Con dâu nhà giàu - Chương 140 + 141

Chương 140: Công bằng

Thầy Khắc Y nhìn Chu Thiến một
cái, lắc đầu thở dài, chuẩn bị xoay người rời đi, mà giám khảo chấm thi cũng
tiếc nuối chuẩn bị viết hai chữ “không đạt” lên phiếu. Hồ Giai Giai đắc ý và
hưng phấn lộ liễu. Mọi người còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Đến lúc này, Chu Thiến vẫn luôn
yên lặng đột nhiên bước lên, gọi giật Khắc Y lại:

- Thầy Khắc Y, xin chờ một chút.

Giọng nói thanh thúy mà vang
dội, áp chế mọi tiếng ồn khác, mọi người đều yên lặng, tròn mắt nhìn cô.

Khắc Y quay đầu lại nhìn Chu
Thiến, Chu Thiến bình tĩnh nhìn ông, sau đó chậm rãi nói:

- Thầy Khắc Y, thầy đã từng
nghe em giải thích, đã kiểm tra thử tóc người mẫu của em chưa, tại sao đã nhanh
chóng đưa ra kết luận như vậy, có phải là quá võ đoán hay không?

Lời vừa nói ra, đến cả các giáo
viên cũng đều giật mình. Phải biết rằng, trong công ty, Khắc Y là người được
sùng bái nhất chỉ sau chủ tịch, cho dù là chủ tịch cũng không chỉ trích ông
thẳng thừng như vậy. Tống Thiệu Lâm này đã làm sai, chẳng những không biết hối
cải mà còn dám trách cứ Khắc Y, quả là quá đáng. Các giáo viên đều tỏ vẻ bất
mãn.

Khắc Y ngẩn ra, không ngờ cô
lại nói những lời này, cẩn thận nghĩ lại, cũng rất có đạo lý, ông hẳn nên nghe
cô giải thích mới đúng. Chỉ là ông quen được người tôn sùng, giờ đột nhiên bị
chỉ trích như vậy trước mặt bao người thì quả thực là rất xấu hổ. Trong lúc
nhất thời, không biết nên nói gì mới tốt.

Hồ Giai Giai sao để cho cô phản
kích, vội nói:

- Sự thật ai cũng thấy, cô còn
gì mà nói chứ?

Chu Thiến hoàn toàn không để ý
đến Hồ Giai Giai, như không nghe thấy cô ta nói gì vậy. Đôi mắt như ngọc của cô
nhìn Khắc Y không chớp, môi mím chặt đầy vẻ quật cường. Cô lại nói:

- Xin thầy đến xem tóc người
mẫu của em thì thầy sẽ biết em không nói dối.

Khắc Y thấy cô kiên quyết như
vậy, tò mò đi đến bên chỗ người mẫu của Chu Thiến. Các học viên ở dưới đều xúm
lại gần, nghển cổ nhìn phía Chu Thiến và Kiều Tranh. Lưu Văn Chí thấy vậy không
khỏi có chút lo lắng. Anh không biết Chu Thiến sẽ nói gì với Khắc Y, cảm thấy
hoảng hốt, vội gạt mọi người mà lên phía trước nhìn xem.

Chu Thiến nói với Khắc Y:

- Thầy Khắc Y, thầy xem tóc
người mẫu của em đi, em thực sự là đã rất cẩn thận để tạo nếp tóc cho người
mẫu, thầy xem, keo xịt tóc còn đây, kẹp tóc cũng nhiều như vậy, thầy nhìn những
chỗ em kẹp tóc xem có phải là đều kẹp rất cẩn thận, rất đúng chỗ không?

Khắc Y làm trong nghề bao năm,
đương nhiên là có kinh nghiệm, ông vừa nhìn đã biết Chu Thiến kẹp tóc rất chính
xác, hơn nữa nhìn qua, keo xịt tóc cũng không ít, hẳn không dễ dàng bị rơi
xuống như vậy mới đúng. Ông lấy tay sờ tóc người mẫu, sau đó dính thử ngón trỏ
và ngón cái, không khỏi nhíu mày.

Ông còn chưa kịp nói gì, Hồ
Giai Giai đã nói:

- Cái này chỉ chứng tỏ cô học
không đủ đến trình độ chín muồi thôi, cô đừng tìm lí do chống chế nữa.

