Phàm nhân tu tiên - Chương 1767 - 1768

Chương 1767: Vạn Linh Đài

Tuy không dám khẳng định mười phần nhưng
nắm chắc được tới bảy tám. Ngoài mấy người kia ra thì ai có nổi thế lực cùng
thần thông lớn như thế! Huống hồ người bình thường đâu thể có được Kim Khuyết
ngọc thư.

Bạch bào thanh niên nghĩ vậy cũng cười lạnh
một tiếng.

Đai hán râu quai nón nghe xong lời này, sắc
mặt có chút âm tình bất định, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng nói:

“Đão hữu tự lo cho mình là được, cần gì
phải quan tâm thân phận cụ thể của bổn tọa. Chỉ cần biết ta là người duy nhất
có thể giúp ngươi tu thành Nghịch Linh đãi pháp là được. Ta chỉ yêu cầu ngươi
sau khi đãi thành thì trợ ta vượt qua thiên kiếp sắp đến mà thôi.”

“Hai ta hợp tác cùng có lợi. Chỉ cần ta
thành tựu Chân Linh chi thể tự nhiên sẽ bảo đảm tính mệnh của ngươi. Hiện tại
ta đã tu tới Luyện Hư hậu kỳ đỉnh phong, lại hấp thu âm khí trong khối Huyền Âm
Tinh Bích này, sẽ tìm một chỗ bắt đầu đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ. Nếu Nghịch
Linh đãi pháp thật sự thần kỳ như thế hẳn là tiến giai Hợp Thể không thành vấn
đề. Khi đó mình ta sẽ tiến vào Man Hoang thế giới, chuyên môn liệp sát cổ thú
hàn thuộc tính, thôn phệ Yêu hạch của chúng đồng thời tìm kiếm nơi cực hàn chi
địa hấp thu âm khí. Như thế ở trong vòng ngàn năm tu vi của ta có thể tăng
mạnh, một đường tiến giai cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ. Khi đó liền chuẩn bị thành
tựu Chân Linh chi thể.” Bạch bào thanh niên trầm giọng đáp một hồi.

“Đão hữu biết là tốt rồi! Do ma kiếp hàng
lâm nên bổn tọa đành phải ở lại trong tộc chuẩn bị. Nếu không kỳ thật ta rất
muốn cùng đão hữu tiến vào Man Hoang thế giới một chuyến. Bất quá một khi Lục
Dực đão hữu tiến giai Hợp Thể, cộng thêm Nghịch Linh đãi pháp có thần thông
kinh thiên, chỉ cần không đắc tội trêu chọc mấy đãi năng chi sĩ ngoại tộc thì
có thể tung hoành ở Man Hoang thế giới.” Thần sắc đãi hán râu quai nón cũng dịu
đi đôi chút mở miệng.

“Phong Nguyên đãi lục rộng lớn như thế, các
loại cổ thú âm hàn thuộc tính cần thiết đều có. Ta đã hóa hình mở ra linh trí,
tự nhiên không ngu ngốc đến mức đi trêu chọc dị tộc nhân cường đãi.” Bạch bào
thanh niên thản nhiên nói, sau đó không nghe lời gì truyền ra nữa.

Đãi hán râu quai nón nghe đối phương nói
thì vừa lòng gật đầu, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ là ánh mắt chớp động mơ
hồ như cân nhắc điều gì.

Một cỗ hoàng phong từ xa cuồn cuộn mà đến,
một lát sau đem hết thảy không gian nơi đây bao phủ vào trong.

***

Hai tháng sau.

Hàn Lập ngồi trên một chiếc ghế màu xanh
biếc, thần sắc hờ hững thưởng thức một chén rượu màu vàng kim tinh xảo dị
thường trong tay, ở bên cạnh là Cốc gia chi chủ Hiểu Phong tiên tử đang đứng
nghiêm chỉnh.

Tiêu trưởng lão thì đứng ở một bên khác,
một bộ như muốn lấy lòng đối phương.

Cốc gia đệ tử cấp Hóa Thần cùng Nguyên Anh
thì xếp thành hàng đứng ở phía sau ba người bọn họ, sắc mặt mang chút vẻ hưng
phấn.

