Phàm nhân tu tiên - Chương 1797 - 1798
Chương 1797: Bái phỏng
“Sự tình đã như vậy, đương nhiên vãn bối
không dám trách gì tiền bối. Vãn bối sẽ đợi một thời gian nhưng không biết lúc
nào mới có thể có tin tức xác thực!”
Hàn Lập nghe Thanh Nguyên Tử sẽ nói như
thế, xem ra đối phương có vài phần đáng kính trọng, sau khi trầm ngâm một chút
liền cung kính đáp.
“Chuyến bái phỏng lần này tự nhiên ta không
thể dùng đệ nhị nguyên anh được, bản thể ta phải tự mình tới một chuyến mới
được, nhanh thì ba tháng lâu thì nửa năm bản thể ta liền có thể xuất quan. Điểm
này thời gian Hàn đão hữu có thể đợi được chăng!”
Thanh Nguyên Tử bình tĩnh trả lời.
“Tiền bối đùa rồi, vãn bối tuy rằng có chút
nóng vội nhưng chờ chừng ấy thời gian thì đương nhiên.”
Nghe khẩu khí của đối phương như thế, Hàn
Lập không khỏi cười ngượng nói.
“Ha ha, không biết Hàn đão hữu đối với
Thanh Nguyên kiếm quyết của ta tu luyện đến mức nào rồi, mà bảy mươi hai thanh
phi kiếm kia hẳn đã luyện chế lại một lần rồi chứ?”
Thanh Nguyên Tử bỗng nhiên cười hỏi.
“Vãn bối đích xác là đã làm theo lời tiền
bối chỉ điểm, đã đem tất cả số phi kiếm tái luyện chế, cô đọng lại lần nữa, hơn
nữa cũng đã tu luyện tới Thanh Bàn kiếm trận cuối cùng rồi. Chỉ là kiếm quyết
của tiền bối truyền lại thật sự thâm ảo, vãn bối chỉ có thể lĩnh ngộ thô thiển
một hai phần mà thôi.”
Nghe được lão giả bỗng nhiên chuyển đề tài,
Hàn Lập thoáng nao nao, không chút lưỡng lự đáp. Vậy mà lời giải thích của
Thanh Nguyên Tử lại khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.
“Nếu như thế thì lão phu nguyện ý chỉ điểm
cho ngươi một phần. Với bộ kiếm quyết này, mấy năm nay lão phu lại có chút sở
ngộ, tin rằng sẽ có ích đối với đão hữu. Mặt khác tu vi đão hữu hiện đã đãt tới
Hợp Thể trung kỳ, đột phá hậu kỳ cảnh giới cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Lão
phu tuy bất tài nhưng ở phương diện này còn có chút tâm đắc, cũng có thể chỉ
điểm một phần.”
“Đa tạ tiền bối ưu ái, có thể được tiền bối
chỉ điểm, tự nhiên là tam sinh hữu hạnh của vãn bối!”
Hàn Lập mừng rỡ, vội vàng đứng dậy thi lễ
nói.
Hắn biết rõ, Thanh Nguyên Tử làm như thế tự
nhiên là do hắn đã thu thập được số tài liệu vượt xa dự tính lúc đầu.
“Được, nếu Hàn đão hữu không có ý gì khác
nữa, trước hết hãy lui xuống nghỉ ngơi đi. Trước tiên lão phu cần sắp xếp lại
số tài liệu này, ngày mai đão hữu có thể trực tiếp đến mật thất tìm ta. Dao
nhi, Nghiên Lệ, hai người các ngươi thay ta bồi tiếp Hàn đão hữu cho tốt.”
Mắt thấy mọi chuyện đã ổn thoả, trên mặt
Thanh Nguyên Tử lộ ra vẻ tươi cười, liền quay đầu hướng Nguyên Dao và Nghiên Lệ
phân phó một tiếng.
“Nghĩa phụ yên tâm, nữ nhi sẽ hảo hảo bồi
tiếp Hàn đão hữu.”
“Vãn bối tuân mệnh!”
Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ tự nhiên khom
mình, vội vàng đáp ứng.
Sau đó Thanh Nguyên Tử liền từ biệt Hàn Lập
một tiếng rồi phiêu nhiên rời khỏi đãi sảnh.