Chu Thiến quay đầu lại, lạnh
lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc như đao:

- Tôi đang nói chuyện với thầy
Khắc Y, đề nghị cô biết lễ phép một chút, đừng có nói leo như thế.

Hồ Giai Giai còn định nói thêm
gì thì lại thấy Khắc Y cũng tỏ vẻ khó chịu, sợ lại khiến ông có ấn tượng không
tốt nên đành phải ngậm miệng không dám nói gì thêm nhưng vẻ mặt tức giận, rất
không cam lòng.

Chu Thiến thấy vẻ mặt của Khắc
Y thì biết ông đã phát hiện vấn đề, nói:

- Tin rằng thầy Khắc Y cũng
phát hiện, độ dính của keo xịt tóc này rất kém, căn bản không phải là keo xịt
tóc của trường chúng ta

Cô quay qua, đảo mắt nhìn mọi
người dưới sân khấu:

- Tôi nghi ngờ đã có người đánh
tráo keo xịt tóc của tôi.

Mọi người ồ lên, hai mặt nhìn
nhau kinh ngạc, chuyện này tuy rằng đều có nghe nói nhưng vẫn là lần đầu tiên
chứng kiến, nhất thời không thể phân biệt được thật giả. Mà Lưu Văn Chí lại tái
mặt, toát mồ hôi lạnh. Nhưng anh ta nghĩ lại, keo xịt tóc đã được đổi lại, cảm
thấy thoáng an tâm hơn một chút.

Mọi người đều nhìn về phía Khắc
Y xem ông nói gì, lời nói của ông mới là có trọng lượng nhất.

Khắc Y yên lặng một hồi rồi
nói:

- Keo xịt tóc Tống Thiệu Lâm
dùng quả thực không phải là keo xịt tóc của nhà trường phát, đi, chúng ta đến
bàn của em xem sao.

Đám người tản ra, tạo thành
đường đi, Chu Thiến dẫn Khắc Y đến bàn trang điểm của mình, mọi người đều đi
theo sau muốn xem đến cùng là thế nào. Khắc Y cầm lấy lọ keo xịt tóc trên bàn
của Chu Thiến, nhìn nhìn rồi phun ra rồi ngửi, à lên nói:

- Nhưng đây rõ ràng là keo xịt
tóc của trường học.

Mọi người nghe xong lời Khắc Y
nói, tưởng Chu Thiến nói dối thì đều tỏ vẻ khinh bỉ, có người còn cay độc nói:

- Là tự mình dùng ít, còn cứ
nói dối chống chế, đúng là lãng phí thời gian của mọi người, thiết kế của mình
còn đang phải chờ đây.

Mà Hồ Giai Giai đằng sau cũng
thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Lưu Văn Chí đầy ý tán thưởng.

Vẻ mặt Chu Thiến nghiêm túc đón
lấy keo xịt tóc rồi nhìn kỹ, phát hiện quả đúng là lọ keo xịt tóc mình thường
dùng. Cô cũng có chút ủ rũ, chẳng lẽ mình đoán sai, là vì mình làm không tốt?
Nhưng giây sau cô đã gạt đi ý nghĩ này, bởi vì cô nhìn ra một sơ hở, vẻ mặt
lạnh lùng của cô cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời bừng sáng
giữa mây đen, khiến mọi người nhìn mà như đui mù.

Chu Thiến nhìn mọi người, thành
khẩn nói:

- Mình biết là mình làm mất
thời gian của mọi người, xin mọi người cho mình vài phút, mình nhất định sẽ nói
rõ ràng với mọi người. Tin rằng mọi người cũng không thích hành vi đê tiện, phá
hoại thành quả của người khác để đạt được mục đích của mình thành công. Mọi
người không ngại thì cũng nhìn xem, có thể tự cảnh giác cho chính mình.

Cô lại nhìn Khắc Y, cầm lọ keo
xịt tóc nói với ông:

- Thầy Khắc Y, thầy làm nghề
này nhiều năm, nhất định cũng sẽ phát hiện, mỗi khi dùng keo xịt tóc làm tóc
cho khách hàng xong, nhất định tay sẽ dính nhiều keo xịt tóc, cũng sẽ dính lên
thân lọ, dấp dính. Nhưng thầy xem này, lọ này hoàn toàn sạch sẽ, bởi vì mỗi lần
em dùng xong đều rửa sạch, bởi vì lần này căn bản em không dùng đến nó nên thân
chai vẫn sạch sẽ như thế.

