Phàm nhân tu tiên - Chương 1783 - 1784

Chương 1783: Giật mình

Lúc này Hàn Lập biến thành thanh hồng đã cách đám Phi Linh nhân hơn mấy
nghìn dặm, trên mặt lại lộ vẻ trầm ngâm.

Vừa rồi từ trong miệng nữ tử Ngũ Sắc tộc, hắn đã rõ ràng thời gian gần đây
Phi Linh tộc có những biến hóa lớn. Có điều những sự tình không quan hệ đến bản
thân, hắn tự nhiên không cần quan tâm.

Khiến Hàn Lập lưu tâm chỉ có hai sự tình mà thôi.

Điều thứ nhất chính là tứ đãi yêu vương Địa Uyên năm đó cùng hắn thâm nhập
Minh Hà Chi Địa, tựa hồ tới nay bọn họ vẫn chưa thoát thân trở về Địa Uyên, dẫn
đến Địa Uyên bị các tộc Phi Linh liên thủ chiếm cứ, đồng thời tiêu diệt tất cả
yêu vật nơi đó không còn.

Điều thứ hai là trong thí luyện năm đó có Bạch Bích cùng Lôi Lan bình yên
trở về, cuối cùng song song thu được thân phận Thiên Bằng tộc thánh chủ, khiến
Thiên Bằng tộc thoát khỏi tình cảnh diệt tộc.

Nói thêm về chuyện thứ nhất, Minh Hà Chi Địa có Thanh Nguyên Tử tọa trấn,
cộng thêm Phù Du Tộc cũng có liên quan, tựa hồ trong đó còn ẩn dấu bí mật trọng
đãi nào đó mà hắn không biết, như vậy Tứ đãi yêu vương bị vây khốn ở trong cũng
không quá kỳ quái.

Như vậy nếu hắn muốn lần nữa tiến nhập Minh Hà Chi Địa thực có chút phiền
phức.

Tọa độ mà Thanh Nguyên Tử ước định tiếp dẫn hắn chính là một nơi nằm ở sâu
trong Địa Uyên.

Như không đến được vị trí này thì ngay cả là trong tay có Nghịch Tinh Bàn
mà đối phương tặng cho, hắn cũng vô pháp phá giới tiến nhập Minh Hà Chi Địa.

Dù sao khi đó tứ đãi yêu vương liên thủ, mất công phu rất lớn cùng mượn
ngoại lực mới mở ra thông đão tiến nhập Minh Hà Chi Địa.

Bây giờ hắn tự hỏi thần thông không dưới Hậu kỳ tu sĩ nhưng tuyệt không có
bản lĩnh chân chính Phá Toái Hư Không.

Về chuyện thứ hai, năm đó hắn giả mạo qua thánh tử Thiên Bằng tộc, cũng
mượn lực của tộc này luyện thành Kinh Trập Quyết. Có điều lại bị đãi trưởng lão
cưỡng bức tiến nhập trong Địa Uyên, rơi vào trong tay tứ đãi yêu vương. Vì vậy
hiện khó có thể phân biệt rõ ràng ân oán với Thiên Bằng tộc.

Bất quá muốn lại lần nữa lẫn vào trong Địa Uyên, xem chừng một lần nữa phải
mượn lực của tộc này.

Trong lòng Hàn Lập cân nhắc một hồi, đột nhiên bàn tay lật chuyển, một cái
Ngọc giản màu lam cùng một Viên Bàn trắng nhạt đồng thời xuất hiện trên hai
tay.

Một tay hắn đem ngọc giản trực tiếp dán trên trán, nheo hai mắt dò xét qua
một số tin tức bên trong rồi bỏ xuống, lại đem viên bàn màu trắng kia cẩn thận
xem xét.

