Hẹn hò theo kiểu của em - Chương 15

CHƯƠNG XV

Tôi nhận ra khá muộn mằn rằng
những người thám tử đó đã hỏi tất cả các nhân viên của tôi rồi, vì thế Lynn có lẽ đã kể với họ
cái lý thuyết về những gã đàn ông đã có vợ của cô ấy. Trong trường hợp đó, liệu
có phải Wyatt lúc đó đang cố gắng chặn tôi lại bằng cách bảo rằng anh ấy sẽ
kiểm tra nó? Oh, thật quá bực bội.

Tôi gọi lại cho Lynn. “Những gì mà cậu nói
về chuyện thấy Nicole nhòm ngó những người đàn ông có vợ, cậu có kể cho cảnh
sát không?”

“Well, không,” cô thừa nhận.
“Vì một chuyện, mình không biết bất cứ thứ gì cả; mình chỉ đang nói cô ta là
loại người gì thôi. Thực tế, những gì mà người thám tử đó hỏi là liệu mình có
biết những người mà cô ta đã nhòm ngó không, nói theo một cách lãng mạn đấy, và
mình trả lời không, bởi vì mình không biết. Anh ta không tán gẫu và bảo, hey,
cô có biết cô ta có thích làm cái này hay cái này không? Nhưng sau đó mình đã
nghĩ lại về điều ấy, và khi đó nó đập thẳng vào mình rằng cô ta luôn luôn ve
vãn với những gã có vợ ở Great Bods, cậu biết đó, và trong khi cô ta chạy đến
với mọi gã đàn ông còn sống, vẫn có cái gì đó trong cách cô ta theo đuổi những
người đã có vợ. Cậu đã thấy những hành động của cô ta; cậu biết là mình đang
nói về điều gì rồi đấy.”

Tôi biết một cách chính xác,
Nicole luôn luôn cố tình đụng chạm, dù bề ngoài là chỉnh thẳng cái cổ cồn hay
vỗ nhẹ vào cánh tay hoặc vòng một cánh tay quanh eo khi cô ta đi bên cạnh một
gã đàn ông – đụng chạm. Đàn ông không ngu ngốc; họ biết chính xác cô ta đang
mời mọc cái gì. Những người khôn ngoan thì có thể bị tâng bốc nhưng họ không bị
cắn câu. Những người kém thông minh hơn hoặc những quả bóng bẩn thỉu thì lại
đáp trả, vì thế bạn biết là có những mối quan hệ kiểu đó từ Great Bods mà ra
rồi đấy. Một khi Nicole đã săn được một gã đàn ông, cô ta luôn luôn sẵn sàng để
tiến tới.

“Cậu có đặc biệt lưu ý đến
bất cứ gã nào chú ý nhiều đến cô ta không?” Tôi hỏi Lynn vì ở Great Bods tôi bị cột chặt vào công
việc văn phòng quá lâu, thế nên cô ấy quan sát được nhiều hơn tôi. “Còn tuyệt
nữa cậu biết được màu của cái xe mà hắn ta đi”

“Để mình nghĩ đã. Gần đây thì
không có ai cả, bởi vì hầu hết là những khách hàng thường xuyên của chúng ta,
và họ thì đã thừa biết cô ta rồi. Hai tháng trước mình thực sự đã thấy Nicole
đi ra từ nhà tắm nam, trông rất chảnh chọe đến mức mình chỉ muốn tát cho con mụ
ấy một cái, và vài phút sau một trong số những gã đó đi ra, vì thế mình đoán họ
đã quan hệ ở trong nhà vệ sinh.”

“Sao cậu không nói với mình”
tôi run lên. “Mình đã có thể hất tung cái mông cô ta ra khỏi đó ngay lúc ấy!”

“Cậu có thể làm điều đó ư? Vì
đã làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh à?”

“Cô ta đã ở trong nhà vệ sinh
nam. Mình ngạc nhiên vì họ không bị bắt gặp.”

