Tình Ngang Trái (Tập 2) - Chương 07 - 08

Chương 7

Trong phòng.

Da thịt cô dần dần nóng bỏng, hơi
thở dồn dập, hô hấp càng lúc càng trật nhịp.

“Em cũng là bạn gái của Tiểu Tống
hả? Trông em đẹp hơn mấy người trước!” Ông chủ Trần nhìn cô bằng ánh mắt hài
lòng, bắt đầu hớn hở cởi quần áo.

Ông chủ Trần nhanh chóng cởi sạch
đồ đạc trên người, chỉ chừa lại chiếc quần lót và cái bụng bệ vệ như cái trống.
Còn cô nằm trên giường, cả người nóng ran. Cô ôm chiếc khăn mỏng vào người mà
cảm thấy bỏng rát như lửa đốt. Toàn thân cô túa đầy mồ hôi, gò má trắng nõn bắt
đầu phiếm hồng. Duy Đóa cố sức giữ lý trí, nhưng hình như giữa chân cô có dòng
nước ấm đang trào ra liên tục.

“Người đẹp, chúng ta cùng nhau ‘lên
mây’ nhé!” Ông chủ Trần hay chơi mấy trò này nên dĩ nhiên đã nhận thấy sự khác
thường của cô, lão ta hưng phấn vô cùng, “Anh tới đây…” Nhìn cô quá mỹ miều
khiến ông chủ Trần rạo rực bổ nhào tới.

Duy Đóa cắn chặt đôi môi vội vàng
chống đẩy.

“Mắc cỡ gì nữa, chẳng lẽ Tiểu Tống
chưa nói rõ với em à?” Ông chủ Trần coi đây là màn dạo đầu, lão ta cất giọng
cười hô hố.

Đám bạn gái cũ của Tiểu Tống đều vô
cùng phối hợp đấy!

Duy Đóa sống chết giữ chặt nắm tay.
Cơ thể cô càng lúc càng nóng dữ dội, đồng thời cảm giác khuất nhục càng ngày
càng nặng trĩu. Nhiều năm qua cô giữ mình trong sạch, nhưng chốc lát thôi sẽ bị
hủy hoại. Thế thì sao chứ? Đằng nào cô cũng chả phải là gái còn trinh…

Tiểu Lộng, Tiểu Lộng, Tiểu Lộng…
chỉ cần cô chịu đựng, Tiểu Lộng của cô sẽ không gặp bất trắc…

Cả người Duy Đóa bị đè xuống, cô
thở hổn hển, ra lệnh cho mình phải nhịn, ráng nhịn, cố nhịn!

“Tới đây người đẹp, chúng ta cởi áo
trước nhé…” Ông chủ Trần vừa tham lam ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vừa đưa
tay cởi chiếc khăn lụa…

Khi ông chủ Trần định cúi đầu hôn
lên cổ cô, thì…

“Ô?” Ông chủ Trần giật nảy người,
bởi vì trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô có một vết sẹo dài sọc nằm ngang rất
đáng sợ.

“Em từng phẫu thuật tuyến giáp à?
Sao vết mổ khó coi quá vậy?” Nụ cười của ông chủ Trần tắt ngấm.

Thật đáng tiếc, một người đẹp lộng
lẫy thế kia mà lại có tì vết lớn đến vậy.

Duy Đóa kéo vội tấm chăn, muốn che
đậy khuyết điểm của mình. Nhưng ngọn lửa hừng hực trong cơ thể đã nhuộm hồng
toàn thân cô.

“Ông làm cho nhanh lên, đừng hỏi
nhiều vô nghĩa!” Cô đanh giọng.

Khắp người cô đều hưng phấn rất khó
chịu, nhưng chút lý trí cuối cùng còn sót lại vẫn để cô giữ vẻ lạnh lùng. Bây
giờ cô sợ thuốc phát huy sức mạnh khiến cô lạc lối, lại e ngại thuốc chỉ có tác
dụng lưng chừng làm cô khó đối mặt với sự khuất nhục này.

“Em gấp cái gì, tất nhiên chúng ta
phải làm chứ!” Ông chủ Trần lại đè xuống, bắt đầu cởi nút áo của cô…

Duy Đóa nhắm mắt, bóp chặt nắm tay,
cố gắng làm mình đừng phát run. Hiệu lực của thuốc ào ạt phát huy tác dụng, ý
thức cô càng lúc càng mơ hồ. Giữa vùng kín lan tràn ham muốn, một thứ cảm giác
rõ ràng rất ghê tởm nhưng thân thể cô lại bắt đầu hoan nghênh…

 

Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đá
‘ầm’ một tiếng.

