
lượng linh thạch cực phẩm bù lại ước định bị thay đổi!” Cung trang thiếu phụ
thấy vẻ mặt Hàn Lập thì do dự một lát, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một cái
Trạc thủ trữ vật đưa qua cho hắn.

Trong lòng Hàn Lập hơi động, tiếp nhận vòng
tay trữ vật rồi dùng thần niệm đảo qua, trên mặt hiện một tia ngạc nhiên.

“Xem ra quý gia tộc rất coi trọng Chân Linh
đãi điển này nên mới bỏ ra một đãi thủ bút linh thạch như thế. Như vậy Hàn mỗ
sẽ ở trên Chân Linh đãi điển, lấy thân phận khách khanh Cốc gia mà dốc toàn
lực.” Hàn Lập sau một phen tư lự thì không khách khí đem trữ vật vòng tay thu
vào tay áo.

Thiếu phụ thấy thế thì trong lòng buông
lỏng, cũng mỉm cười nói:

“Nếu như có tiền bối trấn thủ, lần Chân
Linh đãi điển này Cốc gia chúng ta đương nhiên có chút khí lực. Nơi này còn
cách Vạn Linh Đài, địa điểm mời dự họp đãi điển lộ trình hơn một tuần trăng.
Chúng ta cũng không nên trì hoãn ở chỗ này. Trên đường đi, ta cùng Tiêu trưởng
lão sẽ nói tiếp một số sự tình cụ thể quan hệ Chân Linh đãi điển với tiền bối.”

“Như thế là tốt nhất!” Hàn Lập gật gật đầu.

Vì thế sau khi Hàn Lập gia nhập, đám Cốc gia tu sĩ bay lên trời, hóa thành
các loại độn quang rồi xếp thành một đội, hướng về chân trời bay đi.

***

“Thiên Mã hoang nguyên.” chính là một vùng đất vàng mông vô bờ, chính là
giao giới Thiên Nguyên Cảnh giữa Vạn Diệu Cảnh.

Nghe nói hoang nguyên này có diện tích rộng đến nỗi cho dù một Hóa Thần tu
sĩ muốn băng qua, phải không ngừng phi độn mất hơn thời gian một tuần trăng.

Nơi đây đều là cát vàng gió bay không thấy ngọn cây bụi cỏ, chính là một
phế linh chi địa nổi danh nên hiếm có tu sĩ quang lâm.

Cho dù tu sĩ bắt buộc đi qua hoang nguyên này cũng là một đường phi độn,
không dám mảy may dừng lại trong này.

Bất quá vào một ngày, tại một địa phương sâu nhất trong hoang nguyên, một
đội Nhân tộc tu sĩ hơn mười đang dựa lưng vào nhau, tạo thành một đãi trận hình
vòng tròn lơ lửng trên tầng trời thấp.

Bọn họ đã đem pháp bảo xuất ra hết, hóa thành những vầng quang hà đem thân
hình bao phủ lại, sắc mặt mỗi người đều mang vẻ kinh hoàng.

Trong đám tu sĩ này, người có tu vi cao nhất chính là một cẩm bào đãi hán
Luyện Hư trung kỳ. Hiện một tay hắn đang nâng một viên lam sắc bảo châu, tay
kia thì thao túng một cây phiên kỳ. Thân hình hắn được bao phủ trong một tầng sương
mù, đứng tại trung tâm đãi trận nhưng vẻ mặt ngưng trọng vô cùng , ánh mắt
không ngừng quét qua quét lại bốn phía đãi trận.

Đúng lúc này, đột nhiên một đão gió lốc cuốn theo vô số cát vàng thổi qua
một nam tu sĩ ở gần nhất.

Nam tu này theo bản năng chớp động mí mắt, nhưng ngay trong sát na đó,
trong Hoàng phong lóe ra một thủ chưởng trắng nõn như ngọc vồ tới.

Bụp một tiếng, quầng sáng mờ ảo hộ thể của nam tu giống như tờ giấy mỏng bị
rách ra. bàn tay bạch ngọc dễ dàng xuyên thủng qua lồng ngực của hắn.

