Trở thành Ma Cà Rồng - Chương 01 - 02 - 03
Chương 1
- Ta đi thôi, Andrew. -
Emily bảo cậu em. - Chị còn cả núi bài tập ở nhà.
- Đợi tí đã. - Andrew
thì thầm. - Tí nữa thôi.
Cậu nhìn quanh công
viên Shadyside. Trời
gần như đã tối đen. Hai chị em chỉ cần ở lại đây thêm vài phút. Ở lại cho đến
khi trời hoàn toàn tối. Đấy là lúc tất cả bà con họ hàng nhà chúng sẽ kéo ra.
Mọi người ai cũng biết điều đấy. Emily gạt mấy sợi tóc đỏ lượn sóng của mình ra
khỏi mặt.
- Không có tí nào hết,
- chị nói. - Đi ngay đi!
Andrew chẳng thể chịu
nổi mỗi khi Emily lên giọng chỉ huy. Chị mười hai tuổi rưỡi, lớn hơn cậu một tuổi. Như thế liệu chị
có khôn hơn không? Có quyền trở thành Emily - Quái vật mình sư tử; đầu cánh
chim ưng? Với biệt danh là Biết Tuốt hay không?
Đây là những gì thực sự
khiến Andrew suýt chết cười, Emily nghĩ chị ấy thật hoàn hảo! Chị nghĩ mình
giỏi môn bóng chày. Rất kênh kiệu, chị nghĩ mình có hàng nghìn đứa bạn. Thêm
vào đó, chị luôn khoe khoang về khiếu thẩm mỹ áo quần của mình. Xét về phương
diện cá nhân, Andrew nghĩ trông chị như một đứa dở hơi cứ chạy lồng lên khắp
trường với cái váy nhàu nát và chuỗi hạt ngọc trai giả. Nhưng đây mới là điều
khôi hài nhất: Emily nghĩ mình là người đẹp tuyệt trần. [Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Andrew biết mình không
đẹp trai. Cậu gầy nhom. Tóc có màu pha giữa nâu và đỏ. Mắt cậu màu nâu sạm,
trên má thì có hàng triệu nốt tàn nhang. Nhưng có hề gì cơ chứ? Chẳng quan
trọng. Chí ít thì mũi cậu cũng không hếch ngược lên trời như mũi Emily.
- Chị thật là ngốc, -
Emily càu nhàu. - Tại sao chị lại đi nghe lời em xúi không đi xe buýt từ trường.
Đoạn đường chỉ mất có mười lăm phút. Nếu chị đi xe buýt, bây giờ chị đã về đến
nhà và đã làm xong một nửa bài tập rồi.
- Suỵt!
Andrew ra hiệu. Làm sao
mà cậu có thể nghe được những bước chân đang đến bởi những tiếng càu nhàu không
ngớt của Emily.
- Ta đi thôi! - Emily
giục. - Đi thôi,
Android!
Andrew nhăn mặt. Emily
nghĩ mình thật thông minh khi gọi em là "Android". Thằng bé phải từ
bỏ ý định bây giờ. Nó sẽ nghĩ sang thứ khác, quan trọng hơn. Nó bắt đầu đi.
Chân nó giẫm lên lớp lá trên con đường bao quanh cái ao.
- Bây giờ chính là lúc
chúng thức giấc.
Andrew bảo chị. Emily
rên rỉ:
- Chúng là ai?
- Sinh vật của đêm tối.
Andrew đáp. Cậu cố nói
với vẻ bí hiểm. Có lẽ điều đó sẽ làm chị cậu dừng chân.
- Em đang nói về cái gì
vậy? - Emily vẫn bước đều. - Về loài cú à?
- Không phải cú đâu! -
Andrew đáp. - Những cái xác chưa chết. Ma cà rồng ấy mà. Chị biết không, khi
bóng tối của ngày thứ hai ập đến thì chúng...
- Andrew! - Emily hét
lên. - Im đi! Chị không muốn nghe những gì chất chứa trong cái đầu bệnh hoạn
của em.
- Nhưng chuyện này có
thực, - Andrew quả quyết.
- Những gì liên quan
đến ma cà rồng đều hoàn toàn bịa đặt!
Emily cáu kỉnh nói:
- Chúng không tồn tại!