“Chẳng lẽ Tiểu Tống đổi ý?” Ông chủ
Trần hoài nghi.

“Ầm.”

“Ầm.”

“Ầm.”

Cánh cửa chống trộm vang lên tiếng
động lớn, sau đó là tiếng đập cửa liên tiếp khiến người nghe run rẩy. Vài giây
sau, bên ngoài vang lên tiếng máy khoan cắt ‘rẹt rẹt rẹt’.

Ông chủ Trần ý thức được có kẻ đang
cố sức phá cửa, lão ta sợ tới mức lập tức ôm đống quần áo khoác vội lên người…

“Thằng oắt Tiểu Tống đang làm cái
quái gì vậy?” Tầng lầu này là nơi chuyên dùng để giao dịch, chẳng những bí mật
mà còn cách âm rất tốt. Cho dù bị người ta đập tường phía dưới thì bên trên
cũng không nghe.

Đúng lúc ông chủ Trần vừa ra khỏi
phòng ngủ, thì cánh cửa chống trộm cũng ngã ‘đùng’ xuống đất. Bóng một gã đàn
ông cao lớn, mặt mày chẳng chút biểu cảm quăng cái máy cưa trên tay, xộc thẳng
vào nhà.

Ông chủ Trần trợn tròn mắt, há hốc
miệng, “Mày, mày, mày là ai?” Ông chủ Trần bị vẻ mặt lạnh như tiền của gã dọa
cho chết khiếp.

Gã chẳng thèm đếm xỉa đến ông chủ
Trần, mà bước thẳng vào trong. Gã lạnh lẽo liếc về phía người nằm quần quại
trên giường, đang bị lý trí ăn mòn, rạo rực đến quên mình. Kiều Duy Đóa gần như
đã cởi sạch quần áo, khiến hàng chân mày gã nhíu chặt thành một cụm.

Cô bị người ta bỏ thuốc kích thích?
Đáng chết thật! Gã bước thẳng về phía cô, dùng tấm chăn mỏng trùm lên người cô.
Tuy nhiên, cô lại nhiệt tình trước này chưa từng có… Cô hất tấm chăn mỏng, vươn
cánh tay thon, chủ động ôm lấy gã. Khắp người cô đã bị thuốc kích thích khống
chế đến lệch lạc. Cơ thể quyến rũ uốn éo liên tục, mời gã lên giường và cuồng
nhiệt chiếm giữ cô.

Gã rất hiểu loại thuốc này khủng
khiếp đến nhường nào. Gã cầm ly nước lạnh bên cạnh hắt thẳng vào mặt cô, “Tỉnh,
tỉnh lại, tôi là Hình Tuế Kiến!”

Bỗng dưng bị tạt nước khiến hiệu
lực thuốc trong người Duy Đóa giảm dần. Cô lờ mờ thanh tỉnh, sau một giây ngỡ
ngàng thì cô đã nhận rõ người mới tới… Cô kéo vội tấm chăn che kín cơ thể mình.

Cô sững sờ, sao có thể là gã? Gã
tới đây làm gì?

“Tôi tìm được Tiểu Lộng rồi, bây
giờ em mau mặc quần áo vào để tôi đưa em đi bệnh viện.” Gã nói đơn giản.

Duy Đóa chậm chạp mất ba giây mới
tiêu hóa hết lời gã. Gã đã tìm được Tiểu Lộng, gã tới đây cứu cô? Vậy cô không
cần khuất nhục, không cần hy sinh nữa? Cô bừng tỉnh, vội vàng mặc quần áo. Vì
nóng nảy và vì hổ thẹn, nên bàn tay cô run lẩy bẩy không thể cài nổi nút áo.

Hình Tuế Kiến thoăn thoắt bước tới,
nhanh chóng tròng chiếc váy màu đen và cài từng hạt nút áo màu trắng cho cô.

Cả người cô đông cứng. Bởi vì, một
mảng ký ức nhập nhoằng bỗng nhiên xông vào đầu…

Gã hoảng hốt đưa tay kéo tấm khăn
bịt mắt cô ra… Dưới ánh trăng len lỏi vào khung cửa nhỏ, bọn họ đã thấy rõ mặt
nhau.

“Đại ca, anh mau mở cửa ra, bọn em
đến cứu anh!” Ngoài nhà kho có người đập cửa ầm ầm.

Gã cứng đờ rồi khôi phục tinh thần,
cũng nhanh chóng mặc cho cô cái quần lót, kéo chiếc váy cô xuống và cài các hạt
nút áo… Sau đó, gã mới đứng dậy mở cửa.

