Vì trái tim nhà vua - Chương 13 - 14

CHƯƠNG 13

- Giống cuộc đời tôi! - Cyprien
thốt lên, như thể câu hỏi được đặt ra trực tiếp với ông - Đủ rồi! Tôi đã có đủ
thảm kịch rồi! Có thể đó là một câu chuyện đẹp, nhưng tôi đã đoán ra đoạn kết
bi thảm. Tôi không muốn nghe tiếp nữa. Mà cái mối liên hệ giữa một cô làm nước
hoa và anh chiêm tinh kia thì chẳng hay ho gì! Tôi là một người có học, thưa
tiểu thư. Ông gia sư dạy tôi lịch sử hồi còn trẻ đã nói với tôi từ rất lâu về
Vụ Án Thuốc Độc. Chúng tôi đã nghiên cứu những lời chứng và những báo cáo phiên
tòa buộc tội hỏa thiêu, phân tích những tình tiết lắt léo âm mưu đen tối đó, và
ghi nhận sự tai hại của nó đã làm vấy bẩn triều đại của vua Louis XIV. Mặt
khác, vào thời ấy, không phải người ta đã gọi bọn phù thủy là những “mụ làm
nước hoa” sao?

- Quả có vậy, - Amélie công nhận -
Nhưng không có gì chung giữa bọn ấy với Marion cả, tôi có thể cam đoan với ông.
Cái thiên tư thật sự mà bà sở hữu biến bà thành một “cái mũi”. Sự lương thiện
của bà là tuyệt đối. Nếu không thì nhà vua đã chẳng phong bà danh hiệu người
làm nước hoa của hoàng hậu Marie-Thérèse.

- Nhưng dù vậy thì, một chiêm tinh
gia ư! Một kẻ chuyên trù yểm!

- Tôi biết rõ Marion, thưa ông. Tôi
đã đọc nhật ký của bà. Kẻ chuyên trù yểm, như ông gọi người ta, đã dự báo rất
nhiều biến cố mà sau đó xảy ra thật. Ông ta đã nhấn mạnh đến một điểm: cuộc đời
là một sự lặp đi lặp lại vĩnh cửu. “Lịch sử lặp lại”, ông ta đã giải thích với
bà cố tổ của ông. Thật dễ để thấy rằng điều đó là có thật. Dù rằng đó chính là
câu chuyện tình buồn mà ông đã trải qua, và cả bà ấy nữa, trong một thời đại
khác.

- Bọn chiêm tinh gia cũng là phù
thủy thôi! - Cyprien nhấn mạnh thêm.

- Không phải người này! - Cô gái
phản đối - Bastien Florac là chiêm tinh gia của hoàng hậu.

- Xììì! - Cyprien có vẻ coi thường
- Vợ của vua Louis XIV không phải là bà hoàng hậu đầu tiên của nước Pháp đàn
đúm với bọn bói toán!

Cái giống khinh khỉnh của Cyprien
và sự chật hẹp trong suy nghĩ của ông ta bắt đầu làm Philippe-Henry bực bội.

- Marion không thể là một phù thủy
được, thưa ông, - ông buông lời - Bà là một nạn nhân vô tội của mụ vợ
Monvoisin, biệt danh mụ Voisin. Vì Vụ Án Thuốc Độc không còn gì bí mật với ông,
ông không thể không biết cái phần số quỷ quái của mụ đàn bà này. Tên của mụ
liên kết chặt chẽ với thuật phù thủy, và cả với vụ tai tiếng kinh khủng làm
lung lay Thế Kỷ Vĩ Đại. Marion suýt nữa đã mất mạng về tay mụ sát thủ đó. Nên
nhớ là nhờ “cái mũi”, tính cách mạnh mẽ và sự thông minh của bà, mà bà mới được
cứu thoát, không những tính mạng của bà mà còn cả tính mạng của cô ái nhân
Angélique de Fontagnes của vua Louis XIV nữa. Ngoài ra, bà còn tạo điều kiện để
bắt giữ mụ phù thủy đó.

Amélie ném về phía cha mình một cái
nhìn ngưỡng mộ. Cô khấp khởi như mở cờ trong bụng. Ông đã quyết định giao hết
cho cô đọc để khám phá nội dung của cuốn nhật ký, vậy mà ông thuộc từng chi
tiết mà cô kể ông nghe về cuộc đời của Marion.