Địa phương phía trước bọn họ chính là một
bãi đá hình tròn thật lớn, mặt đất là những khối cự thạch màu xanh tạo thành,
quan sát thì sắc màu đá đã mơ hồ biến thành màu đen, tựa hồ niên đãi đã từ rất
lâu.

Mà bên cạnh bãi đá sừng sững những cây trận
kỳ màu sắc khác nhau phát ra một tầng quang hà, đem cả nơi đây bao phủ trong
một màn hào quang thật lớn cao tới hơn trăm trượng.

Lúc này bốn phía quanh Cốc gia tu sĩ cũng
có ba bốn mươi nhóm người khác. Nhóm nhiều thì hai ba trăm, ít thì chỉ có mười
mấy người.

Cùng với Cốc gia là bốn nhóm khác tạo thành
năm điểm của một vòng tròn lớn. Các nhóm còn lại đương nhiên xếp sau lưng bọn
họ.

Mà từ xa nhìn lại thì phía sau đám người ở
đây, mơ hồ có thẻ thấy những tuyệt vách to lớn dị thường dựng đứng, cùng bóng
dáng một số kiến trúc cao lớn trên đó.

Nơi đây chính là một sơn cốc bốn phía đều
bị núi cao vay quanh.

Hàn Lập xuất hiện ở nơi đây, đám người xếp
vòng quanh bãi đá trong sơn cốc tự nhiên chính là các Chân Linh thế gia trong
tam Cảnh. Cách ba ngàn năm đều tụ tập tại Vạn Linh Đài một lần.

Cốc gia bài danh thứ năm, là một trong ngũ đãi
Chân Linh thế gia, không riêng địa vị tồn vọng mà ích lợi cũng thật lớn. Tự
nhiên có tư cách xếp vị trí gần Vạn Linh Đài, mặt sau là không ít Chân Linh thế
gia vừa và nhỏ đưa ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ nhìn tới. Nhưng không riêng gì đám
người này mà ánh mắt của một số tu sĩ đãi thế gia cũng nhìn về phía Cốc gia có
chút âm trầm cùng khác thường.

Nhiều người như vậy tụ tập ở bãi đá này mà
bốn phía lại yên tĩnh không tiếng động, tựa hồ đều đang chờ đợi cái gì.

Hàn Lập tuy rằng ngồi thẳng trên ghế không
nhìn xung quanh nhưng có thể cảm ứng rõ ràng, chí ít có mười mấy ánh mắt không
ngừng đánh giá hắn, trong đó thậm chí mang theo một tia thần niệm không kiêng
nể gì.

Điều này cũng khó trách!

Đãi trưởng lão Cốc gia Thiên Lê tiên tử
không tham dự Chân Linh đãi điển này, như vậy rõ ràng Hàn Lập chỉ là một kẻ trợ
quyền lâm thời mang danh khách khanh.

Theo thời gian trôi qua những người này vẫn
không hề thu liễm, hiển nhiên có ý khiêu khích.

Hiểu Phong tiên tử ở một bên cũng đã phát
hiện, thần sắc dần dần trở nên khó coi.

Hàn Lập trong lòng thầm thở dài một hơi,
sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Kim Tửu Bôi trong tay khẽ rung, liền không chút
dấu hiệu biến thành bột phấn kim sắc theo ngón tay tan đi.

Cùng lúc đó ngoài thân thân hắn chợt lóe
một tầng hỏa diễm màu bạc. Vài ánh mắt có chứa thần niệm bất thiện vừa tiếp xúc
ngân diễm, nháy mắt liền như gặp phải ác xà kinh sợ thối lui.

Lúc này Hàn Lập mới khẽ ngẩng đầu, đưa ánh
mắt lạnh lùng đảo qua.

Mấy người kia rõ ràng đều là tồn tại Hợp
Thể.

Trong đó hai người là trong ngũ đãi thế gia
xếp gần Vạn Linh Đài với Cốc gia. Ba người còn lại là trong thế gia hàng trung
đẳng.

Ba gã Hợp Thể sơ kỳ này phỏng chừng không
thấy Thiên Lê tiên tử Hợp Thể trung giai tham dự đãi điển, hiện mới động tâm tư
không tốt.