“Mình nghi ngờ việc cô ta bận
tâm đến chuyện đó đấy. Có thể họ ở trong một buồng. Có thể cô ta đã giúp anh ta
bằng miệng - nhưng đó cũng không phải kiểu của cô ta. Theo suy đoán, mình cho
là cô ta chỉ biết nhận hết mà chả cho lại cái gì đâu.”

“Cậu có nhớ tên người đàn ông
đó không?”

“Không nhớ ngay được. Anh ta
không đến thường xuyên, và kể từ hôm đó tôi nghĩ là anh ta không đến lần nào
nữa. Anh ta không phải là một trong những khách hàng thường xuyên của chúng ta;
anh ta trả phí một tháng và luyện tập một vài lần, rồi không thấy gia hạn nữa.
Dù vậy mình có thể nhận ra tên anh ta nếu mình nhìn thấy. Cậu có giữ file lẻ về
những người không gia hạn không?”

“Không một tờ nào cả. Nó hẳn là vẫn ở trong
máy. Cậu có định làm gì trong phần còn lại của ngày hôm nay không? Mình sẽ gọi
một cuộc cho cảnh sát – đặc biệt là, chàng cảnh sát của tôi – “ và họ có thể
muốn gặp cậu ở Great Bods để tìm kiếm những file máy tính.”

“Không, mình chỉ đi loanh quanh thôi. Nếu mình đi ra ngoài, cậu có thể gọi
vào di động của mình.”

“Okay. Mình sẽ liên lạc lại với cậu.”

“Điều đó nghe thật tuyệt,” Bà Bloodsworth nói, đôi mắt xanh lục ánh lên
thích thú. Bà không buồn giả vờ rằng bà không phải vừa mới nghe lỏm chuyện. Dù
sao thì, tôi đang ngồi trong cùng phòng với bà.

“Cháu hy vọng thế. Bây giờ, chỉ cần Wyatt không cúp máy với cháu lần nữa -

“Nó cúp máy với cháu?” Hiện tại đôi mắt xanh của bà đang bốc lửa. “Ta đã
dạy nó cư xử tử tế hơn thế. Để ta rót thêm chút từ vào tai nó -”

“Oh, không, đừng làm thế. Để xem nào, có lẽ cháu không gọi lại cho anh ấy
là tốt nhất. Cháu sẽ gọi cho thám tử MacInnes.” Tôi tìm danh thiếp của viên
thám tử, và quay số gọi.

Khi anh trả lời, tôi nói một cách vui vẻ, “Xin chào, Blair Mallory đây -”

“Uh- đợi một phút, Cô Mallory, tôi sẽ chuyển máy cho Trung Úy -”

“Oh, không cần thiết. Tôi nói chuyện với anh cũng được. Chuyện là, tôi vừa
mới trò chuyện với trợ lý của tôi, Lynn Hill, về chuyện cô ấy tiếp quản ở Great
Bods thay tôi khi nó mở lại vào ngày mai — nó sẽ mở lại đúng không? Các anh sẽ
giật hết những cái dây vàng ngớ ngẩn đó xuống chứ?”

“Uh— để tôi quay lại thảo luận với cô về vấn đề đó —”

“Đừng bận tâm. Tôi sẽ tìm hiểu về chuyện đó sau. Dù sao thì Lynn đã đề cập
đến việc cô ấy nghĩ Nicole có hứng thú với đàn ông có vợ. Anh biết đấy— sự thử
thách, cướp một cái gì đó khỏi tay người đàn bà khác. Lynn nói cô ấy đã không
nói bất cứ cái gì về điều đó cho người thám tử đã hỏi cô ấy, bởi vì lúc đó cô
ấy không nghĩ ra, nhưng sau đó những điều ấy đã xuất hiện trong tâm trí cô ấy
và vì cái cách mà Nicole đã hành xử cô ấy nghĩ là có khả năng là thế.”

“Uh—” Anh ta cố gắng ngắt lời lần nữa, nhưng tôi lại lấn lướt anh ta.