“Đi!” Giờ phút này, gã kéo cô đi.

“Không được đi!” Ông chủ Trần phóng
tới trước mặt bọn họ ngăn cản.

Trò chơi tuyệt vời sắp bắt đầu, làm
sao lão ta có thể để một con vịt đã được nấu chín bỗng chốc vút bay? Nằm mơ đi!

Duy Đóa tự nhủ, người mà cuộc đời
cô căm thù nhất chính là Hình Tuế Kiến! Nhưng giờ phút này, cô vẫn lựa chọn ôm
chặt cánh tay gã. Bởi vì, gã nói muốn đưa cô đi gặp Tiểu Lộng!

“Cút ngay!” Hình Tuế Kiến nhíu mày
quát.

“Mày mới cút đi cho tao!” Ông chủ
Trần quát tháo. “Mày là ai? Dám giành đàn bà với ông đây hả?” Hiện giờ lão ta
như cung tên đã lên dây, nếu lão ta để bọn họ tự do rời khỏi, thì lão ta không
còn là đàn ông nữa!

“Cô ấy không phải mấy hạng đàn bà
dơ bẩn mà Tống Phỉ Nhiên hẹn hò!” Hình Tuế Kiến nói dứt khoát chẳng chút do dự,
“Cô ấy là người đàn bà của tôi!”

Đáp án này chẳng những làm ông chủ
Trần sửng sốt, mà cả Duy Đóa cũng chết đứng. Sao gã có thể nói chuyện tự nhiên
đến vậy? Trái tim Duy Đóa bỗng trào cơn tức giận, nhưng chút bình tĩnh cuối
cùng còn sót lại vẫn làm cô giữ chặt cánh tay gã.

“Mày… con đàn bà của mày thì sao?”
Ông chủ Trần không cam lòng, nói hách dịch: “Nếu đêm nay tao chưa ‘tận hứng’,
thì mày đừng hòng dắt nó đi!” Lão ta cũng có chút thế lực, không dễ dàng bị
người ta làm bẽ mặt.

Nghe vậy, Hình Tuế Kiến cười lạnh
lùng hẩy hẩy thắt lưng mình, nói: “Không cho cô ấy đi theo tôi hả? Được, ông
thử hỏi khẩu súng của tôi có chịu hay không!” Gã đanh giọng đe dọa khiến ông
chủ Trần trợn mắt cứng họng.

Súng? Duy Đóa cũng sợ khiếp vía.

Gã không nói gì thêm mà tiếp tục
giữ chặt cô bước đi, nhưng mới chớm vài bước thì gã đã phát hiện điều bất
thường. Bởi vì, ánh mắt của Duy Đóa lại bắt đầu mê muội.

Gã chuyển hướng vào nhà bếp mở cửa
tủ lạnh. ‘Lộp bộp’ một tiếng, gã gom hết những cục nước đá trong tủ đổ vào túi.

Nước lạnh đã mất hiệu lực, nên Duy
Đóa lại bắt đầu choáng váng. Bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, dõi mắt nhìn theo gương
mặt nam tính của gã mà thân thể bừng bừng rạo rực.

“Há miệng ra!” Gã ra lệnh.

Cô hé mở đôi môi xinh đẹp.

“Ngậm lại!”

Trong cuống họng bỗng nhiên lạnh
ngắt làm cô run rẩy.

Nếu làm như vậy mà có thể giải
quyết được sự khát khao của cơ thể, thì hai người đã nhầm. Ở trong xe, cơ thể
Duy Đóa khô nóng lạ thường. Cô hoàn toàn không có dấu hiện thuyên giảm mà ngược
lại thân thể càng lúc càng đau đớn.

“Em đừng ăn nữa!” Gã nhíu mày, vì
cô liên tục nuốt nước đá nên đôi môi đã lạnh buốt đến tím rịm.

Cô không nghe mà vẫn mải miết cắn
nuốt. Nước đá lạnh làm đầu lưỡi cô tê liệt, cảm giác sung sướng đó khiến cô
không thể buông tha.

Gã xoay vô lăng rẽ chiếc xe vào một
ngỏ hẻm âm u.

“Anh định làm gì…” Cô nhạy bén hỏi.

Gã bất thình lình nghiêng người về
phía trước, dùng đôi môi mình che kín làn môi cô.

Thật thoải mái! Cả thế giới dường
như đang xoay chuyển. Khi môi hai người chạm vào nhau, trong tiếp xúc thoáng
chốc, một dòng điện mạnh mẽ chạy qua khiến trái tim cô rung động.

