Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 24

CHƯƠNG 24

Tiến sĩ John Dee tắt đèn và ra khỏi phòng ngủ rộng
mênh mông để bước lên ban công, dựa khuỷu tay trên thanh chắn và nhìn ra khắp
thành phố Paris. Trời đã mưa hồi sớm và không khí thì ẩm ướt và lạnh lẻo, bị ô
uế bởi mùi chua chua từ dòng sông Seine phảng phất khói thải.

Hắn ghét Paris.

Không phải lúc nào cũng vậy. Đã có lần, đây là thành phố ưa
thích nhất của hắn ở châu Âu, tràn ngập những ký ức kỳ diệu và lạ lùng nhất.
Cuối cùng, hắn được làm người bất tử tại thành phố này. Trong hầm tối sâu bên
dưới ngục Bastille, một pháo đài dùng làm nhà tù, Nữ thần Quạ đưa hắn đến gặp
Elder đã cho hắn cuộc sống vĩnh hằng và đổi lấy lòng trung thành mù quáng.

Tiến sĩ John Dee đã phục vụ các Elder, làm gián điệp cho họ,
đảm đương nhiều nhiệm vụ nguy hiểm qua vô số các Vương quốc bóng tối. Hắn đã
chiến đấu chống các quâ của người chết, đuổi theo những quái vật xuyên khắp các
hoang mạc ác liệt, đánh cắp một số vật thần thánh có phép thuật và quý báu nhất
đối với cả chục nền văn minh. Và thời hắn trở thành nhà vô địch của các Elder
đen tối; không có gì vượt ngoài khả năng của hắn, không nhiệm vụ nào qua khó
khăn… ngoại trừ những việc có liên quan đến nhà Flamel. Tay pháp sư người Anh
đã thất bại, hết lần này đến lần khác, trong việc đuổi bắt Nicholas và
Perenelle Flamel, nhiều lần trong thành phố này.

 Chỉ còn lại một trong những bí ẩn lớn nhất suốt cuộc
đời thăng trầm đằng đẳng của hắn: làm sao nhà Flamel lại lẩn trốn hắn được?”

 Hắn chỉ huy một đạo quân bao gồm con ngư;ời, người dị
thường và cả không phải con người; hắn có quyền sử dụng chim trên bầu trời; hắn
có thể ra lệnh cho chuột, mèo và chó. Hắn tùy ý sử dụng những sinh vật từ những
bờ rìa u tốt nhất của huyền thoại. Vậy mà hơn suốt bốn trăm năm nay, nhà Flamel
cứ trốn thoát các cuộc vây bắt, đầu tiên là ở đây tại Paris này, rồi xuyên qua
châu Âu, và vào châu Mỹ, luôn luôn chỉ cách một bước ngay trước mũi hắn, thường
hay rời thành phố nhỏ nào đó chỉ vài giờ trước khi hắn đến. Cứ như thể bọn họ
được báo trước. Nhưng việc đó, dĩ nhiên, không thể nào có được. Tay pháp sư
chưa hề chia sẻ các kế hoạch của hắn cho một ai.

Cánh cửa mở ra đóng vào trong căn phòng sau lưng hắn. Cánh
mũi Dee nở ra, thoáng nghe mùi rắn ẩm mốc.

 “Chào buổi sáng, Niccolo,”

 Dee nói, không quay lại.

“Chào mừng đến với Paris,”

 Niccolo Machiavelli nói tiếng Latin bằng giọng Ý“Tôi
tin ông đã có chuyến bay tốt lành và hài lòng với căn phòng này?”

 Machiavelli đã sắp xếp cho Dee hoàn tất nhanh chóng
các thủ tục tại phi trường và cho cảnh sát hộ tống về một ngôi nhà phố rộng lớn
nằm gần Place du Canada.

“Bọn chúng đang ở đâu?”

 Dee hỏi sống sượng, bỏ qua những câu hỏi chủ nhà,
khẳng định quyền lực của hắn. Đã hẳn hắn nhỏ hơn tay người Ý vài tuổi, nhưng ở
đây hắn là người chịu trách nhiệm.

Machiavelli bước ra khỏi phòng và đứng bên cạnh Dee ngoài
ban công. Không muốn làm nhăn bộ đồ đang mặc, hắn đứng chắp tay sau lưng. Tay
người Ý cao ráo, lịch thiệp, mày râu nhẳn nhụi với mái tóc cắt sát tương phản
với người đàn ông mặt nhọn hoắt, chòm râu tam giác và mái tóc xám vuốt ngược ra
sau cột kiểu đuôi ngựa.