“Lynn và tôi đã nói chuyện về những khả năng, và cô ấy nói rằng hai tháng
trước cô ấy bắt gặp Nicole và gã đàn ông này trong phòng vệ sinh nam, well,
cùng nhau. Cô ấy không nhớ tên người đàn ông, bởi bì anh ta chỉ đến Great Bods
vài lần và sau đó không quay lại nữa, nhưng cô ấy chắc chắn là sẽ nhận ra cái
tên đó khi cô ấy nhìn thấy nó, và nếu anh muốn, cô ấy có thể gặp anh ở Great
Bods và cô ấy sẽ lục các file trong máy tính về các thành viên không gia hạn
tiếp. Anh vẫn theo kịp đấy chứ?”

“Yeah,” anh ta nói, bây giờ nghe có vẻ hứng thú với tôi hơn rất nhiều.

“Tốt. Đó là điểm bắt đầu. Cái gã đàn ông cụ thể kia có thể không phải là
kết quả, nhưng biết được cô ta thích đàn ông có vợ sẽ khoanh vùng được những
thứ khác, đúng không?”

“Chắc chắn là thế.” Giờ đây anh ta nghe như là đang reo hò.

“Chỉ là trong trường hợp này anh không có số điện thoại của Lynn, nó đây.”
Tôi đọc liến thoắng. “Cô ấy đang đợi tin từ anh. Và nếu cô ấy không có ở nhà,
đây là số di động của cô ấy” Liến thoắng đọc một số khác. Rồi sau đó tôi thỏ
thẻ “Chúc một ngày tốt lành, Thám tử,” và gác máy sau khi anh ta tự động lầm
bầm đáp trả.

“Ta rất ấn tượng,” Mrs. Bloodsworth nói, ngoác miệng đến tận mang tai.
“Cháu đang tạo một hình mẫu lí tưởng cho các cô tóc vàng hoe ngơ ngẩn, nhưng
cháu tuôn ra một tràng thông tin quá nhanh nên có thể anh ta không kịp ghi lại
hết.”

“Thì anh ta sẽ gọi lại,” tôi ung dung . “Hoặc một ai đó sẽ làm thế.”

Một ai đó đã làm thế, tất nhiên, trong vòng năm phút. Anh ta cũng nghênh
ngang cáu kỉnh. “Nếu em có thông tin về chuyện đó, em hãy gọi cho anh, không
phải đồng nghiệp của anh,” Anh nói cộc lốc.

“Liệu anh với người đã gác máy với em hai lần có phải là một không? Em thậm
chí không thể tưởng tượng được là sẽ gọi lại cho anh, về bất cứ chuyện gì.”

Sự yên lặng sâu như hẻm núi Grand Canyon dựng lên giữa chúng tôi. Rồi anh
lầm bầm “Oh, cứt thật” với tông giọng của một người đàn ông vừa nhận ra mình
phải nuốt nghẹn và xin lỗi, bởi vì, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đã cư xử
thật là thô lỗ. Không chỉ thế, anh ta biết rằng tôi đang ở với mẹ anh, người đã
nuôi dạy anh cư xử tử tế hơn thế này nhiều. Đây chỉ là một trận chiến bé tin
hin, nhưng anh ta đã bị thúc mạng sườn và tôi thực sự rất hả hê vì thế.

Cuối cùng anh thốt ra một tiếng thở dài. “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ
cúp máy với em nữa, anh hứa”

“Lời xin lỗi được chấp nhận” tôi nói ngắn gọn. “Bây giờ, Lynn sẽ có thể mở
cửa Great Bods vào ngày mai chứ?” Sẽ chẳng khôn ngoan nếu dồn anh vào bước
đường cùng, đúng không? Tôi đã thắng, vì thế tôi làm một người lớn và tiếp tục
tiến tới.

“Anh chắc 90 % là cô ấy có thể làm vậy.”

“Tốt. Vẫn có xe của em đỗ ở đằng trước chứ?”

“Không. Anh đã lấy chìa khóa từ túi em và chuyển nó tới khu nhà em rồi. Nó
vẫn an toàn nguyên vẹn.”

