Trở thành Ma Cà Rồng - Chương 07 - 08 - 09
Chương 7
Andrew gần ngạt thở,
không chỉ vì mấy con chó chồm lên người cậu mà vì cả đàn đông nghịt vừa sủa vừa
táp gió vừa giụi mõm vào chân cậu. Lại thêm cả cái mùi nồng nặc tỏa ra từ chúng. Andrew nhắm
nghiền mắt. Cậu sắp sửa bị xé thành trăm mảnh. Rồi tiếng sủa ngừng lại. Con chó
vàng buông tiếng hú dài man rợ như thể là hiệu lệnh, cả đàn chó lùi lại. Chúng
toa? ra khắp hướng quay lại nhà chúng. Emily và T.J lao đến bên Andrew. Hai đứa
quỳ gối xuống.
- Em không sao chứ?
Emily hỏi. Andrew vẫn
còn nằm trên mặt đất, gật đầu.
- Chúng có cắn em
không? - Chị hỏi.
- Dĩ nhiên là không. -
T.J nói với vẻ hiểu biết.
Andrew đứng dậy, phủi
sạch áo quần:
- Chúng chỉ ngửi
thôi,... và liếm nữa.
Emily lắc đầu.
- Những con chó quanh
đây bao giờ cũng rất thân thiện. Chị chưa bao giờ thấy chúng hành động như vừa
rồi.
T.J khoanh tay trước
ngực.
- Đây là một bằng chứng
nữa. - Nó bảo Emily.
- Andrew sắp biến thành ma cà rồng.
Emily trợn mắt quát
T.J:
- Chuyện này chẳng có
gì liên quan đến ma cà rồng hết. Nhưng chắc chắn là có chuyện gì đó, rất lạ! -
Cô quay sang cậu em. - Chị thắc mắc là tại sao lũ chó chỉ bám lấy em mà không
hề đếm xỉa đến chị hoặc T.J.
Andrew rùng mình.
- Bởi lẽ chó biết ma cà
rồng là chủ của chúng. - T.J nói với Emilỵ - Vua Quỷ Nhập Tràng gọi chó sói và
chó nhà là Bọn trẻ của Vương quốc Bóng Tối.
- T.J! - Emily quát. -
Im đi! Tao cấm đó. Nếu mày còn nói thêm lời nào về ma cà rồng nữa thì tao sẽ...
tao sẽ...
- Bình tĩnh, chị Emilỵ
- T.J khuyên.
Emily dịu giọng.
- Dẫu sao bây giờ mới
ba giờ ba mươi chiều. Hãy còn quá sớm để Bọn trẻ của Vương quốc Bóng Tối hoạt
động.
- Qúa đúng. - T.J hồ
hởi nói.
- Ta tiếp tục đi chứ? -
Andrew run rẩy hỏi. - Đây là ngày tồi tệ nhất trong đời em. Em muốn về nhà
thôi.
Ba đứa lầm lũi bước về
nhà, không ai mở miệng nói câu gì nữa. Khi chúng về đến nhà của hai chị em
Andrew, Emily chạy vụt vào, leo thẳng lên phòng của mình.
- Tạm biệt T.J. -
Andrew nói. Cậu sắp bước vào nhà.
- Đợi đã, - T.J thì
thào. - Tớ phải xem cuốn sách ấy lại lần nữa.
Andrew gật đầu. T.J
theo cậu lên phòng. Andrew treo biển hiệu "Làm ơn đừng quấy rầy" lên trước cửa rồi vào
phòng khóa chặt cửa
lại. T.J ngồi xuống giường trong lúc Andrew kéo quyển sách ra khỏi túi. Cái bìa
da màu đen vẫn không có chữ như lúc trên xe buýt vào sáng hôm ấy. Nhưng khi
Andrew cầm xem thì dòng chữ ngoằn ngoèo xuất hiện.
- Kìa! - Andrew thốt
lên. - Nhìn kìa!
- Cái gì? - T.J hỏi.
- Nó đang viết cái nhan
đề sách. - Andrew nhìn T.J - Cậu không thấy à?
T.J cau mày và lắc đầu
:
- Tớ chẳng nhìn thấy
cái gì cả.
- Cậu không thấy thật
sao? Nhìn kìa! - Andrew chỉ vào điểm bàn tay vô hình đang viết. - Ngay đây này.