 “Họ vẫn còn ở nhà Saint-Germain. Và mới đây Flamel đã
gia nhập vào đó luôn rồi.”

Tiến sĩ Dee liếc xéo sang Machiavelli.

 “Tôi ngạc nhiên không hiểu sao ông không thử cố tự
mình bắt bọn chúng,”

 hắn nói giả nhân giả nghĩa.

Machiavelli nhìn bao quát thành phố hắn đang kiểm soát.

 “Ồ, tôi nghĩ nên để phần chung cuộc của việc bắt giữ
bọn người đó cho ông,”

 hắn ta ôn
tồn nói.

“Ý ông là ông
được chỉ thị phải để bọn chúng cho tôi thì có.

Machiavelli không
nói gì.

“Nhà
Saint-Germain đã bị bao vây hoàn toàn chứ?”

“Hoàn toàn.”

“Và chỉ có năm
người bọn chúng trong nhà? Không người giúp việc, không người bảo vệ?”

“Nhà giả kim và
Saint-Germain, cặp sinh đôi và Bóng tối.”

“Scathach là vấn
đề đó,”

 Dee làu
bàu.

“Tôi có thể có
một giải pháp,”

 Machiavelli
đề nghị một cách nhẹ nhàng. Hắn chờ cho đến khi pháp sư quay qua nhìn hắn, đôi
mắt màu đá nhấp nháy ánh da cam phản chiếu những ngọn đèn đường.

 “Tôi đã cho
người nhắn Disir, kẻ thù ác liệt nhất của Scathach. Ba trong số đó vừa đến
nơi.”

Một nụ cười hiếm
hoi cong trên đôi môi mỏng dính của Dee. Rồi hắn bước lùi cách Machiavelli một
chút và hơi nghiêng mình.

 “Valkyrie—một
lựa chọn thật xuất sắc.”

“Chúng ta cùng
một phe mà,”

 Machiavelli
cúi chào đáp lễ.

 “Chúng ta
cùng phục vụ những chủ nhân

Pháp sư định bước
trở lại phòng thì chợt dừng lại và quay nhìn Machiavelli. Trong chốc lát, mùi
trứng thối của lưu huỳnh phàng phất lơ lửng trên không khí.

 “Ông không
hình dung được tôi phục vụ cho ai đâu,”

 hắn nói.

Dagon xông tới mở
rộng hai cánh cửa đôi khá cao rồi lùi lại nhường bước. Niccolo Machiavelli và
tiến sĩ John Dee sải chân bước vào thư viện chứa đầy sách được trang hoàng lộng
lẫy để chào đón các vị khách.

Đã có ba cô gái
trẻ trong phòng.

Thoạt nhìn giống
như họ là chị em sinh ba. Cao và ốm, với mái tóc vàng dài chấm vai. Họ ăn mặc
như những cỗ xe tăng đen tuyền bên dưới áo khoác da mềm và quần jeans xanh lơ
nhét vào đôi giày bốt cao đến gối. Khuôn mặt của họ tất cả đều góc cạnh: gò má
cao, mắt sâu hoắm, cằm nhọn. chỉ có đôi mắt mới giúp người ta mới phân biệt
được họ. Chúng mang những sắc thái khác nhau của màu xanh, từ màu xanh ngọc
bích nhạt nhất cho đến sẫm, gần như màu chàm tím. Cả ba trông như thể mới mười
sáu hay mười bảy, nhưng thực tế, họ còn lớn tuổi hơn hầu hết những nền văn
minh.

Họ là Disir.

Machiavelli bước
vào giữa phòng và lần lượt quay nhìn từng cô gái, cố phân biệt họ. Một cô đang
ngồi ở cây đàn dương cầm, một cô gái khác đang ngồi trên tràng kỷ, trong khi cô
gái thứ ba đứng tựa vào cửa sổ, nhìn chăm bẳm vào bóng đêm, trong tay là một
cuốn sách gáy da chưa rọc trang. Khi hắn đến gần họ, đầu họ xoay trên cổ như
xoay trên một cái trục, và hắn để ý thấy mắt của họ trùng với màu nước sơn móng
tay.

