11 tai tiếng hạ gục công tước - Chương 10
Chương 10
Cỏ khô và
những con ngựa tạo ra mùi chẳng mấy dễ chịu.
Chuồng ngựa
không phải là nơi dành cho những quý cô tao nhã.
- Một luận thuyết trên những chuyên đề
“Nét tinh tế của những quý cô”
Trên khắp
đất nước tuyệt vời của chúng tôi, những linh mục thảo ra những bài giảng nói về
đứa con hoang đàng...
- Trang báo về những vụ tai tiếng
Tháng Mười, 1823
Ngay lúc anh
đi ngang qua chuồng ngựa, Juliana đã bị anh mê hoặc. Anh đuổi theo cho đến khi
cô không thể đi xa hơn, dùng cánh tay dài giam giữ và chạm vào người – trao cho
cô sự tiếp xúc mà cho đến tận lúc này cô mới biết là mình khao khát nó. Và
giọng của anh, tiếng thì thầm nhỏ trầm và dịu dàng, đã làm rối loạn những suy
nghĩ của cô, khiến cô quên mất tại sao ban đầu mình lại ở trong chuồng ngựa tối
tăm này.
Anh đã lảng
vảng ở đây, nín thở, chờ đợi cô. Chờ đợi như thể anh có thể đứng đó trong nhiều
giờ, trong nhiều ngày, trong khi cô cân nhắc lựa chọn, trong khi cô quyết định
làm gì tiếp theo.
Nhưng cô
không cần ngần ấy thời gian.
Cô chỉ cần
vài giây thôi.
Cô không
biết chuyện gì sẽ xảy ra sau tối nay, ngày mai hay tuần tới. Cô không biết mình
muốn chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ điều này. Cô muốn anh. Cô muốn khoảnh khắc
này, trong chuồng ngựa tăm tối. Cô muốn giây phút đam mê này sẽ đưa mình vượt
qua bất cứ điều gì sắp đến.
Anh to lớn,
hai vai rộng che đi ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn xách treo trên vách chuồng
ngựa, khiến cả người anh chìm vào bóng tối. Cô không thể nhìn thấy mắt anh
nhưng có thể hình dung đôi mắt màu hổ phách ấy chứa đựng sự đam mê.
Có lẽ không
phải như thế... nhưng cô thích tin rằng anh không thể có đủ cô.
Cô đặt tay
lên anh, cảm nhận những múi cơ chuyển động bên dưới lớp áo choàng lên, ước gì
giữa họ có ít quần áo hơn. Những ngón tay dài của cô lần theo bờ vai rộng căng
lên của anh, đi đến cổ, chạm vào làn da ấm áp mềm mại. Khi cô dùng tay vò rối
những lọn tóc quăn vàng óng mềm mại, anh cúi đầu để cô có thể dễ dàng làm việc
đó hay bởi không đủ sức kháng cự lại.
Cô thích suy
nghĩ thứ hai hơn.
Môi anh đặt
ngay tai cô, hơi thở trở nên rời rạc và cô thích âm thanh đó, nó trái ngược hoàn
toàn với vẻ bình tĩnh lạnh lùng ngày thường của anh.
“Ngài không
có vẻ gì là nhàm chán cả.”
Anh cười
khàn khàn và tra tấn bằng cách thì thầm vào tai cô. “Nếu tôi có một trăm năm để
miêu tả cảm giác lúc này của mình, nhàm chán sẽ không xuất hiện trong bản miêu
tả đó.”
Cô xoay đầu
vì những lời nói ấy, mắt hai người chạm vào nhau. “Cẩn thận đấy, Simon. Ngài sẽ
khiến tôi thích ngài. Rồi sau đó chúng ta sẽ đi đến đâu?”
Anh không
trả lời và cô chờ anh rút ngắn khoảng cách giữa họ. Cô kinh ngạc trước khả năng
kiểm soát của anh. Khả năng kiềm chế vững vàng vô tận.
Cô không
sánh được, cũng không cố gắng làm thế.
Cô ấn môi
lên môi anh và đắm chìm trong nụ hôn.
Khoảnh khắc
môi hai người chạm vào nhau, anh di chuyển. Anh hít vào thật sâu và quấn tay
vòng quanh người cô, bao bọc cô trong hơi nóng, sức mạnh và mùi hương của mình
– hương chanh tươi mới và hoa thuốc lá.
Anh kéo cô
lại gần hơn, nắm tay rắn chắc và mạnh mẽ, hai tay châm lên ngọn lửa trong người
cô. Nụ hôn này có gì đó khác biệt so với nụ hôn buổi sáng tại Hyde
Park... Nụ hôn đó chất chứa sự thất vọng và thịnh nộ, sợ hãi và
tức giận.
Nhưng nụ hôn
này là một sự thăm dò.
