Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che - Chương 16
Chương 16
Trong gara của khoa giám định vật chứng đậu một chiếc Hummer
H3 màu đỏ, cửa xe bị mở toang, một người đàn ông đang cầm đèn pin kiểm tra bánh
xe và khung xe. Alex và Billy White khi tới đây Emily Davidson đang đứng bên
cạnh xe, đang nói gì đó cùng Petty Franklin.
"Buổi sáng tốt lành, các quý cô." Alex hướng các
cô ân cần chào hỏi, "Xem ra hai người một đêm không ngủ, vất vả rồi."
Xét nghiệm viên tóc vàng khi vừa nhìn thấy anh như thường
ngày lộ ra nụ cười mê người: "Xin chào, Alex, anh có vẻ đã khá hơn
nhiều."
"Đúng vậy, việc này phải cảm tạ bác sĩ và Billy."
Cảnh thám tóc đen đi tới bên cạnh họ, nhìn nữ FBI tóc nâu, "Còn phải cám
ơn cô nữa, điều tra viên Davidson, cô trong lúc tôi không cách nào nhúc nhích
đã tiếp tục công tác điều tra, cô đã giúp tôi rất nhiều."
Emily Davidson cười cười: "Tôi rất sẵn lòng làm như
vậy, Alex, đó cũng là công việc của tôi."
Cô là một nữ giới có tinh thần nghề nghiệp mạnh mẽ, cũng sẽ
không vì tối hôm qua bị lạnh nhạt mà canh cánh trong lòng. Alex hoàn toàn hiểu
được điểm này, nhưng anh trời sinh tính cách mềm mại nên khi trong đối thoại
anh vẫn tỏ thái độ rất nhỏ biểu đạt sự áy náy của mình. Emily Davidson cũng cảm
giác được điểm này, nụ cười trên mặt cô cho thấy cô hiểu ý của Alex, hơn nữa đã
tiếp nhận thiện ý kín đáo này của anh.
Alex đi tới bên cạnh chiếc xe kia, thò người vào nhìn bên
trong một chút, hỏi: "Tìm thấy ở đâu?"
"Ngay tầng ba bãi đỗ xe dưới phòng tối." Emily
Davidson trả lời, "Nhân viên quản lý nói xe này rất ít khi lái vào, tôi
nghĩ đại khái có liên quan đến thói quen nghề nghiệp của Peter Palmer, hắn chỉ
khi chụp ảnh trở về nước mới đến đây rửa ảnh."
"Đã hỏi tình hình gần đây chưa?"
"Ừ, buổi tối ngày hôm trước khi nhân viên quản lý trực
ban, xe này đã lái ra ngoài."
Alex nhíu mày: "Có tìm được thứ gì trên xe không?"
Petty Franklin đi tới, hai tay cắm trong túi: "Đương
nhiên, ngoại trừ tổ chức da, mẫu tóc của bản thân Peter Palmer còn có một ít
sợi vải. Qua xét nghiệm, sợi vải này cùng áo gi-lê của quán thức ăn nhanh hoàn
toàn giống nhau. À, đúng rồi, chúng tôi còn tìm được ở ghế ngồi phía sau vết
máu của Dennis Shaun."
Trong ánh mắt màu lam sẫm của Alex lộ ra tia sáng:
"Thật sự là tin tốt, cứ như vậy những mắc xích sẽ được nối lại."
Billy cũng hưng phấn hẳn lên, khuôn mặt trẻ tuổi phiếm hồng,
dồn dập nói: "Trưởng quan, chiếc xe này dùng để vứt xác! Xem ra 'quý ngài
thần bí' ở cùng Peter Palmer chính là hung thủ!"
"Có lẽ thế." Nữ xét nghiệm viên nghiêng đầu,
"Nhưng chúng tôi vẫn không phát hiện dấu tay của 'quý ngài thần bí' trên
xe."
"Có lẽ hung thủ đeo găng tay, có lẽ khi giết người đã
quấn phần chuôi dao, song việc này cũng không phải là việc quan trọng
nhất." Alex nói, "Petty, bây giờ tôi có thể miêu tả bề ngoài của kẻ
tình nghi, bảo Marsa giúp tôi vẽ ra đi."