Nhất thời, trong đãi sảnh chỉ còn lại Hàn
Lập cùng hai vị đãi mỹ nữ mà thôi.
“Hàn huynh, thật không ngờ chỉ mấy trăm năm
ngắn ngủi không gặp mà ngươi đã tiến giai Hợp Thể trung kỳ. Tốc độ tiến giai
này quả thực khiến đám người thiếp thân cảm thấy vô cùng xấu hổ.”
Sắc mặt Nguyên Dao ửng đỏ, không biết nên
nói cái gì với Hàn Lập vào thời điểm này. Nghiên Lệ thì lại dùng ánh mắt kỳ dị
đánh giá lại Hàn Lập một lần nữa, hơn nữa trong miệng còn tấm tắc lấy làm kỳ.
Điều này cũng là do nàng có chút giao tình
Hàn Lập, hơn nữa sớm tương giao ngang hàng cùng hắn, nếu không cũng khó mà biểu
hiện như vậy.
“Nghiên tiên tử có thể ở bên người Khương
tiền bối, hơn nữa chỉ mấy trăm năm mà đột phá Hoá Thần kỳ lên Luyện Hư kỳ, cơ
duyên này chỉ sợ không biết bao nhiêu người hâm mộ a. Huống hồ mấy năm nay
không gặp lại, âm khí trên người nhị vị đão hữu tựa hồ đã tán đi không ít, xem
ra hẳn đã tìm được biện pháp khôi phục lại nhân thân. Điều này thật đáng mừng!”
Ánh mắt Hàn Lập cũng đảo từ trên người
Nghiên Lệ một lần, khẽ cười một tiếng, đáp.
“Thần thông Hàn huynh thật sự là sâu không
lường được. Điểm biến hoá ấy của ta cùng sư muội vậy mà cũng không thể giấu
được đão hữu. Không sai, đích xác Khương tiền bối đã tìm được biện pháp giúp
chúng ta thoát ly bán quỷ thân. Bất quá hiệu quả của phương pháp này cực kỳ
chậm chạp. Cho đến giờ chúng ta chỉ có chút thay đổi mà thôi. Muốn khôi phục
nhân thân phỏng chừng còn phải thêm hai ba ngàn năm nữa.” Nghiên Lệ nhoẻn miệng
cười đáp, hiển nhiên việc này khiến nàng rất cao hứng.
“Nhị vị tiên tử vốn cùng Hàn mỗ xuất thân
từ Nhân giới, hơn nữa ở Linh giới tại hạ cũng không có mấy hảo hữu. Nay thấy
nhị vị ở bên Khương tiền bối hết thảy mạnh khoẻ, Hàn mỗ cũng cảm thấy vui mừng
vô cùng.”
Hàn Lập cười đáp.
“Nếu Hàn huynh đã nói như vậy, có thể nói
ra những sự tình mà ngươi trả qua trong mấy năm qua không. Đương nhiên, những
bí ẩn thì không cần phải nói ra. Ta cùng sư tỷ sau khi phi thăng Linh giới thì
trước nay vẫn luôn quanh quẩn trong nhà, đối với nhưng sự tình mà Hàn huynh
trải qua đều phi thường hứng thú.”
Nguyên Dao rốt cục mở miệng, nói.
“Không sai, đối với sự tình đão hữu trải
qua mấy năm nay thiếp thân cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.”
Nghiên Lệ có chút hưng phấn nói.
“Ha ha, mấy năm nay tại hạ thật đúng là du
ngoạn tới không ít địa phương, thậm chí còn tới một khối đãi lục khác. Nhị vị
quả thực muốn nghe thì tạ hạ liền kể lại một phần!”
Hàn Lập nhẹ nhàng cười, không cự tuyệt nói.
“Năm đó, sau khi Hàn mỗ rời khỏi nơi này
liền tìm một đảo nhỏ bế quan tu luyện một thời gian, cũng may mắn đột phá Luyện
Hư kỳ...”
Cứ như vậy, Hàn Lập bắt đầu không nhanh
không chậm kể lại một ít sự tình năm đó sau khi rời Minh Hà chi địa. Mấy trăm
năm nếm trải không ít sự tình, cho dù có cố ý giấu diếm một số chuyện trọng yếu
thì với người thường quả thật vẫn là lịch trình vạn phần phấn khích. Điều này
làm cho tinh quang trong mắt Nguyên Dao loé sáng không ngừng, mà Nghiên Lệ cũng
phát ra thanh âm sợ hãi không thôi!
