Phàm nhân tu tiên - Chương 1789

Chương 1789: Gặp gỡ ngoài ý muốn

Trong khi bạch quang cùng ngân sắc phù văn
chớp động thì bên trong tòa quang trận lấp lánh vô số tinh quang, phảng phất
như hóa thành một dải ngân hà âm u, hiển nhiên là đã đem lực lượng của pháp
trận đẩy lên tới cực điểm.

Kim Duyệt thấy tình hình như vậy, khóe mắt
khẽ chớp, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

Nhưng một khắc sau đó thần sắc nàng bỗng
nhiên biến đổi, quát một tiếng chói tai: “Người nào núp ở kia, đi ra cho ta!”

Vừa dứt lời, một bàn tay không mảy may có
một dấu hiệu báo trước từ trong tay áo nàng bắn ra, bất ngờ chụp vào trong hư
không gần đó.

Một đão cự lực vô hình tức thời áp chặt
xuống nơi đó!

“Ầm.” một tiếng, từ trong hư không nơi chịu
cự lực ấy, một đoàn ngân sắc lôi quang bỗng dưng nổ bắn ra, tiếp đó bên trong
lóe sáng điện quang, một con Ngân xà theo đó bắn ra, hướng vào phía trong quang
trận.

Tốc độ Ngân xà này cực nhanh, tưởng như
trong chớp mắt đã vượt qua nghìn dặm, dường như không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng
nào của cự lực.

Kim Duyệt hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản
ứng thì Ngân xà kia đã biến mất vào trong quang trận.

Cơ hồ trong sát na này, trong quang trận
khổng lồ phát ra những âm thanh bén nhọn chói tai, từ giữa bắn ra một đão bạch
sắc quang trụ. Quang trụ lóe lên một cái đã xé rách hư không nơi nào đó cách
hơn nghìn trượng, rồi chui vào trong một lỗ hổng đen thui khổng lồ lơ lửng
trong không trung, biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này, ngũ sắc quang trận mới thu lại
những âm thanh bén nhọn kia, linh quang cũng ảm đãm dần rồi tiêu tán biến mất.

Kiện bạch sắc viên bàn nọ ở trung tâm quang
trận, lúc này lại vỡ vụn thành từng mảnh rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

“Đãi trưởng lão, kia là người phương nào,
có vẻ như cũng được truyền tống đi cùng với Hàn tiền bối!” Lôi Lan ở một bên
nhìn thấy liền kinh ngạc đến mở to đôi mắt đẹp, sau một hồi lâu mới lẩm bẩm
nói.

“Lôi điện công pháp của người này vô cùng
kỳ lạ, có thể thoát khỏi thần thông của ta áp chế, hơn phân nửa là cái tên tặc
nhân kia mà Đội Chấp Pháp đang truy tìm rồi.” Sắc mặt Kim Duyệt vẫn có chút khó
coi, nhưng lập tức như đoán ra được lai lịch của điện xà.

“Cái gì, lại là tên tặc tử này! Hắn phá
giới cùng đi, Hàn tiền bối sẽ không có vấn đề gì chứ?” Lôi Lan hít vào một hơi.

“Yên tâm, Hàn đão hữu thần thông hẳn không
dưới ta, người nọ cho dù cùng truyền tống với hắn, cũng sẽ không chiếm được cái
gì tốt từ tay Hàn đão hữu. Bất quá, tặc tử này có thể ẩn núp ở gần, xem ra là
đã theo chúng ta từ mấy ngày trước khi chúng ta tới cái hố to kia. Có thể khiến
ta cùng Hàn đão hữu không hề cảm ứng được gì, Ẩn Nặc Thuật của người này thật
sự xuất thần nhập hóa quá mức. Không trách được cho dù phái ra nhiều Đội Chấp
Pháp như vậy vẫn không thể nào làm gì nổi được hắn! Bất quá... , ...”, Kim
Duyệt lắc đầu nói, nhưng rốt cục trên mặt lại hiện ra một tia nghi ngờ.

“Bất quá cái gì?” Lôi Lan nghe, có chút khó
hiểu.

