Duy Ngã Độc Tôn - Chương 437 - 438

CHƯƠNG 437:
GIẾT SẠCH

- Ngu ngốc... Ngươi rất mạnh sao?

Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm!

Sáu từ này giống như sáu nhát búa tạ hung
hăn nện vào trong lòng Ngũ trưởng lão. Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun
ra, đầu óc lão trở nên trống rỗng.

Toàn bộ thế giới bắt đầu nhanh chóng rời
khỏi lão, những thanh âm, cảnh tượng vốn có trong khoảnh khắc này đều trở nên
vĩnh hằng!

Ngũ trưởng lão gian nan cúi đầu, nhìn bàn
tay với những ngón tay thon trắng nõn của người thanh niên đánh lên ngực mình,
lộ ra một nụ cười sầu thảm.

Thân thể Ngũ trưởng lão giống như là một
cái áo bông đã rách, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Tất cả kinh mạch trong cơ thể bị
Tần Lập thi triển chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn đánh tan nát!

- Ngũ trưởng lão

Bàn lão giả (lão già mập mạp) phát ra một
tiếng gào thê lưởng thảm thiết. Lão cùng Ngũ trưởng lão có tình bằng hữu hơn
hai trăm năm, xưa nay tuy rằng ý kiến thường xuyên không hợp, rất hay cãi nhau
ầm ỹ, có đôi khi thậm chí còn muốn động thủ. Nhưng trên thực tế, tình cảm giữa
hai người lại vô cùng bền chắc!

Mắt thấy Ngũ trưởng lão bị một chiêu đánh
chết, nỗi đâu trong lòng Bàn lão giả, quả thực là như tan nát ruột gan.

Vèo!

Điên cuồng nổi giận gầm lên một tiếng, xông
về phía Tần Lập, quát lớn:

- Đi chết đi!

Khóe miệng Tần Lập kéo lên một ý cười lạnh
lẽo, Ẩm Huyết kiếm vung lên, tia sáng màu tím lộng lẫy rực rỡ trong nháy mắt
hiện, nhanh không gì sánh kịp, ánh sáng bảy màu giống như ngân hà bắc ngang
chín tầng trời, trong nháy mắt bao phủ Bàn lão giả.

Bàn lão giả ngay cả cơ hội xuất thủ cũng
không có, một chiêu được coi là sắc bén nhất chỉ thi triển được một nửa đã bị
cắt ngang!

Mạo điệt lão giả (tám, chín mươi tuổi) Tam
trưởng lão cũng gầm lên một tiếng giận dữ. Một thanh bảo kiếm phong cách cổ xửa
"choeng" một tiếng rút ra khỏi vỏ, một luồng hào quang màu máu chém
về phía Tần Lập.

Tam trưởng lão cũng không có ý đồ đi cứu
Bàn lão giả Cửu trưởng lão, bởi vì căn bản là không kịp. Lão chỉ hy vọng một
kiếm này sẽ khiến cho Tần Lập không thể không xoay người tự cứu.

Như vậy, Cửu trưởng lão còn có cơ hội sống
sót bởi vì nếu Tần Lập dám không quay người ngăn cản một chiêu này, như vậy cho
dù hắn chém chết Cửu trưởng lão, thì chính hắn cũng sẽ bị một kiếm của Tam
trưởng lão chém chêt!

- Ầm!

Thân hình vốn gầy gò của Tần Lập đột nhiên
như hóa thành kim cương, cả người lẫn kiếm hợp vào làm một đánh về hướng Cửu
trưởng lão.

Thân thể mập mạp của Cửu trưởng lão không
chút ảnh hưởng đến tốc độ, cũng cực kỳ nhanh chóng muốn tránh khỏi đạo kiếm khí
sắc bén này của Tần Lập.

Đáng tiếc chính là, đạo kiếm khí này nhanh
hơn tốc độ của lão!