Sắc mặt Hàn Lập trở nên âm tình bất định, một lúc lâu sau tựa hồ đã có
quyết định cuối cùng, liền thu hồi hai vật này. Thanh hồng đột nhiên phát ra
một trận thanh âm trầm nhấp, tiếp theo rung động mấy cái, độn tốc trong nháy
mắt nhanh hơn gấp bội phá không mà đi.

Năm tháng sau, ở một nơi trên bầu trời cao cách Thánh Thành của Thiên Bằng
tộc hơn trăm dặm, một đão thanh quang chói mắt giống như sao băng từ xa phá
không mà đến, chưa tiếp cận Thánh Thành nhưng từ trong bỗng truyền ra một tiếng
thanh minh.

Âm thanh này ban đầu không lớn nhưng lại liên miên không dứt, giống như
sóng to gió lớn cuồn cuộn không thôi trên toàn bầu trời Thánh Thành.

Tình hình kinh người như thế đương nhiên kinh động tới toàn bộ tồn tại cao
giai trong Thánh Thành. Nhất thời có mấy đão thân ảnh từ trong các tòa kiến
trúc rộng lớn vụt bay ra. Tiếp theo nhoáng lên một cái, hoặc hóa thành một đão
điện hồ hoặc trực tiếp mơ hồ một cái đã không thấy tung tích.

Sau một khắc, mấy đão nhân ảnh này xuất hiện trong không trung ngoài Thánh
Thành, cùng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn phía một thanh quang đang bắn nhanh mà
đến.

Thanh quang còn cách bọn họ một khoảng nhưng bên trong đã tản mát ra khí
tức man hoang kinh người, phảng phất có thể thôn phệ cả thiên địa trước mắt.

Khí tức này bọn họ quen thuộc vô cùng, chính là khí tức thần linh Thiên
Bằng mà bộ tộc bọn họ tôn sùng. Mà tinh thuần đến trình độ như thế này, toàn
tộc tựa hồ cũng chỉ có đãi trưởng lão biến thân Thiên Bằng mới có thể có được.

Nghĩ tới đây mấy người không khỏi ngẩng đầu.

Trong bon họ còn có một bạch y thiếu nữ duyên dáng yêu kiều sau lưng có đôi
cánh kim sắc đang đứng, hai mắt nhìn phía thanh quang kia thì lộ một tia hồ
nghi.

Thiếu nữ này chính là Thiên Bằng bộ tộc đãi trưởng lão Kim Duyệt!

Bất quá nàng chính là tồn tại Hợp Thể đãi thành, đối phương phát ra khí tức
khiến người khác giật mình nhưng nàng không có ý sợ hãi, trái lại nhanh chóng
liền kết quyết, đôi nhãn châu nổi lên một tầng kim quang, thi triển ra một loại
Linh Mục Thần Thông không rõ tên.

Nhất thời đão thanh quang phía xa xa cơ hồ khiến người không thể nhìn
thẳng, lập tức hiện rõ trong mắt thiếu nữ.

“Đây là...”

Kim Duyệt thấy thì cả kinh, trên mặt lộ ra một tia rúng động.

“Đãi trưởng lão, ngươi nhìn thấy vật gì?” Bên cạnh là một lão giả Hợp Thể
sơ kỳ râu đỏ, không khỏi hỏi một câu.

“Tư trưởng lão, một lát sẽ biết!” Vẻ mặt Kim Duyệt có chút kỳ quái, trầm
mặc một thoáng rồi lắc đầu nói.

Nghe Kim Duyệt nói vậy, Tư trưởng lão tự nhiên không dám truy vấn, mấy Hợp
Thể kỳ trưởng lão khác càng thức thời không mở miệng, đều đưa ánh mắt hướng lần
nữa nhìn lại đão thanh quang kia.

Mà trong chốc lát, thanh quang lại giống như cuồng phong cuốn tới trước mặt
đám người, quang hoa vụt tắt, hiện ra một con Linh cầm rất lớn toàn thân màu
xanh.

