Duy Ngã Độc Tôn - Chương 487 - 488

CHƯƠNG 487: HẮN CÓ SÁT KHÍ VỚI NGƯƠI!

Tần Lập hơi sửng sốt, tuy nhiên vẫn nhanh chóng hái trái cây xuống, bỏ vào
trong nhẫn trữ vật. Thư cũng không nói gì, lại dẫn Tần Lập tìm vài loại khoáng
thạch kim loại chưa từng thấy qua, vừa nhìn liền biết là tài liệu hiếm thấy,
hẳn dùng để luyện kim.

- Được rồi, có thể giúp ngươi cũng chỉ như thế, sau này chỉ phải dựa vào
chính ngươi. Người thanh niên, chúng ta hẳn còn có cơ hội gặp lại.

Thư nói xong, thân hình khổng lồ đột nhiên khẽ chấn động, sinh ra một cỗ
lực lượng như sóng triều, thân thể Tần Lập liền bay vụt lên cao.

- Tiền bối, đợi đã...

Trước mắt Tần Lập bỗng nhiên biến đổi, vẫn là ở trên khu thâm kia. Tần Lập
phục hồi tinh thần lại, liền có một loại cảm giác hư ảo, lập tức Tần Lập vươn
dài tinh thần lực hùng hồn của mình ra ngoài xa.

- Nhanh rời khỏi nơi này đi, người Nguyệt Diêu Tiên Cung sẽ tới rất nhanh.
Nơi đó đã bị ảo giác phong ấn, nếu như năm ngàn năm sau ngươi còn có thể trở
lại nơi này, lúc đó ngươi sẽ có thực lực đi vào trong đó.

Giọng nói của Thư vang lên giữa tinh thần thức hải của Tần Lập. Tần Lập
ngây người một chút, sau đó kiểm tra nhẫn trữ vật của mình, hơn ba mươi trái
cây như ngọc bích vẫn yên tĩnh nằm bên trong nhẫn, ngoài ra còn có không ít
khoáng thạch kim loại hiếm. Chúng đều đang nhắc nhở Tần Lập: tất cả những gì
hắn vừa trải qua đều là sự thật, không phải đang nằm mơ.

Trong lòng Tần Lập không khỏi cảm thấy có
chút hoảng sợ, may mà Thư này không có bất kỳ ý muốn hại mình, nếu như thật sự
có, sợ rằng hắn đã chết cũng không biết thế nào.

Cho tới nay Tần Lập cũng không đồng ý lắm
về đẳng cấp võ giả trên Thiên Nguyên đại lục. Võ giả cần phân cấp bậc, cái này
thật ra bình thường, giống như những lưu phái võ công ở kiếp trước Tần Lập,
cũng đều có phân chia đẳng cấp.

Nhưng nếu như nói cấp thấp thì nhất định
đánh không lại cấp cao, Tần Lập sẽ không đồng ý. Người có kinh nghiệm từng
trải, kinh nghiệm chiến đấu có phong phú hay không, thời gian tâm tình... rất
nhiều nhân tố bên ngoài, kỳ thật đều có thể ảnh hưởng tới phương hướng cuộc
chiến, thậm chí có thể quyết định thắng bại.

Cái này giống như thực lực Hải Kim Tôn rõ
ràng không thể kém hơn Tần Lập, nhưng căn bản không phải đối thủ của Tần Lập.
Phương diện này nguyên nhân chủ yếu là bởi kinh nghiệm thực chiến của Hải
Kim Tôn không phong phú, chỉ là một cao thủ phái lý luận. Còn Tần Lập, các loại
kinh nghiệm chiến đấu là tích lũy từ kiếp trước tới kiếp này, nào phải Hải Kim
Tôn có thể so sánh?

Cái này giống một người có lực lượng hai
vạn cân, chiến kỹ mạnh yếu, đầu tiên quyết định bởi bộ phận phát huy. Như là
nói chiến kỹ Thần cấp, có thể phát huy ra lực lượng một vạn chín ngàn chín trăm
cân, còn chiến kỹ cao cấp lại chỉ có thể phát huy ra lực lượng một vạn bảy ngàn
cân; chiến kỹ trung cấp chỉ có thể phát huy lực lượng một vạn năm ngàn cân.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao chiến kỹ
trong mắt võ giải chiếm một địa vị vô cùng quan trọng.

