Hàng đã nhận, miễn trả lại - Phần 4 - Chương 59 - 60
Chương 59: Mồi nhử
Trong màn đêm tối tăm và hoang
vắng, những cơn gió lạnh ùa tới, thổi đám lá khô bay xào xạc. Ánh trăng ma
quái, lạnh lẽo soi sáng cả một vùng trời, những đám mây âm u phiêu du dường như
đang nheo mắt, cười trước nỗi đau khổ của người khác. Dưới một gốc cây khô, Lục
Vi ngây ngốc đứng lặng hồi lâu, nín thở nhìn con quái vật to lớn trước mặt, lúc
này cô thậm chí không thể run rẩy được nữa.
Con mèo béo mập trước mặt to hơn
gấp nhiều lần so với tưởng tượng của Lục Vi, cho dù lúc này nó cuộn tròn cái
đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng thân hình nó cũng chẳng thua kém một con sư
tử trưởng thành là bao. Nó như vừa phát hiện ra một quả cầu len thú vị, ve vẩy
cái đuôi ra chiều thích thú, đôi mắt to tròn, màu xanh long lanh nhìn cô chăm
chú, tựa hồ đang tính toán xem nên xử lý món đồ chơi mới này thế nào.
Vi Vi cắn chặt răng sợ hãi, mồ hôi
không ngừng túa ra. Không biết vì sao, lúc này đầu óc cô có vẻ minh mẫn hẳn
lên. Trong lúc con mèo béo kia còn đang suy nghĩ nên xử lý mình thế nào, mình
cần phải chạy thật nhanh nhưng cho dù đôi chân có nhanh nhẹn đến đâu cũng không
thể chạy thoát được, mình vốn không thể chạy đua với nó, phải làm cách nào bây
giờ?
Lục Vi đang suy nghĩ, con mèo béo
đột nhiên đứng lên, hếch cái mũi ướt sũng, tiến lại gần cô ngửi hít. Lục Vi như
pho tượng, sống lưng không biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Con mèo béo
này đang... chuẩn bị ăn thịt cô rồi sao?
Mèo béo dò xét Vi Vi một hồi rồi áp
cái mặt ụ thịt đến trước mặt cô, bất giác nhếch miệng cười lớn. Nhìn mèo béo
nhe hàm răng trắng ởn, Vi Vi sợ điếng hồn, nó đang cười sao? Đúng vậy, chính
xác là nó đang cười, bởi ngay sau đó, Vi Vi liền nghe thấy nó đột nhiên lập cập
hai hàm răng, rồi nói hai từ: “Vi Vi.”
Không có âm thanh, mèo béo vẫn chỉ
dùng khẩu hình như trước, nhưng Lục Vi tin chắc là mình không hoa mắt, nó quả
thực đã gọi tên cô. Vi Vi cụp mắt suy nghĩ, trầm mặc giây lát rồi lên tiếng:
“Ngươi... biết ta sao?” Có lẽ, mèo béo vốn không định ăn thịt cô, vì nó có thể
gọi tên cô, lại biết cả Quý Vân, liệu nó có thể là sủng vật của Quý Vân không
nhỉ?
Nghĩ vậy, Lục Vi ôm một tia hy vọng
cuối cùng nói: “Quý Vân đang ở đâu? Ngươi có biết không?”
Mèo béo nghe thấy vậy, chớp chớp
mắt nhìn Lục Vi chằm chằm, dường như hiểu được lời nói của cô, nó nhìn trời suy
nghĩ.
“Ngươi không định ăn thịt ta đúng
không? Thả cho ta đi nhé? Mèo béo
ngoan, đợi ta tìm được Quý Vân rồi, ta sẽ mời ngươi ăn một bữa thật ngon!”
Nghe thấy mấy từ “ăn một bữa thật ngon”, ánh mắt mèo béo chợt sáng lên,
đứng phắt dậy. Vi Vi thấy thế, đang định nhếch miệng cười nhưng nụ cười còn
chưa kịp nở trên môi đã tắt lịm. Có thứ gì đó ướt sũng đang cọ sát khắp người
cô, thậm chí còn nhẹ nhàng kéo váy cô lên, sau đó, ngay lập tức biến mất, không
để lại dấu vết. Nhưng Vi Vi vẫn nhìn rõ, đó chính là đầu lưỡi của mèo béo...
Nghĩ đến cảnh tượng nó săn cá chân người, trái tim Lục Vi như ngừng đập.
