Con dâu nhà giàu - Chương 142 + 143
Chương 142: Trợ lý thực tập bất
bình thường
Qua
một tuần, Chu Thiến đã hiểu, trợ lý có nghĩa là gì. Đơn giản một câu, chính là
làm tạp vụ.
Lúc
Bạch Huy làm đầu, cô ở bên đưa cặp, đưa keo xịt tóc. Lúc Bạch Huy trang điểm,
cô ở bên làm móng tay cho khách. Lúc Bạch Huy đi trang điểm tại nhà cho ai đó
thì cô đi theo sau xách đồ cho anh ta.
Hơn
nữa, cô phát hiện ở tầng này, cơ bản đều là thiết kế đơn giản trong cuộc sống,
khó lắm thì có thêm được trang điểm cô dâu. Bình thường đều là các cô gái trẻ
trước khi hẹn hò hoặc đi tiệc thì mới đến đây làm tóc, trang điểm. Khách mặc
quần áo đến, họ dựa vào quần áo của khách mà trang điểm làm tóc. Cái gì mà mặc
quần áo gì cho phù hợp, tạo hình chỉnh thể, cái gì mà tạo hình sân khấu hay yến
tiệc đều không cần dùng đến.
Mà
Bạch Huy là người rất được chăng hay chớ, kỹ thuật không tệ nhưng rất lười động
não. Khách yêu cầu gì thì anh ta làm theo yêu cầu của khách, cũng không đề
nghị, không gợi ý gì. Khách đến một người thì làm một người.
Một
vị khách mặt tròn, yêu cầu làm tóc xoăn lọn. Bạch Huy không nói hai lời, cầm
máy làm xoăn bắt đầu giúp cô làm tóc. Chu Thiến sợ đến nhảy dựng, vội kéo Bạch
Huy ra nói:
- Thầy
Bạch Huy, thầy rõ ràng là biết cô ấy không hợp với kiểu tóc này, sao còn làm
cho cô ấy. Hẳn nên đề nghị đổi kiểu tóc khác mới đúng.
Bạch
Huy tức giận nói:
- Cô
cho là cô đang thiết kế tạo hình cho ngôi sao chắc, cái gì cũng cần hoàn mỹ.
Đây là khách tự yêu cầu, cô cứ nghe theo mà làm là được, kiểu tóc khách cho là
đẹp thì thế nào cũng sẽ là đẹp thôi. Cô còn đề nghị đổi kiểu tóc thì mất bao
nhiêu thời gian đây? Này, tiền của tôi là dựa vào phần trăm mà có, làm một
khách bằng thời gian người ta làm hai khách thì kiếm được bao nhiêu? Tôi còn
rất nhiều việc cần dùng đến tiền.
Bạch
Huy gạt tay cô ra, quay về tiếp tục chỉ dùng một giờ đã tạo hình xong cho
khách. Khách nhìn vào gương vẫn rất hài lòng, dù sao trang điểm tỉ mỉ một chút,
cũng nổi bật hơn trước ít nhiều.
Chu
Thiến lại nhìn khuôn mặt tươi cười của khách mà nghĩ, rõ ràng có thể xinh đẹp
hơn nhiều…
Khách
đi rồi, Bạch Huy nhân lúc rảnh nói với Chu Thiến:
- Cô
cho rằng ai cũng đều tạo hình chỉnh thể tỉ mỉ như cho các ngôi sao, diễn viên
sao? Đó là chuyện của tầng trên.
Anh
ta chỉ chỉ lên tầng:
- Chỗ
này của chúng ta là như thế, làm việc đơn giản kiếm chút tiền, chỉ cần để ý
hiệu suất, chất lượng thì khách vừa lòng là được. Bọn họ yêu cầu không cao,
bằng không, ba trăm tệ mà hầu hạ như hầu hạ ngôi sao thì chỉ có đường ăn không
khí mà sống.
Chu
Thiến hoàn toàn không thể chấp nhận lời anh ta nhưng đứng ở góc độ lợi ích mà
nói thì cũng không thể nói anh ta sai. Chỉ khẽ nói:
- Rõ
ràng có thể làm được tốt hơn thế.