Sau một hồi kể lại, Hàn Lập tự nhiên cũng
hướng sang hướng nhị nữ hỏi thăm chút chuyện trong việc tu luyện những năm nay.
Thời gian cứ vùn vụt trôi đi, thoáng cái ba
tháng đã qua đi.
Một ngày nọ, trên không trung động phủ của
Thanh Nguyên Tử đột nhiên xuất hiện một đão kim quang cùng một đão thanh hồng
phá không bay lên, sau mấy cái chớp động liền cùng một phương hướng bay đi.
Ở trong độn quang, phân biệt là một lão giả
vận áo bào xám tro cùng một nam tử tầm hai mươi tuổi với khuôn mặt bình thường.
Chính là Thanh Nguyên Tử và Hàn Lập.
Bất quá, phi hành lúc này là Thanh Nguyên
Tử chân chính mà không phải nguyên anh hoá thân.
Rốt cục hôm qua lão mới từ mật thất bế quan
đi ra.
Trong ba tháng này dưới sự chỉ điểm của
nguyên anh hoá thân, trên con đường tu luyện Hàn Lập chiếm được chỗ tốt không
nhỏ. Mà Thanh Nguyên Tử ngay ngày hôm nay liền chuẩn bị đi bái phỏng một đãi
năng tồn tại thần bí ẩn cư tại Minh Hà chi địa này. Điều khiến Hàn Lập kỳ quái
cùng nghi hoặc chính là Thanh Nguyên Tử không chút thông tri cho hắn trước.
“Không biết người tiền bối muốn bái phỏng
lai lịch ra sao. Trước có thể hay không nói cho vãn bối một phần.”
Trải qua hơn nửa ngày phi hành không ngừng,
Hàn Lập không nhịn được hỏi một câu.
“Ta mang theo ngươi đi bái phỏng người này,
tự nhiên là người này dễ trao đổi hơn so với các người khác về linh nhũ. Về
phần lai lịch thì lão phu thực không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không phải là Phi
Linh tộc hay Phù Du tộc, bản thể tựa hồ là một loại dị thú tu luyện thành công.
Luận về lịch duyệt cùng niên kỷ thì lão phu quả thực thúc ngựa cũng khó mà đuổi
kịp. Người này ít nói cùng tính tình có chút cổ quái, lát nữa hội diện Hàn đão
hữu nên chú ý một chút.”
Thanh Nguyên Tử ngưng trọng dặn dò một câu.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối nhất định
sẽ cẩn ngôn.”
Hàn Lập thoáng rùng mình, vội vàng lên
tiếng đáp.
“Ha ha, bất quá ngươi cũng yên tâm. Người này
năm đó chịu ta một chút nhân tình. Nếu không có bất ngờ thì chuyến này nhất
định sẽ có thu hoạch.”
Thanh Nguyên Tử cười một tiếng nói.
“Nếu thật như lời tiền bối nói, vãn bối
cũng an tâm.”
Ánh mắt Hàn Lập chợt loé cũng cười đáp.
“Ha ha, nếu như vậy, ta sẽ toàn lực phi
hành. Người nọ ở tại một địa phương hẻo lánh trong Minh Hà chi địa, với độn tốc
của chúng ta cũng phải mất mười ngày mới đến được.”
Thanh Nguyên Tử cười ha hả, sau đó kim thân
ngoài thân lưu chuyển một trận, độn tốc chợt nhanh gấp bội, nhìn xa độn quang
như hoá thành một sợi tơ vàng kim phá không bay đi.
Hàn Lập thấy vậy tự nhiên thôi động pháp
lực trong cơ thể, toàn lực nâng cao độn tốc, cũng hoá thành một sợi thanh tơ
theo sát bay đi.
Mười ngày sau, độn quang của hai người Hàn
Lập liền tiến nhập vào một vùng sương mù màu xám bao phủ phía trên một cái hồ
nước màu xanh biếc khác thường cực kỳ rộng lớn.
