Con dâu nhà giàu - Chương 160
Chương 160: Thi tuyển
Hi Tuấn ăn mặc đơn giản, tóc
buộc sau đầu, nhìn trông rất thoải mái, tuấn lãng. Trong tay anh cầm một chiếc
hộp, có lẽ là quà cho mẹ.
Anh vừa đến thì những người trẻ
tuổi như có thuốc kích thích mà đều kích động, nhất thời cũng quên mất mình
đang ở đâu, như đàn ong vỡ tổ mà vây lấy anh, líu ríu đòi xin chữ ký. Nhìn thấy
tình cảnh này, Triệu lão gia tử lại nhăn mày lại. Ông không khỏi nhìn lại xung
quanh, thấy mọi người không ai có phản ứng gì khác lạ thì mới yên lòng. Những
người đó, đặc biệt là người lớn tuổi đều là người thấu hiểu nhân tình, biết
Triệu lão gia không thích con làm ngôi sao, cho dù bọn họ thực sự có suy nghĩ
gì thì cũng vạn lần không bộc lộ trước mặt Triệu lão gia được.
Hi Tuấn thân thiết đồng ý, nói
với bọn họ chút nữa nhất định sẽ kí và chụp ảnh chung. Anh nói xin lỗi rồi đi
tới bên Triệu phu nhân, ôm bà cười nói:
- Mẹ, quà sinh nhật của mẹ, thử
xem xem có thích không?
Triệu phu nhân gặp con sớm đã
tươi cười vui vẻ, bất kể con đưa cái gì bà đương nhiên đều thích. Sau đó, bà
đón lấy chiếc hộp nhỏ, cầm tay con mỉm cười.
Chu Thiến ở bên nói:
- Mẹ,
nhìn xem là gì đi? Mọi người đều tò mò lắm đó?
Những
người bên cạnh cũng đều phụ họa theo.
Lúc
này Triệu phu nhân mới mở ra, chỉ thấy bên trong là chiếc trâm cài áo đính kim
cương, thiết kế độc đáo, rất đẹp. Trương phu nhân nhìn mà hâm mộ.
Triệu
phu nhân rất cao hứng, vừa tự hào vừa thấy con thật hiếu thảo, cười tươi như
hoa nở. Mà Triệu lão gia ở bên lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Hi
Tuấn nghe thấy, nhìn cha rồi đi đến bên ông, khẽ chào ông một tiếng.
Trước
mặt khách khứa, Triệu lão gia tử đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ là khi nhìn
anh thì có chút tức giận. Vừa rồi đoạn phim ngắn trong ti vi phát, Triệu lão
gia luôn cảm thấy mọi người đều có chút khinh thường như thể trong mắt bọn họ,
con mình chỉ là con khỉ diễn xiếc cho mọi người. Nghĩ vậy Triệu lão gia mặt tối
sầm lại nhưng cũng không tiện nổi cáu, chỉ lạnh lùng nói:
- Đi
dùng cơm đi!
Nói
xong xoay người đi vào nhà bếp.
- Cha!
Hi
Tuấn đứng sau gọi ông lại, Triệu lão gia tử nghe vậy thì quay đầu. Hi Tuấn cầm
chiếc hộp trong tay đưa tới trước mặt ông nói:
- Cha,
đây là của cha. Con tìm rất lâu, mong rằng cha sẽ thích!
Triệu
phu nhân thấy chồng vẫn chỉ lạnh lùng thì vội đi đến bên ông nói:
- Con
có lòng, ông cầm lấy đi.
Triệu
lão gia tử nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn thì đành vươn tay nhận
lấy chiếc hộp.
Triệu
phu nhân cười nói:
- Mở
ra xem đi, con tặng ông gì thế.
Nói
xong lại quay đầu nhìn con:
- Nếu
mà quý hơn của mẹ thì mẹ không chịu đâu nhé!
Hi
Tuấn chỉ cười.
Trong
ánh mắt tò mò của mọi người, Triệu lão gia mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong
là một hộp xì gà màu cà phê, có mùi hương thản nhiên tỏa ra.
