Gia Tộc Ma Cà Rồng - Chương 10 - 11
Chương 10:
Bliss không thể chịu đựng hơn được. Trong khi buổi lễ vẫn
tiếp tục, cô quyết định phải ra khỏi đây. Các lễ tang luôn làm cô thấy choáng
váng. Đám tang duy nhất mà cô từng tham gia là đám tang của bà bác cô, nhưng kì
lạ là chẳng ai tỏ ra đau buồn trong lễ tang đó cả. Bliss đoán chắc là cô đã
nghe lỏm được bố mẹ cô nói rằng: “Tới lúc rồi” và “Bà ấy sống đủ rồi” ngay
trong tang lễ. Bà bác Gertrude đã thọ tới một trăm mười tuổi – thậm chí bà còn
được show truyền hình tuyên dương. Khi Bliss tới thăm bà ngay trước ngày bà
mất, lúc ấy bà vẫn rất nhanh nhẹn và minh mẫn như ngày thường, bà nói: “Tới lúc
ta phải đi rồi, cháu yêu ạ. Ta biết điều này sẽ xảy ra nhưng chúng ta sẽ sớm
gặp lại nhau thôi”. Bà đã nói như thế với Bliss.
Ít ra thì quan tài của Aggie không mở, nhưng cứ nghĩ tới cái
xác nằm bên trong đó Bliss lại cảm thấy lợm giọng, chân tay rã rời. Sau khi tới
đây được một chút, Bliss quyết định sẽ không ngồi bên cạnh bà mẹ kế của cô,
người đang quá bận rộn với việc chào hỏi tất cả những bà mẹ khác ở trường
Duchesne.
Bliss rón rén đi về phía cửa thoát hiểm. Cô bắt gặp ánh mắt
của Mimi trên đường. Mimi nhướng mày và Bliss thì thào “nhà
vệ sinh”, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi hành động như vậy. Mà tại sao
lúc nào Mimi cũng giám sát cô chặt chẽ đến thế? Mimi còn kinh khủng hơn bà mẹ
kế của cô. Đúng là hết chịu nổi. Bliss lượn lờ ở phía cửa sau, bất ngờ cô đụng
phải ai đó cũng đang cố gắng trốn ra ngoài.
Dylan mặc bộ com lê màu đen bó sát thân người, một chiếc sơ
mi màu trắng và một chiếc cà vạt nhỏ xíu màu đen. Lúc này trông cậu giống như
một thành viên của nhóm The Strokes. Dylan mỉm cười với Bliss:
- Định đi đâu à?
- À… ừ, trong này nóng quá – Bliss nói nhát gừng.
Dylan gật đầu, trầm tư suy nghĩ về câu nói của Bliss. Hai
người đã không nói chuyện với nhau kể từ hôm thứ sáu ấy, trong con hẻm giữa hai
hộp đêm The Bank và Block 122. Bliss đã định tìm cậu chỉ để xin lỗi việc đã
tảng lờ cậu ngày hôm qua. Thật ra cô thấy không có gì phải xin lỗi cả. Xét cho
cùng hai người chỉ nói chuyện với nhau vào tối hôm đó thôi. Bliss và Dylan
không giống bạn bè hay cái gì khác cả. Chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Chỉ trừ một việc. Tối hôm đó, Dylan đã kể cho Bliss mọi thứ
về gia đình cậu, đặc biệt là về việc cậu ghét phải ăn và ở trọ trong trường khi
còn ở Connecticut như thế nào. Còn Bliss thì kể cho cậu nghe về Houston, về cái
cách cô từng lái một chiếc Cadillac mui trần của ông cô tới trường, một việc mà
ai cũng nghĩ là vui nhộn. Chiếc xe giống như một con tàu – với bộ phận thăng
bằng hoàn hảo. Quan trọng hơn là Bliss đã thú nhận là cô cảm thấy không hợp với
trường Dunchesne, thậm chí nói cả đến việc cô không thích Mimi như thế nào.
