Phàm nhân tu tiên - Chương 1839 - 1840

Chương 1839: Băng hàn cửu thiên

Trước mắt bừng sáng, một đão thanh hồng
bỗng xuyên qua hư không, ánh sáng dần tắt, thân hình Hàn Lập cũng hiện ra, liền
quay đầu nhìn lại một cái.

Chỉ thấy ở phía sau lưng hắn là một ngọn cự
tháp cao mấy ngàn trượng đang đứng vững vàng bất động ở nơi đó.

Mà đãi động ở chính giữa thân cự tháp nơi
hắn từ đó bay ra đang nhanh chóng thu nhỏ lại với một tốc độ mắt thường có thể
trông thấy được, trong nháy mắt hư không nơi đó lại khôi phục như lúc ban đầu.

Món bảo vật này có vẻ như cũng không thực
sự bị tổn hại nhiều lắm.

Hàn Lập liền biến sắc mặt, nhưng sau khi
hít sâu một hơi thì lập tức đảo ánh mắt quét về bốn phía.

Kết quả trên mặt hắn không khỏi tràn ngập
vẻ vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy trong không trung ở xung quanh,
bốn phía vẫn là những tiếng gào thét rung trời, đãi quân hai tộc Nhân - Ma vẫn
đang ở trước bức tường thành khổng lồ của Ỷ Thiên thành liều mạng chém giết.

Mà ở trong không trung trên cao, một con
kình thiên cự thú đầu dê mình gấu đang liên thủ với Thanh Long thượng nhân chém
giết với hắc giáp đãi hán và một đám quân đội Ma tộc thân mình lờ mờ huyết sắc
khó phân thắng bại.

Thanh Long thượng nhân không nói, đã sớm
khôi phục hình người, hơn nữa sắc mặt vô cùng tái nhợt, dưới sự trùng kích của đãi
quân ma tộc quỷ dị nọ lại chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ mà thôi.

Những tên Ma tộc kia có thủ đoạn công kích
vô cùng đơn giản, ngoại trừ miệng phun ra huyết sắc quang trụ ra cũng chỉ liều
mạng huy động vũ khí trong tay, phóng ra từng đão huyết mang mà thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Thanh Long
thượng nhân cùng với kình thiên cự thú kia tựa hồ như đối với hai loại công
kích này hơi có chút kiêng kỵ, đến nỗi không khi nào dám để chúng nó thật sự
đánh trúng lên người mà phải rối rít hoặc dùng hộ thể linh quang, hoặc trực
tiếp thúc dục bảo vật bao quanh thân mình để bảo vệ.

Hơn nữa những tên Ma tộc quỷ dị này có vẻ
như mỗi con đều có bất tử chi thân, mặc cho bị quái phong mà cự thú thả ra một
nhát xé rách, hoặc là bị cự chưởng trực tiếp vỗ nát bét, chỉ cần huyết quang
lóe lên một cái đã khôi phục như lúc ban đầu, lại tiếp tục phát ra công kích
càng thêm hung mãnh.

Mà hắc giáp đãi hán thì ẩn thân ở phía xa
sau đội quân Ma tộc kia, cứ mỗi khi cự thú sắp thoát khỏi vòng vây thì lại thi
triển thần thông đánh một kích toàn lực vào cự thú, khiến nó bị bức trở lại chỗ
cũ.

Dĩ nhiên tên tôn giả Ma tộc này thỉnh
thoảng cũng sẽ không khách khí hung hăng giáng cho Thanh Long thượng nhân một
đòn nặng nề, khiến hắn luống cuống tay chân một trận.

Một thân pháp lực đáng sợ của cự thú đầu dê
kia, cộng với khả năng có thể khu sử quái phong có thể khiến Hợp Thể hậu kỳ
cũng cảm thấy sợ hãi nhưng trước sự dây dưa dai dẳng của hắc giáp đãi hán cùng
những tên Ma tộc kia cũng cảm thấy bó tay bó chân, nhất thời không tìm ra cách
nào để thoát ra khỏi vòng vây của những tên Ma tộc này.