“Bất quá trong khí tức của hắn có chút cổ
quái, tựa hồ như pha trộn khí tức của một loại dị thú, có phần giống Lôi Vân
Ưng trong Man Hoang thế giới, nhưng lại có điểm không quá giống.” Hai mắt Kim
Duyệt nhíu lại cân nhắc một hồi, chưa dám khẳng định nói.

“Khí tức dị thú? Chẳng lẽ trùng hợp là do
Linh Thú của người này phát ra!” Lôi Lan như có điều suy nghĩ nói.

“Không quá giống, khí tức đó cùng người này
hòa nhập trong một thể, không giống như là độc lập. Được rồi, bất kể như thế
nào, mục đích lần này của chúng ta đã đãt được. chuyện này cũng không nên để lộ
ra. Hiện tại chúng ta nên lập tức rời đi. Chúng ta lấy cớ giúp ngươi tu luyện
để đến chỗ này, cũng không thể không tới Băng sát chi địa tu luyện một chút.
Hơn nữa mới vừa rồi phá không động tĩnh khá lớn, sợ rằng những người khác tới
đây rất nhanh, hiện tại rời đi cũng tránh có kẻ hoài nghi.” Kim Duyệt sau một
phen suy tính, thản nhiên nói.

“Đãi trưởng lão nói vậy rất phải!” Lôi Lan
gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó tay áo bào Kim Duyệt run lên,
một vầng kim hà đem những dao động còn sót lại của quang trận quét tan sạch sẽ,
tiếp đó liền mang theo Lôi Lan hóa thành hai đão kinh hồng rời đi.

Ở một nơi khác, trong không gian mà bầu
trời cao tràn ngập vụ khí trắng mờ ảo. Hàn Lập lơ lửng ở trên hư không, nhìn
chằm chằm nam tử đã ngoài ý muốn xông vào truyền tống pháp trận đang ở trước
mắt, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kỳ quái.

“Hóa ra là ngươi! Xem ra người cướp sạch
khoáng mạch ở sâu trong Địa Uyên cũng là các hạ rồi.” Hàn Lập chầm chậm nói ra
từng chữ.

Nói lại, trong nháy mắt trước lúc truyền
tống, mặc dù Hàn Lập phát hiện ra người này xông vào nhưng truyền tống đã bắt
đầu, bởi vì không muốn pháp trận gặp phải gặp phải sự cố ảnh hưởng tới truyền
tống, hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để cho người này cùng truyền tống đến
Minh Hà Chi Địa.

Nhưng hắn ngàng lần không ngờ chính là, vừa
nhìn rõ mặt mũi của đối phương tức thì đã nhận ra người này.

“Ồ, nghe khẩu khí của đão hữu tựa hồ như
nhận ra lão phu!”

Phía đối diện hơn mười trượng là một trung
niên nam tử thân hình khô gầy, một thân lam sắc trường bào, nghe vậy hướng Hàn
Lập khẽ mỉm cười, dáng vẻ rất bình thản.

“Không biết Lôi Thú kia của Ngư đão hữu
hiện giờ tu luyện ra sao rồi. Đão hữu có thể tiến lên đến Thánh giai, sợ rằng
có quan hệ rất lớn đến Lôi Thú nọ.” Hàn Lập nghe vậy cười lạnh một tiếng rồi
hỏi ngược lại.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào, làm
sao biết chuyện Lôi Thú.” Vẻ mặt nam tử gầy gò còn đang cười dài, vừa nghe thấy
hai tiếng “Lôi Thú.”, trong nháy mắt biến đổi, kinh nghi hô lên một tiếng.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức đáng sợ của Hợp
Thể sơ kỳ tản ra trên hắn, không hề nương nhẹ áp xuống Hàn Lập.

Nam tử này chính là người năm đó Hàn Lập
biết đến ở trong Thánh Thành của Thiên Bằng Tộc, điếm chủ họ Ngư.

Năm đó người này lấy Thanh La Quả làm mồi
nhử, khiến cho Hàn Lập cùng với hai gã tu sĩ cấp Luyện Hư phụ trợ hắn hàng phục
Lôi Thú, cuối cùng khi đắc thủ bỗng nhiên trở mặt đánh chết hai người kia.