Thì ra, vừa rồi nó lao tâm khổ trí suy nghĩ, không phải là làm thế nào để câu
thông với mình, mà nó đang nghĩ bắt đầu ăn thịt mình như thế nào.
Nhất thời, đầu óc Lục Vi trở nên trống rỗng, vẻ bình tĩnh hoàn toàn biến
mất, mọi suy nghĩ hỗn loạn bỗng nhiên ùa đến. Xong rồi, xong thật rồi! Không
biết mình chết có được bảo toàn hồn phách không, không biết mình còn có thể
quay về gặp Nam Huyền lần cuối không...
Vi Vi tuyệt vọng nhắm chặt hay mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh khuôn mặt
trẻ trung, anh tuấn của Nam Huyền. Nếu sớm biết phải vĩnh biệt thế này thì
trước đó không nên chiến tranh lạnh làm gì... Xin lỗi, Nam Huyền, tôi không còn
cơ hội trở về nữa rồi...
“Meo!” Lúc Lục Vi đang chờ đợi giờ phút cơ thể mình bị xé nát thành trăm
mảnh, bỗng nghe tiếng mèo kêu thảm thiết. Cô nhanh chóng mở mắt, chỉ thấy mèo
béo ngoe nguẩy cái đuôi, chạy biến vào rừng cây. Cùng lúc đó, đôi chân không
ngừng run rẩy của cô rốt cuộc cũng có thể cử động lại được.
Đại nạn không chết, Vi Vi vỗ ngực trấn an, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau
đó mới quay đầu nhìn lại. Một người con trai tay giương cung đang đứng sau lưng
cô, anh ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm. Chàng trai đó tầm hai mươi lăm,
hai mươi sáu tuổi, ngũ quan cân đối, mặc áo sơ mi, quần bò thông thường, cây
cung trên tay anh ta vẫn giương lên như thể đang ngắm bắn. Vi Vi không dám
khinh suất, bước lùi lại, giữ khoảng cách vừa đủ.
“Cô là ai?” Chàng trai lên tiếng, giọng trầm thấp. “Vì sao lại đến đây?”
Lục Vi cắn răng, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi tên Lục Vi, tôi đến công ty
thiết kế trò chơi điện tử để phỏng vấn, không biết tại sao lại ở đây.”
Chàng trai nghe thấy vậy thì hạ cây cung xuống, nhưng đôi mắt tinh anh vẫn
không ngừng dò xét từ đầu đến chân Lục Vi, sau đó mới thấp giọng nói: “Lại là
một con mồi nữa...”
Lục Vi kinh ngạc. “Ý anh là gì?”
Chàng trai liếc nhìn Lục Vi rồi đột nhiên cười lạnh, nói: “Hắn ta lại nhàm
chán, cố ý tìm mồi cho Tiểu Hắc sao?”
Lục Vi trợn tròn mắt, chăm chú nhìn chàng trai trước mặt, nếu đoán không
nhầm thì Tiểu Hắc chính là con mèo béo vừa rồi, vậy “mồi” ở đây là...
“Đi theo tôi!” Vi Vi đang cảm thấy khiếp đảm, chợt nghe thấy người con trai
đó nói như ra lệnh. Vừa nhìn lên, đã thấy anh ta đã quay người, đi về phía rừng
cây âm u, hoang vắng kia. Lục Vi thấy thế cũng lững thững bước theo. Anh ta
định đưa cô đi đâu? Ai có thể bảo đảm chàng trai này không giống một “tên thợ
săn” nào đó?
Dường như đọc được suy nghĩ của Lục Vi, chàng trai hơi quay đầu, lạnh lùng
giải đáp những hoài nghi trong lòng cô: “Cô không có sự lựa chọn nào khác. Hoặc
là đi với tôi, hoặc là ở lại đây đợi đến khi bị chúng ăn thịt.”
***
Lục Vi lững thững bám theo chàng trai đó nhưng vẫn cẩn thận duy trì một
khoảng cách vừa phải giữa hai người. Nếu anh ta đột nhiên thay đổi tâm ý thì cô
vẫn còn chỗ để chạy thoát thân, chỉ là trong hoàn cảnh này, nếu chạy trốn có
khi còn gặp phải những thứ kinh khủng hơn.
