Phàm nhân tu tiên - Chương 1807 - 1808

Chương 1807: Ma Ban hàng thế

Bạch Quả Nhi cùng Hải Đãi Thiếu rõ ràng chỉ
có tu vi Nguyên Anh Sơ kỳ nhưng Khí Linh Tử còn hơn hai người, đã là một tu sĩ
Nguyên Anh Trung kỳ.

“Phải rồi, sư muội. Lại nói tới sư phụ. Hai
trăm năm trước, sau khi lão nhân gia trở về từ Man Hoang thế giới thì lại lập
tức bế quan không ra, chẳng lẽ quả thật sư phụ có ý định tiếp tục trùng kích
bình cảnh Hợp Thể Hậu kỳ hay sao!” Đột nhiên thần sắc Hải Đãi Thiếu bỗng trở
nên nghiêm nghị, hỏi.

“Ta cũng không rõ điều này lắm. Hiện tại
nơi sư phụ bế quan bị tầng tầng cấm chế bao vây, ngay đến Băng Phượng sư cô
cũng không thể mảy may đến gần. Xem ra nếu người không có ý định trùng kích vào
hậu kỳ thì hẳn cũng đang tu luyện một loại đãi thần thông khó lường nào đó. Bởi
vậy lúc này không muốn để chúng ta quấy rầy.” Bạch Quả Nhi suy nghĩ một chút
rồi trả lời.

“Năm đó sư phụ tiến giai từ Hợp Thể Sơ kỳ
đến Trung kỳ cũng chỉ cần mất ba bốn trăm năm gì đó. Nếu lần này lại trong
khoảng thời gian ngắn mà thành công tiến giai đến cảnh giới hậu kỳ. Dù vẫn biết
không thể lấy tu sĩ cùng giai so sánh với lão nhân gia nhưng cũng không khỏi
quá mức khủng khiếp đi!” Hải Đãi Thiếu không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên
mở miệng nói.

“Nếu lần này quả thật sự phụ có thể tiến
giai hậu kỳ, bất kể là đối với ba người chúng ta hay là cả Nhân tộc đều là
chuyện vô cùng may mắn rồi. Bất quá, ta nghĩ chuyện này khả năng cũng không
lớn. Dù sao từ Hợp Thể Trung kỳ đến Hậu kỳ, rõ ràng cần phải có pháp lực khổng
lồ mới có thể tiến giai. Bình thường cũng cần ít nhất một hai ngàn năm không
ngừng khổ tu. Mới chỉ có mấy trăm năm, quả thực không đủ để ngưng luyện ra đầy
đủ pháp lực.” Khí Linh Tử sờ cằm, lắc đầu nguầy nguậy ra vẻ không đồng tình,
nói.

“Hừ, đãi sư huynh. Ngươi cũng biết sư phụ
không phải người thường, cần gì phải lôi con đường tu luyện của loại tu sĩ bình
thường ra để đánh giá sự tiến cảnh của sư phụ. Theo ta thấy hẳn là sư phụ phải
có chút nắm chắc mới bế quan như thế. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này.
Thiên Uyên Thành cùng với Tam Hoàng và một số thế lực khác thường xuyên phái
người tới bái phỏng sư phụ, chúng ta đem tin tức truyền tống vào trong thì
người không mảy may hồi âm trở lại. Có thể thấy sư phụ đang dốc toàn tâm vào
việc tu luyện, không muốn bất cứ chuyện gì quấy ầy.” Trong đôi mắt đẹp của Bạch
Quả Nhi lóe lên một tia dị sắc, nói với vẻ hoàn toàn khẳng định.

“Xem ra trong ba người chúng ta thì Bạch sư
muội có lòng tin lớn nhất đối với sư phụ. Bất quá những chuyện như thế này
chúng ta đã phân tích bao nhiêu lần rồi mà căn bản là không thể đưa ra bất cứ
kết luận nào. Huống chi không biết lần này sư phụ bế quan cần bao nhiêu thời
gian mới xuất quan. Trong khi đó Ma Kiếp chỉ còn nhiều lắm là vài chục năm nữa
sẽ hàng lâm rồi. Sư phụ cho dù có nắm chắc đi chăng nữa, sợ rằng khi Ma Kiếp
đến cũng không thể nào không xuất quan ứng đối rồi.” Khí Linh Tử khoát khoát
tay, nói.

