Mộ Phần Trái Tim (Tập 2) - Chương 11 - 12
Chương 11
Đến tối Hạ Nghị mới về nhà. Khi mở
cửa, lần đầu tiên lại có cảm giác e sợ gia đình, anh chột dạ.
Nghe tiếng mở khóa, Thụy Thụy buông
điều khiển tivi, lao đến như chú cún con, “Ba, cuối cùng ba đi công tác về!”
Anh ngồi xuống ôm lấy Thụy Thụy,
Thụy Thụy ôm chân anh lắc không ngừng, “Ba, có mua quà cho Thụy Thụy không?”
“Ừ, có.” Anh gật đầu.
“Đã về rồi à?” Dư Vấn đi ra khỏi
phòng gật đầu với anh,
“Ừ.” Không hiểu sao anh cảm thấy
rất căng thẳng rất áp bức.
“Tắm rửa xong thì đi ăn cơm, cơm
tối vẫn để phần anh đấy.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên như thế.
Chẳng hiểu sao anh cảm thấy như cô
đã gầy đi một chút.
“Sức khỏe em không tốt à?” Anh chủ
động hỏi, dáng vẻ cô đứng như bị say vậy.
“Ba, ba ra ngoài mấy ngày, mẹ bệnh
thảm lắm, không phải sốt thì bị cảm, hôm nay còn phải đi truyền nước, rất đáng
thương đó!” Thụy Thụy cướp tiếng trả lời, nói rất khoa trương, hận không thể để
ba biết mẹ nhớ ba nhiều lắm đấy!
“Hạ phu nhân... Em không sao chứ?”
Anh cười gượng lại hỏi.
Thật sự bị bệnh ư? Cô vợ khỏe như
siêu nhân của anh lại bị bệnh.
“Không có việc gì, giờ đang bị dịch
mà.” Quả nhiên, cô nhẹ nhàng bâng quơ.
Suy nghĩ một chút, “Lát nữa em đến
phòng anh, em có chuyện muốn bàn với anh.” Về kết quả kiểm tra sức khỏe của cô,
tuy cảm thấy việc có nói cho anh hay không không quan trọng, việc này cô có thể
giải quyết một mình, nhưng chuyện giữa hai vợ chồng, nếu cô lén quyết định sợ
về sau biết được anh sẽ giận.
Anh vừa về nhà đã bàn chuyện công
ty với anh? Quả nhiên là nữ vương mà! Nhưng không sao, mấy ngày nay ở Nghiễm
Châu, anh đã làm gọn hết công việc rồi.
“Thụy Thụy, con xuống trước đi,
trên người ba bẩn đó.” Tay cô vươn ra muốn bế con gái.
Bẩn, chữ này khiến anh hết hồn.
“Hạ phu nhân, sao trên người anh
lại ô uế chứ?” Anh cố ý nhíu mày, muốn cười một tiếng cho qua.
Dư Vấn nhìn anh một cái, cảm thấy
anh kỳ kỳ quái quái. Quen anh hơn mười năm, lần đầu tiên thấy anh chột dạ như
vậy.
“Con muốn quà, con muốn ba bế!”
Thụy Thụy ôm cổ anh, vui sướng nhảy cẫng lên.
Sự chú ý của Dư Vấn bị hấp dẫn, cô
ôm Thụy Thụy ngăn không cho Thụy Thụy quấn lấy anh.
“Ba con mới về từ bên ngoài, trên
người có rất nhiều vi khuẩn, chờ ba tắm thay đồ xong sẽ bế con nhé!”
Thì cô ra cô ám chỉ việc này. Anh
thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng vào phòng. Cởi quần áo, ném xuống đất theo
thói quen, anh bước vào phòng tắm.
Nước lạnh phun ào ào xuống đầu, anh
lau qua mặt.
Chết tiệt, anh lại hối hận! Sáng
nay, một khắc tỉnh lại trên giường anh đã hối hận.