Nó tìm kiếm,
truy đuổi và bắt giữ. Đó là nụ hôn trọn vẹn mà họ có được trong suốt thời gian
học hỏi lẫn nhau và khi lưỡi anh quét ngang bờ môi dưới, một làn xúc cảm mạnh
bắn xuyên qua cô và cô hi vọng nó là mãi mãi. Chắc chắc cô sẽ mất khoảng thời
gian rất lâu để chán ghét việc này. Chán ghét anh. Cô thở hổn hển
trước cảm giác về anh, quá mạnh mẽ, quá tội lỗi.
Anh ngẩng
đầu lên trước âm thanh đó, đôi mắt tối đi tìm kiếm ánh mắt của cô. “Nó...”
Những ngón
tay của cô duỗi ra luồn vào mái tóc quăn vàng óng mềm mại của anh, kéo anh trở
lại với mình. “Nó tuyệt vời.”
Anh gầm gừ
thoả mãn trước câu trả lời của cô, di chuyển tay khum lấy mặt, nghiên đầu cô
sang một góc hoàn hảo và chiếm lấy miệng cô trong chuyển động duy nhất mạnh mẽ
trộm đi hơi thở của cô. Anh giày vò với những nụ hôn sâu, khoái lạc khiến cô
không thể nghĩ, nói hay làm bất cứ thứ gì ngoài việc cảm nhận.
Hai chân của
cô trở nên yếu đi và anh bắt lấy cô, nhấc lên như thể cô nhẹ bẫng. Cô đáp lại
anh, quấn tay vòng quanh người anh khi hai chân bắt đầu quấn vào những lớp lụa
và vải bông. Cô cố thoát chân ra, gần như đập thẳng vào cẳng chân anh và anh
nhấc môi lên, vẻ mặt tò mò.
“Bộ váy này
có quá nhiều lớp vải”, cô thất vọng cất tiếng nói.
Anh đặt cô
xuống và bàn tay ấm áp mạnh mẽ mơn trớn từ cổ đến chỗ làn da trần lộ ra. “Tôi
tìm được một nơi thích hợp.” Anh rê một ngón tay dọc theo mép váy, khiến da cô
trở nên nóng lên. “Bộ váy này là thứ đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy.”
Cô không thể
ngăn bản thân ấn người về phía anh. Cô biết đó là cách cư xử phóng đãng. “Em
may nó vì ngài.” Cô hôn anh một lần nữa, cắn lấy môi dưới của anh trước khi nói
thêm. “Em nghĩ ngài sẽ thích nó. Em nghĩ ngài sẽ không thể kháng cự lại nó.”
“Em đã nghĩ
đúng. Nhưng tôi đang xem xét quan điểm của em. Đúng là nó có quá nhiều lớp
vải.” Và sau đó anh kéo mép váy của cô xuống, để lộ ra một bên đầu ngực cứng
lên đầy nhức nhối. “Quá xinh đẹp.” Tiếng thì thầm trầm nhẹ nhàng và cô nhìn anh
lần một ngón tay vòng quanh đó một lần, rồi hai lần. Sau đó nhón tay ấy di
chuyển, nâng cằm cô lên. “Có hay không?”
Đó là một
câu hỏi độc đoán, anh nói như thể mình đang ban cho cô một chốc lát thoáng qua
để quyết định cô muốn gì trước khi anh chiếm quyền lãnh đạo lần nữa và cô sẩy
chân rơi thẳng vào thế giới nơi anh làm chủ.
“Vâng”, cô
thì thầm, những ngón tay luồn vào tóc anh và kéo anh về phía mình, “Có, Simon.”
Một thức gì
đó loé lên, tối đi và bối rối trong mắt anh, và anh cúi đầu, chiếm lấy môi cô
trong một nụ hôn nóng bỏng trước khi đi đến cổ họng và ngang qua làn da nhợt
nhạt nơi bầu ngực của cô. Những ngón tay của cô trong tóc anh cong lại.
Có. Simon.
Anh nắm
quyền kiểm soát.
Anh đang làm
tổn hại cô.
Nhưng cô
không quan tâm.
Lưỡi anh
chạm nhẹ vào vùng da vô cùng nhạy cảm nơi đầu ngực của cô và cô cắn lấy môi,
ưỡn người. Hoàn toàn chấp nhận.
“Juliana?”
Nếu như kho
thóc bốc cháy, nó cũng không khiến cô hoảng hốt việc nghe thấy anh trai gọi tên
mình.
Simon ngay
lập tức bất động, vươn thẳng người và nhanh chóng kéo mép váy lại đúng vị trí
và cô trườn người đi qua anh, mò mẫm sửa lại váy, xoay một vòng để tìm lại
phương hướng trước khi cất tiếng nói. “Em... em ở đây, anh Gabriel.” Cuối cùng
cô nhặt bàn chải lông ngữa lên lần nữa và nói lớn hơn. “Và ngựa của em đang
đang đặc biệt tận hưởng việc em chải phần lông bên mạng sườn của nó.”
