Mộ Phần Trái Tim (Tập 2) - Chương 13 - 14

Chương 13

Ngày nghỉ tết âm lịch đã hết, cuộc
sống bận rộn của Dư Vấn lại bắt đầu tiếp diễn.

“Xin chào, nơi này là Vấn Nghị, tôi
là Tống Dư Vấn.” Sáng sớm, cô đã ký văn kiện không ngừng, nhận điện thoại không
thôi.

Ngày đầu tiên đi làm bận nhiều
việc, thật sự bận nhiều việc, việc đến mức cô choáng đầu hoa mắt, đặc thù thân
thể biến hóa, làm cho cô thấp huyết áp, tụt huyết áp, lại thiếu máu, công việc
càng rối lên thì càng hiện rõ ràng. Qua mười ngày nghỉ tết âm, cho là mình đã
khỏe hơn, nhưng thì ra vẫn như vậy.

“Hạ phu nhân.” Giọng điệu kỳ quái ở
đầu kia điện thoại, khiến cô đặt bút trong tay.

“Hoàng phu nhân, chào bà.” Cô lịch
sự đáp lại.

Trí nhớ của cô vô cùng tốt, lập tức
liền nhận ra chủ nhân giọng nói.

“Chồng cô thật lợi hại, việc làm ăn
với chúng tôi đã thất bại, cũng có thể lấy lại lần nữa trên người chồng tôi.”
Hoàng phu nhân cười mỉa.

“Hoàng phu nhân, anh ấy không hiểu
tình hình, cho nên mắc nhiều lỗi.” Cô đáp đúng mực.

“Cậu ta không biết tình hình? Đúng
vậy!” Hoàng phu nhân cười đến cực châm chọc, “Nếu cậu ta không rõ tình hình,
vậy Hạ phu nhân thì sao? Cũng không biết tình hình à?”

“Hoàng phu nhân, tôi không hiểu ý
bà.” Cô hỏi.

Nhưng đối phương cũng không cho cô
vượt qua, “Hạ phu nhân, cô thật sự không hiểu ý tôi ư? Tôi còn tưởng, làm sao
tôi lại đắc tội với Hạ phu nhân, lại để cô cản đường tôi như thế!”

Thật ra trong lòng cô biết đối
phương đang chỉ thứ gì, “Người bà cũng đánh rồi, trường học cũng ầm ĩ, Hoàng
tiên sinh cũng đã trở lại, cô ấy cũng sắp kết hôn, làm ầm lên có tốt cho ai
đâu. Chuyện quá khứ hãy quên đi, mọi người về sau sống tốt cùng nhau, được
không?”

“Quên đi? Cô bảo tôi quên đi? Một
câu quên đi là xong à! Cho nên cô hòa giải với hiệu trưởng, cô quyên tiền cho
trường, sau đó trường học đồng ý đưa con hồ ly tinh kia đi đào tạo chuyên môn!”

Cô im lặng, vì đối phương cũng đã
điều tra rõ rồi, cô không có gì để giải thích. Gặp được Đỗ Hiểu Văn, cô cũng có
trách nhiệm, chuyện xảy ra trong quá khứ, cô không thể bù đắp lại, chỉ có thể
bồi thường ở mức nào đó thôi. Cho dù, hiện tại Đỗ Hiểu Văn thật sự rất tốt, cô
tin bác sĩ Triệu sẽ không so đo chuyện quá khứ không thể thay đổi này.

“Hạ phu nhân, cô thật sự là người
trọng tình bạn.” Hoàng phu nhân không vì biết sao, lại cười đến càng chói tai,
“Nếu tôi nói cho cô, cùng với việc cô yên lặng giúp cô ta, trong cuộc sống của
cô lại xảy ra chuyện châm chọc nhất, cô có tin không?” Đã xong rồi, màn kịch đã
kết thúc, Hoàng phu nhân bà cũng có thể đưa Hạ phu nhân một món quà năm mới.