Việc thành thật với Dylan như sự giải phóng đối với Bliss,
dù cho cô đã rất hối hận về chuyện này ngay khi trở về nhà, nỗi sợ hãi rằng
Dylan sẽ tìm đủ mọi cách nói cho Mimi biết những gì Bliss đã tâm sự cứ luôn ám
ảnh, dằn vặt cô; dẫu biết rằng điều này là không thể. Mimi đang ở In-Clique.
Hơn nữa Dylan còn bị coi là một tên tệ hại, một tên lưu manh. Hai người này
không bao giờ đụng mặt nhau. Nếu cậu ta cố gắng bắt chuyện với Mimi thì cậu ta
chỉ nhận được một cái liếc xéo ngay trước khi cậu ta kịp mở miệng.
- Muốn trốn à? –
Dylan hỏi. Mái tóc đen của cậu được chải ngược về phía sau, đôi lông mày sẫm
màu nhíu lại nhìn cô trông thật lôi cuốn.
Chuồn khỏi lễ
tang. Ngay lúc này nó quả thật là một ý tưởng tuyệt vời. Cả trường đều đang
tham gia tang lễ. Mọi việc mang tính chất bắt buộc. Tiết học duy nhất Bliss
từng trốn là tiết thể dục, chiều hôm đó, cô và các bạn quyết định sẽ đi xem một
bộ phim dành cho tuổi teen ở rạp. Ngày hôm đó rất thú vị - họ đã xem một bộ
phim có nội dung còn tệ hơn cả chính âm thanh của nó, thế là cả bọn tự động
quay lại trường mà không cần ai yêu cầu.
Ở trường
Dunchesne, thật ra bạn được phép nghỉ hai ngày một học kì – đây được gọi là
“Chương trình linh hoạt của trường đại học”. Nhà trường hiểu rằng đôi khi do
quá căng thẳng, học sinh phải nghỉ học. Điều đáng kinh ngạc nhất là ngay cả các
cuộc nổi loạn cũng được ghi chép đầy đủ trong các điều luật của mọi trường, mọi
sự kiện đều được sắp xếp theo quy củ và rất khoa học ở đây.
Tuy nhiên theo
những gì Bliss được biết thì chưa có ai được phép không tham dự một lễ tang.
Hành động này sẽ bị coi là một vi phạm cực kì nghiêm trọng. Bởi vì Bliss được
cho là một trong những người bạn thân thiết nhất của Aggie kể từ khi hai người
cùng một nhóm.
- Đi nào. – Dylan
lên tiếng, cậu chìa tay ra nắm lấy tay cô.
Bliss bắt đầu đi
theo Dylan khi một bóng người nào đó bước ra khỏi cánh cửa nhà nguyện.
- Chị định đi đâu
thế? – Jordan Llewellyn hỏi, đôi mắt to tròn của con bé chán nản nhìn Bliss.
- Ai đấy? – Dylan
hỏi.
- Cút đi cho
khuất mắt. - Bliss cảnh cáo.
- Chị không nên đi.
Chẳng an toàn chút nào cả. - Jordan nói và nhìn trừng trừng vào Dylan.
- Đi thôi, nó kì
quái lắm. – Bliss nói, quắc mắt nhìn cô em gái đang mặc bộ đồ trắng, trông con
bé cứ như thể sắp được trở thành người chịu lễ ban thánh thể đầu tiên vậy.
- Em sẽ đi mách!
– Jordan dọa.
- Thích thì cứ
đi! Đi mà nói cho mọi người biết! – Bliss quay ngoắt đi.
Dylan cười tự mãn
và không nói thêm lời nào nữa, Bliss đi theo cậu qua lối cửa sau, bước xuống
các bậc thang, đi về phía tiền sảnh của lâu đài.
Một quản giáo của
trường ngước lên nhìn từ trong phòng photo, căn phòng đối diện với cầu thang
gác.
- Các trò đang
làm gì ở đây vậy? – Cô hỏi, đưa một cánh tay lên.