“Anh lấy chìa khóa của em lúc nào?” tôi tò mò hỏi, vì không nhìn thấy anh
làm điều đó.

“Tối qua. Khi em có vẻ như đã ngủ rồi.”

“Em đoán là mọi thứ ở nhà em vẫn ổn, không có của sổ nào bị bắn hay bất cứ
thứ gì đó đúng không?”

“Nhân viên tuần tra đã kiểm tra nó, báo cáo rằng mọi thứ vẫn được khóa kĩ,
cửa sổ được khóa, anh ta không thấy một lỗ đạn hổng nào.”

“Anh ta có trèo qua hàng rào vào kiểm tra cánh cửa kiểu Pháp ở phía sau
không?”

“Anh ta nói rằng đã kiểm tra tất cả các cửa. Để anh kêu anh ta và hỏi về
cái cánh cửa đặc biệt đó,” anh bỏ máy và quay lại sau một phút “Simmons nói
rằng anh ta không phải trèo qua hàng rào, anh ta chỉ việc mở cổng và đi vào.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. “Em luôn luôn để cổng khóa” Ngón
tay tôi nắm chặt vào điện thoại “Em chắc nó đã được khóa”

“Cứt thật. Anh sẽ cử ai đó quay lại đấy ngay. Em ngồi yên đó.”

“Làm như là em có thể làm bất cứ thứ gì khác ấy,” Tôi nhại lại. Cả hai
chúng tôi đều lịch sự nói tạm biệt, vì thế không ai có thể buộc tội người kia
cúp máy ngang chừng; rồi tôi kể lại những việc xảy ra mới nhất cho bà
Bloodsworth nghe.

Và ấy là khi tôi nhớ đến Siana. Nó có nhiệm vụ đến nhà tôi hôm nay và đóng
gói đồ đạc cho tôi. Điều gì xảy ra nếu vì sự trùng hợp khủng khiếp này nó ở
trong nhà tôi khi có bất cứ ai đó đã phá khóa cổng khi mà chỉ có thể mở khóa từ
bên trong? Siana tóc vàng. Nó chỉ cao hơn tôi một chút, nhưng kẻ giết Nicole
không biết điều đó. Nó cũng có một bộ chìa khóa nhà tôi, phòng trường hợp tôi
đánh mất bộ của mình.

Nó có thể đến bất cứ lúc nào để lấy quần áo cho tôi: Ngay đầu giờ sáng nay,
hay vào lúc ăn trưa, hoặc nó có thể đợi cho đến tận khi xong hết việc trong
ngày – nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ đợi lâu thế, vì nó phải gặp Wyatt ở đâu
đó để đưa túi cho anh và đôi khi nó phải làm việc đến tận tám, chín giờ tối.

“Việc gì vậy?” Bà Bloodsworth hỏi, quan sát nét mặt tôi .

“Em gái cháu,” Tôi cất giọng nhợt nhạt. “Hôm nay nó phải đến để gói đồ cho
cháu và đưa chúng cho Wyatt. Anh ấy chưa nói về việc ấy, vì thế nó có thể đã
bị—”

Nó có thể đã bị nhầm với tôi. Oh, Chúa lòng lành.

Cầu nguyện thành tâm hơn những gì tôi từng thầm câu nguyện trong đời, tôi
gọi lại cho Wyatt. Anh nghe có vẻ thận trọng khi anh trả lời điện thoại. “Siana
có nhiệm vụ đến nhà em để lấy quần áo,” Tôi nói gấp gáp “Hôm nay anh có nhận
được tin gì từ nó không?”

“Bình tĩnh nào” Anh nói, giọng anh chuyển sang dịu dàng. “Cô ấy ổn. Cô ấy
đã mang những túi đồ dùng của em đến ngay đầu giờ sáng nay.