- Cô bé lắc đầu. - Chị đã bảo em rồi - em sẽ già thêm nữa nếu cứ đi tin vào mấy
cái loài ma quỷ quái đản do tưởng tượng ra ấy.
- Ma cà rồng thì chẳng
phải do tưởng tượng đâu, - Andrew cãi. - Ma cà rồng đã cắn nhiều người, vào
ngay cổ, thật đấy. - Cậu rút một cuốn sách ra khỏi áo jacket. - Trong sách này,
người ta nói như vậy đấy.
Emily giằng quyển sách
và đọc được nhan đề "Những bí mật của ma cà rồng". Cô kêu lớn:
- Chị chẳng thể nào tin
được em lại giao du với hạng người đọc cái đồ rác rưởi này!
- Nó không phải là đồ
rác rưởi đâu. - Andrew phản đối.
- Đúng là rác rưởi đấy.
- Emily nói. - Chị luôn đọc những cuốn sách hay, loại sách đã được cô Parma lặp
thư mục ở trong thư viện.
Emily luôn khoe khoang
về những cuốn sách mình đã đọc. Đúng, chúng là những tác phẩm nổi tiếng. Andrew
phải thừa nhận điều đó. Nhưng chúng dày như một cuốn từ điển. Và độ dày của
cuón sách thì đôi khi chưa nói lên được phẩm chất của sách. Cứ như là cái cơ
thể ục ịch, nặng hơn cậu đến mười cân của chị ấy.
- Chị không nhớ là đã
thấy "Những bí mật của ma cà rồng" trong thư mục của cô Parma hay
không. - Emily nói tiếp. - Hoặc đây là cuốn em đã đọc tuần trước.
- Chị muốn nói
"Xác ướp cử động" ư? - Andrew hỏi. - Cuốn ấy chẳng liên quan gì đến
cuốn này đâu.
Emily đưa trả Andrew
cuốn "Những bí mật của ma cà rồng".
- Thế em bới đâu ra cái
đồ này vậy?
- T.J cho em mượn. -
Andrew đáp.
- Hèn chi! - Emily mở
tròn xoe mắt. - T.J là người duy nhất trên thế gian này trông bí hiểm hơn em.
- Nó không phải thế
đâu! - Andrew cãi.
Emily cười ngặt nghẽo:
- Ồ, đúng là hai kẻ bí
hiểm bênh nhau. Cả em lẫn T.J thì luôn trò chuyện về ma quỷ. Chị chẳng ngạc
nhiên gì khi chúng mày không có một đứa bạn nào khác. - Emily bước đi thật
nhanh.
Andrew bước theo. Cậu
và T.J trò chuyện về lũ ma quỷ thì có gì là sai trái cơ chứ? Kể cả việc đọc những cuốn sách viết về
bọn quỷ ấy nữa? Những cuốn sách rất hay. Thực sự hay.
Emily đã không biết mình đang bỏ phí đi một kho tàng kiến thức diệu kỳ.
- Đi nhanh lên, Andrew.
Emily giục. Nhưng
Andrew vẫn cứ cố tình bước chậm phía sau. Cậu kéo lê bước chân kêu sồn sột. Nếu
cậu có đủ thời gian để nán lại thì hai chị em sẽ thấy ma cà rồng. Cậu tin rằng
hai chị em sẽ gặp. Emily đang tiến về phía đại lộ Phân Ly. Cô đang sải chân bước nhanh. Chúng không
gặp con ma cà rồng nào trên đại lộ Phân Ly bởi lẽ nơi ấy đèn đường sáng quá.
Đại lộ không đủ độ tối cần thiết để các loài quái vật của bóng đêm hoạt động.
- Đợi em với, chị Emily. Ối, chân em bị sái khớp
rồi.
Andrew ngồi bệt xuống
đất, tựa lưng vào thân cây sồi già to lớn và nắn nắn quanh mắt cá chân. Thỉnh
thoảng cậu khẽ rên lên cố để làm chị mình tin cái chân bị sái.
- Chị chẳng phải là đồ
ngốc để lại bị lừa với kiểu chân bị sái ấy đâu. - Emily cứ đi tiếp. - Em có còn
nhớ là tuần trước em đã lừa chị như thế chưa?