- Ôi Adriana đáng
mến. – Dylan mỉm cười.
Người quản giáo
lắc lắc đầu, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
Bliss thấy thích
Dylan khi cậu tỏ ra thân thiện với nhân viên của trường. Cho dù đối với cậu đây
chỉ là phép lịch sự nhưng điều này chứng tỏ cậu là một người tốt. Lúc nào Mimi
cũng tỏ thái độ khinh miệt với các nhân viên và công nhân dịch vụ vủa trường.
Dylan dẫn Bliss
ra ngoài cửa ngang qua Dumpsters và đi ra lối vào. Ngay khi ra tới ngoài, hai
người đi bộ xuống đường 91.
- Giờ cậu muốn
làm gì? – Dylan hỏi.
Bliss nhún vai.
Cô khẽ hít cái không khí tươi mát của mùa thu. Giờ điều này chính là thứ mà cô
bắt đầu thực sự thích ở New York. Cái khí hậu khô, lạnh và sạch – loại thời
tiết này không thể có ở Houston. Từ nắng nóng sang mưa nhiều. Bliss đút hai tay
vào chiếc áo khoác hiệu Chloé.
- Ở New York,
chúng ta có thể làm mọi thứ. - Dylan đùa – Cả thành phố đón chào chúng ta.
Chúng ta có thể xem những chương trình hài hay những vở hài kịch dở ẹc. Nghe
bài diễn thuyết nào đó của Derrida ở NYU(*). Hoặc là sẽ đi chơi bolling ở
Piers. Mình biết đôi điều về quán bar ở Làng Đông nơi mà các bồi bàn đều là
những tăng lữ người Bỉ chính hiệu. Hoặc là chúng ta có thể đi chèo thuyền ở
công viên?
(*) NYU : New York University một trường đại học
nằm ở Manhattan, Hoa Kì được thành lập năm 1831.
- Chúng ta tới
thăm một viện bảo tàng được không? - Bliss hỏi.
- Ồ, một cô gái
yêu thích nghệ thuật. – Dylan mỉm cười - Được thôi. Vậy bảo tàng nào đây?
- Metrpolitan. –
Bliss quyết định. Cô mới chỉ đến đó duy nhất một lần và chỉ vào các cửa hàng
quà tặng vì bà mẹ kế của cô đã tốn hàng giờ trong đó để tìm những bức họa hoa
quả về làm đồ lưu niệm.
Hai người đi bộ
về phía Đại lộ 50 và mau chóng đến được bảo tàng Metropolitan. Cửa trước đông
nghịt những người đang chuẩn bị ăn bữa trưa, vẽ tranh, hoặc đơn giản là phơi
nắng. Không khí ngày hội tràn ngập khắp nơi, vài người vỗ tay liên tục lên
những cái trống nhỏ, một cái hộp phát ra âm thanh của loại âm nhạc vùng Tây Ấn.
Dylan và Bliss bước lên những bậc thang đi vào bên trong.
Tiền sảnh của bảo
tàng đang rất ồn ào với các hoạt động và màu sắc – bởi những học sinh đi cắm
trại xếp thành hàng phía sau giáo viên của chúng, các sinh viên nghệ thuật hào
hứng bước đi với cuốn vở nháp kẹp dưới cánh tay, tiếng xì xào của nhiều loại
ngôn ngữ của các du khách.
Dylan thả một
đồng tiền vào trong cái máy đếm tiền có vỏ bằng chai thủy tinh.
- Hai người ạ. -
Cậu nói với một nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt.
Bliss thoáng thất
kinh. Cô kiểm tra tấm biển. ĐỀ NGHỊ TẶNG: 15 ĐÔ LA. À, vậy là đã chú ý đến chi
tiết này, đề nghị chứ không bắt buộc. Người quản lí đưa vé cho họ mà không nói
một lời nào. Hình như ông ta đã nhìn thấy tất cả.