Còn lại là tâm pháp nguyên lực, đồng dạng
cũng quyết định thực lực võ giả thể hiện ra ngoài.

Những thứ này đều rất quan trọng, nhưng
quan trọng hơn vẫn là kinh nghiệm chiến đấu rèn luyện kỹ càng.

Không có kinh nghiệm chiến đấu, các mặt
khác có mạnh thế nào đi nữa, vậy cũng chỉ có thể xưng là một cao thủ, nhưng
tuyệt đối không xưng được là cường giả.

Cường giả là cái gì? Mạnh hơn người khác,
mới gọi là cường giả!

Mà trên Thiên Nguyên đại lục, thể hiện mạnh
hơn người khác một cách đơn giản nhất, chính là người khác không phải đối thủ
của ngươi.

Tần Lập đứng ở giữa không trung, yên lặng
nhìn kỹ rừng rậm cổ thụ che trời xanh um tươi tốt ở thâm cốc phía dưới, xoay
người rời đi, nhanh chóng biến mất trong không khí.

Phương hướng Tần Lập đi tới là thành Thông
Thiên. Tấm bản đồ Thái Cổ thứ tám, Tần Lập không thể tìm thấy ở Lãnh Thu Cung,
tạm thời hắn cũng không có ý nghĩ này nữa. Một chuyến hành trình cực Tây này
đối với Tần Lập, thu hoạch cực lớn.

Chẳng những thăm dò được cái thế lực lớn
nơi cực Tây này cuối cùng mạnh cỡ nào, thực lực cũng được tăng lên. Tuy rằng
chẳng hiểu thế nào lại trở thành tân vương giả tử đồng tuy nhiên Tần Lập cũng
không thèm lưu ý tới chuyện này.

Bởi vì loại thế lực như Hải gia, bọn họ nếu
muốn trừ bỏ người nào, dù là không có chuyện này thì khẳng định cũng sẽ tìm ra
một đống lớn lý do đường hoàng. Người không rõ chân tướng thậm chí sẽ còn vỗ
tay vui vẻ.

Cho nên có phải là tử đồng hay không, cái
này cũng không quan trọng. Nguyệt Diêu Tiên Cung mà Tần Lập cũng không muốn,
càng đừng nói Lãnh Thu Cung nữa, đều cùng đi gặp quỷ hết đi, lão tử không chơi
với các ngươi.

Trong lòng Tần Lập nghi: hiện tại trong tay
có hơn ba mươi Lam Sắc Mộng Ảo Quả, dựa theo cách nói của Thư, hơn ba mươi Lam
Sắc Mộng Ảo Quả này cơ bản có thể thành tựu cho mười người chuẩn Đan Nguyên Anh
Hóa!

Các thế lực lớn bên cực Tây, chỗ cực mạnh
cũng không phải là bên trong bọn họ có bao nhiêu lão tổ tông cảnh giới Lôi
Kiếp, mà là ở chỗ số lượng môn hạ khổng lồ, tổng số lượng đệ tử Chí Tôn cùng
với không ít cao tầng Đan Nguyên Anh Hóa.

Cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, cũng
đều có không ít.

Những chỗ này mới làm Tần Lập chân chính
giật mình, bởi vì giống như bọn họ nói: một võ giả Đan Nguyên Anh Hóa không
phải đối thủ của ngươi, như vậy năm mười người hai mươi người thì sao?

Xa luân chiến, hao cũng phải hao. Cho nên,
kế sách duy nhất là phải mau chóng nâng cao thực lực của người mình, mới là
chuyện cần phải làm nhất.