Xì
gà là thứ Triệu lão gia cực yêu thích, hơn nữa hộp xì gà này vừa nhìn đã biết
là hàng cực phẩm, sắc mặt ông lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Hi
Tuấn nói:
- Đây
là mấy hôm trước con sang Pháp lưu diễn thì mua, là từ Cu Ba, nghe nói là xì gà
ngon nhất thế giới.
Bên
kia, Tống Trí Hào nghe vậy thì nói:
- Đây
là loại xì gà đặc biệt, cũng chỉ có năm hộp thôi, tôi cũng muốn mua nhưng không
được. Lão Triệu, tôi mặc kệ, thế nào ông cũng phải cho tôi thưởng thức cùng
đấy!
Nghe
thấy bảo hộp xì gà quý giá như thế, sắc mặt Triệu lão gia dãn hẳn, cười nói với
Tống Trí Hào:
- Muốn
hút thì đi mà bảo con ông mua đi.
Tống
Trí Hào nói:
- Con
tôi nào được hiếu thảo như Hi Tuấn, làm việc còn chẳng xong nữa là, lão Triệu,
thật sự hâm mộ ông.
Đúng
là gừng càng già càng cay, Tống Trí Hào khéo léo nịnh nọt được Triệu lão gia
khiến ông thật vui vẻ. Chu Thiến nhìn Tống Thiệu Khang bị cha nhắc đến mà không
vui thì không khỏi lắc đầu. Kém xa! Tống Thiệu Khang này nghĩ gì cũng đều bộc
lộ ra ngoài, xem ra bị thay thế chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô lại nhìn Tư
Mẫn mà thở dài trong lòng.
Triệu
lão gia tử nghe Tống Trí Hào nói vậy thì cũng biết Hi Tuấn có lòng, dù có lúc
không nghe lời như vẫn rất hiếu thảo. Hôm nay anh đã về thì nên vui vẻ cùng
nhau ăn bữa cơm, về phần công việc của nó thì để sau hẵng nói.
Bởi
vì tâm tình Triệu lão gia tốt hơn nên bữa cơm cũng rất vui vẻ. Triệu phu nhân
nhìn thấy các con đều hiếu thảo, con dâu lại có tin vui thì cảm thấy mọi chuyện
đều thật tốt, hơn nữa mọi người thỉnh thoảng lại tâng bốc bà mấy câu khiến bà
thực sự rất vui, sinh nhật hạnh phúc.
Ăn
cơm trưa xong, khách ngồi lại một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Lúc Tống phu nhân gần
đi còn kéo Chu Thiến lại nói thật lâu, đều là dặn dò cô phải chú ý giữ gìn sức
khỏe. Cuối cùng thở dài nói:
- Giờ
anh con ở công ty địa vị càng lúc càng thấp, con là em cũng phải để ý một chút
mới được.
Chu
Thiến thấy khóe mắt bà có nếp nhăn, biết thời gian này nhất định vì chuyện của
con mà lòng không thoải mái nên nói:
- Con
biết rồi, có thể giúp thì nhất định con sẽ giúp.
Không
thể giúp thì cô cũng chẳng có cách nào.
Tống
phu nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, môi giật giật, còn định nói thêm gì
nhưng nhìn ánh mắt của Chu Thiến thì lại chẳng nói được gì, chỉ đành thở dài:
- Đều
là anh con kém cỏi…
Bà
xoay người đi theo chồng. Chu Thiến nhìn bóng dáng có phần già nua của bà mà
nghĩ: Người phụ nữ này cả đời đều tốn sức lực mà giữ gìn địa vị của mình, nhất
định xem nhẹ việc dạy dỗ con cái nên mới khiến con mình thành ra thế này. Cho
dù giờ bà là Tống phu nhân nhưng vẫn chẳng có chút địa vị gì trong lòng chồng,
con thì không chút tiến bộ, con gái là người bà hao hết sức mà bám vào, giờ bà
có còn cho đó là thứ quý giá nhất?
Triệu
Hi Thành vỗ vai cô nói:
- Em
nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Anh
nhìn theo ánh mắt cô về phía bóng dáng Tống phu nhân, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chuyện
của anh em thực sự khó giải quyết, nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, anh thực
sự…
Chu
Thiến quay đầu cười với anh:
- Anh
không cần giải thích, em hiểu mà.