- Cậu đã từng đến
Đền Dendur chưa? – Dylan hỏi, dẫn Bliss về đoạn cuối hướng bắc của bảo tàng.
- Chưa. – Cô lắc
đầu nói - Đó là gì vậy?
- Dừng lại nào. –
Cậu nói, nhẹ nhàng đưa bàn tay lên khuôn mặt cô – Hãy nhắm mắt lại.
- Tại sao? –
Bliss khúc khích cười.
- Chỉ cần làm như
vậy thôi. – Cậu nói – Tin mình đi.
Bliss nhắm mắt
lại, đưa một tay lên bịt mắt và cậu đang cảm thấy cậu đang kéo tay cô, dẫn cô
đi về phía trước. Cô do dự bước đi, cảm thấy trước mắt cô… hai người đang ở
trong một nơi giống như một mê cung, cô nghĩ vậy… vì vậy cậu dẫn cô qua một
loạt những chỗ rẽ đột ngột. Sau đó họ ra khỏi cái mê cung đó. Thậm chí với đôi
mắt đã nhắm chặt Bliss vẫn có thể cảm thấy được mình đang ở trong một nơi rất
rộng và vắng vẻ.
- Mở mắt ra nào.
– Dylan thầm thì.
Bliss khẽ chớp
chớp trước khi mở mắt ra.
Họ đang đứng
trước tàn tích của một ngôi đền Ai cập. Một tòa nhà trông vừa uy nghiêm lại vừa
cổ xưa – hoàn toàn tương phản với sự sạch sẽ, hiện đại đến từng chi tiết của
bảo tàng. Thật đáng kinh ngạc. Căn phòng vắng tanh vắng ngắt, có thêm một vòi
phun đến chân trời ở phía trước đền. Đây quả là một kiệt tác nghệ thuật và ẩn
chứa đằng sau nó là cả một quá trình lịch sử. Trường hợp này chắc bảo tàng đã
khôi phục lại rất tỉ mỉ, trông nó thật hoàn hảo, làm cho đầu của Bliss quay
cuồng.
- Ôi lạy chúa!
- Mình biết. –
Dylan nói, mắt cậu ngời sáng.
Những giọt nước
mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của Bliss. Đây là điều lãng mạn nhất mà cô từng được
hưởng.
Dylan nhìn thẳng
vào mắt cô, nhẹ nhàng cúi xuống đôi môi của Bliss.
Bliss chớp chớp
mắt, trái tim cô như đang nhảy múa trong lồng ngực, đầu óc cô như đang mê đi.
Cô ngả người vào cậu, từ từ ngẩng mặt lên đón chờ nụ hôn. Trông Dylan thật dịu
dàng và tin cậy. Có cái gì đó yếu ớt nhưng vô cùng hấp dẫn trong cái cách cậu
không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Môi họ gặp nhau.
Và đây cũng là
lúc chuyện đó xảy ra.
Thế giới như xám
đi. Cô đang ở trong lớp da của mình nhưng dường như lại không phải. Căn phòng
như thu hẹp lại. Thế giới cũng đang co lại. Cả bốn bức tường của căn phòng vẫn
còn y nguyên đến bất ngờ. Cô đang ở trong một sa mạc. Cô có thể cảm thấy những
hạt cát cay xè trong miệng, mặt trời nóng bỏng ở sau lưng. Hàng ngàn con bọ
hung… đen bóng, kêu vo vo tràn ra cửa ngôi đền. Chính lúc ấy cô hét lên.
Nhật kí của Catherine Carver
Ngày 30 tháng 12
năm 1620
Plymouth
Maschustts
Hôm nay, Myles
Standish cho một đội tới biển để tới Roanoke, mang thuốc men, thức ăn và đồ
tiếp tế khác cho khu định cư ở đó. Mười lăm ngày đã trôi qua, họ sắp trở về
rồi. Tôi đã rất chán nản khi John đi cùng với đám người đó. Cho tới lúc này
chúng tôi được an toàn, nhưng ai mà biết sẽ an toàn được bao lâu cơ chứ. Chẳng
ai dám lớn tiếng khẳng định. Điều tốt lành nhất là bọn trẻ phát triển rất
nhanh. Có rất nhiều cặp sinh đôi ra đời. Không những vậy gia đình Allerton lại
vừa có một cặp sinh ba. Susannah White, có chồng là William tham gia
Roanoke, đến thăm. Chúng tôi đều đồng ý đây là mùa sinh sôi. Chúng tôi đã được
Chúa phù hộ.
