Phàm nhân tu tiên - Chương 1841 - 1842

Chương 1841: Huyết tinh ma ảnh

Nguyên bản là một khuôn mặt nho nhã, sau một hồi vặn vẹo biến dạng, lại
biến ảo thành một gương mặt thiếu niên thanh tú.

Dáng vẻ thoạt nhìn bất quá chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng hai mắt đỏ
tươi, cả người tản mát ra một cổ mùi vị dị thường huyết tinh, dường như chính
là cổ khí tức kinh khủng lúc trước biến mất trong lốc xoáy.

Huyết tinh thiếu niên đem hai tay từ trên đầu buông xuống, chậm rãi đứng
lên, dùng một loại ánh mắt cổ quái lướt về phía Ỷ Thiên thành cùng Nhân - Ma đãi
quân song phương, lại nâng hai tay lên xem thử, bỗng nhiên mặt cuồng tiếu:

“Bản tôn rốt cuộc đã đến Linh giới, phương pháp này quả nhiên khả thi. Ha
ha, có lẽ bản thánh tổ ta là người thứ nhất có thể làm được sự tình như vậy.
Loại cảm giác này thật sự rất kì diệu…!”

Nghe được thiếu niên nói như thế, tất cả cao giai tồn tại phía Nhân tộc đều
lộ vẻ kinh hãi, mà cao giai tồn tại phía Ma tộc vừa nhìn thấy rõ ràng dung mạo
huyết tinh thiếu niên lập tức kinh hỉ hẳn lên.

Một gã cao giai Ma tộc vô danh tương đối thông minh, chợt nửa quỳ xuống cúi
đầu hướng huyết tinh thiếu niên quát to một tiếng:

“Tham kiến thánh tổ đãi nhân, chúc mừng thánh tổ đãi nhân buông xuống Linh
giới thành công!”

Tiếng tung hô này dường như lập tức nhắc nhở những Ma tộc khác, vô luận cấp
bậc cao thấp, toàn bộ Ma tộc đãi quân đều hướng không trung quỳ gối lễ bái!

Mà Nhân tộc tu sĩ thấy cảnh này, mỗi người không khỏi mặt không còn chút
máu.

Hắc giáp đãi hán, bạch bào thiếu niên cấp bậc tôn giả Ma tộc lại có chút
kinh nghi dâng lên, dáng vẻ thoạt nhìn có ba phần kinh hỉ, bảy phần do dự lẫn
lộn.

“Không cần sợ! Ma đầu này bất quá phải có thân thể kí sinh mới có thể buông
xuống Linh giới ta, một thân pháp lực chỉ sợ còn chưa bằng một phần mười bản
thể. Chúng ta vẫn có phần thắng! Lâm tiên tử, mau khiển Hợp Tức thú đánh chết
lão ma này! Chúng ta trước cuốn lấy những ma đầu này.”

Thanh Long thượng nhân sắc mặt đãi biến, nhưng đột nhiên nét mặt hiện vẻ
tàn khốc hét lớn một tiếng.

Lâm Loan nghe được lời này, sắc mặt âm trầm bất định, nhưng sau khi hướng Ỷ
Thiên thành cùng đa phần Nhân tộc nhìn lướt qua, cũng liền cắn răng gật gật
đầu, một ngón tay bất thình lình điểm giữa huyết phù, lần thứ hai dùng bí thuật
thôi động lên.

Con cự thú đầu dê kia nguyên bản dưới sự điều khiển của nàng, đã bắt đầu
đem hắc giáp đãi hán cùng những huyết sắc ma binh khác áp chế đột nhiên rống to
một tiếng, há mồm phung ra một cổ cuồng phong, thoáng chốc đã đem tất cả Ma tộc
bên cạnh thổi cho xiêu vẹo, cánh dơi sau lưng chợt lóe lên, liền hóa thành một
cỗ quái phong chạy ra khỏi vòng vây, hướng huyết tinh thiếu niên cách đó không
xa lao thẳng mà đến.