Những điều xác tín của Cyprien bị
lung lay, ông ta quyết định ngồi im.

Amélie tận dụng cơ hội.

- Để tôi tóm lại ông nghe những
phẩm chất rất nhiều mà Bastien Florac đã phát hiện ra ở bà cố tổ của ông, khi
ông nghiên cứu lá số tử vi của bà.

Cô mở cuốn vở ngay ngày thứ Tư ngày
15 tháng Ba năm 1679.

- Marion là một cô gái xinh đẹp,
hay lam hay làm, không ngớt tìm kiếm sự hoàn hảo, nhạy bén, có trực giác và óc
sáng tạo. Kín đáo nữa. Đam mê, thành thật và hoàn toàn không vụ lợi. Cùng với
đó là một lòng thanh thản cho phép cô tỉnh táo trước mọi việc, nhất là trong
những thử thách khắc nghiệt nhất. Nhà chiêm tinh đã nhìn thấy ở cô một tính
cách mạnh mẽ và một nhân cách ham tranh đấu.

Amélie nhìn thẳng vào Cyprien.

- Thưa ông, theo ông thì đó có phải
là chân dung của một mụ phù thủy không?

- Không, tôi phải thú nhận là
không. Có lẽ tôi quá đa nghi.

- Và ông phải công nhận rằng, nếu
nhà vua có bất cứ sự nghi ngại nào, ngài đã không giao nhiệm vụ ướp hương trái
tim mình cho bà, - cô gái nói thêm.

- Vua Louis XIV đã yêu cầu điều đó
sao?

- Đúng vậy! - ông Schunck nói chen
vào - Đó là điều hồi nãy tôi đã muốn nói với ông khi kể với ông rằng “một vài
hoàn cảnh” đã cho phép chúng tôi tìm thấy ông.

Philippe-Henry kể ngay câu chuyện
mà hôm trước Amélie đã kể cho Ombeline nghe. Ông càng muốn truyện về cái hộp
đựng nhật ký của Marion, tấm biển mua trong cuộc đấu giá và trái tim của vua Louis
XIV được tìm thấy ở nhà một họa sĩ, Cyprien càng mở to đôi mắt. Vẻ thể hiện của
ông này gần với sự kinh ngạc hơn là chỉ ngạc nhiên đơn thuần.

- Còn đây là cái cách “lịch sử lặp
lại”, - Amélie bàn vào - Để bảo toàn trái tim của vua Louis XIV, chúng ta lại
phải ướp hương nó một lần nữa.

- Ướp hương trái tim của Louis,
Người Vĩ Đại ư? - Cyprien thốt lên.

Ông hết nhìn Philippe-Henry lại
nhìn Amélie. Trong mắt ông lẫn lộn nỗi hoài nghi và sự kinh ngạc thán phục. Rất
gắn bó với những giá trị và truyền thống bảo hoàng, ông không thể vô tâm trước
một dự định như thế. Ông nở một nụ cười tươi. Sự nhiệt tình của ông với nền
quân chủ đang xóa mờ, ít nhất trong một khoảnh khắc, những đau khổ trong cuộc
đời ông.

- Thưa ông, đó là lý do tại sao
chúng tôi truy lùng cuốn sách mà bà cố của ông đã nhận từ tay nhà vua, - ông
Schunck nói tiếp - Khi nhìn thấy những ký tự in trên “kho báu” của ông, mảnh
giấy nhỏ mà con gái tôi giữ trong tay, chúng tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng
nó rơi ra từ cuốn sách đang nói đến. Chúng tôi nghĩ rằng ông và bà Faustine đã
xé làm hai cái công thức mà Marion chế ra để bảo quản trái tim nhà vua. Điều
hiển nhiên là ông đang giữ phần bên phải. Nhưng chúng tôi đang thiếu nửa kia.
Rất có thể nó còn nằm trong cuốn sách.

Cyprien há hốc miệng ra nghe.

- Ông có tình cờ nhớ cái tựa của
cuốn sách mà từ đó tờ giấy rơi ra không? - ông Schunck hỏi tiếp.

- Thú thật là không, - Cyprien trả
lời - Đối với Faustine và tôi, thì nó chẳng có nghĩa lý gì. Quan trọng là tờ
giấy. Sự sẻ chia.

- Có bao giờ ông tự hỏi về ý nghĩa
của những ký tự và những con số được ghi trên đó không?