- Chịu! T.J thốt lên. -
Tớ chắc là chỉ có ma cà rồng mới nhìn thấy.
- Ma cà rồng... tập sự.
- Andrew rên rỉ.
Andrew ngồi xuống bên
cạnh T.J. Cậu mở cuốn sách. Ngay trang đầu tiên, mục lục sách hiện lên rõ ràng.
- Chương hai! Andrew
đọc, - điều luật của ma cà rồng.
Andrew lật sang chương
hai. Bàn tay vô hình viết lia lịa.
- Nó có viết ở đó
không? - T.J hỏi.
Andrew gật đầu.
- Đọc nó đi.
T.J hết kiên nhẫn, giục
bạn.
- "Lúc đã là ma cà
rồng - tập sự", - Andrew đọc. - "Bạn phải tuân theo luật pháp của ma
cà rồng. Một là: Phải tránh tỏi. Bất cứ phần nào của cây tỏi cũng sẽ khiến bạn
đau đớn và ngạt thở."
- Bây giờ nó nhắc nhở
cậu đấy. - T.J nói.
- "Hai là", -
Andrew tiếp tục đọc. - "Bạn không được phép băng qua dòng nước đang chảy.
Dĩ nhiên bạn có thể được đưa qua sông hay suối trong lúc nằm ngủ trong quan
tài"...
T.J cười:
- Chắc là nó bảo cậu
phải chui vào quan tài để đi xe buýt đến trường đấy.
- Đừng đùa nữa T.J. -
Andrew nói.
- Lẽ ra cậu nên xem hết
phần này vào lúc sáng. - T.J nói.
- Không thể được. -
Andrew nói. - Lúc sáng quyển sách mới được viết đến chương một. Chưa có chương
hai đâu.
T.J mở to mắt tỏ vẻ
ngạc nhiên rồi nói:
- Cậu đọc tiếp đi.
- "Ba là bạn sẽ
trở thành trung tâm quyến rũ của họ hàng nhà chó. Chó nhà và anh em của chúng
là chó sói sẽ sủa và tru lên khi thấy bạn. Bởi lẽ chúng muốn được đến gần
hơn."
Andrew gấp quyển sách
lại.
- Đọc tiếp đi! - T.J
giục.
- Mình không thể. -
Andrew đáp. - Dòng chữ đã dừng lại.
- Quái thật! - T.J lẩm
bẩm.
Andrew bật mình quẳng
quyển sách xuống.
- Nó thật vô dụng! -
Cậu nói. - Các điều luật xuất hiện quá muộn. Mình suýt nữa đã phải bỏ mạng vì
tỏi. Mình đã gặp rắc rối khi đi qua dòng nước chảy. Và rõ ràng là mình đã bị cả
họ hàng nhà khuyển tấn công. - Cậc lắc đầu. - Nếu cuốn sách này hay thì nó phải
nói cho mình biết trước điều gì sẽ xảy ra. Chứ không phải nói sau như thế này
đâu.
Trông T.J có vẻ đang ra
chiều nghĩ ngợi:
- Có lẽ cậu đã vượt
trước chương trình đào tạo. - Nó gợi ý. - Có lẽ cậu là một ma cà rồng - tập sự
có tài năng xuất chúng.
- Trời đất ơi! - Andrew
lại cầm cuốn sách lên. Cậu lật ra phía sau. Các trang giấy hoàn toàn trắng xoá.
Andrew thở dài. - Mình phải biết chuyện gì sắp xảy ra. - Cậu nói với T.J. -
Mình phải biết luật chơi! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình phạm luật?
- Chắc cậu sẽ không
sống sót, - T.J nói, - như cái lối tỏi đã gây ra cho cậu.
Andrew rên rỉ:
- Phải tìm cách làm cho
dòng chữ xuất hiện. - Cậu nài nỉ. - T.J hãy nghĩ cách giúp mình đi.
T.J đưa tay tắt công
tắc:
- Đã thấy gì chưa?
Andrew lắc đầu.
T.J chạy đến buồng tắm.
Nó múc một ly nước rồi mang lại, vẩy vài giọt nước xuống một trang sách.
Andrew nhìn chằm chằm:
- Không có gì, - cậu
nói.
- Tớ biết rồi! Cậu hãy
lấy bàn là ra đây. - T.J bảo.
