Phàm nhân tu tiên - Chương 1805 - 1806

Chương 1805: Dục Trùng Bí Thuật

“Thì ra là thế, xem ra muốn đào tạo ra
trùng vương, hơn phân nửa là cần một lượng lớn Phệ Kim trùng cho cắn nuốt lẫn
nhau mới có thể sinh ra.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, như có suy nghĩ gì nói.

“Tiểu hữu quả nhiên thông tuệ hơn người,
tuy rằng không được đầy đủ nhưng cơ bản là như thế. Bất quá sự tình có quan hệ
Phệ Kim trùng vương ngoài vài vị Thái thượng trưởng lão Phù Du tộc chúng ta ra
thì người ngoại giới biết rất ít. Vừa rồi tiểu hữu cùng lão phu nói về việc
trùng vương nhưng không chút nào bất ngờ, xem ra đã sớm biết được một phần. Nói
cho ngươi hẳn là Thanh Nguyên Tử đi. Cũng chỉ có hắn có giao hảo cùng với một
vị Thái thượng trưởng lão trong tộc chúng ta mới có thể có biết một phần.” Hư
Linh lão giả tán thưởng một câu sau, lại cười lạnh nói

“Vãn bối quả thật được nghe qua một lần từ
nơi Khương tiền bối . Nghe nói một khi Phệ Kim trùng vương đãi thành, thậm chí
ngay cả chân tiên tiên giới đều phải tránh lui ba thước, lời này là thật?” Hàn
Lập trầm mặc một chút mới chậm rãi hỏi.

“Lời đồn mặc dù có chút khuếch đãi nhưng
Phệ Kim trùng vương xác thực lợi hại vô cùng, ít nhất lão phu gặp phải cũng
tuyệt không muốn đối đầu.” Hư Linh lão giả khẽ cười một tiếng nói.

“Thì ra là thế, nhưng không biết tiền bối
nếu được linh trùng của vãn bối thì đãi khái nắm chắc được bao nhiêu phần có
thể đào tạo ra trùng vương!” Hàn Lập gật gật đầu, bỗng nhiên đổi đề tài hỏi
lại.

“Nắm chắc một chút!” Lão giả nhíu hai mắt
trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng mới chìa hai ngón tay hướng sang Hàn Lập.

“Chỉ mới hai thành. Xác suất này thật sự
không tính là cao.” Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, trầm giọng trả lời.

“ Hừ, tiểu hữu cho rằng Phệ Kim trùng vương
là cái gì. Hai thành nắm chắc, đấy là lão phu khổ tâm nghiên cứu dục trùng
thuật nhiều năm, đồng thời còn thêm thủ đoạn khác chuẩn bị ở sau mới có thể.
Đổi lại là một kẻ khác thì ngay cả một thành cơ hội còn không có. Được rồi,
những thứ cần thì ngươi đã hỏi, thậm chí cũng đã vượt qua ước định. Phía sau đão
hữu nên thực hiện ước định đi. Ngươi có điều kiện gì hiện tại có thể trực tiếp
nói ra.” Nghe thanh âm của Hàn Lập có chút kinh ngạc, sắc mặt lão giả trầm
xuống nói.

“Vãn bối sao dám không coi trọng ý của tiền
bối. Về phần giao dịch, tại hạ đáp ứng rồi tự nhiên cũng sẽ thực hiện. Về trao
đổi thì vãn bối chỉ có hai điều kiện.” Trong lòng Hàn Lập tựa hồ đã có quyết
định, giờ phút này vừa nghe Hư Linh lão giả nói như thế thì không cần suy nghĩ
đáp.

“Thế nào? hai điều kiện, nói thử nghe một
chút.” Lão giả nghe lời Hàn Lập thì thần sắc khẽ hòa hoãn, gật gật đầu nói.