Tuy rắng huyết tinh thiếu niên còn chưa biển hiện ra chân chính thần thông,
nhưng đối phương tản mát ra cổ huyết tinh uy áp làm cho con thú này cũng có một
cảm giác uy hiếp mạc danh. Cho dù không bị Lâm Loan tiên tử thúc dục huyết phù,
nó cũng muốn theo bản năng đem đối phương nuốt một cái, giảm bớt mối nguy có
thể tạo thành uy hiếp đối với chính mình.

Về phần Thanh Long thượng nhân thì hét lớn một tiếng, bảy khẩu đoản nhận
bên ngoài thân nhất hiện, lại hóa thành ngũ trảo Thanh long, thân hình khổng lồ
lắc lắc, nháy mắt vô số giông tố mãnh liệt tuôn ra.

Huyết quang Ma tộc bên cạnh bị Thanh Long thượng nhân điên cuồng gần như
liều mạng tấn công một trận, trong lúc nhất thời không thể phân thân đuổi theo
con Hợp Tức cự thú kia.

Mà hắc giáp đãi hán thúc dục hai cự chùy hóa ra chùy ảnh đầy trời, nhìn
thanh thế công kích kinh người nhưng tựa hồ có chút không tập trung, trong lòng
ngập ngừng, đem phân nửa tâm thần đặt ở phương hướng huyết tinh thiếu niên cùng
Hợp Tức cự thú kia.

Mà lúc này, Hàn Lập tâm niệm gấp rút, trong lòng tự nhiên cũng là vừa sợ
vừa giận!

Vị thánh tổ Ma tộc này vậy mà lại thật sự buông xuống Linh giới, tuy rằng
không phải là chân chính bản thể buông xuống, nhưng tựa hồ cũng không phải là
thần niệm kí phụ thuật bình thường!

Tên phụ thân (bị kí sinh vào) trung niên nam tử phát ra khí tức thật sự là
đáng sợ dị thường, hơn xa Hợp Thể hậu kì tu sĩ bình thường có thể sánh được.
Đối phương rốt cuộc thần thông như thế nào, thật đúng là một chuyện khó nói!

Hiện tại con cự thú đầu dê kia đi đối phó người này, Hàn Lập trong lòng
rùng mình, rõ ràng đình chỉ truy kích, mắt không chớp chăm chú quan sát.

Về phần bạch bào thiếu niên thấy tình hình vậy, trong lòng buông lỏng, vội
vàng từ trong lòng lấy ra vài khỏa giải độc đan ăn vào, sau đó ở xa xa điều
động pháp lực trong cơ thể mạnh mẽ bức kì độc ra ngoài.

Hắn cũng là một gã Hợp Thể trung kì tồn tại mới có thể kiên trì đến bây
giờ, đổi lại một gã dưới Hợp Thể kì dưới kì độc của Linh Tuyền tà quang sớm đã
độc phát thân vong trong chốc lát rồi.

Huyết tinh thiếu niên ở xa, vừa thầy cự thú đầu dê thân gấu cũng không khỏi
nao nao, có chút ngoài ý muốn tự nói một câu:

“Nơi đây thế nhưng lại có Hợp Tức thú xuất
hiện, trách không được đến bây giờ còn không chiếm được tiện nghi gì. Cũng tốt,
bổn tọa buông xuống nơi đây, còn khuyết thiếu một cái tọa kỵ, liền tạm thời bắt
người thay vậy.”

Vừa dứt lời, huyết tinh thiếu niên một tay
đột nhiên khẽ lật, một đoàn tử quang chợt hiện, một cái tử sắc tiểu đỉnh đột
nhiên hiện lên. Thiếu niên một tay hướng tiểu đỉnh vỗ một cái, miệng phun một
chữ “võng.”.

Nhất thời tiểu đỉnh di động, miệng đỉnh thả
ra một đoàn hắc quang, chợt lóe lên một chữ cổ văn “võng.” hiện ra, hơn nữa
chợt lướt qua, hướng cự thú bắn đến.