Hành trình đến Nghiễm Châu, anh vốn
căn bản không ngờ sẽ phát triển thành như vậy! Tận tình triền miên, say mùi
hương dịu dàng, tiếc nuối cuối cùng cũng viên mãn.
Có điều, khoái cảm thân thể chỉ
ngắn ngủi, lưu lại muôn vàn suy nghĩ phức tạp chẳng rõ trong lòng, chẳng đuổi
đi được. Rõ ràng đã chuẩn bị làm ông chồng tốt, ý chí của anh lại quá yếu ớt,
khiến sự tình trở nên quá phức tạp.
Điều này làm cho anh thật sự rất
muốn xoay người bỏ chạy theo bản năng. Đây là điều xấu xa của đàn ông.
Song đó là Hiểu Văn, là người con
gái khiến anh yêu đến đau lòng. Chia tay với Hiểu Văn ở sân bay, trơ mắt nhìn
cô bị chồng chưa cưới đưa đi, chuyện đến bước này, thật sự từ nay về sau hai
người trời nam đất bắc, coi như chưa từng xảy ra gì cả ư?
Cuối cùng cô chỉ nhìn vào mắt của
anh, khiến tim anh thắt lại.
Nhưng nháy mắt vào cửa kia, khi Hạ
phu nhân nhìn đến mắt anh lại thấy lo sợ. Anh hình như sắp bắt đầu trả giá vì
mình nhất thời tinh trùng nhập não.
“Ba tắm xong rồi.” Xác định đã cọ
rửa sạch sẽ mùi của Hiểu Văn trên người, mặc quần áo vào rồi bước ra phòng tắm,
anh lập tức tìm con gái.
Thụy Thụy đang ăn kem, loại mini
rất đáng yêu..
“Này, Hạ phu nhân, em không quản
con à?” Anh ngồi xuống sô pha, cách vị trí của cô khá xa.
“Anh thử quản xem.” Cô lườm anh một
cái.
Thụy Thụy trưởng thành sớm hù chết
người, bướng bỉnh khiến người ta muốn điên mất, hoàn toàn là hợp thể tính cách
của cô và anh.
Cô hết cách với con gái, việc duy
nhất cô có thể làm chỉ là đáp ứng các yêu cầu của con.
“Ba!” Con gái nhảy vào trong lòng
anh.
“Ừ?” Anh bây giờ sạch rồi, có thể
ôm con gái chứ.
“Quà đâu ba!” Con gái đưa tay qua
anh.
“Có đây!” Anh bế con gái đứng dậy,
lấy túi từ vali ra.
Bên trong có bộ siêu điều khiển xe.
“Woa!” Thụy Thụy vui sướng mà nhảy
cẫng lên.
Lập tức, nó nhảy khỏi lòng Hạ Nghị,
ngay cả ba cũng không cần, ngồi xuống vui vẻ bắt đầu nghịch món đồ chơi mới của
nó.
“Hạ phu nhân.”
“Vâng?” Cô ngước mắt, không hiểu vì
sao anh bỗng gọi cô.
“Đây tặng cho em!” Anh ra vẻ tự
nhiên, đưa một chiếc hộp hình chữ nhật lại.
Cô hiểu ý nhận lấy. Mở ra vừa đã
thấy một chiếc ví da.
Ở trong sân bay Nghiễm Châu, cô đã
nhìn thấy chiếc túi da này. Lúc ấy muốn mua, nhưng vì muộn giờ chỉ có thể bỏ
qua. Không ngờ, anh lại mua đúng chiếc này.
Đây không làm cô bất ngờ, cô bất
ngờ chỉ là, đã hơn năm năm anh không tặng quà cho cô rồi. Hôm nay có bão sao?
“Cám ơn, em rất thích.” Không bộc
lộ ra vẻ bất ngờ, cô bình tĩnh đóng hộp lại.