Andrew mang bàn là vào,
T.J cắm phích vào ổ điện. Nó vặn nút điều khiển xuống mức thấp nhất.
- Chúng ta không muốn
làm cuốn sách bị cháy. - Nó nói khi là lên trang giấy.
Andrew chăm chú nhìn.
Không thấy gì.
- Mình chịu thôi.
Andrew rên rỉ rồi đưa
tay rút phích điện, quẳng cuốn sách xuống sàn nhà rồi đưa chân đá trả nó về chỗ
cũ - ở dưới gầm
giường cậu. Rồi cậu quay sang T.J.
- Này, chuyên gia về ma
cà rồng ơi, cậu hãy cho biết bây giờ mình phải làm gì?
T.J nghiêm mặt lại:
- Việc này cậu phải
hoàn toàn tuân theo lời tớ. - T.J nói. - Tớ sẽ nói cho cậu biết cậu phải làm
gì. Nhưng cậu có hứa thực hiện không đã.
Andrew gật đầu. Cậu ta
đã cùng đường.
- Được. - T.J nói. -
Việc đầu tiên mà cậu phải làm là đi mua lấy một chiếc quan tài.
Chương 8
- Cậu điên hay sao đấy?
- Andrew kêu to. -
Quan tài để làm gì?
T.J gật đầu:
- Cậu phải kiếm một
chiếc. Ma cà rồng ngủ trong quan tài.
- Nhưng tại sao? Mình
muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không làm chuyện đó.
- Ma cà rồng không thể
nghỉ ngơi hoàn toàn nếu không ngủ trong quan tài. - T.J nói.
- Thế là mình không có
đêm nào ngủ ngon cả. - Andrew nói. - Cũng được, mình thà nằm trằn trọc suốt đêm
trên giường hơn là ngủ trong cỗ quan tài.
T.J lắc đầu.
- Có thể cậu sẽ chịu
đựng được vài đêm nhưng ma cà rồng thì phải ngủ trong quan tài. Đấy là luật lệ
của loài ma ấy.
Andrew thở dài.
- Có lẽ ngày mai tớ đọc
được điều ấy ở chương ba.
- Nhưng không phải chỉ
mỗi quan tài trống rỗng đâu. - T.J nói.
- Cậu muốn bảo gì vậy?
- Andrew hỏi.
- Trong quan tài phải
chứa một ít đất lấy từ vương quốc của cậu. - T.J nói.
- Đất từ vương quốc của
mình? - Adnrew nhướng cao lông mày. - Đất ư? Giống như bụi đất trên sân nhà của
mình ư?
- Đúng đấy. - T.J nói.
- Hãy chuẩn bị trước cả đi Andrew à. Sớm muộn gì rồi thì cậu cũng phải kiếm một
cỗ quan tài.
- Ôi, trời đất! -
Andrew ca cẩm. - Làm sao mình kiếm được một cỗ quan tài bây giờ? Phải đến nghĩa
địa phố Fear đào lấy một cái hay sao?
- Đúng đấy! - T.J thốt
lên. Nhưng rồi nó lại nhăn trán. - Nhưng làm sao cậu có thể vứt được cái xác ở
trong ấy?
- Xa... ác ư? - Andrew cố nói.
- Mình không thích chiếc quan tài đã có người chết nằm trong ấy! Nếu phải ngủ
trong quan tài thì mình sẽ ngủ trong chiếc quan tài mới cứng.
- Một chiếc quan tài
mới... - T.J lặp lại
rồi chạy nhanh về phía cửa.
Andrew ngã mạnh người
xuống giường. Tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu. Sáng nay cậu còn là cậu bé
bình thường. Cậu đã lo lắng khi lục tìm đôi giày. Bây giờ cậu lại có mối lo
khá. Bây giờ cậu phải lo về việc kiếm một cỗ quan tài! Ôi sao mà đùa quá đáng
đến thế!
T.J lại lao vào phòng
Andrew, tay nó đang lật những trang sách của cuốn danh bạ điện thoại.
- Vần "Q"
này, "Quỷ", "Quyển" này... không có "Quan tài".
Hừ! Mình thử tìm mục "Nhà hòm" xem sao. Rồi! Đây rồi! Có đến mười địa
chỉ.
