Duy Ngã Độc Tôn - Chương 015 - 016

CHƯƠNG 15:
PHẢN ỨNG CỦA TẦN GIA

Chiêu thức của Tần Hổ giống đệ đệ Tần Phong
của hắn như đúc. Hắn hóa chưởng thành đao chém thẳng vào cổ Tần Lập. Vẻ độc ác
trong ánh mắt hắn thật sự muốn hoàn thành công việc của Tần Phong vừa rồi chưa
làm được!

Trong nháy mắt như tia chớp, thân thể Tần
Lập bỗng nhiên cực kỳ quỷ dị dời về phía sau, khó khăn tránh né một chưởng này
của Tần Hổ. Cùng lúc đó, hai người Tần Tuyết và Phương Hạo Nam một trước một
sau hai chưởng kích về phía Tần Hổ, vừa lúc chạm vào bàn tay của Tần Hổ.

Phanh!

Trong không khí truyền đến một tiếng nổ,
quanh quẩn trong khoảng không đại sảnh võ quán. Tần Hổ "oa" một
tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt hắn bắn ra hào quang oán độc, gắt gao
nhìn chằm chằm Tần Lập, cười điên cuồng:

- Tần Lập... sớm muộn gì có một ngày, lão
tử làm cho ngươi sống không bằng chết!

Tần Hổ nói xong, thân hình hóa thành làn
khói nhẹ theo cửa võ quán bay ra ngoài.

Ngay sau đó truyền đến tiếng Tần Hổ hét
thảm, thân hình hắn lại bay vào bên trong võ quán. Một tiếng "phốc"
vang lên, hắn ngã quay trên mặt đất, hồi lâu không đứng lên.

Sau đó, một lão già mặc áo bào xanh râu tóc
bạc trắng, hai mắt như điện tiến vào. Lão lấy tay chỉ vào Tần Hổ nổi giận mắng:

- Tiểu súc sinh. Nể mặt gia gia ngươi, hôm
nay tha cho ngươi một mang. Nếu ngươi còn dám có động tác, lão phu sẽ cho ngươi
hiểu được cái gì mới gọi là sống không bằng chết! Đừng ở đấy giả chết. Cút!

Theo một tiếng rít này của Thượng Quan
Thiết, Tần Hổ từ mặt đất nhảy dựng lên, thân hình nhanh như chớp chạy mất dạng,
không dám để lại bất kỳ một lời nói ngoan độc nào nữa.

Thượng Quan Thiết quay đầu nhìn Tần Lập,
thoáng một cái đổi lại thành gương mặt ôn hòa. Lão nói:

- Ngươi không sao chứ?

Cảnh tượng này khiến Tần Tuyết cùng Phương
Hạo Nam nhìn thấy ngẩn cả người. Gia chủ mặt sắ của Thượng Quan gia khi nào thì
có bộ mặt ôn hòa như thế này?

Tần Lập ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thượng
Quan Thiết, hơi nhíu mày:

- Ngài là gia chủ Thượng Quan gia? Ta khi
nào thành con rể của Thượng Quan gia ngài? Còn nữa... Chuyện của ta, không cần
người khác can thiệp!

Nói xong, hắn bước chân hơi tập tễnh đi ra
khỏi võ quán Phương Chính. Lúc tới cửa, Tần Lập quay đầu lại nhìn Phương Hạo
Nam:

- Rất cảm ơn về chuyện hôm nay! Ngày sau
Tần Lập nhất định sẽ báo đáp!

Tần Tuyết cùng Phương Hạo Nam ngây dại đứng
ở đó. Ngay cả Thượng Quan Thiết khí thế hừng hực chạy đến, lúc này vẻ mặt xấu
hổ đứng ở võ quán, mắng:

- Con mẹ nó! Hay cho thằng nhóc quật cường!
Không muốn làm con rể của Thượng Quan gia ta? Ta thật muốn biết ngươi làm thế
nào thoát được!

Nói xong một câu gỡ lại thể diện, lão xoay
người đi mất.

Tần Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần,
đuổi theo phương hướng Tần Lập vừa đi. Còn lại một mình Phương Hạo Nam đứng ở
giữa võ quán, vẻ mặt mờ mịt.