Bạch
Huy hừ lạnh một tiếng nói:
- Về
sau cho dù cô thi được vào công ty, hiếm có cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên
sâu. Cũng chẳng qua chỉ làm những stylist bình thường như chúng tôi, cô sớm
quen với cách làm này đi, nếu không sẽ chịu thiệt thòi thôi.
Quen
với cách làm việc tẻ nhạt này sao? Cô nhìn bốn phía, các bạn học khác cũng chỉ
làm theo lời của các stylist, cũng chẳng ai tốn tâm tư nghĩ nhiều.
Chu
Thiến bĩu môi, cô đâu muốn điều này.
Vài
ngày tiếp theo, Chu Thiến chuẩn bị một quyển sổ nhỏ. Lúc Bạch Huy thiết kế, cô
liền nhân cơ hội mà đến chỗ khách đang đợi, hỏi khách muốn tạo hình gì. Thấy có
những lúc không ổn thì Chu Thiến sẽ đề nghị khách đổi thiết kế, đưa ra đề nghị,
sau đó vẽ qua trên giấy rồi đưa cho khách, bảo khách lúc tạo hình đưa cho
stylist xem. Nếu không tin Chu Thiến thì có thể đến hỏi stylist.
Cứ
như vậy, Bạch Huy vừa có thể làm ra những tạo hình phù hợp cho khách mà lại
tiết kiệm được không ít thời gian. Có một số khách hàng cũ còn nói, những lần
tạo hình này tốt hơn trước, khen tay nghề anh ta tiến bộ. Chỉ có Bạch Huy hiểu
rõ điều gì xảy ra.
Có
lần, anh ta khẽ hỏi Chu Thiến:
- Cô
cố gắng thế làm gì? Tôi cũng chẳng đưa thêm tiền công cho cô.
Chu
Thiến nhẹ nhàng nói:
- Chuyện
nếu có thể làm rất tốt mà không làm thì lòng em sẽ không thoải mái.
Bạch
Huy nhìn cô, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.
Từ
sau hôm đó, thái độ của Bạch Huy với cô hiền hòa hơn nhiều. Với khách hàng cũng
kiên nhẫn không ít, lúc tạo hình cho khách còn có thể tán gẫu với khách về cách
phối đồ, làm cho khách hàng rất thích. Lúc nhàn rỗi cũng sẽ trao đổi chút kinh
nghiệm với Chu Thiến. Dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm nhiều năm, vẫn hơn Chu
Thiến vốn chỉ là lý luận suông nhiều, chỉ bảo Chu Thiến không ít khiến Chu
Thiến không khỏi nhớ tới câu: thì ra ai cũng có thể trở thành thầy của mình,
cho dù không được thầy tốt chỉ dạy, ở Bạch Huy cô cũng học được không ít. Cô
không khỏi vì ban đầu đã từng coi thường những stylist bình thường này mà cảm
thấy hổ thẹn.
Bởi
vì cách này của Chu Thiến mà hiệu suất và chất lượng của Bạch Huy nâng cao hơn
nhiều, khách khen ngợi anh cũng càng ngày càng nhiều, giới thiệu thêm cho anh
không ít khách. Qua một tháng, Bạch Huy trở thành stylist có thành tích cao
nhất ở tầng này, ngay cả chủ quản cũng giật mình. Lúc thưởng tiền thì hỏi anh
ta chuyện này xem anh ta có phương pháp gì hay.
Bạch
Huy không hề phủi sạch công của Chu Thiến, đem cách của Chu Thiến nói ra rồi
bảo:
- Như
thế quả thật rất tiện cho tôi, vừa giảm đi không ít thời gian, vừa có thể tạo
hình tốt nhất cho khách.
Chủ
quản kinh ngạc nhìn Chu Thiến đang chào hỏi với khách, không ngờ cách này lại
là do một trợ lý không có nhiều kinh nghiệm nghĩ ra.
Người
chủ quản lập tức đề nghị áp dụng phương pháp này với cửa hàng trưởng, rất
nhanh, cách thức này được áp dụng khắp tại tầng này. Nhưng không phải trợ lý
nào cũng được tốt như Chu Thiến, có người không đủ kiên nhẫn, cũng có người
trình độ không bằng Chu Thiến nên hiệu quả không bằng được. Nhưng nói tóm lại,
hiệu suất và chất lượng vẫn được nâng cao không ít khiến cho tầng hai cũng được
ngẩng mặt một phen.