- Có, có chứ. Nhưng tôi không tìm
hiểu thêm. Di vật của một thời đã qua chỉ có ý nghĩa về kỷ niệm mà nó gợi lên.
Kỷ niệm về Faustine. Giá trị của nó là giá trị của tình yêu thương. Còn về cuốn
sách, thú thật là tôi chẳng hề biết nó ra sao nữa. Giống như mọi cuốn sách khác
trong thư viện lâu đài, chắc nó đã đi theo người yêu dấu của tôi và gia đình
nàng lưu vong rồi. Làm sao biết được nó đang ngủ quên trong một cái rương hay
trên kệ sách của một nhà sưu tập cổ vật nào đó, hay là trong cửa hàng của người
bán sách cũ? Đó là nếu nó chưa mất đi hay chưa bị phá hủy. Nói chung, lúc đó
tôi không quan tâm đến cuốn sách và dù sao thì chuyện đã lâu rồi tôi không còn
nhớ. Quý vị thấy cuốn sách trông ra sao?

- Có thể là trông giống cái này!

Đồng loạt, Amélie, Cyprien và
Philipp-Henry quay đầu nhìn ra cửa phòng.

CHƯƠNG 14

Ombeline đứng trong khung cửa và có
vẻ như không định tiến thêm bước nào nữa. Cô cầm trong tay một cuốn sách, mắt
nhìn Cyprien chăm chăm. Người bà con của cô, không còn nghi ngờ gì nữa! Ăn mặc
nghèo nàn và ngồi bên bàn, đó chỉ có thể là chủ nhân của căn phòng bệ rạc dưới
mái này.

- Xin chào, - cô hướng về ông ta,
nói với giọng rụt rè -  Tôi rất tiếc đến
làm rộn ông. Tôi đã gõ cửa nhưng ông không nghe thấy. Cửa chỉ khép hờ nên tôi
đã nghe câu chuyện của quý vị, do đó tôi xin phép được vào. Tôi tên là Ombeline du Ponçay. Theo tôi biết,
chúng ta là bà con.

Amélie nhìn thấy gương mặt của Cyprien đỏ tía lên.

Hơi thở đứt quãng, mất lời vì kinh ngạc, ông không thể đáp lại câu chào hỏi
của cô cháu họ. Với ánh mắt hằn học, ông chỉ nhìn chòng chọc vào mặt cô.

Việc biết tin đám cưới của Faustine và sự ra đời của Ombeline đã mở ra một
vết thương ác nghiệt trong lòng Cyprien. Đọc thấy tên của họ trên cành của một
cái cây phả hệ đã là không thể chịu nổi với ông, nhưng đối diện với con gái của
Faustine bằng xương bằng thịt lại là một chuyện khác... Sự bán tín bán nghi
không còn sống nổi trong tâm tưởng của ông nữa, sự thật đã thành hình và nó tạo
nên trong ông một nỗi đau đớn khủng khiếp.

Amélie ghét cái tình cảm mà người ta gọi là lòng thương hại. Cô ghét cái ý
tưởng có thể có ngày cô làm cho người khác thương hại mình và không muốn thấy
điều đó cho bất cứ ai. Cô cho rằng điều đó có tính sỉ nhục. Thế mà, ngay lúc
này đây, cô không thể không nghĩ rằng trông Cyprien thật đáng thương hại. Trong
chưa đầy hai tiếng đồng hồ, ông đã biết được hàng đống thông tin, chỉ thuần là
những nguồn tin khiến ông mất đi ảo tưởng, làm ông giận dữ và cay đắng. Amélie
thương xót ông thật lòng.

Về phần mình, Ombeline cảm thấy không thoải mái trước quá nhiều sự thù địch
từ phía cậu họ của mình.

Mỗi giây trôi qua, bầu không khí của căn phòng áp mái đã đầy khói lại trở
nên nặng nề hơn, không thở nổi, đến độ sự khó chịu như sờ mó được. Amélie ý
thức được điều đó. Cô phải hành động theo một cách nào đó.

Thoắt một cái, cô đến cạnh Ombeline và hôn lên hai má cô.

- Chị làm gì ở đây?

- Tôi tới nhà cô, đường Artois. Bà quản gia chỉ cho tôi địa chỉ này. Tôi
cần phải gặp cô.

- Có chuyện gì vậy? - Philippe-Henry tới phiên mình cũng đứng dậy, xen vào.