“Điều này cũng phải. Nếu như vậy thì quả
thật đáng tiếc, nếu Ma Kiếp hàng lâm chậm hơn một thời gian nữa thì cho dù sư
phụ không đột phá bình cảnh thì tu vi lại đãi tiến thêm một bước.” Vẻ mặt Hải Đãi
Thiếu đầy tiếc nuối, nói.

“Được rồi, sư phụ tu luyện ra sao cũng
không phải chuyện để lũ đệ tử chúng ta có thể tùy ý bình phẩm. Những gì chúng
ta nên làm bây giờ là ở trong Ma Kiếp bảo trụ cái mạng nhỏ của mình. Phải rồi
sư muội, chi bằng ngươi cũng gia nhập vào Thiên Uyên Thành đi. Dù sao một khi
Ma Kiếp hàng lâm thì cả Nhân tộc cũng chỉ có Thiên Uyên Thành an toàn nhất. Nể
mặt sư phụ, hẳn những trưởng lão kia cũng sẽ kính trọng vài phần đối với sư
muội.” Khí Linh Tử quay về phía Bạch Quả Nhi thần sắc nghiêm túc nói.

“Khí Linh Tử sư huynh nói rất phải. Ta cùng
với sư huynh đã quyết định một khi Ma Kiếp bộc phát sẽ di dời tất cả các môn hạ
đệ tử vào trong Thiên Uyên Thành. Mặc dù chỉ làm vệ sĩ cấp thấp nhất nhưng có
hai người chúng ta chiếu cố, hẳn sẽ không bị đem ra sử dụng như pháo hôi. Nếu
có sư muội cũng đến giúp thì tự nhiên lại càng tốt rồi.” Hải Đãi Thiếu khẽ
cười, nói.

“Thiên Uyên Thành?” Cặp lông mày Bạch Quả
Nhi khẽ nhíu, lộ ra vẻ trầm ngâm.

“Sao vậy, phải chăng sư muội còn có dự định
gì khác chứ? Chuyện này tốt nhất nên sớm quyết định đi, dù sao trước khi sư phụ
bế quan đã nói với chúng ta, một khi Ma Kiếp bộc phát người còn có đãi sự khác
phải đi làm, không thể nào lưu ba người chúng ta ở bên.” Khí Linh Tử quan tâm
hỏi lại.

“Thật không phải với nhị vị sư huynh. Trước
đó không lâu ta nhận được thư phụ thân gửi cho. Tất cả mọi người trong phái của
tổ mẫu đều đã di dời vào trong Huyền Vũ hoàng thành. Phụ thân cũng muốn ta về
bên đó. Mà tiểu muội cũng chỉ có mấy thân nhân này nên cũng không muốn sau khi
Ma Kiếp bộc phát còn sẻ nghé đôi nơi, lo lắng lẫn nhau nữa.” Bạch Quả Nhi sau
một hồi cân nhắc, rốt cục cũng nói ra quyết định của mình.

“Thì ra là như vậy. Sư muội có thân nhân mong ngóng, đúng là không nên chia
lìa ở hai nơi. Bất quá cũng may Huyền Vũ hoàng thành xem như là nơi an ổn đáng
tin cậy. Nếu sư muội đến đó thì ta nghĩ hẳn cũng khá an toàn.” Hải Đãi Thiếu
chợt hiểu ra, nói.

“Nếu Bạch sư muội đi Huyền Vũ Hoàng Thành thì chi bằng mang theo Liễu Phong
cùng với Phù Vân. Hai người bọn họ nói gì thì cũng là tu sĩ Kết Đan, đi theo
bên cạnh sư muội chắc là cũng có khi hữu dụng.” Khí Linh Tử bỗng nhiên nói.

“Liễu Phong cùng Phù Vân đã là đệ tử đắc ý nhất của sư huynh, làm sao sư
muội dám mang theo bên người để sai sử chứ. Sư huynh yên tâm, không phải ở bên
cạnh ta còn mấy tên nha đầu đi theo hay sao. Các ả theo ta cũng được một thời
gian rồi, mặc dù còn chưa Kết Đan nhưng tu vi Trúc Cơ kỳ thì có thể có đôi chút
hữu dụng.” Ánh mắt Bạch Quả Nhi khẽ đảo, hé miệng cười nhẹ, nói.