Kiếm khí trong nháy mắt đánh lên thân thể
Cửu trưởng lão, đánh tan nát hộ thể cương khí mà lão ngưng tụ toàn thân nguyên
lực tạo ra. Sau đó Tần Lập cầm Ẩm Huyết kiếm trong tay, thân hình cũng đồng
thời tới gần sát phía trước

- Phốc!

Ẩm Huyết kiếm đâm vào yết hầu Bàn lão giả
Cửu trưởng lão, ánh tím lóe lên. Ẩm Huyết kiếm rút ra, thân thể Tần Lập đồng
thời chuyển sang bên cạnh cửu trưởng lão.

Lúc này, một kiếm của Tam trưởng lão mới
đánh tới nơi, lại đánh lên trên thân thể Cửu trưởng lão vừa chết. Một cỗ lực
lượng khổng lồ như sóng thần trong nháy mắt đánh thân thể mập mạp của Cửu
trưởng lão thành tro bụi!

Tam trưởng lão phát ra một tiếng rống giận
bi phẫn:

- Tần Lập! Ta thề phải giết ngươi!

Thanh âm vô cùng thê lương, mang theo hận ý
vô tận không ngừng quanh quẩn trong bầu trời đêm ở tân thành Hoàng Sa. Trong
nháy mắt này, không biết làm kinh động đến bao nhiêu võ giả.

Tần Lập hắc hắc cười lạnh nói:

- Ngươi đã giết đồng môn của mình, nhưng
lại muốn đổ tội cho ta. Lão già này, thủ đoạn của ngươi quá bỉ ổi!

Vừa nói, thân hình Tần Lập vội vàng lui
nhanh, hướng về phía ngoài thành tân thành Hoàng Sa.

Lão già Tam trưởng lão đang rất hận, làm
sao có thể buông tha cho Tần Lập, đuổi theo Tần Lập như một tia chớp.

Bóng hai người vừa biến mất, không biết có
bao nhiêu người lợi dụng bóng đêm tiến lại đây. Đại đa số người chỉ nhìn thoáng
qua tình cảnh nơi này liền lập tức đuổi theo phương hướng hai người biến mất.

Tần Lập không ngờ lại hiện thân!

Trên người hắn, chính là có bản đồ Thái cổ.
Chỉ cần chiếm được bản đồ Thái cổ, cũng tưởng đương chiếm được tài phú kinh
người!

Ý tưởng này xuất hiện trong đầu vo số
người. Trong đó Bạch Bàn thanh niên (béo trắng) tự xưng Bàn gia lần trước Tần
Lập đã gặp cùng với người con gái trẻ tuổi đi cùng hắn cũng xuất hiện ở nơi
này.

Nàng kia truyền âm nói với Bạch Bàn thanh
niên:

- Sư huynh. Tần Lập thật sự xuất hiện rồi?
Hắn thực sự lợi hại như trong lời đồn sao?

- Shyt!

Bạch Bàn thanh niên nhổ một ngụm nước bọt
xuống đất, cười lạnh nói:

- Hắn làm sao lợi hại bằng Bàn gia ta? Bàn
gia chỉ dùng một tay đều có thể vùi dập hắn!

- Cứ khoác lác đi!

Nữ tử trẻ tuổi bĩu môi không hề để ý đến vị
sư huynh thích tự tâng bốc này.

Bạch Bàn thanh niên liếc mắt nhìn nữ tử trẻ
tuổi bên cạnh, hắc hắc cười nói:

- Sư muội à! Ngươi sẽ không phải là có ý
nghĩ gì với tên mặt trắng kia chứ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi là của ta. Ai cũng
đừng muốn cướp ngươi khỏi ta!

- Thúi lắm. Lão nương chả thuộc về ai cả!

Nữ tử trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, thân
hình chợt lóe thi triển Bách Biến Vô Ảnh Bộ, trong nháy mắt bỏ xa Bạch Bàn
thanh niên ở phía sau.

- Hừ! Trước tiên gửi ở trên người ngươi mà
thôi, sớm muộn gì cũng là của ta!