- Hình như tôi đã có được cuốn sách mà ông tìm, thưa ông, - Ombeline giải
thích - Có phải nó đây không?

Bằng bàn tay mang bao da màu xanh da trời, cô đưa cuốn sách ra cho ông.

Schunck ném cái nhìn về phía con gái. Amélie hai mắt mở lớn. Cô vừa nhận ra
cuốn sách như đã được Marion mô tả trong nhật ký của mình.

Mang dấu ấn những tàn phá của thời gian, cái bìa da nâu sậm bị nát ra đôi
chỗ. Góc sách mòn hết. Hai bìa sách, được chùi kỹ lộ ra vết hoen ố, vẫn còn cho
thấy dòng tựa, mà vào thời xưa, có lẽ đã được ghi bằng những chữ vàng: Phương
pháp và cách sử dụng thuật ướp xác người quá vãng...

- Tôi nhận ra cuốn sách này rồi! Đưa đây cho tôi! Nó là của tôi! - Cyprien
hét toáng lên trong lúc nhào về phía Ombeline - Tôi nhất định phải biết
Faustine có lấy lại phần của nàng trong bí mật của chúng tôi không!

Giọng ông run rẩy. Xúc động làm ông không còn kiềm chế được.

Kinh ngạc vì nghe nhắc đến tên mẹ mình, và đối mặt với phản ứng mãnh liệt
như vậy từ người bà con, cô gái trẻ lùi lại một bước và hai tay bịt chặt lấy
miệng để che đi một tiếng la.

Philippe-Henry ngăn sự hăm hở của Cyprien lại và lệnh cho ông ta bình tĩnh.

- Tôi sẽ không giao tập sách cho ông ngay lúc này đâu, - ông nói - Ông nóng
nảy quá có thể làm hư nó! Để tôi làm giùm. Tôi sẽ mở nó cho ông, với sự cẩn
thận cần thiết vì tuổi tác đã cao của nó.

Cyprien không rời mắt khỏi cuốn sách.

Giữa bìa và trang trống đầu sách, họ nhìn thấy một mảnh giấy vàng ố...
Amélie nhẹ nhàng cầm nó lên.

- Tôi rất tiếc, - cô khẽ khàng nói với Cyprien - tờ giấy vẫn còn trong đó.
Bà Faustine đã không lấy nó ra. Ông hãy nhìn chỗ xé xem, đây đúng là phần bên
trái của tờ giấy. Mực đã phai mờ, nhưng chữ nghĩa còn đọc được. Đó là một danh
mục những cây cỏ thơm, phải không chị Ombeline?

- Đó đúng là công thức của một chất bột để ướp thơm những trái tim, như chỉ
dẫn của những ghi chú nguệch ngoạc phía trên bên trái tờ giấy. Một chất bột
nhựa thơm. Tôi đã kiểm tra rồi. Bà cố tổ của tôi đã lấy ý tưởng từ một công
thức ghi trong cuốn sách, nhưng cụ đã thêm vào đó một thành phần. Cụ tiết lộ
với chúng ta một bí mật bào chế riêng của mình. Và cụ đã ký tên vào đó! Các vị
nhìn xem. Bên dưới cụ đã ghi tên mình. Marion. Tôi thấy điều đó rất cảm động.

Amélie mỉm cười.

Với Cyprien, Philippe-Henry và Ombeline theo sau, cô tiến lại phía cái bàn
và đặt hai mảnh giấy kề bên nhau. Chúng bổ sung đầy đủ cho nhau.

Trên tờ giấy thuộc về Faustine là danh sách đầy đủ các loại hương liệu, và
trên mảnh giấy mà Cyprien cất giữ là những số lượng cần thiết.

Philippe-Henry và Amélie trao nhau một cái nhìn đồng lõa. Nhờ công thức
này, việc ướp hương trái tim nhà vua trở nên khả thi!

Về phần mình, Cyprien có lo toan khác.

- Như vậy thì Faustine chẳng bao giờ lấy nó lại... - ông thở dài, vẻ ủ rũ,
hếch cằm về phía tờ giấy.

Amélie tìm cách an ủi ông.