Triệu
Hi Thành còn đang nghĩ nên giải thích chuyện này thế nào, dù sao chuyện của anh
cô lần này anh cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, trong lòng vẫn có chút áy
náy nhưng chuyện làm ăn anh đâu thể một tay che trời. Sai sót của Tống Thiệu
Khang đâu phải là nhỏ nhưng hôm nay Thiệu Lâm chẳng những không vì người nhà mà
nói anh mà còn hiểu anh như vậy, sao có thể khiến anh không cảm động cho được?
Có người vợ như thế, chồng còn cầu mong gì hơn? Giờ anh đã hiểu sâu sắc ý nghĩa
của câu nói này, tình yêu với Chu Thiến càng sâu đậm.
Khách
đi rồi, Triệu lão gia bắt đầu bàn về công việc của Hi Tuấn. Ban đầu, vì tác
dụng của hộp xì gà kia mà khẩu khí của ông vẫn rất hòa ái nhưng ông muốn Hi
Tuấn rút khỏi giới nghệ sĩ, đương nhiên Hi Tuấn kiên quyết không chịu. Sau đó,
tính nóng nảy của ông lại bộc phát.
- Mày
xem, mày lên sân khấu thành cái dạng gì nữa? Ăn mặc lố lăng, nhảy nhót lung
tung, nói biểu diễn là nói cho hay thôi chứ thực ra chẳng phải là bán sắc… cho
kẻ ngu xem sao? Triệu gia chúng ta không chấp nhận nổi người như vậy. Chơi như
vậy cũng đủ lâu rồi, mau trở về tiếp tục làm nhị thiếu gia đi, để lại chút thể
diện cho tao nữa.
Hi
Tuấn giờ nào còn là nhị thiếu gia sợ phiền phức, yếu đuối trước kia. Anh giờ
hoàn toàn có thể nắm giữ cuộc sống của mình, vẻ mặt càng thêm tự tin. Chỉ là,
cha mẹ thì mãi mãi là cha mẹ, lúc mình gặp khó khăn nhất, cha cũng không chỉ lo
giữ sĩ diện của mình mà mặc kệ anh nên anh cũng rất mong có thể được cha hiểu,
quan hệ với người nhà hòa hợp. Khi anh ở Pháp, ngẫu nhiên nghe nói có cửa hàng
có xì gà cực phẩm, anh dùng thời gian nghỉ ngơi mà tìm xì gà, cuối cùng mệt mỏi
mà đã ngã trên trường quay. Nhưng cái đó có gì đâu? Chỉ cần có thể làm cho cha
vui vẻ, mọi chuyện đều đáng giá.
Nhưng
giờ thấy cha bình luận như thế thì anh không phải không buồn lòng.
- Cha
à, đây là tính chất công việc của con, là giải trí đại chúng, giúp mọi người
vui vẻ nhưng con cũng có được niềm vui của mình, con chẳng thấy điều này có gì
là mất mặt. Chuyện trong công ty con không hề hiểu biết, ở đó con hoàn toàn là
người vô giá trị, con không muốn quay về công ty. Con muốn được tiếp tục làm
công việc mà con thích. Chị dâu nói đúng, người sống trên đời có thể làm công
việc mà mình yêu thích là điều hạnh phúc. Cũng như cha thích việc kinh doanh
vậy, con thích biểu diễn. Hơn nữa, con chưa hề làm những chuyện khác người, sai
trái, cha sao lại không chịu hiểu con?
Triệu
phu nhân sợ hai cha con lại cãi cọ nên vội nói với chồng:
- Tôi
thấy Hi Tuấn làm việc này cũng rất tốt, không phải có rất nhiều người thích nó
sao? Con đã lớn rồi, chúng nó đều có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta đừng xen
vào nữa.
Chu
Thiến và Hi Thành không tiện tham gia, nếu bọn họ cũng nói đỡ Hi Tuấn thì chỉ
sợ Triệu lão gia tử lại nghĩ cả nhà cùng chống đồi mình mà càng tức giận nên
chỉ có thể bên nhìn.
Triệu
lão gia tử nghe vợ nói xong thì cơn tức dâng cao:
- Lời
lẽ đàn bà ngu xuẩn! Hi Tuấn là con của Triệu gia, sau lưng chẳng biết bao nhiêu
người khinh miệt nó. Nó làm xiếc được đến bao giờ? Ba mươi tuổi? Bốn mươi tuổi?