Bạch Bàn thanh niên trợn mắt khinh thường,
đồng dạng tăng tốc độ đuổi theo nàng kia.

Người ở bốn phương tám hướng đuổi theo hai
người Tần Lập, giờ phút này cũng đều đang giao lưu với nhau.

- Tần Lập kia biến mất hơn một năm, cũng di
chuyển gia tộc khỏi nơi thần bí Huyền Đảo kia, không ai có thể tìm được hắn.
Hiện giờ đột nhiên xuất hiện, có thể nào là giả hay không?

- Không có khả năng! Nghe nói bản đồ Thái
cổ kia không phải chỉ có một tấm, mà là có rất nhiều tấm. Trên người Tần Lập
kia cho dù có, cũng là không trọn vẹn. Cho nên, hắn nhất định cần phải chiếm đủ
những tấm bản đồ còn lại mới có thể mở được cửa Thần Miếu Thái cổ!

- Đúng vậy! Tần Lập xuất hiện ở nơi này,
chắc là muốn chiếm những tấm bản đồ Thái cổ còn lại kết quả bị kẻ thù phát hiện
mới vội vàng thoát thân. Hừ! Tần Lập trong truyền thuyết kia là đệ nhất tuấn
kiệt trẻ tuổi trên Huyền Đảo gì đó, ta thấy cũng chỉ là hạng bình thường. Tùy
tiện một người ở nơi cực Tây chúng ta, bắt hắn quá dễ dàng!

- Không nên khinh địch. Tần Lập kia có thể
làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy, hiển nhiên thực lực của hắn
cũng không yếu! Có lẽ cũng không yếu hơn Thánh nữ Hàn Mai của Nguyệt Diêu Tiên
Cung kia đâu!

- Hừ! Đây là đánh giá hắn quá cao! Một chục
tên Tần Lập cũng không bằng một Hàn Mai!

- Đó là ngươi thích người ta!

- Vậy thì không phải, ngươi thích Thánh nữ Hàn Mai, nhưng người ta lại
không coi trọng ngươi! Ha ha!

- Ha ha! Ha ha ha!

Tam trưởng lão đều tức giận muốn bể phổi. Tốc độ Tần Lập kia nhìn qua thì
không nhanh, hơn nữa thủy chung không dùng hết toàn lực. Bởi vì bằng vào năng
lực của Tam trưởng lão, đương nhiên nhìn ra Tần Lập thủy chung dùng một loại
tốc độ không đổi chạy đi.

Tam trưởng lão đồng thời cũng cảm giác được phía sau có một đám người đuổi
theo, thầm nghĩ:

- Một đám ngu ngốc, quả thực còn ngu hơn cả heo! Các ngươi đuổi theo cái
gì? Bản đồ Thái cổ nếu dễ dàng chiếm được, lão tử đã sớm cầm trong tay, còn đến
phiên các ngươi hay sao? Thực nghĩ rằng Tần Lập này là cá trên thớt sao? Ta
ngược lại hy vọng các ngươi có thể gặp hắn!

Tần Lập vốn ra khỏi thành chính là không muốn chiến đấu ở trong thành Hoàng
Sa. Nếu thật sự đánh thẳng tay, hủy diệt kiến trúc là chuyện nhỏ, mà còn sẽ gây
tai họa lien lụy vô số người bình thường.

Cho dù là không tính vì A Hổ, Tần Lập cũng không muốn làm vậy.

Cho nên hắn chuẩn bị ra khỏi thành mới chiến đấu với lão già Tam trưởng lão
này. Nhưng không nghĩ tới, lão già này thật ngu ngốc hét lớn kinh động toàn bộ
người trong tân thành Hoàng Sa. Hiện tại có rất nhiều võ giả đuổi theo tới nơi
này, tuy rằng trong lòng Tần Lập cũng không sợ nhưng hắn rất là phản cảm.

Xoay người nhìn thoáng qua khoảng cách của Tam trưởng lão cùng với mình,
Tần Lập lạnh lùng cười đột nhiên lấy Ấn chương chưa từng sử dụng ra, hướng về
Tam trưởng lão hung hăn đập tới.

