Phàm nhân tu tiên - Chương 1795 - 1796
Chương 1795: Cự nhãn
“Rời nhất giới này là ý gì? Chẳng lẽ chính
là… “ Hàn Lập trợn tròn mắt, kinh nghi bất định hỏi.
“Chủ nhân đoán không sai! Vốn là lúc ở Ma
Kim Sơn Mạch, sau khi thôn phệ một tia thần niệm của Thiên Ngoại Ma Quân thì
bên trong nội thể ta đã có biến hóa long trời lở đất, mơ hồ cảm ứng được sự hấp
dẫn của một giới diện khác. Cho nên chỉ đành ngủ dài không dậy ở trong Linh Thú
Hoàn, tránh rơi vào kết quả không thể kiểm soát nổi. Mà mới vừa rồi, ta bị Cự
Cầm do Lôi Thú biến thành thức tỉnh, không thể khống chế đem thiên lôi chi lực
thu nạp vào thể nội. Lúc này thân thể ta đã hoàn toàn bị thiên địa lực lượng ở
giới diện này bài xích rồi, sợ rằng trong khoảnh khắc nữa sẽ phải đến Chân
Tiên Giới trong truyền thuyết a!” Đề Hồn lẩm bẩm nói, thần sắc cũng có chút
hoảng hốt.
“Chân Tiên Giới! Ngươi khẳng định lần này
gọi ngươi tới chính là Chân Tiên giới chi lực?” Hàn Lập ngây người một lúc thì
khóe miệng vừa động, không khỏi nở nụ cười khổ.
Hắn cam mạo cửu tử nhất sinh nguy hiểm tu
luyện đến nay, chẳng phải là mong một ngày kia phi thăng Tiên Giới, chân chính
có thể trường thọ cùng thiên địa sao?
Nhưng khoảng cách hiện tại tới mục tiêu vẫn
còn xa xôi không hẹn, trong khi Đề Hồn không cần tốn bao nhiêu tâm sức có thể
vượt trên chủ nhân rồi.
Điều này khiến trong đầu hắn là một vùng
hỗn loạn, mơ hồ mấy phần cảm giác muốn thổ huyết, hơn nữa còn có chút hoài
nghi.
“Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng
thật sự ta cảm giác được Tiên Giới lực lượng dẫn dắt ta. Trong đầu nghĩ ra
nhiều thứ, cũng có không ít thứ liên quan đến Chân Tiên Giới.” Đề Hồn thành
thật trả lời.
“Ngươi biết chuyện tình nơi Chân Tiên Giới!
Có thể nói cho ta một chút chăng?” Hàn Lập vừa nghe lời này, tâm động như lửa
nóng.
“Chủ nhân đã muốn biết thì ta nói một chút
tự nhiên không sao… Không ổn, không còn kịp rồi!” Đề Hồn đầu tiên gật đầu đáp
ứng, nhưng sau một khắc bỗng nhiên thất thanh la lên.
Vừa dứt lời thì trên bầu trời đột nhiên
vang lên một tiếng muộn hưởng. Ở một chỗ trên cao sương mù dao động rồi tản ra,
một vùng ngũ sắc quang hà lóe lên. Hào quang rực rỡ chói mắt vừa quay tròn vừa hạ
xuống, hình thành một khối quang cầu hình dáng như một con mắt rất lớn cỡ một
gian phòng ốc.
Chỉ thấy đồng tử bên trong mắt trong suốt
như máu, chớp động hào quang yêu dị.
Con mắt quỉ dị vừa thoáng giật thì đồng tử
nhìn thẳng Đề Hồn Thú phía dưới.
Một luồng khí tức khủng bố như muốn diệt cả
thế gian thoáng chốc từ trên trời giáng xuống.
Hàn Lập chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh,
thân hình tê rần, ngay cả một ngón tay cũng không thể mảy may nhúc nhích.
Đây không phải xét về phương diện pháp lực
cách xa nhau, căn bản là chính một cảnh giới ở trên tuyệt đối áp chế phía dưới.