Cô kiên quyết mím chặt đôi môi, cố
gắng không để gã phá vỡ phòng tuyến. Nhưng Hình Tuế Kiến phớt lờ mọi phản kháng
của cô, gã đè gáy cô lại và kéo cô dán sát vào ngực mình. Gã dùng miệng hút
những viên đá trong miệng cô nhổ ra… Trong lúc cô chưa kịp phản ứng, gã lại hôn
cô dữ dội.

Cứ tới tới lui lui như thế, năm –
sáu cục đá trong miệng cô đều bị gã hút ra và nhổ đi.

Duy Đóa như bị điện giật, cô thở
hào hển. Cô thiếu đi ‘thuốc giải’ nhưng ở đây lại có một sự ‘cám dỗ’ chết
người. Ấy vậy mà cô rất khát khao được gã ôm hôn… Cô hận chết tên khốn này! Hận
đến mức có thể giết gã! Nhưng tại sao dưới nụ hôn mang tính xâm lược đó, cô lại
có cảm xúc hưng phấn lạ kì?

“Anh xéo đi!” Cô dùng chút lý trí
mong manh cuối cùng để phản kháng.

Duy Đóa vừa nóng nảy vừa luống
cuống, trong lúc quá kích động, cô đã vung tay về phía gã.

“Bốp.” Mọi động tác của gã đều dừng
hẳn.

Gã nhìn cô chằm chằm, bên má trái
nhanh chóng in dấu năm ngón tay đỏ hồng. Giữa lúc cô vô cùng hoảng sợ, thì gã
chẳng hề có hành động ‘trả thù’ nào.

Gã ngồi bất động với vẻ mặt vẫn
điềm nhiên, “Em muốn tôi ‘đi vào’ không?”

“Không!” Duy Đóa hét lanh lảnh.

Gã gật đầu mà nét mặt chẳng hề thay
đổi, “Tôi sẽ nhanh chóng đưa em tới bệnh viện tiêm thuốc giải!” Hiệu lực thuốc
trong người cô đã bùng nổ, dựa vào mấy viên nước đá thì chẳng những làm tổn
thương tới hệ tiêu hóa mà còn không thể chống chế được nó.

“Tại sao?” Được viên nước đá xoa
dịu cơn đau, cô giật mình khó hiểu.

Gã có mục đích gì? Tại sao phải giả
vờ làm người tốt trước mặt cô?

Không cần nhiều lời gã cũng hiểu ý
cô, “Tôi không nóng vội, bởi vì sớm muộn gì em cũng sẽ nằm bên dưới tôi… Nhưng
điều kiện trước tiên là em phải cam tâm tình nguyện!”

Chương 8

Vào bệnh viện được tiêm thuốc an
thần, nên khi Duy Đóa tỉnh lại đã là buổi chiều hai ngày sau.

“Nước…” Miệng cô khô khốc, cơ thể
vẫn còn nong nóng.

“Chị tỉnh rồi à? Uống miếng nước
đi.” Một giọng nói êm ái vang lên bên tai cô.

Duy Đóa xoay qua thì thấy một gương
mặt trẻ tuổi xa lạ, đối phương mặc trang phục y tá màu hồng nhạt.

Cô y tá đỡ cô ngồi dậy, rót cho cô
cốc nước.

“Hôm nay chị có thể bị khó chịu đôi
chút, do hiệu lực thuốc kích thích vẫn còn trong cơ thể. Nhưng chị đừng lo, cứ
nghỉ ngơi thêm chút nữa là ngày mai chị đã khỏe hẳn.”

Duy Đóa vừa nghe vừa bất an, bởi vì
trong phòng không có một bóng người.

Đêm qua cô nửa mê nửa tỉnh, nhưng
cái cảm giác đầu lưỡi lạnh buốt vẫn rõ ràng vô cùng. Hôm qua cô lại bị cưỡng
hôn, nhưng kì lạ thay, bây giờ cô lại rất bình tĩnh.

Cô bỗng ngồi ngẩn ngơ.

Gã áp sát cô rồi mạnh mẽ dùng môi
mình hút từng viên đá lạnh trong miệng cô ra, những cảnh tượng đó từng màn từng
màn lùa về.

Tổn thương mười ba năm trước đã hủy
hoại cuộc sống của cô. Mười ba năm sau, gã cũng có cơ hội tương tự như vậy.
Trước khi được tiêm thuốc an thần, có một lúc cơ thể cô đã uốn éo, nóng cháy,
tìm niềm an ủi khắp nơi. Sau khi tới bệnh viện, lúc gã tự mình bế cô trên tay,
thậm chí cô còn khó chịu tới mức vừa mút vừa cắn gã. Thế mà gã thẳng đuột áp
chế, không cho cô làm bậy. Bởi vì…

“Em muốn tôi ‘đi vào’ không?”