“Năm ngoái, con hồ ly tinh lại hẹn
ông nhà tôi đến Nghiễm Châu một chuyến.” Hoàng phu nhân nói, “Lúc đó, con hồ ly
tinh đó còn có lương tâm, lại đồng ý trả căn nhà lại cho chúng tôi!”

“Hoàng phu nhân, đây là vốn là tài
sản của vợ chồng bà mà.” Nét mặt cô không đổi.

Cô không bất ngờ, tính cách của Đỗ
Hiểu Văn không tệ. Nhưng lời tiếp theo của Hoàng phu nhân lại khiến cô hóa đá
hoàn toàn.

“Tôi đã lo lắng nên phái người lén
theo dõi, nhưng nào biết lại gặp được chuyện chê cười lớn!:” Hoàng phu nhân nói
từng chữ: “Hạ phu nhân, Hạ tiên sinh ở chung với con hồ ly kia, đi đông đi tây,
coi nhau như bảo bối, hơn nữa, cậu ta còn thể hiện ngay trước mặt chồng tôi!”
Thật là có ý tứ!

Phút chốc, cô lay động.

“Bà nói họ ở chung, là hôm nào?” Cô
thật thong thả hỏi, bởi vì, trái tim đập mạnh cũng dần chậm chạp.

“Giao dịch nhà đất thành công vào
ngày 23 lịch âm.” Hoàng phu nhân đắc ý.

Dư Vấn nhắm mắt, bởi vì 23 âm lịch,
đúng là Hạ Nghị ở Nghiễm Châu. Hơn nữa, công việc vốn có thể làm trong một
ngày, anh lại kéo dài đến ba ngày. Lúc trước cô còn tưởng anh gặp bạn cũ ở
Nghiễm Châu, cho nên, căn bản không can thiệp nhiều. Thì ra, con hồ ly kia,
không phải Tình Toàn, mà là…

“Hạ phu nhân, thật châm chọc đó, cô
hào phóng như thế, tuyệt bút vung lên, ký cả trăm vạn ẩn tên để giúp con hồ ly
đó rời xa nơi thị phi, kết quả con hồ ly tinh kia lại bò lên người chồng cô!”
Đời người, thật lắm chuyện khôi hài.

Cô bị Hoàng phu nhân cười nhạo đủ
rồi.

“Hoàng phu nhân, cám ơn bà đã nói
cho tôi biết điều này.” Giữ phần kiêu ngạo cuối cùng, cô ngắt máy trong tâm
tình nặng nề.

Trán rất đau, bụng càng đau hơn.

“Xin chào, xin hỏi chuyện điều tra
của tôi có kết quả chưa?” Cô bấm một số điện thoại khác.

“Hạ phu nhân, tôi đang định gọi
điện thoại cho cô, bởi vì dính đến tết âm lịch nên chậm trễ tiến độ điều tra,
thật sự xin lỗi, giờ tôi sẽ gửi kết quả đến hộp thư của cô.”

Cô mở máy tính ra, đợi vài phút,
quả nhiên hòm thư điện tử đã có vài bức thư. Cô ấn chuột.

Bức thứ nhất là danh sách chuyến
bay. Cả danh sách dài lên đường cùng hành trình cũng có hai người cô quen, một
là chồng cô, một người khác, cái tên được người điều tra cố ý tô đỏ, là Đỗ Hiểu
Văn.

Bức thứ hai, là điểm dừng chân của
hành khách. Cùng khách sạn hai phòng liền nhau, người đăng ký một là Hạ Nghị
một là Đỗ Hiểu Văn.

Bức thứ ba là danh sách cuộc gọi
của anh. Bên trong thật ra không ghi lại bất cứ cuộc trò chuyện nào với Đỗ Hiểu
Văn. Nhưng càng “sạch sẽ” càng khiến người ta nghi ngờ.

“Hạ phu nhân, chúng tôi đã điều tra
qua, khi ở Nghiễm Châu, hai người họ quả thật đi hai về đôi, mọi người có ấn
tượng tưởng là một đôi tình nhân, nhưng mà về phần có xảy ra quan hệ thật không
cũng không chắc chắn.”