Hai nàng Bộ Vân Yên cùng Triệu Thiên Thiên,
thực lực hiện tại còn ở cảnh giới Chí Tôn, Lệnh Hồ Phi Nguyệt lại đã bước vào
cảnh giới Phá Toái Hư Không. Trên thực tế, nhất là Bộ Vân Yên cùng Triệu Thiên
Thiên, tiến bộ của hai nàng gần như có thể hình dung là đột nhiên tăng mạnh.

Nhưng ở nơi cực Tây, loại thực lực này cũng
chỉ có thể cố gắng bảo vệ mình mà thôi. Tuy rằng không tính là quá yếu, nhưng
chưa nói tới mạnh cỡ nào.

Chẳng qua Tần Lập tin tưởng Vĩnh Xuân sẽ
giúp mình chiếu cố các nàng thật tốt. Nguyệt Diêu Tiên Cung chân chính thống
hận chỉ có mỗi bản thân hắn, bọn họ không biết Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên
cùng Tiểu Hồ Ly có quan hệ với mình. Hiện giờ dưới tình huống Hàn Mai bị trục
xuất khỏi sư môn, thậm chí Tiểu Hồ Ly có cơ hội trở thành một trong những người
tiếp nhận chức Thánh nữ Nguyệt Diêu Tiên Cung.

Cho nên Tần Lập không nghĩ tới chuyện mạnh
mẽ mang các nàng đi theo, để các nàng ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung mới là cách
làm tốt nhất.

Tần Lập vẫn một bộ dáng hạ nhân đưa củi
trước đó, đi ở trong đoàn người cũng không có ai chú ý tới hắn. Sau khi vào
thành Thông Thiên, tìm được chỗ hẹn trước với Tào Hồng, Tần Lập trực tiếp đi
tới đó.

Tào Hồng cũng không ở đây, sân viện không
lớn này thu dọn rất sạch sẽ. Hơn nữa tuy rằng không lớn, nhưng chim sẽ cũng đủ
ngũ tạng, bên trong đình đài thủy tạ, núi giả suối nhỏ đều đầy đủ.

Tần Lập ngồi trên ghế đá trong lương đình
nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng động
cực nhỏ, thần thức Tần Lập đảo qua, liền biết Tào Hồng đã trở về.

Mấy ngày nay Tào Hồng thật không vui vẻ,
hắn không nghĩ tới tên thanh niên đầu bóng lưỡng chết tiệt kia tìm không được
Tần Lập, lại đánh chủ ý tới trên người hắn.

Tào Hồng ở thành Thông Thiên nhiều năm như
vậy, tự nhiên cũng có con đường của mình. Sau khi biết được chuyện này, Tào
Hồng giận tím mặt, chuẩn bị đi ám sát tên thanh niên đầu bóng lưỡng kia, nào
ngờ tên kia đã sớm bỏ chạy khỏi thành Thông Thiên.

Sau đó Tào Hồng mới nghe nói Lý Uyển con
gái thành chủ thành Thông Thiên tuyên bố công khai: Tần Lập là ân nhân cứu mạng
của nàng!

Lúc này Tào Hồng mới bừng tỉnh, thảo nào
tên đầu bóng lưỡng kia muốn giết mình, hóa ra là muốn giết người diệt khẩu
màTào Hồng trong thời gian dài như vậy, vẫn không cho Thiên Nhai cơ hội đối
mặt. Bởi vì Tào Hồng biết thực lực của mình so với Thiên Nhai vẫn có chênh lệch
rất lớn.

Nói cách khác, chính là một khi hai người
gặp mặt, Tào Hồng không có hy vọng bỏ chạy.

Bởi vì danh tiếng Thiên Nhai, thật sự quá
lớn!

Tào Hồng chưa từng ôm tâm lý may mắn gì
trong lòng, cho nên tới giờ hắn đều luôn rất cẩn thận. Ví dụ như bây giờ, Tào
Hồng liếc mắt liền nhìn ra, bên trong sân viện của mình... có người!

Tuy rằng cửa lớn vẫn khóa, ổ khóa vẫn
nguyên vẹn không hao tổn, thậm chí trước cửa ngay cả một dấu chân cũng không
có. Nhưng bất luận một sát thủ nào, đều có một bản năng gần như thần kỳ, đó
chính là: Trực giác!