“Thứ nhất, vãn bối không cần bảo vật khác
của tiền bối, chỉ cần lại có thể cấp thêm một ít Minh Hà linh nhũ. Tiền bối vừa
đã nói, đã có đủ Phệ Kim trùng thì linh nhũ đối với tiền bối không mấy tác
dụng. Như vậy điều kiện này đối với tiền bối không hẳn là khó xử. Thứ hai, vãn
bối cũng hiểu được dục trùng thuật, hơn nữa trong tay còn có một chút Phệ Kim
trùng sót lại, tự nhiên cũng muốn thử đào tạo một chút về Phệ Kim trùng Vương.
Tuy muốn thu gom lại đủ số lượng Phệ Kim trùng cũng không biết là chuyện của
bao năm sau nhưng vãn bối vẫn muốn thử một lần. Cho nên muốn một phần đầy đủ bí
thuật đào tạo Phệ Kim trùng vương từ tiền bối.” Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng
nhất nhất nói.

Khuôn mặt Hư linh lão giả vốn đang mỉm
cười, nghe lời Hàn Lập thì tròng mắt co rụt lại, liền lâm vào trầm ngâm.

“Điều kiện thứ nhất thật ra không khó, ta
tuy rằng không thể cho ngươi toàn bộ linh nhũ sở hữu trong tay nhưng có thể cấp
cho bốn năm bình. Còn điều kiện thứ hai thì có chút phiền phức. Bí thuật đào
tạo Trùng vương là độc môn bí thuật của Phù Du nhất tộc chúng ta, một số trưởng
lão còn không biết được đầy đủ. Hiện tại để lộ cho một ngoại nhân là có chút
không ổn.” Sau một lúc lâu lão giả nhíu mày mở miệng.

“Chỉ là có chút phiền toái nhưng tiền bối
vẫn là có thể làm được. Vãn bối không có nói sai chứ. Hơn nữa tiền bối hẳn là
rất rõ ràng, so với bổn mạng linh trùng của tiền bối hay là Huyền Thiên tàn bảo
mà nói thì điều kiện của vãn bối xem như bé nhỏ không đáng kể” Hàn Lập mỉm
cười, thản nhiên nói.

“Hắc hắc, lời này của tiểu hữu cũng có vài
phần hữu lý. Được rồi, lão phu có thể đáp ứng điều kiện của ngươi. Bất quá về
điều kiện thứ hai là bí thuật đào tạo trùng vương. Ngươi nhất định phải ở trước
mặt lão phu dùng tâm ma phát thề độc, quyết không đem bí thuật này cho người
thứ hai biết mới được. Tu vi tới cảnh giới như ngươi rồi, lực ước thúc của tâm
ma lại đáng sợ nhất. Một khi làm trái, khi độ kiếp có nhiều khả năng bởi vậy mà
ngã xuống. Nếu làm như thế, lão phu có thể làm chủ đem này bí thuật này truyền
thụ.” Lão giả bỗng nhiên cười nói.

“Không thành vấn đề, điều này hẳn là phải
vậy. Vãn bối nguyện ý phát lời thề!” Hàn Lập nghe vậy mừng rỡ vẻ mặt ngưng tụ
lấy tâm ma của bản thân phát lời thề ác độc khiến Hư Linh lão giả không còn
nghi ngờ.

“Được, chúng ta hoàn thanh giao dịch đi.
Đây là mấy bình linh nhũ, tiểu hữu tiếp trước.” Lão giả vừa lòng gật đầu rung
tay áo lên, nhất thời năm chiếc bình nhỏ xanh biếc chợt lóe, thẳng hướng sang
Hàn Lập bay đi.

Sắc mặt Hàn Lập ngưng tụ nâng tay một trảo,
đã đem năm bình nhỏ đều tiếp tới trong tay.

Sau đó vừa mở nắp bình, dụng thần niệm đảo
qua thì sắc mặt trở nên vui vẻ.