Cô trầm mặt xuống, cao giọng
nói:

- Rõ ràng là có người đã đổi lọ
keo này trước khi tôi dùng, sau đó lại đổi quay về. Thật nhanh tay, tâm tư tinh
tế, đúng là khiến người ta không thể không bội phục, chỉ là sự thông minh dùng
vào những việc này thì chỉ khiến người ta khinh bỉ, coi thường.

Những lời của cô sắc bén, có
sức thuyết phục, ánh mắt sắc lạnh đảo qua mọi người, khi nhìn qua Hồ Giai Giai
thì bỗng dừng lại, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Hồ Giai Giai từng làm đổ
đồ của mình xuống đất.

Hồ Giai Giai tiếp xúc đến ánh
mắt hoài nghi của Chu Thiến thì rùng mình, nhưng nhớ lại người làm việc không
phải là mình thì cũng thả lỏng, hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Chu Thiến vốn nghi ngờ Hồ Giai
Giai nhưng lại nghĩ lại, khi đó mình nhìn cô ta cẩn thận, cô ta tuyệt đối không
có cơ hội động thủ, hơn nữa cô ta cũng không chạm đến keo xịt tóc của mình. Đợi
đã, có người chạm vào keo xịt tóc của cô. Ánh mắt cô như tia chớp bắn về phía
Lưu Văn Chí, là anh ta cầm keo xịt tóc trả lại cho cô, anh ta hoàn toàn có cơ
hội đổi, sẽ là anh ta sao?

Chu Thiến nhìn Lưu Văn Chí thật
sâu, Lưu Văn Chí cảm thấy hơi thở nặng nề. Nhưng việc đã đến nước này, ngoài cố
chống đỡ, không chịu thừa nhận thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Mọi người thấy Chu Thiến nhìn
Lưu Văn Chí chằm chằm thì đều nhìn Lưu Văn Chí với vẻ nghi ngờ. Tiểu Mạt thấy
thế thì lớn tiếng hỏi Chu Thiến:

- Thiệu Lâm, chẳng lẽ là Lưu
Văn Chí?

Lưu Văn Chí thấy mọi người đều
hoài nghi mình mà Hồ Giai Giai lại lui về phía sau như thể chẳng liên quan, cảm
thấy vô cùng phẫn hận. Hối hận lúc trước đã nghe cô ta xúi giục, đến nỗi gặp
phải chuyện này. Nhưng giờ anh đã chẳng còn cơ hội quay đầu, một khi chuyện
chắc chắn, anh sẽ bị đuổi khỏi trường, mọi hi vọng đều dập tắt. Cho nên anh ta
bước lên trước, cố gắng nói:

- Thiệu Lâm, mình biết cậu nghi
ngờ mình, mình quả thật có lấy keo xịt tóc lại cho cậu nhưng hoàn toàn là ý tốt,
cậu không thể vì thế mà nghi ngờ mình. Chúng ta vẫn là bạn tốt, cậu nghi ngờ
mình thế này, mình thực sự rất buồn.

Vẻ mặt thành khẩn, giọng nói
chân thành, thực sự rất thật. Chu Thiến cũng không thể chắc chắn người giở trò
quỷ là Lưu Văn Chí, quả thực không thể vì anh ta giúp mình nhặt keo xịt tóc thì
trách anh ta được. Cô cúi đầu, xem ra hôm nay không thể tìm được kẻ gây chuyện
xấu. Mọi người thấy Chu Thiến không lên tiếng, nhất thời cũng hồ đồ theo.

Lúc
này, Khắc Y nói:

- Tôi
thực không thể chấp nhận được việc trường học của chúng ta cũng sẽ xuất hiện
chuyện này. Mọi người muốn vào công ty, tôi có thể hiểu, nhưng để thi được vào
công ty mà dùng thủ đoạn bỉ ổi này thực sự khiến người ta khinh thường, người
như vậy cho dù vào được công ty cũng không thể phát triển. Những kẻ tâm thuật
bất chính, bất kể là đi con đường nào cũng sẽ chẳng thể đi xa. Chuyện này
trường học nhất định sẽ tiếp tục điều tra đến cùng.

Nói
rồi ông lại nhìn Chu Thiến, lộ vẻ tiếc nuối:

- Về
phần Thiệu Lâm… thật xin lỗi, thầy không thể cho em thi lại bởi vì như thế là
không công bằng với mọi người. Thầy có thể cho em thông qua, là vàng thì sẽ
sáng lên, thầy tin dù em không vào được top mười thì cũng có thể bằng sự cố
gắng của mình mà vào được công ty.