“Ha ha, nếu sư muội đã nói thế, ta với Hải sư đệ đây có nói nữa cũng...”
Khí Linh Tử khẽ cười một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng sét từ trên không trung gần đó
truyền tới, tiếp đó cả trời đất cũng khẽ rung động, ngọn núi dưới chân đột
nhiên rung lên, phát ra những âm thanh ầm ầm .

Cả ba người Bạch Quả Nhi đều là tu sĩ
Nguyên Anh kỳ, chút rung động nhỏ nhỏ này đương nhiên không thể làm họ để tâm
chút nào. Đang vững vàng đứng ở chỗ cũ nhưng trong phúc chốc sắc mặt cả ba
người bỗng đãi biến, không hẹn mà cả ba đều nhìn về phía trời cao.

Chỉ thấy lúc trước bầu trời xung quanh còn
vạn dặm trong xanh không một gợn mây. Hiện giờ lại xuất hiện thêm một khối như
một cái bớt chàm khổng lồ lớn chừng gần một dặm, rồi sau đó nhanh chóng khuếch
tán ra xung quanh, đồng thời từ bên trong cái bớt chàm có một truyền ra những
dao động mãnh liệt lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Chỉ trong chốc lát, bớt chàm kia điên cuồng
lớn lên gấp ba, bốn lần, rồi một tầng mịt mờ kia dường như khiến cho toàn bộ
thế gian trở nên ảm đãm, phảng phất như đang có thứ gì đó đang nhanh chóng ăn
mòn cả bầu trời.

“Ma ban! Đúng nó rồi, cái này nhất định
đúng là Ma ban trước khi Ma Kiếp hàng lâm!” Sắc mặt Hải Đãi Thiếu trắng bệch,
bỗng nhiên hắn lớn tiếng hô.

Ánh mắt Bạch Quả Nhi cùng Khí Linh Tử cũng
đang nhìn chằm chằm vào Ma ban trong không trung, thần sắc cũng cực kỳ khó coi.

“Đúng chính xác là Ma ban rồi, không giả,
không ngờ được là Ma Kiếp hàng lâm so với dự đoán còn sớm hơn một chút.” Bạch
Quả Nhi lẩm bẩm nói.

“Cái này cũng không nhất định là Ma ban,
nói không chừng là những thiên tượng khác giống nó mà thôi. Phải hay không thì
còn cần người từ Thiên Uyên Thành đến chính thức xác nhận một chút mới được.”
Khí Linh Tử thở dài một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút, nói.

“Hừ, cái này thì cần gì xác nhận. Nếu quả
thật là Ma ban mà nói thì cả địa vực chắc chắn sẽ không chỉ có một chỗ này.”
Hải Đãi Thiếu lắc đầu nói.

“Điều này cũng đúng! Nếu chuyện này là thật
thì tất cả mọi người trong Tam Cảnh sẽ biết đến ngay.” Khí Linh Tử im lặng một
chút rồi trả lời.

“Nhị vị sư huynh cũng không cần quá lo
lắng, Ma Ban xuất hiện chỉ cho thấy là Ma giới xâm thực mới vừa bắt đầu thôi,
quá trình này cực kỳ chậm chạp. Theo như ghi chép, cho đến khi lực ở mặt biên
yếu đến mức mà Ma tộc có thể xâm nhập Linh giới thì còn ít nhất là nửa năm. Có
khoảng thời gian này để chuẩn bị, Nhân tộc chúng ta cũng sẽ không bị luống
cuống tay chân.” Ánh mắt Bạch Quả Nhi khẽ chuyển, nói.

“Nói thế cũng không sai, nhưng Ma tộc cũng
có thể thong dong ở nơi có Ma ban triệu tập nhân thủ, những đợt công kích đầu
tiên tuyệt đối sẽ hung mãnh vô cùng, không biết có bao nhiêu thành trì có thể
qua khỏi được đây.” Khí Linh Tử cười khổ nói.

Bạch Quả Nhi cùng Hải Đãi Thiếu nghe vậy
liền biến sắc mặt, càng trở nên khó coi hơn.

Cũng vào lúc này, ở phía chân trời có tia
sáng lóe lên, một chiếc kim sắc phi chu cũng liền bắn về phía này.