“Tiền bối, đây chính là năm nghìn Phệ Kim
trùng thành thục thể, mời tiền bối kiểm tra một phần.” Hàn Lập cũng theo trong
tay áo lấy ra một cái Linh Thú Hoàn, cổ tay run lên cũng đưa qua.

Tay áo lão giả cuốn một cái, đã đem cái
vòng nhận vào trong tay.

Lão không cần mở Linh Thú Hoàn, chỉ đưa
ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên đó rồi hai mắt khẽ nhắm lại, liền trực tiếp
đem thần niệm xâm nhập trong đó.

Một lát sau, trên mặt lão giả liền lộ ra vẻ
hưng phấn.

“Không sai, đích xác đều là thành thục thể
Phệ Kim trùng, hơn nữa đào tạo so với ta đoán còn tốt hơn vài phần. Tốt lắm,
đây là ngọc giản, ngươi giữ gìn cho tốt. Quyết đừng cho người thứ hai nhìn
thấy.” Lão giả nhẹ thở một hơi sau, hai mắt ngưng lại nói.

Vừa dứt lời một cái ngọc giản sớm đã được
chuẩn bị từ trong tay áo bay ra, chớp động mấy lần liền quỷ dị hiện trên đỉnh
đầu Hàn Lập.

“Vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng.” Sắc mặt
Hàn Lập cũng vui mừng, kính cẩn trả lời, liền một tay lấy ngọc giản đưa lên
trán.

Trong nháy mắt, từng hàng cổ văn trong ngọc
giản cùng một bộ phúc trông rất sống động như tranh vẽ lập tức xuất hiện ở này
trong đầu.

Mà Hư Linh lão giả đem Phệ Kim trùng thành
thục trong Linh Thú Hoàn thu lại cũng hoàn toàn an tâm, ngược lại dùng tựa tiếu
phi tiếu ánh mắt nhìn chăm chú vào Hàn Lập, tựa hồ có chút hứng thú đối với
hắn.

Không biết qua bao lâu sau, thần sắc Hàn
Lập vừa động, đem ngọc giản trên trán cùng thần niệm tất cả đều thu trở về.

“Thế nào, lão phu cấp bí thuật cũng không
có vấn đề chứ?” Lão giả cười khẽ hỏi một câu.

“Vãn bối nào dám nghĩ thế! Tiền bối sở cấp
dục trùng bí thuật huyền diệu vô cùng, làm cho vãn bối hiểu ra không ít một số
nghi vấn trước kia.” Hàn Lập đem ngọc giản thu lại trong tay áo, lúc này cung
kính trả lời.

“Ồ, ngươi có thể lĩnh ngộ đãi khái trong
đó, có thể thấy được tiểu hữu ở khu trùng thuật thật sự trình độ rất sâu. Bất
quá lão phu vẫn là muốn khuyên tiểu hữu một câu, Phệ Kim trùng vương kia tuy
rằng vô cùnglợi hại nhưng muốn đào tạo ra, cơ duyên cùng tâm huyết thiếu một
thứ cũng không được. Tiểu hữu vẫn là lượng sức mà làm là tốt.” Lão giả thâm ý
sâu sắc nói.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối sẽ lưu tâm.”
Thần sắc Hàn Lập vừa động nói.

“Ừm, ngươi biết là được. Nếu chúng ta giao
dịch đã xong thì ngươi rời Hắc Phong Các trước đi, ta theo sau ra đi. Đừng làm
cho Kim Diễm nhị vị đão hữu chờ lâu.” Lão giả gật đầu thản nhiên phân phó.

“Vâng, vãn bối đi trước một bước “ Hàn Lập
tự nhiên không có gì dị nghị, thi lễ rồi liền hóa thành một đão thanh hồng bay
ra đãi sảnh, trong nháy mắt biến mất ở tại bên ngoài hắc khí.