Trực giác của Tào Hồng rất linh nghiệm, từ
khi xuất đạo tới nay chưa bao giờ xảy ra sai lầm gì.

Bỗng nhiên hắn có chút khẩn trương, nếu như
trong sân thật là Thiên Nhai, như vậy hiện giờ hắn muốn bỏ chạy cũng đã chậm
rồi. Tào Hồng rất rõ ràng, nếu đối phương dám quang minh chính đại xuất hiện
trong sân viện của hắn, vậy cũng nắm giữ được hành tung của hắn, nếu như hiện
giờ hắn quay đầu bỏ chạy, vậy đó mới là một loại nhục nhã lớn nhất với chính
mình.

Tào Hồng hắn chết cũng sẽ không làm loại
chuyện này.

Tào Hồng khẽ thở dài một tiếng, lập tức trở
nên bình tĩnh lại, lấy chìa khóa ra, hai tay vững vang mở cửa, sau đó đi vào
sân. Làm một người sát thủ ưu tú, phải có tố chất tâm lý hơn người, đó là thứ
cơ bản nhất. Bản thân đã báo thù lớn, tiếc nuối duy nhất là không thể đi theo
Tần công tử lưu lạc.

Trong lòng Tào Hồng nghĩ vậy, trực tiếp đi
tới hậu viện. Thường ngày, hắn cũng thích nằm trên ghế ở lương đình hậu viện
nhìn mặt trời về chiều. Mà nay, xem chừng không thấy được mặt trời ngày mai
nữa.

Tào Hồng đi tới, lại thấy được một người
thanh niên da ngăm đen, ăn mặc rất bình thường, đang nằm trên ghế dài, híp mắt
lại, thoạt nhìn giống như đang ngủ.

Tào Hồng nhất thời thở phào một cái, hắn
liếc mắt liền nhận ra được, người trước mặt này chính là Tần Lập!

- Công tử, ngài đã trở về!

Giọng Tào Hồng mang theo vài phần kích
động, đó là kích động phát ra từ nội tâm. Bởi vì người thanh niên trước mắt này
thần kỳ cỡ nào, Tào Hồng đã tận mắt thấy rõ.

Tần Lập, gật đầu mỉm cười, sau đó nói:

- Tào Hồng à, ngươi đi ra ngoài thật không
cẩn thận mà, còn để lại cái đuôi ở bên ngoài.

- A?

Tào Hồng bỗng sững sờ, trong lòng vừa động,
thầm nghĩ lẽ nào trực giác của mình vừa nãy là chính xác? Chỉ là phán đoán sai
phương hướng địch nhân? Nhưng trên đời này có thể theo dõi sau lưng mình, còn
khiến mình không cách nào phát hiện được... cũng không có mấy ai cả.

Lúc này Tào Hồng vẫn không cảm ứng được, vẻ
mặt thất bại nhìn Tần Lập cười khổ nói:

- Công tử, ta vẫn không cảm giác được,
không lẽ thực lực của đối phương mạnh hơn ta rất nhiều hay sao?

Tần Lập cười cười, lắc đầu:

- Hắn còn cách nơi này rất xa, khoảng chừng
mười dặm đường nữa.

- Cái gì?

Lúc này Tào Hồng sững sờ ở đó, nhìn Tần Lập
không thể tin được. Tuy rằng hắn biết người thanh niên này rất mạnh mẽ, tuy
rằng hắn biết Tần Lập có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ, nhưng bất luận thế nào Tào
Hồng cũng không nghĩ ra được, Tần Lập lại tới cảnh giới hùng mạnh như vậy.

Người theo dõi mình cách xa mười dặm, lại
vẫn bị công tử tra xét ra. Đây... đây còn là chuyện con người có thể làm được
sao?

- Công tử, ngài... ngài sao cảm ứng được?

Tào Hồng nghẹn họng trân trối nhìn Tần Lập.

- Hắn có sát khí với ngươi!

Tần Lập nhàn nhạt nói.

CHƯƠNG 488:
SÁT THỦ QUYẾT ĐẤU!