Cả khu rừng phủ một lớp sương trắng mỏng, cây cối ở đây đều có chung vẻ đơn
độc, bí hiểm và mang mùi chết chóc, điểm khác biệt duy nhất giữa chúng chính là
tư thế kỳ quặc. Nếu không có người dẫn đường, chắc hẳn Lục Vi cũng chẳng biết
làm cách nào để rời khỏi khu rừng cây này, càng không thể biết được ngã rẽ để
thoát khỏi rừng cây quái quỷ không ngừng nhe nanh, múa vuốt như muốn nuốt chửng
người ta.
Chàng trai dẫn cô đi vòng tới vòng lui một hồi mới đến được chỗ ở của anh
ta. Cảnh vật xung quanh nơi này mặc dù không tốt đẹp lắm nhưng so với cảnh
tượng trong khu rừng kia còn cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Lục Vi ngước nhìn bốn
phía, chỉ thấy khắp nơi đều là nước, ở giữa hồ có một gian nhà nhỏ nhưng không
có cây cầu nào bắc qua, xung quanh căn nhà có những bụi gai quây thành hàng
rào, chỉ chừa một lối nhỏ phía bên phải làm chỗ đi lại.
“Không có cầu thì qua bên đó thế nào được?”
Chàng trai không trả lời, tháo giày, xắn cao ống quần, lội xuống nước đi về
phía căn nhà. Lục Vi đang bàng hoàng, đứng yên tại chỗ, bỗng nghe thấy một
giọng nam trầm thấp: “Chúng sợ nước, chỉ làm như vậy mới có thể ngủ yên được
thôi.”
Nghe thấy vậy, Lục Vi liền hiểu ra vì sao anh ta lại treo một túi nước lên
cây cung, xem ra ban nãy con mèo béo bỏ chạy không phải vì sợ mũi tên lợi hại
mà là sợ túi nước được gài trên đó. Nghĩ vậy, Lục Vi chậm rãi cởi giày, từ từ
lội xuống nước, bất ngờ là, nước hồ rất ấm, khiến người ta có cảm giác khoan
khoái, dễ chịu.
Hít một hơi thật sâu, Vi Vi cầm giày, lội hẳn xuống, bước đi sau chàng trai
đó. Nước hồ trong vắt, gợn lên những đợt sóng lăn tăn, dường như có cái gì đó
đang lắc lư, lay động, Lục Vi bất chợt kinh sợ, đứng yên tại chỗ, không dám
động đậy. Cô cẩn thận nhìn xuống làn nước, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân
người đang đong đưa.
“A!”
Toàn thân Lục Vi lạnh ngắt, cô hoảng sợ hét lên một tiếng. Chàng trai nghe
thấy thế thì có chút khó chịu, quay đầu nhìn lại, đá đôi chân đó lên, một cái
đầu cá ngoi lên mặt nước rồi lại bì bõm lặn xuống hồ sâu. Lục Vi thấy rõ dáng
vẻ của đối phương, giật mình run sợ, đây chẳng phải là cá chân người mà cô nhìn
thấy trước đó hay sao?
“Đây chính là loài yêu quái duy nhất không sợ nước ở nơi này, có điều, nó
không gây hại tới người khác, hơn nữa...” Chàng trai dừng lại giây lát, đưa ánh
mắt đầy ẩn ý nhìn xuống chân Lục Vi rồi mới nói tiếp: “Cô không phát hiện ra
chúng không dám tới gần cô sao?”
Nghe thấy thế, Vi Vi cúi xuống nhìn, quả nhiên đám cá chân người đó chỉ tò
mò quây xung quanh chân cô, sợ sệt không dám lại gần. Chàng trai cười lạnh.
“Ban nãy Tiểu Hắc chưa ăn thịt cô ngay vì dường như nó còn do dự điều gì đó, cô
chính là con mồi thứ hai sống sót mà tôi gặp được.”
“Thứ hai là sao?” Lục Vi chớp mắt. “Vậy người thứ nhất là ai? Anh có biết
không?”
Chàng trai cười nhạt. “Chúng đang sợ hãi điều gì ở cô?”
Vi Vi im lặng, bàn tay phải vô thức nắm chặt lại, mặc dù rất căm giận vì
chuyện này liên quan đến Dạ đại họa, vô duyên vô cớ cô trở thành phu nhân của
một tên gấu mèo, nhưng lúc này xem ra, điều đó cũng không hẳn là không tốt.
Thậm chí, nhờ có sức mạnh của anh ta mà những loài tiểu yêu, tiểu quái bình
thường ít nhiều cũng biết nể sợ.