Ông
vừa nói xong thì Tiểu Mạt lập tức kêu:

- Thầy
à, thầy biết rõ Thiệu Lâm bị hãm hại thì sao không thể cho cô ấy được thi lại.
Như vậy rất bất công với cô ấy, tin chắc mọi người cũng sẽ không phản đối.

Nhưng
mọi người nhìn nhau, ngoài Trương Bân và mấy người Triệu Viện Viện tỏ vẻ đồng ý
thì chẳng có ai lên tiếng. Mọi người đều nghĩ, chỉ cần kéo được một người thì
cơ hội của mình sẽ lớn hơn…

Tiểu
Mạt thấy mọi người như thế thì giận đến dậm chân mắng:

- Đều
là đám người ích kỉ.

Khắc
Y nhìn Chu Thiến khẽ nói:

- Cơ
hội cho mỗi người đều chỉ có một mà thôi, thầy rất tiếc…

Hồ
Giai Giai trốn ở phía sau cười lạnh, mà Lưu Văn Chí cũng lén thở phào một hơi.

Chu
Thiến thực sự rất thất vọng, cô nghĩ chỉ cần tìm ra chân tướng là sẽ có cơ hội
thi lại, không ngờ Khắc Y lại chỉ để cô thông qua mà không cho cô thi lại.

Cái
này có nghĩa là cô có một điểm đạt, có nghĩa rằng cô không còn trong top mười.
Có nghĩa rằng lúc thực tập cô không thể đi theo thầy giỏi mà chỉ có thể theo
những stylist bình thường.

Ông
công bằng với mọi người nhưng công bằng của cô ở đâu? Công bằng của cô thì sao?

Nhất
thời, cô cảm thấy vô cùng chán nản.

Chương 141: Nhu tình mật ý

Tiểu
Mạt mở cửa cho Triệu Hi Thành vào.

- Thiệu
Lâm đang ở ban công, tâm tình rất không tốt.

Tiểu
Mạt nói với anh, trước khi gọi anh đến, Tiểu Mạt đã kể lại mọi chuyện cho anh.
Triệu Hi Thành gật đầu:

- Cảm
ơn em đã gọi cho anh kịp thời.

- Em
cảm thấy bây giờ cô ấy nhất định rất cần anh, chuyện này như một đòn đả kích
lớn với cô ấy vậy.

Triệu
Hi Thành cười:

- Anh
rất vui vì cô ấy có được người bạn tốt như em.

Tiểu
Mạt cũng cười:

- Em
cũng vui vì có cô ấy là bạn. Được rồi, em phải đến quán bar rồi, hôm nay phải
đến xin nghỉ thôi, tuần sau bọn em phải đi thực tập rồi.

Nói
xong Tiểu Mạt cầm túi đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa cũng ý tứ đóng cửa lại.

Triệu
Hi Thành đi ra ban công, thấy Chu Thiến cầm ly trà, dựa vào ghế

Đêm
lạnh lẽo.

Bóng
đêm thản nhiên, ánh sao sáng lấp lánh, trong không khí phủ lớp sương đêm mỏng
manh

Anh
đi đến bên cô, ngồi xuống bên ghế nói:

- Giờ
trời đã lạnh rồi, ngồi chỗ này bị trúng gió sẽ cảm lạnh đó.

Chu
Thiến quay đầu nhìn anh, ánh mắt ảm đạm:

- Hi
Thành, anh đến rồi à.

Giọng
nói nhẹ nhàng chìm trong màn đêm.

Triệu
Hi Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô mà đau lòng, anh vương người qua ôm cô
vào lòng nói:

- Anh
biết em rất khó chịu, em cứ nói với anh, trong lòng em sẽ thoải mái lên đó.

Chu
Thiến dựa vào lòng anh, vùi mặt trong lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập
trầm ổn của anh, cảm nhận hơi ấm của anh, tâm tình dần ổn định lại.

- Hi
Thành, em rất khó chịu.

Giọng
nói từ ngực anh truyền tới, đầy vẻ rầu rĩ.

- Khó
chịu cái gì? Vì em không vào top mười
sao?

- Em
không thể làm trợ lý cho các thầy giỏi, không được hướng dẫn tốt, cái này là
tổn thất của em, em cảm thấy mọi cố gắng của em đều uổng phí…

- Thiệu
Lâm, thế này không giống em chút nào, trong ấn tượng của anh, em không phải là
người dễ nhận thua như thế.