Trên chiến thuyền dài hơn mười trượng này,
có mười vệ sĩ mặc chiến giáp xanh đen trong suốt đang đứng đầy, ai nấy thần sắc
cũng đều ngưng trọng.

Sau khi chiến thuyền dừng lại bên dưới bớt
chàm khổng lồ một chút thì những giáp sĩ kia ồ ạt bay lên bầu trời, lóe lên rồi
biến mất. Trong giây lát bọn họ đã đến gần chỗ bớt chàm, sau đó hoặc là ném ra
từng kiện trận kỳ, trận bàn, hoặc là lấy ra một số pháp khí hình dạng quái dị
chỉ vào đó và điên cuồng thúc dục.

Tức thì trên bầu trời lấp lánh linh quang,
vô cùng đẹp mắt.

Ở phía xa vẫn có độn quang liên tiếp hiện
ra, tựa hồ vẫn còn có nhiều tu sĩ đang ùn ùn kéo đến nơi này.

“Đi thôi, vệ sĩ tuần tra của Thiên Uyên
Thành rồi, chúng ta lập tức trở về động phủ, trước hết đem việc này nói cho sư
phụ rồi tính.” Khí Linh Tử trầm giọng nói.

Hai người Bạch Quả Nhi đương nhiên không có
ý kiến, lập tức gật đầu đồng ý, cũng tự thao túng độn quang nhắm về một ngọn
núi phía xa bay đi.

Lúc này trong một gian mật thất đang có
bạch quang nhàn nhạt lập lòe không ngừng, có một tòa cự đỉnh cao ngang đầu
người đang vững vàng ở chính giữa.

Mà vây quanh đỉnh này lại có ba tên “Hàn Lập.”
đang khoanh gối ngồi trên bồ đoàn, tất cả đều nhắm nghiền hai mắt không nhúc
nhích.

Trong ba tên Hàn Lập, một tên kim quang lấp
lánh, ở bên ngoài thân có một cỗ hắc khí quấn quanh không ngừng lưu chuyển, một
tên da thịt màu xanh lục nhạt, toàn thân hừng hực tử khí (khí màu tím), người
cuối cùng thì hai tay khẽ đặt trên đùi nhưng sau lưng có một vầng sáng kim sắc
lưu chuyển không ngừng. Hơn nữa khi vầng sáng này căng ra co lại thì có thể
thấy vô số kim văn ẩn hiện bên trong đang quay cuồng không ngừng.

Mà ở trung tâm của vầng sáng này lại có bảy
mươi hai thanh tiểu kiếm xanh biếc đang không ngừng truy đuổi lẫn nhau.

Bỗng đột nhiên ba Hàn Lập đồng thời mở mắt,
cánh tay đang hạ ở trên đùi bỗng nhiên đồng loạt nhấc lên hướng về phía cự đỉnh
nhẹ nhàng vỗ một cái.

“Oanh.” một âm thanh vang lên, nắp cự đỉnh
bắn tung lên trời, tiếp đó có tiếng vù vù phát ra, lại có vô số sợi tơ trắng từ
trong đỉnh tỏa ra ngoài.

“Đi.” ba tên Hàn Lập, lại một lần nữa vươn
một ngón tay hướng cự đỉnh trong không trung điểm một cái.

Ở miệng đỉnh nơi bắn ra bạch tơ nhưng chúng
nhất thời như thể đụng phải một tấm bình chướng vô hình, rối rít run rẩy rồi
dừng ở chỗ cũ, lại bị cứng rắn cấm chế ở trong không trung.

Đúng lúc này từ trong đỉnh có âm thanh vù
vù phát ra, mười mấy đoàn kim quang lóe lên rồi bắn ra, đó là hơn mười con bọ
cánh cứng lớn chừng nắm tay, trên lưng mỗi con đều phát ra kim quang chói lọi,
cũng trải rộng các vằn màu tử kim. Đồng thời ở phần bụng phía dưới lại trở nên
trong suốt có thể nhìn thấu, phảng phất như là hổ phách.

Dường như những con bọ cánh cứng này đều
hung hãn dị thường, vừa mới bay ra khỏi đỉnh lập tức đã nhe hết răng nanh nhào
tới cùng một chỗ, như thể đang muốn cắn nuốt hết thảy đồng loại của chúng vậy.