“Anh đã đi
khắp nơi để tìm em – em đang làm gì một mình trong chuồng ngựa vào giữa...”
Ralston bước vào và bất động, nhìn Simon trước tiên, sau đó đến Juliana. Không cần
quá lâu để nhận biết tình huống vừa xảy ra.
Một cách
chuẩn xác.
Khi di
chuyển, Ralston như một tia chớp.
Phớt lờ hình
ảnh Juliana đang há hốc miệng, anh trai lao ngang qua cô và túm lấy ve áo
choàng ngoài của Simon, kéo anh rời khỏi vị trí đang đứng tựa lưng, cố gắng tạo
vẻ bình thường. Ralston xoay tròn Công tước, ném anh qua cửa chuồng ngựa khiến
anh va vào bức vách đối diện, làm những con ngựa một dọc đó hoà âm hí vang.
“Anh
Gabriel!”, cô hét lên, theo họ vào dãy hành
lang ngay thời điểm nhìn thấy anh trai một tay túm lấy cà vạt Simon và tay còn
lại đấm mạnh vào cằm anh.
“Tao đã muốn
làm điều này trong hai mươi năm qua, tên kiêu ngạo chết tiệt”, Ralston gầm lên.
Tại sao Simon không đánh trả?
“Anh
Gabriel, dừng lại đi!”
Anh trai cô không nghe. “Đứng lên đi.”
Simon đứng dậy, dùng tay xoa cái cằm sẽ
sớm bầm tím. “Cậu chỉ được làm thế lần đầu thôi, Ralston.”
Hai vai của Ralston căng ra, nắm đấm giơ
lên và sẵn sàng cho một trận chiến. Nếu như đang có cảm giác giống như cảm giác
của Juliana khi rời khỏi nhà, anh trai sẽ không dừng lại cho đến khi một trong
hai người bọn họ ngất đi. Xem xét đến ánh mắt tức giận và những múi cơ căng ra,
Juliana nghĩ rằng cả hai sẽ đánh nhau đến mức bất tỉnh.
“Tao sẽ không do dự chi tiền cho những
cú đấm còn lại đâu”, Ralston lao vào Công tước lần nữa, ra một đòn bất ngờ
trước khi Leighton chặn lại cú đòn kế tiếp và thực hiện nhanh một cú đấm móc
vào đầu Ralston.
Juliana co rúm người vì âm thanh vừa
được tạo ra và không cần suy nghĩ, cô xen vào giữa.
“Không! Không ai phải trả gì cả! Lúc này
không, về sau cũng không!” Juliana chen vào giữa, hai tay giơ cao – làm trọng
tài trong một trận quyền anh sai lầm.
“Juliana,
tránh ra.” Giọng Leighton nhỏ và trầm thấp.
“Cứ nói với
con bé bằng giọng điệu quen thuộc đó lần nữa xem, tao sẽ hẹn gặp mày lúc bình
minh đó”, Ralston tức giận nói. “Thực tế, hãy cho tao một lý do để không quyết
đấu với mày ngay lúc này.”
“Bởi vì
chúng ta đã có đủ bê bối trong buổi tối nay rồi, anh Gabriel”, Juliana trả lời.
“Thậm chí em có thể nhận ra điều đó.”
Và, trận
chiến ngừng lại.
Cô không hạ
tay xuống cho đến khi anh trai làm thế sau đó nói. “Không có chuyện gì xảy ra
cả.”
Anh trai khẽ
cất tiếng cười không chut hài hước, ngó qua đầu cô để nhìn thẳng vào mắt
Leighton. Cô nhìn thấy ý định muốn giết người trong mắt anh ấy. “Em quên mất
việc không phải lúc nào anh cũng là một người đàn ông đã lập gia đình, em gái
à. Anh biết khi nào không có gì xảy ra. Khi không có
gì xảy ra, những quý cô không hành động như em và những người đàn ông
như Leighton không vui vẻ chịu đòn.”
Cô cảm thấy
hai gò má ửng đỏ nhưng vẫn đối mặt với tình huống. “Anh sai rồi. Không có gì
xảy ra cả.”
Ngoại trừ một thứ gì đó đã xảy ra, một giọng nói thì thầm nho nhỏ xuất hiện nơi góc tối trong
đầu cô. Một thứ gì đó tuyệt vời.
Cô phớt lờ
nó. “Đức ngài, hãy nói với anh ấy là không có gì xảy ra.”
Simon không
nói gì và cô nhìn qua vai lặp lại. “Nói với anh ấy đi.”
Như thể cô
không có mặt ở đây. Anh nhìn thẳng vào mắt Ralston.
“Chuyện gì
sẽ xảy ra nếu đó là em gái mày, Leighton”, Ralston khẽ nói từ phía sau. “Nó sẽ
được xem là không có gì sao?”
