Phàm nhân tu tiên - Chương 1843 - 1844

Chương 1843: Ngăn địch

Hàn lập rùng mình trong lòng, hiển nhiên đã
sớm phát hiện ra Huyết Quang thánh tổ đang gấp rút đuổi theo không buông phía
sau, thúc dục pháp lực trong cơ thể đến cực hạn, bốn cánh của biến thân Côn
Bằng vỗ mạnh liên hồi.

Nhưng tiểu thuyền mà Huyết Quang thánh tổ
đang khống chế kia là loại bảo vật phi hành có tốc độ cực nhanh, trong đời Hàn
Lập cũng ít thấy.

Hai cặp cánh đồng loạt vỗ mạnh nhưng vẫn
không thể nới rộng thêm khoảng cách với thuyền nhỏ phía sau, điều này làm cho
trong lòng Hàn Lập rất là bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ thật sự phải đánh một trận cùng
hóa thân của Huyết Quang thánh tổ sao?

Không tính đến những thần thông lợi hại
khác, chỉ riêng hai kiện bảo vật nghịch thiên huyền diệu trong tay đối phương,
hắn không chút nào ngăn cản được nổi.

Nhưng lúc này hắn đã bị thần niệm đối
phương khóa chặt, trừ khi bỏ rơi đối phương ra mấy vạn dặm nếu không cơ bản là
không thể thoát được.

Hàn Lập vừa phi độn chạy trốn vừa suy nghĩ
cân nhắc đối sách.

Vài chớp động sau, khi vượt qua một đỉnh
núi, đãi bàng bỗng nhiên kêu lên trầm thấp, hơn ngàn cây lông màu bạc từ trên
thân thể bắn xuống phía dưới, liền biến thành từng cây cờ trận.

Ánh sáng đủ màu sắc chợt lóe lên, cờ trận
cùng phù chú run lên rồi biến mất nơi đỉnh núi.

Tuy đãi bàng làm ra loại hành động nhưng
tốc độ không hề bay chậm lại chút nào, chớp động liên tiếp, thoáng cái đã bay
ra khỏi dãy núi nhỏ này, biến mất ở cuối chân trời.

Một lát sau, ở phí kia chân trời, một đường
tơ máu lóe lên, một chiếc thuyền nhỏ màu đen xé gió hiện ra trên không dãy núi.

Trên thuyền lúc này có ba gã thiếu niên
khuôn mặt giống hệt nhau, lạnh lùng.

Người phía trước khoanh tay, hai mắt híp
lại.

Hai người phía sau nhắm hai mắt nhưng hai
tay kết quyết niệm chú không ngừng.

Tiểu thuyền màu đen liền trở nên mờ ảo, ánh
sáng màu máu chớp động, biến mất trong hư không.

Đúng lúc này, từ phía dưới dãy núi, hơn một
ngàn cái cột sáng phun ra, các màu ánh sáng chớp động, thoáng cái hình thành
một tòa pháp trận to lớn rực rỡ trên không.

Thuyền nhỏ màu đen đang định bay đi thì
không khí xung quang dường như đặc sệt dị thường, chỉ trong chốc lát đã bị bao
phủ trong pháp trận.

“Hừ! Chỉ là một tòa trận pháp tạm thời mà
cũng muốn vây khốn bổn tọa!”

Trước tình hình này, sắc mặt huyết tinh
thiếu niên không đổi mà còn cười lạnh lùng nói.

Tiếp đó, một tên thiếu niên khác đứng ở
sau, buông lỏng pháp quyết trong tay, toáng cái mở hai mắt ra, há miệng phun ra
một đoàn ánh sáng đen.

Trong ánh sáng đen, một cái đỉnh nhỏ như ẩn
như hiện, chính là Tử Ngôn đỉnh!

“Phá!”

Tên thiếu niên phun ra đỉnh tím kia vỗ nhẹ
lên đỉnh, mặt không chút biểu tình, quát khẽ một tiếng. Ngay lập tức, đỉnh nhỏ
phát ra ánh sáng rực rỡ, thoáng cái trở nên to lớn hơn mười trượng.

