Trầm Hương Uyển (Tập 1) - Chương 19 - 20

Chương 19

Gần đây, Tần Hạo có vẻ bực bội.

Mấy ngày trước ngay trước mặt Tống Thư Ngu anh còn nói giời
nói biển, nói rằng chỉ là chuyện cầm dao mổ trâu giết gà dễ như trở bàn tay.
Nhưng cái dao ấy đã cầm được trong tay mấy ngày mà không có cách nào để hành
động. Các thủ đoạn lúc nóng lúc lạnh, lạt mềm buộc chặt, anh đã biết nhiều, bất
kể là một đêm ham chơi hay là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, chỉ cần suy nghĩ có
dục vọng, có mục đích, thổi lên người là anh tung chiêu, tay nghề thành thạo.
Nhưng hiện nay anh như vấp phải một thủ đoạn mềm dẻo, toàn thân không chút sức
lực.

Theo như kinh nghiệm của anh, đó thật sự là một trái non, ăn
vào mồm mà chẳng thấy mùi vị gì cả, vừa chua vừa chát, nói một cách không chính
xác thì nó sẽ làm thay đổi khẩu vị của anh. Nhưng lại có chút không thuận lợi.
Ban đầu anh còn cân nhắc “trái non” này chưa am hiểu việc đời, không thể quá
vội vàng sẽ làm cô sợ, coi như hạ thấp mình để ngày ngày gọi điện cho cô, nói
bừa vài câu, sau đó tìm cách gần gũi. Nhưng cô vẫn một từ “bận” và nhanh chóng
cắt đứt câu nói của anh, hoặc là giả giọng người khác vờ nói: “Tìm Tiểu Trần
hả? Cô ấy không có ở đây”. Cô tưởng anh là kẻ ngốc sao?

Anh tự ngẫm, mình chưa xúc phạm đến cô! Tối đó muốn mượn hơi
rượu để âu yếm, vuốt ve, nhưng chẳng phải cũng cho cô lấy lại lẽ phải rồi sao?
Anh cam chịu để cô thượng cẳng chân hạ cẳng tay là đã nể mặt cô lắm rồi, nếu
không thì làm sao mà dễ dàng bỏ qua như thế được? Hơn nữa, bên má trái của anh
còn in hẳn năm ngón tay của cô khiến anh hai ngày không dám ra khỏi cửa. Anh
đâu có tính toán gì, vậy mà cô còn ra vẻ kiêu ngạo với anh gì chứ?

Đồ nha đầu chết tiệt!

Nghĩ rồi bàn tay như được ý thức mách bảo, điều khiển vô
lăng tiến vào Đại học Đông Bắc.

Lúc bắt gặp ánh mắt thăm dò của Tống Thư Ngu, anh có chút
không kiềm chế được nên nói úp úp mở mở: “Không có gì, lần trước gặp mặt cậu
không tới, nghĩ có ngày không còn được tụ họp nhau nữa nên đến tìm cậu đi làm
một bữa”, nói rồi nhìn quanh phòng của Tống Thư Ngu.

Tống Thư Ngu cười nhạo, “Tìm kẻ hèn mọn này ăn cơm đâu cần
ngài phải cất công đích thân vất vả đến đón chứ?”, vừa thu dọn đồ đạc trên bàn
vừa đùa, “Đừng có chiếu đèn pha khắp nơi như vậy. Muộn thế này rồi, người ta
còn ở đây sao? Đã tới căng tin mua đồ ăn từ lâu rồi”.

Tần Hạo ngượng ngùng quay đầu lại, may mà da mặt dày nên
không nên không nhìn ra là đỏ hay trắng. Anh vờ như vô tình hỏi: “Đồ ăn ở căng
tin trường thế nào? Chi bằng mình cũng đến đó thử xem?”

Tống Thư Ngu ngẩn ra mấy giây, khuôn ngực phập phồng bỗng
nhiên không kiềm chế nổi, bật cười chỉ tay về phía Tần Hạo hồi lâu mà không nói
nên lời.

Tần Hạo trợn mắt lên, xấu hổ vô cùng, nhào tới đưa chân đá
cho bạn một cái. Tống Thư Ngu vừa cười vừa tránh, lúc sau mới dừng lại nói: “Đi
căng tin ăn cơm hai đồng hả? Làm khó cậu rồi”, nói rồi lại cười lớn, “Hiếm khi
thiếu gia họ Tần hạ cố xuống thị sát dân tình, câu này sao không nói cho bố cậu
nghe? Không chừng ông cụ nước mắt đầm đìa nói: Tiểu Ngũ cuối cùng cũng tiến bộ
rồi”.