“Hắc hắc, Phệ Kim trùng vương! Chỉ là một
Hợp Thể tu sĩ lại dám muốn việc này. Nếu thật dễ dàng đào tạo ra tồn tại có thể
so sánh với chân tiên thì chẳng phải Phù Du tộc chúng ta đã sớm xưng bá cả Linh
Giới. Bản tộc sở hữu dục trùng thuật nhiều năm như thế, đến nay còn không còn
thấy có ai thành công. Tuy mấy bình linh nhũ kia có chút đáng tiếc bất quá có
nhiều Phệ Kim trùng như vậy, lão phu luyện chế Vạn Linh tán dùng độ kiếp kia
hẳn là tám chín phần có thể thành công. Thân mình Phệ Kim trùng thành thục thể
cơ hồ là kim cương bất hoại chi thể, dùng nó luyện chế Vạn Linh Tán thì thật
kiên cố không gì phá vỡ nổi. Độ qua phi thăng chi kiếp thật sự có thêm nắm chắc.”
Lão giả chờ độn quang của Hàn Lập vừa biến thì lập tức nở nụ cười lạnh, thì
thào nhỏ giọng vài câu. Tiếp theo một tay Hư Linh lão giả vừa lật chuyển, Linh
Thú Hoàn chứa Phệ Kim trùng hiện ra, đơn thủ lão giả kháp quyết hướng sang linh
hoàn điểm một chỉ.

Nhất thời linh quang chợt lóe, theo đầu
ngón tay trào ra một chút hắc hà, bỗng đem toàn bộ Linh Thú Hoàn hóa thành một
mảnh huyền băng màu đen, tản ra hàn khí kinh người.

“Coong coong.” hai tiếng!

Tay kia Lão giả mở thành chưởng chớp động,
nháy mắt bắn một tấm phù triện màu lam chói lọi lên huyền băng, sau đó sắc mặt
mới buông lỏng đem huyền băng thu lại.

Sau nửa canh giờ, hai đão kinh hồng một
vàng kim một xanh từ trong bạch sắc quang mạc thoáng chốc bay ra, xoay một vòng
liền nhận ra phương hướng phá không mà đi.

Ở trong độn quang, tự nhiên chính là hai
người Hàn Lập cùng Thanh Nguyên Tử.

Hàn Lập và Hư Linh lão giả trước sau đi ra
từ trong Hắc Phong Các, không biết có hài lòng hay không nhưng Kim Diễm cùng
Thanh Nguyên Tử đều không hỏi bất cứ sự tình gì về giao dịch trong đó của hai
người.

Sau khi chuyện phiếm một lát, cùng nhấm
nháp cực phẩm linh tửu của Kim Diễm, những người liên can cũng chia ra cáo từ
rời đi.

Một đường trên không, hai người cũng không
nói chuyện với nhau nhiều mà trực tiếp hướng về Thanh Nguyên Tử động phủ bay
đi.

Hơn mười ngày sau, Hàn Lập rốt cục thấy từ
xa xa, lờ mờ tòa cự phong cao lớn có chút quen thuộc.

Lúc này độn quang của Thanh Nguyên Tử lại
bỗng ngừng một chút, Hàn Lập ngẩn ra, tự nhiêncũng đứng ở chỗ.

“Hàn tiểu hữu, lần này ngươi hẳn là thu
được lợi ích gì đó, hơn nữa còn có chút thu hoạch khác. Lão phu xem như trả hết
nợ nhân tình của ngươi. Cho nên sau khi trở về, lão phu không định để đão hữu ở
lâu tại chỗ này mà là tính toán lập tức phong sơn, chuyên tâm chuẩn bị đãi
thiên kiếp lần sau. Chỉ có khi pháp lực Dao nhi tiến giai đến cảnh giới Hợp Thể
mới có thể trợ giúp một tay khi ta độ kiếp. Cho nên lão phu muốn đem nàng bế
quan. Đan dược đột phá bình cảnh của nó thì lão đã sớm chuẩn bị đầy đủ, trừ phi
nó có thể thuận lợi tiến giai Hợp Thể, nếu không lão phu sẽ không dễ dàng để nó
hạ sơn. Hàn tiểu hữu, ngươi có hiểu ý của ta?” Thanh Nguyên Tử bỗng hướng sang
Hàn Lập, thản nhiên nói.