“Được rồi, cảm ơn các anh.”

Trái tim bị nghiền nát. Tay cô cầm
di động trở nên trắng bệch.

“Phiền các anh từ giờ bắt đầu theo
dõi anh ta hộ tôi.” Cô cắn răng trả lời.

Như lời của Hoàng phu nhân, đời
người thật lắm chuyện khôi hài. Cô giống như bị người ta cho một bạt tai.

...

Hạ Nghị cảm thấy cả người cũng rối
lên. Hiểu Văn mang thai!!!

Sau khi quyết tâm sống tốt với Hạ
phu nhân, anh không mang theo áo mưa mọi lúc nữa, ngày đó, bị một câu “Một đêm
tốt đẹp trong hồi ức” đâm nát trái tim, đánh mất lý trí, cứ bắn như thế. Anh
nghĩ cách bắn tinh bên ngoài cơ thể sẽ an toàn, nhưng nào ngờ…

Buổi chiều, lợi dụng thời gian ra
ngoài, anh và Hiểu Văn hẹn gặp mặt. Yên lặng nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

“Kiểm tra... Rõ ràng chưa?” Vẻ mặt
của anh là thận trọng chưa từng có.

“Vâng... Hôm qua đã kiểm tra ở nhà,
sáng nay đến viện... Quả thật...” Cô cúi đầu.

“Bác sĩ nói như thế nào?” Tâm tình
của anh thật phức tạp.

Nếu chuyện này xảy ra năm năm
trước, anh tuyệt đối vui mừng đến ôm cô quay vòng. Nhưng hiện tại, anh đã có
vợ, mà cô cũng sắp lập gia đình, thay đổi thời gian, đúng là ông trời ác với
họ.

“Kết quả xét nghiệm máu, bây giờ đã
là tuần thai thứ tư, chỉ số Progesterone thấp, nếu muốn giữ lại con có lẽ phải
sinh mổ...” Cô cắn môi dưới, nhẹ giọng trả lời.

Cô đang đợi quyết định của anh.

“Anh nói, em có nên…?” Cô thật cẩn
thận hỏi, tay nâng chén thủy tinh không khỏi run rẩy.

Đâu có chỉ có một đêm, đêm tình
không một gánh nặng, nhưng cô lại làm trái, cô muốn giữ con lại, cô rất muốn.
Đây là con của anh, cô thật sự không muốn bỏ.

Anh nhìn chằm chằm cốc nước trước
mặt thật lâu, thần sắc phức tạp, trầm giọng lên tiếng, “Vậy chồng chưa cưới của
em thì sao?” Quyết định chia tay? Hay là tiếp tục kết hôn?

“Anh, anh nói đi?” Cô lắp bắp hỏi.

Cô cũng không biết nên làm gì bây
giờ.

“Sinh đứa con ra, tình hình sẽ càng
rối…” Đầu anh rất loạn, anh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

“Anh, anh có ý gì?” Môi Hiểu Văn
khẽ run.

“Ý anh là, chúng ta không muốn thêm
một nỗi lo lắng nữa chứ?” Trái tim anh cũng không chịu nổi, nhưng nếu không
giải quyết tốt thì sao? Thụy Thụy trưởng thành làm anh hiểu, nuôi một đứa con
phải cần bao nhiêu tâm huyết, chẳng lẽ để đứa con của anh và cô vừa sinh ra đã
đeo danh con tư sinh?

Con không phải nói sinh là có thể
sinh đơn giản như thế!

“Hạ Nghị, sao anh có thể bảo em bỏ?
Em hận anh!” Cô đứng lên, đã rơi lệ đầy mặt.

Kết quả cô muốn, không phải như
thế!!! Một câu, em hận anh như tên xuyên qua tim.

“Anh... nếu em muốn sinh thì sinh,
anh sẽ nuôi, anh sẽ phụ trách cuộc sống của mẹ con em!” Anh đứng lên, vội vàng
bắt lấy tay cô.