Cô thật sự thích ư? Sao chẳng có
chút biểu hiện nào thế? Có chút thất vọng, nhưng anh cũng không nói thêm gì
nữa.
“Anh đi ăn cơm, em đi giặt quần
áo.” Cô đứng dậy.
Này, anh đã ăn ở máy bay rồi! Anh
muốn nói thêm vài câu với cô mà! Muốn kháng nghị, song lời nói lại nghẹn ở cổ.
Mở cửa phòng của anh, Dư Vấn vội
vàng đi vào, bởi vì gương mặt nóng rần lên. Vợ chồng nhiều năm, sao lại có
những thứ văn vẻ này chứ? Trong phòng tắm, cô phân loại quần áo giúp anh, một
số cho vào máy giặt, một số mở vòi nước chuẩn bị giặt. Bên cạnh quần áo là đồ
lót, vì suy nghĩ cho sức khỏe cơ thể, cô chưa bao giờ ném đồ lót của anh vào
máy giặt cho dù quan hệ của họ có kém đến đâu.
Khi chuẩn bị ngâm áo của anh vào
nước, động tác của cô ngừng lại. Bởi vì trên áo của anh có dính một sợi tóc
dài, tóc đen thẳng tắp dịu dàng. Dư Vấn cầm sợi tóc dài kia lên, híp mắt lại.
...
Chín giờ tối, con gái đang ngủ, cô
lại đẩy cửa phòng anh ra lần nữa.
“Có chuyện gì muốn nói với anh mà
nghiêm túc như thế?” Anh ra vẻ cười hì hì.
Không phải chứ, đã một thời gian Hạ
phu nhân không tìm người theo dõi anh rồi. Không phải là phát hiện ra chứ! Hạ
Nghị, mày bình tĩnh đi!
“Không đâu chỉ là công chuyện thôi,
ngày mai chúng ta sẽ bàn sau.” Nét mặt cô thật nhạt.
“Vậy...” Anh lại muốn tiếp tục lộ
ra nụ cười gian.
“Em muốn anh.” Nhưng lại bị cô cắt
ngang.
Anh ngây dại vì cô đột nhiên thổ
lộ. Chợt, không biết làm sao, cô đã ngồi xuống bên giường anh, gương mặt luôn
bình tĩnh thản nhiên lộ ra nụ cười thật dịu dàng khiến trái tim anh đậm mạnh
vài nhịp.
“Anh có muốn em không?” Nụ cười của
cô rất đẹp, vẻ đẹp chưa từng có.
Hạ Nghị nhìn đến ngây người. Quen
cô hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu của phụ nữ.
Thì ra, Hạ phu nhân không phải chỉ có một mặt lạnh lùng? Cô cũng biết làm nũng?
Làm sao có thể!
“Hạ, Hạ phu nhân...” Ngay cả người
nhiều năm tình trường như anh cũng sẽ hoảng hốt.
Đặc biệt, nút áo anh đã bị cởi ra,
cô nhẹ nhàng lướt theo xương quai xanh của anh. Hạ Nghị cảm thấy tim đập lên
tận cổ. Cả người lập tức chột dạ lại…
Cô từ từ di chuyển xuống, môi chạy
trên người anh. Nhiệt độ cơ thể cô rất cao, độ ấm của môi cũng rất lớn.
Cả người anh cũng bắt đầu nóng lên
theo. Tay cô còn làm bừa không ngừng trước ngực anh. Tất cả nút áo của anh bị
cởi ra. Cô bất động, mắt dừng trước ngực anh thật lâu.
Anh bị nhìn có chút mất tự nhiên,
“Khụ, Hạ phu nhân, em muốn gì?” Anh bắt lấy tay cô trêu đùa.
May mà anh đã kiểm tra qua, Hiểu
Văn nhu mì, sẽ không cào loạn trên người anh như mèo hoang, lại càng không bảo
thủ đến mức chẳng biết cái gì gọi là ô mai.