Mãi đến một lúc sau, khi cỗ sát khí từ xa
kia đuổi tới gần, bao phủ toàn bộ tiểu viện của Tào Hồng này, Tào Hồng càng
thêm bội phục Tần Lập, có thể nói là phục sát đất!

Nguyên vốn nỗi lo lắng bất an ở trong lòng
Tào Hồng, giờ phút này đã biến mất, từ cách xa như vậy có thể phát hiện đối
phương, mà đối phương không phát hiện được bên này, có nghĩa thực lực của công
tử hơn xa Thiên Nhai không biết bao nhiêu lần! Nếu như vậy mà trong lòng Tào
Hồng còn không hết cảm thấy sợ hãi vậy thì hắn căn bản là không thích hợp trở
thành một tên sát thủ xuất sắc, không bằng dùng tiền tích góp tìm một cô nương
xinh đẹp, trốn ở một địa phương nào đó không ai biết để dưỡng già đi thôi

Tào Hồng ưỡn thẳng ngực, đối với cỗ sát khí
bên ngoài bao phủ lại đây không che dấu chút nào, thản nhiên nói:

- Thiên Nhai! Ngươi đã đến rồi, đừng thị uy
nữa!

Trong không khí truyền đến một tiếng cười
lạnh khe khẽ, thanh âm cực kỳ bén nhọn, nghe vào tai khiến cho người ta có cảm
giác sởn tóc gáy. Ngay cả Tần Lập, cũng không thể từ trong thanh âm của đối
phương nghe ra là nam hay nữ.

- Tào Hồng! Sát thủ xếp thứ bảy bảng! Ta
luôn cảm thấy bảng sát thủ có gì đó không đúng. Tuy nhiên, cho dù có không đúng
đi nữa, ta bài danh cao hơn ngươi, điều đó cũng là sự thật không thể bàn cãi!
Cho nên... ngươi không cảm thấy ngươi nói lời này, có hơi xấu hổ hay sao?

- Xấu hổ? Không, Thiên Nhai! Đã sớm nghe
nói ngươi là một tên bất nam bất nữ, không nghĩ tới lời đồn đãi là đúng sự thật,
hắc hắc!

Tào Hồng cười trông hết sức thô bỉ, khiến
Tần Lập có loại kích động muốn tung một cước đá bay hắn ra ngoài.

- Ngươi muốn chọc giận ta sao? Yên tâm đi!
Người sắp chết dù sao cũng có quyền mắng vài câu cho hả giận!

Giọng nói bất nam bất nữ này thật âm trầm
khủng bố, từ xa phát tới gần rồi xuất hiện trên bầu trời tiểu viện.

Thực hiển nhiên, lúc ban đầu khi cỗ sát khí
kia bao phủ tiểu viện, bản thân Thiên Nhai còn ở ngoài xa mấy dặm!

Vận mệnh... Thật đúng là khó mà nói!

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Thiên Nhai cũng
không có khả năng phát hiện trong tiểu viện này còn có tồn tại của người thứ
hai. Điều đó làm cho Tào Hồng tăng cao lòng tin đến sắp bùng nổ lên rồi!

Bên kia một nhân ảnh nhoáng một cái hiện ra
tại trên không trên tiểu viện, một nam nhân... cách ăn mặc lại trang điểm cực
kỳ xinh đẹp, không chê vào đâu được. Chỉ có điều là một nam nhân trang điểm
xinh đẹp, hơn nữa, vừa nhìn là có thể nhìn ra là nam nhân kỳ quái!

Nhìn kỹ có thể nhìn thấy hàm râu quai nón
cạo sạch, gương mặt trán đầy phấn hồng, môi bôi son đỏ tươi, trên đầu cài đủ
các loại trang sức nhỏ, toàn thân mặc một bộ xiêm y màu đỏ rực rỡ?

Khẳng định rất ít có người trông thấy qua.
Trang điểm thế này quả thực khiến cho người ta nhìn thấy là muốn ói. Trông thật
ghê tởm!