Tiếp theo đó, một ký hiệu màu đen lớn
khoảng một trượng vù vù bay ra, chuyển động xoay tròn, hóa thành một cơn lốc
màu đen cuốn đến.

Cuồng phong màu đen giống như sóng lớn xô
bờ, có chứa uy năng khó có thể tin, hướng về bốn phía cuốn tới khiến toàn bộ
không trung đều run rẩy.

Trận pháp to lớn chỉ ngăn cản được vài nhịp
rồi bị xé toạc như tờ giấy, hóa thành vô số điểm sáng bay toán loạn biến mất.

Cự đỉnh màu tím lóe lên, thu nhỏ lại tỏng
nháy mắt, lại hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen nhập vào trong cơ thể thiếu
niên.

Thiếu niên này phun ra một hơi dài, lại kết
quyết rồi nhắm hai mắt lại.

Thiếu niên đứng đầu nhìn thấy vậy, cười ha
ha điên cuồng, thuyền nhỏ màu máu lại hóa thành tia sáng bay vọt đi.

Cả quá trình đó cũng chỉ kéo dài trong thời
gian vài lần hít thở.

Ngay khi đó, đang điên cuồng vỗ cánh bay đi
ở phía trước, Hàn Lập cũng thoáng mơ hồ cảm ứng được một tia liên hệ bỗng biến
mất.

Trong mắt không tránh khỏi hiện lên vẻ
hoảng sợ!

Sao lại có thể như thế! Bộ khí cụ bày trận
này có thể phát huy tám phần uy năng của đãi trận Thiên DIệu Hải Vân nhưng vẫn
không thể ngăn cản lão ma kia một chút.

Trong lòng Hàn Lập kinh hãi, trầm xuống.

Một lát công phu sau, hai cánh của cự bằng
do hắn biến thành đột nhiên rung lên, hơn trăm chiếc lông đột nhiên bay ra.

Các linh vũ này nhoáng lên, hóa thành các
loại phù văn đủ màu, lóe lên rồi nhanh chóng nhập vào hư không biến mất.

Ở chỗ cũ chỉ còn lại hai đão phù văn màu
bạc phiêu động.

Một luồng ánh sang màu bạc lóe lên biến ảo
thành một giáp sĩ giáp vàng, cầm trong tay một lưỡi dao màu vàng, ngẩng đầu lơ
lửng tại nơi này.

Tấm ngân phù kia lại huyễn hóa ra một bóng
vàng nhàn nhạt, chợt lóe tới phái sau giáp sĩ, quỉ dị biến mất.

Còn bản thân cự bằng không hề dừng lại, chỉ
vài lần lóe sáng lại biến mất ở cuối chân trời.

Từ phía xa nhìn lại nơi đây, chỉ thấy tên
giáp sĩ đang lẳng lặng đứng.

Không bao lâu, không trung phía xa xa dao
động, thuyền nhỏ màu máu nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh.

Huyết tinh thiếu niên đứng đầu đứng thẳng
trên thuyền, vừa nhìn thấy cảnh này liền ngẩn người ra, nhưng sau khi đánh giá
giáp sĩ màu vàng một chút, lại cười lạnh lùng, nói:

“Tên tiểu tử nhân tộc này thực sự có hiểu
biết không ít? Ngay cả ảnh khôi lỗi bậc cao như thế cũng có thể luyện chế ra.
Nhưng thứ này đối với ta mà nói, cơ bản là không thể chịu nổi một kích!”

Lời vừa dứt, thiếu niên đứng ở cuối thuyền
từ từ mở hai mắt, không nói một lời, giơ một tay lên,lập tức ném ra một tòa
tháp nhỏ bảy màu.

Chỉ một chớp động, một tòa tháp bảy màu mấy
ngàn trượng bỗng nhiên xuất hiện phía trên giáp sĩ màu vàng, chụp xuống.