Có điều gì
đó hiện lên trong ánh mắt của Simon. Sự tức giận. Không. Là sự thất bại. Không
phải, là một thứ gì khác. Một thứ gì đó phức tạp hơn.
Và cô nhìn
ra điều anh sẽ làm.
Cô phải ngăn anh lại.
“Không!
Đừng...”
Nhưng đã quá
trễ.
“Tôi sẽ kết
hôn với cô ấy.”
Cô nhìn thấy
lời nói đó hơn là nghe nó – cô ngắm nhìn đôi môi hoàn hảo của anh tạo ra những
âm tiết ngay khi âm thanh của chúng đến được tai cô.
Cô lập tức
xoay người về phía anh trai. “Không. Ngài ấy sẽ không kết hôn với em.”
Im lặng kéo
dài và căng thẳng, lấp đầy từ kho thóc lên đến nóc. Sự không chắc chắn loé lên
và cô nhìn Simon lần nữa. Gương mặt anh lạnh lùng và không thay đổi, hai mắt
dán chặt vào Ralston như thể đang chờ tin báo tử.
Và đúng như thế.
Anh không
muốn kết hôn với cô. Cô không phải cô dâu người Anh tốt đẹp, người nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ và rời xa khỏi những vụ tai tiếng. Nhưng anh sẽ làm thế bởi
vì đó là việc phải làm. Bởi vì anh là người luôn làm những việc không gây tranh
cãi. Không gây ra trận chiến.
Anh sẽ kết
hôn với cô không phải bởi vì anh muốn cô... mà bởi lẽ anh phải làm thế.
Không phải cô muốn anh có ý nghĩ muốn có được cô.
Nhưng cô biết mình đang nói dối.
Cô sẽ ở dưới
địa ngục nếu chịu đau khổ bởi tính cao thượng đặt nhầm chỗ của anh.
Ralston
không nhìn vào mắt cô cũng không dời mắt khỏi Công tước.
Cô nhìn
Leighton, đôi mắt màu hổ phách mang vẻ đề phòng. Anh gật đầu lần nữa.
Ôi vì...
Cô xoay
người trở lại phía Gabriel. “Hãy nghe em, anh trai. Em sẽ không kết hôn với
ngài ấy. Không có gì xảy ra cả.”
“Không, em
sẽ không kết hôn với hắn ta.”
Cô kinh
ngạc. “Không sao?”
“Không. Ngài
Công tước đây dường như đã quên mất ngài ấy đã đính hôn.”
Cô há hốc
miệng bàng hoàng. Điều đó không thể là sự thật. “Gì cơ ạ?”
“Thôi nào,
Leighton. Nói cho con bé biết đó là sự thật đi”, Ralston nói, cơn thịnh nộ ẩn
trong giọng nói. “Nói cho con bé nghe mày chẳng hoàn hảo một chút nào.”
Sự tức giận
loé lên trong mắt của Simon. “Tôi chưa ngỏ lời với vị tiểu thư đó.”
“Chỉ mới nói
với cha của cô ta”, Ralston nói, bằng tất cả sự thiển cận tự mãn.
Cô muốn
Simon bác bỏ vấn đề đó nhưng cô lại nhìn thấy sự thật trong ánh mắt của anh.
Anh đã đính hôn.
Anh đã đính
hôn và anh vừa mới hôn cô. Trong chuồng ngựa. Như thể cô chỉ...
Như thể cô chính là mẹ cô vậy.
Thậm chí,
ngay cả khi anh đã nói rằng cô không hề giống mẹ của mình.
Cô xoay
người về phía anh, không hề che giấu sự buộc tội trong ánh mắt và để anh tin
rằng anh đã không cố nói điều đó với cô. “Juliana...”
Cô không
muốn nghe anh nói. “Không. Không có gì để nói ở đây cả.”
Cô nhìn thấy
yết hầu anh di chuyển lên xuống và nghĩ có thể anh đang tìm kiếm điều gì đó
đúng đắn để nói trước khi cô nhớ ra người này là Leighton, anh luôn
có những điều đúng đắn để nói ra.
Ngoại trừ
thời điểm này, rõ ràng là không có gì cả.
Ralston bước
vào, kết thúc khoảnh khắc ấy. “Leighton, nếu còn đến gần em gái tao trong phạm
vi ba feet một lần nữa, tốt hơn hết mày nên chọn vài tên trợ giúp trong cuộc
đấu súng đi.”
Một khoảng
dài căng thẳng diễn ra trước khi Leighton cất tiếng nói. “Việc tránh xa khỏi cô
ấy không phải là vấn đề nếu như cậu chịu khó kiểm soát em gái mình chặt chẽ
hơn.”
Với những từ
ngữ vô cảm lạnh lùng đó, Công tước Khinh người rời khỏi chuồng ngựa.
Mẹ cô đã trở
về.
“Redeo, Redis, Redit...”
Chỉ có Chúa
mới biết lý do bà trở lại.
“Redimus, Reditis, Redeunt...”