Đến
lúc này, Chu Thiến ở tầng hai cũng đã có chút danh tiếng, lúc Bạch Huy bận thì
cũng sẽ đưa khách cho cô làm. Vốn trợ lý không thể tạo hình cho khách nên Bạch
Huy làm thế khiến cô rất vui, kinh nghiệm cũng tăng lên không ít. Tiểu Mạt hâm
mộ vô cùng, thầm oán trách với cô:
- Mình
làm ở tầng ba, tóc của khách cũng chẳng được sờ đến, sớm biết thế chẳng bằng
làm ở tầng hai.
Việc
thực tập ở tầng hai tốt hơn so với tưởng tượng của Chu Thiến không biết bao
nhiêu lần. Duy nhất làm cho người ta không thoải mái chính là Hồ Giai Giai cứ
cách hai ngày lại đến lầu hai tìm Vương Kỳ một lần. Lúc nào cũng không coi ai
ra gì mà lớn tiếng nói oang oang, hôm nay gặp ngôi sao nào, tạo hình cho phu
nhân nổi tiếng nào. Bởi vì cô ta làm trợ lý cho anh mình nên vẫn có cơ hội làm
một số chuyện cơ bản như làm móng linh tinh…
Lúc
cô ta nói chuyện sẽ đều “vô tình” nhìn về phía Chu Thiến, vẻ mặt đắc ý khiến
người ta ghét. Chu Thiến vốn không muốn để ý đến cô ta nhưng cứ ba ngày hai
lượt như vậy thực sự quá phiền.
Cô
kể lại việc này cho Triệu Hi Thành, Triệu Hi Thành ôm cô nói:
- Đáng
ghét thế sao?
Sau
đó trầm ngâm một hồi, cười nói:
- Có
muốn dạy dỗ cô ta không? Chắc chắn sẽ khiến mặt cô ta xám ngoét lại đó.
Chu
Thiến hứng thú, mắt lấp lánh:
- Anh
có cách sao?
Triệu
Hi Thành thì thầm vào tai cô một hồi.
Chu
Thiến nghe xong, cười lớn, khẽ day trán anh:
- Anh
quá âm hiểm.
Triệu
Hi Thành làm bộ tức giận rồi ôm cô chạy vào trong phòng.
Anh
đè lên người cô, mắt sáng:
- Dám
nói anh âm hiểm, để xem anh dạy dỗ em thế nào…
Chương 143: Dạy dỗ (1)
Chu
Thiến chuyển về biệt thự đã được một đoạn thời gian. Cô vốn muốn gọi Tiểu Mạt
đến ở cùng nhưng Tiểu Mạt cười nói:
- Mình
không muốn làm bóng đèn của các cậu đâu. Mình vẫn nên ở đây là hơn, chỗ này ở
đã quen, cũng rất ổn.
Triệu
Hi Thành rất cảm kích sự thức thời của cô, lại thấy cô thực sự tốt với Thiệu
Lâm cho nên đặc biệt gọi người sửa sang lại nhà của hai người lại, sau đó mua
sắm các thiết bị đồ dùng mới, cố gắng cho Tiểu Mạt được ở tiện nghi nhất.
Tiểu
Mạt biết đó là tâm ý của anh, cũng biết chút tiền này với anh chả tính là gì
nên cũng chỉ cười mà đón nhận.
Lúc
nhàn rỗi Chu Thiến cũng trang hoàng lại biệt thự, trước kia lúc ở đây, cô nghĩ
mình chỉ là khách qua đường cho nên chưa bao giờ tốn công làm gì. Nhưng giờ nơi
đây là tổ ấm của bọn họ, đương nhiên phải tốn chút tâm tư. Cô thay rèm cửa bằng
rèm cửa mà cô thích, cũng mua thêm không ít đồ trang trí.
Lúc
trước biệt thự trang hoàng tuy rất xa hoa nhưng có hơi đơn điệu, cảm giác thiếu
đi không khí gia đình, có thể thấy Tống Thiệu Lâm trước kia cũng không hề có
tâm tư làm việc này.
Giờ
Chu Thiến lại bày thêm mấy chậu hoa nhỏ ở trên ban công, trong phòng treo mấy
bức họa, phòng tắm thay hết đồ dùng theo cặp, phòng khách thì đặt thêm mấy vật
trang trí nhỏ. Chỉ chút ít thay đổi thôi nhưng cũng khiến cả căn nhà tràn ngập
hơi ấm gia đình.