Bất quá với thần thông nghịch thiên của cự
thú, hắc giáp đãi hán cùng với những tên Ma tộc này nếu quả thật muốn đánh bị
thương nó, có vẻ như vẫn là một việc không thể nào xảy ra được.

Cả hai bên lúc này đều bày ra một loại cục
diện bế tắc quỷ dị.

Mà ở chiến đoàn bên kia lại đang có bất
đồng rất lớn.

Lâm Loan cùng Ngân Quang tiên tử không biết
từ lúc nào đã tụ lại một chỗ, hơn nữa tình hình lại vô cùng không khả quan.

Nhị nữ một người thả ra vạn trượng ngân
mang, một người thân mình tam sắc hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt, hai loại thần
thông xảo diệu hòa hợp làm một thể, khiến cho uy năng lập tức tăng lên gấp bội.

Nhưng địch nhân ở phía đối diện, bạch bào
thiếu niên cùng kiều tiểu nữ tử cũng đồng dạng liên thủ lại một chỗ, hơn nữa
sau lưng kiều tiểu nữ tử còn hiện ra hư ảnh một con cự cáp (bò cạp) toàn thân
màu lục bích, mỗi khi nó cất tiếng kêu là lại phun ra từng đoàn bích lục quang
hà.

Quang hà này cũng không biết là ẩn chứa uy
năng huyền diệu nào mà khiến ngân mang cùng với hỏa diễm vừa mới tiếp xúc với
nó thoắt một cái đã đồng quy vu tận.

Nếu không phải là hư ảnh cự cáp kia cứ mỗi
lần phun lại phải dừng lại một khoảng thời gian nhất định thì sợ rằng phòng ngự
mà nhị nữ đang dựa vào đã sớm bị phá vỡ không còn một mống rồi.

Nhưng khiến cho nhị nữ trong lòng không
ngừng kêu khổ lại là công kích của tên bạch bào thiếu niên kia.

Tên Ma tộc tôn giả này ngoại trừ lấy ra
mười mấy khẩu phi đao trong suốt ra cũng không sử dụng bất kỳ công pháp gì
khác. Nhưng chính công kích tưởng chừng như đơn giản này lại hàm chứa một loại
kỳ hàn lực vượt xa tưởng tượng ban đầu, cứ liên tiếp từng khẩu phi đao chém
xuống lại khiến cho hai người Ngân Quang tiên tử âm thầm kêu khổ không ngừng,
phải tốn hao pháp lực rất lớn mới có thể hóa giải được nó.

Bởi vì vậy, dưới tình hình này pháp lực của
nhị nữ tiêu hao cực nhanh vượt xa tưởng tượng. Nếu không phải trên người họ
cũng mang một số linh dược khôi phục pháp lực cực kỳ trân quý thì sợ rằng liên
thủ đã sớm bị phá, bị thua mà chết từ lâu rồi.

Nhưng cho dù là như vậy, linh dược tiêu hao
càng lớn, tình hình của hai người vẫn ngày một nguy cấp!

Ở ngoài phạm vi phòng ngự của hai người
thậm chí bắt đầu tạo thành một mảng hàn khí trắng xóa, bao bọc lấy toàn bộ phạm
vi vài mẫu trong không trung.

Khóe miệng Hàn Lập hơi giật một chút, nhưng
trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Tình hình trước mắt, mặc dù cũng không phải
là thời điểm khi hắn vừa mới bị hút vào cự tháp, nhưng tuyệt đối cũng không đi
khỏi nơi này quá lâu.

Ấy vậy mà có thể thấy hắn rõ ràng đã ở
trong tháp đến gần nửa ngày trời.

Chẳng lẽ cự tháp kia có thể điều khiển được
dòng thời gian, khiến cho tốc độ ở bên trong cùng ngoại giới không giống nhau?

Nhưng nếu nói như vậy thì lai lịch của bảo
vật hình tòa tháp này có vấn đề rất lớn.

Dù sao ngoại trừ một số Huyền Thiên chi bảo
trong truyền thuyết ra, hắn còn chưa nghe qua có bảo vật nào có thể thao túng
thay đổi thời gian.