Mặt giáp sĩ không hề thay đổi, không chút
yếu thế hung hăng bổ cự nhận màu vàng trong tay lên phía trên.

“Ầm vang long.” một tiếng!

Một cột kiếm quang dài hơn trăm trượng chém
vào đáy tháp lại như trâu đất xuống biển, lóe lên biến mất.

Bóng tháp to lớn rơi xuống, vô sô ánh sáng bảy
màu tuôn ra, đem giáp sĩ màu vàng bao phủ vào trong.

Sau khi ánh sáng chợt tắt, bóng tháp lại
một lần nữa hóa thành một tòa tháp nhỏ bảy màu mà giáp sĩ thì biến mất không
thấy.

Người thiếu niên tung ra tháp này, tay vừa
vung lên đã đem tiểu tháp thu trở về.

Huyết tinh thiếu niên đứng đầu cười to một
tiếng, thuyền nhỏ màu máu khẽ động, hóa thành một đường tơ máu bay vọt về phái
trước.

Nhưng khi đường tơ máu vượt qua chỗ không
gian mà vừa rồi giáp sĩ bị bắt đi, đột nhiên ánh sáng màu bạc lóe lên phía trước,
một giáp sĩ màu vàng khác yên lặng hiện ra, hai tay bấm quyết niệm chú, sau
lưng hiện ra một pho tượng pháp tướng ba đầu sau tay mờ nhạt, sáu cánh tay cùng
huy động, sáu cột sáng màu vàng trực tiếp đổ ập xuống thuyền nhỏ.

Chưa đánh trúng được thuyền nhỏ thì một cỗ
uy năng đáng sợ, vừa quen vừa lạ hùng hổ cuốn tới.

“Chân Ma pháp tướng! Điều này không có khả
năng!”

Bị bất ngờ tấn công nhưng thiếu niên đứng
đầu vốn không hề để ý nhưng vừa thấy cảnh này lại chấn đông, thốt lên thất
thanh.

Nhưng tên thiếu niên ở sau hắn lại không
nói một lời, tay lật lên, kiện tiểu đỉnh màu tím hiện ra, bàn tay lật ngược vỗ
xuống. Lập tức, một quầng sáng mờ mờ màu tím hiên lên, đem toàn bộ thuyền nhỏ
bảo vệ ở trong. Sáu đoàn kim quang kích lên tử mạc, phát ra mấy tiếng trầm đục
rồi bị quầng sáng lóe lên hấp thu hết. Nhưng tiểu thuyền cũng bị trì hoãn, dừng
lại một chút trong không trung.

Mặc dù bị giật mình một chút nhưng sắc mặt
thiếu niên đứng đầu trầm xuống, liền phản ứng, cánh tay vừa nhấc lên xuất ra
trước người một vòng tròn cổ quái.

“Phốc xuy.” một tiếng. Một đãi động trắng
mịt mờ chợt lóe hiện ra phía trước tiểu thuyền, ánh sáng màu máu lóe lên, một
bóng mờ như mãng xà từ giữa mơ hồ bay vụt ra, trực tiếp xuyên thủng thân hình
giáp sĩ màu vàng rồi cuốn chặt lấy.

Một cổ cự lực khó chống buông trên người
giáp sĩ.

Vang lên một tiếng trầm đục! Giáp sĩ màu
vàng vỡ tan ra trong nháy mắt, hóa thành nhiều điểm sáng màu bạc biến mất. Pháp
tướng phía sau cũng bị chấn động

Pháp tướng ba đầu sáu tay phát ra tiếng
giòn vang, vỡ vụn biến mất.

Huyết tinh thiếu niên đứng đầu hừ lạnh một
tiếng, ánh mắt chợt lóe lên, đang định thúc dục thuyền nhỏ bay đi tiếp thì sắc
mặt lại biến động.

Chỉ thấy, phía trên tiểu thuyền, đột nhiên
ánh sáng quay cuồng, một cụm đền đài, lầu các mờ mờ ảo ảo, xuất hiện ở đấy.