“Không!”

Khi sót lại chút ý thức cuối cùng,
cô nghe gã nhấn mạnh, “Tôi không nóng vội, bởi vì sớm muộn gì em cũng sẽ nằm
bên dưới tôi… Nhưng điều kiện trước tiên là em phải cam tâm tình nguyện!” Gã bị
khơi mào phản ứng sinh lý, nhưng vẫn ngang ngược tuyên thệ một cách chắn chắn.

Mặt Duy Đóa bất chợt mất tự nhiên.

Thật kinh ngạc, suốt mười ba năm
qua, đây là lần đầu tiên cô ép bản thân mình phải hồi tưởng tới một số điều bất
thường. Thực sự năm đó gã có say, mùi rượu nồng nặc phủ đầy trên môi cô. Ngoài
ra, đêm ấy da thịt gã cũng nóng rực giống cô tối qua.

Năm đó quả thực cô rất hận, hận
không thể dồn gã vào chỗ chết. Vì vậy, khi luật sư biện hộ nói gã bị người ta
bỏ thuốc kích thích, cô đã phản bác theo trực giác, càng khai man trên tòa…

Vậy gã thực sự không hận cô ư? Lúc
đó đôi môi lạnh lẽo của cô hộc ra rất nhiều điều bất lợi cho gã, khiến các thẩm
phán có ấn tượng xấu và phán gã vào trọng tội! Sau khi gặp lại, cô luôn đề
phòng Hình Tuế Kiến sẽ trả thù mình. Nhưng chuyện tối qua làm cô mờ mịt. Liệu
có phải cô đã quá đa nghi? Thật ra gã cũng không xấu xa như cô nghĩ?

“Anh ta đâu rồi?” Rốt cuộc cô cũng
nhịn không được mà buột miệng.

Cô không muốn, thế mà vẫn hỏi. Cô
cũng chẳng muốn gặp lại gã, nhưng cô tìm gã để hỏi rõ tung tích của Tiểu Lộng.

“Anh Hình – người đưa chị tới đây
hả? Chắc anh ấy đang đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.”

Phòng chăm sóc đặc biệt? Duy Đóa
hoảng sợ.

“Sao anh ta đứng ở đó?” Lòng cô
bỗng dâng một dự cảm chẳng lành.

“Rạng sáng hôm qua, bác sĩ đã thông
báo tình hình nguy kịch của đứa trẻ do anh Hình đưa tới…”

Việc này chỉ gạt người thôi, đúng
không? Bước chân Duy Đóa chênh vênh, đầu óc cô choáng váng.

Duy Đóa chạy thục mạng lên phòng
chăm sóc đặc biệt. Đứng ngoài cánh cửa kính, cô đã nhìn thấy Tiểu Lộng.

Sắc mặt Tiểu Lộng xanh tím, đeo mặt
nạ dưỡng khí. Bé nằm lẳng lặng, bất động trên giường. Hệt như, hệt như… Không,
Tiểu Lộng chỉ đang ngủ thôi!

“Bệnh nhi này vì bị nhốt trong
không gian chật hẹp quá lâu nên không hít đủ dưỡng khí, dẫn tới các chức năng
thay thế của cơ thể bị chuyển hóa. Các bộ phận cơ thể của cô bé đã bị tổn hại
không thể đảo ngược…” Vị bác sĩ thở dài, “Nửa đêm hôm qua, móng tay bệnh nhi
xanh tím, huyết áp tụt giảm, thậm chí có lúc giãn đồng tử, tim ngừng đập một
lần…”

Hình Tuế Kiến đưa lưng về phía cô,
mặt gã cứng đờ. Gã cho rằng đấy chỉ là ngất xỉu thông thường. Thật chẳng ngờ,
tình hình của Tiểu Lộng lại nghiêm trọng đến vậy.

Sau lưng gã bỗng truyền tới tiếng
hít thở đứt quãng, gã xoay người thì thấy Duy Đóa mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng
manh, đứng chết trân thở từng cơn mệt nhọc.

“Chừng nào thì Tiểu Lộng có thể
tỉnh lại?” Gã gần như phớt lờ cô, tiếp tục hỏi bác sĩ.

“Thú thật, chúng tôi không thể cam
đoan cô bé có tỉnh lại được hay không.” Giọng vị bác sĩ đầy áy náy.

Cả Hình Tuế Kiến và Duy Đóa đều
giật bắn người.

“Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhi có bị
tổn thương các tế bào não, vì vậy mới lâm vào trạng thái hôn mê sâu.” Vị bác sĩ
thông báo tiếp với bọn họ. “Hơn nữa, cơ tim của bệnh nhi đã giảm co bóp, nhịp
tim đập chậm, lượng máu vào tim cũng giảm… Trường hợp xấu nhất là các tế bào cơ
tim sẽ bị hoại tử và xảy ra hội chứng suy tim.”

Nghe những lời của vị bác sĩ mà
bước chân Duy Đóa lảo đảo. Trong thoáng chốc, sắc mặt cô trắng bệch như tờ
giấy.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có
thể như vậy? Từ nhỏ sức khỏe của Tiểu Lộng đã rất tốt, mãi tới giờ cô cũng chưa
tốn tiền thăm khám. Thế mà nay…

Sắc mặt của Hình Tuế Kiến càng lúc
càng nặng nề.

“Ngay cả khi bệnh nhi tỉnh dậy,
ngoại trừ tổn thương các chức năng vật lý ra, cũng có thể từ nay sẽ trở nên
chậm phát triển trí tuệ. Tóm lại, đây là một chiến dịch lâu dài, đòi hỏi sự
theo dõi kiểm tra dài hạn. Chẳng những hao tốn thời gian mà còn nhất định phải
có khả năng kinh tế.” Nếu thiếu khả năng kinh tế, thì bất cứ bệnh nhi xảy ra
biến chứng nào, họ cũng đành từ bỏ con đường cứu giúp.

Duy Đóa chầm chậm ngồi lặng yên
trên chiếc ghế dài của bệnh viện, bây giờ là giữa trưa đầu hạ mà chân tay cô
đều lạnh ngắt.

Hình Tuế Kiến xoay người, hoóc môn
tuyến thượng thận của gã dâng lên làm gương mặt gã ngấm ngầm đến đáng sợ.

“Bác sĩ…” Duy Đóa hoảng hốt gọi vị
bác sĩ muốn hỏi han nhiều hơn, còn gã xoay gót rời đi.

Trong văn phòng công ty bất động
sản, Tống Phỉ Nhiên có chút lo âu. Lần này dường như anh ta đã gặp rắc rối lớn,
anh ta bất an đi tới đi lui…

“Anh không thể vào được!” Bất chợt
ngoài cửa vang tới tiếng viên thư ký hoảng hốt la hét.

Tống Phỉ Nhiên chưa kịp phản ứng gì
thì cánh cửa văn phòng đã bị đá văng, bóng một người đàn ông cao to xộc vào như
cơn gió lốc. Gã ngang nhiên nện những bước chân trên mặt đất.

Tống Phỉ Nhiên giật mình, còn viên
thư kí e ngại không dám che chắn nữa, mà tự động nhường đường để gã bước từng
bước tới vị trí trung tâm.

“Xin hỏi anh là ai?” Tống Phỉ Nhiên
nuốt nước miếng, giả vờ trấn định.

Thế nhưng… một bàn chân to đã phi
một cước trúng ngay ngực anh ta. Tống Phỉ Nhiên ôm ngực đau đớn, gục xuống sàn
nhà cuộn tròn người lại.

“Nhiều năm qua tao luôn mắt nhắm,
mắt mở không đối phó với mày là vì năm xưa mày uống say, nhiễu nhão nước mắt
nước mũi kể lể, ba mày vứt bỏ mày, bạn gái không yêu mày, mày sắp lang thang
đầu đường xó chợ, làm một kẻ bi thảm đáng thương!” Mặt Hình Tuế Kiến trầm xuống
tối om làm người ta khiếp đảm.

Tống Phỉ Nhiên sợ tới mức câm như
hến.

“Xem ra, tao đã thật sự coi thường
‘con sâu’ như mày đây. Không ngờ mày đã được cơm no áo ấm rồi thì ngoại trừ
thích giở mấy thủ đoạn gian trá, mày còn giữ một cái đuôi cực độc!” Hình Tuế
Kiến cười lạnh tanh.

Tống Phỉ Nhiên run lẩy bẩy, “Tôi…
tôi… tôi không đắc tội với anh!” Tống Phỉ Nhiên quyết định nói dối trắng trợn.

“Mày không đắc tội với tao hả?”
Hình Tuế Kiến lớn tiếng quát hỏi rồi chụp lấy cổ anh ta bằng vẻ mặt hung hãn,
“Có chiêu trò mờ ám nào thì cứ kiếm ông đây! Việc gì phải nhằm vào một đứa bé?”