“Cảm ơn Chúa. Oh, cảm ơn Ngài.” Nước mắt tràn trên mắt tôi. “Em vừa mới
nhận ra... Nó tóc vàng; nó gần cỡ với em; tên giết người có thể không biết được
về sự khác nhau giữa hai đứa em.” Tôi thấy sợ vì mình chưa bao giờ nghĩ đến điều
ấy trước đây, và xem xét từ cái tai hoạ chết người mà tôi đã biết này, Wyatt
cũng chưa bao giờ nhận thấy sự giống nhau của chúng tôi, ít nhất là chưa theo
chiều hướng đó. Những người đã biết chúng tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn hai
đứa, vì chúng tôi hoàn toàn trông không giống nhau, nhưng vẻ bề ngoài, với việc
chỉ nhìn thoáng qua. . .

Vì Wyatt là cảnh sát, anh hỏi “Có thể Siana đã để mở cổng nhà em ?”

Tôi chùi đi những giọt nước mắt. “Em sẽ gọi và hỏi nó, nhưng em không tưởng
tượng ra bất cứ lý do nào để nó làm vậy.”

“Anh sẽ gọi. Anh có nhiều câu hỏi hơn cần hỏi cô ấy. Anh cũng có một câu
hỏi cho em đây: Em có bật hệ thống an ninh không?”

Tôi mở miệng để nói một cách tự động, “Có, tất nhiên rồi” nhưng đột ngột
ngậm nó lại khi nhớ ra lần cuối cùng mình ở nhà, vào thứ sáu, đợi chờ hãng cho
thuê xe đến để đón tôi đi. Tôi đã đợi ở cửa, và khi người lái xe đến, tôi đã ù
té chạy. Tôi nhớ rõ rệt về việc khóa cửa, nhưng không nghĩ chút nào đến việc
đặt chuông báo động.

“Nó không được đặt,” Cuối cùng tôi nói. “trừ khi Siana bật vào sáng nay khi
nó rời khỏi đó. Nó biết mã.”

“Được rồi. Anh sẽ xử lý những việc ở đây. Giữ bình tĩnh, và nếu may mắn anh
sẽ đón em khoảng khoảng vài giờ nữa. Okay?”

“Okay.” Tôi rất biết ơn vì anh đã không lên lớp tôi về vụ quên bật báo động
an ninh. Tôi đã nghĩ cái quái quỉ gì vậy chứ? Oh, yeah: bãi biển. Tôi đã quá
nôn nóng để biến đi.

Tên giết người có thế đã đến bất cứ lúc nào trong cuối tuần đó, và thỏa mãn
bản thân khi hắn đợi tôi về. Chỉ là hắn chưa, có thể hắn cắm cọc ở nơi tôi ở,
và khi xe ô tô của tôi không ở đó, hắn đã nghĩ rằng tôi chắc hẳn đang ở cũng ai
đó. Nhưng nếu hắn quay lại Great Bods, hắn sẽ thấy cái xe của tôi, và sau đó có
thể đoán ra rằng đó là nơi tuyệt nhất để đợi tôi, bởi vì tôi chắc chắn phải lấy
xe của mình.

Kế hoạch đó đã được thực hiện, cũng có ích, đó chỉ là tình cờ rằng tôi vẫn
còn sống. Hắn ta sẽ làm cái gì tiếp theo? Không, đợi đã - hắn ta có thể đã nghĩ
kế hoạch đó đã thành công từ tối hôm qua, bởi vì tôi đã ngã xuống đất và hiển
nhiên là hắn ta không thể lơ lửng xung quanh để quan sát mọi thứ. Hắn ta chắc
tưởng là đã giết được tôi, cho đến tận bản tin lúc 10h thông báo cho hắn ta tin
khác hẳn - hoặc có thể thậm chí chưa phải lúc đó. Bệnh viện đã không đưa ra
tuyên bố gì về tình trạng đó. Cảnh sát cũng đã canh giữ nghiêm ngặt tối qua ,
cho đến tận khi Wyatt nhét tôi vào một nơi an toàn - có vẻ như cái giường của
anh là an toàn, hơn bất kì cái gì. Dù vậy bản tin buổi sáng cũng có thể đã
thông báo là tôi đã được điều trị tại bệnh viện và đã ra viện.