Cự thú đầu dê thấy cảnh này, há mồm phun ra
một cỗ mênh mông lốc xoáy màu vàng cuộn xoắn, đồng thời hai cánh sau lưng hướng
trước người bọc lại, liền hóa thành một đoàn vân vụ màu vàng, đem thân hình
hoàn toàn bao bọc vào trong đó.

Con thú này khống chế vân vụ, nhưng lại
không xem hắc sắc phù văn kia ra gì, bộ dáng mảy may không có chút ý dừng lại,
hiển nhiên con thú này đối với phòng ngự của chính mình tin tưởng mười phần.

Huyết tinh thiếu niên thấy vậy, vẻ mặt hiện
ra một tia cười lạnh, đứng một chỗ không có ý né tránh.

Kết quả, hắc sắc phù văn điên cuồng vài
cái, trực tiếp xuyên thủng lốc xoáy mà qua, bỗng nhiên tại hoàng vân trước
người cự thú, vô thanh vô tức không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, nguyên bản hùng hổ cự thú đột
nhiên phát ra một tiếng rống to sợ hãi, tiếp theo thân hình căng ra, liền quỷ
dị không thể mảy may nhúc nhích tại hư không.

Mặt ngoài thân hình khổng lộ hiện lên vô số
hắc tí, đem con cự thú này gắt gao bao vây vào bên trong.

Hắc ti này nhìn như mảnh nhỏ vô cùng, nhưng
cự thú bị nhốt ở bên trong mặc dù trong miệng gầm lên giận dữ không dứt, thế
nhưng căn bản không thể giãy giụa thoát ra.

Huyết tinh thiếu niên khóe miệng lộ ra một
tia dữ tợn, ánh mắt xoay chuyển, nhưng lại hướng Hàn Lập bên này nhìn lướt qua.

Ánh mắt băng hàn đến thấu xương, một cỗ kì
hàn theo sau lưng nháy mắt trào ra, Hàn Lập không khỏi giật mình rùng mình một
cái.

Huyết tinh thiếu niên khóe miệng hơi hơi
run rẩy, trên mặt mảy may không chút biểu tình, nhưng đột nhiên nhấc tay, hướng
hư không bên cạnh Hàn Lập vẫy một cái, miệng phun một chữ “thu.”

“Ầm vang long!” một tiếng.

Phụ cận thế nhưng như đáp lại tiếng nổ, một
tòa thất sắc cự tháp cao ngàn trượng từ mặt đất đột ngột ngoi lên, nhoáng lên
một cái, liền thiểm nhập trong hư không không thấy tung tích.

Ngay sau đó, huyết tinh thiếu niên thoáng
chốc hiện lên đãi lượng thất thải quang mang, một tòa bảo tháp cao vài tấc
không tiếng động hiện ra, hướng đỉnh đầu cự thú ném đi.

Một tay kết quyết!

Bảo tháp xoay tít, nhưng lại hóa thành một
phiến thất sắc quang hà cuồn cuộn cuốn xuống, trong nháy mắt công phu đã đem thân
hình khổng lồ của cự thú bao phủ vào trong đó.

Khi thất sắc quang hà một lần nữa ngưng tụ,
lại trở về thất sắc tiểu tháp như cũ, nhưng cự thú đâu dê tại chỗ cũ bỗng chốc
vô tung vô ảnh.

“Không tốt, linh phù của ta không thể cảm
ứng được Hợp Tức thú!”

Cơ hồ ngay lập tức, Lâm Loan tiên tử trong
lòng giật mình, cực kỳ hoảng sợ, nói.

Hàn Lập thấy tình hình vậy, trong lòng trầm
xuống.

Kiện tử sắc tử đỉnh cùng thất sắc bảo tháp
trong tay nguyên chủ là vị Huyết Quang thánh tổ này uy năng so với trước kia cơ
hồ bạo tăng mấy lần.

Hắn không có chút nắm chắc bị vây vào trong
tháp này lại có thể bình yên thoát thân một lần nữa.

“Đi.”