“Chết tiệt cậu đùa xong chưa?”

Tống Thư Ngu ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Giúp cậu thêm một
lần cũng không sao, chỉ là tớ nhắc nhở cậu lần nữa, nếu bị quở trách cũng mặc
kệ. Cậu cứ nghĩ kĩ đi, cậu ăn chơi trác táng ở bên ngoài như thế nào thì tớ
không quan tâm, nhưng đừng làm gì liên lụy đến tớ, xảy ra chuyện phiền phức nào
thì tớ không lo liệu nổi đâu”.

Tần Hạo đút tay vào túi quần, dựa vào cửa sổ, nói bằng cái
giọng ba lăng nhăng: “Tớ có thể làm gì? Không phải là tìm cơ hội để mời cô ấy
một bữa cơm sao? Việc không thành chẳng lẽ xách cô ấy lên bàn ‘chiến’?”. Nghĩ
lại vẻ nghiêm túc trong câu nói của Tống Thư Ngu, anh ngoái đầu nhìn ra những
mầm non mới nhú trên cây hạnh nhân ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm: “Cũng chỉ là
một cô bé vắt mũi chưa sạch thôi, tớ có thể động lòng được sao? Theo như những
gì cậu nói, không được thì rút lui”.

Nói là thế, lúc nhìn thấy người ta thì tự nhiên nghệch miệng
ra cười. Trời sinh tính đoan trang thì vẫn cứ đoan trang, mặc váy rách thì vẫn
đẹp hơn kẻ khác.

Trần Uyển từ xa nhìn thấy anh, cố ý rớt lại phía sau Hà Tâm
Mi và Ninh Tiểu Nhã mấy bước. Trong điện thoại cô luôn trốn tránh anh, nhưng
cũng có dự cảm sẽ có ngày anh xuất hiện trước mặt cô. Chỉ là lúc này trong lòng
cô vẫn có chút hoang mang.

Trần Uyển vốn không định tới, lúc Hà Tâm Mi nhận cuộc điện
thoại của thầy Tống mời đi ăn cơm cô cũng nói không đi, ngặt nỗi Ninh Tiểu Nhã
cứ nhìn chằm chằm. Hà Tâm Mi nhếch mép với Ninh Tiểu Nhã một cái, rồi mới uể
oải nói với người trong điện thoại: “Anh lo gì? Mới vừa qua năm mới anh lại
mời? Có mấy con chồn của anh theo không?”.

Tống Thư Ngu cũng không tức giận, toét miệng trả lời: “Làm
bậc trưởng bối chăm sóc cho đàn em một chút không được sao? Hồi Tết cha em dặn
tôi phải thường xuyên dạy bảo em, chăm sóc em, có cơ hội thì em nên quý
trọng...”.

Hà Tâm Mi vô duyên vô cớ bị hạ thấp, đã bực dọc lâu rồi,
thấy anh nói vẻ coi thường thì cơn tức giận càng dâng tràn. Đang định ném điện
thoại thì Ninh Tiểu Nhã đã vụt đến cướp lấy hỏi điểm hẹn. Nói xong quay sang
gào lên với Hà Tâm Mi: “Sao không đi? Tớ ngày nào cũng ăn ở căng tin, dạ dày đã
teo tóp lại hết rồi. Có cơ hội làm béo dạ dày vậy mà mấy cậu ai cũng từ chối”.

Hà Tâm Mi xoa xoa cái bụng rỗng, cũng hơi động lòng. Trước
đây hai người thường gọi đồ ăn, sau khi ở cùng Trần Uyển vì quen với việc chăm
sóc mặt mà dường như không còn tăm hơi của quán cơm. Nghĩ hơn tuần nay miệng
toàn nhai rau, uống nước trắng, cái dạ dày cũng đáng thương lắm rồi, nên xúc
động quay sang khoát tay với Ninh Tiểu Nhã và Trần Uyển nói: “Vậy thì tất cả
cùng đi! Ăn cạn uống kiệt! Tranh tiền, tranh đồ ăn, tranh gái!”.