Nhưng mà, một người như vậy nhưng cỗ sát
khí trên người hắn phát ra, lại như thực bình thường hướng thẳng vào Tào Hồng.
Mà cũng đúng lúc Thiên Nhai bay tới trên bầu trời tiểu viện này, hắn mới không
thể kiềm được phát ra một tiếng kinh hô.

Bởi vì, hắn nhìn thấy Tần Lập!

Hắn nhận biết Tần Lập sao? Không, hoàn toàn
không biết, hắn có thấy qua bức họa vẽ hình Tần Lập, là một người trẻ tuổi
tướng mạo anh tuấn dáng người cao to, mà người trước mắt lại là một thanh niên
làn da hơi đen, mày rậm mắt to, giữa hai người trong đó có bản chất bất đồng.
Ánh mắt của sát thủ, vẫn luôn rất lợi hại!

Nguyên nhân chủ yếu khiến Thiên Nhai kinh
hô, cũng vì nhìn thấy người này vẫn đứng ở đó, mà tinh thần lực của hắn từ đầu
đến cuối vẫn không thể cảm nhận được có sự hiện diện của người thứ hai!

Điều đó chẳng phải đã nói ra thanh niên là
da ngăm đen này, là một võ giả thực lực siêu cường?

Cũng may Thiên Nhai là cường giả sát thủ
xếp thứ ba bảng, tố chất tâm lý thật tốt không phải là người bình thường, hắn
chỉ thoáng sửng sốt như vậy một lát, lập tức khẽ cười nói:

- Ồ, Tào Hồng! Ngươi thực rất khá! Còn tìm
được đến đây một người giúp đỡ, xem ra người này thực lực rất mạnh đấy!

Tào Hồng cười lạnh nói:

- Dù sao so với ngươi mạnh hơn là được!
Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể còn sống rời đi sao?

- Vì cái gì không thể chứ? Ta đến là để
giết ngươi, không phải để giết hắn! Nếu giết không được ngươi, ta trở về hồi
lại nhiệm vụ là được, vì cái gì phải tranh ngươi chết ta sống chứ?

Thiên Nhai chớp chớp mắt suy nghĩ, giả bộ
một bộ dáng vô tội vạ, biểu tình giống như đúc một cô nương. Nếu đặt ở trên mặt
một cô gái xinh đẹp, khẳng định có thể mê hoặc chết người, thế nhưng xuất hiện
ở trên mặt Thiên Nhai, chỉ có thế khiến cho người ta không ngừng sôi dạ dày
muốn ói.

- Tào Hồng! Ngươi đi đấu với hắn đi!

Tần Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên
Nhai:

- Ta cho các ngươi có hội một trận đấu công
bình!

- A? Công tử! Ngài bức bách không phải muốn
ta đi chịu chết sao?

Tào Hồng lộ vẻ mặt đau khổ nhìn Tần Lập,
thầm nghĩ:

- Thiên Nhai mạnh đến mức nào chứ! Không
phải người địa phương cực Tây, vĩnh viễn cung không thể biết được. Cho dù là
cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, cũng phải đề phòng khi bị Thiên Nhai ám
sát nữa là!

Tần Lập thản nhiên cười cười, nói:

- Không có chân chính trải qua sống chết
trước mắt, làm sao có thể xem nhẹ sinh tử?

Tần Lập nói lời này, nhưng thật ra khiến
Thiên Nhai trên bầu trời thầm chấp nhận sâu sắc, cảm thấy kính nể, cung tay
nói:

- Không thể tưởng được vị công tử này có
thể nói ra lời khiến người tỉnh ngộ như thế! Quả thực không tầm thường! Tào
Hồng... ta cho ngươi một lần cơ hội, ta sẽ khống chế thực lực của mình ở cảnh
giới Phá Toái Hư Không, đánh với ngươi một trận, như thế nào?

Tào Hồng ngẩn ra, hỏi:

- Lời ấy thật sao?

- Hừ! Thiên Nhai ta từ khi xuất đạo tới
nay, lời nói nói ra còn chưa bao giờ là giả!