“Không, hôm nay sức khỏe em không
tiện.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Có tháng? Anh đoán không sai thì là
ngày này. Hiểu nhưng nếu cô cũng không tiện, vì sao còn ra sức khiêu khích anh
như thế?
“Nhưng em có thể dùng khác cách lấy
lòng anh!” Cô lại cười nhạt.
Cách khác??? Anh đang muốn nói gì
đó, đã quá trễ, ngón tay nhỏ nhắn trêu chọc của cô đã rời xuống dưới, lớn mật
chạm vào trung tâm dục vọng lửa nóng của anh.
Anh phun một hơi lạnh vì động tác
của Hạ phu nhân. Mười ngón tay đưa đến miệng, không ngừng nhảy múa linh hoạt.
Hạ phu nhân, đây là học ở đâu?...
Hạ Nghị ngâm một tiếng, một trận tê
dại sảng khoái đã lan đến sống lưng… Bàn tay cô cũng đã “giao nộp” thủy triều
ấm áp cho anh.
“Ngủ đi, em về phòng.” Cô đứng dậy,
thần sắc đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Hạ Nghị cảm thấy mất mặt lại thở
dài nhẹ nhõm một hơi.
“Muốn ở lại không...” Câu nói của
anh còn chưa hết cô cũng đã không quay đầu rời phòng.
Ặc. Cứ như vậy? Cũng chẳng nhiều
lời một câu? Lúc lạnh lúc nóng, anh bị cô làm điên mất rồi!
Cô đi ra phòng rất nhanh, vài bước
cuối cùng, như là chạy vậy. Chạy đến toilet, cô khóa cửa vào.
Dưới ánh sáng cô mở lòng bàn tay
mình ra, nhìn cẩn thận, chất lỏng màu trắng kia không nhiều lắm, rất trong,
không hề dính. Đây đã chứng minh sự thật, anh đã tìm phụ nữ ở Nghiễm Châu!
Dư Vấn muốn cười, nhưng nhìn mình
trong gương, sắc mặt trầm lại đáng sợ.
Chương 12
Trước khi không có căn cứ chính
xác, dựa vào chất dịch chỉ là một phán đoán chủ quan. Dư Vấn nói cho mình, duy
trì thái độ bình tĩnh, tiếp tục dùng mắt, dụng tâm quan sát, không được kết tội
oan cho ai. Cho nên, tâm tình lắng đọng xuống, cô không chất vấn, không điên
cuồng gào thét.
Tính cô không thể như thế. Hơn nữa,
rất nhiều năm trước, cô đã không xúc động như vậy.
Cô vẫn đi làm, nghiêm túc tự tin
công tác, vẫn tan làm theo giờ cũ, đi đón con gái bảo bối đến các lớp học thêm.
Cuộc sống của cô vẫn bận như thế, bình tĩnh, không nhìn ra nửa điểm khác so với
quá khứ. Mà Hạ Nghị cũng bận nhiều việc, vội vã vẽ bản thiết kế, vội vã quay
chụp, vội vã giải quyết chuyện hỗn tạp.
Với công việc anh càng chăm hơn
trước kia, càng cần cù và thật thà, giống như đó có thể bù lại sai lầm của anh.
Anh thật sự cũng rất bình thường, vừa nhìn không có gì khác thường cả, nhưng Dư
Vấn phát hiện số lần anh ngẩn người, gọi điện cũng nhiều hơn.
“Tình Toàn, lại có chuyện gì à?”
Khi anh trốn ra ban công gọi điện thoại, cô đúng lúc bước ra từ chỗ trà nước,
vì thế bê chén hồng trà kia, cô dựa trên tường lặng lẽ nghe.
“Em muốn hẹn tôi?” Anh cười cười,
giữ lịch sự, “Làm sao bây giờ, gần đây tôi bận nhiều việc, không rảnh hẹn em
rồi.”
Là con hồ ly kia, cô đã sớm phát
hiện, không phải lần đầu tiên.