T.J nhấc ống nghe của
điện thoại. Andrew không thể nào chịu đựng nổi việc T.J gọi đặt quan tài. Một
chiếc quan tài cho cậu. Cậu bỏ xuống bếp. Khi cậu quay lên với túi khoai tây
rán, T.J đang nhăn nhó.
- Chuyện gì vậy? -
Andrew hỏi. - Họ không bán quan tài à?
- Ồ, họ bán chứ. - T.J
đưa tay bốc khoai tây rán. - Cậu có thể mua một chiếc xoàng xoàng với giá một
ngàn hai trăm đô la.
Andrew trao cho T.J túi
khoai tây rán. Cậu chẳng còn hứng thú ăn nữa. T.J nghĩ ngợi trong khi ăn.
- Tối nay, - nó nói -
cần phải tìm một thứ gì đó thay thế cho quan tài.
- Cái gì bây giờ? -
Andrew hỏi.
- Một cái hộp lớn,...
một cái ngăn kéo hay tủ nhỏ, - T.J ăn hết khoai tây và quẳng cái túi vào sọt
rác, - hay bất kỳ một cái thùng nhỏ nào mà cậu có thể để được đất của vương
quốc cậu vào.
Tối hôm ấy, sau bữa
tối, Andrew ra sau vườn đào một ít đất. Cậu có cảm tưởng mình như một thằng
ngốc. Nhưng cậu không muốn vi phạm bất kỳ luật lệ nào nữa của ma cà rồng. Cậu
đổ chỗ đất ấy vào chiếc túi nilông nhỏ rồi lục lọi khắp nhà hòng tìm ra một cái
gì đó để thay thế cho quan tài. Trong tầng hầm, cậu tìm thấy chiếc thùng bằng
giấy các tông đựng tủ lạnh. Bây giờ nó được nhét đầy quần áo cũ. Có lẽ cậu sẽ
dùng được nó. Andrew lật nghiêng chiếc thùng xuống. Cậu lôi hết quần áo ra, rải
đều bọc đất rồi bò vào thùng. Andrew nằm xuống. Cậu quay đầu vào phía thùng bị
bịt, chân cậu thò ra khỏi thùng. Cái thùng có mùi ẩm ướt và hăng hắc. Cậu nghĩ
mình khó có thể sống nổi sau một đêm ngủ trong thùng đó.
- Andrew? - Giọng của
Emily gọi vọng vào thùng. - Em đang làm gì trong đó vậy?
- À... - Andrew không
biết phải trả lời như thế nào. - Em... em đang làm thí nghiệm. Thí nghiệm khoa
học cho bài tập ở lớp.
- Thí nghiệm về cái gì
vậy? - Emily hỏi - Có phải về việc sống trong một không gian hẹp thì sẽ có ảnh
hưởng như thế nào đến tư duy của con người à?
- Vâng... đúng đấy. -
Andrew nói. - Chị đoán đúng đấy.
Emily cúi xuống nhìn
cậu em:
- Và em đã phát hiện ra
đầu óc của mình sáng láng hơn chứ? - Cô hỏi. - Hay vẫn cứ đần như cũ?
Emily không đợi cậu em
trả lời mà vội nắm hai cổ chân lôi tuột Andrew ra khỏi thùng.
- Chị chẳng hiểu tại
sao em lại chui vào đó? - Emily nói. - Và chị cũng không cần biết. Nhưng hẳn là
có điều gì đó có liên quan đến ma cà rồng, có phải không?
Andrew gật đầu.
- Tại sao em lại ngốc
đến thế? - Emily bực bội quát.
Andrew ngồi dậy. Cậu cố
giữ bình tĩnh khi đưa ra hết bằng chứng cho chị cậu thấy cậu sắp sửa biến thành
ma cà rồng. Nhưng hễ cậu nói ra cái gì thì chị cậu đều có câu trả lời hợp lý.
Sắc mặt trắng bệch ư?
Bởi lẽ cậu sắp cúm.
Mấy vết cắn trên cổ ư?
Vì muỗi đốt.
Thảm họa bánh mì - tỏi ư? Do bơ
bị hỏng.
Xe buýt không chạy được
qua suối ư? Đơn giản là máy bị trục trặc.
Lũ chó quây vòng quanh
cậu ư? Là do cái bánh cậu đang ăn.
Lát sau, Emily lên gác.