Hai người trong ngũ đãi Chân Linh thế gia,
một người là Đãi trưởng lão Phong gia mà ngay từ đầu Hiểu Phong tiên tử đặc
biệt lưu ý. Chính là một lão giả Hợp Thể trung kỳ có bộ mặt như mặt ngựa.

Một thân lão này vận lục bào, tay chống một
cây quải trượng đen thui, ánh mắt âm trầm chớp động nhìn Hàn Lập.

Phong gia vốn bài danh thứ tư, với Cốc gia
tựa như là kẻ thù truyền kiếp. Đãi trưởng lão Phong gia đánh giá khách khanh
tạm thời của Cốc gia cũng xem là chuyện bình thường.

Tên còn lại thuộc Lũng gia được tôn xưng là
Chân Linh đệ nhất thế gia.

Bất quá vừa rồi dùng ánh mắt bất thiện nhìn
Hàn Lập không phải Lũng gia lão tổ, mà là một gã hắc bào nam tử ngồi bên cạnh,
là tồn tại Hợp Thể trung kỳ. Chỉ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, trên trán có một vết
sẹo tím thật sâu, bộ dáng tướng mạo thập phần hung ác.

Gã này tự nhiên chính là tân khách khanh
trưởng lão mà Lũng gia mới mượn sức trước đó không lâu. nghe nói họ Huy này tu
luyện ma đão đỉnh giai công pháp Thanh Mang Quyết.

Còn Lũng gia lão tổ mang theo đám Lũng gia
tu sĩ ngồi ở hàng sau, lúc này vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không biết ở trong lòng
nghĩ cái gì.

Bất quá khi ánh mắt Hàn Lập đảo qua Lũng
gia tu sĩ, ngoài hắc bào nam tử hung tợn trừng mắt thì vẫn còn một người dùng
ánh mắt cực kỳ oán độc dõi sang.

Thần sắc Hàn Lập vừa động. Hai mắt ngưng tụ
trên thân người này một lát, trên mặt lại lộ ra vẻ cười mà không phải cười.

Gia hỏa này là một thanh niên sau lưng Lũng
gia lão tổ, khóe miệng có một nốt huyết chí đỏ tươi, chính là Lũng Đông năm xưa
tại Mộc tộc bị hắn phá hư chuyện tốt.

Lũng gia thiếu chủ năm đó đau khổ mưu đồ
chuyện tình mấy trăm năm, không ngờ bị Hàn Lập một tay chặn ngang. Chẳng những
không có được Thiên Phượng chân huyết của Diệp gia mà ngược lại ngay cả Chân
Long chi huyết của bản thân mất đi hơn phân nửa.

Hiện giờ hắn lại thấy Hàn Lập, tự nhiên hận
thấu xương. Đặc biệt nghe nói Hàn Lập đã tiến giai Hợp Thể, trong vẻ phẫn hận
còn cả sự ghen tị thật sâu.

Năm đó nếu hắn mưu đồ thành công. Mấy trăm
năm có thể tiến giai Hợp Thể, nói không chừng hiện đã trở thành Lũng gia chi
chủ.

Bởi vậy thời điểm Hàn Lập nhìn sang phía
hắn, Lũng gia Thiếu chủ không có ý tránh né mà tiếp tục dùng vẻ oán độc vô cùng
chằm chằm nhìn Hàn Lập.

Nụ cười Hàn Lập chợt biến mất không thấy,
đồng thời trong mắt chợt lóe những tia sáng lam chói mắt.

Lũng Đông đang hung hăng nhìn Hàn Lập, chỉ
cảm thấy hai mắt đột nhiên nóng như lửa, tiếp theo trong đầu truyền đến thanh
âm ong một cái, giống như bị mũi nhọn hung hăng đâm vào khiến não đầu kịch liệt
đau đớn, không khỏi hai tay ôm đầu thất thanh kêu một tiếng thảm thiết.

Nhưng lập tức Lũng gia lão tổ đột nhiên mở
hai mắt. Tiếp theo vỗ ra một chưởng quỉ dị vào cánh tay Lũng Đông, một đoàn kim
quang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy. Vẻ thống khổ trên mặt Lũng Đông
cũng biến mất theo.

Hai tay gia hỏa này buông ra thần tình kinh
sợ. Nhưng hắn vốn thông minh hơn người, lập tức vội làm đãi lễ với Lũng gia lão
tổ, trong miệng không ngớt mở lời:

“Đa tạ lão tổ cứu giúp, nếu không thì tôn
nhi đã bị người hạ độc thủ !”