Vì thế động thái tiếp theo của hắn ta sẽ là gì? Có thể bây giờ hắn ta đang
ở căn hộ của tôi, đợi tôi? Có thể hắn ta chỉ đang kiểm tra mọi chuyện, tìm kiếm
cách để đột nhập vào trong. Cánh cửa kiểu Pháp là chỗ dự đoán tốt nhất, và hàng
rào riêng cũng sẽ cho hắn ta có chỗ ẩn núp trong khi hắn ta cạy cửa mở, hoặc
làm bất cứ cái gì.

Dù nếu thế thì hắn ta thật ngu ngốc. Cái nhãn hiệu của công ty an ninh dán
ngay cánh cửa sổ trước. Hắn ta sẽ không cách nào biết được hệ thông có bật hay
không vì thế hắn ta sẽ không có cơ hội thực hiện điều đó – sẽ không nếu đầu hắn
ta có não.

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân khi bà Bloodsworth cuối
cùng đã lấy được sự chú ý của tôi, đang lo lắng hỏi thăm xem liệu Siana có ổn
không. “Nó ổn ạ,” Tôi trả lời và chùi nốt những giọt nước mắt cuối cùng còn sót
lại. “Nó đã gói ghém quần áo của cháu vào sáng sớm nay và mang túi đến cho
Wyatt. Anh ấy sẽ gọi cho nó để hỏi xem nó có bật hệ thống an ninh không.”

Nhất định là nó đã làm thế rồi. Siana sẽ không để nhà tôi trong tình trạng
không được bảo vệ, thậm chí nếu hệ thống đó đã tắt khi nó đến. Vì thế, bởi
không có báo động kêu, nhà tôi không bị đột nhập. Không có tên giết người nào
đợi ở đó. Hắn ta có thể nhảy qua hàng rào và cố gắng nhòm vào qua cánh cửa kiểu
Pháp, nhưng tôi đã kéo rèm phủ kín rồi, và hắn ta sẽ chẳng thể thấy cái gì hết.
Mọi thứ thế là ổn.

Tôi thở hắt ra, dấu hiệu của một tinh thần nhẹ nhõm.

“Thế là Wyatt không bảo gì về việc nó sẽ đến đây lúc nào hả” bà Bloodsworth
nói. “Bác sẽ đi chuẩn bị bữa tối cho chúng ta. Nếu nó không đến kịp lúc để ăn
cùng, ta chỉ việc hâm nóng các thứ cho nó.”

“Có cái gì cháu có thể làm giúp được không?” Tôi hỏi, hy vọng là có, bởi vì
tôi đang trở thành một thể loại già cỗi chỉ biết ngồi không và để cho ai đó
phục vụ mình.

“Một tay ư?” bà hỏi rồi cười phá ra. “bác không thể nghĩ ra cái gì khác hơn
là dọn bàn đâu. Chỉ cần đi vào trong bếp và bầu bạn với bác thôi. Giờ bác không
hay nấu nướng lắm, vì chỉ có mỗi mình bác ở nhà. Chẳng để làm gì, phải không?
Bác ăn một cái sandwich cho bữa tối , và thỉnh thoảng vào mùa đông sẽ mở một
hộp súp, những đồ ăn sẽ rất chán nếu cháu không có người ăn cùng .”

Tôi theo bà vào bếp, và ngồi vào bàn. Đó là một căn bếp sang trọng, tất
nhiên, cả tòa Victorians thực sự đều toát lên điều đó, nhưng bạn có thể nói hầu
hết bữa ăn nhà Bloodsworth đều đã được diễn ra trên chiếc bàn tuyệt vời này.
“Bác nghe có vẻ hơi chán nhỉ?. Liệu bác có nghĩ đến việc tham gia Great Bods
trở lại không? Chúng cháu có vài chương trình mới rất tuyệt.”