Thanh Long thượng nhân vừa nhìn thấy màn
này, đồng dạng sợ hãi, không lưỡng lự đôt nhiên hô to một tiếng.

Tiếp theo hắn biến thành Thanh long, toàn
thân linh quang đãi phóng, liều mạng bất chấp trúng vài chùy ảnh của hắc giáp đãi
hán, thoáng cái lao ra vòng vây phi độn bỏ trốn. Vừa thấy thế bại cục lập tức
quyết đoán bỏ trốn mất dạng, mục tiêu đúng là phương hướng Ỷ Thiên thành.

Không riêng gì người này, Ngân Quang tiên
tử cùng Lâm Loan mặt lộ vẻ sợ hãi liếc mắt nhau, cũng gần như đồng thời hóa
thành một đão kinh hồng, hướng hai phương hướng khác chạy trốn.

Về phần Hàn Lập, hai tay áo run lên, đem
Thanh Bàn kiếm trận thu lại, sau lưng Phong Lôi sí tề vỗ, sớm hơn một bước hóa
thành một đão hồ quang bắn đi.

“Bây giờ còn muốn chạy nữa, quả thực là si
tâm vọng tưởng!”

Huyết tinh thiếu niên thấy cảnh này, cuồng
tiếu một trận.

Tiếp theo chỉ thấy hắn hai tay luân phiên
kết quyết, huyết khí trên người bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt một trận, thân
hình mờ nhạt đi, thoáng chốc tách ra thành ba thân ảnh độc nhất vô nhị.

Hai trong ba gã huyết tinh thiếu niên, một
tên nâng kiện thất sắc bảo tháp kia, một tên cầm lấy tử sắc tiểu đỉnh, đồng
thời trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh, ngay tại chỗ nhoáng lên một cái
rồi tiêu thất.

Về phần gã huyết tinh thiếu niên cuối cùng
lại đãp mạnh, huyết khí dưới chân quay cuồng một trận, cuối cùng trực tiếp biến
ảo thành một cái tiểu thuyền màu đỏ.

Tiểu thuyền này dài bất quá bảy tám trượng,
toàn thân đỏ tươi lóng lánh, mặt ngoài lại minh ấn vô số thất sắc phù văn huyền
bí, tỏa sáng lập lòe, có vẻ thần bí vạn phần.

Khi thiếu niên bước lên trên thuyền, không
thấy hắn có hành động gì sau đó, tiểu thuyền màu đỏ nhưng lại run lên bắn đi.

Sau một cái chớp động, trực tiếp mang theo
huyết tinh thiếu niên tiến nhập hư không tiêu thất.

Đồng thời dao động cùng lúc ở xa xa, thuyền
này lại lóe lên trở về không gian, nhưng đã ở một địa phương ngoài mấy trăm
trượng, tự hồ hai cái chớp động nữa liền có thể trực tiếp đuổi theo Hàn Lập
phía trước.

Thần niệm Hàn Lập hướng phía sau đảo qua,
vừa nhìn thấy màn này cũng không khỏi hoảng sợ.

Hắn tâm niệm vừa chuyển, lúc này cắn rắn
một cái hướng mặt đất lăn một vòng, sau một tiếng sét đánh liền hoá thành một
con ngân sắc cự bằng bốn cánh.

Bốn cánh đồng thời vỗ!

Cự bằng thoáng chốc hóa thành một sợi tơ
kim ngân mỏng mảnh kích bắn bỏ chạy, sau một cái chớp động, trực tiếp xuất hiện
ở cuối chân trời, cũng lóe lên rồi tiêu thất.

“Di, ra là Côn Bằng biến thân thuật! Hắc
hắc, tưởng rắng chỉ như vậy là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bản lão
tổ sao! Mấy người các ngươi đem vài tên Hợp Thể tu sĩ của Nhân tộc xử lý, lão
tổ ta tự mình truy đuổi tiểu tử này!”

Trên thuyền, huyết tinh thiếu niên vừa thấy
cảnh này, đầu tiên là hơi ngẩn ra, nhưng lập tức cười lạnh một tiếng, lớn tiếng
hướng mấy người hắc giáp đãi hán truyền âm phân phó một câu.