Con mắt quỷ dị tựa hồ chỉ cần một ý niệm,
liền đủ để khiến hắn hồn phi phách tán.
Sắc mặt Hàn Lập trở nên dị thường khó coi.
Thứ cảm giác sinh mệnh bản thân hoàn toàn
nằm trong tay kẻ khác, không biết bao nhiêu năm hắn còn chưa cảm nhận được.
Chính là cảm giác vô lực khi xưa đứa đồng tử ngây thơ đối mặt với Mặc đãi phu.
Đề Hồn thú bị con mắt kia nhìn chăm chú thì
cơ thể run rẩy, cũng dần đổ mồ hôi đầu đầy. Một cánh tay khẽ run giơ lên, nhưng
chỉ nâng lên một nửa cuối cùng yếu đuối buông thõng.
Con mắt rất lớn kia thấy cảnh này thì lộ ra
một tia châm biếm nhân cách hóa, đồng thời không trung truyền ra một trận thanh
âm phạm âm quỷ dị.
Tiếp theo con mắt tựa hồ nháy một cái, lập
tức một phun xuống một cột sáng huyết sắc thô to vô cùng!
Phốc một cái!
Đề Hồn thú bị cột sáng huyết sắc chiếu vào,
thân hình vô hình bị chấn nhiếp kéo lên. Trong nháy mắt đã tới cao hơn ngàn
trượng trên trời.
Hàn Lập tuy không thể nhúc nhích nhưng vẫn
có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Đề Hồn ở trong cột sáng một cái. Ánh mắt
hắn ẩn chứa sự dị thường phức tạp.
Cuối cùng Đề Hồn chợt lóe nhập vào trong
con mắt ngũ sắc cực lớn kia. Tiếng phạm âm chợt dừng, con mắt chậm rãi khép
lại, sau một tiếng nổ thì biến mất không thấy tại không trung.
Sương mù mơ hồ lần nữa cuồn cuộn kéo lại,
cả không trung lại khôi phục như lúc ban đầu!
Khi con mắt ngũ sắc biến mất thì khí tức
khủng bố khiến người run sợ cũng đồng thời tiêu thất không còn.
Hàn Lập được khôi phục tự do nhưng vẫn đứng
bất động tại chỗ, bộ dáng nhìn trời cao còn có chút run sợ.
Không biết bao lâu sau một tiếng thở dài
truyền ra. Hàn Lập vẫn cúi đầu, trên mặt ẩn một tia cô tịch.
Đề Hồn bắt đầu đi theo hắn từ Loạn Tinh Hải
cho đến nay đã phi thăng Linh Giới. Trong đó không biết bao lần đã cứu sinh
mệnh hắn. Hiện giờ chỉ cách một chút mà lại đến Tiên giới, nơi đó họa phúc còn
không biết, bảo hắn không chút lo lắng là không thể.
Con mắt thật lớn rõ ràng là tiên giới chi
vật. Ở trước mặt nó hắn chỉ như một con kiến hôi, không mảy may có năng lực
kháng cự, đành trơ mắt mà nhìn.
Cũng may xem bộ dáng trấn định của Đề Hồn
lúc gần đi, xem ra ở Chân Tiên giới hơn phân nửa không quá nguy hiểm. Nếu về
sau hắn có thể phi thăng, đương nhiên có thể gặp lại nó.
Duy nhất tiếc nuối chính là nó phi thăng
quá nhanh. Không kịp đề cập cho hắn một số sự tình Chân Tiên giới. Nếu không về
sau khi độ kiếp phi thăng, nói không chừng sẽ hữu ích đối với hắn.
Bỗng nhiên thần sắc Hàn Lập vừa động, ngẩng
đầu nhìn một hướng khác trong hư không.
Chỉ thấy trên không trung chợt lóe kim
quang nhàn nhạt, một đão kinh hồng kim sắc kích xuất mà đến. Độn tốc cực nhanh,
mấy cái chớp động đã tới trước mặt Hàn Lập.