Tam trưởng lão đang liều mạng đuổi theo,
làm sao còn nghĩ đến Tần Lập có ám khí. Cái thứ chỉ bằng nắm tay kia lại mang
đến cho lão một loại áp lực cực lón.

Tam trưởng lão cắn răng một cái, thanh bảo
kiếm phong cách cổ xưa trong tay bộc phát ra một mảnh hào quang đỏ như máu,
hung hăng bổ về hướng vậy bằng nắm tay.

Trong lòng còn thầm mắng:

- Tiểu nghiệt súc, khinh người quá đáng!
Chờ một kiếm của ta đánh bay thứ rác rưởi này của ngươi, xem ngươi còn có biện
pháp gì? Hôm nay không giết ngươi...

Mới vừa nghĩ đến đây, bảo kiếm truyền từ
Thái cổ trong tay Tam trưởng lão cùng Ấn Chương của Tần Lập va chạm vào nhau.
Một cỗ lực lượng khổng lồ, giống như Thái Sơn áp đỉnh khiến cho Tam trưởng lão
lập tức có cảm giác không bình thường, nhưng đã quá muộn.

-

Thanh bảo kiếm được truyền từ thời Thái cổ
trong tay Tam trưởng lão vỡ thành vô số mảnh nhỏ, sau đó Ấn Chương hung hăng
đánh lên người lão. Thân thể lão đã được tinh luyện lập tức bị đánh nát thành
mảnh vụn!

Một đứa trẻ mới sinh bằng nắm tay lập tức
từ trong đan điền Tam trưởng lão nhảy ra, phát ra một tiếng thê lương như
chuột, hóa thành một luồng hào quang hướng về phía bầu trời chạy trốn.

Trên Ấn Chương kia mạnh mẽ bộc phát ra một
luồng hào quang chói mắt, giống như là mặt trời mọc trong bóng đêm, hào quang
bắn ra bốn phía nhanh chóng đuổi kịp Đan Nguyên Anh Hóa của Tam trưởng lão.
"Phịch" một tiếng đập nát Đan Nguyên Anh Hóa của lão, và hút sạch
tinh hoa!

Tam trưởng lão, một đời cường giả Đan
Nguyên Anh Hóa, chết oan chết uổng!

Sau khi Ấn Chương kia hấp thu sạch sẽ tinh
hoa trên Đan Nguyên Anh Hóa của Tam trưởng lão, hóa thành một tia chớp bắn vào
trong đan điền của Tần Lập. Đồng thời, một dòng nước ấm từ đan điền của hắn bắt
đầu khuếch tán vào trong kinh mạch.

Hao tổn sinh ra vừa rồi Tần Lập chiến đấu
trong nháy mắt đã hoàn toàn được bổ sung tràn đầy.

Tần Lập nao nao. Tuy rằng hắn từ trong
truyền thừa của Hô Diên Bác, biết được rằng Bảo Khí có thể tự động hấp thu mọi
vật tinh hoa trong thiên địa, nhưng lại không nghĩ rằng Bảo Khí không ngờ có
thể bổ sung năng lượng của chủ nhân. Phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh ngạc,
thầm nghĩ:

- Khó trách trong lòng đám võ giả nơi cực
Tây kia, một món Linh Khí đều có hấp dẫn thật lớn. Quả nhiên là có nguyên nhân!

Tần Lập vừa đánh chết lão già Tam trưởng
lão này, mấy chục người từ các phương hướng phía sau trong nháy mắt xuất hiện,
thấy cảnh tượng trước mắt đều có chút ngẩn người!

Bọn họ tuy rằng không biết thực lực mấy
người đã chết, nhưng tốc độ có thể nhanh như vậy, chung quy không thể là kẻ
yếu. Như thế nào chỉ trong khoảnh khắc đã bị Tần Lập diệt trừ?

Chẳng lẽ chỉ là cái loại chuyên về tốc độ
mà vũ lực lại rất kém cỏi sao?

