Phàm nhân tu tiên - Chương 1771 - 1772

Chương 1771: Lao gia khiêu chiến

Lũng gia lão tổ thu bàn tay về, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nhìn về
một chỗ trên hư không. Đột nhiên từ nơi đó lộ ra một cánh tay màu xanh.

Đồng thời không gian tiếp tục dao động, một bóng người da thịt xanh biếc từ
trong hư không bỗng nhiên hiện ra.

Người này cao chừng hai trượng, cả người chớp động tử quang, mặt mũi giống
hệt Hàn Lập, đồng thời trong hai mắt có những tia sáng lưu chuyển.

Hàn Lập khẽ vẫy nhẹ bàn tay. Thân ảnh màu xanh kia thoắt một cái đã quỷ dị
xuất hiện ở bên cạnh hắn.

“Đệ nhị hóa thân, hay lắm. Hàn đão hữu quả nhiên không khiến Lũng mỗ thất
vọng, vậy hãy tiếp chiêu thứ ba của tại hạ đi!”

Lũng gia lão tổ nhíu lại hai mắt, lẩm bẩm chú ngữ rồi bỗng cười lạnh một
tiếng, một cánh tay lại nhấc lên, hùng hổ trảo về phía Hàn Lập.

Mặc dù cử động này giống hệt nhưng thanh thế so với hai lần trước đó lại
hoàn toàn khác biệt.

Cánh tay màu vàng vừa mới lộ ra một nửa, không gian ở gần đó đã vang lên
tiếng vù vù, vô số ngũ sắc quang điểm đột nhiên hiện ra trôi nổi trên Vạn Linh
Đài.

Một khắc sau đó, những quang điểm do thiên địa nguyên khí biến thành này
điên cuồng tụ về cánh tay Lũng gia lão tổ, chớp sáng liên tục rồi ồ ạt chui vào
trong đó.

Cánh tay phủ đầy vảy rồng màu vàng kim trong nháy mắt trở nên trong suốt
óng ánh, nổi lên một tầng ngũ sắc linh quang. dần trở nên vô cùng chói mắt như
vầng thái dương chói lòa khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.

Đồng thời có một cỗ linh áp kỳ lạ vô cùng cường đãi cũng từ trên cánh tay
đó tỏa ra khắp nơi xung quanh.

Cánh tay phát ra ngũ sắc hào quang kia lúc này dường như đã trở thành một
cá thể độc lập, không ngờ khí tức còn mạnh hơn Lũng gia lão tổ tu sĩ Hợp Thể
hậu kỳ mấy phần.

Hàn Lập thấy một trảo của đối phương thanh thế kinh người như vậy, rốt cục
sắc mặt hơi đổi.

Mắt thấy bàn tay của cánh tay ngũ sắc đang mơ hồ vặn vẹo, trong chốc lát
nữa sẽ hoàn toàn chộp tới. Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng chuyển động, bỗng chắp
hai tay khẽ cười rồi mở miệng nói:

“Đão hữu pháp lực thông thiên, Hàn mỗ tự nhận không bằng, chiêu thứ ba
không cần phải đánh nữa, trận này tại hạ nhận thua.”

Vừa nói xong lời này, Hàn Lập không kể vẻ mặt kinh ngạc của Lũng gia lão tổ
ở phía đối diện lộ ra. Cánh tay ngũ sắc còn chưa kịp có phản ứng thì thanh
quang ngoài thân đã lóe lên, thân ảnh hắn tức thời hóa thành một đão thanh hồng
trực tiếp bắn ra ngoài quang tráo.

Linh quang chợt lóe, không ngờ tầng quang tráo dày như vậy mà lại bị đão
thanh hồng này xé toạc như giấy hồ mà chui ra.

Chớp mắt một cái Hàn Lập liền vọt ra ngoài Vạn Linh Đài, độn quang lượn
vòng hạ xuống ở chỗ đám tu sĩ Cốc gia.

Về phần thân ảnh màu xanh quỷ dị kia thì theo hắn dường như hình với bóng,
thân thể hắn vừa dừng lại thì nó cũng hạ xuống phía sau lưng.