Hàn Lập trong độn quang khẽ dùng thần niệm
đảo qua mặt hồ một lượt, không ngờ hoảng sợ phát hiện ra bên trong hồ nước tỏa
ra linh khí bức người, có vô số ngư yêu thân hình cực lớn bơi lượn trong nước
không thôi.
Số ngư yêu này khí tức kinh người, đúng là
một số ngư yêu có được pháp lực.
Bất quá, tựa hồ đám ngư yêu này bị một thứ
gì đó ước chế mà không dám trồi lên mặt nước. Ngay cả khi Hàn Lập cùng Thanh
Nguyên Tử bay sát mặt hồ chúng đều thờ ơ chuyển thân đi chỗ khác, bộ dáng như
không chút hứng thú nổi lên tra xét.
Hàn Lập thầm kinh ngạc, tiếp tục phi hành
thêm mấy vạn dặm bỗng có một hòn đảo nhỏ đáng chú ý xuất hiện trên mặt hồ.
Sở dĩ nói đáng chú ý là bởi vì đảo nhỏ này
toả ra kim quang chói mắt, hơn nữa trên có một toà cung điện xanh vàng rực rỡ,
cơ hồ chiếm cứ tới hai phần ba diện tích đảo.
Cảnh tượng trước mắt đều là các loại kỳ hoa
dị quả, một bộ đẹp không sao tả nổi. Bất quá cả đảo đều được một tầng quang vụ
bao phủ vào trong, từ đó có thể cảm ứng được không ít cấm chế dao động.
“Đây chính là chỗ ở của người nọ! Hàn tiểu
tử, cùng lão phu xuống thôi.”
Thanh Nguyên Tử vừa thấy tiểu đảo này thì
lập tức dừng độn quang, quay đầu hướng sang Hàn Lập mỉm cười nói.
Chương 1798: Kim Diễm Hậu
“Nơi ở của vị tiền bối này tựa hồ có phần
độc đáo a!” Hàn Lập nhìn hòn đảo tỏa ra ánh sáng vàng kim chói mắt, có chút
ngạc nhiên mở miệng.
“Hắc hắc, đây chính là sở thích cổ quái của
y mà thôi, Hàn tiểu hữu gặp y thì tự nhiên biết nguyên do trong đó.” Khóe miệng
Thanh Nguyên Tử hơi rung, mơ hồ lộ ra một tia quỷ dị.
“Thì ra là thế, vãn bối thật thêm vài phần
tò mò!” Hàn Lập nghe xong lời này không khỏi thoáng lộ vẻ đăm chiêu.
Mà lúc này Thanh Nguyên Tử chợt khẽ phất
ống tay áo hướng về tầng sáng bạch sắc phía trước.
Nhất thời một đão sáng kim sắc mờ ảo bay
vọt ra, quay tròn ngưng tụ bên người, liền dễ dàng hình thành một Cự kiếm kim
sắc dài hơn mười trượng. Không chút do dự chém về quầng sáng.
“Oanh.” một tiếng!
Quầng sáng bạch sắc nhộn nhạo như sóng gợn
một trận, mặt ngoài lại chớp động hào quang không thôi, một bộ lung lay sắp vỡ.
Cơ hồ khi quầng sáng phát sinh dị biến,
trên đảo lập tức truyền ra mấy tiếng kinh hô sợ hãi không thôi.
“Là ai lớn gan như vậy, dám đến công kích
Kim Diễm Đảo chúng ta!”
“Không biết nơi này là của Kim Diễm đãi
nhân sao?”
Trong nháy mắt quầng sáng chợt lóe hào
quang rồi mấy đão độn quang kích bắn ra, chớp động mấy cái thì bốn gã vệ sĩ kim
sắc chiến giáp xuất hiện ở trước mặt hai người, dùng phẫn nộ ánh mắt nhìn lại.
“Ồ, là Thanh đãi nhân!”
Khi thấy rõ ràng dung mạo Thanh Nguyên Tử thì bốn gã kim giáp vệ không khỏi
cả kinh, không chút lưỡng lự vội thi lễ.
Hiển nhiên mấy người đều nhận ra Thanh Nguyên Tử nên không còn vẻ tức giận
lúc trước.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, liền nhìn ra bốn người này đều có tu vi cấp Luyện
Hư, nhưng thể nội mơ hồ phát ra một luồng khí tức hung bạo, rõ ràng không phải
người thường.