-C.C
__________________________
Chương 11:
Schuyler vẫn đang nghĩ về những gì Jack nói sau tang lễ của
Aggie khi cô đến tòa nhà trắng toát trong một cái tháp ở Đại lộ 5 làm bằng thủy
tinh và crom lúc chiều. Jack đã hỏi cô tại sao lại tảng lờ những lời ghi chú
của cậu và cô giải thích rằng cô đã gạt điều đó đi như gạt bỏ một trò đùa tinh
nghịch. “Cậu nghĩ cái chết của Aggie là một trò đùa sao?” Jack đã hỏi vậy với
nét mặt rất đau khổ. Schuyler cố gắng giải thích… nhưng bà của cô gọi nên cô
phải rời đi. Schuyler không thể xoá bỏ ánh mắt của Jack lúc đó khỏi tâm trí của
cô. Cái nhìn ấy cứ như nói rằng cô đã làm cậu rất thất vọng. Schuyler thổi phù
những sợi tóc mai dính trên má. Tại sao cậu lại có sức ảnh hưởng với cô đến như
vậy? Một người đàn bà có khuôn mặt hốc hác mặc bộ đồ trắng đi qua nhìn cô chằm
chằm. Schuyler bướng bỉnh nhìn lại bà ta.
Cordelia có vẻ rất sốt sắng về chuyện Schuyler đến gặp tiến
sĩ Pat. Vị bác sĩ này dường như là một chuyên gia da liễu nổi tiếng. Văn phòng
được đặt tại một nơi rất giống với khách sạn Miami – Câu lạc bộ Ven Biển và
Delano – hơn là một phòng chờ bình thường. Tất cả đồ đạc đều màu trắng: thảm
trắng, đá lát trắng, đồ gỗ quét sơn trắng, đivăng bằng da cũng màu trắng. Vị
tiến sĩ này hình như quen biết rất nhiều người có vai vế trong xã hội: các nhà
thiết kế nổi tiếng, vài bức ảnh của các người mẫu, diễn viên được đóng khung và
kí tên treo trên tường.
Schuyler gạt Jack ra khỏi tâm trí và bắt đầu chú mục vào các
bài báo hào nhoáng ca tụng y đức của bác sĩ khi cánh cửa bên trong văn phòng mở
ra, rồi Mimi Force bước ra ngoài.
- Cậu làm gì ở đây vậy? – Mimi làu bàu. Cô ta đã thay bộ đồ
hiệu Dior bằng một bộ “bình thường” hơn - chiếc quần jean bó sát hiệu Apo trị
giá bốn nghìn đô có đính những cái đinh tán bằng bạch kim và một cái cúc bằng
kim cương, cái áo len rộng hiệu Martine Sitbon, thêm vào đó là một đôi giày gót
nhọn mảnh mai hiệu Jummy Choo màu bơ.
- Ngồi chờ. - Schuyler trả lời dù cô biết Mimi chỉ hỏi lấy
lệ - Chuyện gì xảy ra với khuôn mặt cậu vậy?
Mimi trừng mắt. Toàn bộ khuôn mặt của cô ta bị bao phủ bởi
các đường vằn như là mạch máu. Cô nàng vừa nhận một lớp vỏ laze, nó để lại trên
khuôn mặt một rãnh nhỏ. Việc này giúp che đi những mạch máu bắt đầu mờ dần xung
quanh mắt cô.
- Không phải chuyện của cô.
Schuyler nhún vai.
Mimi bỏ đi, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng.