Andrew nhét mớ quần áo vào lại trong thùng. Cậu cảm thấy trong người rất thoải
mái. Emily đúng đấy! Không có ma cà rồng đâu. Nhưng nếu có T.J bên cạnh thì cậu
luôn nghĩ mình sắp biến thành ma cà rồng. Bởi lẽ T.J rất mê ma cà rồng và bởi
lẽ nó muốn ma cà rồng là có thật. Nhưng bây giờ, khi không có T.J cậu thấy
Emily hoàn toàn đúng đắn. Làm sao mà cậu lại có thể thành ma cà rồng cơ chứ?
Nhưng... nếu ngộ nhỡ
cậu là ma?
Andrew rùng mình. Ý
tưởng đó quá khủng khiếp để cậu nghĩ tiếp.
Khuya hôm ấy, Andrew
nằm chăm chăm nhìn trần nhà.
Trần nhà vệ sinh của
cậu.
Cậu hi vọng mình sẽ không biến
thành ma cà rồng. Nhưng ngộ nhỡ... thì cậu không muốn phạm luật. Thế là cậu thu
xếp ngủ trong buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh thì không giống một chiếc quan tài
nhưng nó có hình dạng tương tự, như thể một chiếc quan tài đang dựng đứng. Thêm
nữa, nó lại tối om. Như thế đấy là nơi trú ẩn tốt nhất mà cậu có thể xoay sở.
Andrew trải khăn tắm xuống sàn buồng. Cậu mang vào một cái gối, một cái khăn
và... túi đất. Dẫu không thích thừa nhận, nhưng cậu có cảm giác là nằm trong
buồng vệ sinh ấy quả là dễ chịu hơn. Andrew nghe tiếng gì đó. Nó làm cậu tỉnh giấc.
Cậu mở mắt. Căn phòng tối đen. Tối lắm. Thoạt tiên, cậu không nhớ mình nằm ở
đâu, rồi dần dần cậu mới nhận ra. Buồng vệ sinh. Nhưng bây giờ tại sao nó có vẻ
khang khác thế này? Tại sao cậu không thấy sàn nhà đâu cả?
Andrew có cảm giác mình
đang lơ lửng. Đầu cậu nặng trĩu.
Một giọng nói thì thầm
bên ngoài buồng vệ sinh vọng vào:
- Nó đâu rồi?
- Giường nó không có ai
ngủ đâu. - Giọng khác nói.
Giờ thì Andrew đã tỉnh
ngủ hẳn.
- Nó có thể chui vào
đâu cơ chứ? - Một giọng đang nói.
Rồi cửa buồng vệ sinh
mở ra. Mẹ cậu và Emily đứng đó! Nhưng cả hai đều lộn ngược đầu xuống.
Có chuyện gì thực kỳ
lạ.
Thật khủng khiếp!
Cậu bị cái gì thế này?
Chương 9
Andrew nhắm mắt lại rồi
mở mắt ra. Emily và mẹ há hốc miệng nhìn cậu. Mắt cả hai tròn xoe vì kinh ngạc.
Nhưng... miệng họ lại nằm trên mắt họ! Hai người vẫn đứng lộn đầu xuống. Cứ
nhìn họ như thế, Andrew cảm thấy chóng mặt.
- Chuyện gì thế này...
- Cái miệng trong tư thế lộn ngược của mẹ cậu nói.
- Ồ, - Andrew ngẩng đầu
lên. Cậu thấy mình đang nhìn trần nhà. Bây giờ cậu mới nhận thấy tư thế của
mình.
Cậu đang treo ngược
chân lên dây phơi áo quần! Emily và mẹ không đứng lộn ngược mà chính là cậu.
- Xuống đi, Andrew! -
Emily bảo.
Andrew cố xuống. Nhưng
cậu phát hiện ra tay mình không thể cử động được. Chúng bị cái chăn quấn sát
vào mình. Làm sao chuyện này lại xảy ra nhỉ? Cậu có tự trói mình trong tư thế
ấy trước khi ngủ hay không? Andrew cố vùng vẫy. Rốt cuộc cậu kéo được hai tay
ra khỏi chăn. Cậu hạ người xuống sàn.
- Andrew? - Mẹ cậu hỏi.
- Con treo ngược như thế này suốt đêm à?
- À... à... - Andrew lí
nhí đáp. - Con... con chỉ luyện tập để thích nghi với môi trường sống.