Andrew thở dài. Cậu đi
vài bước rồi đứng lại. Có vật gì màu đen mờ ảo đang bò nhanh theo sau Emily. Andrew nhìn nó nhảy vọt từ
thân cây này đến thân cây khác.
- Emily, dừng lại đi! -
Cậu gọi bằng giọng kinh hoàng. - Có cái gì đang bám theo chị đấy!
Emily hơi liếc nhìn
lại:
- Chị chẳng dễ bị lừa
bởi những trò bịa đặt ngốc nghếch của em đâu.
Andrew nhìn qua cụm
cây, cậu thấy cái bóng ấy.
Một cái bóng trùm tấm
áo choàng dài, quét đất.
Cái bóng đen lần tới từ
phía sau thân cây sồi già, từng bước, từng bước nó đến gần hơn.
- Nó kìa! - Andrew hét
lên. - Sau lưng chị đấy!
- Chà, đừng có mà vớ
vẩn. - Emily đứng khuỳnh tay chống nạnh.
Cái bóng lặng lẽ tiến
sát Emily.
Nó sắp chồm vào chị.
- Emily, em không đùa
đâu. - Giọng Andrew run lên. - Chạy đi!
Emily lắc đầu tỏ vẻ coi
thường.
Cái bóng đưa hai bàn
tay đen ngòm lên.
- Emily! Chạy đi! -
Andrew hét giục.
Nhưng đã quá muộn.
Andrew trợn ngược mắt
trong nỗi kinh hoàng khi thấy mấy ngón tay dài ngoằng kia chộp cổ Emily.
Chương 2
Emily hét lên. Tiếng
thét của cô làm rung chuyển cả bầu trời đêm tháng mười một. Cô vùng vẫy để
thoát ra khỏi bàn tay của cái bóng den ngòm.
- Ma cà rồng! - Cô gào
lên. - Cứu chị với, Andrew!
Andrew đứng im như trời
trồng. Cậu nhìn cái bóng khoác áo choàng. Những chiếc nanh dài của nó đang rỏ
nước bọt ròng ròng.
- Andrew, hãy làm gì đi chứ!
Emily thất thanh giục.
- Chị gào y nhu một cái
thùng rỗng.
Quái vật của đêm tối nói.
Nó buông Emily ra và đưa bàn tay đeo găng đen nhổ mấy cái nanh. Andrew lăn ra
cười.
- Ôi, một người! - Cậu
nói. - Một người đáng nể, T.J!
Emily vuốt lại mái tóc.
Cô chỉnh lại chuỗi hạt cho ngay ngắn.
- Bọn mày là đồ bọ non.
- Cô mắng. - Bọn mày thật đáng xấu hổ, đùa như là trẻ con lên hai ấy! - Cô bé
quay lưng bỏ đi về phía cửa ra vào của công viên.
- Ôi! Chiến hữu! -
Andrew lại lên tiếng trong lúc nhìn chị mình vượt qua sân bóng chày trong cơn
giận dữ. - Giá tớ quay được cảnh này lên phim nhỉ?
T.J nhặt chiếc túi giấu
sau một thân cây. Nó mở tấm choàng, cởi ra đút vào túi. Nó để mấy cái nanh vào
hộp đựng bút.
Andrew rất ngưỡng mộ
T.J. Khi cậu ta nghĩ ra trò đùa gì, thì nó phải làm cho bằng được. T.J không
cao lắm. Đúng ra là nó thấp và xương xẩu. Nó chải ngược tóc ra sau theo kiểu
anh nó và luôn làm ra vẻ mình đúng là một con ma cà rồng.
Andrew phục T.J còn vì
lý do nữa. Nó chỉ yêu thích ma cà rồng. Andrew thì thích đủ loại ma quỷ. Nào là
ma sói, ma xác ướp, ma cà rồng, quỷ đầm lầy... Nhưng T.J chỉ mê mỗi ma cà rồng.
Nó hiểu tường tận về chúng. Nó là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
- Dọa. Emily theo kiểu này
khoái hơn dọa bằng
mặt nạ KinhKong. - T.J nói. - Lần này thì ta thành công hơn lần trước.
Andrew hồi tưởng câu
chuyện rồi phá lên cười. Cậu đã gặp rắc rối bởi vụ đó. Một vụ cực kỳ rắc rối.