- Ông đã cho chúng tôi biết vào năm 1789 cha mẹ của bà đã đem mọi cuốn sách
trong thư viện của họ đi. Điều đó có nghĩa là một lượng sách lớn. Sau đó, tại
Vienne, rất có thể những chiếc rương đó đã được cất trên một gác mái nào đó, mà
không bao giờ được đổ ra. Bà Faustine không thể lấy lại cuốn sách, đơn giản chỉ
là vì bà không lên đó được.

- Nếu nàng muốn thì nàng đã có thể làm! Tôi mà như nàng, tôi sẽ đảo lộn cả
trời đất ấy chứ! Tôi sẽ phá cửa, mở từng cái rương, lật mỗi cuốn sách từng
trang một! Nếu nàng đã không làm thì có nghĩa là cái mối quan hệ, mà tôi tưởng
là mãnh liệt, đã không là gì với nàng.

Vẻ sầu não của Cyprien chuyển thành một sắc mặt giận dữ. Càng nói, ánh mắt
của ông càng bốc lửa. Và khi cặp mắt ông giao nhau với cặp mắt của Ombeline thì
ông nổ bùng giận dữ.

- Ra khỏi nhà tôi ngay, tiểu thư! - ông gầm lên, ngón tay chỉ ra cửa.

Amélie không kịp ngăn Ombeline, cô đã nhào ra khỏi phòng. Cô đã chạy xuống
mấy bậc thang, thì Amélie mới ra đến thềm nghỉ.

- Tôi xin chị, hãy chờ tôi.

Ombeline đứng lại và ngẩng mặt lên. Khuôn mặt đóng trong mớ tóc xoăn màu
nâu, được che bằng một cái mũ dạ xanh da trời, đầm đìa nước mắt.

- Tôi chẳng hiểu gì cả, - cô rên rỉ - Câu chuyện giữa mẹ Faustine và cậu
Cyprien là sao mới được? Tôi tìm được một người bà con, tưởng rằng sẽ vui lắm!
Thế mà, chẳng phải vậy. Trái lại cậu ấy cho phép mình nói về bà mẹ tội nghiệp
của tôi bằng những từ ngữ không được nồng ấm, và với cái giọng mà tôi cho là
không thích hợp. Hơn nữa, cậu chỉ mở miệng ra với tôi bằng cách đuổi tôi đi!

- Tôi xin chị, đừng đi! - Amélie thốt lên khi bắt kịp cô trong cầu thang -
Hãy theo tôi về đường Artois. Cha tôi sẽ ở lại với Cyprien một lúc, ông sẽ đến
với chúng ta ngay thôi. Chưa tới mười hai giờ trưa, chúng ta sẽ về kịp bữa trưa.
Madeleine là một bà bếp thượng hạng, nhưng ngày Chủ nhật, bà lại còn vượt lên
chính mình nữa! Rồi chị xem.

Trong lúc đó, Philippe-Henry thuyết giảng cho Cyprien:

- Hăng tiết vịt quá! Không lẽ ông mất trí rồi sao! Tinh thần danh dự và
lòng kính trọng mà chắc hẳn người ta đã dạy dỗ ông đi đâu rồi? Tại sao lại hất
hủi cô gái tội nghiệp đó như vậy? Thật không xứng với một nhà quý tộc như ông!

- Ồ... nếu ông biết rằng cô ấy giống mẹ tới mức nào... - Cyprien lắp bắp,
để người rơi nặng nề xuống chiếc ghế dựa khiến nó suýt vỡ toang.

Cơn giận dữ của ông nhường chỗ cho sự hoang mang cực độ.

- Tôi tưởng mình lại gặp Faustine, - ông nói tiếp, trông xanh xao hơn bao
giờ hết - Cùng một khuôn mặt ấy, không khác tí nào. Cùng một vẻ mặt, cùng một
ánh lửa trong đôi mắt. Cùng một giọng nói. Và cái sở thích màu xanh vô độ. Tôi
thừa nhận hành vi của mình thật quá đáng, và tôi chẳng tự hào gì. Nhưng tôi đã
đau khổ quá và từ từng ấy năm tháng! Tôi nghĩ thái độ của tôi với cô ta chỉ là
một phản xạ chống đỡ do sự tuyệt vọng đang gặm nhấm tôi gây ra. Một sự bảo vệ
yếu ớt. Nỗi đau mà chỉ nội sự có mặt của cô ấy cũng đã gây ra thật không chịu
nổi. Ombeline phải biến khuất mắt tôi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô ấy
nữa. Nếu chẳng may tôi lại phải gặp cô ấy một lần nữa trên đường đời, tôi tin
là mình sẽ trở nên điên khùng.