Trong nháy mắt, ở miệng cự đỉnh phát ra
những âm thanh chói tai, từng trận sát khí kinh người tản ra khắp nơi.

Ba tên Hàn Lập thấy vậy liền quát to một
tiếng, từ trên ngón tay bỗng có linh quang lấp lánh, từng đão pháp liên tục bắn
về phía những con linh trùng này.

Chương 1808: Hậu tuyển Trùng Vương

Những linh trùng kia sau khi bị những pháp
quyết kia đánh lên liền lập tức bị bức bách tách ra nhưng trong miệng không
ngừng gào thét bất mãn.

Tiếp đó miệng ba tên “Hàn Lập.” lại lẩm bẩm
gì đó, pháp quyết trong tay lại càng biến hóa không ngừng.

Mười mấy con bọ cánh cứng vằn tím dường như
đang bị cấm chế nào đó khống chế tâm thần, trong lòng hoàn toàn không muốn
nhưng cũng đành vỗ hai cánh về phía sau, hung hăng ồ ạt lao về phía bạch tơ đã
được phóng ra từ trước đó, há to miệng cắn nuốt.

Tốc độ cắn nuốt của những con bọ cánh cứng
này kinh người cực kỳ, bạch tơ vốn dĩ còn đang dày đặc nhưng trong chốc lát đã
bị cắn nuốt sạch sẽ.

Tên “Hàn Lập.” da thịt lục nhạt thấy vậy
đột nhiên há miệng, lại phun ra vô số điểm ngân quang.

Những ngân quang này bất quá chỉ lớn chừng
hạt đậu, nhưng vừa rơi vào trong cự đỉnh màu xanh thì lại dần dẫn huyễn hóa ra
mấy chục đóa hoa màu bạc lớn chừng bàn tay. Cánh hoa lóng lánh ngân quang, trải
rộng những vằn đỏ như màu máu, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.

Mười mấy con bọ cánh cứng vừa thấy những
ngân hoa này lại phát ra âm thanh vui sướng, một lần nữa lại bổ nhào về phía
trước, từng đó ngân hoa trong khoảnh khắc lại bị cắn nuốt mà biến mất.

Bất quá mỗi khi có một đóa ngân hoa biến
mất, lại có thêm một đóa lặng lẽ hiện ra.

Sau chừng thời gian một bữa cơm, số ngân
hoa mà những con bọ cánh cứng nuốt vào rốt cuộc cũng phải lấy đơn vị hàng ngàn
mà tính. Nhìn thì hoa văn màu tím trên thân thể bọ cánh cứng lưu chuyển mơ hồ
lớn hơn một vòng so với lúc trước.

Mà lúc này, tên “Hàn Lập.” kim quang chói
lọi đột nhiên mở hai mắt, từ trong con ngươi màu huyết hồng lại phun ra từng
đoàn lửa đen, chỉ sau mấy chớp mắt chúng đã hóa thành một biển lửa đen, đem hơn
chục con linh trùng kia cũng hoàn toàn bao bọc vào trong.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Những linh trùng này há lớn cái miệng, lại
liên tục phun ra nuốt vào những ngọn lửa đen này. Cứ mỗi lần chúng phun ra nuốt
vào như vậy, những ngọn lửa màu đen lại giảm đi một chút. Chẳng mấy chốc, tất
cả lửa đen đều bị những con bọ cánh cứng này nuốt hết vào trong bụng, một tia
cũng không sót.

Lúc này, trong miệng tên Hàn Lập còn lại
quát khẽ một tiếng, hai tay áo đồng thời vung lên. Bỗng có hai tiếng sét từ đó
truyền ra, tiếp đó kim quang lóe sáng, hai đão kim hồ to chừng miệng chén bắn
ra, lóe một cái liền hóa thành hai tấm lôi võng lần lượt rơi xuống, chụp lấy
toàn bộ mười mấy con bọ cánh cứng kia.

Sau một tiếng nổ lớn “Ùng ùng.”. Hai tấm
lôi võng liền hóa thành vô số điện hồ nhỏ li ti. Kim sắc điện quang vẫn còn
đang chớp tắt không ngừng thì những điện hồ này đã bao phủ lấy toàn bộ đám bọ
cánh cứng.

Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lại thì những linh
trùng màu vàng kia mặc dù bị điện hồ điên cuồng đánh lên thân mình, nhưng những
vằn tím trên người cứ chớp tối chớp sáng không ngừng. Hơn nữa còn dang rộng chi
chân, để mặc cho những điện hồ kia càng đánh nhiều hơn lên thân mình, dáng vẻ
cực kỳ thích thú.

Bọn chúng ở trong điện quang lóng lánh đến
một sợi lông cũng không hề hấn gì.

Không biết qua bao lâu, kim sắc lôi quang
nọ rốt cục cũng dần dần thu liễm rồi biến mất. Tên Hàn Lập ở đỉnh đầu có vầng
kim quang đang chuyển động không ngừng cũng mở hai mắt. Bảy mươi hai thanh tiểu
kiếm màu xanh ở trong vầng sáng phía trên đỉnh đầu đồng thời khẽ run lên rồi
hóa thành vô số tơ xanh bắn về phía trước, trong nháy mắt thế công kích đã đến
trước mặt mười mấy con linh trùng nọ.

Có những tiếng nổ lớn “Đương đương.” phát
ra. Những tơ xanh này chém lên người những con bọ cánh cứng kia dường như chém
lên những khối tinh cương. Mặc dù liên tục đánh bay chúng đi, nhưng thanh quang
to lớn lại không mảy may lưu lại chút dấu vết trên người chúng.

Mười mấy con linh trùng gặp phải đợt công
kích này nhất thời trong miệng phát ra tiếng kêu chói tai. Cả đám đều trở nên
vô cùng phẫn nộ, tiếp đó chúng dang rộng hai cánh, thân hình trong phút chốc
bỗng trở nên mơ hồ, lập lòe chớp sáng không ngừng phía trên cự đỉnh.

Mặc dù những tơ xanh kia nhanh như thiểm
điện nhưng một khắc sau đó cũng rối rít thất bại, căn bản không tài nào chém
trúng những con linh trùng thân hình bỗng nhiên trở nên vô cùng quỷ dị kia.

Hàn Lập phóng ra thanh tơ đang đứng ở phía
xa ở phía xa lại trầm sắc mặt xuống, một tay bấm niệm pháp quyết, hướng tới
thanh tơ ở cự đỉnh khẽ điểm một cái.

Sau một tiếng trầm muộn như chuông vang
lên, ở mặt ngoài cự đỉnh bỗng chốc hiện ra vô số phù văn, đồng thời một cỗ lực
lượng vô hình từ đó phát ra. Những con bọ cánh cứng kia vốn đã hóa thành một
làn khói nhẹ, chỉ sau một khắc đã bị ép hiện nguyên hình. Đồng thời ở phía dưới
đôi cánh của chúng phát ra kim quang chói mắt, tốc độ phi độn bỗng chốc trở nên
giống như sên bò vậy.

Những thanh tơ do tiểu kiểm màu xanh biến
thành kia dưới tác động của cỗ lực lượng vô hình này không hề giảm tốc độ mà
lại như cá gặp nước, độn tốc trong phút chốc tăng vọt vài phần.

Thanh ti chớp động, cả không trung phía
trên cự đỉnh bỗng hoàn toàn biến thành một vùng sáng màu xanh.

Mười mấy con bọ cánh cứng vằn tím ở trung
tâm sâu trong vầng sáng giống như hồng tâm bất động, đồng thời bị hàng trăm
thanh tơ đồng loạt đánh tới.

Tức thì có tiếng như kim khí va chạm lẫn
nhau, thậm chí giống như cuồng phong bạo vũ không ngừng vang lên!

Trong phút chốc, bên ngoài thân mười mấy
con linh trùng có chớp sáng thanh quang khiến người khác không thể nhìn thẳng,
nhưng từ trong truyền ra những tiếng kêu vang the thé mà lại vô cùng lọt tai.

Ba tên Hàn Lập thấy vậy thần sắc vẫn bất
biến, trong ba người có hai người lại nhanh chóng tự bấm độn pháp quyết, mãnh
liệt rót pháp lực vào cự đỉnh.

Người cuối cùng thì trên mặt có một tầng
thanh khí che phủ, đang không ngừng điên cuồng thúc dục những tơ kiếm màu xanh
kia.

Nhất thời, ở trong mật thấy chỉ nghe những
âm thanh “vèo vèo.” xé gió cùng với những tiếng ầm ẩm nổ vang.