Nhưng nó thật đáng giá. Emily xứng đáng được nhận một vụ như thế. Chị cứ trêu
mãi về một trong những cuốn sách viết về lũ quỷ của cậu, cuốn "Vết bùn kỳ
lạ từ sao Hoả". Rồi một tối nọ, cậu và T.J lập kế để Emily chứng kiến một
số giọt bùn kỳ lạ đó. Andrew cười khùng khục khi nhớ lại bộ dạng sững sờ của cô
chị khi thấy những giọt bùn nhão ngoét xanh lè rơi xuống trước mặt mình. Cậu
khẳng định, lúc ấy chị mình hoàn toàn tin những giọt bùn đó rơi từ sao Hoa?
xuống. Sáng hôm sau, Andrew choàng tỉnh. Có ai đó đang gào gọi tên cậu. Cậu
ngồi dậy trên giường.
- Gì vậy? - Cậu gắt.
- Dậy di! - Emily hét
từ ngưỡng cửa phòng cậu. - Dậy ngay!
Buông một tiếng rên
dài, Andrew lại gieo mình xuống giường. Cậu chui sâu vào trong chăn. Cậu nhắm
mắt lại. Rõ ràng Emily không tha thứ cho cậu về trò đùa ma cà rồng.
- Tắt cái đồng hồ báo
thức đần độn kia ngay! - Emily quát.
Đồng hồ báo thức? Ôi!
Cái tiếng reng, reng, reng, reng Andrew nghe trong mơ ấy lại là tiếng đồng hồ.
Cậu cứ nghĩ đấy là tiếng ma cà rồng đang gõ cửa phòng cậu. Andrew ngồi dậy mở
cửa sổ. Giấc mơ quái quỷ thật. Một con ma cà rồng cứ reng, reng, reng mãi.
Vẫn còn ngái ngủ,
Andrew đưa tay ra khỏi chăn, về phía đồng hồ. Lúc chạm đến nó, cậu nhấn nút tắt
chuông đánh thức. Tiếng reng reng chấm dứt.
- Sáng nay chúng ta
phải đón chiếc xe buýt đầu tiên đấy Andrew. - Emily giục. - Nếu em không xuống
dưới nhà trong vòng năm phút nữa thì chị sẽ đi trước. Chị không chịu trách
nhiệm với lời mẹ dặn đâu.
Andrew nghe bước chân
chị mình nện rầm rầm khi xuống cầu thang. Nếu Emily đi một mình thì mẹ sẽ không
hài lòng. Trường trung học Shadyside cách nhà khá xa, nhưng lại gần phố Fear.
Và nó cũng rất gần nghĩa trang phố Fear. Nhiều chuyện kinh khủng thường xuyên
xảy ra ở đó. Lúc nào cũng thế, nếu bạn không tin những câu chuyện thì...
Mẹ của Andrew luôn
khẳng định với cậu là mấy con ma ấy chỉ ở trong truyện thôi. Chúng không có
thực nhưng mẹ vẫn muốn Andrew và Emily cùng đi đến trường với nhau.
Buông một tiếng than
nữa, Andrew cố mở mắt ra. Cậu muốn ngủ thêm tí nữa. Thậm chí cậu còn muốn ngủ
hết cả buổi sáng. Cậu nghĩ giá mà hôm qua mình đừng thức đọc sách quá khuya.
Cậu ước giá mà mình lại tiếp tục vùi đầu vào cái gối mềm mại kia. Rồi mắt cậu
nhắm lại...
Cậu ngẩng đầu lên, hết
mấy phút rồi nhỉ? Chị Emily sẽ quay lên lại thét gọi cậu ngay thôi mà. Ôi! Cùi
tay cậu đụng vào gáy quyển sách. Cuốn sách mà cậu đã đọc đến quá nửa đêm hôm
qua, "Dạo chơi với đàn ma sói". Chà! Một cuốn sách mới thú vị làm
sao. Bây giờ, Andrew đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhớ lại chỗ mình đã dừng trong
sách. Đấy là lúc Jason, nhân vật của cuốn sách, sắp gia nhập vào bầy ma sói.