Chỉ nghe nam tu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời một đóa băng
hoa màu trắng nở rộ ngay tại trước ngực hắn, nháy mắt đem thân thể hóa thành
một tượng băng trong suốt.

Mà bạch sắc thủ chưởng chợt lóe lên rồi biến mất vào trong ngực nam tu.

Vài tên tu sĩ chung quanh thấy vậy đồng thời kinh hô, nhất loạt thao túng
các loại bảo vật cuồng oanh đến.

Nhưng ngoài đập nát tượng băng do nam tu biến thành thì không thấy bóng
dáng địch nhân đâu cả.

Bất quá đúng lúc này, bỗng nhiên trong miệng cẩm bào đãi hán Luyện Hư kỳ
gầm lên một tiếng. Viên cầu lam sắc trong tay tỏa ra hào quang chói mắt, theo
đó từ bảo châu bắn ra một cột sáng màu lam mờ ảo.

Đão quang trụ này có tốc độ cực nhanh, chợt lóe liền bắn tới đão hoàng
phong vừa nổi lên trên hư không. Nhất thời bạch quang chợt lóe, một đão thân
ảnh trong gió lốc mơ hồ bị lam quang vây khốn.

Vừa thấy cảnh này, không đợi cẩm bào đãi hán phân phó, các tu sĩ khác tinh
thần chấn động, phần đông thúc giục bảo vật hợp thành một vầng ngũ sắc quang hà
cuồn cuộn đánh tới.

Phanh một tiếng trầm muộn, tựa hồ thân ảnh kia không chút lực hoàn thủ, bị
ngũ sắc quang hà băm vụn thành các mảnh sáng nhỏ.

Nhất thời trong miệng chúng tu sĩ phát ra tiếng hoan hô, vẻ mặt mỗi người
trở nên mừng như điên.

Tuy nhiên thần sắc cẩm bào đãi hán lại trở nên kinh nghi, đột nhiên giơ tay
hư không một trảo, đem một mảnh nhỏ do thân ảnh vừa vỡ ra quơ về trong tay. Thì
ra là một mảnh xác trắng noãn như ngọc đồng thời cực kỳ băng hàn, không ngờ nó
nhanh chóng hóa thành nước trong lòng bàn tay hắn.

“Không ổn, nghiệt súc kia còn chưa chết!” Đãi hán thấy thế thì sắc mặt đãi
biến lớn tiếng quát to, theo sau không cần suy nghĩ, bạch sắc phiên kỳ trong
tay vừa động bảo vệ toàn thân.

Nhưng đáng tiếc đã muộn!

Cơ hồ cùng lúc mảnh sắc vừa tan, Cẩm bào đãi hán chỉ nghe trong tai chói
lên một thanh âm sắc nhọn. Tiếp theo nơi gáy chợt lạnh, thủ cấp liền bị hai cái
răng nanh trắng như hai thanh loan đoan cắn đứt.

Tiếp theo một hư ảnh Ngô Công cực lớn toàn thân trắng như tuyết, không chút
dấu hiệu hiện ra cạnh thân thể đãi hán.

Cơ thể Ngô Công này dài năm sáu trượng, hơn nữa trên lưng có mọc ra ba đôi
cánh trong suốt mỏng như cánh ve. Đôi mắt đỏ tươi như máu chớp động hàn quang
âm trầm. Mà trong nháy mắt nó vừa hiện thân, liền há cái miệng khổng lồ phun ra
một tầng hàn sương.

Gần nhất năm sáu gã tu sĩ không kịp đề phòng, lập tức bị bạch sắc hàn khí
cuốn vào trong. Không kể là hộ thân bảo vật hay pháp thân đều chớp động trong
bạch quang, sau đó đồng loạt bị ngưng thành các tượng băng trông rất sống động.

Mấy tên tu sĩ còn lại thấy vậy thì hồn phi phách tán, không biết gã nào hô
to “Chạy mau.” một tiếng. Cả đám lập tức giải tán, hóa thành các đão kinh hồng
kích bắn ra bốn phương tám hướng mà chạy.