"Được, tôi đi gọi cô ấy." Cô gái tóc vàng gật đầu,
đi về hướng thang máy.
"Điều tra viên Davidson," Alex nói với đặc phái
viên của FBI, "Chờ vẽ xong, cô cùng Billy có thể đến chỗ các bạn của Peter
Palmer nhận diện Bernard Spike ở quán thức ăn nhanh 'Mario - Pedro' chút được
không, sau đó chúng ta có thể phát lệnh truy nã rồi."
Nữ điều tra viên tóc nâu kỳ quái nhìn anh: "Sao thế?
Anh không tự mình đi sao?"
"Ừm, trên thực tế tôi còn một điểm đáng ngờ cần xác
nhận." Alex cười nói, "Mặc dù sau khi phát hiện chiếc Hummer này điểm
đáng ngờ kia cũng không tính là quan trọng nhất nữa, vả lại hình dáng đại khái
của hung thủ cũng đã có, nhưng tôi vẫn phải giải quyết nó triệt để."
Người đàn ông tóc đen mập mờ giải thích cho Emily Davidson,
cho dù bị đôi mắt xinh đẹp kia dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn, anh cũng không nói
nhiều hơn. Dưới cái nhìn của Alex, khiến anh cảm thấy vui vẻ chính là, chí ít
thứ phát hiện trong chiếc xe này đã thêm một bước xác nhận được hung thủ, mà sự
hoài nghi với Maurice Norman đã giảm bớt không ít. Anh hiện giờ phải làm chính
là đến khu dạy học phụ cận quảng trường Washington của đại học New York kiểm
tra thời gian công tác của tiến sĩ, chứng minh y trong vụ án này ngoại trừ cung
cấp trợ giúp cho cảnh sát ra, cũng không còn bất cứ hành động nào khác.
Thời tiết hôm nay không tính là tốt lắm, lúc hơn 9h mặt trời
vẫn trốn trong tầng mây không ra ngoài. Mặc dù không khí rất khô ráo, nhưng gió
cũng không ít, quất đến da người ta đau rát. Alex ngồi trong phòng làm việc lớn
sáng ngời, hoài niệm lần gặp đầu trong khu dạy học đại học New York khi ấy thời
tiết thật tốt.
"Muốn tra tìm lịch trình làm việc của tiến sĩ Maurice
Norman sao?" Người phụ nữ tóc phiếm bạc từ sau mặt kính nhìn anh một cái,
chầm chậm dò tìm trên bàn phím máy tính.
"Đúng vậy. Chỉ cần lịch dạy của anh ấy ngày hôm
qua."
"Tiến sĩ Norman đã làm gì?" Bà cô này dùng giọng
điệu cứng nhắc hỏi, "Cậu ta là giáo viên tốt, là một người đàn ông đáng
yêu, tôi nghĩ cậu ấy hẳn sẽ không đắc tội với cảnh sát nhỉ?"
"Anh ấy quả thật không có, chẳng qua sự việc liên quan
đến việc cơ mật của cảnh sát, tôi không thể nói cho bà biết." Alex có chút
sốt ruột cười xòa, "Mrs à, tôi chỉ muốn xác minh một ít tình huống."
"Là Ms. Harrison." Nhân viên hành chính này sửa
lại.
"Được rồi, Ms. Harrison, cô khi nào có thể cho tôi biết
kết quả đây?"
Bà cô đẩy mắt kính: "Anh phải chờ một chút, cảnh quan.
Sáng nay lập trình viên kia, thằng nhóc nhuộm tóc đỏ ấy, cậu ta nói hệ thống bị
lỗi, vận hành sẽ rất chậm, cậu ta đang kiểm tra."
Alex cười khổ nói: "Được rồi, quý cô, tôi ngồi bên kia.
Nếu cô tìm được lịch trình làm việc của tiến sĩ Maurice Norman, thì gọi tôi một
tiếng 'thám trưởng Li' được không?"
"Ừ, thám trưởng."