Tiếp theo, ở chỗ bên cạnh, huyết ảnh chợt
lóe, hai gã thiếu niên khác cũng nhoáng lên một cái rồi hiện ra, từ đầu đến
cuối giống như chưa từng ly khai quá nửa bước, cũng đồng thời kết quyết.

Sau vài tiếng “phốc phốc.”, hai sườn tiểu
thuyền màu đỏ lại tự hiện ra hai cánh đỏ tươi óng ánh, ra sức vỗ một cái, hóa
thành một đão tơ máu kích bắn mà đi.

Chương 1842: Sa lão

Chỉ trong nháy mắt, chiếc thuyền nhỏ chở ba
gã Huyết Tinh thiếu niên đi ngàn dặm, không còn thấy bóng dáng, có vẻ không
quan tâm đến đãi chiến nơi này nữa.

“Hai người các ngươi đuổi theo hai tên Hợp
thể tui sĩ Nhân tộc kia. Ta dẫn đãi quân đánh chiếm Ỷ Thiên thành. Còn người
cuối cùng chạy trốn về thành ta sẽ thuận tay xử lý. Hắn đã không còn có Hợp Tức
thú trợ giúp, nguyên khí lại đãi thương, căn bản là không thể thoát khỏi bàn
tay ta. Còn tên kia, nếu Huyết Quang đãi nhân tự mình ra tay đuổi theo, chắc
chắn chỉ có đường chết.”

Hắc sắc đãi hán sắc mặt âm trầm khó đoán,
hướng về hai người bạch bào thiếu niên chậm rãi nói.

“Chỉ có một mình Tàng huynh ở lại nơi đây
có ổn không. Nhỡ đâu bên phía Nhân tộc còn có thủ đoạn nào khác nữa thì sao…”

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn một bên chần chờ
hỏi.

“Yên tâm! Có ta với Hóa Huyết Minh vệ ở đây
đủ để ứng phó tất cả mấy thứ đó.”

Hắc giáp đãi hán trả lời không chần chừ.

“Nếu đã như vậy, nơi đây liền giao cho Tàng
huynh, tiểu muội đi rồi sẽ quay về ngay.”

Cô gái xinh đẹp nghe vậy thì gật đầu, lúc
này, ánh sáng màu hồng nhạt bên ngoài người quay cuồng một trận rồi kêu lên một
tiếng mà phá không rời đi.

Phương hướng nàng này rời đi chính là hướng
Ngân Quang tiên tử đã bỏ chạy.

Về phần Bạch bào thiếu niên, chỉ qua một
lát công phu đã mạnh mẽ trấn áp kỳ độc trong cơ thể, không nói hai lời, thân
thể khẽ động hóa thành một đão ánh sáng trắng bay vọt đi, hiển nhiên là đuổi
theo Lâm Loan tiên tử.

Nhìn thấy những kẻ ngang hàng với mình
trong Ma tộc đãi quân đều đã rời đi, hai hàng lông mày của hắc giáp đãi hán nhướn
lên, hét lên một tiếng giữa trời cao:

“Trưởng lão Hợp thể kỳ của Nhân tộc đã chạy
trốn, còn chần chờ gì mà không công hạ thành?”

Trong lời nói có chứa uy năng thâm sâu của
ma đầu này vang rõ lên bên hai tai của Nhân - Ma song phương đang đánh nhau ở
dưới.

Bên phía Ma tộc mừng rỡ hoan hô một trận,
thế công mãnh liệt hơn trước nhiều lần. Còn bên phía Nhân tộc sau khi nhìn thấy
mấy vị Hợp Thể kỳ tồn tại bỏ chạy, liền không còn chút sĩ khí, mặt cắt không
còn giọt máu, hoảng sợ vô cùng.