Thấy Lục Vi không nói, chàng trai cũng không gặng hỏi, lặng lẽ bước lên
phía trước. Sau khi đến được ngôi nhà gỗ, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mọi
thứ trong ngôi nhà được bài trí hết sức đơn giảm, ngoài giường ngủ và một bộ
bàn ghế gọn nhẹ ra thì không có bất kỳ thứ gì khác. Vi Vi hỏi: “Rốt cuộc đây là
đâu? Tại sao anh lại lưu lạc đến đây?”
Chàng trai lặng lẽ bước đến bên chậu nước, sau khi rửa sạch chân tay mới
nhìn ra cửa, trầm mặc nói: “Đây là thành phố tù nhân. Nhưng tù nhân ở đây không
phải người, mà là quỷ.”
Nghe thấy những lời này, Lục Vi chỉ cảm thấy tất cả dây thần kinh trong cơ
thể mình căng lên. Lát sau lại thấy đối phương quệt miệng, nhìn thẳng vào cô
dõng dạc nói: “Cô và tôi là hai con người duy nhất, cũng là con mồi của chúng,
chúng nhất định sẽ nghĩ mọi cách để tìm được chúng ta.”
Nghe thấy vậy, chút hy vọng cuối cùng trong đầu Lục Vi hoàn toàn sụp đổ, cô
lắc đầu, nói: “Làm sao có thể như vậy được. Vì sao chúng ta lại ở đây?”
“Những con mồi khác cũng sẽ đến đây, nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng
tôi...” Chàng trai ngập ngừng giây lát, hơi nheo mắt lại, nói: “Tôi bị vứt vào
đây, là do chính tôi tạo ra chúng. Người thiết kế, kỹ sư mà cũng bị nhốt vào
chính lồng giam mà mình chế tạo ra, hừ, cô thấy có đáng cười không?”
Lục Vi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đột nhiên cảm thấy anh chàng này rất
quen, nghĩ một lúc cô hỏi: “Tôi vẫn chưa biết tên anh...”
Chàng trai nhếch mép vẻ kiêu ngạo, nói: “Tôi là Tương Thành.”
“Tương...” Lục Vi líu lưỡi. Trên thực tế, họ Tương rất hiếm, lần đầu tiên
nghe thấy, cô đã nhớ rất lâu, hơn nữa cô cũng quen biết với một người họ Tương.
“Tương Ảnh có quan hệ thế nào với anh?”
Tương Thành bất giác giật mình, tựa hồ cũng có chút ngạc nhiên khi nghe
thấy cái tên Tương Ảnh đó, nhưng giây lát sau, anh đã khôi phục vẻ mặt lạnh
lùng, thản nhiên nói: “Tương Ảnh là con trai của anh trai tôi. Cậu ta có thể
chế tạo ra ảo cảnh, còn cái tôi chế tạo, chính là... trò chơi.”
“Trò chơi?” Lục Vi trợn mắt kinh ngạc, nói: “Tôi đang ở trong trò chơi
sao?”
“Nói một cách chính xác hơn thì cô đang ẩn thân thành yêu quái.” Tương
Thành chuyển gáo nước sang tay kia, mỉm cười, nói: “Chào mừng cô đến với thành
phố vĩnh hằng, con mồi xinh đẹp.”
Chương 60: Thành phố tù nhân
Buổi tối, Tương Thành nhường chiếc giường duy nhất trong nhà cho Lục Vi, còn
mình dựa vào cánh cửa ngủ gà ngủ gật. Lăn qua lăn lại một hồi, Lục Vi nằm xuống
chưa được bao lâu liền thấy toàn thân ướt sũng, còn chưa kịp mở miệng, trong
tay đã xuất hiện một cây cung.
“Đây là...”
“Đi theo tôi!” Không đợi Lục Vi nói
xong, Tương Thành đã ngắt lời. Lục Vi thấy toàn thân Tương Thành cũng ướt như
chuột lột, nhất thời không hiểu có chuyện gì xảy ra, đành ngoan ngoãn theo anh
ta bước ra ngoài. Vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài, cô bất giác trố mắt đứng
nhìn, không nói được một lời...