Một câu ly hôn với cô ta anh cũng
chẳng nói! Hiểu Văn cảm thấy tan nát cõi lòng. Cô dùng sức gạt tay anh, ôm môi,
nghẹn ngào chạy ra khỏi quán. Không để ý anh gọi to ở phía sau

Về nhà, cô che mặt khóc nức nở ở
gối một hồi. Cô không giải thích được, vì sao nếu yêu nhau như thế, cuối cùng
anh lại không thể vứt bỏ tất cả vì cô như trước kia.

Là vì Thụy Thụy ư? Nhưng, anh yêu
Thụy Thụy của anh như thế, vì sao không thể yêu đứa con trong bụng cô một chút?
Vì sao, anh nhẫn tâm như vậy?

Di động trong túi vang không ngừng,
cô khóc như mưa rơi. Nức nở nhận máy:

“Hiểu Văn, giờ em đang ở đâu? Chúng
ta gặp mặt đi!” Giọng anh không ngừng lo lắng trong điện thoại.

Nhưng cô vẫn chọn tắt máy, cô không
muốn gặp anh, cô muốn kết hôn, mang theo con anh lấy người khác, để anh hối hận
cả đời!

Chương 14

Đến sáng, Dư Vấn nhận được điện
thoại của Triệu Sĩ Thành hẹn cô dùng cơm. Dư Vấn vui vẻ nhận lời, thậm chí đến
địa điểm hẹn từ rất sớm.

“Bàn số 20.” Triệu Sĩ Thành luôn
đến trước thời gian hẹn theo thói quen, cũng đến rất sớm.

Dưới sự chỉ dẫn của người bồi bàn, khi
đến gần bàn số 20, Triệu Sĩ Thành nhìn thấy một người phụ nữ dung mạo đoan
trang, đang bận rộn làm việc ở laptop trên bàn. Khẽ nhíu mày, anh đang định cúi
đầu tìm bàn mình đã hẹn, đúng lúc này người phụ nữ ngước mắt.

 

“Bác sĩ Triệu, xin chào.” Cô đóng laptop
của mình lại, hào phóng mỉm cười tiếp đón.

Một đôi mắt hổ phách xinh đẹp, dưới
sự đẹp đẽ đó là bóng mờ nhàn nhạt. Triệu Sĩ Thành xác định, anh không đi lầm,
đối phương cũng không ngồi sai chỗ.

“Tống tiểu thư, xin chào.” Anh lịch
sự gật đầu.

Bản thân mình lại thật sự nhớ ánh
mắt của cô.

“Hiểu Văn đâu?” Cô liếc mắt không
thấy bóng người phía sau anh, cười nhạt nhẽo hỏi.

Lúc mời Triệu Sĩ Thành đã nói, vợ
chồng son họ cùng mời cô ăn cơm.

“Hiểu Văn có chút việc không thể
tới.” Anh ngồi xuống, xấu hổ xin lỗi.

Thật không hiểu vợ chưa cưới có
chuyện gì, rõ ràng là tiệc đãi bạn bè, nhưng sau khi biết anh đã hẹn Tống Dư
Vấn, vẻ mặt buồn bực chán nản, thậm chí không muốn đi đến buổi hẹn.

“À, thì ra có việc à.” Dư Vấn từ
chối cho ý kiến, biểu tình lạnh nhạt làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.

Triệu Sĩ Thành gọi nhân viên phục
vụ.

“Tống tiểu thư, cô muốn dùng món
gì?” Anh lịch sự hỏi.

“Thế nào cũng được.” Cô trả lời một
đáp án khá thông thường.

Vì thế, anh tưởng thật bắt đầu gọi
món ăn. Chậc chậc chậc, không biết nên hiểu bác sĩ Triệu là thông minh hay là
đầu gỗ nữa. Cô vẫn đang đánh giá anh trong lúc chờ anh gọi món.

“Bác sĩ Triệu, gần đây có việc gì
vui không?” Cô đường đột hỏi.

Khép thực đơn lại, Triệu Sĩ Thành
ngước mắt, chạm ánh mắt màu hổ phách của cô. Đôi mắt kia rõ ràng đang thử thăm
dò, thanh thản mà sắc bén. So với phụ nữ anh quen trong quá khứ, khác biệt đến
thế.