Đến lúc này, bên ngoài võ quán đã có một
nhóm người xúm quanh, đều bàn luận chuyện đã xảy ra bên trong. Tuy rằng bọn họ
không nhìn thấy sự việc trải qua, nhưng điều này không trở ngại hưng phấn trong
mắt bọn họ.

Bởi vì võ quán này là Phương gia nhưng lại
có mấy đệ tử Tần gia đánh nhau trong này. Cuối cùng còn liên lụy đến Thượng
Quan gia. Càng kinh người chính là, gia chủ Thượng Quan gia không ngờ đích thân
đến, miệng còn thét lớn cái gì "ai dám đụng đến con rể Thượng Quan gia ta.

Cái gọi là tường không ngăn được gió. Cho
dù là một chuyện nhỏ trong đại nội hoàng cung đều có thể truyền lưu đến ngoài
phố càng không nói đến chuyện hôm nay. Cho nên không đến lúc chạng vạng, gần
như người của thành Hoàng Sa, từ quý tộc tới dân nghèo gần như đều bàn luận về
chuyện này.

Tên vốn là con hoang của Tần gia, dường như
trong một đêm đã truyền khắp toàn thành!

Không nói Phương Hạo Nam đối phó sự chất
vấn của gia tộc thế nào, cũng không nói Thượng Quan Thiết có lòng tốt lại bị
trở thành lòng lang dạ thú khó chịu trở về nhà thế nào. Lúc này ở Tần gia từ
trên xuống dưới một mảnh hỗn loạn.

Tần Phong không chỉ là người trẻ tuổi có
tiềm lực nhất thế hệ này của Tần gia mà còn là một học sinh thiên tài ở học
viện đế quốc tốt nhất nước Thanh Long. Học sinh tốt nghiệp học viện này trực
tiếp được quốc vương ban thưởng, trở thành một gã quyền quý chân chính!

Học sinh như vậy, toàn bộ đất nước Thanh
Long to như vậy hàng năm cũng chỉ có mấy chục người!

Có thể nói không chút khoa trương, Tần
Phong là một thiên tài chân chính. Với thực lực Huyền cấp lục giai ở tuổi mười
bốn của hắn, cho dù là ở những nơi như Học Viện Đế Quốc cũng là nhân vật đứng ở
tầng cao nhất!

Năm xưa Tần gia bởi vì chuyện của Tần Hàn
Nguyệt, bỏ lỡ một cơ hội phát triển lên trên. Gần như mọi người đều đặt hy vọng
lên người Tần Phong. Đây cũng là nguyên nhân tạo thành tính cách kiêu ngạo của
Tần Phong. Nhưng như vậy thì có gì đâu? Thiên tài nào mà không kiêu ngạo? Thiên
tài nào mà không có chút tính cách riêng?

Không có tính cách riêng... đó là tài trí
bình thường!

Có thể nói, toàn thể Tần gia đối với Tần
Phong đều trân quý đến cực điểm. Nhất là Mạc Lan, mẫu thân của Tần Phong. Đối
với đứa con trai này, ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay sợ vỡ. Đối với tất
cả yêu cầu của Tần Phong, đó là cầu gì được nấy!

Không thể tưởng được, buổi sáng lúc đi ra
ngoài còn tốt lành, không được bao lâu liền bị khiêng trở về nói là bị thằng
con hoang dựa vào nhà quyền thế đánh đập. Càng đáng chết là, trải qua cao cấp y
sư của Tần gia chẩn đoán, nói Tần Phong bị thương đan điền. Cho dù trị hết cũng
có khả năng để lại tai họa.

Đối với Tần gia đang hy vọng Tần Phong làm
rạng rỡ tổ tông mà nói, điều này là cực kỳ trí mạng! Đan điền để lại hậu họa,
bất kỳ người luyện võ nào cũng hiểu được, điều này có ý nghĩa là kiếp sống võ
giả của Tần Phong có thể đã kết thúc!

Giống như một ngôi sao băng...

Tần Hoành Viễn chỉ dùng một lát công phu,
từ đám thị vệ đã biết được sự việc tỉ mỉ xảy ra. Đừng xem đám thị vệ bình
thường vênh váo không coi ai ra gì, trước mặt Lão gia tử Tần gia, bọn họ không
có gan nói dối.