Mặt hồ vốn rất yên ả, không một gợn
sóng, lúc này bỗng trở nên hỗn loạn. Lũ cá chân người vừa như phấn khích lại
vừa như sợ hãi, nhảy hết lên mặt nước, vừa lộn vòng trên không trung vừa ve vẩy
cái đuôi. Đứng bên kia hồ nước, Tiểu Hắc đứng chép miệng, nhe răng cười, bên
cạnh là... một cô gái đội chiếc mũ rộng vành có mạng che trước mặt, không nhìn
rõ dung mạo.
“Chuyện này... Chúng đang làm gì
vậy?”
“Không biết!” Tương Thành nắm chặt
cây cung trong tay, nói với vẻ bí ẩn: “Kia là nữ vương của thành phố tù nhân
này, tên là Thiên Tố. Quả thực cô cũng có chút bản lĩnh đấy, dụ được cả cô ta
đến đây!”
Trong lòng Lục Vi không ngừng run
lên vì sợ hãi, chỉ thấy hai tay Thiên Tố đưa lên trước ngực, ngay sau đó, một
âm thanh tự nhiên, linh hoạt, kỳ ảo mà kỳ quái khác thường, từ sau tấm mạng che
mặt đó truyền đến. Tương Thành khép chặt khóe môi, cất giọng khó chịu: “Đến lúc
cấp thiết hãy bắn tên, rõ chưa!”
Lục Vi cắn răng, bặm môi, gài mũi
tên mà Tương Thành đưa cho lên cây cung, nói: “Cô ta đang hát cái quái gì vậy?
Anh chắc chắn cô ta sẽ đến đây chứ?”
Nói xong, Vi Vi bỗng nhiên chết
lặng, cây cung ban nãy còn nắm chặt lúc này đã hơi run rẩy, cầm không vững. Lũ
cá chân người lúc trước còn nhảy nhót không ngừng, đột nhiên tập trung xếp
thành hàng dài, nối đuôi nhau, dùng chân mình làm thành một cây cầu.
“Thiên Tố dùng tiếng hát để ra lệnh
sao?” Lục Vi kinh hãi nhìn cây cầu chân người từng bước được hoàn thành, nổi da
gà. “Chúng đang định đi qua đây!”
“Khốn nạn!” Tương Thành giương
cung, nhắm thẳng vào Thiên Tố, nói với Lục Vi. “Nhanh đuổi lũ cá chân người ra,
không được để chúng đến gần ngôi nhà.” Nhưng lúc này trời tối mịt, vì tiếng hát
mê hoặc của Thiên Tố, lũ cá chân người ngoi lên mặt nước ngày càng nhiều, chúng
tập trung quanh ngôi nhà gỗ, bắc thành cây cầu chân người hình bán nguyệt. Lục
Vi có xua đuổi thế nào cũng không làm giảm được tốc độ nhanh đến chóng mặt của
chúng.
Vi Vi thở hổn hển, vừa đuổi lũ cá
quái vật đó vừa chăm chú nhìn cô gái áo trắng trước mặt. Mặc dù khuôn mặt đã
được che bởi một lớp vải mỏng nhưng không hiểu sao, Lục Vi luôn có cảm giác
khóe miệng cô ta đang ẩn chứa một nụ cười quỷ dị. Dường như phát hiện ra sự chú
ý của Vi Vi, giọng hát trầm thấp của Thiên Tố đột nhiên cao vút. Lục Vi đang
cau mày suy nghĩ, bỗng cảm thấy dưới chân có cái gì đó tràn qua.
Cô cúi xuống nhìn, cảm giác ớn lạnh
dâng tận cổ. “A!”
Hồ nước trong suốt nhìn thấy tận
đáy lúc trước giờ đã biến thành màu đỏ au, dưới đó có vô số những cánh tay đang
từ từ ngoi lên, túm lấy chân Lục Vi. “Không, cứu tôi với!” Trong cơn hoảng
loạn, cô vẫn bắn cung loạn xạ xuống nước, nhưng chúng vẫn lũ lượt kéo tới, mỗi
lúc một đông, như đàn kiến vỡ trận ào ào tiến đến.
Vi Vi run lẩy bẩy, nhìn dòng nước
đẫm máu đang cuồn cuộn dâng trào, điều duy nhất cô nghĩ được lúc này là... lo
sợ mình sẽ trở thành “mồi” của lũ cá chân người đó. Chẳng trách, lần đầu tiên
lội xuống đây, cô lại cảm thấy nước trong hồ ấm áp đến thế, đó chẳng phải là
máu của những con mồi bị giết sao? Những mẩu tay, mẩu chân đứt lìa của chúng
đều chìm sâu dưới đáy hồ, mẩu chân bị lũ cá lấy đi, bây giờ những mẩu tay này
cũng bò lên tìm cô...