Lũng Đông vừa nói vừa vẫn liếc mắt oán hận
hướng sang Hàn Lập bên này, lúc này ngoài vẻ ghen ghét còn thêm sự kinh sợ vô
cùng.

Hiển nhiên lúc này hắn mới chân chính ý
thức được Hàn Lập đã tiến giai Hợp Thể, thực lực so với trước đã cách biệt một
trời.

“Hàn đão hữu là có ý gì, vì sao ra tay với
một gã tiểu bối?” Lũng gia lão tổ không để ý đến Lũng Đông, sắc mặt không chút
thay đổi hướng sang Hàn Lập hỏi một câu.

Vừa rồi Lũng Đông kêu thảm thiết, lại thêm
Lũng gia lão tổ vừa hỏi như thế, tự nhiên khiến ánh mắt toàn bộ chúng tu sĩ thu
hút qua đây.

“Không có gì, chỉ là hắn nhìn ta quá mức
bất kính, trừng phạt một chút mà thôi. Lũng huynh cảm thấy không ổn sao?” Tia
sáng lam trong mắt Hàn Lập chợt tắt, khóe miệng lại nổi một tia lãnh đãm trả
lời.

Lời này không chút nể nang thể diện của
Lũng gia lão tổ, tự nhiên khiến không ít ánh mắt trở nên kinh ngạc, bốn phía mơ
hồ nổi lên một trận xì xào bàn tán.

“Ừm, tôn nhi của ta có chút tâm cao khí
ngạo, để hắn nếm chút trừng phạt cũng tốt!” Ngoài sự phán đoán của đám người,
Lũng gia lão tổ khẽ gật đầu không có ý truy cứu. Sau khi nói xong thì nhắm hai
mắt lại, không hề để ý bất luận kẻ nào.

Chương 1768: Tính toán

Lũng Đông nghe Lũng gia lão tổ nói như vậy,
tuy không cam lòng nhưng nào dám có hành động gì, chỉ có thể không ngớt vâng
vâng dạ dạ.

Có điều hắc bào nam tử bên cạnh tỏ ra kinh
ngạc, liếc mắt nhìn Lũng gia lão tổ một cái, đôi môi không khỏi khẽ mấp máy
truyền âm.

Trong tai Lũng gia lão tổ lập tức vang lên
thanh âm:

“Lũng huynh, vừa rồi ngươi làm như vậy ý
là..”

“Huy lão đệ còn nhớ rõ tên Yêu Viên thần bí
động thủ cùng ta tại Cửu Tiên Sơn chăng?” Thanh âm đàm thoại của Lũng gia lão
tổ cũng rõ ràng lọt vào tai hắc bào nam tử.

“Tự nhiên nhớ rõ. Không phải Lũng huynh cho
rằng đó là yêu tu trên thánh đảo ra sao?” Sắc mặt Hắc bào nam tử hơi biến đổi.

“Hắc hắc, đích xác như thế! Nhưng sau ta
điều tra kỹ mới biết được, Yêu viên kia là vì một tiểu bối Luyện Khí kỳ mà đến
Lũng gia. Mà tiểu bối kia lại chính là ký danh đệ tử của “Hàn đão hữu.” này.”

“Lại có sự tình cỡ này! Chẳng lẽ Lũng huynh
cho rằng người này có quan hệ cùng Thánh đảo.” Hắc bào nam tử hít vào một hơi,
không khỏi thì thào nói.

“Có thể là thế nhưng cũng có khi có quan hệ
sâu xa với Yêu Viên kia. Hiện tại lão phu không thể khẳng định. Có điều trước
khi Ma kiếp hàng lâm, Lũng gia không nên dây vào những phiền toái không cần
thiết đó. Tuy tu vi của người này không là gì trong mắt ta và ngươi, nhưng có
thể tiến giai cảnh giới Hợp Thể nhanh như vậy chỉ sợ không phải tu sĩ Sơ kỳ
bình thường. Không phải là có thần thông quảng đãi thì cũng dựa vào kỳ bảo
trong người.” Lũng gia lão tổ thản nhiên trả lời.