Andrew đọc gần hết quyển sách chỉ còn mấy trang cuối. Hẳn cậu sẽ chết mất nếu
chưa đọc hết để biết chuyện gì xảy ra. Cậu nhìn đồng hồ. Cậu có thể rửa mặt,
đánh răng một nhoáng là xong ngay thôi. Andrew ngồi trên giường. Mắt cậu dán
vào quyển sách, Jason đang gặp nguy khốn. Bây giờ nó đã biến thành ma sói.
Nhưng con ma sói đầu đàn lại không muốn cho cậu gia nhập đàn. Jason và ma sói
đầu đàn sắp sửa kịch chiến tay đôi. Một trận sóng mái. Chỉ có ma sói mới có thể
ghết ma sói. Jason khó có thể sống sót. Tim Andrew nện thình thình khi ma sói
đầu đàn cất tiếng hú, xòe
vuốt, xù lông lao tới cấu vào cổ Jason. Cậu co rúm người lại, nín thở, tim như
ngừng đập vì quá lo cho Jason.
Andrew rời mắt khỏi
cuốn sách để thở - một bàn tay từ phía sau tóm chặt cổ cậu!
Andrew cố thét lên.
Nhưng không có âm thanh nào vọng ra cả.
Một giọng nói cất lên
từ phía sau:
- Trong vòng mười phút
nữa phải xuống ngay!
Đấy là giọng Emily.
Emily buông cổ Andrew
ra. Rồi cô vòng tay qua chộp quyển sách.
- Này!
Andrew gào lớn. Cậu
nhảy lên. Nhưng cậu đã quá muộn. Emily mang cuốn sách chạy ra khỏi phòng.
Andrew đuổi theo:
- Trả nó lại đây!
Cậu hét. Emily chạy
nhanh xuống cầu thang. Lúc đã xuống tầng dưới, cô quay lại:
- Nếu mười phút nữa em
không xuống... - Emily bảo -
... thì cuốn sách này sẽ đi tong vào sọt rác.
Andrew thở dài. Cậu
biết mình đã bị đánh bại. Cậu tiu nghỉu quay lại phòng. Cậu mặc áo sơ mi và
quần jean. Có lẽ cô Parma có một cuốn "Dạo chơi với đàn ma sói" ở thư
viện trường. Nhưng rất có thể cô ấy không có. Andrew phải tìm đọc cho bằng được
cái đoạn kết viết về Jason. Chắc cậu phải hỏi xin Emily lại cuốn sách. Chị ấy
rất có thể bắt cậu quỳ gối van xin. Andrew mặc xong đồ nhưng chưa đi giày. Cậu
đưa tay quờ dưới gầm giường. Cậu nghĩ đôi giày hẳn ở dưới ấy. Ngón tay cậu chạm
phải vật gì. Một vật lạnh như đá chứ không phải là đôi giày, hoàn toàn không
phải. Andrew cầm cái vật lạnh ấy kéo ra khỏi giường. Cậu thấy đấy là một quyển
sách.
Một quyển sách màu đen
đã cũ. Nhưng trông nó có vẻ rất quyến rũ. Bởi lẽ nó lạnh lắm. Hơi lạnh từ nó
làm buốt cả tay cậu. Cuốn sách không có nhan đề. Andrew rà tay trên lớp bìa da
màu đen mềm mại. Tại sao cuốn sách này lại có cảm giác giống như một món ăn tráng
miệng ướp lạnh. - Cậu tự hỏi. - Và bằng cách nào mà nó lại chui xuống giường ta
nhỉ?
Cậu mở quyển sách, mấy
trang giấy trắng như có đôi mắt vô hình chằm chằm nhìn cậu. Andrew lật hết
trang này sang trang kia. Trang nào cũng trắng xoá.
- Andrew! - Bà Griffin
gọi với lên từ phía dưới cầu thang. - Con đang làm gì mà lâu vậy? Chị Emily
đang sốt ruột vì đợi con kìa!
- Con xuống ngay đây! -
Andrew đáp.
Cậu quẳng cuốn sách lên
giường. Cậu đi quanh tìm đôi giày. Khi tìm ra, cậu xỏ chân vào. Có lẽ cậu nên
mang cuốn sách bìa đen đến trường cho T.J xem.
Nhưng khoan đã. Ai đã
đút cuốn sách xuống dưới giường mình nhỉ? Có phải là T.J không? Chắc là T.J
rồi. Đây là kiểu đùa rất giống kiểu của T.J.