Thiên Nhai ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo
nói, bộ dáng thật giống một nữ nhân kiêu hãnh.

Tào Hồng cố nén nhịn không nhìn thần thái
của Thiên Nhai, bởi vì hắn sợ không kìm nổi phải ói ra.

Mà Thiên Nhai thì cười lạnh trong lòng:

- Thật đúng là ngu ngốc! Ngươi đấu với một người cảnh giới Thiên Tôn, ngươi
áp chế thực lực lại cảnh giới Thiên Tôn đánh với hắn, hắn có thể là đối thủ của
ngươi sao? Cho dù áp chế thực lực mấy đi nữa, nhưng cảnh giới căn bản cũng
không thay đổi! Bằng vào cảnh giới cao hơn một cấp, ngươi sao có thể là đối thủ
của ta chứ?

Nếu không có trợ giúp của thanh niên là da ngăm đen mà hắn có cảm giác hoàn
toàn nhìn không thấu này, Thiên Nhai đã sớm xuống tay giết chết Tào Hồng ngay
rồi!

Tào Hồng hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn
thoáng qua Tần Lập, bỗng nhiên thoải mái cười:

- Công tử! Nếu ta chết đi, nhớ nhặt xác cho
ta, đến lúc đó lập một tấm mộ bia vô danh là được!

- Ngươi thật tự biết mình, biết nếu khắc
tên ngươi, sẽ có vô số người quật mộ ngươi cho hả giận.

Thiên Nhai châm chọc khiêu khích nói.

Tào Hồng cười lạnh vài tiếng:

- Ngươi cũng vậy thôi!

- Ở nơi này đánh ư

Thiên Nhai nhìn thoáng qua bốn phía, dường
như không có bao nhiêu người chú ý tới nơi đây. Địa phương này vốn chính là nơi
cư ngụ của người dân thường thành Thông Thiên, võ giả thực lực mạnh cũng không
nhiều. Hơn nữa bình thường họ cũng rất ít khi quản tới chuyện của người khác.

Tào Hồng nói:

- Cách thành nam ba mươi dặm, có một chỗ
đất trống.

Thiên Nhai gật gật đầu, nói:

- Vậy ta tới đó trước chờ ngươi

Nói xong, lại nhìn thoáng qua Tần Lập một
cái thật sâu, thân hình chợt lóe biến mất trong không khí.

Thiên Nhai đi rồi, Tào Hồng chà xát hai tay
vào y phục, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi! Thiên Nhai gây áp lực cho Tào Hồng,
hơn xa ở vẻ bên ngoài đơn giản như vậy.

Nhưng Tào Hồng vẫn không hỏi lại Tần Lập
điều gì, nếu hỏi lại hắn sẽ không phải là Tào Hồng, lại càng không phải một sát
thủ xuất sắc. Trước trận đấu này, tâm trạng của Tào Hồng trở nên vô cùng bình
tĩnh!

Cách thành Thông Thiên ba mươi dặm là một
vùng hoang dã rất vắng vẻ. Địa phương này bình thường rất ít có người lui tới.
Tào Hồng cùng Tần Lập, hai người theo sát phía sau Thiên Nhai tới chỗ này.

Thiên Nhai nhìn thoáng qua Tào Hồng, nói:

- Ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu!

Tào Hồng cũng không nói nhiều, rút đoản
đao, thân mình hóa thành một làn khói nhẹ, ở không trung lưu lại tàn ảnh kéo
dài, phóng thẳng tới Thiên Nhai, cánh tay huy động, đoản đao vạch ra trên không
trung ba đường đao khí sắc bén mãnh liệt!

Thiên Nhai hơi nao nao, thu hồi vẻ đùa cợt
trên mặt, nhiều ít cũng thật sự chú ý, mặc kệ nói thế nào, đối thủ như Tào Hồng
này cũng đáng để hắn đối địch nghiêm túc.

- Xem rõ nha, ta dùng chính là lực lượng
Phá Toái Hư Không!

Giọng Thiên Nhai nói đầy tự tin, dường như
nói với Tần Lập, cũng như muốn nói cho Tào Hồng biết:

- Cho dù ta chỉ dùng lực lượng Phá Toái Hư
Không, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!