Alex dưới đáy lòng thở dài, đứng bên cửa sổ nhàm chán nhìn
điện thoại di động một chút -- Billy họ còn chưa hồi âm, việc này chứng tỏ điều
tra của họ còn chưa lấy được đáp án mong muốn. Người đàn ông tóc đen ngẩng đầu
nhìn lá vàng rơi tản mát bên ngoài, lại nhớ bây giờ đã là tháng 12 rồi. Tầng
mây dày đặc trên bầu trời khả năng báo trước trận tuyết đầu tiên của năm nay,
đồng thời báo cho người dân New York giáng sinh sắp đến. Anh đã xin lão Bob đổi
kỳ nghỉ dài hạn, mang Daniel đến miền nam. Nhưng hiện giờ Alex còn có một hy
vọng xa vời, đoàn du lịch nho nhỏ của họ còn có thêm một người đàn ông mắt
xanh, nếu như có thể dứt bỏ hết những chuyện phiền lòng này cùng người mình
quan tâm nhất trải qua một kỳ nghỉ, còn chuyện nào tuyệt vời hơn được nữa.
Hiện giờ thông tin về hung thủ đã càng ngày càng rõ ràng,
chỉ cần chứng minh Maurice Norman cùng hành động của gã kia không có liên hệ
gì, Alex có thể yên tâm kết thúc vụ án đáng sợ này, không mang mùi máu tươi
nhiễm trên người trải qua giáng sinh. Anh đã quá mệt mỏi, cho nên bức thiết
muốn chấm dứt hết thảy, nhưng anh cũng không muốn thừa nhận tâm tình gấp gáp
này là khởi nguồn từ hoài nghi và sợ hãi.
"Xin lỗi, cảnh quan, có thể quấy rầy anh một lát
không?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm già nua, Alex lấy
lại tinh thần, vội vàng xoay người. Anh nhìn thấy một ông cụ vóc người ục ịch
đang đứng cách anh hai mét mỉm cười với anh.
"A, xin chào ngài." Alex ân cần chào hỏi, "Có
chuyện gì không?"
Ông cụ râu tóc đều trắng xóa khách khí lấy danh thiếp ra:
"Tôi là bác sĩ Hans Martin, tôi có một phòng khám tâm lý, ngay phố 57. Nếu
anh từng tiếp xúc với những phạm nhân cần giám định tâm lý, có lẽ từng nghe nói
về tôi."
Alex nhìn danh thiếp mạ vàng, có chút áy náy lắc đầu:
"Ngài nhất định rất kiệt xuất, bác sĩ Martin. Nhưng tôi nghĩ tạm thời mình
không thể hợp tác gì với ngài --"
"Đừng hiểu lầm, cảnh quan." Ông cụ cười rộ lên,
"Trên thực tế tôi là vì tiến sĩ Maurice Norman mà tìm anh."
Alex lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là thế này, vừa rồi tôi đứng phía sau anh, tôi nghe
anh nói muốn xin lịch trình làm việc của Morris, cậu ấy không chọc vào phiền
toái gì chứ?"
"Ngài là bạn của anh ấy, bác sĩ Martin?"
"Đúng vậy." Ông cụ cười rộ lên, "Hơn nữa tôi
cũng là bác sĩ tư vấn tâm lý của cậu ấy."
Alex có chút bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra, trong
đầu anh xẹt qua một ý niệm, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Bác sĩ,
nếu không ngại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện."
"À, được."
Ông cụ cùng đi với anh đến một góc yên tĩnh, ngồi xuống.
Trên khuôn mặt tròn để râu quai nón của ông là một đôi mắt nhỏ hiền lành, chất
phác, làm cho người ta cảm thấy thân thiết, thiện lương.
"Có phải Morris gặp chuyện phiền toái gì không, cảnh
quan?" Ông dùng giọng điệu lo lắng hỏi, "Cậu biết đó, cậu ấy bình
thường rất tốt."
Alex vụng về trả lời: "Không thể nói là phiền toái,
nhưng anh ấy dính vào một chút hiềm nghi. Có lẽ ngài kể cho tôi biết một vài
tình huống sẽ rất giúp ích."
"Tôi rất sẵn lòng, cảnh quan." Bác sĩ Martin gật
đầu, "Cậu ấy sao vậy?"
"Đây là điều tra của cảnh sát, tôi không thể nói được
nhiều, tôi chỉ có thể nói cho ngài là về một số vụ án giết người."