Trần Uyển cứ tưởng chỉ có Tống Thư Ngu, không ngờ Tần Hạo
cũng đến. Chậm lại mấy bước, nghĩ cách tìm lý do để chuồn. Nhưng Hà Tâm Mi lại
kéo cô, thì thào: “Tớ muốn ăn một bữa cho anh ta khuynh gia bại sản, Ninh Tiểu
Nhã ngốc nghếch sao lại chọn quán lẩu Tứ Xuyên ở cổng trường chứ? Ăn ở đó thì
ăn đến bao giờ mới có thể cho hắn mạt vận được? Dù thế nào cũng phải ăn bào
ngư, vi cá mập chứ?”.

“Vậy chúng mình về trước nhỉ?” Trần Uyển thấy người đó đang tươi
cười, nhìn cô chằm chằm, cảm thấy rất không tự nhiên. Nghe Hà Tâm Mi oán trách
bỗng cô như nhận được lệnh đại xá, vội viện cớ hỏi. “Giờ mau về căng tin, chắc
chắn là còn đồ ăn.”

Hà Tâm Mi trợn tròn mắt nói: “Giờ còn nói đi về? Đến thì đến
rồi, quan tâm anh ta làm gì, ăn no cái đã”. Nói xong đưa tay sờ lên mấy cái mụn
mới mọc ở trên trán rồi bước vào quán trước.

Trong quán mới chỉ có nửa số chỗ là có khách ngồi, Tống Thư
Ngu đã gọi nước lèo từ trước, biết Hà Tâm Mi ăn được nên gọi rất nhiều thứ bày
đầy ra bàn.

Con người Hà Tâm Mi thường ngày ồn ào là thế mà hôm nay im
lặng lạ thường, Trần Uyển không thích chủ động bắt chuyện với người khác, lại
càng không thèm để ý đến Tần Hạo bên cạnh, ngay cả liếc nhìn cũng không. Chỉ có
Ninh Tiểu Nhã là bô lô ba la không ngừng, từ chuyện tiết học hôm qua của Tống
Thư Ngu đến các thông tin của trường, cuối cùng là nói về những chuyện vui
trong ký túc. Nói đến đây, hai anh chàng có vẻ thích thú, Tống Thư Ngu nhướng
nhướng mày, rất có ý khích lệ.

Trần Uyển thấy Ninh Tiểu Nhã cứ nói mãi, sợ ngay cả những
chuyện linh tinh của họ trong ký túc cũng bị bê lên nói hết, trong lòng hơi lo
lắng, liền đá chân dưới bàn, đúng lúc Hà Tâm Mi cũng đá tới, hai người đau đến
mức nghiến răng nghiến lợi. Cô vội tránh ra rồi lại đá thêm một cú thật đau
nữa, nhưng lần này trúng ngay chân Tần Hạo.

Tần Hạo tưởng cô cố ý trút giận, nên mặc dù bị đá rất đau
nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng: thì ra vẻ thờ ơ của cô đối với anh chính
là sự hiếu thắng. Anh cười tít mắt, gắp mấy miếng lươn trong nồi lẩu bỏ vào bát
cô, còn niềm nở ra mặt: “Cái này bổ, ăn lươn trước dịp Thanh minh là tốt nhất”.

Lúc Trần Uyển đá trúng chân anh thì hoảng hốt thu chân phải,
cẩn thận khép hai chân lại. Ai ngờ anh ma mãnh, chân trái anh liều cọ vào chân
cô hai cái, cô bực bội dịch ghế sang phía Hà Tâm Mi trừng mắt tức giận. Nhiệt
độ nồi lẩu cao, cô lại vừa ăn ớt, gò má ửng đỏ như hoa đào, môi như nụ anh đào
chúm chím, càng làm tôn lên đôi mắt lấp lánh, lạnh lùng. Nhưng Tần Hạo cảm thấy
lúc cô tức giận trông thật dễ thương.

Trần Uyển bị anh nhìn ngây dại, ngượng đến chín mặt, lầm bầm
chửi: “Mất nết, vô giáo dục”.

“Cậu đá tớ làm gì? Xương cứng ngắc, làm tớ đau quá”, Hà Tâm
Mi xoa chân dưới bàn.

“Không ngờ đá trúng cậu, muốn đá Ninh Tiểu Nhã kìa.”

“Đồ chết tiệt ấy, về phòng sẽ xử lý”, Hà Tâm Mi ngước mắt
nhìn sang phía đối diện, “Nhiệt tình quá độ, quên hết mọi thứ rồi đó”.

Trần Uyển cố gắng bỏ qua sự hiện diện lớn mạnh ở bên phải
mình, thờ ơ nhìn sang đối diện: “Tiểu Nhã còn nói là đói, thế mà chẳng thấy
đụng đũa gì cả”.