 “Cám ơn vì
đã đến,”

 hắn nói,
bằng tiếng Latin, một thứ ngôn ngữ mà hầu hết các Elder đều quen thuộc, bên
cạnh tiếng Hy Lạp.

Các cô gái nhìn
hắn một cách trống rỗng.

Machiavelli liếc
nhìn Dagon, vừa bước vào phòng và đóng cánh cửa sau lưng. Nó tháo mắt kính ra,
để lộ đôi mắt lồi, và nói nhanh bằng một thứ ngôn ngữ như người không có thanh
quản hoặc lưỡi bị đánh bật.

Các cô gái lờ nó
đi.

Tiến sĩ John Dee
đột ngột thở dài. Hắn thả mình vào một chiếc ghế bành bằng da có lưng tựa cao
và vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn vào với nhau thành một tiếng vỗ chói tai.

 “Mấy thứ
tiếng linh tinh như vậy là đủ rồi,”

 hắn
nói bằng tiếng Anh.

 “Các cô có mặt ở đây là vì Scathach. Bây giờ, các cô
có muốn cô ta hay không?”

Cô gái ngồi nơi chiếc dương cầm nhìn chằm chằm vào pháp sư.
Nếu hắn để ý thì thấy đầu cô ấy hơi vặn theo một góc độ mà người thường không
thể làm được, nhưng hắn không phản ứng gì.

 “Ả ta đâu?”

 Tiếng Anh của cô ta thật hoàn hảo.

“Gần đây thôi,”

 Machiavelli vừa nói vừa đi chầm chậm quanh phòng.

Ba cô gái hướng sự chú ý vào hắn, quay đầu dõi theo hắn, như
những con cú dõi theo một con chuộ

“Cô ả đang làm gì?”

“Cô ả đang bảo vệ Nhà giả kim Flamel, Saint-Germain và hai
con người,”

 Machiavelli nói.

 “Bọn tôi chỉ muốn bọn con người và Flamel. Scathach là của các cô.”

 Hắn ngưng
một chút rồi nói thêm,

 “Các cô
cũng có thể có thêm Saint-Germain nữa, nếu các cô muốn. Hắn chẳng có ích gì cho
chúng tôi cả.”

“Bóng tối. Chúng
tôi muốn Bống tối,”

 cô gái ngồi
nơi chiếc đàn dương cầm nói. Đầu những ngón tay sơn màu chàm di chuyển lướt qua
những phím đàn, âm thanh réo rắt và âm điệu thật đẹp.

Machiavelli cầm
một chiếc bình cao bằng bạc đi từ cạnh bàn này sang cạnh bàn kia để rót cà phê.
Hắn nhìn Dee, nhướng mày và đồng thời giơ chiếc bình lên. Pháp sư lắc đầu.

 “các cô nên
biết rằng Scathach vẫn rất mạnh,”

 Machiavelli
tiếp tục, giờ thì hắn nói với cô gái ngồi nơi chiếc dương cầm. Con ngươi trong
đôi mắt màu chàm của cô ta hẹp và nằm ngang.

 “Sáng hôm
qua cô ta đã hạ nốc ao một đơn vị cảnh sát được huấn luyện cao cấp.”

“Con người,”

 Disir gần
như nạt lại.

 “Không có
một con người nào chống cự nổi Bóng tối cả.”

�Nhưng chúng tôi không phải con người,”

 cô gái đứng
ở cửa sổ nói.

“Chúng tôi là
Disir,”

 cô gái ngồi
xéo Dee kết thúc.

 “Chúng tôi
là Trinh nữ bảo vệ, Nữ thần báo tử, Chiến binh của—”

“Vâng, vâng,
vâng,”

 Dee kiên
nhẫn buột miệng.

 “Chúng tôi
biết các cô là ai rồi: những Valkyrie. Hẳn là những chiến binh vĩ đại nhất mà
thế giới từng được biết đến—tùy ý các cô, thế nào cũng được. Chúng tôi muốn
biết các cô có thể đánh bại Bóng tối hay không?”

Disir có đôi mắt
màu chàm xoay người khỏi chiếc dương cầm và đứng bật dậy. Cô ta ngang nhiên
băng qua tấm thảm và đứng trước mặt Dee. Hai cô chị của cô bất ngờ xuất hiện
bên cô, và nhiệt độ trong phòng  đột ngột rơi tụt xuống.