Mắt mẹ cậu nhíu lại.
- Treo người lên dây
phơi đồ trong buồng vệ sinh? Việc làm đó sẽ giúp con sống à?
- Vâng, như mẹ thấy đó,
- Andrew đáp. - Nếu con lạc trong rừng thì con phải ngủ treo chân lên một cành
cây hay...
- Cho con nghỉ một
ngày! - Emily nói chêm vào.
Mẹ cậu đưa tay sờ trán cậu.
- Đâu có sốt, - mẹ nói. - Mẹ đã nghĩ con bị sốt cao nên mới tưởng tượng
và hành động như thế.
- Con không sao đâu mẹ
ạ. - Andrew nói. - Thật đấy. - Cậu ước giá mà nó thật! - Con thu xếp đi học
ngay thôi, được chứ mẹ? Mười phút nữa.
- Nhanh lên! - Emily
quát Andrew.
Mẹ cậu lắc đầu.
- Thôi cũng được! - Mẹ
nói. - Hôm nay mẹ phải đi làm sớm. Đừng để chị con phải đợi đấy.
- Không lâu đâu. -
Andrew bảo chị. - Đừng lo!
Cậu đề nghị chị và mẹ
ra khỏi phòng. Cậu đóng cửa. Rồi cậu tựa lưng vào. Đầu cậu bắt đầu hồi tưởng.
- Việc này chẳng thể
xảy ra, - cậu nghĩ. - Nhưng nó đã xảy ra rồi. Mình đang sắp biến thành ma cà
rồng.
Andrew tìm túi đi học.
Cậu lôi ra cuốn "Phương pháp trở thành ma cà rồng". Cậu lật vội mấy
trang sách. Cậu sắp thành ma cà rồng. Cậu phải hiểu thêm luật của chúng.
Nhưng... không! Các trang sách vẫn trắng tinh.
- Làm ơn, - Andrew van
nài với bàn tay vô hình. - Hãy viết đi!
Khi cậu vừa dứt lời,
các dòng chữ nối nhau xuất hiện.
"... Ma cà rồng
chuyên nghiệp là những kẻ ngủ ngày. Vào lúc bình minh xuất hiện, nó phải quay
về quan tài. Trong quan tài, nó có thể ngủ mở nắp hay đóng nắp.
Lúc còn là ma cà rồng -
tập sự, bạn vẫn ngủ vào ban đêm. Ngủ trong quan tài thì tốt hơn cả. Nếu không
kiếm được quan tài thì hãy tìm bất cứ một nơi tối tăm, bé nhỏ nào đó để rúc
vào.
Ma cà rồng - chuyên
nghiệp thì phải quay về quan tài của mình vào lúc bình minh. Nếu khi không thể
về quan tài thì ma ấy phải tìm đến một cái hang hoặc tìm đến một cái cây trong
rừng rậm. Ở đó, nó phải treo ngược đầu xuống, kẹp chặt cánh vào mình.
Lúc còn là ma cà rồng -
tập sự, bạn phải tập ngủ treo ngược đầu xuống. Nếu có thể thì hãy quấn một cái
chăn hay cái khăn trải giường quanh người khi ngủ. Điều này sẽ giúp bạn tập làm
quen với cánh của mình sau này. "
Dòng chữ dừng lại.
Andrew lắc mạnh quyển
sách.
- Hãy nói cho tao biết
hôm nay phải làm gì? - Cậu gào lên. - Nói cho tao mọi chuyện trước lúc chúng
xảy ra đi, cái đồ sách dốt nát nhà mày! Nói đi! Ngay bây giờ!
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu
cậu bị phạm một điều luật nghiêm trọng nào đó? Ngộ nhỡ chương bốn ghi rằng: Bất
cứ ma cà rồng tập sự nào khi mở miệng nói từ "đôi giày" thì sẽ bị
quật chết bất đắc kỳ tử ngay khi đó thì sao.
Cậu cần biết mình phải
làm gì và không được phép làm gì. Cậu cần biết ngay! Trước lúc nó đã quá trễ.
- Hết mười phút rồi
đấy! - Emily gọi từ phía dưới nhà.
Buông một tiếng thở
dài, Andrew đút vội quyển sách vào túi. Cậu mặc quần áo và chạy xuống cầu
thang. Emily đang đợi.