Hàn Lập khi đó dựa vào thần thông hơn xa
cùng giai mới khiến đối phương cố kỵ, nhờ đó chiếm được một hạt Thanh La Quả,
rồi sau đó hai bên đều rời đi trong sự kiêng kỵ lẫn nhau.

Khi đó hắn đã cảm thấy thân phận đối phương
hết sức thần bí, không phải là Thiên Bằng nhân tầm thường. Sau mấy trăm năm
không gặp, giờ đối phương cũng đã tiến giai tới cảnh giới Thánh giai sơ kỳ, tự
nhiên minh chứng rõ hơn cho suy nghĩ này.

Bất quá hôm nay Hàn Lập khí tức hoàn toàn
biến đổi, dung nhan cũng là do đang thi triển bí thuật nên cũng không phải chân
diện, mặt khác tu vi cũng áp chế xuống cảnh giới Luyện Hư trung kỳ, cùng lúc
xưa là khác nhau một trời một vực.

Khó trách vị Ngư điếm chủ này nhất thời
không thể nhận ra hắn.

Đối mặt với linh áp kinh người đang hùng hổ
kéo đến kia, thần sắc Hàn Lập bình tĩnh, nhưng một khắc sau đó, một cỗ linh áp
cường đãi chỉ Thánh giai mới có từ trên người hắn tức thì bùng lên.

“Phanh.” một tiếng vang thật lớn!

Hai cỗ linh áp từ hai người va chạm vào
nhau tại một chỗ trong hư không, lại đồng thời nổ tung rồi biến mất, rốt cuộc
mà lại tỏ ra cân bằng.

“Ngươi...các hạ cũng là Thánh giai sơ kỳ!”
Ngư điếm chủ thấy vậy trong lòng rùng mình hỏi.

Hắn vốn theo sau ba người Hàn Lập từ xa xa,
sau khi thấy Hàn Lập có biện pháp rời khỏi Địa Uyên, cũng quyết đoán xông vào
trong truyền tống pháp trận, nhưng vẫn cho là Hàn Lập chỉ có tu vi Luyện Hư kỳ
nên không có nhiều cố kỵ trong lòng.

Trái lại nếu như biết tu vi chân chính của
Hàn Lập thì khó nói hắn có dám hành động thế hay không.

Hàn Lập nghe đối phương thì khẽ mỉm cười,
nhưng một khắc sau đó, liền đem tất cả pháp lực vốn đang áp chế bỗng nhiên toàn
bộ phát ra, một cỗ linh áp đáng sợ vượt xa Hợp Thể sơ kỳ nhất thời phóng ra.

“Tu vi Thánh giai trung kỳ! Rốt cuộc ngươi thuộc tộc nào của Phi Linh tộc.
Tồn tại Thánh giai trung kỳ trở lên, không thể nào có chuyện ta không nhận ra
ngươi.” Sắc mặt Ngư điếm chủ mơ hồ có chút tái xanh, tròng mắt lại co rụt lại,
hỏi.

Bất quá khiến người cảm thấy ngoài ý muốn là, lúc này hắn vẫn tỏ ra hết sức
tĩnh táo, cũng không vì vậy mà tỏ ra có chút gì là bối rối.

“Nếu đão hữu đã không nhận ra tại hạ vậy cũng không cần nói thêm. Các hạ
lần này cướp sạch đi thương khố trong quáng mạch ở Địa Uyên, chắc hẳn thu hoạch
không nhỏ. Tại hạ cũng không tham lam, chỉ cần đem những thứ đó giao ra đây,
tại hạ sẽ để Ngư huynh rời đi. Sao? Những tài liệu đó coi như là phần thù lao
để đão hữu mượn pháp trận của tại hạ để chạy giữ mạng đi.” Hàn Lập thản nhiên nói,
cũng không có ý lộ thân phận.

“Ta đang tự hỏi tại sao đão hữu lại nói nhảm cùng Ngư mỗ nhiều như vậy,
nguyên lai là muốn đám tài liệu kia. Chuyện này đúng là cũng có nhờ mượn lực
của đão hữu, ta mới có thể thoát khỏi truy sát, trả chút tiền thù lao cũng là
chuyện nên làm. Đão hữu đón lấy!”. Nam tử họ Ngư nghe vậy không giận mà còn
cười, tiếp đó liền lật bàn tay, tức thì một viên hoàn lam sắc xuất hiện trong
bàn tay, rồi cổ tay khẽ run lên, đem nó ném sang phía Hàn Lập.