Trong lòng Hàn Lập hoảng sợ, nhưng đầu óc
lại minh mẫn lạ thường, ánh mắt một lần nữa quay về phía cự tháp trước người,
lại phát hiện trên chiến trường hình như thiếu mất một người.

Gã nam tử mặc ngân ti bào mới vừa rồi liên
thủ đối phó với hắn vậy mà cũng không xuất hiện ở gần cự tháp.

Thần niệm lại lập tức đảo qua phụ cận,
nhưng trừ một chút dao động từ cấm chế còn sót lại ra thì căn bản không cách
nào tìm được sự tồn tại của tên tôn giả Ma tộc kia.

Điều này khiến cho Hàn Lập phát lạnh trong
lòng, hơn nữa lại nghĩ tới lời nói cách không truyền đến ở trong tháp.

Sau lưng của hắn run lên, lại mơ hồ có một
loại cảm giác quỷ dị rằng có đãi họa nào đó sắp giáng xuống đầu mình.

“Không thể dây dưa ở chỗ này nữa, phải lập
tức rời khỏi nơi này mới được!”

Ánh mắt Hàn Lập trầm xuống, trong lòng cơ
hồ theo bản năng có ý niệm này trong đầu, nhưng lại một lần nữa nhìn thấy tình
hình trong tràng đãi chiến đang chiếm hạ phong thì trên mặt không khỏi có mấy
phần chần chờ.

“Được rồi, trước giúp bọn hắn giải quyết
xong hai gã Ma Tôn rồi rời đi cũng không muộn. Chỉ cần toàn lực xuất thủ mà nói
thì có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian...”

Hàn Lập lẩm bẩm nói nhỏ hai câu!

Cái này không phải là do hắn thật sự muốn
làm loại chuyện đi ngăn cơn sóng dữ như thế này, mà là tình hình đang như thế
mà không chiến mà đi thì sợ rằng sau này cũng đừng mong đặt chân ở Nhân tộc
nữa.

Đương nhiên tối trọng yếu là, cho dù vừa
rồi quả thật là bản thể Huyết Quang thánh tổ truyền âm xuống. Hắn cũng khó mà
tin được ngoại trừ bản thể của đối phương phủ xuống ra còn có thể tạo ra uy
hiếp gì cho hắn.

Mà khiến bản thể phủ xuống đối với Ma tộc
thánh tổ mà nói, khi mới bắt đầu ma kiếp là một việc cơ hồ không thể xảy ra.

Theo hắn biết, nhiều lần ma kiếp trước kia
cũng chẳng bao giờ có chuyện tồn tại cỡ thánh tổ, vừa mới bắt đầu ma kiếp đã có
thể phủ xuống.

Cho nên mặc dù trong lòng Hàn Lập có dự
cảm, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, vẫn quyết định xuất thủ giúp đám
tu sĩ Ỷ Thiên thành trước rồi nói.

Về phần tòa cự tháp này, cho dù Hàn Lập
đang rất nóng lòng vì nó, nhưng bảo vật này hiển nhiên cùng với tử đỉnh kia
giống nhau, đều là do vị Huyết Quang thánh tổ kia cấp cho thuộc hạ luyện hóa.

Với thần niệm đáng sợ của tu sĩ đẳng cấp Đãi
Thừa, sợ rằng hắn không thể nào xóa đi được dấu vết ở trong nó, không thể chiếm
được nó mà chỉ có thể giương mắt nhìn nó mà thôi.

Chỉ sợ cũng bởi thế nên vị Huyết Quang
thánh tổ kia mới yên tâm đem chí bảo bậc này cấp cho một đôi nam nữ thuộc hạ
đi!

Trong lòng Hàn Lập đã có quyết định, lúc
này khẽ động thân hình, bỗng nhiên hóa thành một đão thanh quang bắn ra.

Hắn tự nhiên sẽ không đi giúp Thanh Long
thượng nhân cùng đầu cự thú kia mà ngay lập tức nhìn thẳng vào hai gã tôn giả
Ma tộc là bạch bào thiếu niên cùng kiều tiểu nữ tử.