Thân thể linh cầm này dài mười trượng, lông vũ như thép, song trảo như câu,
bộ dáng giống hệt chân linh Thiên Bằng trong thuyền thuyết.

Tuy trong lòng đã sớm suy đoán nhưng khi trông thấy Cự Cầm trước mắt thì
đám người Tư trưởng lão không khỏi biến sắc.

Mấy người này còn chưa mở miệng hỏi cái gì thì Cự Cầm đã vỗ hai cánh một cái,
nhất thời tiếng hót trường minh trong miệng chợt tắt. Sau một khắc thì ngoài
thân thân có một vùng phù văn màu xanh lưu chuyển, thể hình chợt cuồng tăng.

Chớp động mấy cái, Thanh Cầm đã hóa thành mấy trăm trượng như một tòa tiểu
sơn. Hai tròng mắt của nó vàng như điện kim, khẽ vẫy cánh thì lập tức cuồng
phong lôi điện nổi lên. Toàn thân mang khí thế cường bạo khiến mấy trưởng lão
Hợp Thể sơ kỳ Thiên Bằng tộc không khỏi cả kinh lùi lại mấy bước. Kim Duyệt mặc
dù đứng bất động tại chỗ nhưng khuôn mặt cũng biến đổi, có điều trong mắt lại
hiện lên một tia mừng rỡ.

“Các hạ là người phương nào? Nếu đã biết biến hóa Thiên Bằng, lại tu luyện
đến mức này, cũng là người trong Thiên Bằng tộc chúng ta mới phải, sao không
hiện chân thân ra gặp mặt.” Kim Duyệt nhìn Cự Cầm, cuối cùng chậm rãi mở miệng,
ngôn ngữ có chút khàn khàn nhưng tràn đầy vẻ chân thật.

“Mấy trăm năm không gặp, dung nhan Kim đão hữu vẫn thanh lệ như xưa, thực
sự là đáng mừng.” Thanh Bằng cúi đầu nhìn lướt qua Kim Duyệt, đột nhiên nói ra
tiếng người, tuy không có ý lớn tiếng nhưng vẫn ong ong vang lên bên tai các
trưởng lão Thiên Bằng tộc.

“Ồ, ngươi là...” Kim Duyệt khẽ động đôi mày, tựa hồ nghe ra chút gì, trên
ngọc dung không khỏi lộ sự khó tin.

“Ha ha, xem ra tiền bối đã nhớ ra Hàn mỗ rồi.”

Đột nhiên Thanh Bằng hướng phía dưới lăn một vòng, thân thể khổng lồ trong
nháy mắt hóa thành một đoàn thanh quang rồi tản đi, tại chỗ cũ hiện ra một nam
tử vận thanh bào trên lưng một đôi cánh, mỉm cười nhìn Kim Duyệt.

“Là ngươi…”

“Không có khả năng!”

Lần này còn không chờ Kim Duyệt mở miệng, lão giả họ Tư cùng một mỹ phụ
trưởng lão đồng thời thất thanh hô lên.

“Thì ra nhị vị trưởng lão cũng tới nơi đây, Hàn mỗ hữu lễ.” Thanh bào nhân
tự nhiên chính là Hàn Lập vừa thi triển biến thân Thiên Bằng, nghe lời lão giả
râu đỏ thì nhìn qua một cái, mỉm cười khẽ chắp tay.

“Tư huynh, các ngươi nhận ra người này! Y rốt cuộc là người Thiên Bằng
chúng ta sao? Nếu đúng vậy thì với tu vi cỡ này sao chúng ta chưa bao giờ nghe
nói qua?” Mấy trưởng lão Thiên Bằng tộc thấy thế thì ngạc nhiên, một người nhịn
không được hỏi một câu.

Tư trưởng lão cùng mỹ phụ lại không đáp lời mà liếc mắt nhìn nhau, có thể
thấy được vẻ hoảng sợ trên mặt đối phương.