Đám tu sĩ của Cốc gia ở phụ cận theo bản năng tự nhiên rối rít lui về phía
sau mấy bước, không ngừng dùng ánh mắt tò mò đánh giá về phía này.

Hàn Lập thản nhiên nhìn quét qua thân ảnh một cái, liền một tay bấm niệm
pháp quyết.

Bên ngoài thân thân ảnh màu xanh lục lóe sáng tử quang, trong màn linh
quang chớp động thì nó nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đoàn tử
quang chui vào trong tay áo Hàn Lập không thấy bóng dáng.

Ở một bên Hiểu Phong tiên tử cùng với Tiêu trưởng lão, nhìn cử động này của
Hàn Lập thì thần sắc có chút quái dị cùng phức tạp.

Này cũng khó trách hai người này có vẻ mặt như thế đi. Một kẻ mới tiến giai
tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ, lại dám chọi cứng với tu sĩ Hậu kỳ. Hơn nữa thể hiện thần
thông không thua gì tu sĩ trung kỳ, ấy vậy mà ở thời điểm một chiêu cuối cùng
lại tự nhảy xuống nhận thua.

Cho dù xét ở phương diện nào cũng thấy không bình thường chút nào.

Bất quá mới vừa rồi Hàn Lập lộ ra thực lực kinh người như vậy. Bọn họ tự
nhiên cũng không dám hỏi han điều gì, chỉ có thể nhìn nhau một cái rồi cười khổ
một tiếng.

Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng một tia lo lắng ban đầu kia, giờ phút
này cũng tan biến không còn sót lại chút nào.

Ở trong mắt hai người, thực lực Hàn Lập thể hiện ra không hề dưới Thái
Thượng trưởng lão của Cốc gia “Thiên Lê tiên tử”, hơn nữa chỉ e còn có phần
vượt hơn.

Kể từ đó, việc giữ vững vị trí của Cốc gia trong Ngũ đãi Chân Linh tuyệt
không thành vấn đề.

“Hắc hắc, có chút ý tứ!” Rốt cục Lũng gia lão tổ ở trong quang tráo cũng có
phản ứng, nhìn Hàn Lập ở phía ngoài, không chút tức giận ngược lại còn cười và
tự nói một tiếng.

Ngũ sắc hà quang trên cánh tay của lão lưu chuyển một trận, thiên địa
nguyên khí cũng từ đó bay ra rồi tiêu thất trong hư không, đồng thời kim sắc
long lân mọc trên thân cũng bắt đầu từ từ lặn đi, giải trừ hình thái nửa yêu
hóa của cơ thể.

“Chúng ta đành bỏ kế hoạch lần này thôi!” Ở trong đám tu sĩ Phong gia, nam
tử mang mặt nạ bằng thanh đồng bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.

“Huynh trưởng nói vậy là có ý gì? Cho dù người này không phải tu sĩ Hợp Thể
sơ kỳ bình thường thì cũng chỉ tương đương Thiên Lê bà nương mà thôi, ta và
ngươi liên thủ chẳng lẽ lại còn sợ hắn?” Nam tử vận hoa phục lại nhíu mày hỏi.

“Hừ, tương đương với Thiên Lê? Lão nhị, ta thấy ngươi cần phải dụi mắt xem
lại lần nữa cho rõ ràng đi. Những thần thông khác không nói, thực lực đệ nhị
hóa thân của người này không phải nhỏ. Có thể dùng một quyền ngạnh kháng đánh
bay một kích của Lũng lão quái, cho dù hai ta hợp lại cũng không làm được. Hơn
nữa đối mặt với Lũng lão quái, hắn trước sau đều không tỏ ra sợ hãi chút nào,
khẳng định còn rất nhiều thủ đoạn lợi hại còn chưa đem ra. Ngươi với ta liên
thủ rất khó đánh bại hắn. Ta cũng không muốn Phong gia lại đắc tội với một
người thực lực thâm sâu không lường như vậy được.” Ánh mắt nam tử đeo mặt nạ
lóe sáng, lạnh lùng trả lời.