Nhưng nguyên nhân chính vì vậy chuyện mới
khó giải quyết! Nếu là trước khi có đám hỏi giữa Thượng Quan gia và Tần gia,
Tần Hoành Viễn vì bình ổn sự tức giận của mọi người có thể trực tiếp giày vò
Tần Lập, chỉ chừa một hơi sau đó đuổi mẹ con bọn họ khỏi Tần gia. Về phần sau
này có thể bị trả thù hay không cũng không sao cả.

Nhưng hiện tại tin tức Thượng Quan gia và
Tần gia có đám hỏi, ai ai cũng biết. Hơn nữa chuyện này lý thuộc về Tần Lập.
Nếu không phải huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ ch khiêu khích, Tần Phong làm sao có
thể bị đánh thương? Về phần đánh lén, vậy thực không có ý nghĩa. Chẳng lẽ ngươi
muốn đánh người ta, còn nói với người ta: Ngươi đứng không được nhúc nhích, để
ta đánh ngươi cho hết giận!...Ở đâu có đạo lý như vậy, trừ khi là thằng ngốc
mới đứng yên ăn đòn!

Không nói gì khác, cứ xem biểu tình lúc Tần
Lập giết hai người đầy tớ Tần gia cùng ngày liền biết hắn cũng không phải là
người dễ trêu chọc. Nhưng hai tên vô liêm sỉ Tần Phong, Tần Hổ còn cố tình đi
trêu chọc hắn... Thật sự là, con mẹ nó quá khốn nạn rồi!

Tần lão gia chắp tay sau đít đi tới đi lui
trong phòng, không kìm nổi chửi thề ầm lên. Đồng thời trong lòng lão cũng đang
suy tính chuyện này phải làm thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên. Nhất là vừa
rồi lão nhận được tin tức, nói lão thất phu Thượng Quan đích thân ra mặt, la
hét một hồi còn đạp Tần Hổ một cước. Tuy rằng lão ta không hạ độc thủ, nhưng
hành động này của lão ta chính là tỏ thái độ: Tiểu tử Tần Lập này, Thượng Quan
gia ta bảo vệ!

Ai báo cho lão khốn nạn này biết! Tần Hoành
Viễn hung hăng mắng một tiếng. Lúc này bên ngoài truyền tới thanh âm kêu khóc:

- Gia chủ! Ngài phải phân xử cho ta... Con
ta bị đánh đến như vậy, ta không có cách nào sống nữa. Hy vọng của Tần gia cũng
mất...

Sắc mặt Tần Hoành Viễn âm trầm, trong lòng
mắng to:

- Nói cái rắm gì thế! Cái gì mà hy vọng của
Tần gia đã mất. một hồi rồi đẩy cửa ra. Nhìn một đám người đông nghịt quỳ ở bên
ngoài, Tần Hoành Viễn hết sức bình tĩnh nói:

- Triệu tập tất cả đệ tử trong năm đời.
Thông báo cho các trưởng lão, mở đại hội tông tộc!

CHƯƠNG 16:
ĐẠI HỘI TÔNG TỘC

- Thiếu gia! Ngài... Ngài nhanh chạy trốn
đi!

Tần Tuyết đuổi theo Tần Lập, do dự một chút
khuyên nhủ:

- Ngài không phải không biết địa vị của Tần
Phong trong nhà. Ngài làm hắn bị thương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngài! Còn
nữa... Thương thế của ngài cũng cần phải chăm sóc. Ở thành nam không xa có một
ngôi nhà...

Tần Lập cười khổ. Trốn? Trốn đi đâu? Không
nói khắp thành Hoàng Sa này đều có cơ sở ngầm của Tần gia. Cho dù thật sự mình
có thể trốn thoát, vậy mẫu thân Tần Hàn Nguyệt làm sao đây? Chết thay sao? Đó
cũng không phải kết quả Tần Lập mong muốn.

Lại nói tiếp, Tần Lập vừa rồi cứng rắn va
chạm với Tần Phong, trên thực tế đã bị thương rất nặng. Sự chênh lệch giữa hai
người thật sự quá lớn! Một người là võ giả Hoàng cấp nhất giai, nhất trọng
nguyên lực đối chiến với một võ giả Huyền cấp lục giai, ngũ trọng nguyên lực.
Bình thường mà nói, có khả năng bị miểu sát tại chỗ!