Andrew đút vội mấy tờ
giấy làm bài tập ở nhà vào cặp giấy rồi dúi vào túi xách. Cậu định đưa tay cầm
quyển sách bìa đen nhưng vội rụt tay lại.
Cậu chăm chú nhìn bìa
sách.
Lúc nãy cậu thấy nó màu
đen và không có chữ. Cậu chắc chắn về điều ấy. Nhưng bây giờ những con chữ
ngoằn nghèo bắt đầu xuất hiện. Những con chữ theo lối cổ, cứ tự xuất hiện trên
bìa sách.
Andrew chỉ còn biết
đứng nhìn và đợi cho đến khi dòng chữ tự kết thúc.
Và khi nó kết thúc.
Cái nhan đề đã hiện rõ.
Andrew cảm thấy máu
trong huyết quản muốn đông lại khi miệng cậu nhẩm đọc dòng chữ: "Phương
pháp trở thành ma cà rồng".
Chương 3
Chao ôi! Diệu kỳ làm
sao! Andrew thầm nghĩ
khi đưa tay giở quyển sách. Có lẽ T.J đã giấu một cái "chip" của máy
vi tính đằng sau bìa dạ Hoặc có lẽ dòng chữ ấy được viết bằng loại mực công
nghệ cao không thể nhìn thấy được. Cậu chẳng thể nào giải thích nổi. Nhưng... Ô
kìa! Bây giờ những dòng chữ bắt đầu xuất hiện trên trang thứ nhất. Các con chữ
hiện rõ:
Ma cà rồng - tập sự
Làm thế nào mà T.J có
thể thực hiện được điều khủng khiếp như thế này? Chà... à... và làm sao nó có thể
giữ quyển sách lạnh được như thế? Liệu T.J đã quấn nó trong lớp giấy bóng và để
trong tủ lạnh? Nhưng mà làm sao cuốn sách lại cứ lạnh lâu như thế?
Andrew lật sang trang
sau. Những dòng chữ cũng bắt đầu xuất hiện.
"... Bạn muốn ngủ
suốt ngày chứ? Vậy thì vào lúc hoàng hôn hãy biến thành một con sói. Hay một
con chuột. Hay một con mèo đỏ. Hay có lẽ là một chú dơi.
Bạn thích bay lắm sao?
Để xuyên qua cửa? Để xuyên qua bức tường dày? Tất cả những lời nói trên có thật
không? Chúng không thật. Tất cả bạn phải làm là trở thành ma cà rồng.
Thế bạn làm điều ấy
bằng cách nào? Cách duy nhất là để cho một con ma cà rồng cắn. Và nơi thích hợp
nhất để cắn là cổ bạn. Một khi bạn bị cắn thì bạn đã là ma cà rồng tập sự... "
- Ôi chào! - Andrew thì
thầm. - Cuốn này còn hay hơn cả "Dạo chơi với đàn ma sói". Làm sao mà
T.J có thể làm được điều này.
Nhưng ngộ nhỡ nó làm
thì sao?
Còn nếu không phải nó?
Andrew nuốt nước bọt đánh ực. Cậu không muốn nghĩ về điều đó. Bởi vì nếu T.J
không giấu cuốn sách trong phòng cậu thì... ai giấu? Không phải Emily rồi. Chị
không bao giờ nghĩ được những trò như thế này.
Cũng chẳng phải là ma.
Vậy thì không có ai khác ngoài T.J.
- Andrew đâu rồi?
Giọng mẹ vang lên từ
bên ngoài hành lang. Nhanh như chớp, Andrew tuồn cuốn sách đen xuống dưới gối.
Cậu cúi người xuống nền nhà vờ tìm cái gì đó ở dưới giường. Cậu không muốn mẹ
phát hiện ra cuốn sách mình đang đọc. Cậu không thích phải trả lời bất kỳ câu
hỏi nào về cuốn sách đen này.
- Cưng đâu rồi, con? -
Mẹ cậu đứng trên ngưỡng cửa.
- Ô! Con chào mẹ ạ -
Andrew nói. Cậu vẫn toài người trên sàn nhà để tìm. Cậu phát hiện ra vật gì đó,
không phải là lớp giấy bóng lạnh bọc cuốn sách.