"Giết người?" Ông cụ mở to hai mắt. "Việc này
thật đáng sợ, cảnh quan. Tư vấn tâm lý của Morris vẫn luôn rất thuận lợi, hẳn
sẽ không có hành vi công kích nữa đâu."
Alex nhíu mày: "Hửm, công kích?"
"Đó là vấn đề thời thanh thiếu niên của cậu ấy, từ sau
khi cậu ấy vào đại học tôi liền phụ trách tư vấn tâm lý cho cậu ấy, cậu ấy đã
từ từ vượt qua được khuynh hướng bạo lực, năm năm gần đây cậu ấy cũng không đả
thương người khác nữa."
Alex bỗng cảm thấy vô cùng lo sợ, anh miễn cưỡng khắc chế
bất an trong lòng, hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tường tận tình hình của
anh ấy không?"
Bác sĩ Hans Martin lộ ra vẻ mặt do dự: "Cảnh quan, tôi
không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân, đây là phạm pháp."
Alex đem giấy chứng nhận cảnh quan của mình cho ông cụ xem,
sau đó khuyên: "Tôi là thám trưởng phụ trách vụ án này, tôi đến đây là để
giúp tiến sĩ Norman. Cảnh sát từng xem qua hồ sơ của anh ấy, biết rõ năm đó khi
còn trẻ có một vài hành vi ẩu đả, nhưng từ sau khi công tác thì không còn ghi chép
phạm tội nào nữa, cho nên chúng tôi tin anh ấy là một công dân tuân thủ pháp
luật. Bác sĩ Martin, tôi cũng hy vọng có thể chứng minh tiến sĩ Norman không
liên quan gì đến vụ án giết người này, ngài nói cho tôi biết tình huống của anh
ấy sẽ giúp tôi biết làm thế nào mới có lợi cho anh ấy. Ngài có thể tin tưởng
tôi, xin ngài hãy đưa ra bằng chứng."
Ông cụ dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Alex, cuối cùng vỗ
đầu gối. "Được rồi, cảnh quan." Ông nói, "Tôi có thể tạm nói cho
anh một vài thứ, nhưng đây là xuất phát từ lập trường của một người bạn chứ
không phải bác sĩ."
"Tôi hoàn toàn hiểu được, bác sĩ."
Ông cụ suy nghĩ một chút, nói: "Anh phải hiểu, cảnh
quan, tôi rất yêu mến Morris, cậu ấy là một thanh niên thông minh. Bắt đầu từ
lúc cậu ấy 19 tuổi tôi đã quen biết cậu ấy, mãi cho đến hiện tại. Cậu ấy tựa
như con trai tôi vậy, chúng tôi so với bác sĩ và bệnh nhân bình thường càng
thân thiết hơn."
"Ý của ngài là bắt đầu từ khi anh ấy 19 tuổi đã tiếp
nhận trị liệu của ngài?"
"Đúng vậy, đến giờ đã 17 năm rồi."
"Tại sao lại mất thời gian dài như vậy, anh ấy tới cùng
bị bệnh gì?"
"Không thể nói là bệnh, cảnh quan, phải nói là một loại
tình tự và chướng ngại tâm lý không khỏe mạnh." Bác sĩ Hans Martin lắc
đầu, "Xin đừng xem cậu ấy là một bệnh nhân. Năm đó cậu ấy ở trường thánh
Claude của Minnesota ghi danh đại học Colombia, cậu ấy quả thật rất xuất sắc,
nhưng cả thời trung học của cậu ấy có rất nhiều ghi chép đánh nhau. Thành tích
của cậu ấy ở địa phương cũng nổi tiếng như nắm đấm của cậu ấy vậy."
"Thế thì quả thật nhìn đoán không ra." Alex thì
thầm một câu.