“Nhưng còn phía Lao gia thì tính sao bây giờ, chúng ta đã nhận lợi ích của
họ.” Nam tử mặc hoa phục vẫn đang do dự.

“Lúc đầu chúng ta đáp ứng chỉ là làm suy yếu thực lực của Thiên Lê tiên tử
mà thôi. Hiện tại Cốc gia đổi một người khác thượng đài mà không phải mụ. Chúng
ta thay đổi chủ ý không phải rất bình thường hay sao. Cùng lắm thì đem vật phẩm
trả lại cho bọn chúng chín mươi sáu phần. Lao gia còn dám dài dòng cái gì? Lát
nữa nếu chúng ta lên đài có tỷ thí với hắn chỉ cần vận dụng thủ đoạn bình
thường là đủ rồi.” Nam tử đeo mặt nạ lành lạnh trả lời.

“Nếu huynh trưởng đã có quyết định vậy tiểu đệ xin nghe. Bất quá vẫn có
chút đáng tiếc, vốn tưởng là lần này có thể đẩy Cốc gia ra khỏi Ngũ đãi thế
gia, xem ra chỉ đành chờ lần tới rồi!” Nam tử mặc hoa phục thở dài một hơi rồi
đáp ứng. Chẳng qua khẩu khí vẫn có vẻ không cam lòng.

“Không bao lâu nữa chính là Ma Kiếp hàng lâm. Khi diễn ra Chân Linh đãi
điển tiếp theo thì đã có không biết bao nhiêu thế gia tan thành mây khói, ta
với ngươi cần gì phải nghĩ quá xa.” Nam tử đeo mặt nạ có vẻ cầm lên được mà bỏ
xuống cũng được, cười hắc hắc nói.

Lần này nam tử mặc hoa phục đành cười khổ một tiếng rồi lặng im.

Lúc này, đám tu sĩ của Lao gia đứng cách đó không xa, có mấy tên trưởng lão
đang vây quanh một gã tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ duy nhất. Bọn họ ở trong cấm chế thấp
giọng tranh luận điều gì đó.

Mặc dù không nghe thấy nội dung đàm luận nhưng rõ ràng sắc mặt người nào
cũng vô cùng khó coi.

Mà tu sĩ Hợp Thể kỳ của Lao gia là một nho sinh trung niên thân mặc bạch y
cũng đang chau mày suy nghĩ.

Hiển nhiên vừa rồi Hàn Lập thể hiện thực lực ở trên Vạn Linh Đài, nhất thời
khiến kế hoạch hạ bệ Cốc gia để cho Lao gia tiến vào Ngũ đãi thế gia trở nên
rối loạn.

“Tiếp theo đây, kết quả sẽ tùy thuộc trận đấu giữa tổ thua cuộc là Phong
gia và Cốc gia, tiến hành tranh vị trí số bốn và số năm. Hàn đão hữu, Phong đão
hữu, các ngươi có muốn lên đài tỷ thí một chút không.” Lũng gia lão tổ lại ở
trên đài thong dong tuyên bố.

Vừa nghe thấy lời này, hai gã tu sĩ Hợp Thể của Phong gia đều nhất tề quét
ánh mắt về phía Cốc gia bên này.

Hiểu Phong tiên tử cùng Tiêu trưởng lão cũng quay đầu nhìn về phía Hàn Lập.

“Không cần so tài, trận này tại hạ nhận thua!” Hoàn toàn ngoài dự liệu của
đám người, khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch, không lưỡng lự lựa chọn.

Đám người xung quanh tức thì lại xôn xao một phen.

“Hàn tiền bối, trận này...” Hiểu Phong tiên tử nhất thời có chút ngồi không
yên, vội vàng mở miệng hỏi han.

“Phong gia cũng có hai gã tu sĩ Hợp Thể, vả lại sở trường thuật liên thủ,
ta không nắm chắc bao nhiêu phần thắng, tự nhiên là giữ lại sức lực để tập
trung ứng phó khiêu chiến từ thế gia phía dưới. Chỉ cần đảm bảo vị trí của Cốc
gia trong Ngũ đãi thế gia, ta nghĩ không phải trái với ước định cùng đão hữu
chút.” Hàn Lập quét mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.