“Ha ha, cậu ấy bây giờ đâu cần lo đến cái bụng? Người đàn
ông ngưỡng mộ trong lòng đang ở ngay trước mặt, cái ham muốn ăn uống đâu còn
nữa, mà phải chăm chút làm thục nữ - trích dẫn danh ngôn của Ninh Tiểu Nhã. Cay
quá, trời ơi, ngày mai lại mọc thêm mấy cái mụn nữa cho coi”, Hà Tâm Mi lạnh
lùng nói, vừa nghe Ninh Tiểu Nhã hỏi Tống Thư Ngu về những trường đại học nổi
tiếng ở Anh vừa thầm chế giễu.

“Khiếp quá, tốt nghiệp xong đi Anh. Ngày trước ai nói là tốt
nghiệp xong sẽ lấy chồng ngay?”, Hà Tâm Mi nhắc Ninh Tiểu Nhã.

“Vẫn còn mấy năm nữa mới tốt nghiệp, ai biết tương lai ra
sao? Lý tưởng của tớ còn nhiều lắm.” Ánh mắt cảnh cáo của Ninh Tiểu Nhã quét
sang Hà Tâm Mi: lại dám vạch rõ nội tình của tớ ra... Sau đó tiếp tục nở nụ
cười như hoa về phía Tống Thư Ngu, “Thầy Tống, em luôn cho rằng Anh quốc là
nước sương mù, mưa lâm thâm ảm đạm. Nghe thầy vừa nói thì em cũng muốn đi, nếu
như có ngày trở thành bạn học của thầy thì quá tuyệt. Thầy kể thêm mấy chuyện
vui khi còn đi học được không?”.

Hà Tâm Mi làm vẻ mặt rùng mình, Tống Thư Ngu nhìn thấy mỉm
cười, tiếp tục nói hết sức đĩnh đạc.

“Có đam mê theo đuổi là tốt”, lần này Trần Uyển giúp Ninh
Tiểu Nhã, “Đến mức tranh giành không?”. Tống Thư Ngu quả có tài ăn nói, ngay cả
cô nghe cũng thấy hào hứng.

“Ừ, theo đuổi. Theo đuổi thằng đàn ông hèn hạ mới đúng. Tôi
cảm thấy họ rất hợp nhau, đều khéo giả bộ. Tiểu Nhã háo sắc mà làm ra vẻ ngây
thơ, ông Tống là thằng đàn ông hèn hạ mà tỏ ra cao quý”, Hà Tâm Mi dừng đũa
đang khuấy trong bát, lẩm bẩm nói tiếp: “Lúc này có cái gì mà cậu ấy không thể
nói ra, tay chống cằm, cố ngẩng cao bốn mươi lăm độ, hai mắt đầy tôn kính. Nếu
là phim hoạt hình thì xung quanh nhất định sẽ vẽ thêm những bong bóng hồng, nếu
là phim Hàn Quốc thì vừa đánh mắt quyến rũ vừa gọi thắm thiết: Oppa!”.

Trần Uyển cười khì khì rồi che mặt ho một chặp, hai mắt nhòe
nhoẹt nước nhìn trách Hà Tâm Mi.

Cô bị sặc ớt, cay nồng, nước mắt giàn giụa. Nghe người bên
cạnh nói “Uống chút nước”, cô không để ý nhiều, ghé miệng vào cốc uống ừng ực,
ngẩng đầu lên mới biết là vừa uống cốc nước trên tay Tần Hạo. Cô vội né tránh
vẻ mặt căng thẳng của anh, sau cơn ho của cô, trong mắt anh mới ánh lên vẻ thư
thái. Cô ngượng ngùng, giải thích với mọi người: “Bị sặc”. Nhớ lại vừa rồi mình
uống cốc nước trên tay anh... quái quỷ thật! Hôm nay sao cô lại xuất hiện ở đây
chứ?

“Không thích ăn ớt thì nói trước, đổi lẩu uyên ương là được.
Lau miệng đi”, nói rồi đưa khăn giấy.

Trần Uyển gắng sức từ chối, muốn trừng mắt với anh, quen
biết lắm hay sao? Sao lại nói chuyện bằng giọng điệu như thế? Hà Tâm Mi bên
trái tò mò hỏi: “Lúc mới vào cửa cảm thấy tướng mạo cũng được, không như cái
tên bỉ ổi kia, chỉ có điều khóe mắt hơi hếch, trong sách tướng số nói đó là
mệnh phạm đào hoa. Cậu quen anh ta à?”