Khi Lục Vi bị chúng ra sức kéo
xuống hồ máu, cây cầu chân người cũng đã được xây xong. Thiên Tố chậm rãi bước
lên cầu, những mũi tên nước trong tay Tương Thành không thể bắn trúng người cô
ta. Cuối cùng nữ vương của thành phố tù nhân đã đến trước ngôi nhà gỗ, cô ta bỏ
qua Tương Thành, tiến thẳng đến trước mặt Lục Vi.
Lúc này, Lục Vi đã bị những cánh
tay kép đến sát mép nước, trên chiếc váy trắng loang lổ những vệt máu đỏ, nhìn
mà đau lòng, thậm chí trên ngực cô còn in hình một bàn tay nhuốm máu đến rùng
rợn. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cô chỉ biết ngước ánh mắt tuyệt
vọng nhìn cô gái áo trắng đối diện mình, quên cả hoảng sợ và kinh hãi.
Thiên Tố hơi nghiêng đầu, dường như
cũng đang chăm chú quan sát cô qua tấm mạng che mặt. Rất lâu sau, Lục Vi mới
nghe thấy cô ta lạnh lùng nói: “Trên người cô có thứ mùi mà ta kinh ghét.”
Lục Vi: “...”
***
Trong lúc Lục Vi đang đối mặt với
cuộc chiến sinh tử trong trò chơi quái đản kia thì tại cửa hàng thú cưng cũng loạn
hết cả lên. Trong phòng bệnh đơn tại bệnh viện Số 1, Nhạc Linh kiểm tra Lục Vi
đang mê man bất tỉnh, lắc đầu nói: “Vẫn không gọi cô ấy tỉnh dậy được. Không bị
mộng yểm, không có ma chướng, cũng không bị quỷ áp, nhưng gọi thế nào cũng
không tỉnh, thật giống như...”
“Giống như cái gì?” Dạ Ly khẽ nheo
mắt, chăm chú nhìn sắc mặt tái mét của Lục Vi trên giường bệnh, biểu cảm u sầu,
thương cảm.
Nhạc Linh nói: “Rất giống tình
trạng của Nam Huyền thời gian đầu bị hôn mê. Nhưng khác là, không bắt được ba
hồn chín vía của cô ấy.”
Tiểu Long ngốc nghếch từ đầu đến
giờ vẫn trầm mặc không nói, nghe thấy vậy, đôi lông mày anh tú bất giác chau
lại lặng lẽ quay người bước ra cửa. Dạ Ly thấy thế, hỏi: “Nam Huyền, cậu định
đi đâu?”
“Tìm Thương Hy.” Vi Vi đến công ty
thiết kế game đó phỏng vấn, đột nhiên bị ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, Nam
Huyền không tin việc này không liên quan đến Thương Hy.
Nhạc Linh xoa cằm, nói: “Chúng tôi
cũng đã điều tra tên Thương Hy đó rồi. Anh ta là người, tổ tiên anh ta là đạo
sĩ chuyên trừ ma giáng quỷ, nhưng đến đời anh ta dường như không còn người kế
tục nữa. Anh ta hai mươi tám tuổi, là người lập kế hoạch cho trò chơi, tính
cách ôn hòa và khá khiêm tốn. Nếu không phải vì chuyện của Vi Vi thì cũng chẳng
ai biết đến anh ta, đó là một người rất bình thường. Sau khi Vi Vi xảy ra
chuyện, chúng tôi cũng đã đến thăm dò anh ta nhưng không phát hiện được điểm
nào đáng ngờ.”
“Vì sao?” Nam Huyền siết chặt nắm
tay, nghiến răng ken két. Lục Vi đột nhiên hôn mê khiến tinh thần anh ta suy
sụp, đến lúc này đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Đấm mạnh tay lên mặt
bàn, Nam Huyền nghiến răng. “Đã bốn ngày rồi, bốn ngày! Lẽ nào chúng ta cứ ngồi
đây đợi chết sao?”