“Dĩ nhiên là tiền bối không vi phạm ước định, chẳng qua vị trí xếp hạng
càng cao trong Ngũ đãi thế gia thì chỗ tốt càng tăng thêm rất nhiều nên vãn bối
nhất thời có chút tham lam.” Sắc mặt Hiểu Phong tiên tử biến đổi hai lần, cuối
cùng cũng gật đầu.

Lúc này Lũng gia lão tổ ở trên đài, sau khi đã tuyên bố kết quả vừa rồi thì
tiếp tục mời ba gia tộc còn lại lên rút thăm tỷ thí một lần nữa.

Lần này, lại đến lượt Lũng gia rút ra được một thăm miễn gặp đối thủ.

Đến phen tỷ thí của Diệp gia cùng Lâm gia.

Phía Diệp gia tự nhiên là vị thiếu nữ mặc võ phục kia, còn Lâm gia thì là
nam tử tóc dài đầu đội vòng bạc.

Hai người tựa hồ đã sớm có ân oán, vừa thượng đài lập tức liên tiếp thi
triển thần thông, nhất thời đánh đến thiên hôn địa ám, thậm chí thanh thế tựa
hồ còn kinh người hơn trận Lũng gia lão tổ đấu với Hàn Lập.

Hai người đều là Hợp Thể trung kỳ nhưng rõ ràng thực lực thiếu nữ mặc võ
phục kia cao hơn nam tử tóc dài một bậc. Nam tử liên tiếp thi triển ra nhiều
loại thần thông mới tu hành được nhưng cuối cùng vẫn bị thiếu nữ bức ra ngoài
quang tráo, chỉ có thể mặt nặng như đeo đá nhận thua rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Sau đó là Diệp gia đối mặt với Lũng gia, thiếu nữ mặc võ phục tự biết không
phải đối thủ của Lũng gia lão tổ nên trực tiếp nhận thua.

Mà Phong gia cũng hết sức sáng suốt không có ý khiêu chiến ba thế gia xếp
vị trí đầu nữa.

Như vậy bảng xếp hạng trong Ngũ đãi thế gia hóa ra không thay đổi, Cốc gia
vẫn bài danh ở vị trí cuối cùng.

Song bởi thực lực Hàn Lập mới hiển lộ ra vừa rồi, đám tu sĩ Cốc gia cũng
trở nên an tâm hơn.

Nhưng khi Lũng gia lão tổ tuyên bố bắt đầu đến lúc những thế gia khác tự do
khiêu chiến. Bạch y nho sinh Lao gia chậm rãi đứng lên trầm giọng nói:

“Tại hạ là Lao Ai, đãi biểu cho Lao gia muốn khiêu chiến với Cốc gia. Mong
Hàn đão hữu chỉ giáo đôi chút!”

Vừa nói xong thì trên người nho sinh lóe lên bạch sắc quang hà, thân ảnh đã
hiện ra bên trong quang tráo, yên lặng sẵn sàng chờ Hàn Lập thượng đài.

Hàn Lập thấy vậy thì khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà toàn thân lóe lên
thanh quang, xuất hiện ở phía đối diện nho sinh.

Thần sắc Lao Ai tỏ vẻ ngưng trọng, sau khi mở miệng nói một chữ “Thỉnh.”
thì khẽ đảo hai bàn tay.

Ở một tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh thước màu đen, tay còn lại thì lóe
sáng kim quang, hiện ra một cây bút lớn màu vàng kim lấp lánh, thân bút dài đến
vài thước, ngọn bút phát ra ngũ sắc linh quang diễm lệ cực kỳ.

Cây thước vừa mới khẽ vũ động đã bắn hà quang ra bốn phía, lập tức trước
người hắn hiện ra mấy chục đóa linh hoa kỳ lạ, đem thân hình chen phủ kín đáo
nghiêm mật.