Chính là Cửu Cung Thiên Kiền phù do Hàn Lập
đã bí mật bày ra!

Trong nháy mắt, khi thiếu niên đứng đầu
phát hiện ra, những đền đài lầu các này đã phóng xuất vạn trượng hào quang
xuống phía dưới, vây thiểu thuyền màu đen trong cấm chế.

Thiếu niên ở sau cùng kia đột nhiên ném bảo
tháp bảy màu trong tay ra.

Lập tức, bóng tháp to lớn hiện ra trên đỉnh
đầu, chắn không cho dãy đền đài lầu các hạ xuống tý nào, lơ lửng lại giữa không
trung.

Tiếp theo, thiếu niên trong lẩm bẩm, há mồm
phun ra một ngụm tinh huyết, đồng thời hét lớn một chữ “thu.”

Chỉ trong nháy mắt công phu, áng sáng bảy
màu từ đỉnh tháp dâng lên cuồn cuộn, quét một cái đã đem hư ảnh lầu các thu vào
trong.

Áng sáng chợt tắt, bóng tháp to lớn đã biến
mất, tiểu tháp bảy màu lại rơi vào tay thiếu niên.

Khi này, trong lòng thiếu niên đứng đầu mới
buông lỏng, tiếp đó cưới to một tiếng, liền thúc dục huyết thuyền dưới chân
tiếp tục bay đi.

Tại Ỷ Thiên thành, tất cả cấm chế bên ngoài
đãi thành đều đã bị Ma tộc công phá, trên tường đã thất thủ gần nửa. Vô số Ma
tộc kỵ binh cùng ma thú như thủy triều dũng mãnh tiến vào thành.

Mà một trăm lẻ tám Tinh Kim giáp sĩ kia
đang lơ lửng trên trời cao không nhúc nhích kia chỉ là hư ảnh do một tòa trận
pháp xảo diệu ngưng tụ ra mà thôi.

Nội tình chuyện này không bao lâu đã bị thủ
vệ nhan tộc phát hiện, sĩ khí tự nhiên là bị rơi xuống đáy vực, bại lui ào ào,
bỏ chạy tán loạn.

Mà lúc này đây, trên một ngọn núi vô danh
cách Ỷ Thiên thành mấy ngàn dặm, gần ngàn người nam nữ, già trẻ mặc đồng phục
đang nhìn về hướng Ỷ Thiên thành, vốn đã bị ma khí cuồn cuộn áp chế.

Có người hai tay nắm chặt, có kẻ lộ vẻ thảm
thiết, còn có tên thì biểu lộ vẻ may mắn khó có thể che dấu.

Mặc dù thần sắc họ khác nhau nhưng đều
không nói một lời, bộ dạng như đã được huấn luyện thuần thục.

Ở phía trước người này là một gã thanh bào
trung niên, sắc mặt tái nhợt, thần sắc phức tạp cũng nhìn về phương hướng đó.

Đúng là người đã trốn về trong thành lúc
trước, Ỷ Thiên thành thái thượng trưởng lão – Thanh Long thượng nhân.

“Đi thôi, việc Ỷ Thiên thành bị phá đã
không thể vãn hồi nữa rồi. Các ngươi là hạt giống của tứ đãi tông môn chúng ta,
chỉ cần Thiên Uyên thành vượt qua Ma kiếp lần này, tứ đãi tông môn chúng ta lại
có thể một ngày quật khởi. Hiện tại không được chậm trễ, lập tức xuất phát đi.”

Thanh Long thượng nhân bỗng quay đầu, hướng
về các tu sĩ kia, trầm giọng phân phó.

Chương 1844: Vấn kế

Ngay khi Thanh Long thượng nhân buộc phải
đem các kiệt suất đệ tử của tứ đãi tông môn, vụng trộm dùng bí mật truyền tống
trận rời khỏi Ỷ Thiên thành, thâu đêm hướng Thiên Uyên thành bí mật ra đi, thì
Hàn Lập lại lâm vào một trong hiểm cảnh nguy cơ nhất từ khi tiến vào Linh giới
tới giờ.