Triệu
Hi Thành thấy những thứ này xong thì ôm cô vào lòng, trong lòng cảm động, ngọt
ngào không thể hình dung hết bằng lời. Chỉ cảm thấy hạnh phúc lớn nhất trong
cuộc đời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hôm
đó, Triệu Hi Thành và Chu Thiến bàn lại kế hoạch dạy dỗ Hồ Giai Giai một lần.
Qua hai ngày, bọn họ bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Đó
là một ngày ánh nắng rực rỡ ngập tràn.
Trước
cửa Yêu Ti Lệ đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô sang trọng. Xe màu vàng như
lóe sáng dưới ánh mặt trời, biểu hiện khí thế tôn quý không gì sánh bằng. Sau
đó có lái xe mặc đồng phục đen xuống xe mở cửa xe, một đôi nam nữ ăn mặc sang
trọng bước xuống, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ thực khiến người ta yêu thích.
Nhân
viên trong cửa hàng nhìn qua cửa kính thấy thế vội mở cửa nghênh đón họ vào.
Theo kinh nghiệm của bọn họ, đây hẳn là hai vị khách quý vô cùng.
Chu
Thiến và Triệu Hi Thành tay nắm tay bước vào Yêu Ti Lệ, đằng sau còn có người
hầu xách đồ cho bọn họ.
Cửa
hàng trưởng cùng mọi người ra cửa đón khách quý, mà khi nhìn rõ người tới thì
không khỏi giật mình.
Đây…
đây chẳng phải là trợ lý ở tầng hai sao?
Cửa
hàng trưởng biết Tống Thiệu Lâm nhưng Tống Thiệu Lâm cô quen là trợ lý nhỏ mặc
đồng phục trắng giản dị. Chu Thiến hôm nay mặc hàng hiệu, khí chất cao quý, tao
nhã, người đàn ông bên người cô cao lớn tuấn mỹ không nói nhưng lại có khí thế
xem thường mọi thứ. Hai người đứng đó có khí thế cực lớn, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Cửa
hàng trưởng ngây người không nói được gì. Sớm nghe nói nhà Tống Thiệu Lâm có
tiền nhưng không ngờ lại giàu đến mức độ này. Cửa hàng trưởng lén liếc nhìn
chiếc xe hơi xa hoa bên ngoài, đó là chiếc siêu xe phiên bản hạn chế, cả thế
giới cũng chẳng có nhiều.
Triệu
Hi Thành thấy bọn họ đều ngây ngốc, thất thần thì nhíu mày, tức giận:
- Sao
không có ai đón tiếp thế nào? Đây là cách phục vụ của Yêu Ti Lệ sao?
Trong
giọng nói có sự lạnh lùng khiến mọi người chấn động.
Cửa
hàng trưởng là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vội cúi người nói:
- Ngại
quá, là chúng ta tiếp đón không tốt.
Lúc
nói chuyện, cô không nhịn được nhìn về phía Chu Thiến, trong mắt là sự kinh
ngạc.
Chu
Thiến không muốn làm khó cửa hàng trưởng nên cười với cô:
- Chúng
tôi đêm nay có yến tiệc nên mới đến.
Cửa
hàng trưởng tươi cười:
- Có
hẹn trước không?
Bên
kia, Triệu Hi Thành cười tà mị:
- Chúng
tôi đã hẹn Hồ Gia Hào rồi.
Lúc
nói chuyện, hai mắt lưu chuyển, trong lơ đãng lại như phóng điện khiến các cô
gái ở đây đều choáng váng.
Cửa
hàng trưởng cười tươi rói:
- Mời
qua bên này.
Vừa
vươn tay mời vừa dẫn đường.
Anh
em Hồ Gia Hào nhận được điện thoại nội tuyến dưới lầu thì biết có khách quý đến
nên sớm đã ra ngoài, đến cầu thang chờ đón khách quý. Hồ Giai Giai đứng sau anh
mình, vẻ mặt mừng rỡ, không biết khách quý hôm nay là ai? Phải nịnh bợ cẩn thận
mới được.
