Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Chương 03 - 04 - 05
Ba
TỚ THẤY MẤT
MÁT. TỚ CẦN PHẢI TRỐN.
Chạy trốn.
Chỉ có một
việc duy nhất giúp tớ xoa dịu nỗi đau. Tớ tìm đến bốn chàng trai duy nhất chưa
bao giờ làm tớ thất vọng. Bốn chàng trai duy nhất chưa bao giờ làm tan vỡ trái
tim tớ, và họ cũng chưa bao giờ khiến tớ tuyệt vọng.
John, Paul,
George và Ringo.
Ai cũng sẽ
hiểu được điều này nếu họ từng bám riết lấy một bài hát như bám lấy một tấm
phao cứu sinh. Hay nếu họ hát một bài hát để nói lên cảm xúc, hoặc kỷ niệm. Hay
nếu tâm trí họ chỉ ngẫm nghĩ đến một bản nhạc để nhấn chìm một cuộc trò chuyện,
hay một khung cảnh nào đó.
Ngay khi quay
trở lại phòng và lòng dạ tan nát trước sự khước từ của Nate, tớ bật nhạc to đến
mức giường của tớ rung bần bật. Ban nhạc Beatles luôn là lớp vỏ bọc an toàn của
tớ. Họ là một phần cuộc đời tớ từ trước khi tớ chào đời. Thực tế, nếu không
phải vì Beatles, có lẽ tớ chưa bao giờ được sinh ra.
Bố mẹ tớ gặp
nhau tại một điện thờ tạm tại công viên Chicago vào đúng đêm tài tử John Lennon
bị bắn chết. Họ là người hâm mộ suốt đời của ban nhạc, và sau này, họ không còn
lựa chọn nào khác ngoài việc đặt tên ba đứa con gái theo tên ba ca khúc của
nhóm Beatles: Lucy in the Sky with
Diamonds, Lovely Rita, và Penny Lane.
Tất nhiên,
hai chị gái tớ đủ may mắn để có tên đệm bình thường, nhưng bố mẹ tớ lại đặt cho
tớ trọn vẹn một cái tên là tên bài hát củaLennon/McCartney: Penny Lane. Tớ được
sinh ngày 7 tháng Hai – ngày kỷ niệm nhóm Beatles đến Hoa Kỳ lần đầu tiên. Tớ
không tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tớ không ngần ngại tin rằng chắc chắn
mẹ tớ không chịu rặn đẻ để tớ phải được sinh ra vào đúng ngày hôm đó.
Phần lớn các
kỳ nghỉ của gia đình tớ đều được tổ chức tại Liverpool, nước Anh. Tất cả các
tấm thiệp Giáng sinh mà nhà tớ gửi đi đều được gia đình tớ sáng tạo từ các bìa
đĩa nhạc của nhóm Beatles. Thực ra mà nói, đáng ra tớ phải căm ghét nhóm Beatles. Đáng ra tớ phản đối họ. Nhưng thay vào đó,
nhóm nhạc này lại trở thành một phần của tớ. Dù buồn hay vui tớ đều được vỗ về
bằng lời hát, tiếng nhạc của họ.
Lúc này, tớ
cố nhấn chìm lời nói của Nate bằng tiếng kèn của bản nhạc Help! Cùng lúc đó tớ cũng với tay lấy cuốn nhật ký. Cuốn sổ bìa da
nằng nặng trong tay tớ, sức nặng của những năm tháng cảm xúc như làm cuốn sổ
trĩu xuống. Tớ mở sổ và liếc mắt nhìn nội dung, hầu hết là lời bài hát của nhóm
Beatles. Với người khác, có lẽ đây là sự kết hợp vô lý, nhưng với tớ, lời bài
hát có ý nghĩa nhiều hơn ngôn từ. Nhiều hình ảnh lướt qua trong tâm trí tớ:
điều tốt, điều xấu, và chàng-trai-liên-quan.
Đau khổ quá.