Sau khi cảm ứng được pháp trận tạm thời,
Giáp Nguyên phù cùng Cửu Cung Thiên Kiền phù liên tiếp thất bại, hắn thực sự
hoảng hốt, tâm chìm xuống đáy vực.

Tuy hắn không hề trông cậy vào mấy cái thủ
đoạn này có thể khắc địch chiến thắng, nhưng thực sự không thể ngờ rằng ngay cả
hơi chút ngăn cản Huyết quang thánh tổ hóa thân dù chỉ một lát cũng không xong.
Pháp trận cùng hai loại phù triện có thể nói là dị bảo, chỉ vừa kích phát thì
nháy mắt đã bị phá vỡ.

Thần thông nghịch thiên như thế, Hàn Lập
biết chính bản thân không thể làm được.

Có thể nói, Huyết Quang thánh tổ hóa thân
đang đuổi phía sau, thực lực ở trên hắn một phần, cho dù vận dụng vài loại thủ
đoạn sát thủ, tỷ lệ thủ thắng không chắc đã được năm thành.

Dưới loại tình hình này, Hàn Lập chắc chắn
không muốn mặt đối mặt tranh đấu trực tiếp cùng đối phương.

Dù sao, nếu hắn đấu pháp thất bại, thực sự
ra đi mà vẫn may mắn đập chết đối phương, cũng chỉ tính rằng đã khiến cho vị
Huyết Quang thánh tổ này tổn thất một khối hóa thân mà thôi. Lỗ vốn như thế,
hắn tuyệt sẽ không chơi.

Cho nên sau khi thử đối phương hai lần,
theo như thực lực của truy binh lớn hơn rất nhiều so với suy đoán, lúc này hắn
thu lại tâm tư, cân nhắc xem chạy thế nào cho thoát.

Tuy rằng không biết thần niệm của hóa thân
kia có thể theo dõi trong phạm vi bao xa, nhưng nếu lấy sự đáng sợ của Đãi Thừa
tu sĩ, trừ khi hắn một hơi độn ra xa mười vạn dặm, nếu không tuyệt đối không
thể thoát khỏi tình trạng bị khóa mục tiêu như bây giờ. Nhưng hiển nhiên trừ
khi tốc độ phi độn của hai người cách nhau một khoảng lớn, nếu không thì còn
lâu mới làm được.

Hắn biến thành cự bằng bay nhanh không
nghỉ, các loại ý niệm cũng dồn dập tuôn ra, không ngừng tính toán trong đau
khổ.

Hàn Lập tự nhiên không biết, phía sau, gã
huyết tinh thiếu niên đang đuổi sát không thôi cũng đang giật mình.

Dưới chân ba tên, chiếc huyết sắc tiểu
thuyền chính là một loại danh tiếng lừng lẫy phi hành dị bảo, toàn lực thúc dục
thì có thể cùng tốc độ phi độn của Đãi Thừa tu sĩ nhất phân cao thấp.

Tuy rằng bây giờ chỉ do hóa thân khu sử,
không thể phát huy toàn bộ tốc độ, nhưng so ra thì căn bản độn tốc một gã Hợp
Thể tu sĩ không thể sánh bằng,

Mà bọn họ toàn lực khống chế bảo vật này
đuổi theo thời gian dài như thế, nhưng lại không thu hẹp được bao nhiêu khoảng
cách với đối phương, cũng rất là bất đắc dĩ!

May mà bọn họ có ba người, luân phiên nhau
nghỉ ngơi cũng không đến nỗi nào, hai tên đả toạ, một tên thúc dục tiểu thuyền
thì chẳng lo pháp lực khô kiệt mà đánh mất mục tiêu, cho nên tuy có chút buồn
bực nhưng cả ba tên đều thong dong, cứ từ từ rồi cũng tóm được nhà ngươi.