Khi Hàn Lập xuất hiện tại Thánh Thành thì mấy trưởng lão kia có việc đi tọa
trấn thành thị khác của Thiên Bằng tộc, tự nhiên không biết vị dị tộc “ Thánh
tử Thiên Bằng tộc “ này. Bất quá Hàn Lập sớm rơi vào trong tay yêu vật Địa
Uyên, theo lý tám chín phần đã chết mới phải.

Nhưng lúc này đối phương đột ngột xuất hiện trước mắt bọn họ, lại thi triển
ra biến thân Thiên Bằng kinh người, một bộ tiến giai tới thánh giai, hai người
sao không khiếp sợ cho được.

“Thực sự là Hàn đão hữu, quả nhiên năm đó đão hữu vẫn chưa ngã xuống trong
Địa Uyên, hiện giờ càng tiến giai Thánh giai, chắc chắn Hàn đão hữu ở trong Địa
Uyên đã có một phen cơ duyên.” Kim Duyệt cuối cùng mở miệng,nhưng thanh âm lãnh
tĩnh ngoài dự liệu của người khác.

“Hàn mỗ đích xác có chút kỳ ngộ trong Địa Uyên nhưng không có bao nhiêu
quan hệ tới cảnh giới bây giờ của tại hạ. Trái lại ta mấy lần thiếu chút nữa
ngã xuống trong tay tứ đãi yêu vương.” Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, than nhẹ
một câu.

“Thế sao? Nhưng bất kể thế nào, tu vi Hàn đão hữu tiến nhanh tới thánh giai
là sự tình đáng chúc mừng. Hơn nữa về việc năm đó, thiếp thân còn chưa đa tạ đão
hữu. Bất quá đây không phải là nơi đàm luận, mời đão hữu theo ta vào trong
thành. Ta nghĩ đão hữu xuất ra đãi thanh thế đến đây, không chỉ giản đơn là
muốn cùng mấy người thiếp thân ôn lại vãng sự chứ?” Đôi nhãn châu của Kim Duyệt
lưu chuyển dị quang, bỗng nhiên thản nhiên cười nói.

“Tuệ nhãn của Đãi trưởng lão sáng như đuốc, tại hạ tới lần này đích xác có
việc muốn trao đổi cùng Kim đão hữu.” Hàn Lập mỉm cười, thản nhiên thừa nhận.

“Vậy xin mời Hàn đão hữu.” Kim Duyệt nghe đến đây thì ngọc dung lộ ra nụ
cười, lúc này làm ra tư thế mời khách.

Tư trưởng lão cùng mỹ phụ và đám Thiên Bằng tộc trưởng lão, tuy rằng trong
lòng tràn đầy kinh nghi nhưng danh vọng Kim Duyệt tại Thiên Bằng tộc, căn bản
không người thứ hai có thể đụng tới, bọn họ tự nhiên không dám có bất luận phản
đối gì.

Lúc này Hàn Lập nở nụ cười, thân hình khẽ động, không chút chần chờ theo
bạch y thiếu nữ bay về hướng Thánh Thành.

Đám Thiên Bằng tộc trưởng lão mang trên mặt thần sắc khác nhau bay theo.

Hàn Lập vừa rồi phát ra tiếng huýt cùng biến thân thành Thanh Bằng đều có
thanh thế kinh người, tự nhiên đã làm vô số trung cao giai Thiên Bằng nhân
trong Thánh Thành chú ý. Bất quá khi thấy mấy vị trưởng lão đều đã hiện thân
ngoài thành, tự nhiên không dám quấy rầy, chỉ là trên đầu tường quan sát từ xa.

Có điều với cự ly cách quá xa, hơn nữa chung quang sớm bị Kim Duyệt đãi
trưởng lão bố trí cấm chế cấm âm, vì vậy căn bản nghe không được manh mối gì.