“Mười ngày nữa tôi sẽ kết hôn.” Anh
nghiêm túc trả lời.

Cô hỏi là điều này sao?

Anh hỏi qua Hiểu Văn, muốn mời Tống
Dư Vấn tham dự hôn lễ hay không, nhưng Hiểu Văn lại lắc đầu từ chối.

Mười ngày, đáp án tốt lắm. Còn mười
ngày nữa là thay đổi, thời gian có thể có biến cố rất lớn.

Dư Vấn dựa vào ghế tựa, dùng giọng
điệu tán gẫu trong trẻo nói: “Bác sĩ Triệu, có thể hỏi một chút, anh có ý kiến
gì với hành vi quan hệ trước hôn nhân không?”

Bồi bàn vừa đi thức ăn đến, không
nhịn được nhìn cô lại ngó anh.

“Bác sĩ Triệu, anh có thể cảm thấy
hành vi quan hệ trước hôn nhân do chịu dư luận xã hội, phản đối của đạo đức, là
một “tội lỗi” không được phép mắc?” Cô hỏi tiếp.

Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên. Nhân
viên phục vụ lui xuống, nhưng vẻ mặt nghẹn cười kia, làm cho bên tai anh nóng
lên một trận. Anh hoàn toàn không thể lý giải, Tống Dư Vấn tán gẫu với người
đàn ông xa lạ như thế, chẳng lẽ cô cũng không cảm thấy xấu hổ?

“Bác sĩ Triệu, anh theo đạo à? Có
làm lễ rửa tội không?” Ở bản xứ, chỉ có ba loại việc khiến nam nữ không xảy ra
quan hệ trước kết hôn, đó là tín đồ, bất lực hoặc đồng tính luyến ái.

Cô theo đuổi không thôi, vẫn nhìn
anh, thế nào cũng phải có được đáp án. Anh có lên giường với Đỗ Hiểu Văn không,
vị Tống tiểu thư này có cần thiết phải biết không?

Triệu Sĩ Thành cảm thấy riêng tư bị
xúc phạm, nhưng anh vẫn chọn trả lời, “Tôi không theo tín ngưỡng, tôi tin vào
phẩm chất của người khác.”

Tống Dư Vấn nhíu mày. Nhìn dáng vẻ
anh khỏe mạnh như vậy, cũng không thể là vô năng. Cô quan sát trong chốc lát.

“Bác sĩ Triệu bình thường dùng
phương pháp ngừa thai loại nào?” Cô không sợ hãi nói.

Anh đang nhấc đũa lên, lại hạ đũa
xuống, nhất thời mất hết khẩu vị.

“Tống tiểu thư, rốt cuộc cô muốn
biết chuyện gì?”

Cô nhìn vào mắt anh nói từng chữ,
“Bác sĩ Triệu, anh có ý kiến gì với việc chưa kết hôn mà có con không?” Cuối
cùng cô cũng hỏi ra trọng điểm.

Lúc chạng vạng hôm qua, sở điều tra
vừa gọi điện thoại báo khiến cô một đêm không ngủ. Anh nhíu mày.

“Ở chỗ chúng tôi chỉ cần đôi bên có
suy nghĩ kết hôn trong đầu, như thế là bình thường không?” Cô rốt cuộc muốn hỏi
cái gì?

Nghe vậy, Dư Vấn hạ tiếng nói trong
trái tim, khẽ lơi lỏng một chút. Chuyện gì cũng không thể chỉ xem bề ngoài,
phải duy trì thái độ tỉnh táo, luôn nhắc nhở mình như vậy.

Cùng xuất hiện ở Nghiễm Châu, chẳng
có ý nghĩa gì. Ít nhất, vào lúc đó cũng đăng ký hai phòng. Nếu ngay từ đầu đã
chuẩn bị yêu đương vụng trộm thì sẽ không làm điều thừa. Thái độ bình tĩnh,
phân tích hợp lý, dần dần chứng thực, đây là chuyện duy nhất cô phải làm trước
mắt.