Đến lúc đó thì chẳng còn lại gì cả? Tiền? Triệu gia ta thiếu tiền? Đàn ông cần
nhất là đạt được địa vị khiến người khác tôn trọng, nó thì có gốc rễ gì? Chỉ
dựa vào tuổi trẻ mà nhảy nhót hát hò? Làm trò cười cho người khác?
Nói
xong lại nhìn về phía Hi Tuấn:
- Giờ
mày cứ cứng đầu, không cần nghe lời tao nữa, tao càng nói mày càng chẳng nghe
thì tao cũng chịu, tự mày lo cho mày đi.
Nói
xong, Triệu lão gia mặt mày tái mét mà đi vào thư phòng, đóng cửa ầm một tiếng.
Hi
Tuấn nhìn Triệu phu nhân với vẻ biết lỗi nói:
- Con
xin lỗi, mẹ, đều là con sai, hôm nay là sinh nhật mẹ mà còn làm mẹ không vui.
Triệu
phu nhân lắc đầu:
- Không
phải tại con, hôm nay mẹ vui lắm, sau này có thời gian thì nhớ về nhé, cha con
tuy nói thế nhưng thực ra vẫn rất muốn con về nhà!
Hi
Tuấn cúi đầu, hồi lâu sau mới gật đầu. Triệu Hi Thành đi đến bên em trai nói:
- Em
lựa chọn con đường này cũng không có gì sai cả, chỉ là anh thấy lời cha nói
cũng rất có đạo lý, có thời gian thì nên suy tính cho tương lai nữa.
Làm
công việc này, rất dễ được nhớ đến nhưng cũng thật dễ để bị lãng quên. Có thể
đến tuổi bốn mươi mà vẫn giữ nguyên sức hút quả thực không nhiều.
Hi
Tuấn gật đầu:
- Em
biết, cha cũng là muốn tốt cho em.
Anh
nhìn nhìn đồng hồ:
- Em
phải đi rồi, buổi chiều em còn có việc.
- Ừm,
em đi đi.
Hi
Tuấn ôm Triệu phu nhân rồi chào tạm biệt anh trai, chị dâu, cuối cùng đi đến
trước cửa thư phòng, gõ gõ cửa nói:
- Cha
ơi, con đi đây!
Trong
thư phòng không một tiếng động nhưng chắc hẳn là ông có nghe thấy, chỉ là đang giận
mà thôi. Hi Tuấn bất đắc dĩ đành đi trước.
Hi
Tuấn đi không lâu thì Chu Thiến cũng chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Triệu phu
nhân dặn dò đêm nay thu dọn đồ đạc để mai về nhà.
Về
nhà, Chu Thiến và Hi Thành bàn chuyện Hi Tuấn, Chu Thiến nói:
- Lúc
ấy em cổ vũ cậu ấy rời khỏi Triệu thị, theo đuổi giấc mơ của mình cũng chẳng
biết là đúng hay sai. Có lẽ ở Triệu thị mới là tốt nhất cho cậu ấy.
Cô
cảm thấy những lời Triệu lão gia nói hôm nay cũng có đạo lý, có lẽ cô đã quá
ngây thơ.
Triệu
Hi Thành cười nói:
- Em
đừng nghĩ nhiều, bất kể thế nào có thể làm được việc mà mình thích là việc tốt
nhất rồi. Hi Tuấn rõ ràng có tài năng mà không thể phát huy thì sẽ là nỗi tiếc
nuối cả đời của nó. Giờ nó có thể sống vui vẻ như thế, cho dù sau này lớn tuổi
cũng có thể phát triển sự nghiệp khác, làm đạo diễn, đầu tư phim nhựa, đào tạo
sao… chỉ cần là chuyện nó thích, nó cố gắng làm thì thế nào cũng là thành công.
Chu
Thiến gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn chút.
Ngày
hôm sau, bọn họ chuyển về biệt thự. Phòng chuyển xuống tầng một. Triệu phu nhân
nói:
- Sau
này bụng lớn, leo cầu thang không an toàn, ở lầu một cho tiện con ạ!