Tròng mắt Hàn Lập hơi co rụt, thấy rõ vãng
khách trong độn quang thì trên mặt lộ nụ cười mỉm.
Độn quang chợt tắt, trước mặt hiện ra một
tuyệt sắc nữ tử thân hình nổi bật, da thịt trắng như tuyết.
“Nguyên cô nương, nhiều năm không gặp vẫn
được mạnh khỏe!” Hàn Lập hai tay ôm quyền hỏi.
“Hàn huynh, quả thật là ngươi!” Nguyên Dao
mặc một bộ cung trang lục sắc, vừa thấy Hàn Lập thì không khỏi vui mừng ra mặt.
Thần niệm Hàn Lập đảo qua trên người nàng,
thấy rõ tu vi đối phương thì trong mắt cũng hiện tia ngạc nhiên:
“Nguyên cô nương cũng đã tới cảnh giới
Luyện Hư hậu kỳ, xem ra Thanh Nguyên Tử tiền bối thật không tiếc hao tổn tâm
lực bồi tài đão hữu.”
“Hừ, Dao nhi chẳng những là đồ đệ của lão
phu mà mới đây không lâu đã bái ta làm nghĩa phụ! Thanh mỗ sao lại có thể vô tâm.”
Đột nhiên thanh âm của một nam tử hừ lạnh
một tiếng truyền đến. Tiếp theo bỗng một đão thanh quang từ trong tay áo Nguyên
Dao bay ra, xoay vòng một cái hóa thành một tiểu nhân màu xanh mờ nhạt.
Tiểu gia hỏa này mặc một bộ áo bào tro,
lưng đeo một thanh tiểu kiếm màu lục oánh. Bất quá thân hình chỉ cao một tấc.
Trên khuôn mặt bình thường là bộ râu dài, chính là Thanh Nguyên Tử thu nhỏ lại
nhiều lần.
“Nguyên Anh cố hình!” Hàn Lập vừa thấy tiểu
nhân này thì không khỏi sửng sốt kêu một tiếng.
“Sao, Nguyên Anh lão phu xuất khiếu lại
khiến ngươi giật mình như vậy sao? A, thiếu chút nữa đã quên, tu vi chưa tới Đãi
Thừa kỳ thì nếu Nguyên Anh ly thể trong thời gian dài thật rất nguy hiểm. Bất
quá lão phu đã tiến vào Đãi Thừa kỳ không biết bao nhiêu năm, Nguyên Anh luyện
đến cố hình như mức này, đối lão phu mà nói thì thân thể không hẳn là không thể
thiếu. Về điểm này đợi khi ngươi tiến giai Đãi Thừa kỳ tự nhiên sẽ hiểu. Huống
hồ theo Dao nhi đến đây, bất quá chỉ là một Nguyên Anh trong tam đãi hóa thân
của ta mà thôi.” Thanh Nguyên Tử cười hắc hắc nói.
“Tiền bối pháp lực thông thiên, vãn bối vô
cùng bội phục!” Hàn Lập khẽ khom người, thành tâm nói.
“Chút thủ đoạn này của ta không tính gì,
nhưng bất quá Hàn tiểu tử ngươi mới mấy trăm hỏa năm không gặp đã tiến giai Hợp
Thể kì. Tốc độ cực nhanh đến lão phu năm đó cũng theo sau không kịp. Xem ra
những năm nay, tạo hóa của ngươi thật không phải nhỏ a.” Tiểu nhân màu xanh
nhíu hai mắt, tựa cười mà không phải cười nói một câu.
“Tiền bối quá khen. Đây cũng là vãn bối có
chút cơ duyên mà thôi. Nào dám cùng so với tiền bối năm đó!” Hàn Lập tự nhiên
khiêm tốn nói một câu.