Hàn Lập thấy vậy đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức nhớ tới gì đó, nhìn vào
viên hoàn đang bay tới thì trong mắt nổi lên một tia lãnh ý.

Tay áo bào hắn run lên, kim quang lóe sáng, viên hoàn sắp xuống đến nơi
bỗng nhiên bị chém đứt đôi, nhưng quỷ dị là không hề có bất kỳ vật gì rơi ra,
ngược lại trong nháy mắt có một tiếng sét đánh truyền tới, rồi hóa thành một
tấm điện võng lam sắc chụp xuống đầu Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập tựa hồ như sớm đoán trước được điều này, hai cánh sau lưng
đột nhiên tức thì vang lên tiếng lôi minh, lập tức cũng có một tấm ngân sắc
điện võng tương tự từ đằng sau bắn về phía trước.

Hai tấm điện võng va đập mạnh vào nhau, ngân sắc điện võng lại quay tít một
vòng rồi lóe lên một cái biến thành một cái lôi điện pháp trận cổ quái.

Chỉ trong nháy mắt, lam sắc điện võng cứ vô thanh vô tức mà co lại, rồi
bỗng nhiên lại bị lôi trận khẽ hút vào trong, một chút uy năng cũng không mảy
may thể hiện ra.

Ngư điếm chủ thấy tình hình này, trong lòng cả kinh.

Mà Hàn Lập lại nhẹ nhàng hướng lôi trận khẽ điểm một chỉ.

Tức thì lôi trận phát ra một tiếng lôi minh rồi bỗng nhiên tiêu tán mất.

“Lần này xuất thủ, ta vẫn có thể tha cho đão hữu. Ta lại cho ngươi một cơ
hội nữa, hiện tại giao ra những khoáng thạch trân quý kia, ngươi vẫn có thể
bình yên rời đi. Nếu không nghe lời, hắc hắc...” Trên mặt Hàn Lập bỗng lóe lên
sát cơ, cười lạnh một tiếng rồi nói.

Năm đó đối phương không có hảo ý gì với hắn, còn tính toán ám toán hắn. Lần
này cùng truyền tống theo hắn đến chỗ này, sợ rằng trong lòng cũng không hề có
hảo tâm gì.

Nếu đã nói như vậy, tự nhiên Hàn Lập không chút khách khí đối với người
này.

Nhưng quả thật là đối phương thức thời giao ra những thứ đã cướp sạch, hắn
cũng sẽ để đối phương ở Minh Hà Chi Địa này tự sinh tự diệt. Nếu không nghe lời
thì hắn tự nhiên sẽ không ngần ngại mà động thủ diệt sát.

Với thần thông của hắn, cho dù đối phương có vẻ như cũng có chỗ dựa nhưng
cũng không để vào mắt.

“Xem ra các hạ quả thật hiểu rất rõ Ngư mỗ, nếu nói như vậy, tại hạ nói
chịu giao ra...” Sắc mặt Ngư điếm chủ âm tình bất định một hồi, rốt cục cũng mở
miệng tỏ vẻ đã chịu thua.

Nhưng một thoáng sau đó, hư không sau lưng Hàn Lập nổi lên hàn phong, từ
trong đó hiện ra hơn mười cây tế châm trong suốt óng ánh lơ lửng, rồi hóa thành
hơn mười tia sáng bạc bắn nhanh về phía sau ót Hàn Lập.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Hàn Lập bỗng nhiên nổ ra một tiếng sét đánh kinh
thiên!

Một đoàn lôi quang chói mắt thoáng hiện, vô số điện hồ cuồng loạn, còn chia
ra làm ba loại màu sắc quỷ dị là Kim, Ngân, Lam.

Ở trong lôi quang này, mơ hồ có một con quái thú nửa người nửa chim, vừa
kêu lên một tiếng, một đão tam sắc lôi hồ thô to tức thì giáng xuống.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3