“Không quen”, Trần Uyển ruột gan rối bời, cái tên Tần Hạo
kiêu ngạo, ngang ngạnh trong mắt cô đột nhiên hôm nay phá vỡ hình tượng, tỏ ra
vô cùng ân cần. Cô thật sự không thích ứng kịp, lẽ nào tính cách thay đổi như
trong truyền thuyết? Cô đổi đề tài nói với Hà Tâm Mi: “Ăn nhanh đi, bảy giờ ba
mươi tớ còn phải đi gia sư”.

“Chẳng phải là hoa khôi của trường, thế mà cũng có người
không quen biết thương hoa tiếc ngọc.” Hà Tâm Mi tỉu nghỉu than vãn, lén nhìn
đôi mắt cười của Tần Hạo ở phía đối diện. Chột dạ, cô ấy cũng cười đáp lại, sau
đó lấy khuỷu tay thúc thúc Trần Uyển: “Ê, người ta đưa đồ cho cậu kìa”.

Trần Uyển nhìn theo ánh mắt của Hà Tâm Mi, Tần Hạo vừa lau
một cái bát mới để trước mặt cô. Nụ cười của cô bỗng chốc ngưng lại trên gương
mặt, “Không cần. Ăn bát của mình ngon hơn”.

Từ khi bước vào cửa bị cô coi như không khí anh cũng đành
chấp nhận, nhưng sự chăm sóc ân cần của anh liên tục bị cự tuyệt. Có khi nào
anh phục vụ người khác như thế này cơ chứ? Trong lòng Tần Hạo cơn tức giận như
muốn bùng nổ, nhưng anh hít vào một hơi để cố nén lại, chỉ lấy ánh mắt quét qua
cô, hận không thể chia cô làm hai phần. Đang nghĩ nên nói điều gì thì cô nàng
có vòng ngực khủng bên cạnh Trần Uyển đã đứng dậy, cười đón lấy cái bát, còn
nói: “Cảm ơn, vừa rồi còn nói lẩu không ngon, nóng quá nên không ăn nhanh
được”.

Chương 20

Thế giới ở ngoài hay trong xe thì cũng chỉ là một, nhưng tại
sao từ cửa xe nhìn ra, tất cả cảnh vật lại như hư ảo? Những ánh đèn đường mờ mờ
ảo ảo và dòng xe tấp nập, tất cả đều bị kéo dài lại phía sau giữa bóng đêm
huyền hoặc.

Trần Uyển cũng tự cảm thấy sự việc rất không chân thực là
mình đang có mặt ở trong xe.

Lúc rời khỏi quán lẩu cô cáo từ xin đi trước để về ký túc xá
lấy xe đạp, đi được nửa đường thì có một chiếc xe vọt qua và dừng lại ngay
trước mặt. Cho dù người ngồi trong xe không bước xuống, cô cũng có thể biết chủ
nhân của nó là ai, những chiếc xe không có thẻ thông hành thì không được phép
vào trường, còn ai có thể coi người gác cổng là không khí vậy chứ?

Màn đêm vừa buông, cũng là lúc mọi người tản bộ, tuyến đường
chính trong trường có rất nhiều người qua lại. Hoặc có thể vì cô là Trần Uyển
của lớp Tài chính, hoặc là do anh lái xe quá mực huênh hoang nên những ánh mắt
dò xét đã coi cô là tiêu điểm để thăm dò. Cô thầm than thở giữ vững tinh thần,
mở cánh cửa sau ra rồi ngồi vào.

“Em ngồi phía sau làm cái gì? Lên ngồi phía trước đây”, Tần
Hạo quay nửa người lại nói với cô, mặt vẻ không hài lòng. Thấy cô vẫn không
nhúc nhích càng tỏ ra khó chịu, “Em coi anh là tài xế sao?”

“Đúng phép lịch sự là phải ngồi phía trước, nhưng tôi cảm
thấy khi ở gần anh cần phải giữ cự ly nhất định. Nếu không được thì tôi sẽ
xuống xe ngay.”

Chú chuột nhỏ ở khu dân cư nghèo chưa từng thấy một khung
cảnh bao la, nhưng đến nước này mà không hiểu tâm địa gian xảo của đối phương
thì có thật sự quá ngốc. Nếu đã chạy trốn không được thì chi bằng đối diện với
phiền phức.

Tần Hạo nhướng mày cười nhạt, như Hà Tâm Mi nói thì gương
mặt nhìn nghiêng với khóe mắt xếch của anh xem ra cũng có chút phong lưu, “Em
sợ anh? Sợ sao còn lên xe của anh? Không sợ anh mang em đi bán à?”.