"Đúng vậy, cảnh quan, cậu ấy nhìn qua văn vẻ lịch sự,
đúng không?" Bác sĩ cười cười, "Khi ấy tôi làm giáo sư thỉnh giảng
khoa tâm lý đại học Colombia, được mời xác định và đánh giá cậu ấy. Tôi nghĩ
đứa bé này có thiên phú rất tốt, chỉ là tâm lý có chút chướng ngại, thích dùng
bạo lực giải quyết vấn đề, do đó cho rằng cậu ấy có thể vào đại học vừa trị
liệu, vừa học. Chúa phù hộ, trị liệu rất thuận lợi, cậu ấy tiến bộ cũng rất
nhanh, nhưng chẳng qua hành vi bạo lực đã giảm bớt, chướng ngại tâm lý của cậu
ấy vẫn không vượt qua được. Mãi đến sau khi cậu ấy tốt nghiệp bắt đầu bồi
dưỡng, có năng lực nghiên cứu độc lập, xuất bản quyển sách đầu tiên, sau đó mới
thoát khỏi bóng ma tâm lý."
Alex khó hiểu hỏi: "Là chướng ngại tâm lý gì? Sao trị
liệu liên tục lâu như vậy?"
Bác sĩ Hans Martin nhìn anh: "Xin thứ lỗi, cảnh quan,
tôi không thể nói cho anh biết. Việc này có liên quan đến thời thơ ấu của cậu
ấy, cậu ấy chỉ kể cho mình tôi, tôi cũng không định kể cho người thứ hai."
Alex lại suy nghĩ một chút: "Bác sĩ Martin, quyển sách
đầu tiên giáo sư Norman xuất bản có phải là “Cắt đứt đầu và chiếm hữu tình
yêu”không?"
"Đúng vậy." Ông cụ kinh ngạc nhìn anh, "Sao,
cảnh quan, anh cũng đã đọc rồi?"
"Đúng vậy."
"Viết rất tốt. Tôi chính là đọc sách của cậu ấy mới từ
từ tin rằng cậu ấy đã thoát khỏi ảnh hưởng của quá khứ, từ đó về sau trị liệu
của chúng tôi trở nên càng ngày càng nhẹ nhàng. Mấy năm nay cậu ấy đến phòng
khám của tôi thà nói là kiểm tra thường lệ, chi bằng nói là chúng tôi cùng nhau
thoải mái tụ tập một chút. Cho nên căn cứ vào những gì tôi biết, vô luận anh
điều tra dạng mưu sát gì, Morris tuyệt đối sẽ không dính dáng vào đâu."
Alex yếu ớt cười: "Đương nhiên, bác sĩ Martin, tôi thật
lòng cũng hy vọng như vậy, có lẽ so với ngài tôi càng nguyện ý tin tưởng anh ấy
không liên quan gì đến vụ án này hơn --"
"Thám trưởng Li!"
Đầu kia phòng truyền đến thanh âm của nhân viên hành chính,
cắt ngang cuộc trò chuyện của Alex và ông cụ. Người đàn ông tóc đen đứng dậy
bắt tay với bác sĩ, cam đoan với ông mình sẽ cân nhắc lời của ông, cố gắng tìm
kiếm chứng cứ có lợi cho tiến sĩ Norman.
"Khi nào cần tôi đều nguyện ý làm chứng." Ông cụ
nói với anh, "Xin tin lời tôi, cảnh quan."
"Cám ơn ngài, bác sĩ Martin. Tôi sẽ cân nhắc."
Alex chào tạm biệt ông, sau đó đi về hướng bàn làm việc của
Ms. Harrison. Bà cô kỳ quái nhìn anh một chút, sau đó chỉa chỉa màn hình:
"Đã tìm được, thám trưởng, anh cần lịch dạy của tiến sĩ Maurice Norman vào
ngày nào?"
"Ngày hôm qua, Ms." Alex kiên nhẫn lặp lại một lần
nữa.
"Hôm qua cậu ấy không đi dạy, thám trưởng."
Alex chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, lại truy hỏi:
"Cả ngày đều không có sao? Chiều anh ấy hẳn phải có khóa phụ đạo
chứ?"
"Không có, thám trưởng. Hôm qua nhóm học sinh của cậu
ấy tham gia một hoạt động đoàn đội lớn, tiết cả ngày hôm đó đều hủy bỏ."