“Để tôi nhường quảng cáo cho em à?
Thẳng thắn đến thế ư.” Thẳng thắn của đối phương, làm cho anh cũng nở nụ cười,
“Vì sao tôi phải chịu trách nhiệm với em? Tôi cũng không phải tình nhân của
em.” Chân chính có quan hệ với anh, một lần lên giường kia chỉ im lặng, chưa
từng chủ động đến quấy rầy anh, cũng càng không bắt anh chịu trách nhiệm, Tình
Toàn cô sao giờ lại thế?
Chịu trách nhiệm? Hừ. Dư Vấn cắn
môi.
“Em có ảnh trên giường của chúng
ta? Chụp lúc nào thế?” Anh thu nụ cười.
Lại tự động chụp, đúng là bài cũ.
Dư Vấn cầm chén, uống một ngụm hồng trà, hồng trà thản nhiên bay bay như sương
mù, chiếu lên gương mặt lãnh đạm của cô. Không biết bên kia đã nói gì đó.
“Em có chắc nếu tôi không cho em
quảng cáo lần này em sẽ gửi ảnh kia cho vợ tôi?” Anh lại cười nhạt, nhưng lần
này không hề thoải mái nữa, khá lạnh lùng.
Cô không biết Tình Toàn thông minh
hay là không thông minh, lại muốn uy hiếp anh ở nơi không có lợi cho cô ta? Cô
đã nhịn, thấy cô không có phản ứng gì, Tình Toàn nghĩ Tống Dư Vấn cô yếu đuối
à?
“Tình Toàn, em chắc chắn muốn chơi
với tôi chứ? Muốn làm to chuyện ư?” Anh nén giọng, thầm nặng nề, để người ta có
thể nghe thấy mà rét run.
Bạn bè anh quen có đủ hạng người,
để họ chó cắn chó đi. Cô không hứng thú nghe xong, cất chén trà, dịch người
khỏi bức tường.
“Giám đốc Tống!” Có cấp dưới đi qua
chào hỏi cô.
“Ừ.” Cô nhẹ gật đầu.
Anh vội vàng ngắt máy trên ban
công, quay đầu nhìn bóng hình kia sắc mặt khẽ biến.
Anh bước vội lên trước giữ lấy cô:
“Hạ phu nhân...” Trái tim có chút hoảng.
Từ sau khi đi Nghiễm Châu về, anh
luôn luôn chột dạ. Vì Thụy Thụy, anh không muốn gia đình bất hoà.
“Tổng giám đốc Hạ, phải mở hội nghị
cuối năm rồi.” Cô bình tĩnh giơ văn kiện trên tay, nhắc nhở anh.
Tất cả nhân viên đang chờ, gạt tay
anh cô bước đến phòng họp. Biểu tình quá bình tĩnh của cô khiến anh thở dài nhẹ
nhõm một hơi.
Anh lại đuổi theo, muốn chạm vào
trán cô, “Hạ phu nhân, em sốt à? Người không thoải mái ư?” Giữa trưa thấy cô có
dáng vẻ không tốt, cơm chỉ ăn vài miếng, cơ bản chỉ ăn rau và salad.
Cấp dưới bước vào phòng họp, thấy
vợ chồng họ vô cùng thân thiết, cũng nhẹ ý cười.
Cô lại lập tức lui từng bước, giữ
khoảng cách không xa không gần với anh, mang theo một tia lạnh lùng, “Anh phải
biết lúc nào em cũng khỏe.”
Nghi ngờ đã ghim trong lòng cô,
thỉnh thoảng cô lại hận mình là người phụ nữ có trực giác nhạy bén. Nếu cô có
thể ngốc một chút thì sẽ không vất vả như vậy. Nhưng cô là Tống Dư Vấn, cho dù
tất cả cuộc sống cũng đều đi đến cuối, nhưng cũng muốn sống cho xuất sắc. Nếu
sau lần hứa hẹn đó anh vẫn phản bội cô, vậy thì anh không chỉ mang đi lòng tin
giữa họ, mà còn là tự tôn của cô.