Nếu không phải Tần Lập thân mang tuyệt kỹ,
kết cục hôm nay của hắn tuyệt đối rất thảm. Vết thương trên cổ đau nhức mơ hồ
nhắc nhở hắn, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Không có thực lực, thì
không có quyền nói bất kỳ điều gì!

Hôm nay nhìn như bản thân được Thượng Quan
gia bảo hộ, nhưng ai biết ngày mai sẽ thế nào? Ai có thể cam đoan, hắn cùng với
tiểu thư của Thượng Quan gia thật sự có thể đến với nhau?

Cho dù hai người có thể đến với nhau, nhưng
bằng vào Tần Lập hắn để cho một nữ nhân bảo hộ? Hắn không làm được!

Trận chiến hôm nay Tần Lập cũng có thu
hoạch rất lớn. Hắn phát hiện khi tinh, khí, thần của mình hợp nhất, tinh lực
tập trung tới một giới hạn kỳ diệu thì trong cơ thể sẽ sinh ra một cỗ năng
lượng cực kỳ cường đại. Đúng là cỗ năng lượng này chống đỡ Tần Lập, khiến cho
hắn trong cơn nguy cấp một cước đá bay Tần Phong, hơn nữa còn làm bị thương
nặng.

Tần Lập cũng đồng thời phát hiện, khi hắn
tập trung toàn bộ tinh lực vào chiến đấu, Tiên Thiên Tử Khí Quyết hấp thu năng
lượng bên ngoài với một trạng thái điên cuồng!

Nếu không, Tần Lập căn bản không thể trốn
thoát công kích của Tần Hổ!

Phải biết rằng, hai anh em này của Tần gia
đều là thiên tài chân chính! Tần Hổ tuy rằng đã mười tám, mà còn thấp hơn Tần
Phong một giai. Nhưng trước hai mươi tuổi có thể tiến vào Huyền cấp cũng được
tính là tương lai sáng ngời. Không ai dám nói Tần Hổ là một người tầm thường!

Kinh nghiệm chiến đấu của Tần Hổ hơn Tần
Phong rất nhiều! Nếu hôm nay Tần Hổ ra tay trước, như vậy tám, chín phần là Tần
Lập thảm bại chấm dứt.

Chênh lệch của cảnh giới không phải phương
diện khác có thể bổ sung. Nếu nói nguyên lực của Tần Lập có Tiên Thiên Tử Khí
Quyết thay thế, như vậy chiến kỹ của thế giới này không phải võ công Tần Lập đã
học từ kiếp trước có thể thay thế. Bởi vì Tần Lập thông qua anh em Tần Phong,
Tần Hổ đã nhìn ra chiến kỹ bọn họ tu luyện tuyệt đối không đơn giản! Hóa chưởng
thành đao, cao thủ bình thường đều có thể làm được. Giống như đơn chưởng bổ
gạch chính là trong nháy mắt tập trung kình lực toàn thân lên bàn tay, sau đó
bổ vỡ gạch. Đây là một loại thuộc về ngạnh công!

Mà anh em Tần Phong, Tần Hổ hóa chưởng
thành đao. Tuy rằng nhưng có một cỗ kình khí vô hình, mức độ sắc bén tuyệt đối
không kém lưỡi đao! Đây mới là chiến kỹ chân chính! Trong lòng Tần Lập ít nhiều
có chút hâm mộ.

Cho nên Tần Lập một bên yên lặng vận hành
Tiên Thiên Tử Khí Quyết chữa thương, một bên suy tính thế nào mới có được chiến
kỹ cao cấp!

Thấy Tần Lập trầm mặc, Tần Tuyết còn tưởng
rằng hắn lo lắng đến mẫu thân Tần Hàn Nguyệt. Nàng không kìm nổi thấp giọng
nói:

- Ngài không cần phải lo lắng cho phu nhân.
Nàng dù sao cũng là con gái của lão gia, không ai dám động đến!