Còn Hàn Lập, tất nhiên không thể cùng đối
phương so bì tiêu hao, hắn mặc dù có Linh khu hoá thân cùng Kim thân pháp tướng
luôn sẵn sàng hộ chủ, nhưng chỉ bản thân biến thân Côn Bằng thì mới có thể duy
trì khoảng cách trước mắt.

Mà nạn năm Linh nhũ cùng linh dược cùng
cấp, đối với lượng linh lực khổng lồ của cảnh giới bọn hắn, căn bản không có
tác dụng quá lớn. Mà lấy pháp lực của hắn, duy trì biến thân phi hành toàn lực,
dù cho không ngừng phục dụng, đồng thời hấp thu linh thạch cực phẩm, cùng lắm
duy trì được năm, sáu ngày thôi.

Cho nên Hàn Lập vừa đau khổ suy nghĩ, vừa
lo lắng đôi phần.

“Đợi đã, Huyết Quang thánh tổ vất vả truy
sát mình, chắc hẳn là do kiện Trấn Ma Tỏa. Nếu là chịu bỏ qua bảo vật này, có
lẽ cũng không phải không có cách nào dẫn Huyết Quang hóa thân rời đi!”

Trong đầu Hàn Lập bỗng hiện lên một tia
linh quang.

“Nhưng bảo vật này chính là một kiện Huyền
Thiên linh bảo bán thành phẩm, hơn nữa nếu lời lão Xa Kỵ Cung là đúng thì Hỗn
độn nhị khí đối với mình lại có tác dụng rất rất lớn. Dễ dàng buông tha như vậy
quả thật là không cam tâm.”

Hàn Lập suy đi tính lại, nhưng lại rất do
dự.

Tuy rằng so sánh giữa mạng nhỏ cùng bảo
vật, tự nhiên là muốn giữ mạng nhỏ, nhưng trước mắt còn chưa tới sơn cùng thủy
tận, bảo vật thì đã cầm trong tay làm sao phải nhả ra chứ.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn lóe lên, thoáng nhớ
tới điều gì đó.

Lúc này trong cơ thể đãi bằng, ở một nơi
nào đó, trong không gian thần niệm, hào quang chợt lóe, đồng thời xuất hiện hai
khoả Nguyên anh một vàng một đen giống nhau như đúc.

Kim sắc Nguyên anh nhiên bên ngoài kim
quang mờ mờ, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy luôn có thanh quang nhàn nhạt lưu
chuyển, linh quang hộ thể dường như có thể tùy thời đổi từ màu này sang màu
khác.

Mà hắc sắc Nguyên anh thì mặt lạnh như
tiền, cả người đen như mực, mang một thân ma khí cực kỳ dày đặc. Lúc này bỗng
thấy cái Nguyên anh màu vàng há mồm, phun ra hơn mười viên châu năm màu, quang
hà lóe lên, cả đám liền quay quanh kim sắc Nguyên anh, chuyển động không ngừng.

Mà hắc Nguyên anh lông mày rủ xuống, cúi
đầu bấm tay, miệng lẩm nhẩm niệm chú không ngừng.

Ngũ sắc viên châu chợt hóa thành một đám
tròng mắt năm màu, phát sáng bừng bừng, phóng ra từng đão tia sáng to chừng
ngón tay, chiếu vào trong hắc Nguyên anh.

Kim sắc Nguyên anh thấy tình hình này, hai
mắt tỏa sáng, một cái tay nhỏ bé mũm mĩm trảo vào không khí một cái.

“Phốc.” một tiếng, một cục vàng ròng khối
kim chúc vuông vắn rực rỡ hiện ra. Kim sắc nguyên anh chỉ vào khối kim chúc một
cái. Lập tức “đùng.” một tiếng mãnh liệt, hồ quang chớp chớp, vô số sợi điện hồ
ào ào quấn quanh khối kim chúc khiến nó nhanh chóng vỡ vụn.