Cái loại là nghề nghiệp có chuyên môn, loại
khả năng này tuy rằng không lớn, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Một đám người đều đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn
về hướng Tần Lập.

CHƯƠNG 438:
MỘT QUYỀN ĐẬP HỘC M

Mà Tần Lập lại giống như không nhìn thấy
đám người này, thản nhiên nhìn về phía đám người. Tất cả mọi người không kìm
nổi bắt đầu đề phòng, nhưng Tần Lập lại đi xuyên qua khe hở giữa đám người, như
muốn trở về.

Quá cuồng ngạo rồi!

Trong lòng mọi người đồng thời dâng lên một
ý tưởng như vậy.

Một lão già mặc đồ đen, râu tóc hoa râm
trực tiếp chắn trước mặt Tần Lập, thản nhiên nói:

- Bằng hữu xin dừng bước!

Giọng nói lão tuy rằng rất nhạt nhẽo, nhưng
tràn ngập uy lực làm cho người ta có một loại cảm giác của kẻ bề trên.

Trong đám người, lập tức có người lên tiếng
bàn luận:

- Hắc! Không nghĩ tới người của Hải gia
cũng tới, lúc này thật sự là sôi động rồi!

- Hải gia? Hải gia nơi cực Tây?

- Trừ bọn họ, thiên hạ này còn có Hải gia
thứ hai khiến ta bất ngờ sao?

Người lên tiếng trước khinh thường hừ một
tiếng, sau đó đổi thành một giọng điệu cung kính:

- Nơi cực Tây rất nhiều môn phái, gia tộc,
nhưng nếu có thể chân chính được gọi là gia tộc môn phái hạng nhất thì phải là:
Nguyệt Diêu Tiên Cung là một, thành Thông Thiên là một, Hải gia... cũng coi như
là một nhà! Còn có mấy môn phái gia tộc lánh đời, nhưng đều gần như không xuất
thế, cho nên không tính!

- Chỉ ba nhà bọn họ? Lãnh Thu Cung chẳng lẽ
không tính sao?

Có người hỏi.

- Lãnh Thu Cung? Thực lực Lãnh Thu Cung
nghe nói rất mạnh, tuy nhiên bọn họ chưa bao giờ lui tới với người khác, môn
phái phong bế cũng không thu đồ đệ bên ngoài. Hắc! Tuy nhiên, mấy người chết
hôm nay đều là từ Lãnh Thu Cung. Tần Lập này, lá gan thật lớn, thật sự là người
trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng. Giết trưởng lão ngoại môn của Lãnh Thu
Cung. Lãnh Thu Cung làm sao bỏ qua cho hắn?

Lúc này, Tần Lập bình tĩnh nhìn lão già râu
tóc hoa râm trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Có việc sao?

- Lão hủ là Hải Kim Tôn!

- Woaaa!

Lão già râu tóc hoa râm vừa mấy chữ này,
lập tức gây cho đám người một trận ồn ào kinh hãi. Không ít người, ánh mắt nhìn
về phía Hải Kim Tôn này đều có chút thay đổi.

Hải Kim Tôn, đã từng là tuyệt thế thiên tài
của Hải hia ở nơi cực Tây. Thực lực vào lúc được 387 tuổi đã đạt tới cảnh giới
Đan Nguyên Anh Hóa!

Nơi cực Tây, cường giả rất nhiều. Cảnh giới
Lôi Kiếp không phải là không có. Nhưng trên thực tế, từ Chí Tôn đến Phá Toái Hư
Không, là một nút chặn đầu tiên.

Nói cách khác, võ giả nơi cực Tây chỉ cần
chịu tu luyện trên cơ bản không có người thấp hơn cảnh giới Chí Tôn! Nhưng từ
cảnh giới Chí Tôn đột phá đến Phá Toái Hư Không, có người có thể chỉ cần vài
chục năm, ví dụ như là Thánh nữ Hàn Mai của Nguyệt Diêu Tiên Cung tuổi thực tế
năm nay là bốn mươi tám!