Tớ bắt đầu xem lại các mối quan hệ cũ.
Theo Tracy,
Dan Walker – một nam sinh lớp trên – là “chàng trai nổi bật nhất.” Hồi còn học
lớp 10, chúng tớ hẹn hò với nhau trong bốn tháng.Mối tình khởi đầu rất suôn sẻ
– nếu bạn nghĩ suôn sẻ tức là đi xem phim rồi đi ăn pizza với các cặp đôi khác
trong thị trấn vào mỗi tối thứ Sáu. Cuối cùng, Dan nhầm tớ với một nhân vật
trong phim Almost Famous, và nhân vật
này cũng tên là Penny Lane. Đó là một cô gái đi theo cổ vũ cho các ban nhạc, vì
vậy cái đầu đần độn của Dan tưởng rằng tớ sẽ say mê đắm đuối nếu cậu ấy đánh
ghi-ta bản Stairway to Heaven. Tớ sớm
học được rằng: Vẻ điển trai không làm nên nghệ sĩ ghi-ta. Ngay khi Dan nhận
thấy tớ chưa lột quần lột áo, cậu ta thay đổi ngay thái độ.
Kế đến là
Derek Simpson, và tớ dám chắc rằng cậu ấy hẹn hò với tớ vì cậu ấy tưởng cậu ấy
sẽ được mẹ tớ – một dược sĩ – cho thuốc miễn phí.
Darren
McWillam cũng chẳng khá hơn. Chúng tớ bắt đầu hẹn hò ngay trước khi xảy ra
cơn-điên-Nate trong mùa hè này. Trông cậu chàng khá dễ thương, cho đến khi cậu
chàng cua cả Laura Jaworski – đâu ngờ cô nàng là bạn tốt của tớ. Cậu ta làm sự
việc vỡ lở khi mua vé cho cả hai bọn tớ cùng một ngày. Cậu ta cũng không nhận
ra rằng hai bọn tớ thường so lịch hẹn hòvới nhau.
Dan, Derek và
Darren – ba gã bạn trai chỉ trong một năm học lớp 10. Tớ đã bị lừa phỉnh, bị
dối gạt và bị lợi dụng. Bài học tớ rút ra là gì? Là tránh xa mấy gã choai choai
có tên bắt đầu bằng chữ D, vì cả đám
bọn chúng đều là Devil[1].
Có lẽ tên
thật của Nate là Dante – Kẻ Phá hoại Giấc mơ. Vì cậu ta còn tồi hơn gấp mười
lần so với ba tên D kia cộng lại.
Tớ bỏ sổ
xuống. Tớ tức Nate phát điên lên, đúng thế. Nhưng tớ giận tớ hơn cả. Tại sao tớ
lại cho phép mình làm thế cơ chứ? Sau mấy mối tình kia, tớ được gì hơn là một
trái tim tan vỡ? Tớ thông minh hơn thế cơ mà. Đáng ra tớ phải biết hơn thế chứ.
Có phải tớ
thực sự muốn bị lợi dụng không? Liệu có ai xứng đáng nhận được điều đó không?
Tớ cứ nghĩ đó
là Nate, nhưng tớ nhầm to.
Tớ định bụng
gọi điện cho Tracy – nỗi khốn khổ này cần sự bầu bạn của bạn ấy – khi có gì đó
lọt vào tầm nhìn của tớ. Tớ đi về phía tấm áp phích Beatles ưa thích và bắt đầu
lần lần các ngón tay dọc theo các nét chữ: Sgt.
Pepper’s Lonely Hearts Club Band.
Suốt bảy năm
qua ngày nào tớ cũng nhìn tấm áp phích. Tớ cũng đã nghe đĩa nhạc đó – một trong
những đĩa nhạc yêu thích của tớ - hàng trăm lần. Đối với tớ, cứ như thể đó luôn
là một từ đơn dài dằng dặc: Sgt.Pepper’sLonelyHeartsClubBand.