Xung
quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi ô tô từ xa. Bọn họ đều nói
rất nhẹ, trong đêm mờ sương lại có sức chấn động lớn trong lòng nhau.

- Anh
không hiểu được đâu, em đã rất hi vọng vào chuyện này, em mong rằng với cố gắng
của mình, sẽ gây dựng được sự nghiệp của riêng mình, được mọi người công nhận,
được cha hiểu nhưng giờ em như không đến được nơi em muốn đến, em bị đạp xuống,
bị đẩy ra khỏi cửa.

Triệu
Hi Thành buông cô ra, để cho cô ngẩng đầu lên. Anh nhìn đôi mắt đen như mã não
của cô mà nói:

- Thiệu
Lâm, vào top mười thực sự quan trọng đến thế sao? Anh nghĩ những gì các thầy
dạy cho các em đều như nhau thôi. Chẳng qua bọn họ có lẽ sẽ giỏi hơn một chút.
Giống như một số người trong công ty của anh, rõ ràng đều là tốt nghiệp đại học
tốt nhất, có một số người thật sự nổi bật, có một số người lại rất bình thường.
Thiệu Lâm, thành công không phải do sự chỉ đạo của người khác, phần lớn đều là
dựa vào sức sáng tạo của chính mình. Tự tin vào chính mình, chuyện người khác
làm được em cũng sẽ làm được rất tốt thôi.

Anh
khẽ vỗ vỗ má cô, trong mắt tỏa sáng say lòng người. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

- Thiệu
Lâm, trong lòng anh, em thực sự rất kì diệu, anh tin vào em còn hơn tin vào bản
thân. Em không cần dựa vào ai cả, em chính là minh châu rồi

Ánh
đèn từ trong phòng hắt ra, một nửa khuôn mặt được ánh đèn soi sáng, nửa còn lại
chìm trong màn đêm, nửa sáng nửa tối càng khiến ngũ quan tuấn mỹ của anh có sự
góc cạnh. Hơn nữa, tình cảm nồng nàn trong mắt anh khiến cô có cảm giác choáng
váng.

Chu
Thiến kìm lòng không đậu mà lại vùi đầu vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy lưng
anh, trong lòng kích động vô cùng, dường như chỉ có thể ôm chặt anh mới có thể
phát tiết được.

Hồi
lâu sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh:

- Hi
Thành, cảm ơn sự tin tưởng của anh, cảm ơn sự tự tin anh mang đến cho em. Anh
nói đúng, em không nên nản lòng, người khác có thể làm được thì em cũng có thể.


cười cười rồi lại nói:

- Hi
Thành, anh thực sự đã thay đổi quá nhiều, đổi lại là trước kia nhất định anh đã
khuyên em bỏ cuộc, về nhà sống an nhàn.

Triệu
Hi Thành cười khẽ:

- Cũng
không hẳn thế, ngay cả anh còn tự giật mình, nhưng nói thật, anh rất thích điều
này, nó làm cho anh cảm thấy thật gần gũi với em, có thể chạm đến tim em, cái
này khiến anh thỏa mãn hơn bất cứ điều gì.

Nghe
lời anh nói, lòng Chu Thiến vô cùng vui mừng. Người đàn ông này đã vì mình mà
thay đổi nhiều như vậy. Sự cố gắng của anh cô đều thấy. Cuộc đời người con gái,
có người đàn ông đặt mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng thì hẳn là hạnh
phúc lớn lao nhất đời.

Đôi
mắt như ngọc của cô như bừng sáng, khuôn mặt trắng nõn cũng trở nên rạng rỡ, cô
hơi cười, nhìn anh thật sâu, trong mắt đầy tình cảm.

Lòng
Triệu Hi Thành như có gợn sóng. Anh cúi đầu, nhẹ hôn lên môi cô. Anh dùng đầu
lưỡi khẽ liếm quanh môi cô, dịu dàng mút liếm. Nụ hôn ngọt ngào khiến cô hơi
run run. Lòng anh như có một tình cảm dịu dàng dâng lên, kìm lòng không đậu mà
hôn lại anh.