Trong chớp mắt, một chiếc hộp gỗ trắng, bên
ngoài khắc khảm đủ loại ký hiệu màu vàng màu bạc hiện ra.

Đúng là “Trấn Ma Tỏa.” bị Hàn Lập cất chứa.

Bảo vật này, hắn đã cẩn thận phong ấn, đến
giờ cũng chưa thấy có vấn đề gì phát sinh.

Vừa thấy Trấn Ma Tỏa hiện ra, thân hình hắc
sắc Nguyên anh rung rung, thoắt cái biến thành một đão ảo ảnh nhàn nhạt, lướt
một cái rồi xuyên vào trong hộp gỗ.

Ngay sau đó, trên bầu trời một thảo nguyên
xanh biếc, hư ảnh Hàn Lập nhẹ nhàng hiện ra.

“Quả nhiên vẫn là nơi này!”

Lam mang trong mắt chợt lóe, liếc nhìn xung
quanh một lát, lẩm nhẩm một câu.

“Như thế nào, tiểu tử ngươi vẫn nghĩ lời
lão nói lần trước là giả bộ à? Nếu như tiểu tử ngươi có đủ năng lực bài trừ đi
vài đão cấm chế cuối cùng, lão sẵn sàng nguyện ý có thêm một hảo hữu.”

Vừa dứt lời, không gian gần đấy lóe lên,
trên thảo nguyên bỗng dư thêm một lão già mặc trường bào xanh thẫm, nhìn Hàn
Lập cười mỉm, nói.

“Nếu như đão thần niệm của đão hữu có khả
năng vĩnh tồn trong đây được, tại hạ đối với bộ dáng thứ chân chính ở bên trong
Trấn Ma Toả cũng thấy rất có hứng thú.”

Hàn Lập thấy lão già hiện thân cũng không
thấy kỳ quái, thản nhiên nói lại một câu.

“Ngay cả lão cũng bị vây nhiều năm như vậy,
một chút thần niệm này của tiểu tử ngươi, tiến vào trong đó tất nhiên chỉ đi
vào mà khỏi đi ra. Tốt lắm, hôm nay chắc là ngươi đã nghĩ thông việc hợp tác
cùng lão phu?”

Xa Kỵ Cung cười hắc hắc, xoa xoa hai bàn
tay, tít mắt hỏi thẳng vào ý chính.

“Tại hạ với hỗn độn khí quả thực rất là ham
muốn! Thế nhưng Hàn mỗ hôm nay tới gặp đão hữu, vốn chỉ là tới thăm một chút,
tiện thể hỏi thêm một chuyện.”

Hàn Lập lắc đầu nói.

“Ngoại trừ chuyện kia của hai chúng ta, lão
không muốn cùng chú nói chuyện khác?”

Lão già nghe Hàn Lập nói thế, thất vọng vô
cùng, vẻ mặt thoáng trầm xuống, nói.

“A, chẳng lẽ ngay cả chuyện tình của Huyết
Quang, tiền bối cũng không muốn nghe hay sao?”

Hàn Lập cười khẽ nói.

“Sao kia! Huyết Quang! Ngươi nói vậy là có
ý gì? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy tặc tử này!”

Lão già bỗng ngơ ngẩn, rồi khuôn mặt hiện
lên vẻ tàn độc.

“Chân chính thì Hàn mỗ chưa gặp qua, nhưng
có một khối hóa thân của Huyết Quang thánh tổ đang theo đuổi tại hạ không
buông! Cái này hóa thân thần thông không nhỏ, Hàn mỗ tự nghĩ không phải đối
thủ, cho nên muốn từ tiền bối lãnh giáo chút kinh nghiệm ứng phó với tình huống
này.”

Hàn Lập mặt không đổi sắc nói.

“Nguyên lai chỉ là một khối hóa thân, ta
lại tưởng thế nào, nhưng làm sao lão phu lại phải chỉ cho ngươi!”