Ở phía xa hai người Ngân Quang tiên tử cùng
Lâm Loan, tự nhiên cũng đồng dạng nhìn thấy một màn Hàn Lập thoát khốn ra, lại
thấy Hàn Lập tới đây tương trợ, tự nhiên mừng rỡ vô cùng.

Ngay khi thân hình Hàn Lập lóe một cái rồi
xuất hiện ở bên cạnh nhị nữ, hai tay áo run lên, từ đó có vô số đão kiếm liên
màu xanh tung bay đầy trời, một đão ngân sắc xích ảnh thoáng một cái liền biến
thành một dải ngân sắc như cuộc sách trải ra, lao về phía kiều tiểu nữ tử, Lâm
Loan không khỏi vui mừng lớn tiếng nói:

“Hàn đão hữu, ngươi không việc gì thật tốt
quá. Trước ngươi hãy giúp tiểu muổi ngăn cản hai tên ma đầu này để ta rảnh tay
thúc dục con Hợp Tức thú này chém giết một tên ma đầu khác cùng với những tên
Ma tộc biến dị kia rồi hãy nói.”

Nàng này nói xong liền đem tam sắc hỏa diễm
trên người thu liễm, hai tay nhanh chóng bấm quyết, huyết phù một lần nữa trôi
nổi giữa hai đầu lông mày, bất kể chuyện phòng ngự mà toàn tâm thúc dục nó.

Hàn Lập thấy vậy, khẽ cau mày, nhưng bàn
tay khẽ giơ lên, lại một tiếng ùng ùng đổ xuống. Một ngọn núi đen nhánh hóa
thành hơn trăm trượng khổng lồ rơi xuống, vừa vặn chặn lại mấy đão đao quang
trong suốt mà tên bạch bào thiếu niên kia chém về phía nhị nữ.

Chỉ thấy sau khi bạch quang lóe lên, một
mặt Nguyên Từ cực sơn lại “rắc.” một tiếng, hiện lên một tầng hàn băng trong
suốt, Nguyên Từ cực sơn trong nháy mắt bị đông kết non nửa.

Kỳ hàn chi lực của đối phương, so với hắn
thấy lúc trước lợi hại hơn phải gấp mấy lần, ngay đến Nguyên Từ cực sơn cũng có
thể đông cứng lại được.

Mà bạch bào thiếu niên vừa thấy Hàn Lập
nhúng tay không những không hề sợ hãi ngược lại hai mắt sáng ngời, mấy chục
khẩu phi đao trong suốt bị thúc dục khiến chúng trở nên trong suốt chói mắt,
lóe một cái liền hóa thành hàn quang trắng xóa cuồn cuộn lao tới.

Hàn Lập phát lạnh trong lòng, ngay lập tức
kết kiếm quyết. Tất cả kiếm liên màu xanh liền quay tít một vòng, gần như đồng
thời biến mất trong hư không, một khắc sau đó lại có mấy trăm đão quang trụ màu
xanh từ bốn phía hư không bắn ra.

Kiếm quang đan xen vào nhau lóe sáng, một
tòa kiếm trận khổng lồ màu xanh mơ hồ hiện ra, đem cả Hàn Lập và nhị nữ bao bọc
trong đó.

Hàn Lập cũng không dám xem nhẹ đối phương,
hơn nữa trong lòng còn tính toán tốc chiến tốc thắng, nên đem thần thông cỡ con
bài tủ này ra, là tòa Thanh Bàn kiếm trận còn chưa hoàn toàn nắm giữ thấu triệt
này trong nháy mắt bố trí ra.

Những đão đao quang biến thành kỳ hàn lực
kia mặc dù lợi hại vô cùng, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm trận đã như đá chìm đáy
biển, bóng dáng hoàn toàn tiêu biến.

“Hắc hắc, có chút ý tứ! Nhưng chỉ với một
tòa kiếm trận cũng mong ngăn cản công kích của ta, cũng là quá coi thường bổn
tọa!”