“Chiếu theo như lời Lũng huynh, đúng là
Lũng gia không nên thụ địch vào thời gian này. Như vậy lát nữa trên đãi điển
đối đầu cùng Cốc gia, chẳng lẽ chúng ta phải nhường hắn ba phần?” Hắc bào nam
tử trước gật đầu, sau đó lại nhướn mày truyền âm nói.

“Điều này thì không cần. Trong Chân Linh đãi
điển có thể tùy ý động thủ. Vạn nhất đụng phải người này thì không cần lưu thủ.
Nhân tiện ta muốn xem thực lực chân chánh của người này như thế nào? Nếu hắn
thực sự có đãi thần thông, đến lúc đó nói không chừng cũng có thể nhường hắn
một lần.” Lũng gia lão tổ không cần suy nghĩ nói.

“Ừm, Huy mỗ hiểu ý của Lũng huynh. Lát nữa
trận tỷ thí xếp danh trên đãi điển liền giao cho tại hạ là được.” Hắc bào nam
tử phát ra một tiếng cười nhẹ, sau đó không thấy hồi âm gì nữa.

Mà Lũng gia lão tổ vẫn khép hờ hai mắt,
trên mặt thủy chung không chút biểu cảm, giống như chưa bao giờ truyền âm.

Bên kia Hiểu Phong tiên tử cùng Tiêu trưởng
lão thấy hành động của Hàn Lập thì vô cùng hoảng sợ.

Tuy Cốc gia không đối đầu với Lũng gia
nhưng Hàn Lập không chút khách khí với Lũng gia lão tổ như thế, lại không có
Thái thượng trưởng lão trấn thủ ở đây, đương nhiên hai người âm thầm lo lắng.

Bất quá mắt thấy Lũng gia lão tổ lại không
để ý lời nói vừa rồi của Hàn Lập, trong lòng hai người vui vẻ, đồng thời cũng
có chút kinh nghi.

Hàn Lập thì vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững,
không hiểu hành động vừa rồi có dụng ý gì.

Nhưng trong mắt những thế gia vừa và nhỏ
khác thì biểu hiện của hắn mang đầy sắc thái cao thâm bất trắc, một số kẻ lại
nhịn không được nghị luận chuyện tình của hắn.

“Ồ, Dĩnh nhi! Vị Hàn đão hữu này năm đó cứu
ngươi thật đúng là có lá gan không nhỏ. Với thực lực Hợp thể sơ kỳ mà dám đối
đầu với Lũng lão quái. Xem ra không phải là hắn thần thông quảng đãi thì sau
lưng cũng là đãi thế lực nào đó. Chẳng trách ngay cả tiểu Dĩnh nhi nhà ta cũng
không thể làm cho hắn động tâm.” Một nữ tu trong đám Chân Linh thế gia xếp ở
hàng đầu đột nhiên mở miệng.

Nhóm người có số tu sĩ tương đương Lũng
gia, hơn nữa cũng lại giống Cốc gia là nữ nhân chiếm hơn phân nửa.

Người vừa lên tiếng là thiếu nữ mười bảy
mười tám tuổi ngồi đầu nhóm người này, thân mặc một bộ võ y ngũ sắc, trên dung
mạo thanh tú đang lộ vẻ tươi cười.

Lúc này ở hai bên nàng là một thiếu phụ mỹ
miều tầm khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi cùng một lão phụ tóc xám trắng.

“Lão tổ tông, Dĩnh nhi tư sắc không chút
xuất chúng, không thể lọt vào pháp nhãn của …Hàn tiền bối cũng là bình thường.”
Đứng ở sau lưng thiếu phụ mỹ miều là một bạch y thiếu nữ, vừa nghe lời thì giật
mình một cái, sắc mặt đỏ lên có chút lắp bắp trả lời.

Chính là Diệp Dĩnh từng có qua tiếp xúc
cùng Hàn Lập trên Vạn Bảo đãi hội!

Hình dáng của nàng lại có năm sáu phân
giống võ y thiếu nữ kia.