Dạ Ly khẽ miết cằm. “Không phải
ngồi đợi chết mà là đợi thời cơ.” Nói xong, Dạ Ly kéo Tiểu Long ngốc nghếch
lại, ấn anh ta ngồi xuống chiếc giường Lục Vi đang nằm, nói: “Nam Huyền, cậu
hãy bình bĩnh suy nghĩ cho cẩn thận, trước đó Vi Vi đã từng nói với chúng ta,
cô ấy đã trông thấy một con mèo béo kỳ quái trong trò chơi của Thương Hy. Lúc
đó chúng ta chẳng ai để ý, nhưng sau đó, Vi Vi lại xảy ra chuyện. Cậu đoán xem,
khả năng lớn nhất có thể phát sinh trong tình huống này là gì?”
Nam Huyền mím chặt môi. Đúng lúc đó
Khuyên Khuyên đang nằm thu mình bên chiếc gối đột nhiên lên tiếng: “Từ trước
đến nay tôi chưa từng nghe ai nói ma quỷ có thể đi lại trong trò chơi điện tử.
Lúc đầu Vi Vi nói tôi cũng không tin, có thể nào tên Thương Hy đó đã nghiên cứu
ra một thứ kỳ quái, chẳng may bị Vi Vi phát hiện ra, cho nên anh ta mới giết
người diệt khẩu...”
Dạ Ly gật đầu. “Nhưng kỳ lạ nhất
là, rõ ràng Thương Hy biết chúng ta sẽ đoán ra điều này, nhưng anh ta vẫn không
kiêng nể, trắng trợn bắt Vi Vi, thậm chí còn đích thân gọi điện thông báo Vi Vi
bị ngất xỉu, đang nằm trong bệnh viện, mọi người cảm thấy anh ta làm vậy là có
ý gì?”
Sắc mặt Tiểu Long ngốc nghếch tái
xanh, tròng mắt đảo qua đảo lại, nói: “Anh ta cố ý nói cho chúng ta biết, Vi Vi
đang ở trong tay mình.”
Dạ Ly gật đầu. “Chính xác, cho nên
anh ta mới bất chấp tất cả. Vì thế, lúc này cậu liều lĩnh đến chỗ anh ta, sẽ
chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Khuyên Khuyên vội nói. “Hay là Tiểu Long ngốc nghếch, anh nhanh chóng đi tìm
Lạc đại nhân đi!”
“Không cần, tìm Quý Vân là được
rồi.”
Nam Huyền ngước ánh mắt kỳ lạ nhìn
Dạ Ly. “Chuyện này có liên quan đến Quý Vân sao? Rốt cuộc anh đã điều tra được
gì?”
Dạ đại họa nhìn thẳng vào Tiểu Long
ngốc nghếch, thản nhiên nói: “Chẳng phải tôi đã từng nói rồi sao? Anh ta trước
khi đi có đến gặp tôi, cộng thêm những lời suy đoán trước đó, nên những gì cần
biết tôi đều biết cả.” Dứt lời, Dạ đại họa nhún vai, nói: “Bây giờ, điều đó
không quan trọng nữa, quan trọng nhất lúc này là, chỉ cần tìm được anh ta thì
nhất định sẽ biết được Tiểu Vi Vi đang xảy ra chuyện gì và chúng ta cũng sẽ có
những kế sách phù hợp để đối phó với Thương Hy. Tôi đã phái Tùng Dung đi tìm
anh ta, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!”
Vừa dứt lời, ngoài phòng bệnh đã
vang lên tiếng gõ cửa. Đứng ngoài cửa là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc chiếc váy
ngắn ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong nóng bỏng, hấp dẫn. Không phải Tùng
Dung thì còn là ai được nữa! Khuyên Khuyên kích động chạy tơi, nhảy lên vai cô
ta. “Chít chít, vừa nhắc đến cô, cô liền có mặt. Có tin tức gì của Quý Vân rồi
đúng không?”
Cô nàng tê giác nghe thấy vậy,
ngẩng đầu nhìn một lượt các gương mặt có trong phòng bệnh, lắc đầu thở dài.
Không khí trong phòng bệnh bất giác trở nên nặng nề, Tùng Dung thấy thế vội
nói: “Mặc dù không tìm thấy A Vân, nhưng tôi tìm được một người khác, ít nhiều
cũng có thể giúp đỡ được chúng ta.”
“Là ai?” Dứt lời, ngoài cửa truyền
đến một giọng nói, chúng ma quỷ nhất loạt quay đầu nhìn, thấy Tương Ảnh đang từ
từ bước vào.
“Tương Ảnh?” Dạ Ly ôm ngực nói.