Chương 1806: Môn Nhân

Hàn Lập nghe lời này thì thần sắc hơi đổi,
trầm mặc một lát mới khẽ thở dài một cái, sau đó thi lễ hướng sang Thanh Nguyên
Tử nói.

“Vãn bối dĩ nhiên hiểu ý của Khương tiền
bối, xin tiền bối thay vãn bối chuyển lời cáo từ đến hai vị cô nương Nguyên
Dao. Vậy tại hạ không trở về tiền bối động phủ mà trực tiếp rời khỏi giới diện
này ngay.”

Thấy Hàn Lập đáp ứng, sắc mặt Thanh Nguyên
Tử ngưng một chút thì giải thích thêm một phần:

“Hắc hắc. Hàn tiểu hữu chớ trách lão phu
không nói tình cảm, thật sự trước mắt Dao Nhi tiếp xúc cùng tiểu hữu nhiều thì
không ích lợi. Nếu là ở lâu thì khi nó đột phá bình cảnh, sợ rằng rất khó vượt
qua khỏi tâm ma. Lão phu không thể không phòng xa một chút.”

“Tiền bối hiểu lầm, vãn bối không có tâm tư
gì khác đối với Nguyên Dao cô nương, chẳng qua chỉ như một vị hồng nhan tri kỷ
mà thôi.” Hàn Lập cười khổ một tiếng, cũng không biết làm thế nào để nói rõ
ràng chuyện này.

“ Tiểu hữu xem Dao Nhi như hồng nhan tri kỷ
nhưng nghĩa nữ của ta không hẳn nghĩ như thế.” Thanh Nguyên Tử khẽ nheo hai
mắt, tựa cười mà không phải cười nói.

“Vãn bối không biết giải thích như thế nào,
mà nghĩ rằng tiền bối cũng không muốn nghe giải thích. Bất kể như thế nào, lần
này Hàn mỗ có thể thuận lợi thu được Minh Hà linh nhũ là nhờ sự ủng hộ rất lớn
của tiền bối. Tại hạ thì sẽ ghi nhớ điều này trong lòng. Vãn bối cũng không lưu
lại nơi đây nữa, hy vọng lần sau gặp là khi tiền bối đã độ kiếp thành công.”
Hàn Lập đương nhiên không muốn ở chỗ này nói thêm, cúi người hành lễ rồi nói
lời cáo từ.

“ Ừm, Khương mỗ cũng cầu chúc tiểu hữu có
thể tiến giai Đãi Thừa chi kỳ!” Thanh Nguyên Tử cũng có chút nghiêm nghị, cũng
chắp tay hướng sang Hàn Lập.

Hàn Lập thấy thế thì gật đầu một cái, ngoài
thân chợt lóe linh quang liền lần nữa hóa thành một đão thanh hồng bay đi, mục
tiêu chính là cái khe nứt không gian mà lần trước hắn rời đi.

Trước kia tu vi của hắn chưa đủ, còn cần
Thanh Nguyên Tử xuất thủ tương trợ mới có thể từ đó rời đi. Nhưng bây giờ hắn
đã tiến giai Hợp Thể trung kỳ, bằng lực lượng bản thân dễ dàng phá khai mở cái
khe mà đi.

Thanh Nguyên Tử thì lơ lửng bất động ở trên
không trung, cho đến thanh quang hoàn toàn biến mất ở nơi chân trời, mới phát
ra một tiếng than nhẹ gần như không thể thấp hơn.