Nhưng lúc này ba từ hoàn toàn tách biệt, và tớ thấy một thứ hoàn toàn mới mẻ
bên trong đó.
Cô đơn
Trái tim
Hội
Và đó là khi
sự việc xảy ra.
Một việc liên
quan đến ba từ này.
Cô đơn. Trái tim. Hội.
Về mặt lý thuyết,
ba từ này nghe có vẻ ảo não. Nhưng âm nhạc không hề ảo não.
Không, Hội
những trái tim cô đơn này đối lập với sự ảo não. Hội này rất sống động.
Câu trả lời
xuất hiện trước mắt tớ từ lâu lắm rồi. Có
một cách để không bị lừa phỉnh, dối gạt và lợi dụng.
Tớ sẽ không
tra tấn mình bằng cách hẹn hò với các gã trai tồi tệ nữa. Tớ sẽ thưởng thức
hương vị độc thân ngọt ngào. Sẽ có một lần tớ tập trung vào chính mình. Năm lớp 11 sẽ là năm của tớ.
Sẽ chỉ về tớ, về Penny Lane Bloom, thành viên duy nhất và nhà sáng lập của Hội
những trái tim cô đơn.
Come
Together
"...
you’ve got to be free..."
Bốn
VỚI TỚ, ĐÁM CON TRAI ĐỀU LÀ SỐ
0.
Câu hỏi duy nhất là: Tại sao tớ lại không nghĩ
đến điều này sớm hơn chứ?
Tớ biết đây là ý tưởng thiên tài. Nhưng chắc
chắn sẽ vui lắm nếu cô bạn thân nhất của tớ thôi nhìn tớ như thể tớ vừa trốn
khỏi trại tâm thần.
“Pen này, cậu biết thừa là tớ mến cậu lắm,
nhưng…”
Bắt đầu
nào.
Chưa đến một giờ sau khi nguồn cảm hứng của tớ
ào tới, hai bọn tớ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp (với khoai tây chiên bơ để
vượt qua mối tình tan vỡ) tại cửa hàng ăn tối trong xóm. Tracy uống một ngụm
sữa để nuốt trôi mọi lời đả kích của tớ về các rắc rối mà đám trai trẻ gây ra
cho tớ suốt nhiều năm qua. Tớ chưa đả động gì đến hội và quyết định thôi không
hẹn hò nữa.
“Tớ biết cậu buồn, và cậu có lý do để buồn,”
Tracy nói. “Nhưng không phải tất cả
bọn con trai đều là ác quỷ đâu.”
Tớ tròn mắt. “Ồ, vậy sao? Tụi mình có nên xem
qua danh sách các chàng trai của cậu trong hai năm gần đây không?”
Tracy ngồi thụp vào
ghế. Năm nào cô nàng cũng liệt kê một danh sách các chàng trai mà cô nàng muốn
hẹn hò. Cô nàng thường dành nguyên một mùa hè để cân nhắc trước khi lập danh
sách cho cả năm học, và mỗi chàng trai được xếp thứ tự ưu tiên dựa trên tỷ lệ
ngoại hình, mức độ được hâm mộ, và vẻ điển trai.
Rõ ràng là
danh sách đó gây ra nhiều đau khổ hơn nỗi đau khổ mà trái tim cô nàng xứng đáng
nhận được. Tracy vẫn chưa hẹn hò với bất kỳ ai trong danh sách. Thực ra, cô
nàng chưa có nổi một cậu bạn trai. Tớ cũng không hiểu tại sao. Cô nàng xinh
xắn, vui tính, giỏi giang, và là một trong những người bạn trung thành và đáng
tin cậy mà ai cũng muốn có. Nhưng, như thể tớ cần một ví dụ nữa cho thấy tại
sao bọn con trai là đồ gớm ghiếc,không một tên con trai nào trong trường
McKinley nhận thấy cô nàng có thể là một người bạn gái.
Cô ấy thật may mắn, tớ nghĩ bụng. Nhưng
cô nàng lại không nghĩ vậy.