- Ta đi thôi. - Cô nói.
- Đợi tí đã, - Andrew
nói. - Em đói quá.
Emily theo Andrew vào
bếp.
- Chị không thể nào
quên được cảnh tượng của em khi đập vào mắt chị. - Cô nói.
Andrew lấy hai miếng
bánh mì trong lò nướng.
- Đã bao giờ trong đầu
em nảy ra ý định treo ngược mình lên thế chưa? - Emily hỏi. - Đầu em có chuyện
gì vậy?
Andrew không lắng nghe.
Cậu đang phết bơ vào bánh. Lọ bơ màu vàng trông ngon lành. Cậu cắn miếng bánh.
Chà! Ngon thật! Trong đời, chưa bao giờ cậu thấy bánh ngon như thế.
- Ta đi thôi! - Emily
giục. Chị nắm tay áo kéo cậu ra khỏi bếp. Andrew nhét vội mẩu bánh còn lại vào
miệng. Cậu chỉ còn đủ thời gian chộp kịp túi đi học.
Ra ngoài, Emily buông
tay và bước đi xăm xăm. Andrew hơi loá mắt bởi ánh nắng. Cậu thấy nhiều bạn
cũng đang đợi xe buýt. Cậu dừng lại. Cậu không thể lên xe. Nếu có cậu, chiếc xe
sẽ không vượt qua được cầu Suối Gió. Nó sẽ bị tắt máy.
- Emily! - Cậu gọi. -
Em sẽ đi bằng xe đạp.
Không đợi trả lời,
Andrew quay người chạy vào nơi để xe. Cậu phải đạp vòng quan ao để đến trường.
Quẳng túi vào giỏ xe, cậu nhảy lên yên, đạp vội đến trường.
Andrew quan sát đường
thật kỹ lưỡng. Cậu đạp cật lực để lấy đà lên dốc. Cậu chưa từng chạy nhanh như
thế trước đây. Cậu bò lên ngọn đồi rồi thả dốc. Cậu phóng như bay trên đường.
Những bảng chỉ dẫn đường phố mờ mờ khi cậu phóng vụt qua. Cậu cảm thấy gió tạt mạnh vào mặt.
- Vù... ù... ù...! -
Cậu hú lên.
Cậu đi nhanh quá, cậu
nghĩ, nhưng lại đạp nhanh hơn. Cậu lao nhanh trên đường phố của Shadyside, lạng
qua các khúc cua và những góc phố. Nhưng cậu vẫn chưa thấy mệt. Cậu chưa thở
hổn hển. Hơi thở cậu bình thường. Rồi cậu nhận ra rằng cậu đã có sức mạnh phi
thường. Nhưng cậu chẳng tìm ra được lý do để giải thích.
Và cũng không thể nào
giải thích được tại sao cậu lại đến trường nhanh thế. Mấy chiếc xe của giáo
viên đậu trong bãi đỗ. Nhưng cậu chưa thấy bóng dáng chiếc xe buýt. Cậu đã đi
nhanh hơn xe buýt.
- Cừ thật! - Andrew hét
lớn, rồi rẽ hướng vào trường.
Cậu đã đến trước Emily. Chị ấy và bạn bè đang
trên đường trong lúc cậu đã tới nơi. Cậu không đợi để gặp chị. Andrew dắt xe
đến chỗ dành cho xe đạp. Cậu cúi xuống khóa xe.
- Cậu điên đấy à? - Có
ai đó gọi lớn.
Andrew nhìn lên. Cậu
thấy T.J đang chạy về phía cậu.
- Này, T.J! - Andrew
nói. - Có đoán được điều này không? Tớ đã...
Nhưng T.J không đợi để
nghe hết câu. Nó chộp tay Andrew và kéo cậu qua cửa trước, ra hành lang.
- Cậu định tự sát đấy
sao? - T.J hỏi. Nó vẫn giữ tay cậu và lôi tuột vào phòng dành cho nam sinh. Nó
kéo cậu vào trong. Nó đưa cậu đến trước gương.
- Nhìn đi! - T.J quát.
Andrew vẫn nhìn xuống
sàn. Cậu sợ nhìn lên.
- Nhìn đi! - T.J giục.
- Nhìn xem cậu đã làm gì kìa!
Andrew từ từ ngước mắt
nhìn vào gương.
Cậu sững sờ!