“Tiểu tử này tiến giai nhanh, lần này thu
được thêm nhiều Minh Hà chi nhũ như vậy, muốn tiến vào Hợp Thể hậu kỳ tuyệt
không thành vấn đề. Nhưng nếu muốn tới Đãi thừa kỳ thì ắt hẳn phải cần thêm cơ
duyên. Bất quá hắn đúng là một quái nhân, bảo vật cùng bí mật trên người thực
không nhỏ, nói không chừng lại tiến giai Đãi Thừa.

Lần này cũng coi như ta toàn lực giúp hắn.
Vạn nhất ngày sau hắn trở thành tu sĩ Đãi Thừa, nói không chừng còn có thời
điểm mượn lực của hắn.”

Tự nói xong mấy câu nói đó, Thanh Nguyên Tử
thu tầm mắt rồi độn quang hướng về động phủ, phá không mà đi.

Gần nửa ngày sau, ở trên không một ngọn núi
vô danh ở Minh Hà chi địa, đột nhiên không gian dao động kịch liệt một trận.
Sau đó sương mù màu xám nhàn nhạt phủ xuống, một cái khe khổng lồ đen thui lùi
phập phù hiện ra.

Tiếp theo sau một tiếng sét đánh kinh
thiên, một cột sáng ngũ sắcthoáng chốc kích bắn từ trên đỉnh ngọn núi, chợt lóe
lướt qua liền nhập vào giữa vết nứt rồi không thấy bóng dáng.

Tiếp theo dao động không gian bắt đầu nhỏ
dần, khe nứt cực lớn cũng chậm rãi thu nhỏ lại, qua một lát thì trở lại bình
thường giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Thời gian như nước, hơn ba trăm năm chợt
lóe qua đi. Đối với Linh Giới vô tận mà nói thì khoảng thời gian này có thể chỉ
là nháy mắt, nhưng trong con mắt phàm nhân thì căn bản là thọ nguyên khiến
người ao ước. Về phần với những tồn tại đãi thần thông có thể phi thiên độn địa
thì năm tháng dài như thế cũng là một đoạn không thể bỏ qua. Tông môn thế gia
có thể tận dụng nó, bước đầu đào tạo ra rất nhiều tộc nhân cùng đệ tử.

Bất quá đối với cả Nhân tộc, ba trăm năm
này lại đủ để mang đến biến hóa long trời lỡ đất.

Hiện giờ sau mấy trăm năm, cả tam cảnh Nhân
tộc, nơi nơi có thể thấy được vô số giáp sĩ kết bè kết đội cùng những tòa thành
lũy cực lớn.

Mà lấy các thành thị to lớn này làm trung
tâm, một đám pháp trận cấm chế kiểu dáng khác nhau, giống như mạng nhện trải
rộng các nơi, tầng tầng lớp lớp vây quanh thành thị, đủ có thể khiến mưu toan
tiến công của địch nhân lâm vào tuyệt vọng.

Mấy trăm năm trước ở thành thị bình thường
tu sĩ Kết Đan Nguyên Anh căn bản khó gặp lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở
trước mặt phàm nhân. Thậm chí có chút cơ duyên còn ngẫu nhiên thấy tu sĩ Hoá
Thần.

Về phần số lượng luyện thể sĩ phàm nhân,
trải qua những năm nay được các thế lực lớn điên cuồng mở rộng lại liên tiếp
thay đổi hoàn thiện, được trang bị võ cụ hoàn mỹ vượt xa trước kia. Về phần một
số bách tính phàm nhân không thể tu luyện luyện thể thuật, sẽ có chuyên môn tổ
chức cho một lượng lớn thanh niên tráng niên tu luyện một số võ học phàm nhân,
ngoài cường thân kiện thể cũng có một chút lực tự bảo vệ mình.

Mà hết thảy những điều này cơ hồ là phàm
nhân bách tính tự nguyện tiến hành. Bởi vì tới lúc này, tin tức quan hệ đến ma
kiếp tiếp theo, cho dù là hài đồng ba tuổi cũng rõ ràng rành mạch.