Gã hung hãn đến mức suýt giết
người, làm Tống Phỉ Nhiên sợ run chân. Thông thường anh ta tràn đầy sức sống,
vì vậy anh ta nỗ lực bày ra vẻ tươi cười bình tĩnh. “Tôi cũng có nghe nói về
việc này, đã bắt được thủ phạm chưa? Hôm đó tôi bận họp, có rất nhiều quản lý
làm chứng!”

Hình Tuế Kiến đã sớm đoán được anh
ta sẽ dùng chiêu này! Gã không nói nhiều lời vô nghĩa mà túm cổ áo của Tống Phỉ
Nhiên túm bao tải, lôi sền sệt anh ta ra ngoài. Sức của gã mạnh mẽ vô cùng, mới
chỉ vài giây mà Tống Phỉ Nhiên đã bị kéo ra xa khoảng mười mét.

“Anh… anh định làm gì?” Trông anh
ta hoàn toàn nhếch nhác.

“Bắt cóc, phanh thây!” Hình Tuế
Kiến chẳng thèm ngó ngàng gì mà đá mạnh vào anh ta một cước.

Tống Phỉ Nhiên nhất thời đau đến
mức ngã quỵ xuống đất.

“Cứu tôi với!” Nỗi sợ hãi càng quét
qua người khiến Tống Phỉ Nhiên kêu oai oải.

Hình Tuế Kiến thấy Tống Phỉ Nhiên
ầm ĩ thì nện thẳng vào mặt anh ta một cú đấm. Ngay tức khắc, mũi miệng của Tống
Phỉ Nhiên chảy đầy máu, trước mặt tối sầm và rơi vào hôn mê.

Đám đông trong khu vực văn phòng la
hét thất thanh, nhưng chẳng ai đủ can đảm tiến lên ngăn cản cảnh tượng khủng bố
này.

Duy Đóa cầm tờ biên lai chi phí nằm
viện trong tay, ngồi lặng yên trên băng ghế.

Tiểu Lộng vẫn còn hôn mê bất tỉnh,
chỉ mới ba ngày mà tiền viện phí đã lên tới năm con số.

Trong chi phí chăm sóc đặc biệt,
mỗi mũi thuốc kích thích thần kinh của Tiểu Lộng đắt đến mức khiến người ta líu
lưỡi. Đây thật sự là một chiến dịch lâu dài, còn chưa bắt đầu mà cô như thể đã
nhận thua.

Ban nãy cô y tá đi ra đã đưa cho cô
giấy thanh toán. Nếu không đủ tiền thì bác sĩ sẽ dừng kê toa thuốc, đồng nghĩa
với việc Tiểu Lộng chấm dứt trị liệu. Cô nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây
giờ? Hay là, hay là…

Suốt ba ngày qua, giữa lúc tối tăm
mờ mịt, trong đầu cô đã xuất hiện một kế hoạch… Tuy nhiên, điều đó dường như
không tốt lắm. Hơn nữa, cô cũng chẳng muốn dính dáng gì với Hình Tuế Kiến.

Cô là người rất lý trí, cô ghét cái
cảm giác hỗn loạn, nên cô không thích cuộc sống bị rối tung. Thế nhưng, cuộc
sống của cô bây giờ chính là rối tung!

Cô cầm tờ hóa đơn thanh toán mờ mịt
xuống lầu, rồi rảo bước tới lui trong khu thu phí nội trú của bệnh viện mà vẫn
chưa biết nên làm gì.

“Ông Từ, thật khéo quá, hôm nay ông
xuất viện à?”

“Đúng vậy, tôi nghỉ phép dài hạn và
cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện.”

Cô ngồi đưa lưng về nơi cách đó
không xa có hai người quen gặp mặt, đang hỏi han khách sáo.

“Ông Từ hãy giữ gìn sức khỏe thật
tốt nhé! À đúng rồi, ‘phía dưới’ của ông còn sử dụng được không?” Sau lưng cô
truyền tới tiếng giễu cợt.

“Cậu nói bậy gì đó?” Người đàn ông
trung niên lập tức mất vui, “Tôi là gừng càng già càng cay đấy. Nếu chẳng phải
vì đại ca của các cậu, tôi sẽ không hy sinh ‘danh dự’ đâu!”

“Yên tâm đi, việc đại ca chúng tôi
đã hứa với ông thì nhất định sẽ thực hiện. Số tiền ông còn nợ, chúng tôi sẽ
không hối thúc.” Anh chàng mập vỗ vỗ ngực cam đoan.