Có có thể chẳng cần gì cả, nhưng
không thể bị người nhục nhã, kiêu ngạo là tảng đá có tường rào an toàn trong
cô!
Nhìn cô như chú nhím, Hạ Nghị vừa
thẹn vừa giận.
...
Từ chốn bồng lại trở lại “Nhân
gian”, có một chút không thích ứng.
Sáng sớm kia khi vừa tỉnh dậy, tay
anh còn đặt bên eo cô vẫn hiện lên trong óc cô. Lúc ở sân bay hai người chẳng
rời một ly, cho đến khi anh nói anh muốn đi mua đồ.
Ngay lúc đó trong lòng cô có tư vị
không vui. Tư vị loại này khiến cô cuối cùng cũng hiểu được cô còn yêu anh, vẫn
rất muốn độc chiếm anh như cũ. Thì ra, mỗi lần quan hệ không phải là dấu chấm
tròn mà là một loại dục vọng kéo dài.
Thật ra cô biết, anh mua quà cho
Tống Dư Vấn. Ở chung ba ngày, anh không chỉ nhắc đến con gái Thụy Thụy của mình
một lần. Có lẽ cảm giác yêu còn tồn tại, nhưng sự thật trước mặt, thật ra đã
sớm biến chất, cô biết chứ.
Có lẽ, hai đường thẳng song song,
là vận mệnh tốt nhất của hai người. Dù sao, bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi. Cô đã trả
thù xong Tống Dư Vấn, cô cho mình tiếc nuối, cũng là dấu chấm hết.
Nhưng vì sao, trái tim lại quá đau?
Ở sân bay, khi Triệu Sĩ Thành đến
đón, cô bước theo các vị khách khác ra, nhìn thấy vị hôn phu kiên nhẫn chờ đợi
trên lan can dù cho thân thể không khỏe.
Nói không cảm động là giả. Nhưng
dừng bước lại, bóng hình vẫy tay với cô, chúc cô hạnh phúc lại làm lòng cô chát
đến cực điểm.
Cuộc sống vẫn đang tiếp tục. Hôn lễ
được chuẩn bị còn đang tiếp tục. Áp lực bên cô khiến không thể thở nổi khi
những lời đồn kia bay lên vẫn tiếp tục. Ở trường học cũng có kết quả phán quyết
nhưng lại khiến người ta bất ngờ:
“Cô Đỗ, cô luôn có biểu hiện rất
tốt ở trường, nếu vì chuyện này mà sa thải cô, chúng tôi cũng rất tiếc.” Hiệu
trưởng dừng một chút, nói ra quyết định, “Thế này đi, trường học chúng ta sắp
có một đợt học tập ở nước ngoài, nhà trường sẽ chịu một nửa chi phí, cô đến đại
học nghệ thuật Đông Kinh học thạc sĩ, tiếp tục học vẽ đi! Tôi tin hai ba năm
sau khi cô về nước, sẽ không còn ai nhớ chuyện này nữa.”
Cô kinh ngạc tại chỗ, với tất cả
giáo viên mà nói đây giống như trời sập. Sau khi tan làm, cô và Triệu Sĩ Thành
thương lượng chuyện này.
“Đi chứ, em đi đi, anh cảm thấy đó
là một cơ hội rất tốt.” Anh cũng đồng ý với cách nói của viện trưởng.
Rời khỏi đây hai ba năm, không
những tăng tài sản của bản thân, hơn nữa, quả thật cũng có thể thêm danh tiếng
“Đại học nghệ thuật Đông Kinh khai
giảng đầu tháng tư, giữa tháng ba anh có thể đi qua thích ứng hoàn cảnh với em
một chút.” Anh tìm cách giúp cô, Triệu Sĩ Thành luôn làm cho cô có cảm giác
bình tĩnh.
