Bất tử thần long - Hồi 21 phần 1

Hồi 21 - Sư Đồ Trùng Phùng

Sự tối tăm và ẩm ướt trong hang
động thật con người khó thể nào chịu nổi, xung quanh đầy rêu xanh, đến mùa hè,
trùng kiến muỗi mòng hoành hành khắp nơi, lại càng khổ sở hơn.

Nam Cung Bình ngồi như chết trong
hang động, những ngày đầu chàng còn lộ vẻ đau khổ rất nhiều, nhưng về sau tình
cảm trong chàng như hoàn toàn tê liệt.

Chàng không hề bận tâm đến cảnh
tượng bên ngoài, xuân đi hạ đến rồi thu sang, chiếc áo gai chàng mặc đã dơ bẩn
hôi hám từ lâu, rồi sau cùng cũng đã rách tơi tả, song chàng hoàn toàn không
bận tâm đến, hằng ngày do người thú nọ mang về đến một mâm thức ăn hết sức tồi
tệ, cơ hồ khó thể nuốt trôi, vậy mà chàng vẫn ăn ngon lành.

Trong thời gian này, tâm trạng và ý
chí chàng đã biến đổi đến mức độ nào, chính chàng cũng chẳng rõ, chàng chỉ biết
dưới cằm râu đã mọc dần, chàng quả đã già đi rất nhiều.

Kể từ hôm nay chàng không còn gặp
lại Phong Mạn Thiên nữa, và cũng chẳng thấy lão nhân áo gai nọ đâu cả. Ngày lại
ngày qua đi, thời gian chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, một hôm chàng đang ngồi
tĩnh tọa điều tức, bỗng nghe "kẹt" một tiếng, cánh cửa chắn đồng mở
toang, lão nhân áo gai nọ đứng trước cửa động nói:

- Chúc mừng các hạ đã chính thức
trở thành một thành viên trên Chư Thần đảo.

Miệng lão tuy bảo chúc mừng, song
giọng nói lại không hề có vẻ mừng vui. Nam Cung Bình đờ đẫn đứng lên, khóe mắt
cũng chẳng nhìn ngó đến lão.

Lão nhân áo gai lại nói:

- Kể từ hôm nay các hạ đã được đổi
sang một nơi cư trú khác.

Nam Cung Bình theo sau lão đi dọc
theo dòng suối về phía khu rừng, con đường không một hòn đá bừa bãi, không một
chiếc lá rơi, lát sau đến một khoảng đất rộng, bốn dãy nhà gỗ vây quanh, mỗi
dãy chừng ba mươi gian, trước cửa mỗi gian đều có một lão nhân áo gai tóc bạc
ngồi ngay ngắn.

Những lão nhân này vóc dáng tuy
khác nhau, song vẻ mặt thảy đều lạnh như băng, không một chút tình cảm, người
ngơ ngẩn nhìn trời, kẻ lẳng lặng xem sách, mấy mươi người ở cùng một nơi mà
không hề phát ra một chút tiếng động.

Nam Cung Bình đi ngang qua, những
lão nhân ấy vẫn ai làm việc nấy, không một người chuyển động ánh mắt nhìn
chàng, như hoàn toàn không có chàng hiện hữu.

Lão nhân áo gai đưa Nam Cung Bình
đến một gian nhà gỗ nơi tận cùng, trên cửa viết hai chữ to "Chỉ
Thủy". Lão nhân áo gai nói:

- Đây là nơi cư trú của các hạ!

Đoạn đưa tay chỉ vào hai chử
"Chỉ Thủy" nói tiếp:

- Đây là tên của các hạ, khi nào
đến lúc lão phu sẽ đưa các hạ vào điện, nhưng chưa đến lúc thì các hạ không
được rời khỏi đây một bước.

Nam Cung Bình buông một tiếng hừ
thay cho câu trả lời.

Lão nhân áo gai lại nói:

- Các hạ có gì cần hỏi không?

Nam Cung Bình lạnh lùng đáp:

- Không!

Lão nhân áo gai đưa mắt nhìn chàng
từ trên xuống dưới, đoạn nói:

- Vậy thôi!

Quay người đi vào sâu trong rừng.
Những lão nhân tại đây thảy đều mặc áo gai màu vàng sẫm, nhưng áo gai của lão
lại màu tím sẫm, thì ra lão là một trong ban chấp sự trên đảo, cho nên màu áo
của lão không giống với kẻ khác.

Ban chấp sự trên đảo gồm có bảy
người, Phong Mạn Thiên với lão đều là một trong số ấy. Mỗi chấp sự đều có một
đệ tử để sai khiến, gã quái vật Thất Ca với gã người thú lông vàng đều là một
trong số bảy đệ tử ấy.