Mà cây bút lớn màu vàng trong tay liên tiếp vảy lên trong hư không, lập tức
từng con từng con yêu điệp khổng lồ ngũ sắc rực rỡ bỗng dưng phập phù hiện ra.

Chương 1772: Kim Thân sính uy

Nho sinh quát khẽ một tiếng, tất cả các yêu điệp cùng vẫy hai cánh. Từng
mảng bột phấn ngũ sắc ào ào tuôn ra. Sau đó theo sự thao túng của pháp quyết,
hóa thành một đám Ngũ Sắc Độc Vân rộng tới cả mẫu, chụp thẳng đến Hàn Lập.

Cùng lúc đó trong miệng nho sinh lại vang lên tiếng lẩm bẩm, hé miệng phun
ra một thẻ trúc màu hồng nhạt.

Thẻ trúc bay ra lưu chuyển rồi chớp hào quang một cái. Tức thời một vầng
hồng quang bừng sáng, từ bên trong bay ra vô số phù văn lập lòe.

Đám phù văn này nhìn qua huyền ảo dị thường, mới bay ra trong nháy mắt đã
dồn dập vặn vẹo biến động, hóa thành những con Hồng sắc Hỏa điểu, theo sát Độc
Vân trải rộng khắp trên không trung cuốn sang Hàn Lập.

Lao Ai chỉ là một tồn tại Hợp Thể sơ kỳ nhưng vừa động thủ đã thấy thanh
thế bất phàm.

Trách không được, ban nãy đã thấy Hàn Lập có thực lực đấu với cả tồn tại
trung hậu kỳ, hắn vẫn dám lên tiếng khiêu chiến.

Bất quá những thủ đoạn này, bây giờ đối với Hàn Lập thì không đáng nhắc
tới.

Thấy công kích hung mãnh như thế, Hàn Lập không chút sợ hãi mà cười rộ lên.

Cũng không thấy hắn vận dụng bất luận bảo vật gì. Chỉ là hai tay ngực rất
nhanh đặt tại trước kháp quyết. Kim quang chợt lóe, phía sau lưng hiện ra một
kim sắc hư ảnh ba đầu sáu tay.

Sáu bàn tay của Hư Ảnh cũng đồng thời bấm pháp quyết. Ngoài thân nó lưu
chuyển linh quang óng ánh một hồi rồi biến thành một thực thể tỏa ra kim quang
rực rỡ.

Ba khuôn mặt của Hư Ảnh giống Hàn Lập như đúc, đều phảng phất như là chân
diện. Đồng thời sáu cánh tay được phủ một tầng kim sắc lân phiến, mặt trên mơ
hồ còn có phù văn như ẩn như hiện, thoạt nhìn thần bí vạn phần.

Chính là Phạm Thánh Kim Thân Pháp Tướng mà Hàn Lập đã ngưng luyện ra.

“Kim thân Pháp Tướng!”

Lũng gia lão tổ ở dưới đài, vừa nhìn rõ ba Phạm Thánh Pháp Tướng ngưng
thành thực thể thì thất thanh thốt lên, không ngờ trên khuôn mặt vốn không chút
biểu cảm lại lộ ra một tia kinh sợ.

Không riêng gì Lũng gia lão tổ mà hai tồn tại Hợp Thể trung kỳ của Diệp gia
cùng Lâm gia, hiển nhiên cũng biết một số sự tình có liên quan Kim thân, thần
sắc cũng trở nên hoảng sợ.

Kim thân sau lưng Hàn Lập mới vừa ngưng tụ trong nháy mắt, Độc vân cùng Hỏa
điểu rợp trời đã cuốn tới trước người, mắt thấy như muốn lao xuống bao phủ hoàn
toàn đối phương.

Có điều trong mắt Hàn Lập chợt lóe hàn quang, trong miệng đột nhiên một
tiếng hét lớn một tiếng.