Xuất ngoại lưu học là chuyện tốt,
hơn nữa khi đó họ vừa tân hôn, cũng có thể thuận tiện hưởng tuần trăng mật ở
Nhật Bản.
“Về phần sinh con, chúng ta có thể
hoãn hai ba năm nếu muốn.” Trầm ngâm một chút, anh lại trả lời.
Khi giao thừa, vì anh trai tìm được
đối tượng khiến mẹ rất hài lòng, thái độ của mẹ cũng dịu đi, cuối cùng bỏ qua
cho họ bắt đầu giục giã. Dù sao, tuần trăng mật của anh là hai tuần, mẹ cảm
thấy, khi đó anh và Hiểu Văn có thể có con. Nhưng anh thấy đợi vài năm nữa cũng
không sao, học hành quan trọng hơn, phụ nữ chỉ cần mang thai không quá 35 tuổi,
với anh mà nói cũng được.
Như vậy được không? Cuộc sống thật
sự dường như hoàn hảo không chê được, có thể xuất ngoại lưu học, chồng tương
lai đồng ý có thể hoãn việc sinh con hai ba năm, còn có ai may mắn hơn cô?
Nhưng Hiểu Văn lại thấy mất mát âm ỉ trong lòng. Cô bắt đầu tích cực chuẩn bị
hôn lễ, tham dự hôn lễ, cô mua rất nhiều trang sức tinh xảo đáng yêu, rèm cửa
sổ mới, sô pha, khăn bàn cũng là cô cẩn thận lựa chọn, cố gắng tạo bầu không
khí thoải mái ấm áp cho gia đình tương lai.
Đây từng là giấc mơ của cô. Cô sắp
thực hiện giấc mộng gia đình của mình. Nhưng vì sao trái tim vẫn đau đớn? Cô
thậm chí không dám cùng phòng với vị hôn phu, sau khi đi Nghiễm Châu về, cô bắt
đầu mâu thuẫn không muốn tiến thêm một bước với anh. May mà tính Sĩ Thành lãnh
đạm, cho dù đêm giao thừa cô không ở lại, anh cũng không có nửa câu yêu cầu.
Ngày kết hôn, càng ngày càng gần,
cô cũng càng ngày càng nôn nóng. Đặc biệt, kỳ kinh giữa tháng của cô lại chưa
đến.
...
Năm nay, là cái tết âm lịch bình
yên nhất của Hạ Nghị từ khi hết hôn đến nay. Ngoài thỉnh thoảng đi đánh bài,
anh không ra ngoài nằm bừa, chỉ ở nhà làm người ba người chồng tốt. Anh không
chỉ dạy con gái làm bài, khi nhàn rỗi cũng xuống bếp để Hạ phu nhân nếm thử tay
nghề của anh.
Tết âm lịch này, thái độ của Hạ phu
nhân với anh, vẫn có chút thản nhiên như trước, chưa từng chê tay nghề của anh,
nhưng cũng keo kiệt một câu tán thưởng, chuyện gì cũng rất xa cách, cũng không
thân thiết với anh. Hơn nữa, cô đặc biệt thích ngủ. Nếu trong phòng không có
tiếng cười của Thụy Thụy, thật là bình tĩnh đến đáng sợ.
Chín giờ tối, Hạ phu nhân đã sớm đi
ngủ. Trong phòng anh xuất hiện tiếng tin nhắn. Anh cầm di động bên giường, vừa
thấy, không có. Vì thế, anh nhảy dựng lên, lập tức tìm điện thoại di động khác
mình giấu trong cặp da.
Điện thoại kia giống hệt cái anh
đang dùng, ngay cả màu cũng như thế.
Tin nhắn là: “Em có thai rồi.”
Cả người anh đông cứng lại. Vì dãy
số này là sau khi trở về từ Nghiễm Châu, cố ý mượn của một người bạn vì người
phụ nữ khác.