Bạch bào thiếu niên chứng kiến cảnh này,
không những không giận, ngược lại lần đầu tiên mở miệng. Thanh âm băng lãnh dị
thường, cũng ẩn hàm một tia giễu cợt.

Ngay sau lời nói này, tên ma này lại đưa
tay bấm quyết, mấy chục khẩu phi đao trong suốt đột nhiên tụ lại ở giữa, rồi
lại dung hợp thành một thể, hóa thành một khẩu cự nhận chừng năm, sáu mươi
trượng, cũng vô thanh vô tức chém xuống kiếm trận một cái.

Nó còn chưa thật sự rơi xuống, một tầng
quang mang màu trắng mơ hồ đã từ trên trời giáng xuống, không trung gần đó như
ngưng tụ, lại truyền ra tiếng nứt vỡ thanh thúy, phảng phất như bị kỳ hàn lực
do quang mang phát ra nhanh chóng đông kết lại.

Cho dù kiếm quang trong Thanh Bàn kiếm trận
sắc bén dị thường đi nữa, nhưng dưới sự xâm nhập của cỗ kỳ hàn này cũng không
khỏi lục tục ngưng trệ chậm chạp lại, cả tòa kiếm trận bỗng trở nên vô cùng
chậm chạp.

Chương 1840: Thanh bàn

Trước tình hình này, đuôi lông mày Hàn Lập
khẽ nhíu lại, một tay nhấc lên để lộ ra bàn tay trắng noãn như ngọc, rồi bỗng
nhiên hoá thành trào.

Lập tức, năm đầu ngón tay huyễn hoá ra năm
cái đầu lâu trắng bóc, gào thét bay vụt ra rồi xoay tròn giống như mấy cái bánh
xe vậy. Năm cái đầu lâu vừa hiện liền cười một tràng quái dị rồi lập tức há
miệng phun ra một đám ngũ sắc hàn diễm cuồn cuộn.

Đó chính là Ngũ Tử Đồng Tâm ma đã được Hàn
Lập luyện hoá thành một thể từ lâu

Thực lực của ngũ ma từ trước đã không còn
giúp gì cho Hàn Lập nhiều, cho nên trong những trận chiến ở Linh giới Hàn Lập
quả thật rất ít khi dụng tới chúng. Nhưng sau đó, tại Man hoang thế giới, trong
một lần xảo ngộ hắn đã hấp thu được một loại kỳ hàn chi lực khác với ngũ hàn
cực diễm khiến cho thực lực của ngũ ma tăng lên không ít.

Mặc dù thần thông của chúng không thể chịu
nổi một kích của tu sĩ cao cấp nhưng loại hàn diễm mới phun ra đó uy lực lại
khó thể tưởng tượng được.

Trong những trường hợp bình thường, Hàn Lập
cũng không gọi Ngũ Tử Đồng Tâm ma ra bởi vì chính bản thân hắn có thể nhờ vào
sức mạnh của ngũ ma mà khống chế một phần uy lực của loại hàn diễm này.

Nhưng hiện tại lại khác hẳn, bạch bào thiếu
niên đang thi triển loại băng hàn thần thông quá mạnh, thực sự trong đời hắn ít
gặp, cho nên Hàn Lập cũng không giữ lại thủ đoạn này mà nhanh chóng gọi ra tất
cả ngũ ma.

Hàn diễm năm màu chỉ vừa mới được năm cái
đầu lâu kia phun ra đã làm tan biến hẳn loại kỳ hàn cơ hồ có thể đóng băng cả
không gian kia.

Kiếm trận lại một lần nữa khôi phục lại sự
linh hoạt.

Mặc dù hàn diễm của Hàn Lập về mặt uy lực
còn thua kém so với kỳ hàn chi lực của bạch bào thiếu niên nhưng vẫn có thể đẩy
lui được một bộ phần hàn lực.

Hàn Lập giơ một tay lên, nhanh chóng thúc
giục kiếm trận.

Lập tức, vô số kiếm quang thanh sắc hiện ra
trong kiếm trận, rồi tụ lại về phía trung tâm của kiếm trận, biến thành một quả
cầu ánh sáng khổng lồ, toàn thân quang cầu có ánh thanh sắc mờ mịt, kiếm quang
chớp động chói mắt!