- Keng!

Một tiếng vang giòn tan, không có sinh ra
loại dao động cường đại như các trận đấu của võ giả bình thường, nhưng tốc độ
của hai người đều cho người ta hoa cả mắt!

Tuy nhiên, ở trong mắt Tần Lập lại thấy rất
rõ ràng, từng chiêu từng thức của hai người, Tần Lập đều nhìn xem ràng mạch.
Hơn nữa đối với động tác kế tiếp của hai người trong trận đấu, hắn phán đoán
cực kỳ chuẩn xác.

Thấy thực lực của Thiên Nhai, Tần Lập không
khỏi có chút bội phục, đối phương quả nhiên là áp chế lực lượng đến cảnh giới
Phá Toái Hư Không, nhưng ý thức vẫn còn cao hơn rất nhiều so với Tào Hồng!

Giống như một người trưởng thành chiến đấu
cùng một thiếu niên: người trưởng thành cho dù áp chế lực lượng đến trình độ
ngang bằng với thiếu niên, nhưng bất kể là kinh nghiệm hay là lịch duyệt, đều
phải mạnh hơn thiếu niên không biết bao nhiêu lần. Cho nên, nếu Tào Hồng muốn
đạt được thắng lợi quả thực rất khó khăn!

Động tác của sát thủ, vô cùng ngắn gọn,
không chú trọng hình thức, chỉ chú trọng lực sát thương. Cho nên, trận chiến
đấu giữa hai người cũng không tính là phấn khích gì đặc biệt.

Nhưng Tần Lập vẫn như trước nhìn xem thật
hứng thú. Trong nháy mắt, Tào Hồng cùng Thiên Nhai đã trải qua hơn ba mươi
chiêu, sau đó Tào Hồng... dần dần lộ ra dấu hiệu thất bại!

Nói lời thật, nếu không có Tần Lập một
người sâu không lường được như vậy đứng ở một bên, Thiên Nhai đã sớm tung một
đao giết chết Tào Hồng rồi! Thế nhưng nguyên nhân vì sự hiện diện của Tần Lập
làm cho trong lòng Thiên Nhai có điều kiêng kị rất sâu đậm, hắn sợ một khi mình
không khống chế được lực lượng, dùng hết toàn lực giết chết Tào Hồng, nếu vậy
khẳng định Tần Lập sẽ lập tức ra tay ngay!

- Keng keng keng!

Lại là vài tiếng vang ngắn ngủi thập phần
trong trẻo, thanh âm không tính là quá lớn, động tác của hai người quá nhanh,
một chiêu không thành công, liền rất nhanh tận lực bồi tiếp theo một chiêu, gần
như cũng không có sử dụng lực lượng cường đại để cứng rắn công kích.

Đột nhiên, Thiên Nhai tung một đao đâm vào
hướng trái tim Tào Hồng, mà một đao của Tào Hồng cũng đâm vào hướng đan điền
Thiên Nhai, nhưng hai người... cũng không có ai thu tay lại! Xem ra, đều muốn
một chiêu này phải phân ra cao thấp!

Trong mắt Thiên Nhai, bắn ra hai tia sáng,
cắn răng một cái, lực lượng trên người hơi phóng xuất mạnh lên một chút. Noi
cách khác, hắn đã vận dụng lực lượng của cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa!

Đúng là một chút lực này, giúp cho tốc độ
của hắn trong nháy mắt lại tăng lên một phần, tốc độ nhanh hơn so với

- Trước khi đao của Tào Hồng đâm vào đan
điền của mình, Tào Hồng cũng đã chết rồi! Hơn nữa, chỉ dùng một chút xíu lực
lượng này, gã thanh niên ở một bên đang xem trận chiến kia, khẳng định là không
thể phát hiện được!

Thiên Nhai vừa nghĩ trong lòng, trong mắt
đã lộ ra vẻ dữ tợn, quát lên một tiếng lớn:

- Chết đi!

Báo cáo nội dung xấu