Cho nên, Hàn Mai có thể nói là tuyệt thế
thiên tài, mấy trăm năm khó có một người!

Mà từ Phá Toái Hư Không đến cảnh giới Đan
Nguyên Anh Hóa ít nhất cần thời gian năm trăm năm! Đây cũng không phải là nói
ngươi muốn ngộ đạo là có thể ngộ đạo.

Tích lũy linh khí trong thiên địa, lĩnh ngộ
đối với cảnh giới võ đạo, nắm trong tay linh hồn cùng tinh thần lực/ Hơi chút
sai lầm chỉ một tia, sẽ thất bại.

Hậu quả thất bại cũng không phải bất kỳ
người nào có khả năng chịu đựng được. Tuyệt đối sẽ không tẩu hỏa nhập ma - trực
tiếp tử vong!

Cho nên, không đến cảnh giới nhất định,
tuyệt đối không có người nào đi thử xông phá cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Phá
Toái Hư Không cũng đã là rất cường đại rồi!

Đồng dạng, võ giả cảnh giới Phá Toái Hư
Không nếu là nắm giữ pháp tắc thiên địa, sử dụng lực lượng pháp thuật rất thuần
thục, như vậy giá trị vũ lực của hắn tuyệt đối làm cho người ta run rẩy!

Cho nên, cho dù là những môn phái gia tộc
được truyền thừa từ Thái cổ ở nơi cực Tây cũng rất ít xuất hiện võ giả cảnh
giới Đan Nguyên Anh Hóa trước một trăm tuổi!

Một lần có một người, đó là một chuyện lớn
chấn động thời đại!

Hải Kim Tôn này, hơn 150 năm trước đã thành
công tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, hiện tại hơn 150 năm qua đi, Hải
Kim Tôn hơn 500 tuổi đã sớm ổn định ở cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Cho dù là ở
nơi cực Tây, lão cũng là nhân vật số một không ai dám khinh thị.

Lại nhìn những người bên cạnh Tần Lập, duy
chỉ có lão vượn Bạch Trung Sơn, lão ta sống không biết vẫn phải dựa vào sự trợ
giúp của Tần Lập mới gian nan đột phá đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.

Lại nói Xà Xà, đồng dạng cũng là linh thú
sống hơn vạn năm, nếu không có Tần Lập, nàng còn không biết dừng lại ở cảnh
giới Thiên Tôn đỉnh bao lâu nữa.

Cho nên, nếu đám người nơi cực Tây này biết
được thực lực hiện tại của Tần Lập đã đạt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa,
nhất định sẽ kinh hãi biến thành tượng gỗ.

Hải Kim Tôn xem như là tuyệt thế thiên tài,
như vậy Tần Lập chính là một tên tuyệt thế biến thái!

Cho nên, dù Tần Lập dùng tốc độ khó tin
đánh chết vài trưởng lão ngoại môn Lãnh Thu Cung cũng tuyệt đối không có bất kỳ
người nào nghĩ rằng thực lực Tần Lập có phải đã đạt tới cảnh giới Đan Nguyên
Anh Hóa hay không!

Bởi vì... đó căn bản là một chuyện không có
khả năng!

Đây không phải là chuyện mà người thiên tài
cỡ nào là có thể làm được! Ngàn vạn năm qua, đã cắm rễ thật sâu, hình thành
quán tính trong cảm nhận của tất cả võ giả.

Cho nên, khi Hải Kim Tôn đứng ra ngăn cản
Tần Lập, rất nhiều người đều kinh ngạc vạn phần đồng thời bộ dạng đều như xem
kịch vui. Thầm nghĩ xem Tần Lập này còn dám kiêu ngạo nữa hay không.

Nhưng khiến cho cặp mắt bọn họ như muốn rớt
ra là bộ dạng Tần Lập kiêu ngạo nhất trong tưởng tượng bọn họ, còn muốn kiêu
ngạo hơn... vạn phần!