“Đại ca của các cậu có thâm thù
huyết hận gì với Kiều Duy Đóa, mà nắn gân cô ả đến vậy? Nếu cần thiết, tôi có
thể tố cáo bắt cô ả phải ‘ói’ ra hai triệu bảy… Ha ha, đến lúc đó cô ả không
ngồi tù thì cũng ôm chân đại ca các cậu van xin năn nỉ!”

“Ôi, quên đi, đừng nói nữa, chuyện
giữa họ hơi phức tạp.” Anh chàng mập khoát tay đi ra cổng bệnh viện, tỏ vẻ
không muốn tiếp tục.

Người đàn ông trung nhiên sóng bước
cùng anh ta, cười khinh miệt. “Chuyện phức tạp gì thế? Nhắn với đại ca các cậu
là tôi cũng ghét cô ả đó lắm. Chờ chừng nào cậu ta trả thủ xong, trêu đùa ngán
ngẩm thì quăng cho tôi vui đùa một lúc. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ả thật tốt!”

Hai giọng nói đã càng lúc càng xa,
mà vẻ mặt của Duy Đóa đều chết điếng. Cô nhận ra hai người đó, một là kẻ vu cáo
hãm hại cô – ông Từ, và một là bạn học cũ của cô – Trần Tiểu Béo.

Hóa ra bọn họ quen nhau? Từ cảnh
được vén màn và một sự thật hiện lên trong đầu cô. Cô suýt chút nữa bật cười.
Cô làm sao có thể cho rằng gã là người tốt? Cô suýt chút nữa bị lừa! Cô vừa mới
vất bỏ Tống Phỉ Nhiên vì cuộc trả thù đáng sợ, còn gã? Hóa ra tất cả đều là kế
hoạch của gã, là gã hãm hại cô! Trong trò chơi này, rốt cuộc gã sắm vai nhân
vật nào? Có phải việc Tiểu Lộng bị thương cũng nằm một phần kế hoạch?

Trả thù? Ha ha, sao chẳng ai tới
hỏi cô có hận hay không? Cô đứng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng, bàn tay cầm
hóa đơn thanh toán xiết chặt đến mức trắng bệnh.

Gã muốn giáng một đòn chí tử xuống
kẻ sa cơ lỡ vận cô đây sao? Tới đây đi! Hãy tới đây đi! Cô sẽ không dễ dàng để
gã đạt thành công! Gã muốn chơi trò chơi? Được! Cô sẽ chơi với gã trò này, xem
kết quả cuối cùng là ai thắng ai thua! Hãy chờ xem! Cô muốn gã mở to mắt mà
nhìn, Kiều Duy Đóa cô không phải thứ dễ trêu chọc! Trái tim cô dâng trào lửa
giận, thiêu đốt từng cơn.

“Em ở đây làm gì?” Có người chạm
nhẹ ngón tay vào vai cô.

Cô chầm chậm xoay người, “Tôi đứng
xếp hàng trả tiền viện phí.” Cô ngửi thấy trên người gã có mùi máu tươi.

Tờ hóa đơn trong tay cô bị giật
phăng, “Có tôi đây, em đừng lo lắng chuyện tiền nong.” Gã lấy thẻ tín dụng ra,
chuẩn bị đưa vào cửa sổ thu tiền.

Duy Đóa đè cánh tay gã lại, “Tôi
không có tiền trả lại cho anh.” Giọng cô vô cùng bình tĩnh.

“Việc đó hãy bàn sau.” Gã nói.

“Tiểu Lộng… là con gái của tôi với
anh. Tôi mong anh có thể chia sẻ gánh nặng tiền viện phí bây giờ và tương lai
cho bé, cho đến khi bé bình phục.” Cô bình tĩnh nói, “Đây là anh nợ tôi.” Những
lời nói dối này cô đã sớm lên kế hoạch.

Gã liếc cô một cái rồi trầm mặc vài
giây.

“Ừ.” Gã không phản đối.

“Tôi… sắp thôi việc để yên tâm chăm
sóc Tiểu Lộng…” Cô yên lặng ổn định hơi thở.

Trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ
đến khả năng này.

Gã nhìn cô chăm chú chờ cô nói
tiếp.

“Vậy anh có nuôi tôi không? Tôi…
muốn tới ở với anh…” Cô cười khẽ nhưng đáy mắt phẳng lặng, bởi vì trò chơi hoa
lửa sắp bắt đầu.

Hình Tuế Kiến lại trầm mặc vài giây
rồi nói, “Ngày mai em hãy chuyển tới nhà mới của tôi đi.” Tới lượt gã đóng phí,
gã nhanh chóng bước tới phía cửa sổ mà không chú ý sau lưng mình có một đôi mắt
bốc lửa ngùn ngụt.

Báo cáo nội dung xấu