Xa Kỵ Cung có chút ngoài ý muốn, nhưng lại
cười lạnh một tiếng.

“Tiền bối đương nhiên có thể khoanh tay
đứng nhìn, nhưng vãn bối vì giữ mạng, rất có khả năng sẽ nghĩ tới Trấn Ma Tỏa.
Huyết Quang thánh tổ hóa thân tự tìm tới cửa, tám chín phần mười là do nó mà
tới. Nếu bảo vật không có trên người tại hạ, rắc rối này có đến thì cũng có thể
đi.”

Hàn Lập hai mắt híp lại, thong dong trả lời.

“Ngươi dám uy hiếp lão phu! Cũng đừng quên,
Trấn Ma Tỏa là ngươi từ trên thân ba gã thuộc hạ của Huyết Quang cướp lấy.
Huống hồ, ngươi cho rằng tiểu tử kia có thể bỏ qua một gã dị tộc như nhà ngươi
sao? Cho dù đem Trấn Ma Toả giao ra, cũng tuyệt không có cách nào giữ lại mạng
nhỏ đâu.”

Xa Kỵ Cung bỗng trở nên giận dữ.

“Có thể thành công hay không, thử phát biết
ngay thôi. Đương nhiên, nếu là tiền bối chỉ điểm một hai, vãn bối tự nhiên
không phải làm việc ấy. Tiền bối cùng vị Huyết Quang thánh tổ này ân oán như
thế, chắc hẳn so với tại hạ thì lại càng không muốn rơi vào trong tay đối
phương một lần nữa chứ?”

Hàn Lập tựa cười mà không cười trả lời.

Thấy Hàn Lập không chút nào để ý, Xa Kỵ
Cung sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt chớp chớp, nhưng không biết nói lại thế
nào.

Hàn Lập khoanh tay, đứng giữa không trung,
cũng không có ý thúc giục.

Sau một lúc lâu, lão già nhìn suy tính kỹ
càng xong, liếc mắt một cái, hừ lạnh mở miệng nói:

“Hừ, ngươi sao biết lão phu có biện pháp
đối phó khối hoá thân của Huyết Quang? Lão phu cùng Huyết Quang nhiều năm chưa
gặp, ngay cả có chút hiểu biết thủ đoạn của nó ngày trước, nhưng hiện tại thì
cũng không biết được.”

“Có lẽ bản thân Huyết Quang thánh tổ, thần
thông có thể sẽ biến hóa một chút, nhưng ở đây chỉ là một khối hóa thân mà
thôi. Vãn bối cũng không ngại hóa thân này lắm, nhưng chính là rất sợ hãi hai
kiện chí bảo trong tay hắn. Chỉ cần có thể nói cho tại hạ phương pháp đối phó
hai kiện bảo vật này, tại hạ tự cho rằng còn có thể chiến cùng đối phương một
lần.”

Hàn Lập nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười
hỏi.

“Hai kiện bảo vật, chẳng lẽ là Tử Ngôn đỉnh
cùng Thải Quang tháp, hai kiện Huyền thiên tàn bảo!”

Mắt Xa Kỵ Cung giật giật, hỏi lại một câu.

“Tử... Tử... Ngôn đỉnh, Thải Quang tháp.
Đúng vậy, đích thực là một chiếc đỉnh nhỏ màu tím cùng một tòa bảo tháp bảy
màu. Hai thứ này là, là Huyền Thiên tàn bảo sao!”

Sắc mặt Hàn Lập đãi biến, tuy rằn hắn đã có
chút đoán trước, nhưng khi nghe lão giả nói như thế, không khỏi lắp bắp kinh
hãi.

“Xem ra thực sự là hai kiện bảo vật này.
Tốt, tốt lắm. Lão phu đích thực có biện pháp đối phó hai thứ này, thậm chỉ vận
may không tồi, ngươi không chừng còn có thể đem một thứ trong đó bất ngờ cướp
được.”

vẻ mặt Xa Kỵ Cung hiện ra vẻ kỳ quái nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3