Anh
như bị thiêu đốt trong nháy mắt, anh ôm chặt cô, khiến cơ thể ấm áp của cô dựa
sát và anh. Nụ hôn của anh nhiệt tình mà nồng cháy, chiếc lưỡi nóng bỏng đảo
quanh trong miệng cô, cánh môi như có ma lực khiến cô đỏ mặt, tim đập mà khẽ
rên rỉ.


chỉ cảm thấy cả người như đang bị thiêu đốt, người nóng rực lên. Mà thân thể
anh như ngọn lửa đốt nóng linh hồn của cô.

Hai
người cuồng nhiệt ôm hôn, hơi thở, nhiệt độ hòa vào nhau. Cảm giác mê loạn,
kích thích mà lại hạnh phúc này hấp dẫn hai người hãm sâu vào, rốt cuộc không
thể tự kiềm chế.

Hồi
lâu sau, Triệu Hi Thành lưu luyến buông cô ra, ngẩng đầu, hơi thở dồn dập, ánh
mắt mê ly. Anh cố gắng ổn định hơi thở của mình, khàn giọng nói:

- Thiệu
Lâm, cùng anh về biệt thự đi, được không…

Chu
Thiến ngẩng đầu, hai má ửng hồng, đôi mắt như có lớp sương mỏng manh, đẹp đến
kinh tâm động phách, cô cười với anh, khẽ đáp:

- Được.

Triệu
Hi Thành không thể khống chế sự vui mừng, cảm động trong lòng, lại gắt gao ôm
chặt cô vào lòng, sức lớn như muốn khảm cô vào sinh mệnh của mình.

Sương
đêm càng lúc càng nặng nề, dần dần quanh quẩn xung quanh bọn họ, tựa như cảnh
trong mơ, đẹp đến khó tin.

Công
ty Yêu Ti Lệ tọa lạc ở ngã tư phồn hoa nhất trong thành. Cửa hàng năm tầng, mỗi
tầng đều hơn 2.000 m2. Tường bằng thủy tinh, rèm cửa màu xanh biển,
đá cẩm thạch trắng thuần khiết, trần nhà khắc phù điêu tinh mỹ, những ngọn đèn
thủy tinh chiếu ra ánh sáng như ngọc ngà, chiếu lên vô số những chiếc gương
chỉnh tề khiến người ta sợ hãi mà than. Bước vào nơi này cũng như bước vào một
thế giới mộng ảo vậy.

Đó
là cảm giác của mỗi học viên khi bước vào Yêu Ti Lệ. Lúc này, bọn họ được người
phụ trách dẫn dắt đi thăm cửa hàng chính của Yêu Ti Lệ.

Cửa
hàng trưởng là một cô gái tao nhã, nữ tính hơn ba mươi tuổi. Cô vừa đi vừa giới
thiệu:

- Mặt
tiền cửa hàng chia theo năm tầng. tầng một là phòng tiếp đãi, chúng ta sẽ tiếp
khách hàng ở đó, tìm hiểu điều bọn họ muốn, sau đó sẽ tư vấn stylist phù hợp
cho bọn họ. Tầng hai là phòng thiết kế bình thường.

Bọn
họ lên tầng hai, tay vịn cầu thang màu đỏ khắc hoa tinh tế khiến cho người ta
có cảm giác thật hoa mỹ. Trên tường trắng như tuyết còn treo một vài thiết kế
của các nhân viên công ty, rất tinh mỹ.

Vừa
lên lầu hai đã nhìn thầy một hàng gương chỉnh tề, chỗ ngồi ngay ngắn, phía sau
là sô pha thoải mái. Vừa nhìn qua có phần hơi giống những cửa hàng làm đầu.

Cửa
hàng trưởng nói:

- Đây
chính là nơi làm việc của các stylist bình thường, trong các em sẽ có một số
người về sau sẽ thực tập ở đây.

Chu
Thiến biết đây là nơi mình sẽ thực tập, không khỏi nhìn thêm vài lần. Giờ cô đã
bình ổn được tư tưởng, Đúng như Hi Thành nói vậy, không được thầy giỏi chỉ dạy,
cô vẫn có thể vào công ty.

Sau
đó, cửa hàng trưởng lại đưa bọn họ lên tầng ba. Vừa lên tầng ba thì đã cảm nhận
được sự khác biệt. Nơi này trang hoàng rất xa hoa, sàn trải thảm hoa văn tinh
tế. Phòng chính được chia thành mười phòng nhỏ. Từng stylist đều có không gian
độc lập của riêng mình. Đi vào trong thì thấy, bên trong rất lớn, có một tủ
lớn, gương lớn, sô pha lớn, phòng thử đồ, ti vi LCD, tủ lạnh, thậm chí cả quầy
bar nhỏ. Quả thực là không gian làm việc xa hoa đến khó tin.