“Kim Diễm Hậu, Khương mỗ có việc bái phỏng. Còn không ra
gặp sao?” Thanh Nguyên Tử căn bản không để ý bốn gã kim giáp vệ sĩ, trực tiếp
hướng tới kim sắc cung điện hô một tiếng lanh lảnh.
Cũng không biết Thanh Nguyên Tử vận dụng bí
thuật nào, tuy thanh khí không lớn nhưng quanh quẩn nơi nơi trên không hòn đảo.
Dưới tiếng vang vọng, mỗi tấc trong góc
cung điện đều có thể nghe được thanh âm đàm thoại.
“Thanh Nguyên Tử, nếu ngươi đã đến đây thì
cứ tiến vào là được. Chẳng lẽ còn muốn bản hầu tự mình đón chào sao?” Sau một
lúc trong cung điện kim sắc cũng truyền ra một thanh âm nam tử nhàn nhạt, tuy rằng
khá xa nhưng rõ ràng dị thường vào trong tai đám người Hàn Lập .
“Hắc hắc, vậy thì lão phu cũng không khách
khí! Các ngươi mau dẫn đường!” Thanh Nguyên Tử nghe xong khẽ cười, hướng sang
bốn gã giáp sĩ phân phó một câu.
“Thỉnh tiền bối đi cùng chúng vãn bối!” Bốn
gã kim giáp vệ sĩ nghe trong cung điện truyền âm thì lập tức trong lòng buông
lỏng, một gã trong đó cung kính trả lời.
Vì thế, Hàn Lập cùng Thanh Nguyên Tử dưới
sự dẫn dắt của bốn gã giáp sĩ lập tức khai mở quầng sáng, đi vào trong cung
điện trên đảo.
Một lát sau Thanh Nguyên Tử thản nhiên ngồi
trong một gian đãi sảnh rất rộng lớn còn Hàn Lập cung kính ngồi ở bên cạnh.
Ở chủ vị nơi đãi sảnh, một trung niên nam
tử đầu đội mũ kim quan thân vận kim sắc trường bào, thần sắc bình tĩnh ngồi nơi
đó.
“Khương đão hữu, lại thêm một vị đão hữu có
tu vi Hợp Thể trung kỳ. Chẳng lẽ ngươi tự biết đãi nạn lâm đầu nên thu thân
truyền đệ tử sao? Niên kỷ còn trẻ mà đã có cảnh giới như vậy, cũng đủ kế thừa y
bát của ngươi. Bất quá lần trước từ miệng một lão quái khác, tựa hồ ngươi thu
nhận là một nữ đệ tử a!” Kim quan nhân bỗng mở miệng.
Người này mặt như bạch ngọc, một bộ râu dài
hơn nửa tấc đen nhánh, bộ dáng nho nhã. Chính là chủ nhân nơi đây tên là “Kim
Diễm Hậu.” Một vị Đãi Thừa tồn tại cùng Thanh Nguyên Tử.
Hàn Lập nhìn người này kiếm khí toàn thân,
trên thân phát ra hào quang kim sắc từ các loại đồ trang sức thì không biết nói
gì, trong lòng bắt đầu hiểu ý tứ của Thanh Nguyên Tử lúc trước.
“Kim đão hữu, có thể ngươi nhận lầm. Hàn
tiểu hữu không phải đệ tử của ta mà là một cố nhân thôi. Đão hữu hẳn còn nhớ
mấy trăm năm trước, mấy tiểu bối dẫn một số thủ hạ đột nhập nơi đây, rước lấy
sự tình Phù Du tộc phái người đuổi giết. Chính lúc đó ta nhận biết Hàn tiểu hữu
này. Về phần đệ tử kia đã được ta nhận làm nghĩa nữ. Tuy tư chất xem như tuyệt
hảo nhưng hiện giờ vẫn là Luyện Hư kỳ mà thôi.” Thanh Nguyên Tử cười cười, thản
nhiên giải thích hai câu.