“Bác đã nghĩ về nó, nhưng cháu biết nó là thế nào mà. Nghĩ về một thứ, và
thực sự trở dậy để làm nó là hai việc khác nhau. Sau tai nạn xe đạp đó, bác e
rằng bác đã trở nên già cỗi rồi”

“Ai chăm bác lúc bị đau ạ?”

“Con gái bác, Lisa. Thật là khốn khổ. Cái xương quai xanh đã đủ tệ, nhưng
những cái xương sườn mới là thực sự thống khổ. Bác không thể nhúc nhích được
chút nào mà không đau hết, và bác cũng không thể kiếm được một tư thế thoải
mái, thế là bác lại luôn phải chuyển động. Cánh tay trái của bác vẫn yếu, nhưng
bác vẫn đang tập luyện và hầu như là đã trở lại được như bình thường rồi. Sáu
tháng! thật là lố bịch khi mất lâu đến thế để phục hồi, nhưng bác ngờ rằng điều
ấy chỉ rõ tuổi tác của bác.”

Tôi khịt mũi. Đó không phải là một cử chỉ thanh lịch, nhưng nó thể hiện
được quan điểm của tôi. “Cháu cũng đã vỡ một cái xương quai xanh khi cháu ở đội
cổ vũ trường trung học. Cháu đã phải tập rất khổ sở để quay lại đội hình vào
năm tiếp sau. Thật tốt là đội cháu đã không xây hình tháp hay bay lộn nhào
trong những trận bóng rổ, nếu không thì cháu đã không thể xoay sở nổi. Sáu
tháng đối với cháu nghe có vẻ như là một khoảng thời gian phục hồi hợp lý.”

Bà mỉm cười. “Nhưng ta không phải chồng chuối, đúng không? Cháu thì có”

“Khi đó thì không, cháu không làm vậy. Cháu không thể, chỉ là vai cháu
không giữ được.”

“Cháu vẫn có thể trồng chuối chứ?”

“Tất nhiên rồi ạ. Và backflip, cartwheel rồi splits [1]. Cháu cố gắng duy trì các bài tập thể hình hai lần một tuần.”

“Cháu có thể dạy ta cách trồng chuối được không?”

“Cháu thấy sao lại không chứ. Đó là sự cân bằng, sức mạnh và tập luyện. Bác
cần phải tập nâng tạ nhẹ để làm tay và vai cứng hơn, trước khi bác bắt đầu.
Điều cuối cùng bác cần là ngã và gẫy thêm cái gì đó khác.”

“Đồng ý,” bà trả lời nhiệt thành.

“Cháu có thể trồng chuối một tay,” tôi nói, hơi khoe khoang một chút.

“Cháu có thể ư?” Bà quay đầy ra khỏi quầy bếp và nhìn chằm chằm vào cánh
tay bị thương của tôi, gấp cái tạp dề màu xanh lại. “Không phải bây giờ, cháu
không thể.”

“Cháu hoàn toàn có thể, bởi vì cháu dùng tay phải, cũng vì nó mạnh nhất và
vì cháu thuận tay phải. Dù sao thì cháu luôn luôn khoanh tay trái sau lưng vì
thế nó sẽ không vung vẩy lung tung là làm cháu mất cân bằng.”

[1] Một loạt các kĩ thuật lộn,
uốn.

Well, kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện này là tính đến khi sườn lợn,
đậu xanh, khoai tây nghiền, và bánh quy chín, thì cả hai chúng tôi đã chết dần
chết mòn để xem bản thân tôi có thể xoay sở trồng chuối được được không. Bà
Bloodsworth cứ nói không, tôi không nên tạo thêm cơ hội làm bản thân bị thương
thêm nữa, bởi vì vết khâu vẫn còn mới và tôi đã bị mất máu, những thứ đại loại
như vậy, nhưng tôi chỉ ra rằng khi trồng chuối, số máu còn lại của tôi sẽ chảy
về phía đầu, vì thế có lẽ tôi sẽ không chóng mặt

“Nhưng cháu đang yếu.”

“Cháu không yếu. Tối qua cháu hơi run một chút, và bây giờ cháu khỏe rồi.”
Để chứng minh, tất nhiên, sau đó tôi phải trồng chuối.