“Xúc phạm đến
chúng tôi hẳn là một sai lầm đó, Tiến sĩ Dee,”

 một cô gái
nói.

Dee thở dài.

 “Các cô có
thể đánh bại bóng tối không đây?”

 hắn hỏi
lại.

 “Bởi vì nếu
các cô không thể, thì tôi chắc chắn có những người khác cũng đang sẵn lòng được
thử sức.”

 hắn cầm
điện thoại lên.

 “Tôi có thể
gọi cho các nữ chiến binh Amazon, Samurai hay  những vị anh hùng Bogat

Nhiệt độ trong
phòng tiếp tục hạ trong khi Dee nói, và hơi thở của hắn phà ra thành từng chùm
khói trắng trong không trung, những tinh thể nước đá như pha lê kết lại trên
chân mày và bộ râu của hắn.

“Trò bịp này tới
đây là đủ rồi!”

 Dee bật
ngón tay tanh tách và luồng điện của hắn lóe sáng ngay tức thì. Gian phòng ấm
dần, rồi nóng lên, nặng mùi trứng thối.

“Không cần những
chiến binh kém cỏi đó đâu. Disir sẽ đập tan Bóng tối.”

 cô gái đứng
bên phải Dee nói.

“Bằng cách nào?”

 Dee đốp
chát.

“Chúng tôi có
những thứ mà các chiến binh khác không có.”

“Các cô cứ nói
những điều bí ẩn khó hiểu quá,”

 Dee không
còn kiên nhẫn.

“Bảo cho ông ta
biết đi,”

 Machiavelli
nói

Disir đôi mắt
nhạt nhất quay đầu hướng về hắn rồi quay đầu lại nhìn Dee. Những ngón tay dài
huơ huơ gần chạm đến mặt hắn ta.

 “Ông đã hủy
diệt Yggdrasill và phóng thích ra tạo vật cưng của chúng tôi đã bị giam cầm rất
lâu trong rễ Cây Thế giới.”

Một cái gì lung
linh trong đầu Dee và khóe thịt nơi miệng hắn vặn vẹo.

 “Nidhogg?”

 Hắn nhìn
Machiavelli.

 “Ông đã
biết chuyện này?”

Machiavelli gật
đầu .

 “Tất
nhiên.”

Disir mắt màu
chàm bước đến gần Dee và nhìn xuống mặt hắn.

 “Đúng, ông
đã thả Nidhogg, Kẻ nuốt Tử thi.”

 Vẫn chồm
người về phía Dee, cô ta quay đầu nhìn Machiavelli. Các cô chị cũng quay theo
hướng đó.

 “Chỉ cho
chúng tôi nơi Scathach và những tên kia đang ẩn núp, rồi để mặc chúng tôi. Một
khi chúng tôi thả Nidhogg, coi như Scathach đã đến ngày tận số.”

“Các cô có thể
kiểm soát sinh vật đó không?”

 Machiavelli
tò mò hỏi.

“Một khi nó đã
nuốt tươi Bóng tối, đầu tiên là ngốn ký ức của ả, rồi đến da thịt và xương, nó
sẽ cần ngủ. Sau khi chén hết một bữa yến tiệc như Scathach, chắc nó phải ngủ
đến một hai thế kỷ. Chúng tôi sẽ nhốt nó ngay sau đó.”

Niccolo
Machiavelli gật đầu.

 “Chúng ta
chưa bàn đến thù lao cho các cô.”

Cả ba Disir đều
mỉm cười, và ngay cả Machiavelli mà cũng thấy sợ, chùn lại trước vẻ mặt họ.

 “Không
thù lao gì hết,”

 Disir mắt màu chàm nói.

 “Chúng tôi làm việc này để phục hồi danh dự của phe
tôi và trả thù cho những người đã ngã xuống trong gia đình chúng tôi.”

Machiavelli gật đầu.

 “Tôi hiểu. Khi nào các cô sẽ tấn công?”

“Rạng sáng.”

“Tại sao không phải là ngay bây giờ?”

 Dee gặng hỏi.

“Chúng tôi là những tạo vật của thời điểm tranh tối tranh
sáng. Tại những thời khắc rất ngắn giữa đêm và ngày, chúng tôi mạnh hơn lúc nào
hết,”

 một cô gái nói.

“Đó là lúc chúng tôi không có đối thủ,” cô chị tiếp
lời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3