“Tớ không
biết cậu đang nói về vấn đề gì,” cô nàng nói.
“Được rồi. Có
phải cậu muốn nói cậu vẫn chưa lập danh sách mới để duyệt không?”
Tracy kéo ví
gần cô nàng hơn.
Hiển nhiên là
cô nàng đã có một danh sách mới. Chỉ vài ngày nữa thôi bọn tớ sẽ bắt đầu năm
học lớp 11.
“Quỷ tha ma
bắt,” cô nàng gắt gỏng. “Chắc là tớ nên vứt tờ danh sách đi vì cậu nói rằng bọn
con trai đều ngu xuẩn cả đám.”
Tớ cười mỉm.
“Giờ tụi mình cùng đi đến đích rồi đấy. Đốt tờ danh sách đi!”
Tracy rên rỉ.
“Cậu mất trí rồi. Cậu nghiêm túc một giây đi có được không?”
“Tớ đang rất nghiêm túc.”
Đến lượt
Tracy tròn mắt. “Nào – không phải đàn ông nào trên thế giới cũng đều tệ bạc
hết. Bố cậu thì sao nào?”
“Thomas Grant
thì sao?” Tớ phản pháo.
Miệng Tracy
há hốc.
Được rồi, thế
này có vẻ hơi nhẫn tâm. Thomas nằm trong danh sách năm ngoái. Cô nàng dành trọn
cả kỳ học để ve vãn cậu ta trong giờ Hóa. Cuối cùng, cậu chàng hỏi cô nàng có
rảnh vào một ngày cuối tuần không. Tracy mừng phát điên… cho đến khoảng một giờ
trước giờ hẹn, cậu ta gửi tin nhắncho cô nàng và nói “có việc.” Sau đó cậu ta
phớt lờ cô nàng cho đến hết học kỳ. Không lời giải thích, không lời xin lỗi,
không gì hết.
Một gã trai
điển hình.
“Và Kevin
Parker thì sao?” Tớ dồn cô nàng.
Tracy trừng
trừng nhìn tớ. “Này, nào phải lỗi của tớ đâu nếu cậu ta không biết là tớ có tồn
tại trên đời.”
Danh sách của
Tracy luôn có một cái tên đứng đầu – Kevin Parket, thiên tài bóng đá lớp trên.
Thật không may, Kevin chưa bao giờ nhận thấy Tracy có sống trên đời. Khi tớ còn
hẹn hò với Derek, tớ mời Kevin và bạn bè anh ấy đến nhà tớ với mục đích duy
nhất là để Kevin quen với Tracy. Nhưng anh chàng không mảy may quan tâm đến cô
nàng. Một trong vài lý do duy nhất khiến tớ chịu đựng Derek lâu đến vậy là vì
Tracy cần một người có thể mối lái cô nàng với Kevin Parker.
Cứ nghĩ đến
tờ danh sách đó và niềm vui của Tracy tớ lại muốn lôi nó ra khỏi ví và xé rách.
Bởi vì tớ biết cô nàng phải gạch tên của từng ứng viên một rồi khóc lóc thảm
thương.
Tracy thở
dài, và cô nàng lấy lại tinh thần. “Năm nay sẽ khác,” cô nàng thề. “Tớ không
biết thế nào – nhưng tớ có cảm giác rất vui về điều đó.” Cô nàng lấy tờ danh
sách ra và đăm chiêu nhìn tên các ứng viên của năm.
Liệu tớ có
nghiêm túc tin Tracy sẽ thấu hiểu sự cần thiết phải ngừng hẹn hò của tớ không?
Cô nàng chỉ nghĩ đến việc tiếp tục hẹn hò thôi.
Tớ đầu hàng…
trong khoảnh khắc đó.
Tracy không
phải là người duy nhất cảm thấy phấn chấn về năm học sắp tới.