Bọn họ chỉ là thấy con Cự Bằng màu xanh biến thành một thanh niên có điểm
giống người bản tộc, tiếp theo trao đổi cùng mấy vị trưởng lão vài câu, toàn bộ
lập tức hướng về trong thành. Đám này tự nhiên một bộ không hiểu ra sao.

Vì vậy dưới đông đảo ánh mắt của các Thiên Bằng nhân, Hàn Lập ung dung tiến
nhập Thánh Thành Thiên Bằng. Một lúc lâu sau thì
đám Thiên Bằng nhân mới một bộ hồ đồ tản mát rời đi.

Chương 1784: Nửa bộ pháp quyết

Hàn Lập cùng đám trưởng lão theo Kim Duyệt
đến một tòa cung điện cực lớn trong Thánh Thành. Sau khi phân chủ khách ngồi
xuống. Kim Duyệt phân phó một tiếng, lập tức có mấy thị nữ tuổi trẻ từ ngoài
điện đi vào, dâng các loại linh trà linh quả bày biện ra trên các bàn.

Lúc này Kim Duyệt Đãi trưởng lão dùng lễ
khách quý đãi Hàn Lập, trên mặt nhìn không ra chút nào dị sắc. Hàn Lập thì
khách khí, thong dong bưng một tách linh trà uống một ngụm, sau đó khẽ gật đầu.

“Hàn đão hữu cảm thấy hương vị trà này như
thế nào, đây là Hương Nữ Trà đặc biệt của Thánh Thành chúng ta. Hàng năm chỉ
sản xuất mấy chục cân mà thôi. Linh trà này được hái ở thời điểm khi ánh
dương ban mai chiếu rọi, hơn nữa người thu hái phải là thiếu nữ mỹ miều còn tấm
thân xử nữ. Nếu không hương khí sẽ giảm đi không ít.” Kim Duyệt cũng nhấp một
ngụm linh trà, cười cười hướng qua Hàn Lập nói.

“Đúng vậy, u hương của trà này ngát mũi,
đích thật là trân phẩm hiếm thấy.” Hàn Lập cũng tán thưởng nói.

“Hàn đão hữu nếu đã thích thì thiếp thân có
thể tặng một ít.” Ánh mắt Kim Duyệt lưu chuyển cùng khóe miệng cười nói. Sau đó
nàng vỗ hai tay, nhìn sang một một thị nữ đang khoanh tay đứng bên cạnh thản
nhiên phân phó một tiếng: “Tới trà viên lấy năm cân thượng đẳng nhất Hương Nữ
Trà.”

“Vâng, Đãi trưởng lão!”

Thị nữ kia cả kinh nhưng vội đáp ứng một
tiếng, nhanh chóng lui ra khỏi đãi điện.

“Đa tạ Đãi trưởng lão ban thưởng trọng
hậu!” Hàn Lập cũng có chút ngạc nhiên nhưng lập tức khôi phục như thường, hướng
qua Kim Duyệt chắp tay đáp lễ.

Một đám trưởng lão thấy cử chỉ này của Kim
Duyệt thì trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không ai dám hỏi lại cái gì.

“Ngoài hai người Tư trưởng lão, mấy vị
trưởng lão khác còn chưa biết Hàn đão hữu a. Vậy để ta giới thiệu một chút.
Không phải phải nói nhiều, chỉ nhắc vị Nhân tộc đão hữu năm đó giúp Thiên Bằng
nhất tộc chúng ta có thể bảo toàn, như vậy mấy vị trưởng lão cũng đã biết rõ
Hàn đão hữu là người phương nào rồi chứ.” Kim Duyệt thong dong hướng sang mấy
trưởng lão còn đang nghi hoặc giới thiệu.

“Cái gì, là người này! Hắn sao xuất hiện ở chỗ này!”

“Không phải đã ngã xuống trong Địa Uyên sao?”