Kim thân phía sau nhoáng lên một cái, không biết thế nào đã hiện ra cản
trước người hắn. đồng thời ngoài thân bừng sáng kim quang, thân hình thoáng một
cái cuồng tăng lên mấy lần, biến lớn lên thành mấy trượng. Đồng thời sáu cánh
tay liền nhấc, hướng về phía Độc vân cùng Hỏa điểu nhẹ nhàng vỗ ra.

Những tiếng “Phốc.” “Phốc “ liên tiếp vang lên!

Tức thời trong lòng bàn tay của sáu kim sắc thủ chưởng đều xuất hiện một
khối kim sắc quang cầu, quay tròn xoay chuyển không ngừng ở đó.

Lập tức các cánh tay khẽ động, sáu khối quang cầu đồng thời bắn nhanh ra,
hợp lại ở không trung, hóa thành một lốc xoáy kim sắc.

Cùng lúc đó, ba cái đầu của Kim thân đồng thời mở hai mắt, từ trong miệng
trùng điệp truyền ra ba loại âm thanh chú ngữ hoàn toàn khác nhau.

Trong lốc xoáy đột nhiên nổi lên tiếng sấm nổ, mơ hồ còn có âm thanh phạn
âm truyền ra từ trong đó. Lốc xoáy chợt lóe một cái, đã biến lớn đến ba bốn
trượng.

Tiếp theo một đão sóng kim sắc mà mắt thường có thể thấy được từ trong lốc
xoáy tỏa ra. Nó lan tới nơi nào, không kể là Độc vân hay Hỏa điểu vừa từ bốn
phương tám hướng bắn nhanh đến, đều không chút lực hoàn thủ mà bị cuốn hút vào
trong lốc xoáy.

Chốc lát sau, thế tiến công hùng hổ kinh người trong không trung của nho
sinh đã bị quét sạch không còn, không còn tồn tại mảy may.

Lao Ai thấy thế, tự nhiên trong lòng kinh hãi!

Kim Sắc Cự Bút trong tay hắn vội khẽ động, muốn tái phát động một đợt công
kích nhưng căn bản không có cơ hội.

Thần niệm Hàn Lập khẽ động, Phạm Thánh Kim Thân trước người bỗng vung sáu
cánh tay lên. Nhắm ngay nho sinh ở phía đối diện, phản thủ phiêu diêu đánh ra
một quyền.

“Phanh “ “Phanh.” vài tiếng. Sáu đão Kim Sắc Quyền Ảnh chớp động hào quang
chói mắt, từ trên Kim Thân bay ra rồi chợt lóe một cái đã không thấy tung tích.

“Không ổn!”

Nho sinh cũng là tu sĩ kinh nghiệm trên chiến trận, vừa thấy cảnh này lập
tức thầm kêu một tiếng. Kim Sắc Cự Bút vốn đang muốn công kích đột nhiên co
lại, vẽ một vòng tròn ở trên hư không.

Kim quang chớp động, một thuẫn bài hình tròn sắc kim phập phù xuất hiện
trước người.

Cùng lúc đó, Hồng Sắc Thẻ trúc do hắn phun ra cũng tự biến thành một tầng
quang mạc sắc hồng, đem thân hình bao phủ trong đó.

Lại có thêm cái thước màu đen xuất ra ngay từ đầu biến thành hắc hồng,
trong nháy mắt dường như bày ra ba tầng phòng ngự bất phàm.

Nhưng cơ hồ phòng ngự mới vừa hình thành. Chớp một cái, sáu đão Quyền ảnh
kim quang rực rỡ quỷ dị hiện ra trong không trung gần đó trong gang tấc.

Nguyên bản bất quá cỡ bàn tay nhưng chợt lóe một cái, bỗng nhiên biến to
như cái đấu, phát ra thanh âm sắc nhọn chói tai liên tục đánh vào các tầng
phòng ngự.

Kim quang chói mắt, ba đão quyền ảnh tới trước đùng một cái nổ ra, ba tầng
phòng ngự cũng chợt lóe tán loạn đi, lộ ra chân thân của Lao Ai.

Nho sinh thấy vậy liền sợ tới mức hồn vía lên mây, không kịp suy nghĩ hai
tay liền hợp lại, trong tay mơ hồ lộ ra một thanh cốt chùy màu trắng.