Năm
NGÀY ĐẦU TIÊN
ĐI HỌC. Tớ vẫn chưa đến trường, vậy mà tớ đã phải đối mặt với quân thù. Không
phải Nate – cậu ấy đi rồi. Mà là những kẻ giống Nate.
“Ặc, cậu có
tin là thằng em tí hon của tớ đi học trung học rồi không?” Tracy ra hiệu về ghế
sau trong ô tô, ở đó em trai Mike của cô nàng đang thổi thổi chiếc iPod. “Và
Pen này, tớ không nhìn thấy cái sừng nào trên đầu cu cậu đâu.”
“Chưa thấy thôi.” Tớ cười tự mãn với cô
nàng.
Mikey Larson
bé bỏng là học sinh lớp 10… một đứa con trai… một trong số bọn họ.
Tớ tự hỏi khi
nào cu cậu bắt đầu hành xử như các nam sinh khác trong trường McKinley. Liệu
trường có tổ chức lớp học bí mật dạy đám nam sinh đó cách trở thành các gã
choai choai điển trai nhưng đầu óc rỗng tuếch không nhỉ?
Khi Mike bước
xuống ô tô của Tracy tớ mới nhận thấy hai chị em bọn họ giống nhau đến thế nào,
từ mái tóc vàng hoe ngớ ngẩn đến đôi mắt màu nâu đỏ và khuôn mặt hình trái tim.
Tracy nhìn tớ
từ đầu đến chân. “Ái chà, đôi giầy đẹp
quá. Hôm nay trông cậu ngon mắt
lắm.” Cô nàng soi gương chiếu hậu để tô son bóng. “Cậu định tạo ấn tượng với
một chàng trai đặc biệt hở?”
Tớ rên lên.
“Không – tớ chỉ muốn làm đẹp cho chính mình thôi.”
Tracy nhìn tớ
với ánh mắt cho thấy cô nàng không tin tớ chút nào.
Tớ không quan
tâm. Đây sẽ là khởi đầu của một năm học mới tha hồ thú vị. Tớ mở cửa xe đi vào
trường, trong lòng phấn chấn về một khởi đầu tươi mới, trừ sự điên cuồng của
tụi con trai.
Nụ cười của
tớ nhanh chóng tan biến khi người đầu tiên tớ nhìn thấy là Dan Walker, cậu
chàng đang mặc chiếc áo vét thêu chữ mà có lần tớ “đã mượn” từ hồi bọn tớ còn
hẹn hò. Thật là hay khi tớ được chào đón bằng một ký ức về chuyện hẹn hò quái
quỷ từ xửa từ xưa. Tớ cảm thấy biết ơn quá vì Nate ở cách xa tớ hàng trăm dặm,
đâu mãi tận Chicago xa xôi. Tớ quẹo vào góc để tránh mặt Dan, và gặp Kevin
Parker – và rõ ràng hôm nay anh chàng vẫn thờ ơ đến mức không dành cho Tracy
nổi một giây một phút.
Nỗi thất vọng
dâng trào khi tớ tiếp tục quan sát bạn bè cùng lớp. Tớ đi qua hành lang này
hàng nghìn lần rồi, nhưng hình như đây là lần đầu tiên hai mắt tớ mở to ra. Tớ
chỉ thấy đám con gái ngả ngớn ve vãn đám con trai, từng đôi trai gái nắm tay
nhau, còn đám nam sinh thì… ôi chao… nam sinh: tụi nó nói oang oang, đáng ghét,
tự cao tự đại. Tụi nó không cần phải tìm con gái làm gì; tụi con gái ào đến với
tụi nó.
Cặp
sách của tớ rung rung và tớ lấy điện thoại ra. Tớ đứng khựng lại và Brian Reed
đâm bổ vào tớ. “Mắt mũi để đâu đấy!” cậu chàng hét lên khi ả bạn gái – Pam –
đang giận dữ nhìn tớ. Lạy trời đừng để cho hai đứa nó nắm tay nhau suốt 24/7.