Mấy Thiên Bằng trưởng lão nghe thì lập tức giật mình. Chỉ có Tư trưởng lão
cùng mỹ phụ ở một bên nhìn nhau lộ ra một nụ cười khổ.

“Năm đó tại hạ ở Địa Uyên có chút cơ duyên, may mắn đào thoát trong tay các
Yêu Vương, sau đó không trở lại quý tộc mà quay trở về Nhân tộc. Kim đão hữu
không sẽ không trách tội Hàn mỗ chứ.” Thần sắc Hàn Lập không đổi, thản nhiên
nói.

Nghe Hàn Lập phong khinh vân đãm nói như thế, ánh mắt Kim Duyệt chớp nhẹ
một cái, cười khẽ một tiếng: “Thiếp thân sao dám như thế! Năm đó nếu không nhờ
Hàn đão hữu xuất lực thì Bạch Bích cùng Lan nhi sao có thể thông qua thí
luyện, trở thành Thánh chủ của tộc ta, do đó bảo toàn Thiên Bằng nhất tộc. Đão
hữu hoàn thành ước định, đương nhiên khôi phục thân phận tự do. Bất quá mới mấy
trăm năm không gặp, đão hữu liền từ một tu sĩ Hóa Thần tiến cấp tới tồn tại
thánh giai. Điều này thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi. Xem ra sự tình
Tứ Đãi yêu vương Địa Uyên biến mất, hơn phân nửa có liên quan đến đão hữu rồi.
Nếu Hàn đão hữu không ngại thì có thể nói với chúng ta điều này chứ?”

Thiên Bằng Tộc Đãi trưởng lão nghe Hàn Lập nói mấy câu, liền đem sự tình
năm đó trong Địa Uyên nhắc lại. Các trường lão khác trong lòng khẽ động, cũng
ngưng thần lắng nghe.

“Hàn mỗ sau khi tiến vào lãnh địa quý tộc thì mới biết được sự tình Tứ Đãi
yêu vương mất tích. Do việc này có chút quan hệ tới chuyện tại hạ trở về quý
tộc lần này. Thật không tiện nói rõ cho Kim đão hữu sự tình năm đó. Bất quá ta
có thể cam đoan với Đãi trưởng lão. Tứ Đãi yêu vương năm đó không trở về, hôm
nay càng không khả năng phản hồi Địa Uyên. Về phần tu vị của ta tăng tiến,
chẳng qua là trong Man Hoang thế giới có chút tạo hóa khác mà thôi. Mà không
phải tu vị của Kim đão hữu cũng tiến nhanh sao?” Khóe mắt Hàn Lập hơi động,
miệng khẽ cười trả lời.

Nghe Hàn Lập thản nhiên một lời cự tuyệt như thế, sắc mặt Kim Duyệt không
khỏi trầm xuống, trong mắt chớp động hàn quang, thanh âm trầm xuống hỏi:” Một
khi Hàn đão hữu đã không tiện nói, thiếp thân tự nhiên không miễn cưỡng. Nhưng
khi nãy đão hữu hóa thân thành Cự bằng, dùng thanh thế như vậy đột ngột hiện
thân ngoài Thánh Thành phải có chút nguyên do! Hay là đão hữu tự tự thấy thần
thông đãi thành, có ý đến tộc chúng ta ra uy.”

Khi nói mấy lời sau, thanh âm của thiếu nữ lại trở nên băng hàn. Ánh mắt
đám trưởng lão nhìn về Hàn Lập cũng lộ chút bất thiện.

“Kim đão hữu cảm thấy tại hạ vừa rồi biến thành Thiên Bằng ra sao?” Hàn Lập
thấy thế không chút sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười.

“Hừ, đão hữu biến thân thật không tệ, một kẻ ngoại tộc có thể đem Côn Bằng
chân huyết luyện hóa đến mức độ như thế, cũng coi như thần thông của ngươi
không nhỏ” Kim Duyệt nghe vậy thì trên mặt lộ một tia dị sắc, trong miệng hừ
lạnh một tiếng nói.