Tần Lập khẽ lắc đầu, cười ảm đạm:

- Hiện tại muốn chạy đã không còn kịp nữa
rồi!

Hai người ngẩng đầu nhìn, phía trước bỗng
nhiên lao tới một đội thị vệ Tần gia. Cầm đầu chính là một nam tử hơn ba mươi
tuổi, mặt trắng không râu, chính là Tần Trạch đi theo bên cạnh Tần Hoành Viễn
ngày đó. Tần Trạch gật đầu với Tần Lập, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói:

- Gia tộc mở đại hội tông tộc. Lão gia để
ta gọi ngươi tham gia!

Đúng lúc này, từ một phương hướng khác lại
lao ra một đám người. Một người cầm đầu cưỡi ngựa đen, lạnh lùng nhìn Tần Lập
lại nhìn tên nam tử mặt trắng hơn ba mươi tuổi kia, giọng căm hận:

- Tới chậm một bước, tiện nghi cho tiểu súc
sinh này rồi. Chúng ta đi...

Nói xong đoàn người giục ngựa bỏ đi.

Tần Lập bị những người này vây ở bên trong,
Tần Tuyết nhỏ giọng giải thích:

- Những người này là thân vệ của lão gia.
Vừa mới tới là người của đại gia!

Tần Lập gật gật đầu. Đại gia chính là Tần
Vĩnh Chí: phụ thân của Tần Phong, Tần Hổ, là người thực tế nắm giữ Tần gia hiện
tại. Đại đa số thời gian hắn đều ở đế đô, hiện tại ở đây xảy ra chuyện hắn vẫn
còn không biết. Nói cách khác, đám người vừa rồi chắc là vợ cả của Tần Vĩnh
Chí, vợ của con trưởng Tần gia: Mạc Lan phái ra.

Mục đích? Không cần nói cũng biết, tự nhiên
là muốn đi trước người khác, giết Tần Lập để giải hận trong lòng. Đến lúc ván
đã đóng thuyền, Tần Hoành Viễn cũng không vì một thằng con hoang đã chết mà làm
gì nàng! Thượng Quan gia muốn làm thông gia, còn rất nhiều đệ tử ưu tú của dòng
thứ khẳng định nguyện ý cưới cô gái yêu nghiệt của Thượng Quan gia!

KMạc Lan cũng coi như tránh thoát một kiếp.
Nàng không biết là Thượng Quan Thiết muốn thông gia với Tần gia mục đích hoàn
toàn là hướng tới Tần Lập. Nếu nàng dám giết Tần Lập, vậy Thượng Quan Thiết
khẳng định sẽ diệt nàng!

- Xem ra lão gia vẫn là đứng về phía Thiếu
gia.

Tần Tuyết phán đoán trong lòng, tâm tình
không yên cũng giảm bớt.

...

Bên trong phòng nghị sự lớn nhất Tần gia,
nhìn toàn là đầu người, mấy trăm người tụ tập một chỗ. Gần như tất cả những
người trong năm đời của Tần gia ở thành Hoàng Sa này đều tụ tập tới đây. Bên
trong phòng nghị sự phát ra từng hồi thanh âm ong ong. Mọi người hoặc kinh
ngạc, hoặc phẫn nộ, hoặc vui sướng khi người gặp họa nhỏ giọng bàn luận.

Tần Hoành Viễn ngồi ở vị trí cao nhất, một
đám đệ tử trực hệ Tần gia đứng cạnh. Tần Hổ sắc mặt xanh mét đứng cạnh dìu mẫu
thân Mạc Lan của hắn đang khóc tới mức muốn hôn mê. Bất kỳ ai cũng đều có thể
nhìn ra sự phẫn nộ của hắn, dường như chỉ hơi trêu chọc hắn một chút lập tức sẽ
dẫn tới tức giận lôi đình.

Mạc Lan một bên rơi nước mắt, một bên dùng
ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm một người con gái xinh đẹp đứng ở đối diện nàng.
Nàng kia tuy rằng ăn mặc mộc mạc, không đánh phấn trang điểm nhưng trời sinh lệ
chất (diễm lệ), sắc mặt bình tĩnh, bộ dạng hờ hững.