Chỉ có Chúa
mới biết lý do mẹ cô trở về và Juliana đã gần như huỷ hoại chính mình trong
chuồng ngựa.
“Mình trở
lại, bạn trở lại, cô ấy trở lại...”
Chỉ có Chúa
mới biết lý do mẹ cô trở về và Juliana đã gần như để Công tước
Leighton huỷ hoại mình trong chuồng ngựa.
Và cô đã tận hưởng nó.
Không phải
việc mẹ cô trở về mà là phần còn lại.
Phần thật
sự... tuyệt vời.
Cho đến khi
cô biết tin anh đã đính hôn. Và anh đã vui vẻ xoay lưng rời khỏi cuộc sống của
cô.
Để cô lại đó
đối mặt với mẹ mình.
Người đã quay trở về.
Cô thở dài,
đập hai lòng bàn tay vào tấm trải giường thêu kim tuyến.
Có lạ lùng
không khi cô không thể chìm vào giấc ngủ?
Chính xác là
cô dường như không có được những buổi tối dễ chịu hơn.
Anh đã bỏ đi.
Coi nào, đầu
tiên anh cầu hôn.
Tiếp theo
anh khiến cô cảm thấy tuyệt vời.
Rồi sau đó cầu hôn một người phụ nữ khác.
Điều gì đó
vặn xoắn vào bên trong. Điều gì đó dễ dàng nhận ra.
Sự khao
khát. Cô thậm chí không hiểu rõ nó. Anh là một người đàn ông đáng kính sợ, kiêu
ngạo và tự đắc, lạnh lùng và vô cảm. Ngoại trừ những lúc anh không như thế.
Ngoại trừ những khi anh trêu ghẹo, quyến rũ và đầy nhiệt tình. Đầy đam mê.
Cô nhắm mắt,
cố lờ đi cơn đau nhói nơi lồng ngực.
Anh làm cô
muốn có anh. Và sau đó anh bỏ đi.
“Mình bỏ đi,
bạn bỏ đi...”
Những cách
chia động từ chẳng giúp được gì.
Thất vọng,
cô nhảy khỏi giường, giật cửa ra và hướng về hành lang rộng tối tăm của Dinh
thự Ralston, lần đầu ngón tay dọc theo tường, đếm những cánh cửa cho đến khi
đến được cầu thang trung tâm. Bước chân xuống lầu, cô nhận thấy ánh sáng lờ mờ
toả ra từ phòng làm việc của anh trai.
Cô không gõ
cửa.
Ralston đứng
ngay dãy cửa sổ lớn trong phòng làm việc, một tay nhàn nhã đùa với một quả cầu
thuỷ tinh mà vài tháng trước cô đã mua cho anh trai. Anh nhìn chằm chằm khoảng
không sâu thẳm tối tăm phía ngoài. Mái tóc đen bù xì, anh đã cởi bỏ áo choàng,
áo gi lê lẫn cà vạt.
Juliana co
rúm người khi nhận ra vết thâm tím nơi cằm của anh trai, đó là chỗ Simon đã
đánh.
Cô chỉ mang lại rắc rối cho anh trai.
Nếu như đảo
ngược vị trí giữa họ, cô ắt hẳn sẽ tống khứ mình đi cách đây vài tháng.
Anh ngó qua
vai khi Juliana bước vào nhưng không khiển trách việc cô tự tiện vào phòng
mình. Cô ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn và kéo dài đôi chân trần của mình để dưới
váy ngủ ngay khi anh xoay người rời khỏi chỗ đang đứng.
Không ai nói
gì trong một lúc lâu, im lặng kéo dài và có gì đó thoải mái hiện diện giữa họ.
Juliana hít một hơi dài. “Em thích làm sạch không khí.”
Ralston cười
điệu. “Clear the air[1].”
[1] Có nghĩa: Xua tan đi bầu không khí nặng nề. Nhưng Juliana
cõ sự nhầm lẫn, thay vào đó cô nói “Clean the air” – (ND).
Nó có nghĩa hơn. Cô nheo mắt.
“Em đang định xin lỗi và anh lại nói móc em sao?”
Anh ấy cười
nửa miệng. “Tiếp đi.”
“Cảm ơn.” Cô
tạm dừng. “Em xin lỗi.”
“Vì điều
gì?” Anh trai trông thật sự bối rối.
Cô khẽ cười.
“Có rất nhiều sao?” Cô nghĩ trong giây lát. “Em cho rằng mình muốn xin lỗi vì
tất cả mọi chuyện đã gây ra cho anh.”
Anh ấy không
đáp lời.
“Bà ấy đâu
ạ?”
Quả cầu thuỷ
tinh xoay trong giữa những ngón tay. “Đi rồi.”
Juliana ngập
ngừng, chuỗi cảm xúc bắn xuyên qua người. Cô không dừng lại để xem xét nó. Cô
không chắc mình có muốn làm thế không. “Mãi mãi?”