Những điều ấy tất nhiên Nam Cung
Bình sau này mới biết, lúc này chàng khẽ mở cửa ra, bên trong chỉ có một
giường, một ghế, một bàn, trên bàn có một bộ quần áo vải gai, một đôi đũa, một
cái chén gỗ và một quyển sách lụa mỏng, dưới gầm bàn có một đôi giầy bố. Chiếc
giường dài không đầy năm thước, chỉ có mỗi chiếc chiếu mỏng, chẳng có gối mền
chi cả.

Chàng đảo mắt nhìn những lão nhân
tóc bạc ngồi lặng yên như tượng đá kia, thầm nhủ:

- Chả lẽ đây chính là Chư Thần
điện, vùng thánh địa mà giới võ lâm đã đồn đại.

Chả lẽ đây chính là cuộc sống của
Chư Thần điện? Thảo nào Phong Mạn Thiên càng về đến gần thì lại càng buồn hơn,
bởi nơi đây ngoài ông ta ra, chẳng còn ai có tình cảm nhân loại nữa.

Tuy nhiên, sau trăm ngày giam mình
trong Tuyệt Tình động, chàng đã luyện tập được tính kiên nhẫn, nhấc ghế ra
ngoài cửa, cầm lấy quyển sách lụa, bắt trước những lão nhân kia ngồi giở sách
ra xem, vừa mở trang đầu, tim chàng lập tức đập rộ, trên ấy rõ ràng viết là:

- "Đạt Ma Thập Bát Thức!"
Phải biết Đạt Ma Thập Bát Thức vốn là tuyệt nghệ của phái Thiếu Lâm. Trong
đương kim võ lâm rất hiếm người được trông thấy môn tuyệt kỹ này, luyện thành
thì lại càng hiếm hơn.

Quyển sách mỏng này nếu mà xuất
hiện trên chốn võ lâm, ắt lập tức gây nên sóng gió kinh hoàng, chẳng rõ sẽ có
biết bao cao thủ võ lâm táng mạng vì tranh đoạt nó.

Song hiện tại trên Chư Thần đảo,
quyển bí kíp mà mọi người trong giới võ lâm hằng mơ ước lại như một món phế vật
vứt bừa ra đó.

Ánh mắt Nam Cung Bình không di
chuyển đi nơi khác nữa, tâm trí chàng hoàn toàn đắm chìm vào trong sự huyền ảo
của pho võ công này.

Đến trưa, gã người thú lông vàng
xách tới hai cái thùng sắt, những lão nhân kia bèn lấy chén đũa trong nhà ra,
mỗi người xới lấy một chén, song mọi hành động đều không hề phát ra tiếng động,
và chẳng một ai hé môi nói lấy nửa lời.

Ba ngày sau, trời vừa hửng sáng gã
người thú đã thay một quyển sách khác cho hết mọi người. Nam Cung Bình vừa cảm
thấy bực mình, nào ngờ khi mở quyển sách mới ra, đó là Ảnh Thần Quyền Phổ, môn
tuyệt kỹ võ công đã thất truyền từ lâu.

Và như vậy sáu mươi hôm sau, Nam
Cung Bình đã thay đổi hai mươi quyển sách, quyển nào cũng là bí kỳ võ công hi
hữu trong chốn võ lâm, Nam Cung Bình ghi nhớ lấy toàn bộ.

Phải biết những lão nhân này trước
khi bước lên Chư Thần đảo, thảy đều là cao thủ võ lâm từng dọc ngang một thời,
tiếng tăm lừng lẫy. Sau khi lên Chư Thần đảo, không một ai có thể sống rời khỏi
đây, cho nên họ mới xem thường những bí kíp võ công ấy, có người chỉ xem để
giải khuây, có người không hề ngó ngàng tới.

Thấm thoát thời gian chẳng rõ đã
trôi qua bao lâu, Nam Cung Bình không hề nghe được một câu tiếng người. Một hôm
trời bỗng đổ mưa, những lão nhân kia như không hề hay biết, chẳng người nào vào
nhà tránh mưa.

Đến cuối thu, họ vẫn chỉ mặc mỗi bộ
quần áo vải gai, không một ai có vẻ sợ lạnh, song Nam Cung Bình thì lại rét run
lên, đành vận khí điều tức. Năm ba hôm sau thì chàng cũng quen dần, lúc ấy mới
biết võ công của mình đã tiến bộ ghê gớm. Những bí kíp võ công tuyệt thế kia đã
tiêu hóa trong cơ thể chàng hệt như là thức ăn.