“Vậy sao, đão hữu thật chỉ nghĩ đơn giản thế sao?” Hàn Lập lại cười hắc
hắc, sắc mặt cũng có chút quỷ dị.

“Hàn đão hữu, lời này là có ý gì? Muốn gì thì trực tiếp nói ra, cố làm ra
mê hoặc làm gì?” Sắc mặt Kim Duyệt khẽ đổi, lập tức hai mắt nheo lại lạnh lùng
nói.

Đám người Tư trưởng lão nghe đến đây thì đã có chút hồ đồ, trên mặt không
khỏi hiện vẻ kinh nghi.

Khóe miệng Hàn Lập lại khẽ nhếch, biểu lộ như cười mà không phải cười. Cũng
không trả lời nữ tử mà đơn thủ vừa lật, lập tức một khối ngọc giản màu trắng
hiện ra, bàn tay khẽ động trực tiếp ném tới đối phương.

“Đão hữu có ý gì?” Bạch y nữ tử theo thói quen tiếp nhận ngọc giản nhưng
chân mày khẽ động hỏi một câu.

“Đãi trưởng lão không cần đa tâm, ta có ý gì thì xem vật trong ngọc giản
rồi nói sau không muộn.” Thần sắc Hàn Lập không đổi trả lời.

Sắc mặt Kim Duyệt trở nên khó coi, ánh mắt nhìn lướt vật trong tay, suy
nghĩ một chút thì đưa ngọc giản lên trán, trực tiếp đem một tia thần niệm
truyền vào trong.

“Ồ, đây là...” Cơ hồ trong thoáng chốc nàng kinh ngạc hô lên.

Điều này lại khiến đám trưởng lão trong đãi điện lại khe khẽ trao đổi một
hồi. Vẻ mặt Kim Duyệt sau khi kinh ngạc thì lúc này lại trở nên cuồng hỉ. Dường
như không hề quan đến sự tình khác, một bộ đem tất cả tâm thần đặt trong ngọc
giản.

Hàn Lập thấy cảnh này thì khẽ cười, lần nữa đưa tay lấy linh trà trên bàn,
khoan thai thưởng thức.

Trong nháy mắt thời gian một bữa cơm trôi qua. Rốt cục Kim Duyệt khẽ thở
một hơi rồi thu ngọc giản về tay. Sau đó dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Hàn Lập
một lần nữa, trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói: “Bản công pháp này đão hữu có
được từ đâu? Hàn đão hữu đừng nói với ta rằng công pháp này là tự các hạ sáng
tạo ra. Pháp quyết này tuy vô cùng huyền ảo nhưng rõ ràng dành chỉ cho Thiên
Bằng nhân chúng ta.”

“Kim đão hữu quả nhiên tuệ nhãn như sao, đã thấy được sự huyền diệu trong
đó. Bất quá công pháp này do ai sáng lập vốn không quan trọng. Ngược lại đão
hữu đã rõ ràng phương pháp trong này có tác dụng thế nào với quý tộc, đó mới là
điều trọng yếu mà tại hạ muốn nói.” Hàn Lập tủm tỉm cười, tựa hồ sớm đoán trước
Kim Duyệt sẽ hỏi câu này.

“Đão hữu xuất ra nửa bộ pháp quyết này, đương nhiên không phải để cho thiếp
thân thưởng lãm. Lần này các hạ đến Thiên Bằng Tộc chúng ta rốt cục là có dụng
ý gì? Mời nói thẳng.” Đôi nhãn châu của Kim Duyệt lưu chuyển dị quang một hồi,
trên người bỗng nhiên bộc phát ra linh áp vô cùng đáng sợ, nhìn qua Hàn Lập
lạnh lùng nói.