- Sau sự xúc phạm ông dành cho cô ấy, hãy tin chắc rằng trong tương lai cô
ấy sẽ tránh xa ông.

Philippe-Henry cầm lấy cuốn sách trên bàn và đến ngồi cạnh Cyprien. Cuối
cùng, ông quyết định đặt những câu hỏi đang nung nấu trong lòng:

- Ông có sẵn sàng đóng góp cho việc tái ướp hương mà trái tim của Louis XIV
đang cần không?

- Tôi là người bảo hoàng và gắn bó với truyền thống, thưa ông! Tôi thấy
quan trọng việc trái tim của vị vua vĩ đại phải được cứu. Nhưng nếu ông muốn đề
cập đến việc đóng góp bằng tài chánh, thì không thể được. Tôi chẳng có đồng
nào.

- Không phải vậy đâu. Nhưng là về tờ giấy mà ông đã chia sẻ với Faustine.
Ông có vui lòng nhường lại cho tôi phần của ông không?

Sự im lặng ngự trị.

Cyprien suy nghĩ lung lắm. Ánh mắt ông đi từ cuốn sách mà ông Schunck cầm
trên tay đến hai mảnh giấy bày trên bàn.

Bỗng, Cyprien chộp lấy nửa mảnh giấy của ông và nhét nó lại không thương
tiếc vào túi áo trong của cái áo vét.

Philippe-Henry giật nảy mình. Ông tưởng người đối thoại với mình đang trong
tình trạng ủ rũ tột bậc nên rất bất ngờ trước sự mãnh liệt của động tác đó.

- Ông chỉ có nó với một điều kiện, - Cyprien tuyên bố - Tôi muốn có phân
nửa tài sản của Ombeline!

- Ông nói sao chứ? - Ông Schunck nghẹn họng.

- Ông hiểu rất rõ mà?

- Vâng, nhưng tôi khó lòng mà tin vào những gì tôi vừa nghe! Như vậy, sau
khi đã đuổi cô ấy ra ngoài, ông nhằm tới việc chiếm đoạt tài sản của người bà
con của ông? Ông không thể không biết là khi đòi hỏi như vậy, ông buộc cô ấy
phải bán nhà cửa và cửa hàng của mình.

- Tôi phải sống trong sự khốn cùng là do lòng can đảm của cha mẹ tôi, trong
lúc người bà con với tôi có được của nả là nhờ sự hèn nhát của gia đình cô ta
trong Cách Mạng. Tôi muốn có phần! Tôi sẽ không thay đổi ý kiến về điều đó.- Sự
buồn phiền đã làm ông mất khôn ngoan! Điều đó biến ông thành người xấu bụng,
thưa ông, - Philippe-Henry tức giận - Ombeline không chịu trách nhiệm gì hết.
Thế mà ông không ngần ngại làm cô ấy mất đi cả chỗ ở lẫn công việc làm ăn? Thôi
nào, ông sẽ không dám làm đâu!

- Có chứ, tôi dám làm, và với đầy đủ ý thức! Tôi biết rằng cách lập luận
của tôi là bất công và rằng Ombeline sẽ phải trả giá cho sự phản trắc của ông
bà mình. Nhưng tôi đã quyết rồi!

Philippe-Henry choáng váng. Suốt đời mình, ông chưa gặp ai có tính khí dễ
thay đổi như vậy, có khả năng chuyển trong vòng một giây từ sự suy sụp sang sự
giận dữ, từ lòng thương xót sang tình cảm hà khắc nhất. Bản chất con người quả
thật là phức tạp và đôi khi dành cho ta những sự bất ngờ hết sức khó chịu. Bằng
chứng là đây!

- Nếu tất cả chỉ là sự tái khởi đầu, như lời khẳng định của nhà chiêm tinh
mà cụ cố của tôi thích tham khảo trước khi phải lòng, - Cyprien nói thêm - thì
chính tôi, tôi đang có ý định tái khởi đầu cuộc sống theo đúng địa vị của tôi,
hay ít nhất thì cũng phải đàng hoàng. Nếu các vị muốn có được cái công thức bí
mật của chất bột bảo quản trái tim nhà vua, các vị cần phải thuyết phục
Ombeline chia đôi của cải của cô ta. Tôi tin vào các vị.

Báo cáo nội dung xấu