“Bác sĩ Triệu, chúc mừng anh sắp
làm ba!” Cuối cùng, cô nhấn mạnh nói.

Nét mặt Triệu Sĩ Thành khá đặc sắc,
từ ngạc nhiên đến mê mang, lại đến nghi ngờ không thôi. Dư Vấn thu mọi biến hóa
biểu tình của anh ta vào mắt, trái tim hơi thả lỏng vừa rồi lại dần chim vào
khe.

Thật hiển nhiên, Triệu Sĩ Thành
cũng không biết Đỗ Hiểu Văn đã mang thai. Rốt cuộc là chuẩn bị cho chồng chưa
cưới một điều bất ngờ, hay là chuẩn bị cho cuộc sống của cô một điều kinh sợ?

Cô không phải Thượng Đế, cô nào có
thể biết hết được mọi chuyện.

“Chẳng lẽ, Hiểu Văn không nói cho
bác sĩ Triệu tin tốt này ư?” Cô ra vẻ tò mò hỏi.

Triệu Sĩ Thành chau mày lại.

“Tôi sẽ hỏi cô ấy một chút.” Cuối
cùng anh chỉ lạnh nhạt trả lời.

Thì ra, người thành thật càng khó
nói lời khách sáo hơn người thông minh.

“Được, bác sĩ Triệu, hãy giữ liên
lạc.” Cô đưa tay nhấc ly rượu đỏ lên, “Tôi cũng rất muốn biết kết quả.” Hy
vọng, cô chỉ hiểu lầm.

Anh lịch sự cầm lấy chén rượu. Suy
nghĩ vẫn chưa dứt.

Hiểu Văn mang thai??? Nhưng anh
luôn thực hiện biện pháp bảo vệ rất cẩn thận. Tuy rằng, anh hiểu tỷ lệ tránh
thai trên thế giới không phải là 100 %, cho dù chất lượng áo mưa tốt thì hiệu
quả tránh thai cũng chỉ từ 80-90%. Nhưng anh chắc chắn anh chưa từng có hành vi
tình dục quá khích, khiến kế hoạch tránh thai thất bại.

“Bác sĩ Triệu, cám ơn anh đã đãi
ngày hôm nay, lần sau tôi chắc chắn sẽ mời anh.” Cô bước lên trước, cụng ly
thủy tinh của mình với ly thủy tinh của anh trên bàn cơm.

Tiếng va chạm trong trẻo. Triệu Sĩ
Thành hoảng hốt, không ngờ cô bỗng đến gần, vội vàng lui người.

Dùng thời gian mười giây, anh mới
trấn định lại, “Không cần.”

“Không, tôi không thích nợ người
khác.” Cô lắc đầu.

Anh nhìn cô.

“Tôi không thích thiếu nợ người
khác, cũng như thế, tôi không thích người khác thiếu nợ tôi.” Cô thản nhiên
nói.

“Tính cách cô rất mạnh mẽ.” Anh
luôn không thích loại phụ nữ này.

Có lẽ, anh là người theo chủ nghĩa
đàn ông, anh cảm thấy phụ nữ nên nhẹ như nước, trời có sập xuống thì đàn ông sẽ
đỡ lấy.

“Vâng.” Cô gật đầu, mắt nhìn theo
anh, “Nguyên tắc của tôi, người không phạm tôi, tôi không phạm người, nếu người
phạm tôi, tôi phải phạm người.”

Không hiểu sao anh lại rung động.

“Bác sĩ Triệu, hãy giữ liên lạc, có
tin tức gì tôi sẽ báo cho anh trước, hi vọng anh cũng thế!” Đây là mục đích của
cô tối nay.

Nói xong, cô uống một ngụm rượu
cuối cùng, dứt khoát đứng dậy. Cô xoay người rời đi, từng bước đi chắn chắn,
giống như không thể có chuyện gì đả kích đến cô, như là một nữ đấu sĩ.

Triệu Sĩ Thành vẫn ngồi tại chỗ,
nhìn theo bóng dáng cô.