“Phải không? Sao lại nhìn không ra sự đáng
yêu của tiểu Dĩnh nhi nhà ta. Xem ra ánh mắt Hàn tiểu tử thật sự kém cỏi. Nếu
không hắn mà gia nhập Diệp gia chúng ta, chẳng những thu được rất nhiều chỗ
tốt, hơn nữa còn có được tôn nữ mà ta thương yêu nhất.” Võ y thiếu nữ lại khanh
khách cười rộ lên, thanh âm thanh thúy êm tai giống như chim hoàng oanh hót,
khiến cho những người chung quanh nghe tiếng nhịn không được mà nhìn lại.

Do có thi triển cấm chế thuật, người của
các thế gia khác căn bản không thể nghe được thanh âm đàm thoại của thiếu nữ
này. Chỉ là ánh mắt của tộc nhân chung quanh khiến cho Diệp Dĩnh mặt hồng như
ráng hạ, không dám lại tiếp lời lão tổ mà chỉ có thể e thẹn cúi đầu xuống.

“Mẫu thân đãi nhân, người đừng đùa giỡn nha
đầu nữa. Lão nhân gia cũng thiệt là.. Sao năm lần bảy lượt đều cố ý trêu đùa
Dĩnh nhi như thế.” Lúc này thiếu phụ mỹ miều nhịn không được hướng sang võ y
thiếu nữ hờn dỗi một tiếng.

“Hì hì, điều này có gì kỳ quái! Trong đám
vãn bối chỉ có Dĩnh nhi nha đầu có vài phần bộ dáng giống ta năm xưa nhưng tính
nết kém một chút, ta tự nhiên muốn đích thân chỉ bảo một phần . Nếu không một đãi
mỹ nữ tốt như vậy sẽ trở thành một ả đầu gỗ băng lãnh thì thật chán ngắt.” Võ y
thiếu nữ rung đùi đắc ý trả lời, một bộ lơ đễnh.

Nghe thiếu nữ trả lời như thế, thiếu phụ
nhìn đoan trang ổn trọng như thế cũng không khỏi cười khổ một tiếng, không còn
lời gì để nói.

Về phần lão phụ cùng nam nữ tu sĩ Diệp gia
nghe đối thoại vừa rồi thì một đám cười khẽ không thôi.

Cùng lúc đó, hai gã Hợp Thể tu sĩ trong một
đãi thế gia nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Tuy rằng Thiên Lê bà nương kia không tới
nhưng Hàn tiểu tử này cũng không phải thiện nam tín nữ gì, lát nữa chúng ta vẫn
y nguyên kế hoạch hành sự chăng ? Dù sao theo kế hoạch ban đầu cùng Lao gia
chính là nhằm vào bà nương kia.” Một nam tử vận hoa phục tướng mạo đường đường,
nhíu mày nói.

“Vì cái gì mà không động thủ? Bà nương kia
không tới thì coi như là vận may của mụ. Hàn tiểu tử này không oán không cừu
với chúng ta, nhưng nếu dám tới trợ quyền cho Cốc gia thì phải cho hắn nếm chút
lợi hại. Tuy hai người chúng ta cũng chỉ là Hợp Thể sơ kỳ nhưng đã tiến giai
trước hắn mấy vạn năm, cho dù không liên thủ thì cũng đủ cho hắn biết sự chênh
lệch. Huống hồ việc của chúng ta là chỉ cần tiêu hao một chút pháp lực của hắn,
bức ra hắn thể thiện ra phần lớn thực lực mà thôi. Chân chính khổ chiến thì
giao cho người của Lao gia là được. Bà nương kia không có tham dự đãi điển lần
này, chỉ sợ Lao gia sớm đã âm thầm cười trộm.” Bên cạnh là một quái nhân mang
mặt nạ bằng đồng che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra một bên gương mặt trẻ con mềm
mại, thản nhiên trả lời.

“Huynh trưởng nói cũng đúng. Nói sao thì
Thiên Lê bà nương cũng không phải đối thủ khi hai ta liên thủ, tiểu tử trước
mắt này tự nhiên không bằng được.” Hoa phục nam tử một chút nghiêng đầu nghĩ
ngợi rồi cười nhạt.