“Cậu tôi có thể kiếm thầy Tống để tìm ra người, nếu anh
không sợ mang thêm phiền phức cho thầy ấy.” Trần Uyển dùng ngón tay gõ lên cửa
xe, nhắc nhở: “Anh chắn đường rồi.”

Tần Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, lầm bầm: “Cái gì, hay là
chuyển sang làn đường đối diện”.

Trên đường đi, cô tính toán làm thế nào để quét sạch những
suy nghĩ trong đầu anh.

Hai mươi năm cuộc đời đã đi qua, mất mẹ từ bé, sau đó cha
cũng qua đời một cách không bình thường. Đương nhiên, so với rất nhiều người
bất hạnh ngoài kia thì thật sự cô cũng không đến nỗi mang hai từ “khốn khổ”,
chỉ là do gia cảnh đi từ giàu sang đến nghèo khó khiến cô ý thức được nhu cầu
và phương hướng cần đi sớm hơn những người cùng tuổi khác. Cô không quen bợ đỡ
nhưng rất thực tế, hơn nữa cô mong muốn sự bình yên và căm ghét những chuyện
ngoài ý muốn.

Đặc biệt là chuyện ngoài ý muốn như lúc này.

“Anh đi sai đường rồi”, Trần Uyển nhíu mày.

“Không thấy phía trước tắc đường hả? Bình thường giờ này
không thể tắc đường được, không chừng lại là tai nạn giao thông. Em không sợ
trễ sao?” anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Sợ anh bán em à? Gầy gò khô khốc
như con khỉ ấy, có mà đại hạ giá cũng không được mấy đồng”.

Thấy cô không phản ứng, anh yên lặng mấy giây, lại hậm hực
nói: “Đằng sau em có cái túi, anh tự tay mua tặng em đó”, rồi nói thêm: “Bỏ đấy
mấy ngày rồi, nhìn thấy mà bực mình”.

Trần Uyển quay đầu, giữa tấm kính sau xe và ghế ngồi có để
một túi đồ căng phồng, lúc quay mặt lại, nụ cười nhạt đã kìm nén bấy giờ lại
hiện diện nơi khóe môi.

Tần Hạo liếc thấy sự chế giễu trong ánh mắt cô, vô cùng lúng
túng, “Em mở ra xem đi”.

Cô đã dùng vẻ mặt lạnh tanh để từ chối một cách uyển chuyển,
anh quan sát tỉ mỉ thái độ của cô qua gương chiếu hậu, vẻ lạnh lùng ấy đã lan
vào tận con tim.

“Nói đi, không nói sao anh biết em thích gì?”, anh phá vỡ
bầu không khí yên ắng trong xe.

Trần Uyển thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô
thuộc về thế giới bên ngoài, giữa họ không nên có bất cứ điều gì ràng buộc.
“Điều tôi thích là anh đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa”, giọng nói lạnh
nhạt như kiểu cô không cần quan tâm xem anh có tức giận hay không, “Tôi chẳng
có hứng thú gì với những đồ anh mua, với anh cũng thế. Chi bằng anh hỏi tôi giá
bao nhiêu như lần trước còn tốt hơn, giá tôi đòi, anh trả không nổi đâu”.

Anh như nén tiếng thở dài, lát sau mới bật cười hai tiếng,
sau đó lại im lặng. Trong không gian yên tĩnh dường như mỗi hạt không khí đều
tích tụ, dồn nén trong hơi thở nặng nề của anh, Trần Uyển vẫn vờ bình tĩnh, chà
ngón tay lên ống quần jean.

Bình thường đường đi chỉ mất nửa giờ, hôm nay thì như đi từ
Nam Cực sang Bắc Cực. Đến cổng nhà Tưởng Phán, cô lập tức thở phào, lúc ấy mới
phát hiện mình đã kìm nén hơi thở khá lâu rồi, hít thở trở lại cô cảm thấy
khoan khoái, thần kinh được thư giãn.

“Không nên lãng phí thêm thời gian của anh nữa, không đáng
đâu”, cô cố giữ nụ cười, “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi”.

Xuống xe mới đi vài bước, thì có một áp lực từ phía sau ập
tới. Cô không cảnh giác nên lảo đảo ngã nhoài về phía sau đánh rầm lên xe. Sau
đó Tần Hạo đổ ập lên người cô, nét mặt không chút cảm xúc của anh ngày một gần
kề, đến khi hai chóp mũi gần như chạm nhau.