“Quá khen hay không trong lòng lão phu còn
không cân nhắc được sao. Bất quá, lúc trước khi tới đây, ngươi đã tranh đấu
cùng người khác? Hơn nữa nơi này lưu lại khí tức tựa hồ thập phần cổ quái!” Ánh
mắt Thanh Nguyên Tử đảo qua một vòng, khẽ cau mày hỏi.
Hàn Lập nghe lời này, trong lòng vừa động
cùng có chút ngoài ý muốn.
Lúc trước con mắt ngũ sắc chiếu xuống khí
tức đáng sợ. Theo lý cho dù cách rất xa thì với thần thông của Thanh Nguyên Tử
cũng có thể trực tiếp cảm ứng được một chút. Nhưng hiện tại nói ra câu này,
chẳng lẽ khi con mắt phát ra khí tức đã thi triển thêm thần thông nào đó, đem
khí tức bao phủ trong phạm vi nhất định, không thoát ra ngoài chút nào.
Nếu như thế thì con mắt ngũ sắc so với suy
đoán còn đáng sợ hơn vài phần.
Hàn Lập trong lòng như thế nghĩ nhưng nhẹ
bâng quơ trả lời:
“Không có gì, khi vãn bối truyền tống cũng
có một cừu gia thuận thế tiến vào. Bất quá vừa rồi đã bị ta giải quyết. Thù gia
xuất thân kỳ lạ, nên lưu lại khí tức cũng có chút khác lạ.”
“Thì ra là thế, là lão phu đa tâm. Được rồi, đây không phải là nơi nói
chuyện, Hàn đão hữu cùng Dao nhi về chỗ của ta đi. Lần này địa điểm ngươi tiến
vào có chút sai lệch, cách chỗ ở của ta lộ trình khoảng nửa ngày. Nếu không
phải vừa dịp ta mang Dao nhi đi ra thử nghiệm một loại bí thuật thì sẽ không
nhanh như vậy đã tới nơi này gặp ngươi.” Thanh Nguyên Tử như có thâm ý liếc mắt
nhìn Hàn Lập một cái, liền thản nhiên nói.
Tiếp theo cũng không chờ Hàn Lập đáp lời mà thanh quang chợt lóe, tiểu nhân
hóa thành một đão thanh hồng hướng về phía xa phá không mà đi.
Hàn Lập thấy vậy cũng nhếch miệng đáp ứng một tiếng, thao túng độn quang
theo sau.
Nguyên Dao lại cười dài, cũng hóa thành một đão kim hồng, sóng vai cùng Hàn
Lập bay đi.
“Hàn huynh, ta còn nghĩ một thời gian nữa huynh mới trở lại nơi đây. Dù sao
những tài liệu nghĩa phụ muốn huynh thu thập đều là vật phẩm hãn hữu thế gian.”
Nguyên Dao vừa bay vừa nhẹ giọng truyền âm.
“Nguyên cô nương sao dám khẳng định là do ta thu thập đủ tài liệu mà Khương
tiền bối cần nên trở lại nhất giới này, nói không chừng đến là có sự tình
khác.” Hàn Lập khẽ cười truyền âm đáp lời.
“Người khác thì không biết nhưng tính tình Hàn huynh thì tiểu muội hiểu rõ
một phần. Nếu không đủ chỗ tốt thì Hàn huynh tuyệt không phí sức trở lại nơi
đây. Mà thứ ở nơi này có thể khiến đão hữu coi trọng, hơn phân nửa chỉ là Minh
Hà Thần Nhũ có rất có tác dụng với Hàn huynh.” Nguyên Dao thản nhiên cười,
khuôn mặt kiều diễm như hoa.
“Tiên tử thật hiểu rõ không ít về tính tình Hàn mỗ. Lần này trở lại, tại hạ
thật đúng là vì Minh Hà Thần Nhũ.” Hàn Lập trầm mặc một thoáng liền cười khổ
một tiếng trả lời.
Chương 1796: Biến hoá
“Hàn huynh nếu chỉ vì thế mà đến thì chỉ e sẽ gặp một chút trắc trở.”