...

“Cẩu nam nữ.”

“Con đang nói ai?” Hạ Nghị nhớn
nhác quay đầu.

“Ba, đôi nam nữ trên tivi kia rất
ghê tởm!” Thụy Thụy ngồi trước tivi, lòng đầy căm phẫn vung tay.

Trên tivi??? Hạ Nghị cuối cùng thở
dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục uống ca cao của anh.

Đặt cacao đến trước mặt con gái,
ngồi bên cạnh con, “Xem gì trên tivi thế?”

“Căn nhà nhỏ bé.” Thụy Thụy cũng
không quay đầu lại.

“Thế à?” Anh nhíu mày, tuy biết là
Thụy Thụy của anh chắc chắn xem không hiểu nhiều tình tiết, nhưng thân là ba,
vẫn thầm cảm thấy kiêu ngạo.

Vài ngày trước, thấy nó vui vẻ xem:
“Cùng xem mưa rào và sấm chớp.”, anh còn bị đả kích, nghĩ đến con gái mình lại
ham hiểu biết như thế.

Nhưng mà. Đoạn “Không trạch thâu
hoan” Kia trên tivi, làm cho sắc mặt anh đại biến, vội vàng che mắt con gái.

“Không được xem!” Thuận tay kéo con
gái, không thể kháng nghị, tắt tivi đi, trực tiếp đưa lên sô pha.

“Ba, đàn ông có phải cũng thích phụ
nữ như rong biển thế kia không?” Trong suốt mê người ý nhỉ.

Thụy Thụy vẫn tò mò không ngừng,
“Còn nữa, con cảm thấy Tiểu Bối rất đẹp, sao cô ấy muốn phá hỏng gia đình người
khác ạ?”

“Thụy Thụy, có rất nhiều chuyện,
con không hiểu đâu.” Về sự thật, về tình yêu, về tiền tài, về dục vọng của
người trưởng thành.

“Ai nói con không hiểu? Ở nhà trẻ
chúng con có rất nhiều phụ huynh đã ly hôn đó!” Thụy Thụy quẹt miệng.

Nhắc đến vấn đề này, anh không khỏi
rụt rè

“Con bé này, họ…”

“Bé bự mỗi ngày mặc quần áo bẩn,
buồn chán không nói chuyện, Tiểu Lệ mỗi ngày đều khóc nhè, còn có…” Nó bật ngón
ngút nói cho ba nghe: “Ba một nhà, mẹ một nhà, ba mẹ không thể ở chung, bọn
chúng đều siêu siêu siêu đáng thương!” Mỗi lần nói những lời này, nó cũng kể
cho mẹ nghe, cho nên, hai ba mẹ đều phải hòa thuận mãi mãi nhé!

Anh nghe được mà hết hồn. Trẻ con
giờ trưởng thành sớm như thế sao?

Ngoài cửa, truyền đến tiếng mở
khóa, anh vội nhảy lên: “Hạ phu nhân đã trở lại!”

Quay người lại, liền nhìn thấy hai
mắt có khả năng xuyên suốt của Hạ phu nhân. Cô, cô vừa rồi nghe được đoạn đối
thoại của anh và con gái à? Cửa lớn không mỏng như thế chứ!

“Đi đâu đấy?” Anh thuận miệng hỏi
một chút.

“Gặp bạn bè.” Cô trả lời thật ngắn
gọn.

“Bạn bè nào?” Anh thật sự chỉ thuận
miệng hỏi một chút, đang tìm đề tài.

Cô nhìn anh một cái, “Chờ anh chuẩn
bị tự báo cáo hành tung của mình với em, em tự nhiên cũng sẽ báo lại hành tung
của mình với anh.” Cô không cãi nhau, cô phải bình tĩnh. Nhưng mà, mấy ngày nay
dù cô có ám chỉ thế nào, anh cũng không giải thích gì cả.

Nếu chỉ là bạn bè, giải quyết phiền
toái về Đỗ Hiểu Văn, cô cũng không cần đau đầu như thế. Cô rõ hi vọng cuối cùng
của mình là xa vời. Cô không muốn thất vọng như thế.