Anh nhờ vào ánh đèn đường để nhìn tường tận cô, vầng trán
sáng sủa, sống mũi thẳng, đôi môi cong tuyệt mỹ, cặp mắt đen mở to không giấu
nổi sự sợ hãi. Không thể phủ nhận, gương mặt hoàn hảo không tì vết này khiến
cơn dục vọng trong anh trỗi dậy, khiến anh hôm nay giống như một tên khốn nạn
suy tính hơn thiệt.

“Giờ luống cuống rồi sao? Lúc nãy làm vẻ lạnh nhạt, cao quý
với anh sao không luống cuống?” Bàn tay đặt dưới eo cô dù cách làn vải vẫn cảm nhận
được sự mềm mại, mịn màng, anh càng ép sát, tự nhiên nhớ tới lần đụng chạm
trước ở Đế Cung cũng thế.

Trên gương mặt vừa trắng bệch ra của cô có cả nỗi xấu hổ và
giận dữ, cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.

“Dù mềm hay rắn em cũng không chịu, anh còn để em lên đầu
lên cổ nữa hay sao? Dù em vui hay không, anh cứ làm với em xem em thế nào?” Anh
dùng thêm lực, cô không giãy giụa nữa, lòng đầy căm hận nhìn thẳng vào anh,
phẫn uất nhằn từng câu, từng chữ: “Làm đi, ngay tại đây! Anh có gan thì cứ việc!”.

Làn da dưới cổ cô đỏ ửng, khuôn ngực phập phồng, ánh mắt
hoảng hốt lúc nãy bị thay hoàn toàn bằng hai ngọn lửa đang hừng hực cháy. Trong
chốc lát, anh không cam lòng, buông lỏng cánh tay, thận trọng giữ khoảng cách
giữa hai người.

“Chẳng phải anh muốn làm sao? Tôi không sợ thì anh sợ cái
gì?”, cô cười mai mỉa, “Anh là người quan trọng, có quyền có thể có tiền, tôi
là dân đen lấy gì đối đầu với anh? Anh chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay là tôi
phải đội ơn mà bò đến liếm ngón chân anh mới đúng. Anh muốn tôi, tôi phải về
nhà làm cao lương mỹ vị để dâng lên anh mới phải. Hiếm khi anh hạ cố mời tôi ăn
cơm, ngày mai tôi phải đi chùa cầu nguyện, có bao nhiều người tu mấy đời cũng
không thể đón nhận diễm phúc đó... Xí, tôi buồn nôn chết mất!”.

Nói rồi cô đẩy mạnh anh ra, anh lại hoang mang như chẳng
biết, chỉ chăm chú vào ánh mắt phẫn nộ của cô, khuôn mặt căng lên tái mét, cơn
tức cứ thế tuôn ra. Rất lâu sau anh mới khẽ hỏi: “Đến thế sao? Căm ghét anh đến
thế sao?”

“Con người ắt phải biết liêm sỉ.” Cô hít một hơi thật sâu,
chờ cho bầu không khí mát mẻ dần dần trấn áp tâm trạng như thường thì mới nói
tiếp: “Chúng ta không cùng một loại, xin anh lần sau tự trọng. Còn nữa, anh
đừng gọi điện hay tìm cơ hội nữa, tôi không có phúc phần đó đâu”.

Trong đầu anh trống rỗng, sau đó gật gật đầu đã hiểu, nụ
cười nhạt mang theo ý khinh miệt, giễu cợt chầm chậm nói: “Đừng cậy vào gương
mặt xinh đẹp mà nhe nanh múa vuốt, em không thích đùa, anh còn nhiều trò để
chơi đùa nữa đấy”.

“Vậy thì tốt. Chúng ta đã đạt đến nhận thức chung rồi.” Cô
kiên quyết bước đi mà không hề lưu luyến. Trái tim Tần Hạo như bị giày xéo
thành một hố lớn, cơn gió lạnh vù vù thổi qua, lúc giật mình chợt tỉnh thì bóng
cô đã sắp mất hút nơi cổng vào.

“Đợi chút”, anh gọi giật từ đằng sau, mở cửa lấy cái túi rồi
bước tới đưa cho cô, “Là điện thoại, sim đã nạp tiền rồi, có thể dùng một thời
gian. Em không nhận thì anh cũng không biết vứt nó ở đâu”.

Hai tay cô nắm chặt túi xách của mình, lắc đầu, “Đồ của anh
tôi không muốn”.