Một tiếng long ngâm phóng thẳng lên chín
tầng trời, đồng thời quang cầu tấc tấc vỡ vụn ra, một con Bàn long toàn thân
bích lục giương nanh múa vuốt xông ra.

Toàn thân Bàn long phủ đầy những vẩy xanh,
mỗi một cái đều sáng bóng như gương, cả người mang theo một cỗ khí thế khai
thiên tích địa đáng sợ, bay lên trực tiếp ngạnh kháng với lưỡi đao màu trắng
khổng lồ.

Trên không trung vang lên những tiếng nổ ầm
ầm kinh thiên động địa.

Lưỡi đao khổng lồ toả ra hào quang chói
lọi, phát ra từng đão kỳ hàn chi lực mạnh hơn ba phần chém lên cổ Bàn long
truyền ra thanh âm trầm đục như kim chúc va chạm với nhau, nhưng lại không thể
tạo thành chút xướt xát nào cả.

Tuy nhiên, kỳ hàn chi lực của lưỡi đao này
cũng khiến cho nửa thân trên của Bàn long gần như lập tức bị băng phong dầy
đặc.

Nhưng chỉ một lát sau đó, thân hình Bàn
long đong đưa một cái, hai mắt trợn tròn lên, tầng băng phòng ngoài thân lập
tức vỡ vụn mà bong ra. Nó cúi đầu xuống, há miệng cắn vào lưỡi đao rồi cũng đem
hai móng vuốt cặp chặt vào đó.

Thanh âm “răng răng.” vang lên liên tiếp!

Lưỡi đao khổng lồ mặc dù uy lực khủng khiếp
vô bì nhưng dường như bản thân nó lại không thực sự quá cứng cáp, bị Bàn long
dùng tới hàm răng cùng cặp móng vuốt khổng lồ cặp vào gắt gao nên phát ra từng
trận thanh âm chói tai rồi vỡ vụn ra. Toàn bộ thân đao bị thân hình khổng lồ
của Bàn long quấn chặt một cái, lập tức hoá thành vô số điểm linh quang óng ánh
rơi rụng tán loạn trong không trung.

Bạch bào thiếu niên phía xa xa mắt thấy
cảnh này liền lộ ra vẻ giật mình nhưng cũng không nói gì mà điểm về phía trước
người vài cái. Sau đó, một cỗ hàn phong băng vụ lập tức cuốn về tập trung lại
trước người hắn, mấy chục khẩu phi đao lại không chút hư hại, nguyên vẹn hiện
ra.

“Ồ, đây là..!”

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Hàn Lập khẽ
biến.

Giờ hắn mới hiểu được, những kỳ hàn chi đao
kia vốn là do kỳ hàn chi lực của đối phương ngưng tụ mà thành chứ không phải là
pháp bảo chân chính. Cho nên, chỉ cần thiếu niên kia vẫn còn pháp lực thì vẫn
có thể ngưng kết ra mãi.

Điều này thực sự vượt quá những dự đoán ban
đầu của hắn.

Nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát
rồi đem tâm niệm nhanh chóng thu lại, Bàn long do vô số kiếm quang ngưng tụ lại
kêu vang một tiếng, giương nanh múa vuốt lao thẳng về phía bạch bào thiếu niên.

Cùng lúc đó, sau lưng Hàn Lập đột nhiên
truyền tới một tiếng sét đánh, một đôi lôi sí óng ánh hiện ra, trong mắt hắn
loé lên một tia hàn quang rồi biến thành một đào hồ quang biến mất trong không
trung.

Nếu kẻ thù thể hiện ra thủ đoạn càng đáng
sợ thì hắn cần phải dốc sức mà đánh chết đối phương. Dù là tỉnh cảnh trước mắt
hay vì Nhân tộc mà nói, đây là chuyện nhất định phải làm!