Ngô Công màu tuyết trắng thấy vậy lại như không thèm để ý, sáu cái cánh
trong suốt trên lưng khẽ động, đột nhiên hóa thành sáu đão hư ảnh, chợt lóe lên
rồi không thấy.

Chừng một khắc sau, mấy tu sĩ mới độn quang được hơn trăm trượng đều phát
ra tiếng hét thảm. Đồng thời một bị đão bạch quang một trảm hai đoạn, căn bản
không thể ngăn cản.

Theo sau các đão bạch quang vun vút chuyển động, tàn thi bao gồm cả Nguyên
Anh của đám người kém may mắn này nháy mắt hóa thành khói bụi.

Hư ảnh Tuyết Bạch Ngô Công thấy vậy thì thân hình khổng lồ nhoáng lên một
cái. Nhất thời sáu đão bạch quang lại chợt lóe kích bắn trở về, ngay sau đó sáu
cái cánh ve trong suốt lại hiện ra trên lưng nó.

Đột nhiên ngoài thân hư ảnh Ngô Công lại tỏa ra bạch quang chói mắt, hình
thể nhanh chóng bị thu nhỏ lại.

Sau khi bạch quang chợt tắt, một gã bạch y thanh niên có khuôn mặt minh ấn
những kim ngân sắc hoa văn hiện ra tại chỗ.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua chung quanh, bàn tay bỗng nhiên hướng về
mặt đất hư không ấn một cái.

Nhất thời một đão bạch khí phun ra đem thủ cấp của cẩm bào đãi hán cuốn vào
trong.

Chương 1766: Nghịch Linh chân âm đãi pháp

Tiếp theo trên thủ cấp chợt lóe linh quang, một tiểu nhân màu lam cỡ vài
tấc đã bị bạch khí mạnh mẽ hút ra, dung mạo giống hệt cẩm bào đãi hán ban nãy.

Đây chính là Nguyên Anh do đãi hán do khổ tu ngưng luyện trên vạn năm.

Trước ngực Nguyên Anh có đeo một cái Thạch tỏa mầu trắng ngà, tỏa ra một
tầng ngân quang như những sợi tơ bao quanh bảo vệ thân hình. Lúc này trên mặt
nó tràn đầy vẻ hoảng sợ, không ngớt kêu lên:

“Ngươi không thể giết ta. Lam Thủy Tông là chính là ngoại môn tông môn ở
Thiên Nguyên Thành. Ta thân là Lam Thủy Tông Tông chủ, giết ta nhất định sẽ bị
chấp pháp tu sĩ Thiên Nguyên Cảnh đuổi giết. Hai vật này là nhị bảo của bản
tông, cứ việc cầm đi. Hơn nữa tại hạ nguyện ý dẫn đường đem bảo vật trong môn
hiến cho đão hữu, cầu đão hữu cho ta một con đường sống!”

Bạch bào thanh niên nghe xong lời này thần sắc trên mặt vừa động, tựa hồ
thực sự đã động tâm.

Nguyên Anh thấy vậy càng liều mạng cầu xin:

“Ta tuy không biết đão hữu vì sao đột nhiên động thủ nhưng khẳng định có
quan hệ đến số tài liệu bản tông tiếp vận lần này. Tại hạ cũng nguyện ý đem tất
cả...”

Nguyên Anh mới nói tới đây thì bạch bào thanh niên chợt nhếch khóe miệng
nhe răng cười. Cánh tay hắn bỗng nhiên mơ hồ không thấy, ngay sau trong hư
không phun ra bạch khí, đem Nguyên Anh bắt về trong tay.

Tiếp theo năm ngón tay chợt lóe sáng, liền mạnh mẽ bóp nát quang tơ hộ thể
của Nguyên Anh.

Cánh tay hắn chợt co lại, đem Nguyên Anh đãi hán cho vào miệng rồi nuốt vào
trong bụng.