Ở hơn trăm năm trước, ở trong các thành thị
lớn đều xuất hiện thánh đảo sứ giả, trực tiếp tuyên bố tuyên bố ma kiếp sẽ diễn
ra trong vòng hai trăm năm tới. Hơn nữa ngưng trọng nói thẳng rõ ràng. Lần này
ma kiếp khí thế rào rạt, nguy hại to lớn hơn xa trước kia nhiều lần. Nếu sơ
suất có thể khiến cả Nhân tộc diệt vong. Sau khi kinh hãi, các thế lực cũng nổi
điên, lấy tốc độ chuẩn bị vượt trước kia mấy lần, hết thảy ứng đối thủ đoạn.
Trong các phường thị lớn, các loại tài liệu cùng linh dược lại nhanh chóng bị
càn quét không còn. Chỉ có các đãi tông môn thế gia đều có dược viên thì còn
gieo trồng một số linh dược. Mà linh dược trong này cũng hoàn toàn khác trước,
phần lớn đổi thành linh thảo linh hoa phổ thông có chu kỳ thành thục ngắn ngày.

Về phần các thế lực lớn trước kia cố che
giấu hết sức giấu diếm một vài thứ, nay lại giống như miệng giếng phun sôi nổi
hiện thế mà ra.

Càng thế lực bắt đầu thường xuyên trao đổi
một số bí thuật công pháp, mưu toan trong khoảng thời gian ngắn gia răng thực
lực của chính mình càng cao càng tốt.

Thế lực lớn nhất trong Nhân tộc tự nhiên
vẫn là Thiên Uyên thành cùng tam Đãi Hoàng thành.

Thiên Uyên thành là nơi tụ tập nhân yêu
lưỡng tộc tinh nhuệ, cũng có hơn mười Hợp Thể tu sĩ trấn thủ trong đó, có thể
xem vững như núi thái sơn. Sau còn lại tam cảnh là nơi hội tụ cao giai tu sĩ
cũng có Tam Hoàng tự mình trấn thủ, nhân tâm ở đó cũng rất bền vững.

Còn lại tự nhiên chính là mười đãi tông môn
Nhân tộc cùng tam đãi gia tộc Chân Linh Linh Tinh tồn tại, những nơi này cũng
hấp dẫn đông đảo phàm nhân cùng tán tu nhanh chóng tới hội tụ, ngắn ngủn mấy
trăm năm đã đem dân cư tăng vọt gấp bội, cơ hồ có thể thu nhận tới mức cực hạn.

Không riêng chỉ Nhân tộc đối mặt lần ma
kiếp có ý đập nồi dìm thuyền nay. Yêu tộc cùng mấy ngoại tộc phụ cận cũng đều
động viên cả tộc. Các tộc tại trong ba trăm năm thường xuyên phái ra sứ giả
thông truyền một số tin tức quan trọng tương quan cùng ma kiếp, cùng đã chuẩn
bị gấp đôi tinh thần đối mặt ma kiếp lần này.

Ở tình hình tổng động viên, trong một vùng
sơn mạch ở cách Thiên uyên thành không xa có khoảng ba bốn trăm tu sĩ tụ tập ở
đỉnh một ngọn núi. Bọn họ đang tập trung tinh thần nghe một bạch y nữ tử ngồi
xếp bằng ở trên một khối cự thạch, thuật giảng một thiên công pháp thâm ảo dị
thường.

Nữ tử này niên kỷ nhìn như không lớn, chỉ
có bộ dáng mười bảy mười tám nhưng ngoài thân có một tầng liên ảnh màu trắng
ngà bao vây, trên vầng trán có một đóa liên hoa màu lam đậm như được khảm vào
trong, khiến cho nàng càng phát ra vẻ thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử
trên trời không nhiễm bụi trần bình thường.