“Ha ha, Kim đão hữu đã nói thế, Hàn mỗ tự nhiên tòng mệnh. Bất quá việc này
vốn trọng yếu đối với tại hạ, Hàn mỗ hy vọng có thể bàn riêng cùng đão hữu.”
Hàn Lập cười ha hả rồi ánh mắt quét qua mấy Thiên Bằng Tộc trưởng lão, sau đó
nghiêm sắc mặt nói.

“Được, theo ý ngươi vậy! Tư trưởng lão, Thanh trưởng lão. Các ngươi tạm
thời lui ra một chút. Chờ ta trao đổi cùng Hàn đão hữu thì mới vào sau.” Kim
Duyệt không chút lưỡng lự đáp ứng, lại hướng qua những người khác phân phó một
tiếng.

Hiển nhiên nàng dị thường coi trọng pháp quyết trong ngọc giản!

“Vâng, Tư mỗ cáo lui!”

“Đãi trưởng lão, chúng ta tạm thời chờ ở ngoài điện.” Mấy Thiên Bằng Tộc
trưởng lão tuy trong lòng phiền muộn nhưng nào dám kháng lệnh Kim Duyệt, chỉ có
thể đứng dậy khom người ra khỏi đãi điện.

Sau một thoáng, cả gian đãi điện chỉ còn lại hai người Hàn Lập cùng bạch y
nữ tử.

“Hàn đão hữu có sự tình cơ mật gì, mời nói.” Thần sắc Kim Duyệt ngưng lại
một chút nói.

Hàn Lập lại không vội đáp lời mà bỗng nhiên tay áo rung động. Hơn mười cây
tiểu kỳ ngũ sắc thoáng bay ra hướng bốn phương tám hướng. Chúng lóe lên một
cái rồi hóa thành đủ kỳ quang đủ mọi màu sắc, nhanh chóng biến vào không trung
chung quanh không thấy bóng dáng.

Lập tức sau một khắc, một màn sáng ngũ sắc hiện ra đem hai người Hàn Lập
bao phủ vào trong vô cùng nghiêm mật.

“Sao, có thiếp thân ở đây mà đão hữu còn sợ có kẻ nghe lén hay sao?” Kim
Duyệt vốn có chút rùng mình nhưng thấy màn sáng bất quá chỉ là một cấm chế cấm
âm thì yên lòng, trên mặt lại hiện vẻ không vui.

“Kim đão hữu chớ trách, việc này không phải chuyện nhỏ. Tại hạ không thể
không cẩn thận một chút.” Hàn Lập lại hết sức cẩn thận trả lời.

“Được rồi, cứ theo đão hữu ý đi. Bất quá trước khi giao dịch, có một việc
ta cần đão hữu xác nhận. Phải chăng nửa bản công pháp còn lại cũng đang trong
tay các hạ.” Kim Duyệt nhíu mày, nhìn qua ngọc giản trong tay hỏi.

“Hắc hắc, Đãi trưởng lão cứ việc yên tâm việc này. Trong tay ta nếu không
có công pháp hoàn chỉnh, sao có đảm lược tới đàm phán cùng quý tộc.” Hàn Lập không chút do dự trả lời.

“Tốt! Vậy không biết các hạ muốn cùng giao
dịch gì với Thiên Bằng Tộc chúng ta?” Kim Duyệt thở nhẹ ra rồi khẽ hỏi, vẻ mặt
thoáng chốc đã buông lỏng rất nhiều.

“Hàn mỗ ý định tiến vào Địa Uyên một lần
nữa. Ta muốn quý tộc nghĩ cách đưa ta đi một chuyến! Công pháp luyện hóa đặc
biệt dùng để luyện hóa Thiên Bằng chi huyết này chính là thù lao của tại hạ.”
Lần này Hàn Lập không chút dây dưa, nhìn thoáng qua bạch y nữ tử rồi ngưng
trọng mở miệng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3