Vài phút sau, y tá gọi tên Schuyler, cô được đưa vào một
phòng khám. Y tá đó đo cân nặng và huyết áp cho cô, sau đó đề nghị cô thay áo
tô ga của bệnh viện. Schuyler thay áo, chờ một vài phút trước khi vị bác sĩ mở
cửa.
Tiến sĩ Pat là một người đàn bà có mái tóc màu xám và nét
mặt lạnh lùng. Bà nhìn Schuyler và nói “Cháu gầy quá” thay cho một lời chào.
Schuyler gật đầu. Cô chưa bao giờ chú ý đến việc ăn cái gì…
cô có thể sống mà chỉ cần bánh sôcôla và thịt rán kiểu Pháp, dường như cô chưa
bao giờ tăng cân dù chỉ là một chút. Cô đã như thế từ khi còn bé xíu. Oliver đã
rất ngạc nhiên về sức chứa của cô. “Cậu đáng lí phải to bằng một ngôi nhà”,
Oliver thường thích thú nói, “với cái cách ăn uống như thế”.
Tiến sĩ Pat xem xét kĩ lưỡng những dấu vết trên cánh tay của
Schuyler, im lặng, ghi ghi chép chép vào một mẩu giấy.
- Cháu có hay bị chóng mặt không?
Schuyler gật đầu.
- Thỉnh thoảng ạ.
- Cháu có bao giờ không thể nhớ được nơi cháu đã đi hoặc ở
chưa?
- Ưm… à…
- Cháu từng có cảm giác giống như mình đang mơ nhưng không
phải như vậy không?
Schuyler cau mày.
- Cháu không chắc bác sĩ đang nói về chuyện gì.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười lăm ạ.
- Tới lúc rồi… - Tiến sĩ Pat lầm bầm – Nhưng vẫn chưa nhớ
được các kí ức… Hừm…
- Gì ạ?
Schuyler tự nhiên nhớ lại buổi tối ở hộp đêm The Bank. Có
một lúc Oliver đi lấy đồ uống, Schuyler vào nhà vệ sinh. Nhưng khi cô quay lại
chỗ ngồi thì lại đâm sầm vào một người đàn ông lạ mặt. Cô chỉ nhìn thấy ông ta
trong giây lát - một người cao lớn, đôi vai rộng và mặc bộ lễ phục sẫm màu; đôi
mắt màu xám của ông ta nhìn cô chằm chằm từ trong bóng tối. Sau đó ông ta biến
mất, dù cho ông ta đứng chỉ có duy nhất một bức tường. Có cái gì đó thật cổ xưa
và xa vời về ông ta mà cô không thể nhớ được nhưng dường như lại rất quen
thuộc. Cô không chắc có nên nói cho vị bác sĩ này biết hay không, vì vậy mà cô
chọn cách im lặng.
Vị bác sĩ cầm đơn thuốc lên và bắt đầu viết một cách vội
vàng.
- Ta sẽ cho cháu vài loại kem để che đi những cái dấu đó,
nhưng thực ra không có gì đáng lo ngại cả. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mùa
xuân.
- Tại sao lại thế? Sẽ có chuyện gì đó xảy ra vào mùa xuân ạ?
Nhưng vị bác sĩ không đáp lại.
Schuyler rời khỏi phòng khám mang theo nhiều câu hỏi hơn
những gì cô được trả lời.