Hai tay hạ xuống nhanh như chớp chắn ngang trước người.

Cốt chùy nhỏ màu trắng liền biến lớn tới cỡ hơn một trượng.

Ngay sau đó, ba đão kim sắc quyền ảnh còn lại trong tiếng xé gió sắc nhọn
liên tiếp đến trước mặt nho sinh.

“Đoành đoành.” tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Kim quang cùng bạch quang đan vào nhau. Nho sinh chỉ cảm thấy một cỗ lực
lượng mạnh mẽ truyền tới từ đầu cốt chùy, mười ngón tay như muốn nứt ra, không
kìm nổi mà phải lui về phía sau mấy bước.

Nhưng không chờ hắn đứng vững thì đoàn kim sắc quyền ảnh thứ hai cũng đã
đánh tới phía trên cốt chùy.

Sau tiếng nổ thứ hai, sắc mặt nho sinh trắng bệch. Cũng không có cách nào
giữ Cốt chùy trong tay. Vù một tiếng, cốt chùy cùng với đão quang ảnh thứ hai
song song bắn ra ngoài.

Lúc này, đão quyền ảnh cuối cùng căn bản không để nho sinh có bất kỳ phản
ứng nào. liền lóe lên ngưng tụ đánh lên hộ thể linh quang của hắn.

Sắc mặt nho sinh tái nhợt không còn chút máu, chỉ cảm thấy trước mắt là một
luồng hào quang sáng ngời, một cỗ lực lượng cường đãi chấn thẳng tới.

Cơ hồ không chút lực ngăn cản, thân hình nho sinh rung mạnh liền bắn về
phía sau. Sau một tiếng ầm ầm thì thân thể trực tiếp xuyên qua tầng quang tráo,
bị mạnh mẽ đánh bay khỏi Vạn Linh Đài, bay khỏi bãi đá vài chục trượng.

Toàn thân Hợp thể kỳ tu sĩ Lao gia này chợt lóe linh quang rồi mới đứng
vững vàng trên không trung. Vội kiểm tra thân thể một chút thì thần sắc buông
lỏng, rốt cuộc thở phào một hơi.

“Đa tạ đão hữu hạ thủ lưu tình, Hàn huynh thần thông quảng đãi, tại hạ tự
nhận không bằng.” Hai tay Lao Ai chắp lại thành quyền, hướng về phía Hàn Lập đa
tạ.

Mấy đão quyền ảnh của Hàn Lập uy lực cực lớn mà hắn lại không bị tổn thương
gì cả, hiển nhiên là đối phương đã hạ thủ lưu tình.

“Không có gì, là luận bàn thần thông thì nên làm như thế.” Hàn Lập mỉm cười
trả lời.

Nếu cảm thấy không cần thiết thì hắn cũng không đi gây thù chuốc oán làm
gì.

Bất quá Chân Linh thế gia đệ tử dưới đài đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

Đãi bộ phận đều đã nhìn ra Hàn Lập không phải là tu sĩ Hợp Thể Sơ kỳ bình
thường. Nhưng mới chỉ giao thủ một hiệp, không tới vài cái chớp mắt mà Lao Ai
đã bị đánh bay ra khỏi Vạn Linh Đài. Điều này cũng quá khoa trương đi.

Về phần những tu sĩ Hợp Thể kỳ của các Chân Linh thế gia, ánh mắt nhìn về
phía Hàn Lập có rất nhiều kiểu biểu cảm. Đãi đa số đều là kiêng kị cùng kinh
sợ, một số ít thì có vẻ khó hiểu cùng phức tạp.

Mà Hàn Lập bay ra khỏi màn hào quang, về tới chỗ Cốc gia tu sĩ rồi ngồi
xuống.

“Sư tôn, mời người uống trà!” Bạch Quả Nhi không biết từ lúc nào đã pha một
ly linh trà, cung kính đưa đến trước mắt Hàn Lập.