Tớ thoát khỏi
cơn sửng sốt. Tớ tin chắc là có sự nhầm lẫn gì đây. Nhưng không – chiếc điện
thoại khẳng định một sự thật tàn nhẫn: Đó là tin nhắn của Nate. Dù không ở gần
bên nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn tìm ra cách để tra tấn tớ.
Chúc
cậu một ngày vui vẻ.
Gì đây? Thứ nhất, cậu ta biết thừa là tớ
không thèm nói chuyện với cậu ta nữa. Thứ hai, mới chỉ có hai tuần trôi qua –
hai tuần, chẳng lẽ cậu ta nghĩ tớ quên chuyện đó rồi sao? Thứ ba, không lẽ cậu
ta còn đểu cáng hơn thế sao? Tớ xóa tin nhắn và nhét điện thoại vào túi.
Tớ nhất quyết
không chịu để Nate Taylor phá hoại thêm một ngày nào nữa trong đời.
“Bloom ơi
Bloom, trông cậu buồn quá!” Ryan Bauer khoanh tay dựa lưng vào tủ đựng đồ cá
nhân và nở một nụ cười ranh mãnh.
Thế có điên
không. Tớ không có hứng để đôi co vớ vẩn với cậu ta.
“Sao nào?” Tớ
sốt ruột hỏi khi mở cửa tủ – dưới tủ cậu ta ba ngăn.
Ryan ngượng
nghịu nhìn tớ. “À, không có gì.” Cậu ta túm lấy thời khóa biểu của tớ giữa một
chồng sách.
Ryan Bauer là
một trong những đứa con trai có một cô bạn gái bám rít rìn rịt lấy cậu ta, vì
hình như cuộc đời cô nàng chỉ xoay quanh cậu ta. Cậu ta là hình mẫu lý tưởng
của đám học sinh trong trường: một cầu thủ tài năng với điểm số cao chót vót,
và điển trai. Chiều cao hơn 1,8 mét, cơ thể cường tráng; đôi mắt màu xanh lơ
đẹp lạ lùng; và lúc nào cậu ta cũng đưa tay lên vuốt mái tóc đen dợn sóng. Lẽ
đương nhiên cậu ta là một trong các gã trai thích tán tỉnh nhất trường. Tớ vốn
quen với kiểu ăn nói ve vãn đó, nhưng hôm nay tớ không có ý định nâng cao lòng
tự trọng của cậu ta lên.
Cậu ta là một nam sinh. Một gã choai choai. Tớ thừa biết là cậu ta còn giấu đồ chơi trẻ em và
chó con bằng nhựa trong tủ.
Gần như tớ không thể nhận ra cậu ta nếu Diane
Monroe không bám riết lấy cậu ta mọi lúc mọi nơi. Ryan và Diane hẹn hò nhau lâu
lắm rồi. Ừm, chính xác là từ hồi lớp bảy, và kéo dài mãi đến tận khi lên trung học. Diane là hình mẫu bạn gái tiêu biểu
cho một nam sinh giỏi giang như Ryan: một đứa con gái tóc vàng bóng mượt, đôi
mắt màu xanh ươn ướt, dáng vóc mỏng manh như siêu mẫu, và luôn luôn, luôn luôn đeo biểu tượng Hoạt náo
viên/Chủ tịch hội sinh viên.
“Trời đất, tụi mình chỉ học chung môn Lịch sử
Thế giới thôi kìa,” Ryan đang nói với tớ. “Todd cũng học lớp này. Hay thật.”
“Ừ, hay.” Tớ cũng không thèm cố che giấu sự
mỉa mai trong lời nói.
“Anh ơiiii!” Tớ ngó qua hành lang và nhìn thấy
không ai khác ngoài Hoa khôi Diane Monroe đang cười tươi hớn hở và tiến về phía
bọn tớ. Hình như con nhỏ có giác quan thứ sáu mách bảo rằng Ryan đang trò
chuyện với một đứa con gái khác. Tớ cố không trợn tròn mắt lên trong khi lấy
sách vở ra khỏi tủ. “Chúc anh ngày đầu tiên vui vẻ!” con nhỏ nói.