Vừa thấy cảnh này, con ngươi bạch bào thiếu
niên co rụt lại. Sau khi hắn hư lạnh một tiếng liền đem mấy chục khẩu phi đao
lóng lánh vù vù hướng về phía không trung bay đi, hợp lại thành một lưỡi đao
khổng lồ trắng như tuyết giống hệt lúc nãy nữa.

Còn bản thân hắn thì chân dẫm một cái, hoá
thành một tia sáng nhập vào một thể với lưỡi đao kia. Từ trong lưỡi đao vang
lên một tiếng đao ngâm bén nhọn rồi hoá thành một đão đao quang hung hăng chém
thẳng đến Bàn long.

Lúc này, lưỡi đao ẩn chứa uy năng khổng lồ
dường như gấp đôi lúc trước. Đao quang còn chưa rơi xuống nhưng trong không
gian đã tràn đầy hàn quang, giống như đem cả bầu trời chụp xuống.

Bàn Long đối mặt tình hình này, lại không
hề có chút biểu hiện sợ hãi, vảy trên người dựng ngược cả lên, hóa thành thanh
mang đầy trời, đánh tới đao quang.

Hàn quang và thanh mang đan xen, giằng co
lẫn nhau giữa không trung, không ai dưới ai. Nhưng vào lúc này, một đường cong
màu bạc lóe lên, Hàn Lập đột nhiên xuất hiện tại phía trên cả hai, hét lớn một
tiếng, hướng xuống phía dưới hung ác tung một trảo.

“Phốc, phốc.” hai bàn tay một trắng một đen
mấy trượng lăng không hiện ra.

Trên bàn tay trắng noãn như ngọc bỗng nhiên
hiện ra một tầng hàn diễm năm màu còn trên mặt ngoài bàn tay đen như mực kia
lại hiện ra một tầng ngân diễm bốc lên rừng rực.

Hai bàn tay khổng lồ đan xen vỗ xuống, ngay
lập tức kỳ hàn cũng cực hỏa chi lực trào ra rồi quỉ dị hợp nhất thành một, uy
năng không giảm mà còn tăng lên!

Ở phía dưới hàn quang lóe lên, thân ảnh áo
bào trắng thiếu niên hiện ra, thân hình khẽ động liền biến thành một bàn tay
băng hàn to lớn, óng ánh trong suốt, khiến không gian xung quanh ngưng tụ lại,
uy lực cực lớn, bay về lên trên lên đón đỡ.

Ba bàn tay khổng lồ lập tức cùng va chạm
vào nhau.

Phía dưới, nơi bàn tay khổng lồ màu trắng
tiếp xúc, hàn diễm năm màu ở phía mặt ngoài lập tức tan biến dần. Nhưng bàn tay
băng khổng lồ do kỳ hàn chi lực ngưng tụ sau khi chớp động vài lần rồi thể tích
thu nhỏ lại một vòng.

Mà sau khi bạch bào thiếu niên cùng bàn tay
băng va chạm cùng bàn tay còn lại kia, hắn vốn dĩ xem nhẹ uy lực của Phệ Linh
Thiên Hỏa.

Chỉ thấy, ngân diễm bùng lên, vô số ngọn
lửa màu trắng quỉ dị hiện ra, bao quanh bàn tay băng. Trong chốc lát, chẳng
những kỳ hàn chi lực bị xua đi, bàn tay băng khổng lồ nhanh chóng hòa tan có
thể thấy.

Một tiếng kêu đau đớn truyền ra!

Một khắc trước khi băng hàn chi lực biến
mất hoàn toàn, một đão ánh sáng từ trong ngân diễm vọt ra, hướng ra phía xa bay
đi. Cùng lúc đó, một sợi tơ màu kim ngân, mỏng manh khó nhìn thấy cũng từ trong
ngân diễm theo sát bắn ra, nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.

Sau đó một khắc, trong đão ánh sáng kia
truyền ra tiếng kêu sợ hãi, ánh sáng tản ra, áo bào trắng thiếu niên loạng choạng
ngã, hiện thân ra.

Hắn không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa mà
mặt mũi đầy kinh sợ, một tay đang che ngực, giữa các kẽ ngón tay có thể thấp
thoáng thấy một miệng vết thương màu tím đen.