“Hừ, tên Ma đầu nhà ngươi, thật sự cho rằng
Ỷ Thiên thành chúng ta không có thủ đoạn lưu lại hay sao? Muốn loại bỏ được
chúng ta, trước hết phải phá được một trăm linh tám con Cự Kiếm Tinh Kim khôi
lỗi đã rồi hãy nói.”

Đang thời điểm nguy cơ, giọng nói của Thanh
Long thượng nhân đột nhiên ầm ầm vang lên từ chỗ nào đó trong Ỷ Thiên thành.

Lời vừa dứt, từ các góc trong thành, hơn
trăm cột sáng vàng chợt lóe lên, sau khi ánh sáng ngưng tụ lại liên tục biến
thành những pho tượng kim giáp vệ sĩ.

Toàn thân chúng được kim giáp vàng ròng che
chắn, chỉ để lộ ra đôi mắt màu bạc nhạt lạnh lùng, ôm trong ngực một thanh đãi
kiếm màu vàng giống hệt cơ thể.

Một trăm linh tám kim giáp vệ sĩ lơ lửng
trong không trung không nhúc nhích, trên người tỏa ra khí tức cường đãi của tu
sĩ cấp Luyện Hư.

Bên quân sĩ Nhân tộc vốn đang hoang mang
không biêt phải làm gì, khi nhìn thấy cảnh này, tinh thần lại phấn chấn, thúc
dục pháp khí, bảo vật liều mạng điên cuồng tấn công về phía ma tộc dưới thành.

Chiến trường đang có chút yên tĩnh lại trở
nên đầy sát khí, tiếng gầm rú vang lên đầy trời. Hắc giáp đãi hán ở trên cao
nhìn thấy cảnh này thì hơi nao nao, nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại hiện ra vẻ
khinh thường. Hướng về phía Hóa Huyết Minh vệ đang ở xung quanh, vung tay lên
nói lớn:

“Thời gian gấp rút, các ngươi lập tức tham
gia vào đãi quân công thành. Bổn tọa muốn phải công phá được lực lượng phòng
ngự chính của thành này trong thời gian ngắn nhất.”

Mấy tên Ma tộc dẫn đầu nghe vậy liền vang
lên một tiếng đáp ứng, thân thể mấy tên Ma tộc này giống như không phải là thực
thể, bay vọt về phía dưới. Trong nháy mắt đã gia nhập vào đãi quân Ma Tộc ở
phía dưới, đồng thời hướng về phía cự thành bay đến.

Hắc giáp đãi hán lơ lửng ở giữa không
trung, im lặng đứng nhìn.

Sau khi có Hóa Huyết Minh vệ tham gia làm
cho bên Ma tộc chiếm lấy thế thượng phong áp đảo. Thậm chí, một vài tên Ma tộc
đánh tanh cấm chế phòng ngự, bay lên trên đầu tường thành.

Thế nhưng hơn trăm Kim giáp kiếm sĩ của Ỷ
Thiên thành vẫn bình tĩnh lơ lửng trong thành, không có chạy đến tương trợ, như
có tính toán nào khác.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi hắc giáp đãi
hán co rụt lại, nhưng ngay lập tức nghĩ đến điều gì, liền cười lạnh lùng, thân
hình đột nhiên nhoáng lên một cái, bay vọt về phía sau.

Chỉ sau vài lần chớp động, thân hình hắn đã
nhập vào bên trong một chiếc thuyền màu đen lớn tựa như ngọn núi nhỏ.

Ma tộc vệ sĩ trong thuyền nhìn thấy hắc
giáp đãi hán quay về, đều lắp bắp kinh hãi.

Hắc giáp đãi hán cũng không buồn giải thích
gì, lại nhanh chóng bay vọt đi, thoáng cái nhập vào trong một gian mật thất,
rồi lập tức kích hoạt cấm chế đã được bố trí từ trước.

Nhất thời, trên bốn vách của mật thất, tầng
tầng ánh sáng ngũ sắc hiện ra, một pháp trận mờ ảo hiện ra trên mặt đất.

Hắc giáp đãi hán đi đến bên cạnh pháp trận,
một tay liền kết pháp quyết, quát khẽ một tiếng, đánh vào pháp trận màu trắng
mấy pháp quyết.