Mà tu sĩ nghe giảng đão ở đây tuy rằng nam
nữ lão ấu đều có nhưng hơn phân nửa đều mặc đão trang, phân nửa còn lại mạc lam
bào lưng đeo kiếm, tựa hồ cùng thuộc một tông môn nào đó.

Bất quá tu vi những người này không phải
quá cao, chỉ ít ỏi có mấy người là tu vi Kết Đan, đãi bộ phận đuề là Trúc Cơ
kỳ.

“Được rồi, hôm nay giảng đến chỗ này. Tiếp
theo ở ba tuần trăng sau là sư bá sẽ giảng ngũ hành chi đão cho các ngươi. Hiện
tại có thể rời đi.” Chừng một lúc lâu sau, rốt cục nữ tử mỹ mạo nói xong pháp
quyết, sau đó bình tĩnh hạ lệnh trục khách.

“Cẩn tuân pháp chỉ của sư cô!” Mấy trăm tu
sĩ nghe vậy thần sắc kính nể, làm đãi lễ đang hướng sang chiêm ngưỡng nữ tử một
chút sau đó mới cung kính, hoặc thúc dục Pháp khí hoặc trực tiếp khống chế pháp
bảo rời đi.

Bạch y nữ tử nhìn những người này độn quang
đi xa thì đôi mi bỗng khẽ nhíu, hướng sang một cây đãi thụ bên cạnh thản nhiên
nói một câu:

“Hải sư huynh, những đệ tử này rõ ràng là
do ngươi cùng Khí Linh Tử sư huynh thu nhận, lại cố tình bảo sư muội đến thay
ngươi giảng đão, ngươi không biết là có điểm quá đáng hay sao?”

“Bản Đãi Thiếu lúc trước cũng không nghĩ
tới thu đệ tử cái gì, chính là vì kế hoạch lớn của Đãi sư huynh nên mới nhận
một đống lớn phiền toái như vậy. Huống hồ sư muội với Thần Dẫn Đãi Pháp giảng đão,
có thể hơn gấp trăm lần ta cùng Đãi sư huynh. Nếu không những môn nhân này
không ngắn ngủn mấy trăm năm có tiến bộ kinh người như thế. Ngay cả tu sĩ Kết
Đan cũng xuất hiện mấy người.” Trên cây đãi thụ chợt lóe bạch quang, một nam tử
tuấn mỹ mặc lam bào xuất hiện, thần tình vui cười nói.

“Những đệ tử đó tiến bộ thế này không hẳn
là do tiểu muội, hơn phân nửa đều là do đan dược sư tôn ban tặng trước kia còn
sót lại. Những đan dược này hiện ta không cần dùng nữa, bây giờ lại thành tiện
nghi cho đệ tử hai người các ngươi. Bất quá Khí Linh tử sư huynh nhận một số đệ
tử là vì muốn kế thừa cùng phát dương quang đãi Vụ Hải Quan, ngươi cần gì phải
cũng theo sự náo nhiệt này.” Bạch y nữ tử vẫn có chút tức giận nói.

“Chuyện này căn bản không thể trách ta, lúc
trước đều là Khí Linh tử cố ý kích ta, mới trở thành ra như thế.” Lam bào nam
tử mày ủ mặt ê kêu oan nói.

“Hắc hắc, Nhị sư đệ, lời này có thể có chút
trái lương tâm. Cũng không biết lúc trước là ai nghe được nhiều đệ tử gọi là sư
phó như vậy thì miệng cười đến không thể khép lại.” Một tiếng cười khẽ từ sau
một cái cây khác truyền ra, tiếp theo linh quang chợt lóe, một đão sĩ mặc hoàng
bào cũng quỷ dị hiện ra.

Ba người này chính là ba ký danh đệ tử của
Hàn Lập. Bạch Quả nhi, Khí Linh tử cùng Hải Đãi Thiếu.

Ba trăm năm không thấy, khuôn mặt ba người
tuy không khác trước kia nhưng thần thái khí tức lại hoàn toàn bất đồng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3