Bất cứ khi nào cảm thấy khó chịu, Mimi liền đi mua sắm. Đây
là phản ứng tự nhiên của cô đối với bất kì cảm xúc mãnh liệt nào. Hạnh phúc hay
khổ sở, chán nản hay hân hoan, chỉ có thể tìm thấy cô ở một nơi duy nhất – các
cửa hàng. Mimi lao ra khỏi phòng khám, bước vào một thang máy được trải thảm để
xuống tầng trệt rồi băng qua đường Madison tới bến cảng Barneys. Mimi yêu
Barneys (*). Barneys với Mimi như Tiffany với Holly Golghtly(**) vậy, một nơi
mà chẳng có bất cứ điều gì kinh khủng xảy ra. Cô yêu những đường nét sạch bong
của quầy tính tiền, những đồ đạc làm bằng gỗ đã mờ đi, những chiếc hộp làm bằng
thủy tinh đang trưng bày những đồ nữ trang nhỏ nhắn, được chế tạo rất tinh vi
và giá thì cực đắt, có cả một bộ sưu tập nhỏ các loại túi xách của Ý, mọi thứ
đều cực kì sạch sẽ, hiện đại và hoàn hảo.
(*) Barneys: Một chuỗi
cửa hàng, tạp hoá xa hoa, trụ sở đặt tại New York.
(**) Holly Golightly:
Ca sĩ kiêm nhạc sĩ người Anh.
Đây quả là một liều thuốc giải độc cực kì hiệu quả cho những
gì đã xảy ra vừa qua - tất nhiên là cả việc Aggie bị chết. Điều đó làm cho Mimi
lo lắng và sợ nhất. Cái chết của Aggie ẩn chứa một điều gì đó làm Ủy Ban đang
che giấu không cho bọn cô biết. Rất có thể là điều họ chưa biết hay là cái gì
đó mà Ban Lãnh Đạo không muốn nói cho họ. Mimi không muốn hỏi họ chút nào nhưng
bố cô chẳng chịu đưa ra bất kì một câu trả lời nào - điều này làm cho cô phát điên
lên được.
Và còn đứa con gái họ Van Alen đó nữa – cũng với người bà ma
quỷ của cô ta - xuất hiện ở văn phòng của tiến sĩ Pat. Có cái gì đó từ cô gái
này làm Mimi không thích, tất nhiên là không phải chỉ vì Jack có vẻ thích cô
nàng. Nỗi khiếp sợ đột nhiên chạy dọc cơ thể cô khi cô nhìn thấy hai người họ
đi với nhau, cô muốn xua đi cảm giác khó chịu khiến buồn nôn này. Cô ước là anh
trai cô sẽ thôi không quấn lấy những bọn năm hai thô thiển ví như Schuyler Van
Alen chẳng hạn. Có điều gì đó không ổn với Jack sao?
Một người phụ nữ trong bộ vải bóng lại gần Mimi, kính cẩn
chào:
- Cô có muốn xem vài thứ tôi đã để dành cho cô không, thưa
quý cô Force?
Mimi gật đầu. Cô theo người bán hàng đến khu thay đồ riêng ở
phía sau, nơi chỉ dành cho những khách hàng VIP và những người nổi tiếng. Một
căn phòng hình tròn với những chiếc ghế bành bọc da Thụy Điển, một quầy rượu
nhỏ, một bàn tiệc đứng. Ở giữa phòng có cái giá treo đầy những bộ quần áo mà
người bán hàng đã đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Cô lấy một quả dâu tây nhúng trong sôcôla từ cái khay bạc,
nhai một cách chậm chạp trong khi xem xét kĩ cái giá đồ. Mimi đã mua đủ thứ vào
tháng tám rồi và cũng sẽ chẳng có ảnh hưởng gì nếu như cô bỏ lỡ một xu hướng
thời trang nào đó. Cô vuốt ve chiếc áo choàng màu vàng hiệu Lanvin, một chiếc
áo jacket cắt ngắn hiệu Prada, một cái váy hoa hiệu Derek Lam.
- Tôi sẽ lấy những cái này. – Mimi nói – Chà, ta có gì ở đây
vậy? – Mimi kinh ngạc khi nhìn thấy những đồ trang trí nhỏ nhắn, xinh xắn trên
một cái mắc.
Cô cầm một chiếc váy vào phòng thay đồ, vài phút sau cô trở
ra, trên mình mặc một chiếc váy lụa có hoa văn hình con báo đốm rất phá cách
hiệu Roberto Cavalli. Mimi ngắm mình trong gương. Chiếc váy có một đường xẻ từ
cổ tới rốn rất tinh tế, để lộ ra làn da màu trắng ngà, và kết thúc bằng những
sợi lông vũ rủ xuống bắp chân.