Nguyên Dao khẽ thở dài một hơi, trả lời yếu ớt.
“Nguyên cô nương, lời này là ý gì, chẳng lẽ Khương tiền bối đã đổi ý!” Hàn
Lập nghe xong, trong lòng cả kinh.
“Nghĩa phụ có thân phận ra sao chứ, chuyện đáp ứng lúc trước tự nhiên sẽ
không đổi. Chỉ là trong chuyện này có chút bất ngờ, ngay cả lão nhân gia cũng
không thể kiểm soát. Khi nào về tới động phủ, nghĩa phụ sẽ tự nhiên thuật lại
rõ ràng. Lúc này tiểu muội quả thực không dám nhiều lời. Bất quá Hàn huynh cũng
không cần lo lắng, việc này cũng không phải là không thể thương lượng được.”
Khẩu khí của Nguyên Dao hơi biến đổi, thâm ý sâu sắc nói.
Hàn Lập nghe đến đây trong lòng vẫn không hiểu ra sao cả, chỉ gật gật đầu,
ở trong độn quang trầm ngâm không nói lời nào.
Nguyên Dao biết Hàn Lập đang cân nhắc lại lời nói của mình thì cũng thức
thời im lặng không quấy rầy, về sau mỉm cười làm bạn một bên.
Mà Thanh Nguyên Tử thì một mực phi hành ờ phía trước, thuỷ chung đều không
có quay đầu lại. Vì thế ba đão độn quang một trước hai sau, trong khoảnh khắc
liền biến mất tại chân trời.
Địa điểm nơi Hàn Lập cùng Ngư điếm chủ tranh đấu lúc trước thoáng cái trở
nên yên ắng trở lại.
Hơn nửa ngày sau, rốt cục ba người cũng về tới động phủ của Thanh Nguyên
Tử. Hàn Lập lẳng lặng theo sau cùng tiến nhập động phủ, cũng tới đãi
sảnh lúc trước mơ hồ còn vài phần quen thuộc.
Lúc này thanh sắc tiểu nhân thoáng duỗi
thân người, ngoài thân đột nhiên chợt loé thanh quang, bỗng biến thành một
người với kích cỡ bình thường, sau đó thản nhiên ngồi xuống tại vị trí chủ toạ,
hướng sang Hàn Lập thản nhiên nói: “Hiện tại ngươi đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ, cũng
không cần phải quá câu thúc trước mặt ta, cũng ngồi đi.”
“Đa tạ tiền bối ưu ái!”
Hàn Lập không dám chậm trễ, sau khi thi lễ
một cái liền chậm rãi ngồi xuống.
Về phần Nguyên Dao thì chỉ thấy thân hình
nữ tử này thoáng nhoáng lên một cái, liền nhẹ nhàng đứng ở phía sau lưng Thanh
Nguyên Tử. Lúc này một bạch y nữ tử khác đang bưng mấy chung linh trà nhẹ nhàng
đi lên, đem một chung đặt ở trước mặt Hàn Lập rồi cười dài nói:
“Bái kiến Hàn huynh, không ngờ Hàn huynh đã
phản hồi nơi này nhanh như vậy.”
Nữ tử này chính là Nghiên Lệ!
“Thì ra là Nghiên tiên tử, đã nhiều năm
không gặp, phong thái của tiên tử vẫn như xưa!”
Hàn Lập nhìn thoáng qua Nghiên Lệ, mỉm cười
đáp.
“Tiểu muội là bán quỷ chi thân, dung nhan
tự nhiên không có gì biến hoá. Ồ, xem ra tu vi của đão hữu tựa hồ càng cao thâm
hơn trước, sao tiểu muội không nhìn ra được chút nào vậy, chẳng lẽ Hàn huynh đã
tiến giai Hợp Thể kỳ, có thể nào chăng?”