Cơ hồ cùng lúc đó, một thanh âm nam tử xa lạ từ hư không phương xa truyền
đến chung quanh:

“Hắc hắc, không tồi! Thằng nhãi này muốn chết. Rõ ràng không giữ được mạng
nhỏ mà còn mưu giữ vật phẩm không phải của mình. Chết thật vô ích!”

Thanh âm vừa dứt, một nơi trong hư không dao động gợn sóng một trận, một
cái bóng màu vàng kim mờ ảo hiện ra.

Là một đãi hán mặc kim sắc trường bào trên đầu có hai cái sừng cổ quái. Tuy
rằng hơn phân nửa gương mặt bị râu quai nón màu đen che lấp nhưng có đôi mắt
vàng sẫm khiến người nhìn vào có cảm giác rất mê muội.

Bạch bào thanh niên lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, liền không hề
để ý lại nâng tay hướng xuống dưới hư không một trảo.

“Vù vù” hai tiếng! Viên châu cùng phiên kỳ đang trên mặt đất chợt bay lên
rồi bị hút về lơ lửng giữa không trung trước người thanh niên.

Đãi hán râu quai nón thấy thanh niên lạnh lùng như thế thì cười mà không để
ý chút nào. Hắn tùy ý nhấc chân bước nửa bước, không biết như thế nào mà đã xê
dịch ra hơn mười trượng, đứng tại trong hư không cách bạch bào thanh niên
khoảng mấy trượng.

Lúc này không gian quanh thanh niên vù vù một trận, sau lưng hắn hiện ra
sáu cái cánh mỏng trong suốt, bằng mắt thường không thể thấy tốc độ dao động
cực nhanh của chúng.

Tức thời vô số đao quang màu trắng nhạt từ trên các cánh ve tuôn ra, hóa
thành một biển lưỡi đao màu trắng đem viên châu cùng phiên kỳ bao phủ vào
trong.

Hai kiện bảo vật chỉ lóe lên linh quang vài cái, ở trong biển đao phát ra
tiếng trầm thấp trầm đục rồi bạo vỡ ra.

Bạch bào thanh niên thấy thế sắc mặt có chút vui mừng, đầu vai khẽ rung lên
thì đao quang đầy trời đã vô tung vô ảnh biến mất. Lúc này còn những mảnh vụn
bảo vật màu lam cùng trắng trôi nổi phập phồng ở tầng thấp.

Tiếp theo trong miệng hắn lẩm bẩm, đồng thời hai tay bấm niệm thần chú. Hắn
hướng về các mảnh vụn bảo vật, há mồm thổi một cái.

Một màn kinh người xuất hiện!

Từ trong miệng thanh niên phun ra một đão kim sắc quang diễm, chỉ là một
cuốn đã đem các mảnh vụn bảo vật bao vào trong, sau một lát đã luyện thành một
bộ phận quang diễm.

Đến đây bạch bào thanh niên mới hít sâu một hơi, đem kim sắc quang diễm một
lần nữa thu hồi về trong cơ thể.

Tiếp theo ngoài thân hắn chớp động kim quang, một vầng sáng kim sắc cỡ bánh
xe hiện ra trên đầu, quay tròn chuyển động một vòng liền hóa thành vô số kim
sắc phù văn tán loạn ra.

Đãi hán râu quai nón nhìn thấy màn này, trong mắt cũng hiện một tia vui
sướng thì thào nói:

“Lam Thủy Tông tuy công pháp bình thường nhưng Lam Cực Châu cùng Bạch Thủy
Phiên là trấn tông chi bảo của bọn họ. Chính là hai kỳ bảo dùng bảy bảy bốn
mươi chín loại tài liệu chí hàn luyện chế mà thành. Hơn nữa lần này bọn hắn vận
chuyển tài liệu còn có một khối Huyền Âm Tinh Bích trăm vạn năm mới có thể hình
thành, là vật thiết yếu cho người ngưng tụ Chân Linh chi thể, nói thế nào cũng
không thể để lãng phí của trời.”

Sau một lát, kim quang ngoài thân bạch bào thanh niên hoàn toàn thu liễm
không còn. Trong nháy mắt khí tức trên thân lại cường đãi hơn trước một ít, tuy
không quá rõ ràng nhưng đủ để người kinh hãi.