Khi
cô ta nhìn thấy đôi nam nữ đi lên thì biến sắc. Cô ta cúi đầu, lùi về sau anh
mình, hi vọng có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Tuy rằng biết cũng chỉ
là phí công nhưng cô ta quả thực không muốn để Tống Thiệu Lâm nhìn thấy mình
phải cúi đầu trước mặt cô.
Chu
Thiến nhìn vẻ co đầu rụt cổ của cô ta mà không nhịn được khẽ cười, trong lòng
thật thoải mái.
Triệu
Hi Thành cũng chẳng dễ dàng bỏ qua cho Hồ Giai Giai như vậy, lớn tiếng nói:
- Cô
kia, đúng, chính là cô! Cô trốn đi làm gì, sao thế, làm chuyện gì ám muội sao?
Cửa
hàng trưởng thấy thế thì tức giận, lườm Hồ Giai Giai nói:
- Hồ
Giai Giai, cô đón khách thế sao? Còn không mau xin lỗi khách?
Hồ
Giai Giai đương nhiên không muốn, lui ra sau anh mình, mặt đỏ bừng không lên
tiếng. Nhìn cô ta như thể hận không thể tìm được cái động mà trốn vào đó.
Chu
Thiến cực kì thống khoái, Triệu Hi Thành quay đầu nhìn cô nhíu mày như muốn
nói: “Em cứ chờ đi, trò hay còn ở phía sau cơ”.
Hồ
Gia Hào nhìn thấy Triệu Hi Thành đến, lại thấy anh nhằm vào em gái mình mà nói
như vậy thì cảm thấy Triệu Hi Thành hôm nay đến hẳn là tìm phiền phức. Nghĩ tới
trước kia em gái mình đắc tội Triệu phu nhân, tuy rằng Triệu Hi Thành không
kiện ra tòa nhưng cũng không quên được. Anh ta nhìn lại vẻ mặt không cam lòng của
em gái mình mà thầm thở dài. Đều là người nhà chiều hư nó, làm cho nó sinh tính
tự cao tự đại, kiêu ngạo bướng bỉnh. Cũng nên áp chế lại tính cách này, bằng
không không phải lúc nào cũng có vận may như vậy. Nhân cơ hội này cho Triệu
tổng xả giận, mong rằng sau này Triệu Hi Thành sẽ không tìm em gái mình gây
phiền phức nữa.
Lập
tức, anh ta tươi cười bước lên thân thiết nói:
- Triệu
tổng, hoan nghênh hoan nghênh, anh yên tâm, tôi nhất định cố gắng hết sức tạo
hình cho tôn phu nhân.
Sau
đó quay đầu khẽ quát em gái mình:
- Giai
Giai, còn không mau xin lỗi khách.
Hồ
Giai Giai thấy cửa hàng trưởng và anh đều giận thì đành phải bước đến bên Chu
Thiến, khó chịu mà nói:
- Xin
lỗi!
Triệu
Hi Thành không buồn nhìn cô ta lấy một lần:
- Cô
nói gì? Tôi không nghe rõ.
Hồ Gia Hào vội nói:
- Giai Giai, lớn tiếng chút, có
thành ý chút đi.
Hồ Giai Giai mắt đã bắt đầu
ngấn lệ, nghẹn ngào cao giọng nói:
- Xin lỗi!
Chu Thiến nhìn cô ta thản nhiên
cười, nhớ tới sự châm chọc, khiêu khích trước kia của Hồ Giai Giai với mình,
còn cả chuyện keo xịt tóc bị đổi đầy mờ ám nên chẳng hề thương hại gì cô ta.
Người như thế, không biết trời
cao đất rộng, làm người hay làm việc đều rất càn rỡ, thật sự nếu không dạy dỗ
cô ta thì cô ta sẽ coi mình là quả hồng nát.
Mà nụ cười này trong mắt Hồ
Giai Giai lại thành sự miệt thị, trào phúng. Cô ta vừa tức vừa hận nhưng lại
không dám làm gì, sợ sẽ bị công ty đuổi đi. Cô ta không dám mạo hiểm như vậy.
Cô ta chẳng có cách nào khác,
lần đầu tiên, cô ta cảm nhận được, trước mặt Tống Thiệu Lâm, cô ta chỉ nhỏ bé
như vậy mà thôi.