Nghiên Lệ mỉm cười đáp sau đó hai mắt cẩn
thận đánh giá Hàn Lập, đột nhiên hoa dung thất sắc hỏi một câu.
Hiện giờ Nghiên Lệ tu vi cũng đã đãt tới
Luyện Hư sơ kỳ. Tuy thế nếu muốn dùng thần niệm nhìn thấu cảnh giới nông sâu
của Hàn Lập, điều này tự nhiên không thể làm được.
“Tại hạ đúng là may mắn tiến giai Hợp Thể
trung kỳ!”
Hàn Lập thần sắc thản nhiên đáp.
“Hợp Thể kỳ, còn lại là trung kỳ!”
Nữ tử trước mặt Hàn Lập giật mình, đứng tại
chỗ nói.
“Được rồi! Nghiên Lệ, nếu ngươi muốn ôn
chuyện cùng Hàn tiểu tử thì chờ lão phu cùng hắn bàn bạc một số chuyện tình
xong đã, khi đó ngươi muốn nói bao lâu cũng được.”
Thanh Nguyên Tử đã có chút không kiên nhẫn
nói.
“Là Lệ nhi có chút thất thố.”
Nghiên Lệ rốt cục phục hồi lại tinh thần,
vội vàng cung kính trả lời, theo đó liền cầm một chung linh trà khác đặt lên
trước mặt Thanh Nguyên Tử, sau đó đứng song song cạnh Nguyên Dao.
“Hàn Lập, lão phu cũng không ngờ ngươi sẽ
xuất hiện vào ngay lúc này, chủ nguyên anh của ta hiện giờ đang bế quan tham
ngộ một loại đãi thần thông, sẽ không thể chân chính đi ra gặp ngươi được.”
Thanh Nguyên Tử bỗng nhiên hướng sang Hàn
Lập nói một câu.
“Không dám, tiền bối chính đang tu luyện tới
thời khắc mấu chốt, có thể được gặp mặt nguyên anh hoá thân của người đã khiến
cho vãn bối được sủng ái mà kính sợ.”
Hàn Lập thần sắc nghiêm nghị đáp.
Thấy Hàn Lập kính cẩn như thế, Thanh Nguyên
Tử gật gật đầu liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi:
“Ngươi lần này dùng tới pháp khí mà ta cấp
cho lúc trước một lần nữa trở lại Minh Hà chi địa này, xem ra đã thu thập được
không ít tài liệu mà ta cần. Đãi khái là khoảng bao nhiêu phần? Chỉ cần ngươi
có thể thu thập được bảy phần trong số đó, lão phu có thể tính là ngươi đã hoàn
thành nhiệm vụ.”
“Bẩm tiền bối, số lượng tài liệu vãn bối
thu thập được đều để trong trữ vật thủ trạc này, thỉnh tiền bối kiểm nghiệm.”
Hàn Lập không trực tiếp trả lời câu hỏi của
Thanh Nguyên Tử mà một tay khẽ lật, trong ống tay áo bỗng trôi ra một cái trữ
vật thủ trạc màu xanh, đứng dậy dùng hai tay dâng lên.
“Hắc hắc, Hàn đão hữu thập phần tự tin a.
Khẳng định thu hoạch không nhỏ a. Vậy để lão phu xem kỹ một lần rồi hãy nói
đi.”
Thanh Nguyên Tử thấy Hàn Lập hành động như
vậy, không giận mà chợt có chút vui mừng, không khách khí trảo một cái đã đem
trữ vật thủ trạc kia cuốn vào trong tay.
Vì thế để Hàn Lập đứng trước mặt, vị Đãi
Thừa kỳ này khẽ khép hai mắt, bắt đầu đem thần niệm đảo qua túi trữ vật một
lượt.
Thấy hành động của Thanh Nguyên Tử như vậy,
Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ cũng không khỏi nhìn lại.
Tuy hai nàng không có dụng thần niệm tra
xét trữ vật thủ trạc nhưng qua thần sắc của Thanh Nguyên Tử cũng có thể đoán
được số tài liệu bên trong có làm cho vị Đãi Thừa kỳ này vừa lòng hay không.