Anh rút tay lại, nhìn món đồ trong tay mình, tinh thần có
chút uể oải, miệng khẽ cười tự giễu, “Thế này thì…”, nói rồi giơ tay ném cái
túi vào bóng tối nơi góc đường.

Có phải là trí tưởng tượng quá cao, tại sao cô luôn cảm thấy
hình ảnh anh như bị ánh đèn đường kéo dài đến mức cô đơn hiu quạnh, nụ cười tự
giễu của anh còn ẩn giấu những điều gì khác nữa? Rõ ràng đây là kết quả cô
muốn, nhưng trong lòng lại trống rỗng, điều càng khiến bất ổn trong lòng là cô
không biết cái cảm giác hoang mang, trống rỗng ấy đến từ đâu.

Trần Uyển tâm trạng rối bời, tiếng bước chân của Tưởng Tiểu
Vi đến gần mới bừng tỉnh, “Chị Tưởng”, cô đứng dậy.

“Ngồi đi, không sao, hôm nay tôi về hơi sớm nên vào xem
sao.” Tưởng Tiểu Vi xoa đầu Tưởng Phán, nhìn một lượt nét chữ trong sách bài
tập của con gái, hài lòng cười với Trần Uyển: “Giỏi quá, con gái tôi tính cách
bướng bỉnh cũng chỉ có cô là dạy bảo được. Ngay cả chữ viết cũng nghiêm chỉnh
hơn trước”.

Tưởng Phán ngoảnh mặt làm lơ, chỉ khẽ gật đầu rồi tách bàn
tay mẹ ra. Trần Uyển đã nhìn cái cảnh mẹ con xa cách này nhiều rồi, thầm thở
dài một tiếng, nói với Tưởng Tiểu Vi: “Phán Phán thông minh lắm, chỉ có điều
ham chơi chút thôi”.

Tưởng Tiểu Vi gật đầu, nhìn vào ánh mắt sâu xa khó hiểu của
Trần Uyển, thản nhiên nói: “Người con gái đẹp thì có gì hay ho chứ, tính cách
kiêu ngạo, nhưng như cô đây thì quả thật là hiếm có”.

Trần Uyển được khen liền đỏ mặt, không biết nên trả lời sao
cho phải. Tưởng Tiểu Vi cười nói: “Cô cũng đừng xấu hổ, tướng mạo là do trời
sinh, điều quý là lớn lên có tích cách tốt. Trong trường chắc hẳn có không ít chàng
trai theo đuổi cô nhỉ!”.

Thấy Trần Uyển đỏ mặt lắc đầu xua tay, Tưởng Tiểu Vi cười
cười, nói: “Đó cũng là chuyện bình thường, nếu tôi là đàn ông tôi cũng bị động
lòng. Ha ha, không đùa cô nữa, tôi đi lấy cho mọi người điểm tâm tối nhé”.

Cô ta đi rồi, Tưởng Phán mới thoải mái buông thõng hai vai.
Trần Uyển cười an ủi, thuận tay chải chải lên mái tóc nó, hỏi: “Sao em không
gọi mẹ? Lúc mẹ chưa về thì mắt trông ngóng, tai lắng nghe tiếng cửa mở, khi mẹ
về rồi lại phớt lờ đi”.

“Mẹ không thích em”, hàng mi cô bé rủ xuống chớp chớp.

“Ngốc ạ, có người mẹ nào mà lại không yêu con gái mình chứ?
Không yêu em sao mẹ lại quan tâm, lo lắng chuyện học hành của em, còn đi làm đồ
ăn khuya vì sợ em đói nữa?”, nói như thế, nhưng Trần Uyển cũng chẳng hiểu rõ về
mối quan hệ của hai mẹ con họ. Lần đầu tiên Trần Uyển nghe nói Tưởng Phán trước
giờ chưa đi cùng mẹ đến các điểm vui chơi giải trí, công viên, thậm chí là siêu
thị, nhà ăn, cô đã vô cùng kinh ngạc. Tiếp xúc lâu, cô dần hiểu được cái tính
quái gở của Tưởng Phán chỉ là để che giấu sự sợ hãi không được mẹ quan tâm, nếu
hai mẹ con họ cứ không hiểu nhau như thế, chỉ lo tính cách Phán Phán sẽ ngày
càng xấu đi.

Cô cảm thấy nên tìm cơ hội nào đó để nói chuyện với mẹ Phán
Phán.

Báo cáo nội dung xấu