Bởi vì sau khi Tần Lập hỏi xong những lời:

- Có việc sao?

liền không nói thêm một câu nào với Hải Kim
Tôn nữa, chẳng sợ là ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía Hải Kim
Tôn!

Ngay cả là khóe mắt cũng không đảo một cái
nào về phía lão ta!

Hoàn toàn, hoàn toàn không nhìn!

Tần Lập, từ bên cạnh Hải Kim Tôn vượt qua,
ở trong mắt người khác giống như người bình thường đi đường gặp chướng ngại vật
liền tránh qua. Nhưng những người có thực lực mạnh mẽ chân chính, tất cả đều
không kìm nổi tinh thần khẽ run.

Nhất là Hải Kim Tôn đứng ra ngăn Tần Lập,
lão biết rõ thực lực của mình. Hiện tại lão đã đạt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh
Hóa hậu kỳ, mọi lúc đều có thể cảm giác được dao động trong thiên địa, dường
như Lôi Kiếp có thể tùy thời Hải Kim Tôn vẫn đều mạnh mẽ áp chế, bởi vì lão
không có nắm chắc hiện tại nghênh đón Thiên Lôi. Nếu không lão cũng không chờ
qua trăm năm nữa, mới có thể đi xông phá cảnh giới Lôi Kiếp!

Mặc dù kinh ngạc trong lòng, nhưng đồng
thời một cỗ phẫn nộ thật lớn nảy lên trong lòng Hải Kim Tôn. Nhiều năm như vậy,
cho dù là không dùng đến danh tiếng Hải gia, lại có mấy người dám càn rỡ láo
xược trước mặt lão như thế?

Nơi cực Tây không phải không có võ giả cảnh
giới Đan Nguyên Anh Hóa. Ngược lại, trải qua vô số năm tích lũy, đại nhân vật
cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa thậm chí là Lôi Kiếp cũng không ít!

Nhưng bọn họ không người nào không phải là
lão quái vật sống ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm. Giống như Hải Kim Tôn, tuyệt
đối có thể nói là tuổi trẻ tuấn kiệt. Nếu lão ta thích, thậm chí có thể phản
lão hoàn đồng, khiến cho bộn dáng của mình nhìn như khoảng ba, bốn mươi tuổi!

Hiện giờ lại bị một tên trẻ tuổi mặt còn
hôi sữa khinh thị không nhìn, Hải Kim Tôn hừ lạnh một tiếng:

- Người trẻ tuổi, vẫn không nên quá cuồng
ngạo mới tốt!

Khi nói chuyện, thân thể lão phóng ra một
cỗ uy áp khổng lồ, có điều chỉ hướng về mỗi Tần Lập.

Cho dù là thế, những người khác xung quanh
đều không tự kìm hãm được lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào Hải Kim
Tôn, trong lòng đều kinh ngạc không thôi. Thầm nghĩ:

- Xem ra Hải Kim Tôn này, thực lực đã tới
cảnh giới tối cao!

Ngay sau đó, một màn lại càng thêm khó tin
xảy ra! Nếu nói vừa rồi là kinh hãi lồi mắt, như vậy hiện tại tất cả mọi người
bị hành động của Tần Lập dọa cho toát mồ hôi lạnh toàn thân!

Bởi vì Tần Lập trong nháy mắt Hải Kim Tôn
bộc phát ra uy áp khổng lồ áp về hắn, hắn... ra tay!

Một điểm đều không sai, thân hình Tần Lập
khẽ xoay, hai tay vung hờ một cái. Hai đạo ánh sáng màu đỏ chói mắt tản ra sóng
nhiệt cuồn cuộn, hung hăng đánh về phía hộ thể cương khí của Hải Kim Tôn!

- Ầm Ầm!

Hai tiếng nổ vang lên, hộ thể cương khí cường
đại vô cùng của Hải Kim Tôn bị một chiêu này của Tần Lập đánh cho chấn động
không thôi. Tuy rằng không vỡ vụn nhưng cũng đã lung lay sắp đổ.