Không biết qua bao lâu sau, đột nhiên tên
Hàn Lập đang thả ra kiếm tơ màu xanh kia hai mắt nhảy dựng, một ngón tay điểm
về hư không phía đằng xa ra một chỉ.

Tức thì những tơ xanh kia ngừng lại một
chút rồi lại một lần nữa huyễn hóa thành bảy mươi hai thanh tiểu kiếm màu xanh,
lóe lên rồi bắn ngược bên này.

Vầng sáng kim sắc ở đỉnh đầu hắn vốn dĩ
đang co giãn không ngừng lại khẽ xoay một vòng, tất cả các phi kiếm đã bị thu
lại một cách quỷ dị không thấy đâu nữa.

Tiếp đó bản thân vầng sáng kia sau một
tiếng “Phanh.” cũng tán loạn biến mất.

Mà cùng lúc đó, hai gã Hàn Lập khác cũng
thay đổi pháp quyết. Ngoài thân chớp động linh quang tự thu công pháp.

Không trung phía trên cự đỉnh, những con bọ
cánh cứng vằn tím vốn dĩ bị thanh quang bao phủ một lần nữa hiện ra thân hình.

Trải qua kiếm tơ mài luyện trong thời gian
dài như thế nhưng chúng vẫn tỏ ra phẫn nộ như trước, tinh thần không tỏ ra uể
oải chút nào, hơn nữa do không có tác dụng từ cấm chế của cự đỉnh, lập tức lại
dang hai cánh rồi chia nhau bắn tới ba tên Hàn Lập.

“Định.”

Ba tên Hàn Lập thấy thế không có chút nào
bối rối, từ trong miệng lại phun ra một tiếng ngôn quyết! Chỉ trong nháy mắt,
mười mấy con linh trùng sau khi nghe được thanh âm này thì đôi cánh khẽ khua
loạn, ngã trái ngã phải ở giữa không trung không cách nào giữ vững thăng bằng
được vậy.

Cơ hồ như cùng thời điểm, cự đỉnh màu xanh
phát ra âm thanh vù vù, một đão bạch hà từ đó xông ra, chớp mắt một cái đã đem
hết lũ bọ cánh cứng vằn tím cuộn vào trong.

Những con linh trùng này dường như không
muốn nhưng ở dưới tác dụng của bạch hà thì phải ngoan ngoãn để nó kéo vào trong
cự đỉnh.

Thấy cảnh này, tên “Hàn Lập.” mới vừa rồi
thả ra phi kiếm than nhẹ một tiếng, thần sắc khuôn mặt hơi buông lỏng, khẽ lẩm
bẩm: “Ngày càng khó khống chế chúng, xem ra những gì bí thuật nói không sai.
Một khi trưởng thành đến tầm này thì phương pháp khống chế ban đầu đúng là
không còn bao nhiêu hiệu quả. Xem ra bắt buộc phải tiến hành thêm một lần nghi
thức nhận chủ nữa rồi. Bất quá đào tạo đến trình độ hiện tại, thực lực những
con linh trùng này cũng không khác biệt nhau nhiều lắm, thật sự rất khó tiếp
tục cắn nuốt thêm một bước nữa, muốn đào tạo ra Trùng Vương thật sự là không có
khả năng rồi.”

Sau khi tự nhủ thì Hàn Lập khẽ nhíu mày,
nhất thời chìm vào trầm ngâm.

Kể từ sau khi hắn vừa rời đi khỏi Minh Hà
chi địa, vừa tu luyện vừa thu thập các loại tài liệu khan hiếm gặp suốt dọc
đường, trải qua hơn trăm năm rốt cục cũng một lần nữa trở lại Nhân tộc.

Hắn vừa về tới cũng biết, cách thời điểm Ma
Kiếp bộc phát không còn bao lâu. Lại lập tức triệu tập ba đệ tử dặn dò một
phen, Sau đó bố trí tầng tầng cấm chế và tiếp tục bế quan.

Lần bế quan này, mục đích của hắn chỉ có
hai. Một là tận lực khổ tu. Lợi dụng lực lượng của Minh Hà chi nhũ cải thiện
thể chất, tranh thủ tu luyện pháp lực tới cảnh giới trung kỳ đãi thành, sau đó
sẽ thử trùng kích bình cảnh hậu kỳ.