Tớ đóng sập cửa và đi đến lớp học tiếng Tây
Ban Nha – nhưng Diane cản đường tớ; con nhỏ đứng trước mặt tớ với nụ cười còn
rạng rỡ hơn thế, và nụ cười đó khiến tớ mê tít trong một giây ngắn ngủi.
“Chào Penny,” con nhỏ
nói. “Nghỉ hè vui không?” Hai mắt con nhỏ hấp háy nhiệt tình. Vậy thôi cũng đủ làm
tớ buồn nôn.
Tớ lúng túng
nhìn con nhỏ. Tại sao con nhỏ lại nói chuyện với tớ nhỉ? Đã từ lâu lắm lắm rồi
tớ và con nhỏ có nói chuyện với nhau đâu.
“Ừ, chào cậu,
Diane.” Tớ không hiểu sao tụi nó đứa nào cũng phải nói đến kỳ nghỉ hè trong
ngày đầu tiên của năm học mới. Nghe khó chịu phát điên lên. Mùa hè qua rồi. Đâu
cần phải nghĩ đến nó nữa. Không bao giờ phải nghĩ lại làm gì.
“Này, cậu
thấy gì không?” Diane xoay người trước mặt tớ. Mọi thứ của con nhỏ đều toát lên
vẻ hoàn hảo – không có gì thay đổi –
vì vậy tớ chỉ nhún vai. “Penny này.” Trông Diane có vẻ sững sờ. “Quần áo của tớ
– cậu không nhớ sao?” Tớ cẩn thận ngó nghiêng quần áo của con nhỏ: áo cộc tay
bó sát, bên ngoài là áo sơ mi đen, bên dưới là váy ngắn hồng xếp li, và đôi
guốc quai cao mười phân. Tớ nhún vai. Rõ ràng là tớ không nhớ gì.
“Kìa Penny!”
Diane vén áo cộc tay lên và để lộ chiếc áo sơ mi với biểu tượng của nhóm
Beatles. “Nào, cậu nhớ ra chưa? Tụi mình vẫn thường mặc áo sơ mi có biểu tượng
của nhóm Beatles vào ngày đầu tiên của năm học mà.”
Tớ há hốc
miệng. Ừ nhỉ, hồi tụi tớ mười tuổi… và vào các buổi học nói.
“Ừ, xin lỗi
cậu nhé,” tớ nói. “Lâu lắm rồi còn gì.”
Hai vai Diane thõng xuống. Tớ không dành cho con nhỏ câu
trả lời mà nó mong muốn.
Con nhỏ chờ đợi điều gì chứ? Lần cuối cùng tớ
đeo biểu tượng trong ngày đầu đi học là hồi tớ học lớp tám. Hôm đó tớ đi học
muộn vì Diane không đến nhà đón tớ như mọi khi. Hôm đó là ngày người bạn thân
nhất của tớ quên không mặc áo có biểu tượng của nhóm Beatles. Và hôm đó cũng là
ngày tớ nhận thấy tình bạn của bọn tớ đã chấm hết. Bọn tớ chơi thân với nhau
gần mười năm. Mẹ bọn tớ quen nhau trong Hội yêu sách từ hồi bọn tớ còn mặc tã
và hai bà mẹ quyết định cho bọn tớ chơi với nhau thường xuyên. Mẹ con nhỏ
thường đón bọn tớ sau giờ học và đưa bọn tớ đến công viên, hoặc đưa bọn tớ về
nhà tớ để bọn tớ chơi đùa trong sân.
Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.
Không còn gì khác quan trọng với Diane kể từ khi Ryan xuất hiện.
Diane quyết định rằng cuộc đời con nhỏ chỉ
dành cho riêng một người.
Và con nhỏ phải lựa chọn, hoặc bạn gái thân,
hoặc
bạn trai.
Và bạn biết con nhỏ chọn ai rồi đấy.