Ngay trong nháy mắt Hải Kim Tôn giận tím
mặt, muốn đánh trả, Tần Lập vung nắm tay,- Lão già kia, có dám tiếp ta một
quyền?

- Muốn chết? Ta sẽ chiều lòng ngươi!

Thời điểm Hải Kim Tôn nói ra từ
"ngươi" này, một quyền đồng dạng vung lên, hung hăng đánh về nắm tay
Tần Lập, trong lòng cười lạnh:

- Võ giả Thiên Nguyên Đại Lục đều thích các
loiaj chiến kỹ vũ khí như đao, kiếm... không biết công phu cường đại nhất của
Hải gia lại là quyền cước!

Trong đám người biết điều này hiển nhiên
không phải số ít. Không ít người vẻ mặt tiếc hận nhìn Tần Lập, thầm nghĩ trong
lòng:

- Người trẻ tuổi kiêu ngạo này, quả nhiên
là muốn chịu thiệt thòi lớn! Ngươi đắc tội ai không được, tự nhiên đi đắc tội
đại nhân vật như Hải Kim Tôn này. Đắc tội cũng không sao, người không biết
không trách. Nhưng ngươi không ngờ dùng công phu Hải hai sở trường nhất để công
kích võ giả tuyệt thế thiên tài của Hải gia!

Đây... đây không phải là tự tìm chết? Tự
làm bậy... Không thể sống a!

Rất nhiều người trên mặt thậm chí lộ ra vẻ
không đành lòng, thầm nghĩ từ nay về sau, trên giang hồ sẽ thiếu một võ giả trẻ
tuổi có tiếng. Lại vì uy danh của Hải Kim Tôn mà tăng thêm một đề tài câu
chuyện.

- Ầm!

Một tiếng nổ kịch liệt, giống như là bùn nổ
vang lên trong không trung.

Lại nhìn thân thể Hải Kim Tôn, "thịch
thịch thịch... liên tiếp lui về sau chừng hai, ba mươi bước. Trên khuôn mặt già
nua đỏ bừng, hai mắt bắn ra hào quang hoảng sợ khó tin, hoàn toàn che đi ánh
mắt tự tin trước đây!

Khóe miệng Hải Kim Tôn chậm rãi chảy ra một
tia máu tươi!

Tuyệt thế thiên tài am hiểu công phu quyền
cước nhất trong gia tộc, cường giả Đan Nguyên Anh Hóa hậu kỳ hơn 500 tuổi không
ngờ bị người dùng một nắm tay, mạnh mẽ đập cho bắn lui mấy chục bước, sau đó
còn... hộc máu!

Chuyện này rất khó tin! Quả thực làm cho
người ta khó có thể tin nổi! Mọi người, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần
Lập đứng yên tại chỗ không chút nhúc nhích!

- Yêu quái! Đây là lực lượng cường đại cỡ
nào hả! Ngay cả tiền bối Hải Kim Tôn cũng không phải đối thủ?

- Đây... tuyệt đối không có khả năng là lực
lượng! Trong thiên hạ, nào có lực lượng nào cường đại như vậy? Ta không tin!

- Phì! Không phải lực lượng là cái gì? Vừa
rồi ngươi có cảm nhận được một chút nguyên lực dao động trên người Tần Lập
không hả?

- Thật... thật sự là không cảm giác được.
Tuy nhiên, làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng hả?

- Tận mắt nhìn thấy, không có gì không có
khả năng!

Có người vẻ mặt chấp nhận đưa ra kết luận.

- Ngươi nếu về nói chuyện này với đồng môn,
bọn họ sẽ tin tưởng sao?

Có người khinh thường cãi lại.

Mọi người đều thi nhau bàn luận, trong lòng
Hải Kim Tôn thì lại như là ngũ vị bình bị đánh đổ. Ngũ vị lẫn lộn, trong lòng
vô cùng khổ sở còn mang theo từng tia hoảng sợ!

Báo cáo nội dung xấu