Anh cúi đầu
và cô nghĩ mình nghe thấy tiếng anh trai cười. “Không. Giá như nó dễ dàng thế.
Anh không muốn bà ta ở trong căn nhà này.”
Cô nhìn anh,
người anh trai mạnh mẽ cương quyết của cô, người dường như phải gánh cả thế
giới trên vai. “Anh đưa bà ấy đến đâu?”
Anh quay lại
nhìn cô, quả cầu vẫn xoay tròn. “Em biết không, bà ta không biết em ở đây. Bà
ta không mong đợi gặp em. Đó là lý do vì sao bà ta không nhìn khắp phòng để tìm
em. Tại bữa ăn tối.”
Cô gật đầu.
Nó không làm những lời bác bỏ của mẹ cô trở nên đơn giản hơn. “Bây giờ thì bà
ấy đã biết em ở đây?”
“Anh đã nói với bà ta.” Câu nói thật nhẹ
nhàng, kèm theo đó có thể là một lời xin lỗi. Cô gật đầu và sự thinh lặng buông
xuống lần nữa. Anh trở lại bàn và ngồi vào chỗ đối diện cô. “Em là em gái của
anh. Em được ưu tiên.”
Anh đang nhắc nhở cô hay nhắc nhở chính
bản thân mình?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Bà ấy muốn
gì?”
Anh chống cùi chỏ rướn người về trước.
“Bà ta nói không muốn gì cả.”
“Ngoại trừ vị trí Nữ hầu tước thừa kế
của mình.” Juliana không thể ngăn sự châm biếm trong giọng nói của mình.
“Bà ta sẽ không bao giờ có được địa vị
đó.”
Bà ấy không thể. Xã hội thượng
lưu sẽ không bao giờ chấp nhận bà ấy. Những kẻ thích ngồi lê đôi mách
đã sống bằng vụ tai tiếng trong những năm qua. Khi Juliana đến London vào thời
điểm cách đây sáu tháng, họ đã tụ tập lại và câu chuyện về cuộc bỏ trốn kịch
tính của mẹ cô đã bị nạo vét từ đáy sông lên và tiếp tục được giới quý tộc nuôi
dưỡng. Thậm chí ngay lúc này, việc có mối quan hệ với vài gia đình có quyền lực
nhất London, Juliana nằm trong nhóm những người quý tộc lịch thiệp – được chấp
nhận vì mối quan hệ hơn là vì chính giá trị con người cô.
Tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Nó
còn tồi tệ hơn lần trước.
“Anh không tin bà ấy đấy chứ?”, cô hỏi.
“Việc bà ấy không muốn bất cứ thứ gì?”
“Không.”
“Thế nó là gì?”
Anh lắc đầu. “Tiền, gia đình...”
“Và sự tha thứ?”
Anh suy nghĩ một lúc lâu trước khi nhún
vai theo cách họ làm mỗi khi không có câu trả lời. “Đó là một động cơ mạnh mẽ.
Ai biết được chứ?”
Cơn tức giận loé lên và cô rướn người ra
trước, lắc đầu. “Bà ấy không thể có nó. Bà ấy không thể... sau những gì bà ấy
đã làm với anh... với anh Nick... với hai người cha của chúng ta...”
Một bên miệng Ralston nhấc lên theo cách
hầu như không thể nhìn thấy. “Cả với em...”
Với mình.
Anh ngả lưng ra sau ghế, chuyển quả cầu
sang tay bên kia. “Anh chưa bao giờ nghĩ bà ta sẽ quay về.”
Cô lắc đầu. “Người ta sẽ nghĩ vụ bê bối
kia ắt hẳn sẽ khiến bà ấy không dám trở về.”
Anh khẽ cười. “Em quên bà ta là mẹ của
chúng ta sao – một người phụ nữ luôn sống tốt như thể lời gièm pha là dành cho
kẻ khác. Và thẳng thắn mà nói, nó luôn như thế.”
Mẹ của chúng ta.
Juliana nhớ
đến cuộc trò chuyện cùng Simon trong chuồng ngựa. Trong Juliana có bao nhiêu
phần giống người phụ nữ ấy? Sự vô tâm và hoàn toàn coi thường người khác đã ẩn
sau bao nhiêu bên trong con gái bà ấy?
Juliana cong
người.
“Em không
giống bà ta.” Sự chú ý của cô ngay lập tức chuyển đến chỗ anh trai, đôi mắt
xanh mang vẻ tức giận không thôi nhìn cô.
Cô có cảm
giác đau nhói trước sự trung thực của anh trai. “Làm thế nào anh biết điều đó?”
“Anh biết.
Và một ngày nào đó, em cũng sẽ biết.”