Một mục đích khác, dĩ nhiên là lợi dụng bí
thuật nuôi trùng thu được từ tay Phù du tộc để thử đào tạo Trùng Vương. Nếu
trước khi Ma Kiếp bộc phát có thể đào tạo ra Phệ Kim Trùng Vương, chưa nói đến
quét ngang Ma tộc nhưng ít nhất cũng không bị nguy hiểm tới mức ngã xuống.

Cho nên mặc dù biết rõ khi trước Thái
thượng trưởng lão của Phù du tộc dễ dàng đem thuật này giao cho hắn, khẳng định
trong đó có chút vấn đề nhưng hắn vẫn không chút lưỡng lự thử nghiệm một chút.

Trong thời gian hơn trăm năm sau khi trở về
Nhân tộc, hắn đã sớm đem thuật dục trùng mới có được này tìm hiểu không biết
bao nhiêu lần, cũng kết hợp với tâm đắc thu được từ quá trình dục trùng trước
kia, cộng thêm một số điều kiện may mắn trời cho mà hắn có trong tay mà tự tổng
kết ra một bộ phương pháp đào tạo Trùng Vương.

Phương pháp này hơn phân nửa cũng giống với
bí thuật của Phù du tộc nhưng có chút khác biệt. Chẳng hạn như ở trong bí thuật
của Phù du tộc cần phải cho ăn một số linh dược, nhưng do chúng quá mức trân
quý nên lâu lâu mới áp dụng một lần. Hàn Lập thì chỉ cần thấy linh dược này
linh hiệu thì hắn sẽ dựa vào bình nhỏ thần bí trong tay, không lưỡng lự mà đem
linh dược này cho bầy Phệ Kim Trùng phục dụng cứ ba ngày hai lần.

Thêm nữa, Hàn Lập do có Ích Tà Thần Lôi
trong tay, không chút nào chần chờ mà lấy thần lôi này thay thế mấy loại lôi
điện chi lực khác dùng để luyện trùng thể trong bí thuật của Phù du tộc.

Đương nhiên dục trùng thuật đã được cải
biến này thực sự có tác dụng hay không thì chỉ có trời mới biết được. Nhưng
theo Hàn Lập tự đánh giá thì hiệu suất hẳn là vượt xa phương pháp của Phù du
tộc.

Mà quả đúng như dự đoán. Trong hai trăm năm
ngắn ngủi, Hàn Lập ngoại trừ giữ lại gần vạn Phệ Kim Trùng thành thục thể chưa
biến dị ra thì cũng thả hết tất cả Phệ Kim Trùng biến dị khác vào cùng một chỗ,
sử dụng phương pháp đặc thù kích thích chúng cắn nuốt lẫn nhau một lần nữa.

Để có thể khống chế lũ Phệ Kim Trùng bởi vì
cắn nuốt lẫn nhau mà khiến cho thực lực đãi tăng này, Hàn Lập đã phải tiêu tốn
rất nhiều, chỉ đão môn hạ đệ tử thu mua dị bảo là cự đỉnh màu xanh này.

Đỉnh này có lẽ xét về công địch thì không
đáng nhắc, nhưng sau khi trải qua luyện chế một lần nữa lại có thể gia tăng rất
lớn lực khống chế đối với Phệ Kim Trùng.

Vì lẽ đó, khi đã làm tốt gấp đôi việc chuẩn
bị, hao tổn hơn hai trăm năm tỉ mỉ đào tạo, rốt cục hắn cũng làm cho mấy vạn
Phệ Kim Trùng biến dị cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng ở trong đỉnh chỉ còn lại
mười ba con Tử Văn Phệ Kim Trùng cuối cùng này.

Những con Phệ Kim Trùng mới này vốn để sau
này tuyển lựa Trùng Vương, bọn chúng đều có thần thông hơn bình thường, nếu như
liên thủ thậm chí có thể chế trụ một tu sĩ Hợp Thể Trung kỳ. Bất quá khi Hàn
Lập mừng rỡ muốn cho mười ba con linh trùng này cắn nuốt tiếp một bước nữa thì
lại gặp một vấn đề khó giải quyết. Mặc cho hắn dùng đủ loại phương pháp kích
thích nhưng bởi vì những con linh trùng này thực lực tương đương nên không con
nào làm được gì con nào.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3