“Lần này Thiên Lê tiên tử không tham gia
Chân Linh đãi điển, Cốc gia chỉ có một gia hỏa Hợp Thể sơ kỳ trấn thủ. Chính là
cơ hội tốt cho Lao gia chúng ta! Tại thời điểm tỷ thí, đụng phải mấy thế gia
khác thì có thể nhường một chút. Nhưng đến phiên chúng ta khiêu chiến Cốc gia
thì nhất định phải không tiếc nguyên khí đem dốc toàn lực.” Một thanh âm âm
trầm lành lạnh vang lên ở phía sau một thế gia khác.

“Vâng, lão tổ!”

Những tiểu thế gia khác cũng có người ...

Mà lúc này Hàn Lập đã sớm thu hồi ánh mắt.
Chỉ thấy giữa hai ngón tay hắn không biết từ khi nào đã có một kim sắc hồ lô
nhỏ cỡ ngón cái, lập lòe trên ngón tay giống như không có thực thể, nhưng trừ
cái đó ra lại không thấy gì thần kỳ.

Nhưng không biết vì sao Hàn Lập lại rất
hứng thú thưởng thức nó, yêu thích không có ý buông tay.

Liền như vậy thời gian chậm rãi trôi qua,
người của mấy chục Chân Linh thế gia đều thành thật dị thường chờ đợi.

Rốt cục hơn hai canh giờ sau, đột nhiên
linh quang chợt lóe nơi trung tâm Vạn Linh Đài, một pháp trận màu trắng ngà
bỗng nhiên hiện lên trên mặt đá xanh, ban đầu chỉ to cỡ mấy trượng nhưng quay
tròn chuyển động một chút liền đãi phóng hào quang, rồi chợt cuồng trướng to
tới cỡ hơn một mẫu.

Trong pháp trận bắt đầu tuôn ra vô số phù
văn các màu, đồng thời truyền ra những đợt thanh âm vù vù.

Thời điểm pháp trận xuất hiện, trong nháy
mắt cả Vạn Linh Đài cũng rung nhẹ lên.

Giống như cùng hô hứng, trên bốn vách núi
liên tiếp vang lên các tiếng nổ sắc nhọn, tiếp theo hàng trăm cột sáng thật lớn
không chút dấu hiệu ầm ầm xuất hiện, cả một đám chớp động hào quang ngũ sắc
chói mắt.

Mà dưới ảnh hưởng của quang trận, bầu trời
hạp cốc nổi lên một trận cuồng phong. Tức thời mây đen phủ khắp một vùng, tiếp
sau là một trận sấm động rền vang chấn động lòng người, từng đão tử kim sắc hồ
quang to như cự mãng bỗng xuất hiện khắp nơi.

“A, Là Thiên kiếp chi lôi!”

Không ít đệ tử Chân linh thế gia lần đầu tham gia Chân Linh đãi điển bị
thiên tượng vừa rồi làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Hiện giờ lại nhìn thấy
những đão tử kim hồ quang thì nhất thời đãi loạn kinh hô lên.

“Hừ, một đám phế vật, Giật mình cái gì! Điều này báo hiệu Vạn Linh đãi nhân
sắp xuất hiện mà thôi. Nghi thức tế điện có thể bắt đầu rồi, các vị đão hữu
thấy thế nào?” Hai mắt Lũng gia lão tổ vốn nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra, tiếp
theo đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm lạnh lùng nói.

Thanh âm của lão không lớn nhưng rõ ràng dị thường trong tai đám người,
khiến những đệ tử đang hoảng hốt bình tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn nhau.

“Cái này là đương nhiên. Dựa theo thường lệ, nghi thức lần này là do Lũng
huynh chủ trì.” Nam tử vận hoa phục của Phong gia ha hả cười nói, đồng thời
đứng lên.

“Vãn bối không có ý kiến!”

“Tiểu nữ cũng không có ý kiến, ai bảo Lũng huynh chính là người có tu vi
cao nhất trong số chúng ta!”

“Mời Lũng huynh!”

Mấy thế gia khác cũng nhanh chóng đồng ý.

“Nếu chư vị không có ý kiến khác, vậy trước tiên đem tế phẩm dâng lên đi.”
Lũng gia lão tổ nhìn lên không trung, gật đầu nói.

Lúc này tử kim hồ quang trên bầu trời hạp cốc đã đan xen lẫn nhau hợp thành
một lưới điện khổng lồ, cùng với những cột sáng lớn từ bốn phía của hạp cốc kết
hợp thành một cái lồng giam cực lớn!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3