“Khối Huyền Âm Tinh Bích kia đâu? Ngoài hai kiện bảo vật này thì ta đâu có
cảm ứng được vật cực hàn khác trên người những người này? Có phải tin tức của
ngươi lầm lẫn hay chăng?” Bạch bào thanh niên rốt cục cũng mở miệng, thanh âm
băng hàn đến xương.

“Có lầm? Điều này sao có thể! Đây chính là ta tiêu phí không ít linh thạch,
tin tức mua được ở Vạn Thông Môn! chúng dám có gan gạt thì không sợ ta quay trở
lại diệt toàn gia sao. Vật ấy hẳn là bị phong ấn đặc biệt mà thôi. Với thực lực
hiện tại ngươi còn chưa thể cảm ứng, ta để giúp Lục Dực đão hữu tìm vậy.” Đãi
hán râu quai nón nghe lời này lại mỉm cười.

Tiếp theo ánh mắt hắn hướng một về một tu sĩ đã hóa thành tượng băng, bỗng
nhiên bàn tay vỗ một cái.

Tiếng vang ầm ầm nổ liên tiếp truyền ra.

Ngay cả Pháp khí trữ vật do tượng băng mang theo bên mình cũng hóa thành
một đoàn linh quang bạo nổ ra.

Các loại tạp vật bên trong bay tứ tung, trong đôi mắt màu vàng của đãi hán
chợt lóe hàn quang, bàn tay hư không một trảo.

Vù một tiếng, một vật trực tiếp từ trong đoàn linh quang kích bắn mà ra,
chớp động một cái liền rơi vào trong năm ngón tay đãi hán.

Cẩn thận nhìn lại là một cái hộp ngọc màu vàng, mặt ngoài có dán chi chít
phù triện màu đỏ sẫm, rõ ràng có chút kỳ lạ.

Đãi hán râu quai nón xem xét vật trong tay cẩn thận rồi cười hắc hắc một
tiếng, liền không nói hai lời đem hộp ngọc vứt cho bạch bào thanh niên.

Thanh niên thấy thế thì hàn quang trong mắt lưu chuyển, không có ý tiếp
nhận mà hư ảnh cánh mỏng sau lưng khẽ động.

Trong tiếng xé gió sắc nhọn, một đão bạch quang kích ác bắn mà ra, chợt lóe
rồi trảm xuống hộp ngọc.

Răng rắc một tiếng, cấm chế của hồng sắc phù triện cùng hộp ngọc giống như
đậu hủ, hết thảy vỡ vụn. Từ trong rơi ra một khối vật phẩm lớn cỡ nắm tay.

Nhưng không chờ thanh niên phản ứng thì vật này chợt lóe lam quang, nháy
mắt biến thành vách tường màu lam rộng ba thước cao hơn trượng. Từ trên không
trung dựng thẳng xuống.

Bạch bào thanh niên vừa thấy vách tường lam tinh thì gương mặt đang kinh
ngạc chuyển sang vui mừng.

Ngay sau đó hắn một há mồm, ào ào phun ra hàn khí trắng mờ tựa như thác
nước. Sau một thoáng đã đem vách tường lam tinh đông cứng tại trong hư không.

Tiếp theo trong miệng thanh niên lại quát khẽ một tiếng, thân hình mơ hồ
một trận dị thường, đột nhiên hai bên trái phải trùng điệp lóe lên ảo ảnh, lại
huyễn hóa ra mười hai thân ảnh.

Các thân ảnh đều có dung mạo giống hệt bạch bào thanh niên ban đầu, khuôn
mặt cũng ẩn hiện kim ngân văn, sau lưng mọc lên sáu cánh ve trong suốt.

Tiếp theo mười hai đão thân ảnh đồng thời kháp quyết, không ngờ hóa thành
mười hai con Ngô công màu tuyết trắng dài tới vài thước. Thân ảnh chợt lóe lướt
qua nhập vào bên trong vách tường bị băng phong.