Chính là do Hàn Lập điều khiển một tia Linh
Tuyền tà quang mà Phệ Linh Thiên Hỏa thôn phệ ngày trước, lợi dụng đặc tính
thần bí của Linh quang, lại nhân cơ hội bạch bào thiếu niên không đề phòng mà
cho ăn một cái đau khổ thật lớn.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, nhìn thấy trên
mặt đối phương nhanh chóng hiện lên một tầng hắc khí, dù kỳ độc Linh Tuyền Tà
Quang không thể khiến đối phương mất mạng luôn nhưng cũng sẽ làm cho tên Ma tộc
này bị đãi thương.

Hiện tại đúng là cơ hội tốt để đánh chết
đối phương!

Nhanh chóng liếc qua nữ tử xinh xắn kia,
thấy nàng này đang bị Ngân Quang tiên tử cùng ngân thước biến hóa tranh đấu dữ
dội, tuy không thể chiếm được thượng phong nhưng cũng đủ để cuốn lấy nàng này
gắt gao, không phân tâm được.

Hàn Lập không chút do dự, hai cánh sau lưng
vỗ xuống, tiếng sấm vang lên, định thi triển lôi độn bay vọt về phía áo bào
trắng thiếu niên.

Nhưng vào lúc này, trên không trung cách
mấy vạn trượng đột nhiên chấn động, bầu trời trở nên u ám, một vòng xoáy đen
kịt gần một mẫu hiện ra, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng từ trong dòng xoáy
phát ra và rất nhanh chóng lớn mạnh gấp mấy lần.

“Không ổn, chẳng lẽ là….”

Hàn Lập đang định dụng tới lôi độn thuật
thì giật mình quay đầu nhìn lên phía không trung.

Hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc với luồng
khí tức này, giống hệt với khí tức của luồng thần niệm phủ xuống khi hắn đang
còn ở trong cự tháp. Hơn nưa, khí tức bây giờ còn muốn hơn xa lúc trong cự
tháp!

Trong lòng hắn càng run sợ hơn khi thấy
ngay tại phía dưới vòng xoáy khổng lồ xuất hiện một thân hình đứng tại chỗ
không nhúc nhích, chính là tên ngân bào Ma tộc tôn giả không biết chạy đi nơi
đâu, bây giờ lại quỷ dị hiện ra.

Không riêng gì Hàn Lập, hai bên chiến
trường Nhân - Ma đều sợ ngây cả người. Có không ít kẻ hai tộc đang tranh đấu
cũng dừng tay, nhao nhao hoảng sợ nhìn lên vòng xoáy khổng lồ bỗng xuất hiện
giữa không trung.

Sắc mặt Hàn Lập chuyển tái xanh, hắn còn
chưa kịp quyết định có nên trước hết đánh chết áo bào trắng thanh niên rồi lập
tức đem dòng xoáy kia phá đi thì trên không lại nổi lên dị biến.

Chỉ thấy tên Ngân ti bào trung niên nam tử
kia hai tay bấm quyết, miệng há ra, mặt không chút biểu tình nhổ ra một khỏa
tinh thạch màu đỏ như máu.

Một tiếng thở hổn hển vang lên! Sau một hồi
dòng nước xoáy chuyển động, khí tức đáng sợ lúc nãy đã biến mất.

Nhưng chốc lát sau đó, vang lên một tiếng
rít, kèm theo đó một cổ ma khí màu đỏ thẫm từ trong dòng xoáy bay ra, lóe lên
rồi chui vào trong khỏa huyết hồng tinh thạch.

Mặt ngoài viên tinh thạch chợt hiện lên
những tia máu, “vèo.” một tiếng, bị trung niên nam tử hút vào trong thể nội!

Sau một khắc, trên khuôn mặt ngân bào nam
tử, huyết quang hiện ra, hắn hai tay ôm lấy đầu thống khổ kêu gào thảm thiết,
đồng thời thân thể phát ra những tiếng nổ như pháo, gương mặt cùng với khí tức
xảy ra biến hóa kinh người trong nháy mắt.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3