“Không phải cậu đang ở bên cạnh chị tôi sao, đến đây làm gì?”
Tương Ảnh không thèm quan tâm đến
Dạ Ly, đi thẳng đến bên giường bệnh, đặt ngón tay lên sống mũi Lục Vi, nhắm mắt
lại, bắt đầu niệm thần chú. Trước khi kết thúc, Tương Ảnh hô to “bang” một
tiếng, trong nháy mắt, ngón tay chỉ vào giữa trán Lục Vi. Nhất thời, mọi người
thấy từ trên đỉnh đầu cô xuất hiện một luồng sáng màu vàng mờ ảo.
Tương Ảnh nghiêm mặt. “Quả nhiên là
vậy!”
Nam Huyền vội vàng hỏi lại: “Ý cậu
là gì?”
“Lục Vi cũng giống như chú hai của
tôi, bị nhốt trong ảo cảnh.”
Nghe xong, không khí trong phòng
tựa như đông cứng lại. Tùng Dung chống nạnh, “hừ hừ” nói: “Tiểu tử thối, lúc
này là lúc nào rồi hả, ngươi có thể không đẹp trai nhưng cũng đừng mang cái bản
mặt chết chóc ấy đến đây chứ? Hãy kể tường tận mọi chuyện ngươi biết cho chúng
ta nghe, mau lên!”
Tương Ảnh quay sang lườm Tùng Dung,
rầu rĩ nói: “Năm đó, khi tôi mới sinh ra, không biết vì sao chú hai tôi bị đuổi
khỏi Tương gia. Cho đến mười năm sau, khi chú ấy trở thành người thực vật, bị
khiêng trả về Tương gia, tôi mới biết, năm đó chú hai bị ma quỷ ám ảnh, luôn
miệng nói muốn tạo ra một thành phố vĩnh hằng. Thành phố vĩnh hằng này hoàn
toàn không giống như ảo cảnh mà bình thường chúng tôi vẫn tạo ra, nó có thể
khiến hồn phách người ta tách khỏi thể xác, linh hồn siêu thoát khỏi lục đạo
luân hồi.
Ông nội tôi cho rằng như vậy là
trái với luân thường nên đã giam cầm chú hai lại, nhưng chú ấy vẫn trốn thoát.
Ông nội đành chịu, không biết phải làm sao, chỉ lên tiếng tuyên bố trục xuất
chú hai ra khỏi gia tộc. Nhưng mười năm sau, người ta phát hiện ra chú hai nằm
cạnh một hồ nước hôi thối, không còn hồn phách, không có thần trí, thực sự chỉ
là một cái xác không hồn.”
Tương Ảnh vừa nói vừa nhìn Lục Vi,
đang nằm trên giường, thở dài rồi nói tiếp: “Biểu hiện của cô ấy và chú hai tôi
giống hệt nhau.”
Khuyên Khuyên kinh ngạc hét lên: “Ý
của cậu là Vi Vi cũng đã biến thành người thực vật sao? Không thể nào!”
“Tùng Dung đã kể hết mọi chuyện cho
tôi nghe rồi, nếu tôi đoán không nhầm, thành phố vĩnh hằng của chú hai đã bị
cấy ghép vào trò chơi này. Năm đó, chúng tôi vẫn cho rằng chú hai bị tẩu hỏa
nhập ma nên mới biến thành như vậy, nhưng bây giờ xem ra... chú ấy vẫn còn có
đồng đảng. Chỉ là không biết giữa chú và Thương Hy đã xảy ra chuyện gì.”
Dạ đại họa chau mày, nghi ngờ. “Xảy
ra chuyện gì ư? Đích thân đi hỏi Thương Hy không phải sẽ biết sao?”
Ánh mắt Nam Huyền chợt sáng lên. “Dạ Ly, ý của anh là...”
Dạ đại họa cười gian, hỏi lại: “Tương Ảnh, cậu có biết gì về ảo cảnh đó của
chú cậu không?”
Tương Ảnh do dự nói: “Năm đó chú hai có để lại một chút tin tức...”
“Không cần biết nhiều, chỉ cần biết làm thế nào để liên lạc được với người
trong ảo cảnh là được.”
Tiểu Long ngốc nghếch vô cùng kinh ngạc. “Dạ ly, anh...”
Dạ đại họa chăm chú nhìn Nam Huyền, lặng lẽ gật đầu. “Không tìm được Quý
Vân, chúng ta chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi!”