Lời nói đó
quá đơn giản, lời ngụ ý quá chắc chắn khiến Juliana muốn hét lớn lên. Làm thế
nào anh biết. Làm thế nào anh lại chắc chắn rằng cô hoàn toàn không phải là
người phụ nữ giống như mẹ của họ? Với chiều cao, mái tóc, đôi mắt xanh, cô
không hề thừa hưởng hoàn toàn bản tính coi thường những người quanh mình, những
người cô yêu thương sao?
Dòng dõi thấp kém.
Thay vào đó,
cô nói. “Vụ tai tiếng... khi họ nghe được việc... bà ấy đã trờ về...”
“Nó sẽ trở
thành một vụ tai tiếng vô cùng lớn.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thành thật
của anh. “Theo anh thấy, chúng ta có hai lựa chọn. Chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc
rồi về miền quê – mang theo cả bà ta – và hi vọng rằng tin đồn sẽ lắng dần.”
Nếu điều ước thành sự thật...
Cô nhăn mũi. “Hoặc là?”
“Hoặc là chúng ta thẳng vai và đối mặt
với nó.”
Nó không phải là một lựa chọn. Không
phải cho cô. Cũng không cho anh trai.
Cô cười nửa không. “Thôi được, chúng ta
không thể để người ta nói rằng Dinh thự Ralston cản trở việc người dân London
vui vẻ ngồi lê đôi mách.”
Có một khoảng tạm dừng và anh bắt đầu
cười, âm thanh phát ra từ sâu trong lồng ngực. Và chẳng mấy chốc cô cũng phá
lên cười.
Bởi vì lúc này, họ chỉ có thể cười hoặc
khóc.
Khi tiếng cười tan dần, Ralston tựa lưng
ra sau và nhìn lên trần nhà. “Nick cần phải biết chuyện này.”
Dĩ nhiên. Anh trai và cô vợ mới của anh
ấy hiện đang sống ở Yorkshire nhưng đó là tin mà anh ấy cần phải được nghe càng
sớm càng tốt. Cô gật đầu. “Anh ấy sẽ đến đây chứ ạ?”
Lông mày anh trai nhướng lên như thể
không cho rằng nó có thể xảy ra. “Anh không biết. Nick và bà ta... họ...” Giọng
Ralston nhỏ dần rồi ngừng lại, thinh lặng bao trùm căn phòng một lần nữa, mỗi
người lạc trong suy nghĩ của riêng mình.
Bà ấy đã trở về.
Với những câu hỏi được chôn vùi mấy thập
kỉ.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh trai. “Anh
Gabriel”, cô thì thầm, “chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà ấy cứ ở lại đây?”.
Có điều gì đó loé lên trong đôi mắt xanh
của anh trai, đó là hoà trộn giữa tức giận và lo âu. Anh hít một hơi dài như
thể đang gom góp suy nghĩ. “Đừng tốn một phút nào hình dung việc bà ta ở đây,
Juliana. Nếu có điều gì về người phụ nữ đó mà anh biết, thì chính là bà ta
không thể kiên trì. Bà ta muốn điều gì đó. Và sau khi giành được nó, bà ta sẽ
đi.” Anh đặt quả cầu thuỷ tinh xuống bàn. “Bà ta sẽ đi. Bà ta sẽ đi và mọi thứ
sẽ trở lại bình thường.”
Trong sáu tháng kể từ khi đặt chân đến
London, Juliana có nhiều cơ hội nhìn thấy người đàn ông bên dưới vẻ bề ngoài
bất cần đời của Hầu tước Ralston. Đủ cơ hội để biết rằng anh ấy không tin những
lời mình nói.
Anh ấy không
thể tin.
Việc mẹ họ
trở về sẽ làm thay đổi tất cả mọi thứ. Không chỉ đơn giản là bà sẽ khai quật vụ
tai tiếng cách đây hai mươi lăm năm do chính mình tạo ra. Không chỉ đơn giản là
việc bà ấy không quan tâm đến những tác động mình tạo ra cho giới quý tộc và
thậm chí không hề ăn năn về những việc làm của bản thân. Nó cũng không đơn giản
là bà bước chân vào Dinh thự Ralston như thể chưa từng rời nó đi.
Ngay cả nếu
như tất cả có thể được xoá bỏ - nếu anh Gabriel tống bà ấy lên chuyến tàu đến
Outer Hebrides[2], không bao giờ nghe thấy tin tức gì của bà – thì
cũng không thể trở lại bình thường như trước.
[2] Hòn đảo nhỏ nằm trong chuỗi đảo ở bờ biển phía tây lục
địa Scotland.
Trước tối
nay, họ có thể giả vờ - đã giả vờ - việc bà ấy ra đi là tốt. Tất nhiên, Juliana
luôn tự hỏi không biết mẹ mình còn sống hay không, bà đang ở đâu, đang làm gì,
cùng với ai. Nhưng ở nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn. Cô luôn cho rằng mẹ
mình đã ra đi mãi mãi.