Các
học viên đều tỏ vẻ choáng váng. Mười người top đầu nghĩ đến việc sau này mình
sẽ được thực tập ở đây thì mắt tỏa sáng, hưng phấn vô cùng. Hồ Giai Giai lại
nhìn Chu Thiến với ánh mắt kiêu ngạo, lại bị Chu Thiến lạnh lùng nhìn lại. Chu
Thiến luôn cảm thấy, chuyện keo xịt tóc của mình bị đổi nhất định có liên quan
đến cô ta, chỉ tiếc là không có chứng cớ.

Cửa
hàng trưởng mang bọn họ đi thăm quan khắp nơi rồi để bọn họ xuống trước, có
người hỏi:

- Vẫn
còn chưa xem tầng bốn, tầng năm mà cô?

Cửa
hàng trưởng nói:

- Tầng
bốn là phòng làm việc của thầy Khắc Y, giờ thầy đang tiếp khách. Tầng năm là
phòng công tác của nhân viên hành chính, không có gì để xem hết.

Các
học viên tuy rất muốn đến xem phòng làm việc của thầy Khắc Y nhưng ông đang làm
việc không thể quấy rầy. Nhưng sau này còn thực tập ở đây nửa năm, chắc hẳn là
vẫn còn cơ hội.

Các
học viên quay về tầng một, cửa hàng trưởng bắt đầu chia giáo viên thực tập cho
bọn họ. Sau đó gọi người đưa mười người dẫn đầu lên tầng ba, bảo các stylist
lớn tự mình chọn học viên. Mỗi người đều có sở trường khác nhau, cho nên để cho
bọn họ chọn trợ lý đắc lực nhất cho mình.


hai mươi tám người còn lại thì cửa hàng trường cho mỗi người một tờ danh sách,
bảo bọn họ đến tìm chủ quản tầng hai gặp giáo viên hướng dẫn cho mình.

Mọi
người lên lầu, chủ quản cầm danh sách của bọn họ rồi nói cho bọn họ biết giáo
viên hướng dẫn của bọn họ là ở vị trí nào. Giờ còn chưa đến thời gian làm việc
nên phải chờ một lúc.

Chu
Thiến được chỉ thị, đến vị trí số ba mươi.

Bàn
thiết kế đơn giản, ở dưới có một chiếc tủ bị khóa, xem là là để đồ cá nhân. Chu
Thiến thấy giáo viên hướng dẫn còn chưa đến thì ngồi xuống ghế.

Đột
nhiên một người lạnh lùng nói:

- Về
sau không được ngồi ở vị trí của khách. Cô làm nóng chỗ ngồi, khách sẽ không
thích.

Chu
Thiến vội vàng đứng lên, nhìn lại, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vóc
dáng bình thường, tướng mạo cũng bình thường, nuôi râu ở cằm, mặc quần áo thoải
mái, xách theo chiếc hộp lớn. Anh ta đi đến trước bàn, đặt chiếc hộp trên bàn,
mở ra, bên trong là đồ trang điểm.

Người
đàn ông kia quay đầu nhìn Chu Thiến nói:

- Cô
chính là trợ lý mới tới?

Chu
Thiến đứng thẳng, gật đầu nói:

- Đúng
thế, em là Tống Thiệu Lâm về sau xin được chỉ dạy nhiều hơn thưa thầy Bạch.

Qua
danh sách cửa hàng trưởng đưa cô đã biết tên của anh ta. Bạch Huy, vôi, màu sắc
nhợt nhạt, cái tên rất thú vị.

Bạch
Huy cười cười, lại quay đầu sửa sang lại túi đồ nghề của mình, một lát sau mới
nói:

- Rất
nhanh thôi, em sẽ phát hiện, nơi này và tưởng tượng của em là hoàn toàn khác
nhau, mong rằng em không có giấc mộng quá hão huyền, nếu không chỉ là thất vọng
mà thôi.

Ngày
đầu tiên thực tập đã bị thầy giội gáo nước lạnh vào đầu, cảm giác đó thật chẳng
dễ dàng gì.

Nhưng
rất nhanh, cô đã hiểu được ý của thầy.

 

Báo cáo nội dung xấu