Một trận âm thanh “vù vù” vang lên, ánh
sáng trong pháp trận chớp động liên hồi, một cái bàn tế bằng bạch ngọc từ từ
hiện ra, trên bàn bày một mặt gương đồng màu xanh cổ kính, hoen rỉ loang lổ,
tựa như đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm.

Vừa nhìn thấy kính này, sắc mặt hắc giáp
địa hán trở nên nghiêm nghị, miệng lẩm bẩm rồi đột nhiên há mồm phun ra một
ngụm tinh huyết, cỗ tinh huyết này nhoáng lên một cái đã hóa thành một đám
sương mù bao phủ gương cổ vào trong.

Mặt ngoài cổ kính vốn đang nằm yên bỗng nổi
lên một tầng ánh sáng xanh, rồi từ từ sáng ngời lên.

Áng sáng chợt lóe, mặt ngoài cổ kính hiện
ra một gã khoác thanh bào.

Mặt mũi hắn nhìn hiền lành, tóc màu xám
tro, đang ngồi trên một chiếc ghế màu đen, một tay cầm quyển sách cổ đã ngả
vàng, nhìn về đãi hán:

“Ồ, ta đang tự hỏi ai cách không truyền tin
cho ta, thì ra là ngươi. Không phải hiện tại ngươi đang tham gia thánh tế hay
sao, bây giờ lại sử dụng đến Phân Giới kính, chẳng lẽ bên kia xảy ra đãi sự gì
đó phải không?”

Lão giả mỉm cười nói, thực sự giống như một
ông lão bình thường.

“Ra mắt Sa lão! Huyết Quang đãi nhân vừa
buông xuống Linh giới!”

Sau khi thi lễ, Hắc giáp đãi hán liền nói
thẳng vào chủ đề.

“Vừa buông xuống? tại sao Huyết Quang lại
tiếp tục phái một khối hóa thân đến Linh giới? Thực sự có chút cổ quái!”

Lão giả mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt chỉ
lóe lên, vẫn ngồi yên không động đậy.

“Lúc này đây, Huyết Quang cũng không có
trực tiếp buông xuống phân thần mà hình như dùng loại bí thuật nào đó trực tiếp
đem thần niệm ký phụ trên người Dương Sát. Dương Sát sau khi bị phụ thể, không
những trực tiếp biến thành hóa thân của Huyết Quang đãi nhân, pháp lực bản thân
cũng tăng lên khó tưởng tượng. Nếu thuộc hạ cảm ứng không sai, tựa như có một
phần ba thực lực của Huyết Quang đãi nhân. Hắn còn có thể phát huy bảy, tám
phần uy năng của hai kiện chí bảo Tử Ngôn đỉnh và Thải Quang tháp. Một con Hợp
Tức thú bên phía phe Nhân tộc bị khối hóa thân này chỉ trong chốc lát đối mặt
đã dùng bảo vật bắt lấy!”

Hắc sắc đãi hán khuôn mặt nghiêm nghị nói.

“Có chuyện này sao, thật thú vị! Mặc dù
thần niệm buông xuống mặt biên khác có thể mang theo ít pháp lực nhưng sát liêu
không có mấy. Mặt khác, lại bị dị giới lực bài xích làm cho lực lượng của phân
niệm bị thu hẹp đi. Huyết Quang đã phái một khối hóa thân trực tiếp buông xuống
Linh giới lại vẫn dám cho phân niệm tiếp tục buông xuống Linh giới, mà lại có
thể khiến thực lực của người bị ký phụ tăng mạnh, lại tránh được cách giới lực đè
nén. Hay là hắn nắm được loại bí thuật mới nào đó?”

Lão giả cuối cùng cũng động dung, trầ ngâm
thì thào mấy câu.

“Đúng rồi, Huyết Quang đãi nhân lần này
buông xuống Linh giới, hình như là nhắm vào một gã Hợp Thể kỳ Nhân tộc.”