- Chị Emily đang cáu um
lên vì con quá chậm. - Bà Griffin nói. - Có chuyện gì vậy?
- Không sao đâu mẹ. -
Giọng Andrew hơi the thé. - Chẳng có gì cả đâu mẹ. Con không tìm thấy đôi giày,
thế thôi.
Bà Griffin nhìn vào
chân Andrew.
- Con đã đi giày rồi
kia kìa. - Bà chỉ tay.
- Ôi, trời đất! - Andrew nói. Cậu ló
đầu ra khỏi gầm giường. - Con cứ nghĩ là mình chưa tìm được. Chắc con đã mang
vào rồi quên khuấy đi mất. À... có lẽ con phải buộc dây lại.
Andrew luôn lúng túng
khi không tìm ra cách để chống chế lỗi của mình. Thế là cậu bèn cúi xuống và
buộc dây giày rồi đứng lên.
- Con chắc là mình khỏe chứ? - Mẹ đưa tay vén
mái tóc ra khỏi trán cậu. - Hừ. Không bị sốt. Nhưng đầu con hơi ấm đấy. - Bà
bước lùi lại. - Mặt lại tái nữa cứ. Mẹ nghĩ con đang cố giấu điều gì đó.
- Không sao đâu mẹ. -
Andrew nói. - Thật đấy.
Andrew không thể ở nhà.
Hôm nay cậu không thể. Cậu phải đi đến trường bằng bất cứ giá nào. Cậu phải tìm
hiểu xem chuyện gì được viết trong cuốn sách.
- Mẹ bảo chị Emily là
nên đón chuyến xe buýt sau vậy. - Cậu đề nghị. Cậu vượt qua mẹ để đi vào phòng
vệ sinh. - Bảo với chị ấy là con sẽ xuống trong vòng ba phút nữa.
- Mẹ sẽ gói bánh sẵn...
- Bà Griffin nói. - để con ăn dọc đường.
Andrew khóa cửa? buồng vệ sinh lại. Đấy là thói quen. Thói
quen dùng để tránh Emily, để giữ những ý tưởng riêng của cậu. Khi cậu đưa tay
lấy bàn chải đánh răng, cậu nghe tiếng bược chân giậm thình thịch bên ngoài cửa
phòng vệ sinh. Cậu mỉm cười.
- Nhanh lên!
Emily quát từ bên
ngoài. Andrew nghe chị cố xoay nắm đấm cửa. Khóa rồi, chị ơi! Cậu nghĩ, chị chẳng thể vào được đâu!
- Andrew? - Chị quát. -
Nếu trễ xe buýt thì chị sẽ cho một trận!
Vẫn giữ nụ cười, Andrew
nắn ống kem đánh răng vào bàn chải. Cậu liếc nhìn vào gương. Cậu rùng mình. Cái
bàn chải tuột khỏi tay cậu. Nhìn mặt cậu kia kìa! Nó tái nhợt! Tái bệch như màu
sữa! Thảo nào mẹ lo lắng.
- Andrew! - Emily đấm
vào cửa bằng cả hai tay.
- Ra ngay đi.
Andrew không buồn trả
lời. Cậu vẫn nhìn khuôn mặt mình. Da cậu có cùng màu trắng như lớp gạch men lát
trong buồng này. Cậu ghé sát lại nhìn vào môi. Đôi môi đỏ của cậu. Cậu thấy một
vệt máu dưới cằm. Cậu vạch cổ áo ra xem. Máu! Cậu đang chảy máu. Nhanh tay, cậu
xé miếng giấy vệ sinh, thấm ướt và đắp lên chỗ chảy máu. Cậu nhìn kĩ hơn. Cái vết ấy trông
không phải bị cắt. Nó giống như hai vết muỗi đốt. Như thể cậu bị hai cái cặp đồ
để nướng đâm phải. Hay là một con rắn đã cắn cậu hay một con gì khác.
Một con ma cà rồng?
Tay Andrew run rẩy khi
cậu sờ lên hai vết thương nhỏ.
Cậu rụt tay lại.
Cậu nhìn mấy cái vết bí
ẩn.
Chúng có nghĩa là gì
nhỉ?
Ồ, không! - Andrew chết
điếng cả người - Phải chăng mình đã là một ma cà rồng - tập sự?