Và cô bắt
đầu chấp nhận điều đó khi đặt chân đến London, gặp hai anh trai, nhận cơ hội
tạo dựng một cuộc sống mới. Một cuộc sống mà bóng ma của mẹ vẫn tiếp tục lù lù
hiện ra nhưng không còn nặng trĩu và báo điềm gở như trước.
Không còn
nữa.
“Anh thực sự
không tin điều đó”, cô nói.
Sự ngập
ngừng kéo dài rồi Ralston cất tiếng. “Bà ta muốn nói chuyện với em.”
Cô chú ý việc anh trai thay đổi chủ đề
nhưng không điều chỉnh nó lại. Cô kéo phần xơ vải không nhìn thấy ra khỏi tay
áo ngủ. “Em chắc bà ấy muốn thế.”
“Em có thể cư xử với bà ấy như cách em
muốn.”
Cô cẩn thận quan sát. “Anh nghĩ em sẽ
làm gì?”
Cô nâng đầu gối, đặt cằm lên đó lần nữa,
để gót nằm trên mặt ghế da mềm mại. “Em không nghĩ mình muốn nói chuyện với bà
ấy. Chưa phải lúc.”
Có thể là một ngày nào đó. Đúng thế.
Nhưng không phải bây giờ.
Anh gật đầu lần nữa. “Tốt.” Im lặng
buông xuống, anh sắp xếp chồng thư từ, ánh nến toả bóng mờ lên vết bầm tím trên
cằm.
“Đau không ạ?”
Anh dùng đầu ngón tay xem qua vết
thương. “Leighton luôn có khả năng tung ra một nắm đấm. Đó là cái lợi của vóc
dáng to lớn đấy.”
Juliana nhếch khoé môi. Anh trai không
trả lời câu hỏi của cô. Cô nghĩ rằng nó rất đau.
“Em cũng xin lỗi về chuyện đó.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt xanh
ánh lên sự tức giận. “Anh không biết cả hai đã ở đó bao lâu...”
“Hai người bọn em...”
Anh phất tay ngăn lại. “Và thẳng thắn mà
nói, anh không muốn biết.” Anh mệt mỏi cất tiếng thở dài. “Những hãy tránh xa
hắn ta ra, Juliana. Khi bọn anh nói muốn em có một cuộc hôn nhân tốt đẹp,
Leighton không nằm trong số những người mà bọn anh nghĩ.”
Thậm chí đến anh trai cũng nghĩ cô không
thích hợp với Simon.
“Bời vì ngài ấy là một Công tước sao?”
“Gì cơ? Không”, Ralston nói, thực sự trở
nên bối rối vì lời đáp tự vệ ngay lập tức của cô. “Bởi vì hắn ta là một con
lừa.”
Cô không thể không mỉm cười. Anh nói nó
theo cách đây-là-sự-thật-hiển-nhiên. “Tại sao anh nghĩ thế?”
“Phải nói Công tước và anh hay tranh cãi
với nhau. Hắn ta là kẻ kiêu ngạo, khinh khỉnh và hoàn toàn không thể chịu nổi.
Hắn quá đề cao tên tuổi lẫn tước vị của mình. Trung thực mà nói, anh không thể
chịu đựng được hắn ta và luôn nhớ điều đó trong suốt những tuần qua, nhưng hắn
dường như quá quan tâm đến thanh danh của em khiến anh sẵn lòng phớt lờ định
kiến của mình.” Anh nhăn nhó nhìn cô. “Bây giờ anh thấy mình đáng lẽ nên biết
rõ hơn.”
“Anh không phải là người duy nhất trở
nên ngu ngốc”, cô đang tự nói với mình hơn là với anh.
Anh đứng lên. “Trên phương diện sáng
sủa, trong hai mươi năm qua, anh vẫn chờ được đánh hắn. Hôm nay nó đã trở thành
sự thật.” Anh gập tay lại. “Em nghĩ hắn ta có bị bầm tím giống anh không?”
Sự tồn tại của phái mạnh trong giọng nói
của anh làm cô cười, cô cũng đứng dậy. “Em nghĩ nó lớn hơn nhiều. Và xấu hơn.
Đau hơn. Ít nhất, em hi vọng thế.”
Anh vòng qua bàn và lắc nhẹ cằm cô. “Câu
trả lời chính xác.”
“Em là một bài học hỏi nhanh.”
Lần này anh cười một cách vui vẻ. “Một
người nhanh học hỏi.”
Cô nghiêng đầu. “Thật vậy à?”
“Thật. Bây giờ. Giúp anh một chuyện được
chứ?”
“Vâng?”
“Tránh xa hắn ta ra.”
Cơn đau nhói nơi lồng ngực trở lại vì
lời nói đó. Cô phớt lờ nó. “Em không muốn có mối quan hệ với người đàn ông khó
chiều lòng ấy.”
“Rất tốt.” Anh trai tin cô.
Bây giờ, cô chỉ cần phải tin chính bản
thân mình.