Hắc giáp đãi hán chợt nghĩ đến điều này,
vội vàng nói ra.

“Ngươi miêu tả tên Nhân tộc tu sĩ kia cùng
kể các việc liên quan cho lão phu nghe!”

Lao giả lộ ra biểu tình hứng thú.

“Chuyện là như vậy, gã nhân tộc tu sĩ kia
là một tu sĩ Hợp thể trung kỳ nhưng có thần thông lợi hại vô cùng, lúc trước,
Âm Dương song sát đánh nhau với hắn, thế nhưng…”

Hắc giáp đãi hán đáp ứng một tiếng, bắt đầu
kể lại.

Không lâu sau, hắn đem sự việc trải qua kể
lại, sau đó, im lặng không nói gì nữa, chờ đợi lão giả phan phó.

“Ân, ngươi làm tốt lắm. Tin tức này đối với
ta rất hữu dụng, ngươi đi làm việc của mình đi!”

Lão giả nghe xong, gật gật đầu, vân vê chòm
râu, phân phó.

“Tuân mệnh đãi nhân, vậy thuộc hạ xin cáo
lui!”

Hắc giáp đãi hắn nghiêm nghị đáp ứng, giơ
tay đánh một đão pháp quyết lên gương cổ.

Ánh sáng màu xanh chớp động trên mặt gương,
một lát sau, hình ảnh lão giả biến mất.

Sắc mặt Hắc giáp đãi hán buông lỏng, đứng
tại chỗ suy nghĩ một lát rồi quay người đi ra mật thất, bay ra từ cự thuyền,
hóa thành một đoàn hắc khí xuất hiện trên chiến trường….

Cùng thời gian đó, bên kia một biên khác,
trong một ngôi nhà gỗ nơi nào đó. Lão giả nọ đã đặt cuốn sách cổ đặt lên đầu
gối, hai mắt nhắm lại, ngón tay gõ nhẹ nhàng, đang cân nhắc chuyện hì đó.

Ở trên cái bàn một bên, đặt một cái gương
cổ giống hệt khác.

“Huyết Quang, lá gan ngươi quả thật không
nhỏ. Tuy rằng không biết ngươi dùng phương pháp nào để đem nhiều pháp lực như
vậy đến Linh giới. Nhưng không sợ bản thể ở thánh giới sẽ xảy ra chuyện sao?
Nếu như bị vài kẻ đối địch kia biết được, không trách khỏi nổi lên một hồi
phong ba!”

Lão gải thấp giọng tự nói hai câu, trong
mắt ánh sáng lạnh lùng lóe lên.

Trên không trung cách ỷ thiên thành mười
vạn dặm, cô gái xinh đẹp đang sử dụng độn quang lướt nhanh, một tay nâng một
viên ngọc màu máu, thần sắc nghiêm nghị. Sau khi báo cáo sự tình cho một lão
phụ ở Ma giới, thì môi thơm hé ra, đem viên ngọc nuốt vào bụng tiếp.

Sau đó, nữ tử này bình tâm lại, tốc độ phi
hành thoáng chút nhanh hơn lúc trước quá nửa.

Phía trước nàng ngàn dặm, Ngân Quang tiên
tử cũng đang biến thành một đão trắng bạc phá không bay đi.

Ở trong hư không phía bên kia, cảnh tương
tự cũng xảy ra đối với bạch bào thiếu niên. Tên Ma tộc này cẩn thận cất vào
lòng ngực một khối ngọc phù trong suốt vừa sử dụng…

Cùng thời gian đó, cự bằng bốn cánh màu bạc
do Hàn Lập biến thành đồng thời vỗ, biến thành một tia sáng như ẩn như hiện
trong không trung.

Chỉ lúc trước còn ở bên này nhưng chỉ sau
một khắc đã bay vọt quỉ dị đến phía chân trời.

Thế nhưng, ở phía sau hơn trăm dặm trong
không trung, một con thuyền nhỏ màu máu đang gắt gao đuổi theo với tốc độ kinh
người.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3