Chu
Thiến nhìn phòng mình thấy được bố trí rất thoải mái.
Triệu
phu nhân nói:
- Vốn
định sơn lại nhưng mẹ sợ mùi sơn không an toàn, không tốt cho con.
Chu
Thiến cười nói:
- Thế
này đã là tốt lắm rồi, con thích lắm. Cảm ơn mẹ!
Chỉ
trong một buổi tối đã chuẩn bị thỏa đáng, nhất định là đã phải thức khuya rồi.
Tuy rằng chuyện Văn Phương từng khiến họ mâu thuẫn nhưng chuyện cũng đã qua, mà
giờ Triệu phu nhân như đang hết sức lấy lòng thì sao cô còn chẳng để mọi thứ
thoải mái lại? Cô không để tâm chuyện vụn vặt, cho rằng sở dĩ bây giờ Triệu phu
nhân đối tốt với mình là vì đứa bé trong bụng. Văn Phương cũng từng có thai, bà
đối xử với Văn Phương thế nào cô cũng biết.
Triệu
phu nhân còn nói:
- Bên
cạnh là phòng của em bé, đến lúc đó em bé ở phòng bên mới không làm phiền con ở
cữ, phụ nữ ở cữ rất quan trọng, tuyệt đối không thể để lại bệnh chứng gì. Mẹ sẽ
giúp con sinh con thoải mái nhất.
Chu
Thiến cầm tay Triệu phu nhân:
- Mẹ,
vất cho vả mẹ rồi!
Triệu
phu nhân cười, rồi nắm chặt tay Chu Thiến:
- Con
tốt với Hi Thành, mẹ cũng tốt với con là phải thôi. Trước kia con từng chịu
thiệt thòi, mẹ có trách nhiệm lớn, mẹ sẽ bù đắp lại cho con, hi vọng con đừng
để bụng.
Chu
Thiến nói:
- Chuyện
đó giờ cũng không quan trọng nữa rồi, con đã quyết định là sẽ quên.
Triệu
phu nhân cười:
- Thiệu
Lâm, lấy được con là phúc của Triệu gia.
Gặp
được Hi Thành sao không phải là phúc của cô? Chu Thiến khẽ vuốt bụng. Giờ mọi
thứ thật sự quá hoàn mỹ, quá hạnh phúc. Hạnh phúc này sẽ còn mãi sao?
Có
được không?
Cô
tự hỏi mình.
Nhất
định là thế đi. Cô sẽ dùng hết sức mình để nắm giữ hạnh phúc bản thân.
Thu
xuống, thời tiết trở nên ấm áp, dễ chịu. Mỗi sáng, Chu Thiến sẽ cùng Hi Thành
đi làm. Tuy rằng Triệu phu nhân rất lo khi cô đi làm nhưng thấy cô đã đồng ý
sau khi thi xong thì sẽ xin nghỉ, tính ra cũng chẳng bao lâu nữa nên cũng không
nói gì. Chỉ là buổi trưa bà sẽ bắt người làm mang đồ ăn đến cho Chu Thiến vì sợ
đồ ăn ở công ty không ngon, không bổ dưỡng khiến đồng nghiệp đều rất hâm mộ Chu
Thiến có mẹ chồng tốt. Đến chiều tan tầm, Triệu Hi Thành sẽ đi đón cô. Nếu
Triệu Hi Thành phải đi tiếp khách thì sẽ gọi lái xe đến đón cô, kiên quyết
không để Chu Thiến về một mình, sợ cô gặp nguy hiểm. Về nhà đã có đồ ăn vặt
dinh dưỡng chờ đón, sau đó lại là bữa tối bổ dưỡng. Triệu phu nhân ngồi bên
cạnh luôn dặn cô ăn cái này cái kia, nhưng có khi Chu Thiến ăn không vô thì
Triệu phu nhân lại rất lo lắng, hôm sau lại tốn công chuẩn bị món đồ khác cho
cô ăn.
Sau
khi ăn cơm tối, Triệu Hi Thành sẽ cùng cô đi tản bộ. Vì trời dần trở lạnh nên
bọn họ chỉ đi dạo trong vườn hoa của nhà, nói chuyện phiếm, kể ngày hôm nay
mình đã làm gì khiến tâm tình Chu Thiến rất thoải mái.