Thế rồi chàng ngủ và ăn ít hơn,
song tinh thần lại càng thêm sung mãnh. Đôi khi đêm khuya thao thức, bao dĩ
vãng đau thương hiện về, chàng cũng chỉ cắn răng chịu đựng, về tiền đồ tương
lai, chàng cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Sáng sớm một hôm chàng chợt phát
giác lão nhân trong ngôi nhà đối diện đã biến mất, không ai biết lão nhân ấy đã
đi đâu, và cũng chẳng ai thắc mắc hỏi. Sự sống chết đối với họ hết sức bình
thường, chẳng khác nào như ăn uống ngủ nghỉ vậy.

Thấy thoát trăm ngày lại qua đi.
Một buổi sáng, lão nhân áo gai nọ lại xuất hiện trước cửa Nam Cung Bình và nói:

- Hãy theo lão phu!

Nam Cung Bình chẳng thèm lên tiếng
hỏi, đứng dậy đi theo lão ngay. Lúc ngang qua sân, chàng bỗng phát hiện trong
số lão nhân kia có vài người ngẩng lên nhìn chàng, ánh mắt như thoáng lộ vẻ
ngưỡng mộ.

Nam Cung Bình lấy làm lạ tự nhủ:

- Thì ra những người này cũng vẫn
có tình cảm, chẳng qua họ giấu kín mà thôi. À, họ ngưỡng mộ gì nhỉ? Chả lẽ là
nơi mình sắp đến?

Lại một con đường nhỏ dài và sạch
sẽ, gió lay cành lá xào xạc. Lá cây đã ngả vàng, bầu không khí càng thêm vẻ
thần bí thâm nghiêm. Nam Cung Bình biết mình đang tiến vào khu vực đầu não trên
đảo Chư Thần điện, lòng bất giác thoáng cảm thấy hồi hộp.

Bỗng nghe có tiếng roi đa vung động
từ trong rừng vọng ra, Nam Cung Bình liền đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên cành
ngang một ngọn cây to thòng xuống một sợi dây trắng, trên treo lơ lửng thân
hình kềnh càng của Phong Mạn Thiên, gã người thú lông vàng tay vung roi da, tới
tấp quất vào mình Phong Mạn Thiên, miệng lầm bầm đếm:

- Hai mươi tám... hai mươi chín...

Đột nhiên dây đứt, Phong Mạn Thiên
rơi phịch xuống đất. Gã người thú chẳng nói chẳng rằng, lại treo lên một sợi
dây khác, Phong Mạn Thiên tung mình nắm lấy sợi dây, treo người lơ lửng, gã
người thú lại vung roi quất, miệng đếm lại từ đầu.

- Một... hai...

Sợi dây trắng rất mềm và mảnh, ngọn
roi da thì thô to, Phong Mạn Thiên dẫu có công lực tuyệt đỉnh, treo người trên
dây đã không dễ, huống hồ lại còn phải chịu roi đòn?

Nam Cung Bình dừng bước nhìn một
hồi lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi lạnh, song Phong Mạn Thiên vẻ mặt vẫn trơ
lạnh, lẳng lặng chịu đựng hệt như đứa trẻ ngỗ nghịch hứng chịu đòn roi của cha
mẹ hay sư trưởng vậy.

Nam Cung Bình nghe lòng đau nhói,
chỉ nghe lão nhân áo gai lạnh lùng nói:

- Mỗi ngày ba mươi sáu roi, phải
đánh ba trăm sáu mươi ngày, hễ dây dứt là phải bắt đầu lại từ đầu. Những ai
muốn vi phạm luật lệ ở đây, trước hết hãy tự hỏi xem có đủ võ công và dũng khí
để chịu đòn hay không.

Nam Cung Bình ngậm miệng làm thinh,
đã đi đến cuối khu rừng, trước mặt đồi núi chắn ngang, không trông thấy nhà
cửa, chỉ thấy lão nhân áo gai đưa tay vỗ ba cái lên một tảng đá tròn trên vách
núi, lập tức vách núi chuyển động, lộ hẳn ra một con đường hầm. Nam Cung Bình
sải bước đi vào, chỉ nghe "ầm" một tiếng, vách núi lập tức đóng trở
lại.

Trong đường hầm ngập đầy mùi tanh
hôi kỳ lạ, phía trước cách chừng một trượng có một ngọn đèn đồng gắn trên vách
núi tỏa ánh sáng nhấp nhem, nơi tận cùng là một cánh cửa đồng.