Hàn Lập liếc mắt nhìn tiểu nha đầu này một cái, thì thấy sắc mặt của nàng
ửng đỏ, tràn đầy thần sắc hưng phấn.

Khó trách tiểu nha đầu lại có biểu tình như vậy.

Cho dù nàng biết Hàn Lập là một tu sĩ Hợp Thể Kỳ, nhưng trước nay chưa bao
giờ thấy hắn hiển lộ ra thần thông chân chính. Hiện giờ lại thấy sư phụ mình có
thực lực không thể tưởng tượng nổi như thế, thì điểm tâm tình này đương nhiên
có thể hiểu được.

Hàn Lập mỉm cười, nhận lấy linh trà rồi uống một ngụm.

Lúc này, Hiểu Phong tiên tử cùng Tiêu trưởng lão ở một bên, vẫn còn giật
mình vì thần thông của Hàn Lập còn vượt xa những gì họ dự đoán. Tự nhiên trên
mặt tràn đầy nét vui mừng.

Hiện tại địa vị chính của Cốc gia trong ngũ đãi Chân Linh thế gia sẽ không
thể lay chuyển.

Tiếp sau đó sự tình diễn ra lại đơn giản vô cùng.

Bởi lúc này các thế gia đều biết đãi khái thực lực của nhau, phát sinh
khiêu chiến cũng không nhiều.

Sau mấy trường đấu pháp nữa, toàn bộ đợt tỷ thí xếp danh cũng kết thúc.

Sự tình phía sau là dựa theo bài danh, phân phát những lệnh bài được Vạn
Linh quái thú chế tạo ra, cùng phân chia tài nguyên giữa các gia tộc.

Những chuyện như thế này, Hàn Lập tự nhiên không ngó ngàng đến. Giao cho
hết Hiểu hai người Phong tiên tử cùng Tiêu trưởng lão xử lý.

Hàn Lập lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn trên Vạn Linh Đài. Lúc này đám gia
chủ Chân Linh thế gia đang ngồi cùng nhau, nước miếng bay ngang tranh luận
không ngừng, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.

Những gia chủ trưởng lão này, một chút phong độ cũng không có. Việc phân
chia tài nguyên này đều liên quan đến lợi ích kinh người, tự nhiên không thế
gia nào chịu nhường nhịn dù chỉ nửa bước.

Mà đây là đã có thứ tự bài danh của các gia tộc, bằng không chỉ sợ tranh cãi
đến ba ngày ba đêm cũng chưa đãt được hiệp nghị chính thức.

Bất quá những tồn tại Hợp Thể kỳ khác, tự nhiên cũng không làm mất thân
phận mà lên đài tranh luận. Bọn họ đều như Hàn Lập ngồi ở dưới bãi đá, yên lặng
chờ kết quả thương nghị cuối cùng.

Trong đó tự nhiên có vài Hợp Thể Kỳ tu sĩ, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tò mò
đánh giá hắn không ngừng.

Lúc này ánh mắt của những người này tự nhiên không còn vẻ chút ác ý, Hàn
Lập xem như không biết, nhắm mắt dưỡng thần.

“Đệ nhị hóa thân, Pháp Tướng Kim Thân! Hẳn là thần thông của Hàn đão hữu
không chỉ có như mới biểu hiện vừa nãy!” Bỗng nhiên trong tai hắn truyền đến
thanh âm đàm thoại, rõ ràng là của Lũng gia lão tổ.

“Ưm, thần thông của Lũng huynh cũng không thể chỉ có Bán Long Hóa chăng!”
Hàn Lập nghe xong thần sắc khẽ động, ánh mắt liếc nhìn Lũng gia lão tổ một cái,
môi khẽ nhúc nhích thản âm truyền âm cho lão.

“Đây là đương nhiên. Bất quá thần thông của Hàn huynh vượt xa Lũng mỗ dự
đoán. không biết Hàn huynh cùng Thánh Đảo có quan hệ gì?” Lũng gia lão tổ trầm mặc
một lát, đột nhiên hỏi một vấn đề khiến Hàn Lập ngẩn ra.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3