- Bellissima.
Mimi ngước lên. Một anh chàng người Ý rất đẹp trai đang nhìn
cô chằm chằm, ánh mắt anh ta dừng ngay trên phần thân để lộ ra của cô.
Cô lấy tay che đi rồi quay lưng về phía anh ta. Khẽ ngoái
lại nhìn:
- Kéo khoá giùm tôi được không?
Anh chàng bước lại gần và đặt một ngón tay bên dưới sợi dây
da, vuốt nhè nhẹ. Làn da của Mimi run lên vì kích thích trước sự động chạm đó.
Anh ta lướt ngón tay đúng tới mặt dưới có hình trăng lưỡi liềm ở lưng cô và
dừng ngay phía trên phần dưới hông. Anh ta mỉm cười với cô trong gương và cô
cũng mỉm cười đáp lại. Trông anh chàng chỉ khoảng hai mươi, cùng lắm là hai
mươi ba. Chiếc đồng hồ hiệu Patek Philipe lấp lánh trên cổ tay anh ta. Cô nhận
ra anh chàng trong các tạp chí xã hội. Một tay ăn chơi nổi tiếng của Manhattan,
người ta đồn rằng có tới nửa những cô nàng nổi tiếng ở 10021 JIP đã qua tay anh
chàng.
- Cái váy này không thể sánh được với vẻ đẹp của em. – Anh
ta nói khi đang chậm chạp kéo khoá lên.
Mimi xoay người lại, khẽ cúi đầu quan sát chiếc váy để lộ ra
cả đầu ngực. Một đường xẻ ở ngay hõm ngực.
- Tại sao chúng ta không tới một nơi nào đó nhỉ? – Mimi hỏi,
đôi mắt cô sáng lên tia nhìn đáng sợ. Cô có thể cảm nhận được dòng máu đang
chảy bên dưới làn da của anh chàng, chắc chắn rất ngọt ngào, đậm đà và khêu
gợi. Chẳng có gì lạ khi cô cảm thấy cáu kỉnh và mềm yếu… với tất cả những nỗi
khổ mà đám tang của Aggie mang lại, Mimi gần như chẳng có một chút thời gian
nào cho một anh chàng mới.
Mọi người chắc chắn sẽ khuyên rằng, một cô gái trẻ không nên
bước vào một chiếc Lamborgini của một người mà bạn chỉ vừa mới quen biết. Nhưng
vì Mimi đã yên vị trên cái ghế dành cho khách, chiếc túi đen đựng đồ vừa mua ở
Barneys được đặt an toàn ngay bên cạnh thì điều duy nhất cô có thể làm lúc này
là mỉm cười. Cô vẫn đang mặc cái váy do Roberto Cavalli thiết kế.
Anh chàng tăng tốc vòng quay, nhấn ga, nhanh chóng sang số
để cho chiếc ô tô thể thao vàng chói rít lên trên đường Madison. Anh chàng ngấu
nghiến nhìn Mimi, đôi mắt đầy ham muốn, và khi cánh tay phải của anh ta đặt lên
chỗ tựa lưng của cô, cánh tay di chuyển dần rồi đặt lên vai Mimi.
Thay vì phản đối, Mimi lại kéo bàn tay ấy xuống dưới, chạm
tới bầu ngực của cô. Bàn tay anh chàng bấu chặt lấy ngực của Mimi qua lớp vải
mỏng manh làm cô run lên vì quá phấn khích, còn bàn tay kia khéo léo điều khiển
chiếc ô tô đi xuống đại lộ.
- Rất thú vị, đúng không? – Anh chàng lên tiếng với cái
giọng đậm chất Ý.
- Đúng thế - Mimi liếm môi một cách chậm chạp.
Anh chàng có vẻ hài lòng.