Còn thần sắc Hàn Lập lúc này lại bình tĩnh dị thường, một bộ vô cùng thong
dong.
Với thần niệm cường đãi của Thanh Nguyên Tử
thì việc kiểm tra tài liệu không tốn bao nhiêu thời gian. Chỉ thấy sắc mặt vô
cảm của lão ngay sau một lát sau liền có chút rúng động cùng khiếp sợ. Theo
thời gian một trôi đi, rốt cục lão lộ ra vẻ kinh hỉ.
Nguyên Dao thấy vậy trong lòng buông lỏng,
đồng thời quay đầu tò mò nhìn liếc sang Hàn Lập một cái.
Nàng hiện thân là nghĩa nữ của Thanh Nguyên
Tử, đối với danh sách tài liệu mà lão yêu cầu với Hàn Lập cũng nhận biết một
phần. Trong đó quả thực có rất nhiều tài liệu trân quý khiến nàng khiếp sợ. Lúc
trước tự nhiên mất thời gian dài lo lắng Hàn Lập không thể hoàn thành nhiệm vụ
này.
Nhưng với bộ dáng hiện tại của Thanh Nguyên
Tử mà nói, khẳng định Hàn Lập đã thu thập hơn phân nửa số tài liệu trong danh
sách rồi, nếu không lão sẽ không thất thố như thế.
Dù sao lúc trước giao cho Hàn Lập danh sách
tài liệu kia, quả thực không quá mong chờ hắn thu thập đủ, chỉ là ôm hy vọng
vạn nhất mà thôi. Mà Thanh Nguyên Tử không thể ly khai Minh Hà chi địa, có thể
hiểu số tài liệu này trọng yếu đến mức nào.
Nghiên Lệ đứng ở một bên cũng giật mình
nhìn Hàn Lập, trong mắt mơ hồ một tia phức tạp.
“Hảo, tốt lắm. Nhiều loại tài liệu ngay cả
ta có rời khỏi nơi này tìm kiếm cũng chưa chắc thu thập được, không ngờ ngươi
có thể thu thập đầy đủ thập phần. Việc này quả thực khiến cho lão phu ngạc
nhiên. Như vậy, lần độ kiếp tới lão phu có thể nắm chắc thêm hai thành.”
Thanh Nguyên Tử bỗng nhiên mở lớn hai mắt,
khó nén được vẻ hưng phấn, hướng về Hàn Lập nói.
“Chừng đó tài liệu chỉ có thể gia tăng hai
thành thôi sao?”
Hàn Lập nghe xong lời này, hoảng sợ hỏi.
Phải biết rằng số tài liệu này cơ hồ đều là
thứ khó tìm ở Linh giới này, trong đó còn một số hắn thu thập được từ dược viên
ở trong cấm địa Quảng Hàn giới. Theo hắn thậm chí còn không ít tài liệu sớm đã
tuyệt diệt ở Linh giới.
“Hắc hắc, Hàn đão hữu có điều không biết,
tình cảnh của ta lúc này mà dùng các thủ đoạn khác để chống lại lôi kiếp căn
bản không có hiệu quả. Những ngoại lực ít ỏi có thể trợ giúp được không có mấy.
Số tài liệu này có thể gia tăng hai thành là ta đã là vượt mong đợi của ta.
Được rồi, việc này tạm thời không nói đến nữa. Lúc trước lão phu từng đáp ứng
ngươi, chỉ cần ngươi đem số tài liệu này giao đến tay lão phu, lão phu đương
nhiên đem Minh Hà thần nhũ tặng ngươi, xem như là thù lao. Bây giờ đão hữu còn
tính toán dùng số tài liệu này trao đổi lấy Minh Hà thần nhũ nữa hay không? Nếu
là đão hữu có ý, lão phu có thể dùng thứ khác giá trị tuyệt không kém làm vật
trao đổi.”