“Mấy trăm năm trước! A, là đám người đến từ
bên ngoài dụ Minh Lôi thú rời đi rồi muốn đào trộm Minh Hà chi nhũ! Ồ, ta nhớ
không lầm thì mấy kẻ cầm đầu đều bị Phù Du tộc bắt giữ rồi sao. Vị Hàn tiểu hữu
nếu tham dự mà còn may mắn vô sự thoát khỏi. Chẳng lẽ là đão hữu xuất thủ cứu
giúp?” Kim quan nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Lời của đão hữu không hoàn toàn đúng nhưng
cũng trúng vài phần. Hàn tiểu hữu có thể bình yên rời đi Minh Hà chi địa đích
thật là lão phu an bài. Bất quá, đão hữu không cần hiểu lầm. Sở dĩ tại hạ làm
như vậy bởi vì Hàn tiểu hữu là người cùng Nhân tộc. Thêm phương diện khác, tại
hạ có việc cần hắn ra ngoại giới làm một sự tình nên mới ra tay.” Thanh Nguyên
Tử thản nhiên nói.
“Thì ra là thế! Bất quá Thanh đão hữu đã
hơn ngàn năm không tới nơi này. Hiện giờ mang theo vị tiểu hữu đồng tộc tìm tới
cửa, không phải đơn giản chỉ tới bái phỏng ta như vậy chứ.” Kim Diễm Hậu nhíu
hai mắt cẩn thận đánh giá Hàn Lập, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm nghị mở miệng.
“Kim đão hữu đã đoán trúng. Lần này lão phu
tới đích thật là có chuyện cần thương lượng cùng đão hữu một chút.” Thanh
Nguyên Tử cười hắc hắc thản nhiên thừa nhận.
“Hừ, ta chỉ biết như thế. Tuy ta và ngươi giao thiệp gần hơn mấy người khác
một chút nhưng còn chưa đến mức đão hữu vừa xuất quan liền lập tức tới bái
phỏng. Sự tình gì, hãy nói Cô(1) nghe một chút.” Sắc mặt Kim Diễm Hậu không
chút thay đổi nói.
“Lời này Kim huynh e rằng đã quá. Lần này lão phu đến không phải để nhờ đão
hữu mà là muốn làm một giao dịch cùng có lợi. Đão hữu nếu cảm thấy không hài
lòng, lão phu tuyệt không cưỡng cầu.” Sắc mặt Thanh Nguyên Tử trầm xuống, thanh
âm bắt đầu có vài phần bất mãn.
“Ha ha, vừa rồi nói như vậy chỉ là khách khí mà thôi. Thanh đão hữu cùng
bản hậu giao tình nhiều năm, chỉ cần không phải sự tình quá khó, bản hậu sao
lại không đáp ứng.” Kim Diễm Hậu liếc mắt Thanh Nguyên Tử một cái, sắc mặt lại
mặt giãn ra nở nụ cười.
“Kim đão hữu đã nói thế thì lão phu cũng nói thẳng. Nhớ lần trước tới bái
phỏng thì Kim huynh đặc biệt cảm thấy hứng thú với Cửu Đồng Châu của tại hạ, đã
nguyện dùng một số bảo vật trao đổi nó. Nhưng lúc ấy do Khương mỗ đang cần dùng
nó để luyện chế một số bảo vật nên tạm thời chưa nhận lời. Lần này lão phu đem
viên châu này đến, tính cùng đão hữu đổi lấy một số vật phẩm cần dùng. Không
biết Kim huynh cảm thấy sao?” Thanh Nguyên Tử nói xong, ống tay áo hướng về
trên bàn gần đó phất một cái.
Nhất thời một vầng kim quang lóe lên, một hộp ngọc thanh thúy bích lục xuất
hiện ở nơi đó.
“Cửu Đồng Châu!”
Vừa nghe Thanh Nguyên Tử nói như vậy, Kim Diễm Hậu bộ dáng đang thong dong
chợt co rụt tròng mắt. Vù một cái, ánh mắt đã rơi vào hộp ngọc trên bàn, cuối
cùng tựa hồ như mất khí lực thật lớn mới miễn cưỡng ly khai ánh mắt.
“Khương đão hữu lấy ra bảo vật này thì Kim mỗ cũng không có gì để nói. Đão
hữu muốn từ Kim mỗ đổi lấy những thứ gì? Chỉ cần không phải vật bất ly thân tại
hạ thì đều được.” Hiển nhiên Kim Diễm Hậu cực kỳ coi trọng vật trong hộp, cơ hồ
không chút suy nghĩ hỏi lại một câu.