Anh bị nghẹn tại chỗ.

“Mẹ!” May mà, Thụy Thụy vui mừng
nhảy xuống sô pha, vừa vặn giải vây cho anh.

Anh cũng có cảm giác, có lẽ, Hạ phu
nhân đang nghi ngờ anh, dù sao Tống Dư Vấn là người phụ nữ quá thông mình. Là
vì Tình Toàn lại nói loạn sao? Nhưng mà, anh không rảnh để giải thích, bởi anh
thật sự rất phiền, một Đỗ Hiểu Văn đã khiến thế giới của anh đủ loạn rồi.

Lý trí nói cho anh biết anh nhất
định phải thuyết phục Hiểu Văn bỏ đứa con. Nhưng mà, về tình cảm…

Buổi tối, anh thật sự không ngủ
được, anh bước xuống giường.

Ngay khi anh nhẹ nhàng mở cửa, Dư
Vấn tỉnh lại.

“Dì Vương, dì có thể đến nhà con
trông Thụy Thụy hộ con không?” Cô gọi điện thoại cho hàng xóm sát vách.

Bởi vì, cô muốn đi theo anh, tự
mình tìm chân tướng.

...

Rốt cuộc thứ gì đã làm tình yêu của
anh dao động? Anh chạy xe theo hướng ba giờ, đi đến bờ biển mà lúc trước anh bỏ
trốn cùng Đỗ Hiểu Văn.

Gió biển lạnh thổi vào anh. Anh
ngồi một mình cạnh bờ biển tối đen, lẳng lặng uống bia. Lúc trước thì xúc động
liều lĩnh, vì sao, năm năm sau lại là băn khoăn lo lắng? Vì sao, bây giờ dù thế
nào anh cũng không nói nên lời: Hiểu Văn, em đừng kết hôn, chúng ta trốn đi!

Anh chỉ không ngừng không ngừng suy
nghĩ, nếu ly hôn, Thụy Thụy của anh sẽ ra sao? Anh không gặp được con gái, phải
làm gì đây?

Năm đó, cho dù công ty là tâm huyết
chung của anh và Tống Dư Vấn, anh cũng có thể từ bỏ. Năm năm sau, đáp án của
anh vẫn như thế.

Anh có thể không cần công ty, nhưng
có thể không cần Thụy Thụy mà anh và Tống Dư Vấn cùng sinh ra sao? Anh không
thể! Chỉ là, Hiểu Văn cũng có con của anh.

Cô đã chịu khổ nhiều như thế, sao
anh có thể nhẫn tâm để cô tiếp tục chịu khổ? Sao anh có thể dễ dàng từ bỏ, để
cô mang theo con anh cùng lòng oán giận lấy một người đàn ông khác? Một lần gặp
mặt kia, ánh mắt cô chịu đả kích lớn, rõ ràng lên án tội bạc tình của anh.

Trái tim anh rất loạn. Anh căn bản
không phát hiện ra phía sau có một bóng người lẳng lặng đi theo anh.

Ở cách đó không xa, Dư Vấn cũng tìm
một tảng đá ngồi xuống. Cô đương nhiên biết chỗ này. Nơi chứng kiến tình yêu vĩ
đại của họ.

Cho nên, lúc này đây, có người lại
muốn bỏ trốn? Như là xem câu chuyện của người khác, cô lạnh lùng ngắm nhìn.

“Hiểu Văn, chúng ta gặp nhau đi!”
Anh lấy di động ra trong bóng tối, đêm yên tĩnh, vẫn bấm dãy số thầm giấu trong
lòng kia.

“Chúng ta không còn gì để nói cả.”

Trong bờ cát, mơ hồ truyền đến
giọng nói ở đầu kia điện thoại. Có điều.

“Không, về cái thai của em, về hôn
lễ của em, sao chúng ta lại không có gì để nói?” Anh dứt khoát.

Bóng đen trên tảng đá chấn động.

Báo cáo nội dung xấu