Bà cứ làm nhặng lên xung quanh tôi như kiểu muốn tôi dừng lại mà không biết
làm cách nào, và cũng lúc đó, tôi có thể nói là bà thực sự rất thích thú. Chúng
tôi bỏ băng treo cánh tay trái của tôi ra, và mặc dù hôm nay tôi có thể cử động
một chút, tôi vẫn không làm được nhiều việc, vì thế bà đẩy nó giúp tôi, gấp nó
về phía sau lưng, Rồi với cố gắng tài tình, bà buộc cái dây quàng quanh hông
tôi, và lên trên cánh tay tôi để giữ nó ở đúng vị trí.

Tôi chiếm lấy một bên cái bàn, xa khỏi bàn bếp và trong lối ra rộng rãi của
phòng ăn, vì thế có một khoảng không rất lớn. Tôi cúi người lên đó, đặt bàn tay
lên sàn với khuỷu tay tì lên gối phải, tập trung sức nặng của mình lên cánh
tay, và bắt đầu chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm uốn cong, nhấc chân mình lên
khỏi mặt đất.

Vì đó là những gì Wyatt thấy khi anh đi vào nhà bằng cửa sau. Chúng tôi đã
quá mải mê nên không nghe thấy tiếng xe ô tô ở đường vào nhà.

“Thánh thần quái quỉ!” anh nói, những từ ngữ bùng ra, khiến cả mẹ anh lẫn
tôi giật cả mình.

Đó không phải là điều hay ho, vì nó làm tôi mất thăng bằng. Tôi bắt đầu
chao đảo, bà Bloodsworth túm lấy tôi, và Wyatt nhảy lên bàn. Bằng cách nào đó
anh bắt lấy chân tôi, giữ tôi khỏi đổ ngược lại, rồi quấn cánh tay khỏe mạnh
quanh eo tôi và nhẹ nhàng lộn tôi thẳng lại.

Dù thế, chẳng có gì nhẹ nhàng trong cái giọng của anh hết. “Em đang nghĩ
cái quỷ tha ma bắt gì thế hả?” anh ta gầm lên với tôi, mặt anh xám xịt vì tức
tối, rồi quay sang bà Bloodsworth. “Mẹ, nhiệm vụ của mẹ là ngăn không cho cô ấy
làm những điều ngu ngốc, không phải là trợ giúp cô ấy!”

“Em chỉ đang chỉ cho - ” Tôi bắt đầu.

“Anh đã thấy những gì em “chỉ” đang làm! Vì Chúa, Blair, em chỉ mới bị bắn
có hai tư giờ trước! Em bị mất máu rất nhiều! Bây giờ nói cho anh biết, với
tình trạng này, thậm chí trồng chuối còn xa mới gọi là việc làm hợp lý, đúng
không?”

“Bởi vì em đã từng làm thế, em sẽ nói nó có thể làm được. Nếu anh không làm
em giật mình, em thực sự vẫn ổn.” Giọng tôi khá là ôn hòa, bởi vì chúng tôi đã
làm anh sợ. Tôi vỗ nhẹ vào tay anh “Mọi thứ ổn cả mà. Tại sao anh không ngồi
xuống và em sẽ mang cho anh thứ gì đó để uống. Trà đá? hay sữa?

“Con sẽ ổn thôi,” mẹ anh nói một cách dễ chịu. “Mẹ biết là con sợ, nhưng
thực sự, bọn mẹ vẫn kiểm soát được mọi thứ.”

“Kiểm soát được? Cô ấy - mẹ...” Anh ngừng phun phì phì và lắc đầu. “Ở đây
cô ấy chẳng an toàn hơn ở nhà chút nào hết. Một cái cổ gãy có thể giết chết cô
ấy, cũng giống như một viên đạn có thể làm việc đó. Thế đó. Con sẽ phải xích
tay cô ấy vào bàn gương trang điểm ở nhà tắm, và để cô ấy ở trong nhà con cả
ngày.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3