Nam Cung Bình ngoái lại nhìn, lão
nhân áo gai nọ đã biến mất tự bao giờ. Mọi sự tại đấy thảy đều khác thường,
chàng bèn không thèm màng đến, thản nhiên sải bước tiến tới, bỗng nghe trong
lòng núi vang lên một giọng nói lanh lảnh:

- Ngươi đã đến rồi ư?

Vừa dứt tiếng, cánh cửa đồng nơi
cuối đường hầm vụt mở toang, Nam Cung Bình sớm đã chẳng bận tâm đến bất kỳ điều
gì, thản nhiên ngẩng mặt đi vào, thì ra bên kia lại là một con đường hầm khác,
song hai bên có vô số hang động giống hệt như tổ ong, trên dưới hai hàng cũng
chẳng rõ là có tất cả bao nhiêu, có hang động có người, có hang động không
người, có hang động đèn đốm sáng choang, có hang động âm u tăm tối.

Bỗng lại nghe giọng lanh lảnh nói:

- Đi thẳng tới, đừng quay lại!

Nam Cung Bình sải bước đi tới, lòng
thầm nhủ:

- Chư Thần điện! Đây chính là Chư
Thần điện, nếu người trong giới võ lâm mà trông thấy thì thấy vọng biết dường
nào...

Vừa nghĩ đến đó bỗng lại nghe:

- Đến rồi, lên đây!

Tiếng nói vang lên ở trên cao. Nam
Cung Bình ngước lên nhìn, chỉ thấy trên vách núi nơi cuối đường hầm cũng có một
cái hang động cách mặt đất vài trượng, chàng liền tung mình vọt lên, chàng vốn
định tìm một nơi ở giữa chừng để hạ chân đổi khí, nào ngờ vừa tung mình đã lên
đến cửa động. Chàng phóng vào trong, biết mình đã bước chân vào nơi cư trú của
người điều khiển hòn đảo thần bí này.

Trong hang động này mùi tanh hôi
lại càng nực nồng hơn, nơi góc trái có một tấm rèm trúc buông rủ, sau chiếc bàn
đá cao to trước rèm lộ ra một cái đầu mái tóc bạc phơ, mắt sâu mũi lân, ánh mắt
sáng quắc, vầng trán rộng đến đỗi chiếm gần nửa phần mặt, hai luồng mục quang
sắc lạnh chằm chặp nhìn vào Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình có cảm giác như bị
đắm mình trong băng tuyết, không tự chủ được khom mình cung kính nói:

- Tại hạ Nam Cung Bình.

Lão nhân tóc bạc lạnh lùng:

- Chỉ Thủy, tên ngươi là Chỉ Thủy,
nhớ chưa? Khi ngươi bước chân lên đảo này là đã hoàn toàn thoát ly với thế tục
hồng trần, phải quên hết tất cả mọi sự trước kia, hiểu chưa?

Giọng nói lão lảnh lót và nhanh lẹ,
có một ma lực hết sức thần bí, Nam Cung Bình buông thõng hai tay lặng thinh,
mắt nhìn thẳng vào lão nhân tóc bạc, lòng chàng không chút sợ hãi, nên ánh mắt
cũng rất khoáng đãng, sáng ngời.

Lão nhân tóc bạc bỗng nhoẻn cười
nói:

- Ngươi ở được trong Chỉ Thủy thất,
quả là rất đáng mừng, ngươi có biết chủ nhân trước của Chỉ Thủy thất chính là
Thần Điêu đại hiệp...

Nam Cung Bình buông giọng ơ hờ:

- Thanh danh và vinh dự trong thế
tục hồng trần, tại hạ đã quên hết từ lâu rồi.

Lão nhân tóc bạc cười to:

- Khá lắm, khá lắm!

Lần đầu tiên kể từ khi bước chân
lên đảo, Nam Cung Bình mới nghe thấy tiếng cười to, lòng hết sức lấy làm lạ,
chỉ nghe lão nhân tóc bạc cười nói tiếp:

- Chỉ bằng vào câu nói ấy, rất nên
uống một ly!

Đoạn vỗ tay đánh bốp, lớn tiếng:

- Mang rượu đây!

Nơi đây mà cũng có rượu, Nam Cung
Bình lại càng ngạc nhiên hơn. Chỉ thấy rèm trúc vén lên, một quái vật tứ chi
dài thượt toàn thân quấn vải trắng, mặt mày không giống người mà cũng chẳng
giống thú, mái tóc màu xám tro, mắt xanh biếc và chiếc miệng rộng gần như không
môi, tay bưng một chiếc mâm gỗ, trên mâm có ly và rượu, nhon nhón bước ra rồi
lại nhon nhón trở vào.