Cả người Alex cứng đờ, chỉ cảm thấy từ ngón tay đến trái tim
đều bị đóng băng. Anh nhìn bà cô mặt đầy nếp nhăn, trong con ngươi của bà phản
chiếu biểu cảm buồn cười của mình, tựa như diễn viên vừa diễn một vở kịch hài.
Alex rất muốn nói tiếng 'Cám ơn', sau đó xoay người rời khỏi đây, nhưng thân
thể anh không nghe theo sự điều khiển. Bên cạnh đó một nửa đại não của anh toàn
bộ đều vang vọng một câu nói:
Maurice Norman nói dối!
Cảnh thám tóc đen sững sờ đứng tại chỗ, ngay khi bà cô đối
diện anh lo lắng có nên gọi anh một tiếng không, điện thoại di động trong túi
anh vang lên. Alex cái gì cũng không nói, chỉ mang sắc mặt tái nhợt đi về phía
cửa, nhân viên hành chính phía sau vì sự thiếu lễ phép của anh mà tặng một ánh
mắt khinh bỉ.
"Trưởng quan," Trong điện thoại di động truyền ra
giọng nói bừng bừng sức sống của Billy White, "Điều tra viên Davidson và
tôi đã tìm được người từng gặp Bernard Spike, cô ấy là bạn của Peter Palmer. Cô
ấy nói người trên bức họa từng theo nhiếp ảnh gia đến một quán bar, nhưng về
sau thì không đến nữa...... Trưởng quan, anh có nghe không?"
"Ừ, Billy, tôi đang nghe đây." Alex cố gắng dùng
cổ họng phát đau bảo trì giọng nói bình tĩnh, "Nói tiếp đi......"
"Dạ, trưởng quan. Chúng tôi lần lượt đưa bức họa cho
những người bạn trước đây của Peter Palmer. Có vài người trong số họ nói người
này rất quen mặt, có người hoàn toàn không nhận ra. Nhưng những người quan hệ
tương đối tốt với Peter Palmer vẫn có thể nhận ra được Bernard Spike, họ nói
Palmer yêu Spike, hơn nữa cực kỳ nghiêm túc, họ ở cùng nhau, nhưng vì Spike
không thích hoạt động xã giao, cho nên họ đã giảm bớt số lần ra ngoài."
Alex ho khan hai tiếng: "Rất tốt, Billy....... Vậy, lập
tức đi điều tra người này, xem gã có ghi chép phạm tội gì không, tôi sẽ đến
khoa giám định vật chứng, để xem Petty họ có phát hiện gì mới không."
"À, kỳ thật còn một chuyện nữa, trưởng quan, anh tốt
nhất nên đến bệnh viện trước."
"Dạ dày của tôi hiện giờ rất tốt."
"Không, không, trưởng quan." Billy cười rộ lên,
"Tôi hy vọng anh đến thăm cha xứ Matthew Oliver. Bệnh viện vừa gọi báo
ngài ấy đã tỉnh dậy, chúng ta có thể có thời gian 20 phút."
"Được rồi, tôi đến trước, chúng ta gặp nhau ở bệnh
viện."
Cuối hành lang trắng toát là phòng điều trị đặc biệt, muốn
tới đây phải xuất trình giấy chứng nhận, hơn nữa trải qua hai trạm kiểm tra.
Nơi này so với bệnh viện ở những địa phương khác mà nói yên tĩnh tựa như thiên
đường, bởi vì nơi này không nghe được bất luận tiếng rên rỉ thống khổ nào, các
phòng đều cách âm, dù ở bên trong đàn hát ầm ĩ, người bên ngoài cũng không nghe
được. Bình thường chỉ có tội phạm hạng nặng và nhân chứng đặc biệt mới được
hưởng thụ ưu đãi này, chỉ cần không chết, mọi người tới đây có thể sống sót
bình an ra ngoài.
Alex mặt không chút thay đổi nhìn cảnh sát tráng kiện đứng
dậy, nhường đường để anh và bác sĩ có thể vào. Trong phòng rất khô ráo, nhưng
tràn ngập mùi thuốc, một y tá đang kiểm tra ống truyền dịch của bệnh nhân.
Bác sĩ đeo kính nhìn đồng hồ một chút, dặn dò: "Anh chỉ
có 20 phút, thám trưởng. Đừng hỏi những vấn đề quá sắc bén, không thể để bệnh
nhân quá kích động."
"Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ phất tay, bảo y tá cùng ông ra ngoài.
Alex ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn cha xứ Matthew Oliver.
Bề tôi trẻ tuổi của Chúa này yếu ớt nằm trên gối, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trắng
như tờ giấy, môi nhạt gần như vô sắc. Trên cổ ngài quấn băng vải thật dày, trên
tay treo ống truyền dịch.
"Xin chào, cha xứ." Alex nhẹ nhàng nói.
Cha xứ Matthew Oliver mở mắt, con ngươi màu lam của ngài đã
ảm đạm đi không ít, nhưng vẫn nở nụ cười với Alex: "Xin chào, cảnh
quan......"
"Ngài có thể không xảy ra chuyện gì thật sự quá
tốt."
"Đúng vậy........Chúa phù hộ, ngài rất nhân từ với
tôi......"
Alex không bình luận gì, chuyện anh quan tâm cũng không phải
là sức mạnh của Chúa. "Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cha
xứ." Anh trực tiếp hỏi, "Tôi hy vọng ngài nói cho tôi biết, ngài có
nhớ rõ quá trình mình bị tấn công hay không."
"Đương nhiên, làm sao có thể quên được......" Cha
xứ Oliver cố gắng làm dấu thánh giá, "Việc đó thật là đáng sợ.......Tôi
làm thế nào cũng không ngờ tới được."
"Kể cho tôi những việc đã xảy ra."
"Ừ, cảnh quan...... " Ngài nuốt ngụm nước bọt, cố
sức nhớ lại, "Tôi.......Khi ấy đang ở phòng nghỉ, nhóm giúp lễ vừa mới rời
đi, tôi muốn chuẩn bị cho một hôn lễ vào ngày mai, do đó dự định chỉnh đốn áo
làm lễ. Có một người đàn ông.......Cậu ta đi tới nói, cậu ta muốn sám
hối......."
"Sám hối?"
"Đúng vậy, cậu ta nói cho tôi biết như vậy."
"Bộ dáng gã như thế nào?"
"A....... Vóc người rất cao, mặt mũi trung bình, đội mũ
lưỡi trai và găng tay....... Tựa như trên đường tùy tiện là có thể thấy được
người thanh niên này."
"Có chỗ nào đặc biệt không?"
Cha xứ Matthew Oliver khó khăn lắc đầu: "Không, không
có. Chính vì cậu ta quá bình thường, nên tôi căn bản không lưu ý, để cậu ta
vào. Cậu ta nói muốn uống nước.......Tôi rót nước cho cậu ta.......Vừa ngay lúc
đó, tôi phát hiện cậu ta rót thứ gì đó vào trong ly của tôi....... "
Alex thoáng sửng sốt: "Làm sao ngài biết?"
"À, cảnh quan......" Cha xứ đắc ý nở nụ cười,
"Trước mặt tôi vừa vặn có một chén trà kim loại."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi không uống ly nước kia, cậu ta bắt đầu nói chuyện
lung tung, càng ngày càng kích động, sau đó lại thình lình rút ra một con
dao......"
"Là dạng dao gì?"
"Như là một con dao phay, dài hơn 40cm, cắm trên lưng
cậu ta....... Chúa ơi, vẻ mặt của cậu ta quả thực giống như ma quỷ...... Cái
tên bại hoại kia, cậu ta thoáng cái liền chém vào cổ tôi.......Nhưng tôi đã sớm
đề phòng, cho nên mau chóng né qua......."
"Ngài ngã xuống?"
"Đúng vậy, tôi bị dọa sợ."
"Tại sao gã không tiếp tục?"
"Tại sao?" Cha xứ ngừng một chút, "Vì vừa vặn
có người đến."
Alex cảm thấy tim đột ngột đập nhanh hơn, anh nghiêng người
qua, vội hỏi: "Là ai?"
"Tôi không dám chắc, khi ấy tôi té trên mặt đất, vết
thương chảy máu, hơn nữa người đó liền lao vào giằng co với hung thủ...... Tôi
nghe thấy giọng nói của anh ta, rất giống tiến sĩ Maurice Norman."