Tuy nhiên phía sâu trong ánh mắt nàng vẫn
có thể nhìn thấy một chút lo âu bên trong. Người này chính mẫu thân Tần Lập:
Tần Hàn Nguyệt.

Lúc này trong lòng Tần Hàn Nguyệt giống như
đánh đổ ngũ vị bình (ý nói cảm giác năm vị lẫn lộn: chua, đắng, cay, mặn,
ngọt). Chẳng những lo lắng cho đứa con bảo bối, mà càng phẫn nộ về thái độ của
người trong gia tộc.

Lúc trước Tần Lập bị Tần Hổ làm tức giận
tới mức điên cuồng phun máu, ngã xuống đất ngất đi. Tất cả người của Tần gia
không có một ai đứng ra vì Tần Lập đòi lẽ công bằng, càng đừng nói đến mở đại
hội tông tộc.

Dựa vào cái gì mà con ta bị oan ức, các
ngươi hận không thể vỗ tay ăn mừng mà con các ngươi bị oan ức lại nhảy dựng lên
muốn xét xử đứa con bảo bối của ta. Nằm mơ đi! Tần Hàn Nguyệt cười lạnh trong
lòng: Các ngươi không phải đều muốn biết cha của đứa nhỏ là ai sao? Còn có vị
phụ thân đại nhân kính yêu kia của ta, lát nữa các ngươi nếu dám gây bất lợi
cho Tần Lập, ta liền chính mồm nói cho các ngươi. Ngươi ta yêu nhất kia... Hắn
là ai!

Đúng lúc này, Mạc Lan rốt cuộc bị sự thong
dong của Tần Hàn Nguyệt hoàn toàn chọc giận. Tương lai của chưa biết, mà Tần
Hàn Nguyệt lại làm mặt tỉnh đứng ở đó, trên mặt lại còn không chút biểu tình áy
náy. Từ ngày nàng vào Tần gia, cực kỳ khó chịu cô em chồng quá đẹp này. Cơn tức
gần hai mươi năm gần như trong nháy mắt bộc phát toàn bộ.

- Tần Hàn Nguyệt. Ngươi là một người đàn bà
thấp hèn không biết xấu hổ. Ngươi đẻ ra đứa con hoang, nó sẽ làm hủy tương lai
Tần gia. Hôm nay nếu không thể giết chết tên bỏ đi đó, ta cũng không muốn sống!
Ô ô ô...

Tần Hàn Nguyệt ngẩng đầu, con ngươi xinh
đẹp bị che phủ một tầng hơi nước. Trên mặt nàng lại hiện ra vẻ tươi cười quật
cường, khinh thường nhìn Mạc Lan khóc lóc om sòm, nói:

- Ta cảm thấy kiêu ngạo vì con ta. Ha ha! Hắn là đồ bỏ đi? Vậy đứa bị đả
thương kia, được coi là cái gì?

- Tê!

Một hồi tiếng hít khí lạnh vang lên.

Phòng nghị sự ồn ào bởi vì những lời này của Tần Hàn Nguyệt thoáng chốc trở
nên yên tĩnh không tiếng động. Tất cả mọi người ngây như phỗng nhìn người phụ
nữ khí chất cao quý vẻ mặt lạnh nhạt đứng phía dưới Tần Hoành Viễn.

Tất cả đều im lặng!

Gần như mọi người lúc này mới nghĩ đến một vấn đề: Tần Lập là Hoàng cấp
nhất giai nguyên lực thậm chí không đến nhất trọng, lại không có bất kỳ chiến
kỹ gì, rốt cuộc làm thế nào đánh bại thiên tài ưu tú nhất từ trước tới nay của
Tần gia?

Đúng lúc này, một tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa phòng nghị sự bị đẩy ra.
Tất cả mọi người theo bản năng xoay người nhìn qua.

Trong ánh mặt trời chói mắt, một thiếu niên anh tuấn khoảng mười ba, mười
bốn tuổi đi vào, bước chân vững vàng. Trong hai tròng mắt thiếu niên có một cỗ
tang thương kỳ dị làm cho người ta kìm lòng không được mà quên đi tuổi của hắn.

Tần Lập!

Tất cả người Tần gia, tinh thần đều chấn động. Trò hay, bắt đầu rồi đây!

Báo cáo nội dung xấu