Nam Cung Bình lập tức lại có cảm
giác ghê tởm gớm ghiếc, những thấy bàn tay quái vật nọ chỉ có hai ngón tay, đôi
tai nhọn bé và mọc đầy lông con.

Trong những ngày qua chàng đã từng
gặp rất nhiều quái vật nửa người, nửa thú, song quái vật này khủng khiếp hơn
nhiều. Lão nhân tóc bạc thấy vẻ mặt chàng như vậy, bèn bật cười nói:

- Trước đây ngươi có gặp loại người
như vậy bao giờ chưa?

- Tại hạ chưa bất hạnh đến mức độ
ấy!

Lão nhân tóc bạc phất tay, một ly
rượu đầy liền vững vàng bay tới, tưởng chừng như có người bợ Ở dưới vậy.

Nam Cung Bình một hơi uống cạn, mùi
vị hết sức cay nồng.

Lão nhân tóc bạc cười nói:

- Phải rồi, dĩ nhiên là ngươi chưa
từng được gặp, bởi đó đâu phải là con người, mà chỉ là một con dã thú...

Nam Cung Bình rợn người:

- Vậy ra Thất Ca cùng với...

Lão nhân tóc bạc cười rộ:

- Chúng đều là dã thú cả, lão phu
cả đời dốc sức vào y thuật thần diệu của Hoa Đà, tốn hết mấy mươi năm tâm huyết
mới cải tạo được mười mấy con dã thú thành người...

Nam Cung Bình sửng sốt:

- Nhưng...

- Hơn trăm năm trước trong võ lâm
có một người có thể tùy ý di chuyển các bộ phận trên cơ thể con người, bàn tay
đưa lên đầu, mũi đưa xuống cánh tay, thế là y đã tạo nên vô số quái vật, và
trong mắt người đời, chính bản thân y cũng thành quái vật.

Lão buông tiếng cười đắc ý, nói
tiếp:

- Những kỹ xảo ấy của y so với lão
phu cũng còn kém rất xa, bởi đó chẳng qua chỉ là chuyển dịch da xương, tạo ra
con người dị dạng, còn lão phu thì mang sự sống của con người ban cho dã thú,
thiết nghĩ dù là Hoa Đà phục sinh cũng chưa chắc có được thành tựu như lão phu
ngày nay.

Nam Cung Bình càng nghe càng rợn
người, giờ chàng mới hiểu ra nguyên nhân Phong Mạn Thiên đã đưa bầy dã thú kia
về đây, và mùi tanh hôi nọ.

Chỉ thấy lão nhân tóc bạc bỗng lịm
người, vẻ mặt trở nên u ám tức giận, chậm rãi nói tiếp:

- Thế nhân sở dĩ bất hạnh là vì
trên cõi đời có nhiều lang y tầm thường, hồi tám mươi năm trước, chính lão phu
đã bị bọn lang y đó làm hại, vì vậy đã chẳng quản bao gian khổ, tìm được Hoa Đà
Thần Kinh. Hai mươi năm trước, lão phu đã có thể biến dê núi thành lừa ngựa,
lừa ngựa thành dê núi. Ngày nay, lão phu lại còn có thể biến đổi lưỡi và đầu óc
của chúng, tạo cho chúng tiếng nói và tư tưởng của loài người. Nói cách khác,
nếu lão phu muốn biến loài người thành dã thú, dĩ nhiên càng dễ dàng hơn nhiều.

Nam Cung Bình cảm thấy tay chân
lạnh ngắt, kể từ khi bước chân lên hòn đảo này, mặc dù chàng đã trông thấy rất
nhiều điều quái đản, song giờ đây nghe lão nhân tóc bạc nói vậy cũng không khỏi
rùng mình rởn gáy, tưởng chừng như vừa từ nhân gian bước vào ma ngục, cơ hồ
muốn bỏ chạy khỏi đây ngay.

Lão nhân tóc bạc nhoẻn cười nói
tiếp:

- Hiện tại lão phu nói với ngươi về
những đạo lý huyền diệu ấy thật còn quá sớm, nhưng sau này ngươi sẽ hiểu. Những
người ở trên đảo này tuy rằng cùng đều là nhân vật tiếng tăm trong võ lâm, song
rất ít người được vào đây. Mấy mươi năm qua, mọi chỉ tiêu trên đảo đều nhờ vào
Nam Cung thế gia của ngươi tiếp tế, vì vậy nên lão phu mới đặc biệt ưu đãi
ngươi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3