Ngày
cứ lặng lẽ trôi qua, kì thi tuyển cuối cùng đã đến. Vẫn là thi ở phòng thực
hành của trường. Ngoài Lưu Văn Chí và Hồ Giai Giai đang ngồi tù thì mọi học
viên đều tham gia. Có một số người nói, đã có công ty khác liên lạc, nếu không
thi được ở Yêu Ti Lệ thì sẽ qua công ty kia.
Danh
tiếng của trường Yêu Ti Lệ rất tốt, cho dù là học viên không thi đỗ vào công ty
thì cũng không phải lo đầu ra, chẳng qua tiền công ít hơn chút thôi. Cho nên
Yêu Ti Lệ vẫn là sự lựa chọn hàng đầu.
Khắc
Y đã bình phục, xuất viện, đảm nhận việc chấm thi lần này. Còn cả tất cả những
thầy giáo từng dạy cũng có mặt, rất là náo nhiệt.
Thầy
Khắc Y đầu tiên là nói mấy câu tổng kết đơn giản rồi nói:
- Lần
này mong rằng không xảy ra chuyện như trước, mọi người để ý sẽ thấy phòng thực
hành đã lắp thêm camera, nhất cử nhất động của mọi người đều bị ghi lại. Cho
nên đừng làm những chuyện tổn hại nhân cách, dùng bản lĩnh của chính mình mà
tạo nên thành tích.
Thật
ra không cần Khắc Y nói thì mọi người cũng không dám làm chuyện đó. Hồ Giai
Giai và Lưu Văn Chí là bằng chứng tốt nhất, cho dù không thi được thì vẫn tìm
được công việc bên ngoài. Nhưng nếu bị bắt được thì chẳng thể sống trong nghề
này được nữa.
Cho
nên lần thi này rất thuận lợi, nội dung là tạo hình cho người mẫu của mình
trang phục yến hội. Chu Thiến được mọi người cùng tán thành, trở thành là quán
quân.
Thi
xong, Khắc Y tìm Chu Thiến nói:
- Nghe
nói em không thể làm trợ lý cho thầy được?
Chu
Thiến cười nói:
- Đúng
thế ạ, giờ tình huống không cho phép
Khắc
Y đùa:
- Con
gái thật phiền mà, cho nên những người thành công trong sự nghiệp chủ yếu là
con trai hết đó.
- Nhưng
một gia đình hòa thuận, những đứa con khỏe mạnh cũng là một thành công với phụ
nữ rồi.
Khắc
Y cười:
- Về
sau em sẽ ở nhà làm bà chủ gia đình, giúp chồng dạy con sao?
Chu
Thiến lắc đầu:
- Không,
chờ con cứng cáp hơn, em sẽ quay về, em rất tham lam, cũng không muốn bỏ qua sự
nghiệp của mình.
- Em
có thể làm tốt cả hai việc không?
- Em
sẽ cố gắng, nhất định có thể cân bằng được.
Khắc
Y cười vỗ vỗ vai cô:
- Bất
kể thế nào, em đều có thể quay về, với giới stylist mà nói, đó chính là việc
tốt, thầy rất mong chờ.
Kì
thi lần này, top mười ngoài Chu Thiến thì đều tham gia vào công ty. Mà năm
người còn lại được vào gồm cả Vương Vĩ, Vương Lâm và Lý San. Bởi vì Chu Thiến
bỏ qua cơ hội nên vị trí thứ hai là Trương Bân trở thành trợ lý của Khắc Y.
Mọi
người đều rất vui mừng. Mà Yêu Ti Lệ cũng đồng ý cho Chu Thiến nghỉ dài hạn, dù
sao là nhân tài như vậy, Yêu Ti Lệ cũng không muốn bỏ qua.
Mà
càng vui mừng chính là Triệu phu nhân, con dâu cuối cùng đã chịu ở nhà an tâm
dưỡng thai, bà như buông được khối đá lớn trong lòng. Triệu lão gia thấy Chu
Thiến nhu thuận như vậy, hơn nữa sau khi bọn họ trở về, nhà cũng vui vẻ lên
nhiều nên nét mặt cũng thoải mái hơn.
Dường
như mọi thứ đều thật tốt đẹp.