Thanh Nguyên Tử cẩn thận thu trữ vật thủ
trạc, sau đó liền cười nói.
“Tiền bối hẳn là biết sự khó khăn trong
việc tiến cấp từ Hợp Thể kỳ, mà linh nhũ này đối với việc vãn bối tiến giai vô
cùng trọng yếu. Cần Minh Hà thần nhũ là tình thế bắt buộc.”
Bởi vì Nguyên Dao lúc trước đã ám chỉ một
phần nên Hàn Lập vừa nghe được lời ấy, trong lòng thoáng rùng mình nhưng không
chút do dự, lập tức trả lời.
“A, nếu đã như vậy thì chỉ sợ phải phí một
chút tay chân rồi.”
Thanh Nguyên Tử khẽ cau mày, không từ chối
mà lâm vào trầm tư, bộ dáng như đang cân nhắc cái gì đó.
“Tiền bối thoạt nhìn có vẻ khó xử, có thể
nói cho vãn bối biết rốt cuộc là chuyện gì chăng? Ta nhớ rõ là không phải trong
tay tiền bối sớm có một ít Minh Hà thần nhũ hay sao!”
Ánh mắt Hàn Lập chợt loé, trực tiếp hỏi rõ
ràng.
“Ừm, lại nói tiếp, nếu Hàn đão hữu sớm trở
lại ba trăm năm về trước hoặc là hai ba trăm về sau thì lão phu không phải dùng
tới cách khó xử như thế này. Đích xác là linh nhũ trong tay lão phu hiện giờ đã
bị người khác mượn dùng gấp rồi. Nếu là mấy trăm năm nữa thì lão phu không
chừng có thể có được thêm một ít.”
Thanh Nguyên Tử ho nhẹ một tiếng, có chút
bất đắc dĩ nói.
“Bị người mượn đi rồi?”
Hàn Lập nghe xong lời này, sắc mặt chợt
biến đổi.
“Không sai, người mượn là một vị thái
thượng trưởng lão của Phù Du tộc có chút giao tình với lão phu. Lúc trước Lão
phu có thể trốn vào nơi này một phần cũng nhờ hắn ra mặt. Cho nên khi hắn đến
mượn Minh Hà thần nhũ, lão phu thật không thể cự tuyệt.”
Thanh Nguyên Tử chậm rãi nói.
Hàn Lập nghe xong lời này thì sắc mặt tự
nhiên khó coi dị thường.
“Bất quá Hàn đão hữu yên tâm, nếu ngươi quả
thật rất cần Minh Hà thần nhũ thì cũng không phải không có biện pháp.”
Thanh Nguyên Tử bỗng cười cười, nói thêm.
“Lời này của tiền bối có dụng ý sao? Còn
cách khác có được linh nhũ này sao?”
Hàn Lập lập tức tinh thần đãi chấn, mừng rỡ
hỏi.
“Điều này là đương nhiên. Minh Hà thần nhũ
tuy rằng quý hiếm dị thường, mỗi lần xuất ra thì lão phu đều nghĩ cách chiếm
được một ít. Nhưng ở giới này còn tồn tại vài vị đãi năng chi sĩ nữa, họ cũng
được phân chia một phần. Trên cơ bản, một nửa số Minh Hà thần nhũ là thuộc về
Phù Du tộc, số còn lại là đám người chúng ta chia nhau. Chỉ là những người này
tính tình có chút quái dị, thần thông quảng đãi không kém lão phu là bao, tuy
thế không có bao nhiêu kết giao với lão phu. Ta chỉ có thể tự mình bái phỏng
một chuyến mới biết được có thể thu được linh nhũ này hay không. Bất quá đão
hữu yên tâm, cho dù không thể có được linh nhũ này thì ta cũng sẽ cho ngươi một
công đão. Tuyệt không để đão hữu phải chịu thiệt thòi.”
Thanh Nguyên Tử thành thực nói.