Hàn Lập ở một bên thấy thế thì trong lòng vui vẻ. Với tình hình trước mắt,
giao dịch đổi lấy Minh Hà chi nhũ thật có hi vọng.
“Ba bình Minh Hà chi nhũ cùng một khối Tức Nhưỡng chi thổ” Thanh Nguyên Tử
mỉm cười nói.
“Không có khả năng! Tuy Cửu Đồng Châu thần diệu vô cùng trên luyện khí
nhưng muốn một hơi đổi lấy mấy thứ này thì kém quá xa. Minh Hà chi nhũ còn
không nói. Tức Nhưỡng chi thổ là tài liệu luyện chế bảo vật thổ thuộc tính đến
cực điểm. Thổ thuộc tính tài liệu khác trên thế gian cơ hồ không thể so sánh
với nó. Ta tuy có được một chút nhưng dùng để luyện chế bảo vật hộ thân trong
lần độ kiếp sau. Sao có thể dễ dàng đổi cho người khác!” Kim quan nhân vừa nghe
xong đã lắc đầu lắc cổ.
“Ý của đão hữu lão phu tự nhiên rõ ràng. Bất quá ta sẽ thêm ba vật phẩm
nữa. Kim huynh thấy như thế nào!” Đối với sự cự tuyệt của Kim Diễm Hậu. Thanh
Nguyên Tử không chút nào bất ngờ, ngược lại cười như đã định liệu trước. Ống
tay áo lão lại rung lên, có ba đồ vật cổ quái hình lục lăng xuất hiện ở trên
mặt bàn.
Ba vật này to cỡ nắm tay, tỏa ra kim quang chói mắt. Bên ngoài chi chít
những phù văn cổ quái, bộ dáng huyền ảo dị thường.
Kim Diễm Hậu thấy thì cẩn thận đánh giá vài lần nhưng tựa hồ nhất thời vẫn
chưa nhìn ra cái gì, liền lập tức nâng tay hư không một trảo.
Vù một tiếng, một khối trong đó lập tức bay lên không rồi bị kim quan nam
tử hút vào trong tay, sau đó cúi đầu lật qua lật lại xem xét.
“Đây chẳng lẽ là...”
Cùng lúc đó, Hàn Lập nhìn hai kiện đồ vật kim sắc trên bàn còn lại. Ở bên
trong cảm ứng được một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc, trong lòng kinh nghi
bất định một trận.
Kiểm tra đồ vật trong tay một chốc lát, khuôn mặt Kim Diễm Hậu dần có chút
rúng động.
“Bản hậu thật không quá khẳng định nhưng tựa hồ là Kim Cương Diệt ma thần
lôi trong truyền thuyết!” Kim Diễm Hậu rốt cục quay đầu hướng sang Thanh Nguyên
Tử dò hỏi.
“Hảo nhãn lực! Năm đó lão phu thu được một ít lá trúc của Kim Lôi Trúc, sau
đó phối hợp thêm rất nhiều tài liệu lôi thuộc tính, mượn dùng thiên lôi lực
cùng hao phí thời gian mấy trăm năm mới luyện chế ra sáu bảy khối. Hiện giờ
Khương mỗ một hơi xuất ra một nửa số lượng trong đó, có thể thấy được thành ý
của tại hạ. Đãi thiên kiếp tiếp theo của Kim huynh cũng còn không lâu lắm chứ.
Thiên Cương Diệt Ma Lôi chính là lợi khí tuyệt hảo đối phó Vực Ngoại Thiên Ma.
Mà Vực Ngoại Thiên Ma xuất hiện ở đãi thiên kiếp thì căn bản khó lòng phòng bị,
các bảo vật khác đối với chúng hầu như không có tác dụng. Lôi châu này so với
bảo vật khác ngươi luyện chế dùng bảo hộ tâm thần thì mạnh hơn gấp trăm lần.
Nếu không phải luyện chế số lượng đủ thì ta tuyệt không lấy ra trao đổi.” Thanh
Nguyên Tử tựa cười mà không phải cười trả lời.
Chú thích:
(1) Cô Quả (Từ cũ): Chỉ vương hầu ở Trung Quốc thời cổ đãi
“Nghênh ngang một cõi biên thùy, Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương!”
(Truyện Kiều)