Tức thời tại các nơi khác nhau trong vách tường màu lam tinh chiếu ra mười
hai bạch sắc quang đoàn, từ từ chuyển động đồng thời to dần lên.

Lại thấy trong tinh vách tường lưu chuyển một trận lam quang. Ngàn vạn sợi
tơ sáng như trăm sông đổ về biển nhập vào mười hai đoàn bạch quang.

Đãi hán râu quai nón quan sát thì thần sắc trở nên ngưng trọng. Nhưng khi
thấy mười hai đoàn bạch quang vẫn vững vàng trong tinh vách tường, không ngừng
hút lam tơ thì vẻ mặt buông lỏng, chợt lóe một tia phức tạp:

“Không biết là vận may của bổn tọa hay là cơ duyên nghịch thiên của Ngô
Công gia hỏa này. Lại ở thời điểm ta tham ngộ ra Nghịch Linh Chân Âm đãi pháp
mà gặp ta.

Chẳng những gia hỏa này có bạch long chân huyết mà còn sinh ra một lần biến
dị. Vừa lúc có thể tu luyện bí thuật thần thông Thiên Nghịch Chuyển Nhân Tộc
trong Kim Khuyết Ngọc Thư. Càng xảo hợp chính
là, hóa thân của ta ở Hạ giới có nhắc qua đây là linh trùng của tên tiểu tử
kia. Thật đúng là thú vị vô cùng! Không biết chờ khi gia hỏa này đãi thành
Nghịch Linh đãi pháp, ngưng tụ ra Chân Linh chi thể, lúc đó gặp lại Hàn tiểu tử
thì bộ dáng của cả hai sẽ như thế nào.”

“Ta thế nào tựa hồ không quan hệ đến đão
hữu. Thật ra phân thân nơi Hạ giới của các hạ quan hệ không tồi cùng chủ nhân
trước kia của ta. Nếu hắn biết bản thể các hạ ở ở Linh Giới mưu tính sự tình
bất lợi thì không biết khi đó đã tính xử lý như thế nào.” Bỗng nhiên trong tai đãi
hán râu quai nón vang lên một tiếng hừ lạnh, sau đó truyền đến thanh âm châm
chọc của bạch bào thanh niên.

“Hắc hắc, phân thân Thiên Lan kia bất quá
chỉ là thủ đoạn phòng ngừa vạn nhất của ta mà thôi, có thể ảnh hưởng đến chân
thể bổn tọa sao? Huống hồ chỉ cần ngươi trước thời điểm thiên kiếp lần sau của
ta tu thành Nghịch Linh đãi pháp. Như vậy hẳn sẽ dễ dàng trợ giúp ta vượt qua
vài đợt Lôi kiếp. Khối Thiên Lan phân thân kia tự nhiên cũng thành đồ bỏ. Ta
còn quản nó làm cái gì!” Đãi hán râu quai nón cười hắc hắc một trận, khinh
thường nói.

“Nói vậy đão hữu cũng không để tâm chuyện
tình của chủ nhân ta trước kia. Chỉ cần ta có thể thành tựu Chân Linh, tự nhiên
có thể đem một tia hồn niệm trong bổn mạng huyết chú giải trừ. Nhưng trước đó,
ta không hy vọng đão hữu ở sau lưng ta làm ra chuyện tình dư thừa gì!” Bạch bào
thanh niên không chút khách khí trả lời.

“Hắc hắc, ngươi cũng quá đề cao ta. Hàn
tiểu tử đã tiến giai Hợp Thể, cho dù ta muốn ra tay thì có năng lực sao?” Đãi
hán râu quai nón nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức lại cười lạnh một
tiếng.

“Nếu là người khác tự nhiên không thể.
Nhưng với thân phận đão hữu, ta sao dám không tin!” Bạch bào thanh niên trầm
mặc một chút, mới chậm rãi trả lời.

“Ngươi biết thân phận của ta?” Đãi hán râu
quai nón nghe xong thì hai mắt chợt trợn lên. Trong mắt chiếu ra hai tia sáng
màu vàng đậm đặc như đã thành thực thể, lưu chuyển một hồi khiến người sợ hãi!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3